13. Cha - Dada
Cha tôi bảo tôi hàng trăm lần rằng: "Chúng ta sẽ không nuôi con nữa"
Tôi nói: “Vâng; cha cứ làm thế đi. Con có thể bắt đầu đi ăn xin, đây là một thành phố lớn, con sẽ sống sót thôi. Cha có thể không cho con đồ ăn nhưng cha không thể cản con đi ăn xin được. Ăn xin là quyền hợp pháp của mọi người.”
Cha tôi là một người đơn giản, cực kì đơn giản và thơ ngây. Ông không thuộc bất cứ loại người phi thường nào và đó chính là sự phi thường của ông ấy. Tôi ở bên cạnh ông khá lâu, suốt từ những ngày tiểu học cho đến khi vào đại học nên tôi biết ông là người thế nào. Ông cực kì đơn giản, ngây thơ, bất cứ ai cũng có thể lừa ông.
Ông ấy rất dễ dàng tin tưởng mọi người. Niềm tin của ông ấy vào người khác là quá lớn và không có gì phá vỡ được. Ông ấy không bao giờ mất niềm tin vào tính nhân loại dù cho bị người khác lừa rất nhiều lần. Mặc dù tôi chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi cũng hoàn toàn có thể nhận ra những người muốn lừa đảo ông, điều đó quá rõ ràng đến nỗi tôi thường hay nói với ông: “Cha đang làm gì vậy? Người này đang lừa cha”.
Một lần ông ấy muốn xây một căn nhà và nhà thầu đã lừa đảo ông. Tôi nói: “Căn nhà này không thể nào trụ lâu được, nó nhất định sẽ đổ bởi vì xi măng này không đúng chất lượng mà số gỗ bên trên thì quá nặng.” Nhưng ông ấy không nghe, ông ấy nói: “Anh ta là một người tốt, anh ta không bao giờ lừa đảo ta đâu.”
Và đó chính xác là những gì đã xảy ra, căn nhà không thể trụ nổi qua cơn mưa lớn đầu tiên nó gặp. Cha tôi không có ở nhà, lúc ấy ông đang ở Bombay. Tôi gọi điện cho ông và nói: “Những điều con nói với cha đã xảy ra rồi. Căn nhà đã bị đổ sụp.” Ông ấy thậm chí không trả lời câu nào, chỉ cúp máy.
Bảy ngày sau ông ấy mới trở về, sau khi đã xong công việc ở Bombay, ông ấy nói: “Tại sao con lại phải tiêu tiền không cần thiết vào việc gọi điện thoại? Căn nhà bị sụp, thì cũng sụp rồi. Ta có thể làm được gì? Nhà thầu đó đã làm lãng phí mười ngàn rupees và tới lượt con lại làm lãng phí thêm mười rupees nữa cho việc gọi điện thoại. Mười rupees đó đáng lẽ đã được tiết kiệm rồi.”
Và sau đó, việc đầu tiên mà ông ấy làm là tổ chức một buổi tiệc lớn để ăn mừng vì chúng tôi đã chưa kịp chuyển vào trong căn nhà - chúng tôi đã định chuyển vào đó sau 2-3 tuần nữa. Trong bữa tiệc ông ấy nói: “Thượng đế thật là từ bi, Ngài ấy đã cứu chúng tôi. Ngài ấy đã làm cho căn nhà đổ sụp trước khi chúng tôi dọn đến.”
Và bữa tiệc đó ông ấy đã mời cả làng tới dự. Mọi người đều không thể tin được điều đó, họ nói: “Đây là thời điểm để ăn mừng sao ?”. Thậm chí người thầu xây căn nhà cũng được mời tới bởi vì ông ta đã làm tốt công việc: trước khi chúng tôi chuyển vô, căn nhà đã đổ rồi - đó là một việc tốt, ít nhất trong mắt cha tôi.
Ông quả thực là một người đàn ông đơn giản. Và nếu bạn có thể nhìn đủ sâu vào mọi người, bạn sẽ nhận thấy mọi người đều đơn giản. Xã hội đã làm cho mọi thứ trở nên phức tạp nhưng đừng quên bạn được sinh ra trong sự đơn giản và ngây thơ. Tất cả mọi người đều được sinh ra như là một vị Phật, nhưng xã hội đã làm hỏng tất cả.
Tôi mang lòng biết ơn lớn đối với cha tôi. Ông ấy không bao giờ dạy tôi bất cứ thứ gì, trừ việc bơi. Ông ấy không dạy tôi toán học, ngôn ngữ, ngữ pháp, địa lý, lịch sử... Ông ấy thậm chí còn chẳng hề quan tâm đến chuyện học vấn của tôi chút nào. Ông ấy có mười đứa con và tôi đã thấy điều này không biết bao nhiêu lần, rằng bất cứ khi nào có ai hỏi: "Con trai anh học lớp mấy?" thì ông đều phải hỏi ai đó khác để trả lời bởi vì ông không biết. Ông không bao giờ bận tâm với bất cứ hình thức giáo dục nào, hình thức giáo dục duy nhất mà ông trao cho tôi là sự giao cảm đối với dòng .sông. Ông ấy yêu những con sông cũng nhiều như tôi vậy. ,
Ông ấy chỉ dạy tôi duy nhất việc bơi nhưng đó lại là việc quan trọng nhất, tôi yêu việc bơi lội, tôi yêu những dòng sông, và những trải nghiệm bên các con sông đã thay đổi cuộc đời tôi rất nhiều. Bất cứ khi nào nghĩ đến nơi sinh ra, tôi không nhớ bất cứ gì khác ngoại trừ những con sông.
Thói quen hằng ngày của tôi là ở cùng con sông ít nhất từ 5 đến 8 tiếng mỗi ngày. Từ ba giờ sáng tôi thường ở cùng con sông: bầu trời thường đầy sao và những ngôi sao phản chiếu trên mặt nước, đó là một con sông đẹp; nước sông quá ngọt, đến nỗi người ta đã đặt tên nó là Shakkar - shakkar có nghĩa là "đường”. Tôi đã nhìn thấy nó trong bóng đêm với những vì sao, nhảy múa chảy về đại dương. Tôi đã nhìn thấy nó với bình minh. Tôi đã nhìn thấy nó - ngồi một mình trên bờ, hay với những người bạn, thổi sáo, nhảy múa hay thiền định trên bờ nó, bơi xuồng trong nó, hay bơi lội băng qua nó. Dưới cơn mưa, vào mùa đông, vào mùa hạ.
Tôi có thể hiểu Siddharta của Hermann Hesse và kinh nghiệm của nhân vật này với con sông. Nó đã xảy ra với tôi: quá nhiều cái diễn ra, bởi vì một cách chậm rãi, chậm rãi, với tôi, toàn bộ hiện hữu trở thành một con sông. Nó mất vẻ rắn chắc của nó; nó trở nên lỏng, dễ thay hình đổi dạng.
Bất cứ khi nào bạn yêu những sự vật đang tuôn chảy, những sự vật đang di động, bạn có một nhãn quan khác biệt về cuộc đời. Con người hiện đại sống với những con đường nhựa, những tòa nhà xi măng cốt sắt. Đây là những danh từ, hãy nhớ, đây không phải là những động từ. Những tòa nhà chọc trời không tiếp tục phát triển; con đường vẫn là một (như cũ) dù ngày hay đêm, dù là một con trăng rằm hay là một đêm tối mịt. Bất luận cái gì xảy ra, nó không thành vấn đề đối với con đường nhựa, nó không thành vấn đề đối với những tòa nhà xi-măng cốt sắt.
Con người đã tạo ra một thế giới của những danh từ, và rồi dính kẹt vào trong thế giới của chính mình. Họ đã quên đi thế giới của cỏ cây, của sông suối, núi non, và của những vì sao. Ở đó; chúng không biết về bất cứ danh từ nào; chúng chưa từng nghe về những danh từ; chúng chỉ biết có những động từ. Mọi sự là một tiến trình.
Thượng đế không phải là một sự thể; mà là một tiến trình.
Cha tôi có một cửa hàng chuyên bán vải vóc quần áo và ở Ấn Độ cửa hàng thường nằm ở mặt tiền ngôi nhà trong khi cả gia đình sẽ sinh sống ngay phía sau cửa hàng đó - điều này giúp mọi người quản lý cửa hàng của họ dễ dàng hơn. Và tôi thường đi xuyên qua cửa hàng để vào nhà với đôi mắt nhắm nghiền.
Cha tôi hỏi “Điều này thật kì lạ. Bất cứ khi nào con đi ngang qua cửa hàng để vào nhà hay từ nhà ra ngoài đường; chỉ khoảng 12 bước chân mà con luôn luôn nhắm mắt. Tại sao? Con đang thực hành nghi thức gì à ?”
Tôi nói: “Đúng vậy; con đang thực hành một nghi thức đơn giản để cái cửa hàng này không hủy hoại con như nó đã hủy hoại cha. Con không muốn nhìn thấy nó một chút nào. Con không hứng thú với nó; hoàn toàn không hứng thú với nó”.
Cửa hàng đó là một trong những cửa hàng bán quần áo vải vóc đẹp nhất trong thị trấn đó; nó chứa đầy những hàng hóa tốt nhất nhưng tôi không bao giờ nhìn vào chúng, tôi đơn giản nhắm mắt và đi qua.
Cha tôi nói: “Nhưng mở mắt đi qua thì cũng không có hại gì mà.”
Tôi nói “Ai mà biết được, con có thể bị phân tâm, mà con thì chẳng muốn nhìn bất cứ thứ gì có thể làm con phân tâm cả.”
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét