47. Cửa sổ

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

  
47. Cửa sổ

Đây là cách mọi thứ bắt đầu.

Tôi vẫn cứ ngồi trong lớp nhưng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, nhìn vào lũ chim và những cái cây. Người giáo viên này hẳn đã học được gì đó từ người trước. Ông ấy nói “Em phải nhìn lên bảng chứ.”

Tôi nói: “Đây là cuộc đời của em và em có toàn quyền của mình để nhìn mọi chỗ em muốn. Bên ngoài thì quá đẹp, lũ chim đang hót, hoa đang nở, cây đang reo vui và mặt trời thì lấp ló sau tán lá, em không nghĩ cái bảng đen của thấy có thể so sánh được.”

Vị ấy rất tức giận nên nói: “Vậy thì em có thể ra ngoài đứng ngoài cửa sổ mà nhìn, cho tới khi em sẵn sàng để quay trở lại và nhìn lên tấm bảng. Bởi vì tôi đang dạy toán mà em lại muốn nhìn cây và chim.”

Tôi nói: “Đây thật là một phần thưởng tuyệt vời mà thầy trao cho em, nó không phải một hình phạt chút nào cả.” Và rồi tôi nói “Tạm biệt thầy”

Ông ấy nói: “Em có ý gì?”

Tôi nói: “Em sẽ không trở lại đâu. Từ giờ trở đi ngày nào em cũng sẽ ngồi bên ngoài cửa sổ.”

Ông ấy nói: “Em điên rồi sao? Tôi sẽ đi nói với cha mẹ em, cả gia đình em rang họ đang lãng phí tiền bạc vì em chỉ thích ở bên ngoài phòng học.”

Tôi nói: “Thầy cứ đi mà làm những gì thầy muốn. Em biết cách để ứng xử với gia đình em cho nên đừng lo. Cha em thậm chí còn biết rõ ràng hơn thầy rằng khi em muốn làm gì, em sẽ làm nó, kể cả ngồi ngoài cửa sổ lớp học chăng nữa. Không ai có thể thay đổi gì được cả đâu.”

Thầy hiệu trưởng thường thấy tôi đứng ngoài cửa sổ mỗi ngày nên một lần ông ấy tới. Ông ấy rất bối rối và hỏi tôi đang làm gì bên ngoài vậy? Tại sao cứ đứng mãi ở đó?”

Tôi nói: “Em đang được thưởng”

Ông ấy nói: “Thưởng ư, cho cái gì chứ?”

Tôi nói: “Thầy hãy đứng cạnh em và lắng nghe những con chim kia và ngắm nhìn những cái cây này, thầy sẽ hiểu. Thầy có nghĩ rằng nhìn vào bảng đen với những vị giáo viên ngu xuẩn của thầy là tốt hơn? Họ chắc chắn là những người ngu bởi vì chỉ những người ngu thì mới trở thành giáo viên, họ không thể tìm được công việc nào khác cả. Hầu hết họ chỉ có tấm bằng hạng xoàng. Vậy nên em không muốn nhìn họ lẫn bảng đen của họ. Em không bận tâm về toán học cho lắm nhưng em biết mình sẽ xoay xở được, thầy đừng lo. Nhưng em không thể bỏ lỡ những thứ xinh đẹp như thế này.”

Ông thầy hiệu trưởng đứng đó bên cạnh tôi và nói: “Đúng là đẹp thật. Ta đã là hiệu trưởng trong 20 năm ở trường này vậy mà ta chưa bao giờ đến đây. Ta đồng ý với em rằng đây quả đúng là phần thưởng thật. Em không cần bận tâm chuyện toán học, ta là giáo sư toán, em có thể đến nhà của ta để học thêm và ta sẽ dạy em mọi thứ, hãy cứ tiếp tục đứng đây.”

Vậy nên tôi thậm chí còn có một giáo viên tốt hơn - hiệu trưởng của cả ngôi trường - một nhà toán học. Giáo viên toán của tôi tỏ ra thật bối rối. Ông ấy nghĩ tôi sẽ chán việc đứng ngoài sau vài ngày thôi nhưng cả tháng trôi qua và tôi vẫn cứ ở đó không quay vào lớp học. Không chịu nổi nữa, ổng đi ra chỗ tôi và nói: “Ta xin lỗi, ta cảm thấy rất tệ khi đứng bên trong và thấy em bị phạt ngoài này như vậy. Thật ra em cũng không làm gì hại cả. Em có thể ngồi trong lớp và nhìn bất cứ chỗ nào em muốn.”

Tôi nói: “Giờ đã quá trễ rồi thầy ạ”

Ông ấy nói: “Em có ý gì?”

Tôi nói: “Ý em là, em rất thích việc đứng ngoài này. Ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ khiến cho tầm nhìn bị giới hạn, em không thể tận hưởng chúng nhiều như ngoài này nên em sẽ không vào đâu, thậm chí ai thèm bận tâm cơ chứ vì thầy hiệu trưởng đang dạy thêm toán cho em rồi, mỗi tối em đều tới nhà ông ấy.”

Ồng nói: “Sao cơ?”

Tôi nói: “Vâng, bởi vì thầy ấy đồng ý với em rằng đây là một phần thưởng chứ không phải hình phạt.”

Ông ấy ngay lập tức chạy đến chỗ thầy hiệu trưởng và bảo: “Điều này không tốt chút nào. Tôi đang phạt em ấy mà thầy lại đi khuyến khích em ấy thêm sao?”

Thầy hiệu trưởng nói: “Quên chuyện thưởng phạt hay khuyến khích đi, thầy thỉnh thoảng nên ra ngoài và đứng bên ngoài đó. Ngay lúc này tôi cũng không đợi được nữa. Bình thường tôi đi dạo quanh trường như một thói quen và giờ thì tôi không thể đợi để đi cho đúng giờ, tôi thích việc đó và không đợi được. Việc đầu tiên tôi muốn làm khi đến trường là đi dạo một vòng và đến đứng cạnh em ấy để ngắm mấy cái cây. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận thấy có những thứ còn đẹp hơn cả toán học: tiếng chim hót, hoa nở, cây xanh rì, mặt trời mọc lặn xuyên qua lớp lá, gió thổi rì rào như những bài hát qua đám lá cây. Quả thật anh cũng nên ra đó đứng một lúc để thấy.”

Ông ấy quay trở lại với điệu bộ vô cùng tội nghiệp và nói: “Hiệu trưởng bảo ta rằng đúng là như em nói, ta có thể làm gì đây? Liệu ta có nên bảo cả lớp ra ngoài đứng không?”

Tôi nói: “Điều đó thật tuyệt. Chúng ta có thể ngồi bên dưới những cái cây này và thầy có thể dạy toán cho mọi người. Nhưng em sẽ không vào lớp đâu, thậm chí kể cả khi thầy đánh rớt em chăng nữa, mà thầy cũng chẳng làm được điều đó đâu vì giờ em đã giỏi toán hơn tất cả các bạn trong lớp rồi. Em đang có một giáo viên tốt hơn thầy nhiều, thầy chỉ là giáo viên hạng ba trong khi thầy ấy là giáo viên hạng nhất với cả huy chương về toán học.”

Thế rồi một vài ngày sau đó ông ấy đã nghĩ về điều đó và một buổi sáng khi tôi đến đó thì thấy tất cả mọi người trong lớp học đang ngồi dưới những góc cây để học toán.

Tôi nói: “Trái tim thầy vẫn đang sống. Thật may khi toán học chưa giết chết nó.”

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho