37. Bóng đá để chơi, không phải để xem
Ngay từ thời thơ ấu tôi đã chẳng bao giờ thích kết giao với ai, cả gia đình tôi đã rất lo lắng khi tôi không chịu chơi với bọn trẻ con, tôi chẳng bao giờ chơi cùng chúng.
Ngay cả các giáo viên của tôi cũng trở nên rất bận tâm, họ nói: “Em làm gì trong lúc tất cả các bạn khác đang chơi ngoài sân? Em cứ luôn ngôi dưới gốc cây một mình.” - Họ nghĩ có gì đó sai với tôi.
Tôi bảo họ: “Các thầy không cần lo lắng, sự thật là có gì đó sai với các thầy, với toàn bộ các bạn khác, em hoàn toàn hạnh phúc khi được ở một mình.”
Dần dần họ trở nên nhận thức được rằng đó là đó là cách của tôi, không có gì để làm với tôi cả. Họ cố gắng làm mọi cách để khiến tôi hòa nhập và chơi đùa cùng bọn trẻ con cùng tuổi. Nhưng tôi tận hưởng sự một mình nhiều đến mức đối với tôi chỉ có người loạn thần kinh mới đi chơi đá bóng.
Và tôi bảo với giáo viên của tôi: “Em không thấy bất cứ điều hợp lý nào trong đó. Tại sao cứ phải đá quả bóng một cách không cần thiết từ chỗ này tới chỗ kia để làm gì? Và thậm chí mọi người lại còn tạo ra những cái khung thành, để làm gì? Điều gì đạt được từ nó? Và nếu những người này yêu thích việc ghi bàn nhiều như vậy, tại sao lại chỉ cho họ một quả bóng, cho họ mười tám quả luôn đi. Hãy trao cho mỗi người một quả, để cho họ ghi bàn cho thỏa thích đi, đừng ai cố ngăn cản ai cả. Hãy cứ để cho mọi người ghi bàn cho thỏa tấm lòng của họ đi, thỏa mong muốn của họ đi. Tại sao lại làm cho mọi thứ trở nên khó khăn như vậy? Tại sao lại phải tạo ra những khó khăn một cách hết sức không cần thiết như vậy chứ?”
Và giáo viên của tôi nói: “Em không hiểu rằng với tất cả những gì em nói, nó sẽ không còn là một trò chơi nữa, nếu 18 quả bóng được trao cho mỗi đứa và để mọi người ghi bàn thỏa thích như vậy thì... việc đó cũng không có lợi gì cả.”
Tôi nói: “Đúng vậy, em không hiểu. Bằng việc tạo ra các trở ngại, có ngăn cản nhau... Họ sẽ bị té ngã, bị chấn thương và đủ các thể loại tai nạn một cách ngớ ngẩn. Mà không chỉ vậy, khi họ thi đấu, hàng ngàn người tụ tập lại để xem họ đấu. Cứ dường như mọi người không hề biết cuộc đời thì ngắn như vậy mà họ lại đi xem một trận đá bóng! Rồi thì họ hào hứng, họ hò hét, họ nhảy chổm lên. Đối với em mà nói, điều đó hoàn toàn là loạn thần kinh. Em thà ngồi dưới cái cây của em còn hơn.”
Tôi có một cái cây, một cái cây rất đẹp, ngay sau trường. Nó được biết đến như là cái cây của tôi, không ai lại gần đó. Tôi thường ngồi dưới gốc cây vào mọi giờ ra chơi, hay vào thời gian của bất cứ hoạt động loạn thần kinh nào khác.
Và tôi đã khám phá ra nhiều thứ dưới gốc cây đó đến nỗi bất cứ khi nào tôi có việc quay lại thị trấn, tôi không bao giờ đi đến chỗ thầy hiệu trưởng - văn phòng của ông ấy ngay bên cạnh cái cây - nhưng tôi luôn luôn đến thăm cái cây ấy để nói lời cảm ơn, để thể hiện sự biết ơn của tôi tới nó.
Vị hiệu trưởng sẽ đến và nói: "Điều này thật lạ. Em quay lại thị trấn này nhưng em không bao giờ ghé thăm ta, em không bao giờ ghé qua ngôi trường nhưng em luôn luôn đến thăm cái cây này."
Tôi nói: "Em có nhiều kinh nghiệm dưới gốc cây này hơn dưới sự hướng dẫn của thầy hay mọi loại giáo viên điên khùng mà thầy có. Họ không mang lại cho em bất cứ gì cả. Trên thực tế, những gì họ mang lại cho em em phải vứt đi hết. Nhưng những gì cái cây này trao cho em thì vẫn còn lại với em.”
Tôi được báo rằng khi tôi không quay lại thị trấn đó nữa - cái cây chết. Tôi không quay lại thị trấn sau khi Nani của tôi mất, tôi đã hứa với bà: "Con sẽ chỉ quay lại đây khi bà còn sống. Khi bà đi rồi con không còn công việc gì để quay lại đây nữa."
Khi bạn im lặng bên một cái cây và cái cây cũng im lặng bên cạnh bạn. Đó là một hiện tượng đẹp của sự im lặng, bạn không thể tách biệt chúng, bạn không thể nào chia cách chúng. Khi cả hai cùng im lặng bên nhau, và đột nhiên cảm giác như là hai sự im lặng đó được kết nối, được hòa vào nhau, làm một.
Có lẽ cái cây ấy đã nhớ tôi, vì không có ai lại gần nó nữa, không ai giao tiếp với nó nữa. Chúng chết bởi vì chúng không nhận được bất cứ hơi ấm nào từ bất cứ ai. Tôi có một tình yêu lớn dành cho những cái cây và tôi tôn trọng chúng.
Thể thao thì tốt thôi và tuổi trẻ nên can đảm hơn để chỉ không xem người khác chơi thể thao, nhưng chúng cũng nên tham gia nữa. Thật chẳng ích gì khi mà cả ngàn người chỉ ngồi đó và xem một vài người giỏi chơi thể thao trên sân hay trên tivi, mọi người cũng nên chơi nữa. Thể dục là tốt vì nó mang lại sức khỏe vật lý, sự nhanh nhẹn, nó cũng mang lại một ít thông minh nào đó và điều đó thì hoàn toàn tốt.
Nhưng việc chỉ ngồi yên và xem dù trực tiếp hay thông qua tivi, đều không tốt chút nào. Vài giờ đồng hồ ngồi dính chặt trên ghế chỉ đế xem người khác chơi bóng hay bất cứ môn thể thao nào khác, là điều không đúng. Việc đó không mang lại cho bạn sự trưởng thành nào cả. Mặt khác nó biến bạn thành kẻ ngoài cuộc trong mọi thứ, không được tham dự, trong khi cái cốt lõi sâu thẳm của bản thể là về sự hòa hợp.
Chỉ thỉnh thoảng coi những vận động viên giỏi chơi thể thao thì được, nếu như mục đích là để học hỏi, nếu không phải là xem để học hỏi, thì mọi người nên ra sân tất thảy. Tôi không thấy chút vấn đề nào cả. Người trẻ nên chơi, thậm chí cả người già nữa, họ có thể tìm ra thời gian để chơi bất cứ khi nào họ muốn. Thậm chí những người mà nghỉ hưu rồi, những người chỉ có thể sống thêm một chút, nếu họ muốn chơi cũng rất tốt. Chúng ta nên tìm ra nhiều trò chơi hơn cho mọi người thuộc mọi độ tuổi có thể tham gia, sao cho mọi người, mọi nhà, mọi gia đình có thể chơi và tất cả họ đều biến đời họ thành một trò chơi khổng lồ.
Cuộc sống nên trở thành một cuộc chơi.
Thể thao là đẹp khi nó dạy bạn rằng không quan trọng gì chuyện thắng thua cả. Chuyện quan trọng là bạn đã chơi hay, bạn đã chơi với một tinh thần toàn bộ, bạn đã chơi một cách say mê, bạn đã đặt toàn bộ tâm sức của mình vào trò chơi mà không bận tâm chuyện gì khác. Đó mới là thể thao đích thực. Người khác có thể thắng nhưng bạn không nên buồn, không nên ghen tị. Bạn có thể cổ vũ những đối thủ của mình và chúc mừng chiến thắng của họ. Tất cả những gì bạn cần làm là không giữ lại những cảm xúc, không giữ lại gì cả, đặt toàn bộ năng lượng vào nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét