60. Kẻ ưa tranh luận

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

  
60. Kẻ ưa tranh luận

Tôi bắt đầu nói từ rất sớm, không theo bất cứ cách nào mà các bạn gọi là một diễn giả ở các nước phương Tây. Tôi không phải là kiểu người nói: “Kính thưa quý vị và các bạn” hay “thưa quý ông quý bà” - tất cả những người nói câu đó đều là những người nói những điều vay mượn, những điều mà họ không hề trải qua một chút nào. Tôi không phải kiểu người nói theo cách đó, nhưng tôi nói với một trái tim rực cháy toàn bộ. Tôi không nói theo cách nghệ thuật mà chỉ theo cách đơn giản như chính cuộc sống.

Điều đó có thể nhận ra từ rất sớm, khi tôi còn rất nhỏ rằng những gì tôi nói ra dường như đều được bắt nguồn từ trái tim tôi, rằng tôi không hề cố bắt chước ai hay trở nên như con vẹt lặp lại những gì đã được chuẩn bị trước. Đó là một thứ gì đó như sự tự phát từ bên trong.

Ngay cả đến vị hiệu trưởng của trường trung học cũng bị ngạc nhiên. Ông ấy không thể tin một học sinh lại có thể nói theo cách như vậy.

Và sau đó tôi vẫn tiếp tục nói, diễn thuyết, diễn giảng suốt cả thời gian làm sinh viên nữa. Tôi chiến thắng rất nhiều phần thưởng, huy chương từ những cuộc thi tranh luận khắp các trường đại học ở Ấn Độ, đến nỗi mẹ tôi phải nói: “Chúng ta có thể cất những huy chương này ở đâu nữa bây giờ khi mà con cứ mang về hết lần này đến lân khác?”

Tôi chưa bao giờ học cách nói chuyện hay thuyết trình cả. Tôi chưa từng đọc bất cứ cuốn sách nào về việc dạy cách nói vì tôi chỉ muốn là chính tôi. Tại sao tôi lại cần đọc sách của người nào đó viết? Tôi có thể nói theo cách của riêng tôi.

Tôi vẫn nhớ một lần, một cuộc thi mà mọi trường trung học trong quận đều cử một thí sinh tới. Và tôi là thí sinh đại diện cho trường tôi, họ chọn tôi không phải vì tôi là người giỏi nhất nhưng vì tôi là người rắc rối nhất. Họ sợ rằng nếu họ không chọn tôi thì tôi sẽ gây ra một vài rắc rối ở cuộc thi - thế nên họ đã chọn. Có điều họ không nhận thức được một điều rằng, bất kì tôi ở đâu, rắc rối sẽ xảy ra ở đó - theo mọi cách.

Tôi đã bắt đầu nói mà không dẫn những câu chào hỏi thông thường “Kính thưa vị chủ tịch, thưa quý vị và các bạn, thưa quý ông quý bà...”

Tôi nhìn vị chủ tịch một lượt từ trên xuống dưới và nói với chính mình “Không, ông ấy không giống chủ tịch một chút nào” sau đó tôi lại nhìn xung quanh và nói “Không, cũng chẳng có một ai ở đây trông có vẻ giống quý ông quý bà cả. Thật không may, có lẽ tôi phải bắt đầu mà không cần gởi lời chào tới ai cả. Tôi chỉ có thể nói “Thưa những ai mà đang quan tâm lắng nghe.,.”

Sau đó thầy hiệu trưởng gọi tôi lên và nói: “Chuyện gì xảy ra với em vậy? Thái độ của em thật lạ. Chúng ta đã chuẩn bị cho em nhưng em không nói bất cứ từ nào mà chúng ta đã dạy. Mà em không chỉ quên bài giảng; em thậm chí còn quên cả cách chào ‘thưa vị chủ tịch; thưa ban giám khảo, thưa quý ông quý bà’ nữa.”

Tôi nói: “Em đã nhìn xung quanh rồi đấy chứ; nhưng không có ai là quý ông nào ở đó cả. Những người có mặt ở đó em đều biết rất rõ; không ai trong số họ là quý ông cả. Còn quý bà ư? Những người phụ nữ ở đó còn tội nghiệp hơn vì họ là vợ của những người đàn ông đó. Còn vị giám khảo; ông ta cứ như thể được Thượng đế cử xuống để đi vòng quanh cái thị trấn này làm giám khảo thì phải. Em phát mệt với ông ta. Em không thể gọi ông ta là thưa ngài chủ tịch được khi mà trên thực tế em còn thấy muốn đấm vào mặt ông ta nữa.”

Từ hồi tôi còn nhớ được, tôi chỉ yêu thích một trò chơi: tranh luận. Tranh luận về mọi thứ. Vậy nên chỉ có một ít người mới có thể hiểu được tôi. Sự hiểu biết dần vượt ra ngoài phạm vi những câu hỏi.

Tôi không bao giờ hứng thú với việc đến trường. Đó thật là một nơi tồi tệ. Tôi bị ép phải đến đó; nhưng tôi trốn học nhiều nhất có thể; bởi vì tôi là đứa trẻ duy nhất mà không hứng thú với mọi thứ mà những đứa trẻ khác hứng thú và tất nhiên là tôi cũng chỉ hứng thú với những thứ mà mọi đứa trẻ khác không hề. Vậy nên tôi luôn là một kẻ ngoài cuộc.

Sự hứng thú của tôi chưa bao giờ thay đổi đó là được biết những gì là sự thật tối hậu, những gì là ý nghĩa của cuộc sống; tại sao tôi lại ở đây mà không phải là một người nào khác. Và tôi đã đặt mục tiêu rằng nếu tôi không tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy, tôi sẽ không nghỉ ngơi, và tôi cũng sẽ không để bất cử ai xung quanh tôi nghỉ ngơi cả.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho