21. Trường học hay nhà tù
- Nếu em cư xử đúng, em có thể trở thành thiên tài.
- Quỉ tha ma bắt thiên tài của các thầy đi, em đơn giản muốn là bản thân mình thôi. Ai cần là thiên tài chứ?
Tôi ở cùng gia đình thêm vài năm sau đó rất tự do, cho đến khi phải đi học. Và tôi đã gần như bị ép buộc một cách đầy bạo lực để đi học. Điều tệ nhất của việc đi học là nó không giống như một cái hội chợ vui vẻ chỉ diễn ra vài ngày, nó là một việc bạn phải làm mỗi ngày, trong nhiều năm. Thật khủng khiếp.
Tôi đã cố chống đối điều đó ngay từ ngày đầu tiên bị ép đến trường. Khoảnh khắc mà tối nhìn thấy cánh cổng của trường học.
Tôi nói với cha tôi “Không” - đó là từ đầu tiên của tôi khi được đưa tới trước cổng trường tiểu học.
Tôi nói với cha tôi: "Không. Không và không. Con không muốn bước vào cái cổng này. Đây không phải là một trường học, nó là một nhà tù.” Chính cái cổng, và màu của tòa nhà... Thật kỳ lạ, một trò đùa - đặc biệt tại Ấn Độ, những nhà tù và trường học được sơn cùng một màu, và chúng đều được xây bằng gạch đỏ. Thật khó mà biết một tòa nhà là một nhà tù hay trường học. Có lẽ xưa kia một kẻ thích đùa đã thành công trong việc làm một cú chơi khăm, nhưng người đó đã chơi khăm một cách hoàn hảo.
Tôi nói: "Hãy nhìn cái gọi là ngôi trường này. Cha gọi nó là một ngôi trường ư ? Hãy nhìn chiếc cổng này! Thế mà cha lại ở đây để bắt con bước vào đó trong ít nhất bốn năm ư ?”
Cha tôi nói: "Ta luôn e rằng..." - lúc đó chúng tôi đang đứng ở cổng, dĩ nhiên ở phía bên ngoài, bởi vì tôi đã không cho phép ông dẫn tôi vào. Ông nói tiếp, "Ta luôn e rằng, ông của con, và nhất là bà của con, đã làm hỏng con.”
Tôi nói: "Nỗi lo của cha là đúng, nhưng công việc đó họ cũng đã làm xong rồi, và bây giờ không ai có thể hủy bỏ nó được nữa, nên chúng ta hãy đi về nhà thôi.”
Ông nói: "Cái gì? Không. Con phải được giáo dục.”
Tôi nói: "Đây là loại khởi đầu gì vậy? Con thậm chí không được tự do để nói đồng ý hay không. Cha gọi nó là sự giáo dục sao?
“Nhưng, nếu cha thật sự muốn điều đó. Nếu đó là điều cha nhất định phải làm với con, thì làm ơn đừng yêu cầu con, hãy cho con một ân huệ: Đây là bàn tay con, hãy lôi con vào. ít ra con sẽ có sự an ủi rằng con đã không bao giờ tự mình bước vào cái "tổ chức" xấu xa này. Làm ơn, ít nhất hãy cho con ân huệ này.”
Dĩ nhiên, cha tôi đang rất bực mình nên ông lôi xệch tôi vào. Mặc dù ông là một người rất chất phác, ông lập tức hiểu rằng: điều này là không đúng. Ông nói với tôi: "Mặc dù ta là cha của con, nhưng phải lôi con vào, ta cảm thấy không đúng".
Tôi nói: "Xin đừng cảm thấy tội lỗi chút nào cả. Điều mà cha đã làm là hoàn toàn đúng bởi vì trừ khi một ai đó lôi con vào, con sẽ không tự ý quyết định đi vào. Quyết định của con là 'không'. Cha có thể áp đặt quyết định của mình lên con, bởi vì con phải lệ thuộc cha về quần áo, nơi ở, và mọi sự nên lúc này, hãy coi như cha ở trong vị thế của người có đặc quyền để làm điều đó.”
Việc đi vào trường là khởi đầu của một cuộc sống mới. Trong nhiều năm, tôi đã sống y hệt một con thú hoang dã. Vâng, tôi không thể nói là một con người hoang dã, bởi vì không có con người nào là hoang dã. Chỉ thỉnh thoảng một người trở thành một con người hoang dã. Bây giờ tôi là con người hoang dã; Phật đã từng là con người hoang dã, Zarathustra, Jesus họ đã từng là những con người hoang dã - nhưng vào lúc đó thì hoàn toàn đúng khi nói rằng, trong nhiều năm tôi đã sống như một con thú hoang dã, không luật lệ.
Tôi không bao giờ đi học một cách tự ý. Và tôi hạnh phúc rằng tôi đã bị lôi vào trường, rằng tôi không bao giờ vào một cách tự ý. Trường học thực sự là xấu xa - mọi trường học đều xấu xa. Thực ra, tạo ra một tình huống nơi mà bọn trẻ có thể học tập là tốt, nhưng giáo dục chúng là không tốt. Sự giáo dục tất yếu là thứ rất xấu.
Mỗi sáng tôi đều bị ép phải đến trường. Một trong những người chú của tôi, hoặc ai đó sẽ nhận trách nhiệm đưa tôi đến cổng trường và đứng đợi cùng tôi cho tới khi một người giáo viên nào đó trong trường xuất hiện để nhận và đón tôi vào - họ làm mọi cách để đảm bảo tôi không thể trốn được - cứ như thể tôi là một thứ tài sản để truyền từ tay người này sang người khác,- hoặc là một tù nhân.
Nhưng đó là cách mà thứ gọi là giáo dục hiện tại vẫn cứ tiếp tục: một sự cưỡng chế, một hành động mang tính bạo lực khi ép người khác phải làm một việc gì bất kể người đó có muốn hay không.
Mỗi thế hệ lại cứ luôn cố gắng làm hỏng những thế hệ mới. Và giáo dục hoàn toàn là một hình thức của cưỡng ép - cưỡng ép về tinh thần - khi mà những người cha người mẹ lớn hơn, mạnh hơn có thể ép buộc những đứa con nhỏ của họ.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét