38. Cắn rứt lương tâm
Tôi được sinh ra trong gia đình Jaina - thật không may nhưng làm sao bây giờ - cho nên mãi tới tám tuổi tôi không hề được nếm một miếng cà chua nào - những quả cà chua đáng thương - vì người Jaina ăn chay tuyệt đối và cà chua đáng thương lại có màu đỏ: màu của thịt - chỉ mỗi vì cái màu đỏ. Không có hại gì nhưng chỉ ý tưởng về màu sắc cũng đủ khiến người Jaina kinh tởm. Cà chua không được thậm chí là mang vào nhà cho nên tôi không có dịp ăn chúng.
Khi tôi tám tuổi, tôi đi dã ngoại ngoài trời với những người bạn Hindu. Tôi là người Jaina duy nhất và họ tất cả là Hindu. Cho tới lúc ấy tôi cũng không ăn đêm nữa vì người Jaina cho rằng ăn vào ban đêm là một tội lớn vì trong đêm muỗi có thể rơi vào thức ăn của bạn, sâu bọ có thể bò vào và một cách vô ý bạn có thể ăn phải cái gì đó đang sống. Điều đó sẽ lôi bạn xuống địa ngục cho nên người ta phải ăn trong ánh sáng ban ngày. Người ta thậm chí còn không được uống nước trong đêm vì ai mà biết được lỡ uống trúng con gì còn sống là sát sinh mất rồi, sẽ phải xuống địa ngục. Thôi thà nhịn ăn uống còn hơn phải xuống địa ngục.
Cho nên tôi đã không ăn trong đêm và cũng không ăn cà chua. Chúng là cám dỗ lớn. Tôi đã thấy cà chua ở chợ và chúng thật sự rất cám dỗ. Ngay cả khoai tây hay bất cứ cái gì mọc dưới đất cũng đều nguy hiểm để ăn vì nó mọc trong bóng tối, nó sẽ mang bóng tối tới linh hồn bạn. Đấy là Jaina đấy!
Khi tôi đi cùng nhóm bạn dã ngoại ngoài trời tới vùng núi đẹp đó, tất cả họ đều háo hức với khung cảnh xung quanh và không bận tâm chuyện ăn uống. Tôi không thể nấu gì, lại lười nữa nên tôi phải đợi họ. Tôi rất đói - cuộc hành trình, việc đi lại, không khí tươi mát vùng núi và đêm đang tới. Tôi lo sợ, nếu họ nấu thức ăn lúc đêm thì tôi sẽ đi ngủ với bụng đói và dạ dày tôi bỗng nhiên đau thế.
Thế rồi họ bắt đẩu náu thức ăn và rồi cám dỗ lớn: cà chua, khoai tây, mùi thơm của thức ăn. Tôi đã phải đấu tranh giữa cám dỗ và đức hạnh, lương tâm mình. Một khoảnh khắc tôi quyết định đi ngủ một đêm mà không ăn gì bởi vì đói một đêm cũng không chết, còn hơn chịu đựng địa ngục và ngọn lửa thiêu cháy chỉ vì vài quả cà chua và khoai tây. Nhưng thế rồi cơn đói ngày một mạnh hơn, biện minh bắt đầu xuất hiện: Nếu tất cả bạn tôi xuống địa ngục, tôi sẽ làm gì trên cõi trời? Tốt hơn cả là nên ở cùng bạn bè dưới địa ngục hơn là ở cùng những thánh Jaina ngu xuẩn trên cõi trời. Ít nhất ở địa ngục mình cũng có thể nấu cà chua, khoai tây, mình có thể ăn ngon vì luôn có đủ lửa để nấu nướng. Địa ngục mà, nhiều lửa lắm.
Tất cả bạn bè thuyết phục tôi: “Không có ai khác ở đây và chúng tôi sẽ không nói với gia đình bạn. Chẳng ai biết bạn đã ăn trong đêm hay ăn cà chua hay khoai tây hay cái gì cả. Miễn cưỡng, ngần ngại, tôi đồng ý, nhưng sau đó tôi không thể ngủ được cho tới khi nôn ra giữa đêm. Không ai nôn cả - tất cả đều ngủ say và tôi thì nôn. Đó là do tâm lý của tôi, vì tôi đã chịu đựng cái ý tưởng rằng tôi đã phạm tội, lương tâm tôi cắn rứt. Không phải cà chua làm tôi nôn đâu nhưng thái độ của tôi với cà chua mới là nguyên nhân.
Từ ngày hôm đó sự việc trở thành rõ ràng rằng bạn chỉ có thể sống cuộc sống một cách toàn bộ nếu như bạn bỏ đi mọi thái độ về cuộc sống. Bằng không bạn sẽ sống một cách bộ phận và sống kiểu bộ phận thì không phải sống chút nào.
Tôi là một đứa trẻ mạnh nhưng dù vậy, cha mẹ, tôn giáo, xã hội vẫn cố bắt lấy tôi bằng nhiều cách. Tôi vẫn bị họ ước định trong nhiều thứ, cài đặt trong nhiều thứ.
Lương tâm và cảm giác tội lỗi là một trong những thứ tốt để nô lệ hóa một con người. Những gì mà bạn cho là đúng, chưa chắc là đúng và những gì bạn cho là sai, cũng chưa chắc là sai.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét