Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2019

06. Tôn giáo nên là thứ riêng tư

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 06. Tôn giáo nên là thứ riêng tư Nana theo một nhánh của đạo Jaina, Jaina là một tôn giáo nhỏ, chỉ khoảng 3 triệu người theo nó. Ông thường đi đến ngôi đến mỗi sáng nhưng ông chưa bao giờ nói: "Hãy đi với ta". Ông không bao giờ cố hướng đạo cho tôi cả. Thật là một điều vĩ đại khi ông không cố truyền đạo cho tôi. Người ta luôn cố hướng những đứa trẻ đi theo niềm tin của họ. Nhưng ông thì không hề cố thuyết phục hay cám dỗ tôi chút nào. Vâng, tôi gọi nó là sự cám dỗ vĩ đại nhất. Khoảnh khắc bạn thấy ai đó phụ thuộc vào bạn theo bất cứ cách nào, bạn bắt đầu hướng đạo người đó. Ông tôi thậm chí không bao giờ nói với tôi: "Con là một người Jaina". Tôi còn nhớ rõ cái lần mà xảy ra một cuộc điều tra về dân số, vài người công chức đến nhà chúng tôi để làm một bảng khảo sát về nhiều thứ. Họ hỏi tôn giáo của ông ngoại, ông nói "Jaina". Họ hỏi tiếp ông về tôn giáo của bà ngoại. Nana nói: "Ông

05. Ông bà ngoại: Nana, Nani

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 05. Ông bà ngoại: Nana, Nani Tôi gọi ông ngoại là Nana, đó là cách người ta gọi ông ngoại ở Ấn Độ. Còn bà ngoại thì được gọi là Nani. Tôi thường hỏi ông ngoại “Nana, từ đâu mà ông có được người vợ xinh đẹp như thế?”. Bà ngoại tôi nhìn giống người Hy Lạp hơn là người Ấn. Có lẽ có một chút dòng máu Hy Lạp trong bà. Không có chủng tộc nào có thế khẳng định sự thuần chủng của họ. Đặc biệt người Ấn càng không thể khẳng định về sự thuần chủng của bất cứ chủng tộc nào bởi người Hunas, người Moguls, người Hy Lạp và rất nhiều chủng tộc khác đã tấn công, chinh phục và cai trị Ấn Độ. Họ đã trộn lẫn dòng máu chính họ trong dòng máu Ấn Độ và điều đó càng dễ được thấy rõ qua bà ngoại tôi. Nét mặt của bà không giống người Ấn, mà trông như người Hy Lạp, và bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, rất mạnh mẽ. Nana mất khi ông không quá 50. Bà ngoại sống tới 80 tuổi và hoàn toàn khỏe mạnh. Thậm chí không ai nghĩ bà có thể sẽ mất. Tôi

04. Một đứa trẻ cô độc

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 04. Một đứa trẻ cô độc Tôi là một đứa trẻ cô độc bởi vì tối đã được đưa đến cho ông bà ngoại nuôi ngay từ sau khi ra đời. Tôi không ở cùng cha mẹ mình suốt bảy năm đầu đời. Ông bà ngoại tôi là hai người già cô độc, họ muốn có một đứa trẻ ở bên để làm họ vui vẻ hơn trong những ngày cuối đời. Vậy nên cha mẹ tôi đã đồng ý: tôi là đứa trẻ lớn nhất - là đứa con đầu lòng, vậy nên họ đã gửi tôi đến đó. Tôi không nhớ bất cứ mối liên hệ nào với gia đình cha tôi trong những năm đầu đời ấy. Chỉ với ba người già - ông bà ngoại tôi và người giúp việc già của họ. Tất cả là ba người già. Khoảng cách thế hệ quá lớn. Tôi hoàn toàn cô độc. Đó không phải là một tập thể, đó không thể được xem là một tập thể. Họ đã luôn cố gắng bằng mọi cách để trở nên hòa nhập với tôi - nhưng đơn giản là không thể. Tôi bị bỏ mặc với chính mình: không có bắt cứ điều gì để nói với những người già ấy, cũng không có ai khác bên cạnh, bởi vì trong

03. Ngôi làng của những phúc lành

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 03. Ngôi làng của những phúc lành Tôi vẫn luôn nhớ lại về ngôi làng nhỏ nơi mà tôi được sinh ra. Tại sao sự tồn tại lại chọn ngôi làng nhỏ đó là nơi đầu tiên thì thật không thể giải thích được. Nó chính xác là nơi mà nó phải là. Ngôi làng đó rất đẹp. Tôi đã đi du lịch rất nhiều nơi nhưng tôi chưa bao giờ đi qua nơi nào có được cùng vẻ đẹp ấy. Không từng có nơi nào giống như nó. Tôi vẫn nhìn thấy ngôi làng nhỏ đó. Chỉ có vài túp lều gần bên một cái ao, và một vài cái cây cao nơi tôi thường chơi. Không có ngôi trường nào trong cái làng đó. Đó là điều vô cùng quan trọng, bởi vì tôi cứ tiếp tục giữ được tình trạng vô học thức trong gần như bảy năm và đó là những năm tháng kiến tạo nên tính cách một con người nhiều nhất. Sau đó, bất kể bạn cố gắng thế nào, bạn không thể trở nên vô học thức được nữa. Vậy nên bằng cách nào đó tôi vẫn giữ nguyên là một người vô học thức, mặc dù tôi sở hữu rắt nhiều bằng cấp - bất cứ kẻ ngu

02. Thượng đế khắp xung quanh

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 02. Thượng đế khắp xung quanh Tôi đến cuộc đời này vào ngày 11 tháng 12 năm 1931. Phương Đông không bận tâm về ngày sinh. Phương Đông đơn giản cười vào toàn bộ sự ngớ ngẩn của nó. Tôi đã hiện thân trong cơ thể này vào ngày đó. Đây là ngày mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu xanh của cây và màu xanh của bầu trời. Đây là ngày mà lần đầu tiên tôi mở mắt và nhìn thấy Thượng đế khắp xung quanh. Tất nhiên từ ‘Thượng đế’ không tôn tại ở thời điểm đó; nhưng điều tôi nhìn thấy là Thượng đế. Sau khi chào đời - mẹ tôi kể - trong ba ngày tôi thậm chí không uống một giọt sữa, điều này khiến cho tất cả mọi người đều rất lo lắng. Vị bác sĩ cũng rất lo, bởi vi làm sao mà đứa trẻ này có thể sống được nếu nó cứ từ chối uống sữa? Nhưng họ không hề biết gì về những khó khăn của tôi, hay những khó khăn mà họ đã tạo ra cho tôi. Họ cố ép tôi uống sữa bằng mọi cách có thể nhưng không có cách nào để tôi có thể giải thích cho họ, và cũng khôn

01. Tiền kiếp

Hình ảnh
ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO Phi Tuyết dịch 01. Tiền kiếp Khoảnh khắc một đứa trẻ được sinh ra, bạn nghĩ đó là điểm bắt đầu cuộc sống của nó. Điều đó không đúng. Khoảnh khắc khi một người già chết đi, bạn nghĩ, đó là điểm kết thúc cuộc sống của người đó. Điều này cũng không đúng. Sự tồn tại bao la hơn nhiều so với sự sinh và sự tử. Sinh và tử không phải hai đầu mút của sự tồn tại; rất nhiều lần sinh và rất nhiều lần tử đã xảy ra bên trong sự tồn tại. Sự tồn tại bản thân nó không có bắt đầu, cũng không có kết thúc: sự tổn tại là vĩnh hằng. Một cuộc đời được bắt đầu ở thời điểm xảy ra cái chết ở kiếp trước của bạn. Khi bạn chết, chỉ là một mặt trong một chương của cuộc đời - những gì mà người ta hay nghĩ là toàn bộ cuộc đời họ - đã kết thúc; nhưng thật ra nó chỉ như một chương trong cuốn sách có vô hạn các chương. Một chương có thể kết thúc, nhưng cuốn sách thì chưa kết thúc. Chỉ cần lật trang và một chương khác lại bắt đầu.