04. Khi cha mẹ mang tính thiền
04. Khi cha mẹ mang tính thiền
Nếu cha mẹ có thể mang tính thiền, nếu như đứa trẻ được sinh ra trong một
tình yêu mang tính thiền sâu sắc. Tình yêu mang tính thiền nghĩa là sự tan chảy
của hai người vào trong bản thể của nhau, khi hai người không còn bản ngã,
không còn suy nghĩ, không còn ý thức hệ... Nếu đứa trẻ được thụ thai trong
khoảnh khắc ấy thì nó sẽ trở thành một người rất độc lập, khó mà bị ước định
bởi xã hội sau này.
Khoảnh khắc cực thích có tính thiền trong nó, nếu như bạn có thể nhận ra.
Trong khoảnh khắc ấy bạn nhận thấy một tự do, một cái ta mở rộng, một sự im
lặng và bình an hoàn toàn, không yêu thương, không ghét bỏ. Khoảnh khắc đó
chính là cực thích, cái đỉnh, khi tất cả có đó nhưng cũng không gì tồn tại.
Sinh học cho bạn cực thích, đó là món quà quý giá nhất từ sinh học mù quáng.
Bạn có thể dùng những khoảnh khắc đó của tự do, tan chảy, biến mất để nhận ra
tính chất thiển trong nó, để rồi đi tới thiền nhiều hơn, chứ không phải làm
tình nhiều hơn. Tình dục với cực khoái là một cánh cửa, một cái thang, cho bạn
một thoáng nhìn về cõi thiền định và rồi bạn phải trèo qua nó để đến với cái
thế giới của phúc lạc ngập tràn, im lặng ngập tràn, tan chảy hoàn toàn - ấy
chính là cõi của thiền, của vô trí, của cực lạc.
Hai người yêu nhau cảm thấy một linh hồn trong hai thân thể, họ cảm giác bị
tan ra và bị hòa vào một không gian mới, nơi mà ngay cả thời gian cũng ngừng
lại. Từ cái khoảnh khắc cực thích bé tí đó bạn có thoáng nhìn để làm một cú
nhảy vượt ra ngoài những cảm giác về sinh học và tiến tới thế giới thiền: nơi
vô thời gian, vô ngã, nơi chỉ phúc lạc và vui vẻ ngập tràn.
Trước tiên, tình dục cho bạn thoáng về thiền nhưng bạn cần người khác. Nó là
thoáng thiền xảy ra qua sinh học giữa hai người. Một khi bạn biết rằng điều đó
cũng có thể xảy ra trong sự một mình của bạn, không cần ai, chỉ cần hoàn thành
vài điều kiện, thế thì bạn không cần người kia, bạn tận hưởng sự một mình của
bạn và giúp những người khác tận hưởng sự một mình của họ. Bạn bắt đầu sống
thiền. Người khác cũng vậy. Tất cả mọi người nên sống thiền trước khi họ quyết
định có con.
Con người nên được học về tính thiền, thông qua dục. Nó là cái cổng.
Nhưng khó khăn là ở chỗ mọi tôn giáo đều chống lại dục, họ ủng hộ thiền
nhưng họ chống lại dục. Họ ủng hộ mọi người bước qua cánh cổng nhưng họ lại
đóng cánh cổng ngay chỗ đầu tiên khi họ cố gắng chống lại dục và vu cho nó là
tội lỗi. Đó là lý do tôn giáo tạo ra một nhân loại nghèo nàn bất kể kinh thánh
của nó, học thuyết của nó có vẻ phong phú giàu có đến đâu. Nhân loại nghèo nàn
không chỉ về vật chất mà còn về tâm linh. Dục đã bị vu xấu nhiều đến nỗi tâm
trí bạn tự động chống lại dục theo nhiều cách khác nhau và rồi sinh học của bạn
cũng thay đổi theo sức ép đó, một dạng “thích nghi” nhưng nó là thoái hóa chứ
không phải tiến hóa chút nào. Bởi vì khi bạn tận hưởng dục, bạn không hề tự do,
bạn không cảm nhận được trọn vẹn cái vô hạn, cái vĩnh hằng cùng chiều sâu của
nó. Tất cả những tính chất tinh túy nhất của thiền đã bị giới hạn lại, bị phá
hủy bởi vì tâm trí của bạn đã bị ước định rằng hoạt động dục là xấu, là tội lỗi
cách này cách khác.
Bởi vì con người bị tước mất niềm phúc lạc cực thích nên con người đã trở
nên không có khả năng biết thiền là gì. Đó là điều các tôn giáo muốn, nó muốn
bạn không bao giờ trở nên mang tính thiền thực sự. Bạn nói về nó, đọc về nó,
nghiên cứu sâu vào nó, nghe giảng về nó nhưng bạn không có kinh nghiệm về nó
một chút nào. Việc không kinh nghiệm mà chỉ lý thuyết, chỉ trí tuệ này khiến
cho bạn thất vọng lớn lao.
Sinh học trao cho bạn một cánh cổng để đi lên nơi cao hơn, để đạt trạng thái
siêu linh thay vì chỉ tắc lại chỗ sinh lý, nhưng xã hội của bạn, tôn giáo của
bạn đã đóng cánh cửa ấy lại.
Cả đời tôi đã tranh đấu chống lại những kẻ ngốc mang đầy học vị và chức danh
cao cấp, họ không thể trả lời được cho tôi những điều đơn giản nhất. Tôi bảo
họ: bạn nói về thiền nhiều rồi, nhưng bạn phải đưa ra bằng chứng sống nào đó
trong cuộc sống con người có liên quan tới tính thiền, thứ mà người ta có thể
cảm nhận để rồi người ta tìm tới cái cao hơn. Bằng không mọi người sẽ chỉ hiểu
lời mà thôi, và lời thì vô nghĩa. Bạn nói về đại dương, bạn không thể chứng
minh đại dương nhưng ít nhất bạn phải cho người ta thấy giọt nước và cảm nhận
được giọt nước chứ?
Hãy làm tình khi bạn sẵn sàng ở trong không gian thiền và hãy tạo ra bầu
không khí thiền trong khi bạn làm tình. Bạn nên biến nơi đó thành nơi linh
thiêng. Việc tạo ra một cuộc sống mới, một con người mới, cái gì còn có thể
linh thiêng hơn nó được? Hãy làm điều đó một cách đẹp đẽ, thẩm mỹ, nghệ thuật
và trân trọng nhất có thể được. Đừng vội vã.
Nếu hai con người yêu nhau gặp gỡ nhau trong bầu không khí thiền bên ngoài
như vậy, và thêm một không gian cũng im lặng như vậy ở bên trong mỗi người, khi
việc làm tình xảy ra, họ sẽ hấp dẫn những linh hồn cao nhất, “chất lượng” nhất,
“tỉnh thức” nhất.
Bạn sẽ sinh ra đứa trẻ tương ứng với trạng thái yêu đương của bạn. Mọi cha
mẹ đều nên nghĩ về điều này, rằng đây là đứa trẻ tương xứng với họ, bất kể nó
tốt hay tệ thế nào. Cha mẹ không bao giờ tạo ra khả năng cho linh hồn cao hơn và
tiến hóa hơn vào trong bụng mẹ nếu họ không có một tâm thức đủ cao. Bởi vì tinh
trùng và trứng chỉ là một công cụ, công cụ ấy tạo ra cơ thể và cơ thể là nơi mà
linh hồn hiện thân. Không cha mẹ nào có thể sinh ra một linh hồn cả. Họ chỉ có
thể sinh ra những cơ thể mà những linh hồn chọn để đầu thai vào. Cho nên, nhớ
điều đấy, bạn sẽ hấp dẫn chỉ loại người mà năng lượng dục của bạn tương ứng.
Thế nên thế giới mới đầy những kẻ ngốc, người tầm thường và người vô nhận biết.
Bởi vì ngay từ đầu trong hoạt động tạo ra con người mới, các cặp đôi đã không
hề tỉnh thức, họ ngốc nghếch, tầm thường và vô ý thức đến nỗi trong việc chọn
mua một chiếc xe hơi họ còn tỉnh táo hơn khi làm tình. Bạn - ý tôi là những
người là cha, là mẹ - phải chịu trách nhiệm cho sự xuống cấp của nhân loại về
mặt tâm thức. Đứa trẻ của bạn mang tính ngẫu nhiên, như một tai nạn và không có
tội lỗi nào lớn hơn tội tạo ra một cuộc sống mới chỉ bằng ngẫu nhiên.
Hãy chuẩn bị cho điều đó. Để chuẩn bị, hãy ghi nhớ điều quan trọng của
khoảnh khắc cực thích: sự vô ý nghĩ, vô thời gian, vô trí, chỉ là nhận biết
thuần khiết. Trong nhận biết thuần khiết đó bạn có thể hấp dẫn một vị Phật.
Điều kì lạ là nhiều Adolf Hitlers, Mussolinis, Stalins, Nadirshahs, Tamerlanes,
Genghis Khans... lại không bị hấp dẫn. Bạn hấp dẫn chỉ những người tầm thường.
Bạn không hấp dẫn cả những linh hồn thấp nhất bởi vì với linh hồn thấp nhất,
việc yêu của bạn phải gắn như là việc cưỡng hiếp. Với linh hồn cao nhất, tình
yêu của bạn phải là việc thiền.
Cuộc sống của một đứa trẻ bắt đầu từ khoảnh khắc linh hồn đi vào trong bụng
mẹ. Nếu nó tới vào không gian thiền, thì có thể có con mà không cần huấn luyện
cho nó. Thực tế, đứa trẻ được sinh ra từ thiền không thể bị huấn luyện được, nó
sẽ nổi dậy, nó sẽ chống lại việc bị huấn luyện. Chỉ những người tầm thường mới
bị huấn luyện. Phật chống lại xã hội thời ông ấy, chống lại ý muốn của cha mẹ.
Jesus cũng chẳng khác gì, đó là những linh hồn đã đến thế giới này thông qua
cánh cửa của thiền. Cha mẹ của họ là những người đặc biệt, không tầm thường
đâu.
Một đôi có khả năng mang tính thiền trong khi làm tình thì không phải là một
đôi tầm thường chút nào. Họ sẽ kính trọng đứa trẻ. Đứa trẻ là vị khách từ cái
không biết; và bạn sẽ phải kính trọng vị khách này. Những bố mẹ không kính
trọng con mình nhất định sẽ phá hoại các kiếp sống của chúng. Kính trọng của
bạn, tình yêu của bạn, lòng biết ơn của bạn rằng “Cảm ơn con vì đã chọn chúng
ta làm cha mẹ của con”, sẽ được đáp ứng bằng sự kính trọng sâu sắc hơn, biết ơn
nhiều hơn, tình yêu nhiều hơn từ đứa trẻ của bạn.
Khi bạn yêu một người, bạn không thể huấn luyện người đó được. Khi bạn yêu
một người, bạn sẽ cho họ tự do, bạn sẽ cho họ sự bảo vệ. Khi yêu một người bạn
sẽ không muốn người đó là bản sao của mình, bạn sẽ muốn người đó trở nên duy
nhất - là chính họ. Và để làm cho người đó thành duy nhất bạn sẽ thu xếp mọi
điều kiện, mọi thách thức khêu gợi ra tiềm năng của người đó. Bạn sẽ không làm
người đó nặng gánh bởi những thông thái rởm của bạn, bạn sẽ muốn người đó tự
mình biết chân lý.
Mọi chân lý vay mượn đều là dối trá. Chừng nào điều đó còn chưa được bạn
kinh nghiệm, nó không bao giờ là chân lý.
Bạn sẽ giúp cho đứa trẻ kinh nghiệm ngày càng nhiều điều hơn. Bạn sẽ không
nói điếu dối trá với nó, rằng có Thượng đế - đây là một trong những điều dối
trá, bởi vì bạn chưa từng thấy Thượng đế. Cha mẹ bạn đã nói dối bạn và đến lượt
mình bạn lại lặp lại điều đó cho con mình. Cha mẹ bạn đã huấn luyện bạn và nhìn
lại cuộc sống của bạn mà xem: khổ dài dài từ cái nôi tới nấm mồ. Bạn có muốn
cuộc sống con bạn cũng chỉ toàn khổ sở, lo âu, thất vọng như bạn?
Nếu bạn thực yêu con mình, bạn sẽ giúp nó sống trong vui sướng, cười, thích
thú, nhảy múa. Nhưng chính điều đối lập lại đang được thực hiện. Bạn, với tư
cách cha mẹ, chỉ làm khổ chúng.
Đứa trẻ không được huấn luyện để gây bối rối cho cha mẹ theo nhiều cách.
Nhưng nếu cha mẹ yêu đứa trẻ, họ sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, kể cả những
điều khiến họ lúng túng, chẳng hại gì. Con của họ đang lớn thành sinh linh duy
nhất. Họ sẽ giúp chúng vẫn còn tự do, còn cởi mở, còn sẵn có cho tương lai
không biết.
Họ sẽ giúp nó tìm kiếm chân lý của riêng nó chứ không phải chỉ tin vào những
điều bị mặc định sẵn. Họ sẽ không biến nó thành người Kito giáo, Do Thái giáo,
Hindu giáo hay Mohamet giáo... bởi vì tất cả những tôn giáo này chỉ toàn làm
hại mà thôi. Đây là lúc để cho tất cả các tôn giáo biến mất khỏi hành tinh này.
Trẻ con không bị huấn luyện có thể làm cho phép màu ấy xảy ra bởi vì ngày mai
chúng sẽ là những thanh niên, trưởng thành và chúng sẽ không là người Hindu
giáo, Phật giáo, Kito giáo... chúng sẽ chỉ là những người tìm kiếm và việc tìm
kiếm sẽ trở thành tôn giáo của chúng. Tìm kiếm chính mình là cái đích. Niềm
tin, đức tin là những thứ ngăn cản, nó chấm dứt mọi cuộc truy tìm. Đó là lý do
tôn giáo có hại.
Hãy chia sẻ với đứa trẻ mọi kinh nghiệm của bạn. Làm cho nó nhận biết rằng
nó được thai nghén trong một khoảnh khắc linh thiêng, đáng yêu của tình yêu và
thiền định. Bạn có trách nhiệm phải làm cho tình yêu trở thành trung tâm cuộc
sống của bạn, để rồi từ trung tâm ấy bạn lấy cú nhảy vượt ra ngoài thế giới.
Bạn phải có đủ dũng cảm để biến tình yêu của bạn thành ngôi đền, thành nơi
thiền định thiêng liêng, thế thì bạn sẽ hấp dẫn những linh hồn tiềm năng nhất.
Khi ấy, hãy cho nó mọi khả năng để nó có được tự do, cho dù điều đó chống lại
chính bạn, làm đau bạn. Tự do của con bạn còn có giá trị hơn, bởi vì con bạn là
tương lai của nhân loại. Thời của bạn chỉ là quá khứ, con bạn là tương lai.
Tương lai cần vượt lên trên quá khứ. Con bạn cần được vượt lên trên bạn nếu bạn
không muốn nó chết đi như một bóng ma của quá khứ, một bản sao chép của quá
khứ. Nó cần bạn cho phép để vượt lên trên.
Quá khứ của bạn, hãy nhìn lại cuộc sống của bạn. Bạn dường như chỉ là một kẻ
ăn xin. Bạn có muốn con mình cũng trống rỗng và ăn xin như bạn không? Bạn đến
đến chùa bạn cầu xin tiền tài danh vọng và bạn muốn con bạn làm đích xác những
gì bạn đang làm. Đó là điều mọi bố mẹ đang cố gắng làm: tạo ra các bản sao, bản
sao y chang. Và nhớ, sự tồn tại chỉ chấp nhận cái nguyên bản. Hãy để cho con
bạn có bộ mặt nguyên thủy của nó.
Điều đó có thể tạo ra nỗi sợ trong bạn, nó có thể tạo ra những quan ngại,
nhưng đấy là chuyện của bạn. Đừng cấm đoán trẻ con theo bất kì cách nào. Đứa
trẻ khi được trao tự do, dù cho chúng có chống lại bạn bên ngoài, sâu bên trong
chúng vẫn sẽ kính trọng bạn. Chúng kính trọng bạn vì bạn cho chúng quyền được
chống lại bạn, quyền được là chính chúng. Chúng sẽ biết ơn bạn mãi mãi - sâu
bên trong. Ngay bây giờ, điều đối lập đang xảy ra: mọi đứa trẻ đều đầy giận dữ,
cuồng nộ với cha mẹ chúng bởi vì họ không cho chúng quyền được trở thành chính
mình, họ bắt chúng phải trở thành bản sao của họ.
Cho nên bằng việc trao tự do, bằng việc cho phép đứa trẻ được là chính nó,
dù cho nó nghĩa là gì và chấp nhận nó trong tính tự nhiên của nó dù cho điều đó
dẫn tới bất kì đâu: bạn đang tạo ra một đứa trẻ sẽ yêu mến và kính trọng bạn.
Bạn đã không chỉ là người cha người mẹ binh thường, bạn là cha mẹ đặc biệt. Chỉ
cha mẹ đặc biệt mới có thể cho con cái của họ cuộc sống tự do, tính duy nhất,
không áp đặt. Đứa trẻ sẽ mang kí ức đẹp trong tim nó mãi mãi, và lòng biết ơn
của nó hướng tới bạn sẽ làm cho nó làm điều tương tự đối với thế hệ tương lai
sau này, khi nó tạo ra thế hệ mới.
Nếu mọi thế hệ đều cư xử với trẻ em bằng tình yêu, sự kính trọng, trao cho
chúng tự do để trưởng thành thế thì mọi lỗ hổng khoảng cách giữa các thế hệ sẽ
bị xóa nhòa, sẽ biến mát. Nếu bạn kính trọng con trẻ, nếu bạn là bạn với con
mình, thì lỗ hổng thế hệ là không thể.
Bao giờ cũng là điều tốt để đi tới hiểu biết cùng cha mẹ của bạn. Gurdjieff
thường nói “Chừng nào bạn còn chưa trong giao cảm tốt với cha mẹ mình, bạn còn
bỏ lỡ cuộc sống của mình”. Bởi vì điều gì đó bắt rễ rất sâu bên trong bạn. Nếu
bạn còn chút giận giữ nào đối với cha mẹ bạn, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy
thoải mái. Cùng một cảm giác ấy đối với những người làm cha mẹ, chừng nào con
cái còn chưa trong giao cảm với họ, chừng ấy họ không thể hạnh phúc. Cha mẹ
không chỉ là một mối quan hệ xã hội. Chính từ họ mà bạn đã tới - bạn là một
phần của họ. Bạn là một cành của cái cây của họ. Bạn vẫn được bắt rễ sâu trong
họ. Khi cha mẹ chết, cái gì đó bắt rễ sâu trong bạn cũng chết đi. Khi cha mẹ
chết, lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy một mình, mất gốc. Cho nên trong khi họ còn
sống, mọi thứ có thể được làm thì nên làm ngay đi để cho hiểu biết có thể nảy
sinh và bạn có thể trao đổi với họ và họ cũng có thể trao đổi với bạn. Thế thì
mọi sự sẽ được giải quyết và vấn đề được khép lại. Thế thì khi họ rời bỏ thế
giới này, bạn sẽ không thấy mặc cảm, không tội lỗi, không hối tiếc. Bạn sẽ biết
rằng mọi sự đã được giải quyết. Họ đã hạnh phúc với bạn, bạn cũng đã hạnh phúc
với họ.
Mối quan hệ yêu đương bắt đầu với bố mẹ và cũng chấm dứt cùng bố mẹ. Nó tạo
ra một vòng tròn đầy đủ. Nếu ở đâu đó vòng tròn này bị phá vỡ, toàn thể bản thể
của bạn vẫn còn không thoải mái. Người ta cảm thấy cực kì hạnh phúc khi người
ta có thể trao đổi một cách thoải mái với cha mẹ của mình. Đó là một trong
những điều khó khăn nhất trên thế giới bởi vì lỗ hổng lớn thế. Cha mẹ không bao
giờ nghĩ rằng bạn đã lớn cho nên họ chẳng bao giờ trao đổi trực tiếp với bạn.
Họ đơn giản ra lệnh cho bạn "làm cái này" hay "đừng làm cái
đó". Họ chẳng bao giờ tính tới tự do của bạn và tâm linh của bạn, không
kính trọng. Họ cứ đương nhiên coi rằng bạn đã nghe theo họ và phải nghe theo
họ.
Đứa trẻ cảm thấy không vui ngay từ lúc đầu, bởi vì bất cứ khi nào cha mẹ nói
“làm cái này” “đừng làm cái kia”... chúng cảm thấy tự do của mình bị cắt xén,
bị kìm nén. Chúng sẽ kháng cự, phẫn nộ và kháng cự liên tục sẽ tạo ra vết
thương. Vết thương tạo ra khoảng cách lớn hơn và cứ lớn hơn nữa. Điều đó cần
phải được hàn gắn, cần được bắc cầu qua. Nếu bạn có thể bắc cầu mối quan hệ của
bạn với mẹ bạn, bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy rằng cả trái đất như được bắc cầu.
Bạn được bắt rễ hơn vào đất. Nếu bạn có thể bắc cầu với cha, bạn sẽ cảm thấy
như mình sẵn sàng để đi tới tận trời xanh, cha mẹ như chiếc cầu nối bạn với
trái đất này và với cả trời xanh kia nữa. Họ là biểu tượng, đại diện của đất và
trời. Con người giống như cái cây, cần cả đất và trời.
Nếu bạn là cha mẹ, bạn không nên gây ra vết thương cho con mình theo bất cứ
cách nào, nhưng bạn sẽ sẵn sàng để trở thành cái cầu cho con cái của bạn. Cầu
là để đi qua, không ai nên ở luôn trên cầu cả. Đừng bắt con cái phải dính lấy
bạn. Hãy cho chúng tự do.
Nhận xét
Đăng nhận xét