Chương 49: Làm với ý thức

Sách của những bí mật - Tập 4
Book of secrets - Volume 4
Osho


Chương 49: Làm với ý thức

22 tháng 5 năm 1973, buổi tối tại Bombay, Ấn Độ

73. Vào mùa hè, khi nàng nhìn thấy toàn bộ bầu trời trong sáng đến vô ngần, hãy hòa mình vào sự trong sáng ấy.

74. Shakti, hãy cảm thấy như thể đầu nàng đã hấp thụ tất cả không gian sáng chói.

75. Hãy cảm thấy nàng là ánh sáng trong khi thức, khi ngủ, khi mơ.

Khi tôi nhìn vào mắt bạn, tôi không bao giờ thấy bạn ở đó - như thể bạn đang vắng mặt. Bạn tồn tại mà lại vắng mặt, và đây là cốt lõi của mọi đau khổ. Bạn có thể sống mà không hiện diện chút nào, nhưng nếu bạn không hiện diện thì sự sống của bạn sẽ trở thành sự nhàm chán. Và điều này đã xảy ra. Thế nên, khi tôi nhìn vào mắt bạn tôi không thấy bạn ở đó. Bạn chưa xuất hiện, bạn chưa hiện diện. Hoàn cảnh và khả năng đã sẵn có - bạn có thể hiện diện bất cứ lúc nào - nhưng bạn lại không hiện diện.

Việc trở nên nhận biết về sự vắng mặt này là bắt đầu hành trình tới thiền, tới siêu việt. Nếu bạn nhận ra rằng không hiểu sao bạn lại đang vắng mặt ... bạn tồn tại nhưng bạn không biết tại sao, bạn không biết như thế nào, bạn thậm chí không biết ai tồn tại bên trong mình. Chính sự vô minh tạo ra mọi đau khổ, bởi bất cứ điều gì bạn làm trong vô minh thì đều mang lại đau khổ. Vấn đề cơ bản không phải ở những gì bạn làm, mà việc bạn có hiện diện hay vắng mặt khi làm mới là điều quan trọng.

Cho dù bạn làm bất cứ điều gì, nếu bạn có thể làm nó với toàn bộ sự hiện diện của mình thì cuộc đời bạn sẽ trở nên mãn nguyện; đó sẽ là một sự phúc lạc. Nếu bạn làm một điều gì đó mà không có sự hiện diện của mình, như thể bạn vắng mặt thì cuộc đời bạn sẽ đau khổ - chắc chắn sẽ như thế. Chính sự vắng mặt của bạn là địa ngục.

Thế nên có hai dạng người tìm kiếm: một dạng luôn tìm kiếm điều cần làm. Người tìm kiếm thuộc dạng đó đang đi sai đường, bởi vấn đề không hề nằm ở những gì bạn làm. Vấn đề nằm ở sự hiện diện, hiện diện như thế nào, bằng cách nào. Thế nên, đừng bao giờ nghĩ về hành động và việc làm, bởi vì dù bạn làm bất cứ điều gì nhưng nếu bạn vắng mặt thì điều đó cũng sẽ vô nghĩa.

Cho dù bạn sống trong thế gian hay bạn sống trong một tu viện; cho dù bạn hoạt động trong đám đông hay bạn đi tới một nơi tách biệt ở Himalaya thì cũng sẽ không có gì khác biệt. Bạn cũng sẽ vắng mặt ở đây và ở đó, và bất cứ điều gì bạn làm - trong đám đông hay trong cô quạnh - đều sẽ mang đến đau khổ. Nếu bạn không hiện diện thì bạn làm bất cứ điều gì cũng sai.

Dạng thứ hai là dạng người tìm kiếm đúng, họ không tìm kiếm điều cần làm mà họ tìm kiếm cách tồn tại như thế nào. Điều đầu tiên là tồn tại như thế nào.

Một người tràn đầy lòng từ bi và sự cảm thông đến hỏi Phật Gautam, “Tôi có thể làm gì để giúp thế gian?”

Theo như thuật lại, Phật đã cười và nói với người này, “Bạn không thể làm bất cứ điều gì bởi vì bạn không có đó. Bạn có thể làm được gì khi mà bạn không có đó? Cho nên đừng nghĩ đến thế gian. Đừng nghĩ làm thế nào để phục vụ thế gian, để giúp người khác”. Phật nói, “Đầu tiên, hãy hiện hữu - và nếu bạn có đó thì bạn làm bất cứ điều gì cũng trở thành sự phục vụ, sự cầu nguyện, lòng từ bi. Sự hiện hữu của bạn là điểm then chốt. Sự hiện hữu của bạn chính là cuộc cách mạng.”

Có hai con đường: con đường hành động và con đường thiền. Chúng hoàn toàn đối lập. về cơ bản, con đường hành động liên quan tới bạn trong tư cách là một người hành động. Nó sẽ cố thay đổi những hành động của bạn; nó sẽ cố thay đổi tính cách của bạn, đạo đức của bạn, những mối quan hệ của bạn, nhưng nó không bao giờ đả động đến bạn. Con đường thiền thì hoàn toàn ngược lại. Nó không liên quan tới những hành động của bạn; nó liên quan trực tiếp và ngay lập tức tới bạn. Bạn làm gì, điều đó không liên quan. Bạn là gì mới liên quan. Đó là điều cơ bản và chính yếu, bởi vì mọi hoạt động đều xuất phát từ bạn.

Nên nhớ, những hành động của bạn có thể được thay đổi và điều chỉnh, thậm chí có thể được thay thế bởi những hành động hoàn toàn đối lập, nhưng chúng sẽ không thay đổi bạn. Bất cứ sự thay đổi bên ngoài nào cũng sẽ không mang đến cuộc cách mạng nội tại, bởi vì cái bên ngoài là hời hợt và cái cốt lõi sâu nhất vẫn không được chạm đến; dù bạn có làm gì thì nó vẫn không được chạm đến. Nhưng điều ngược lại đem đến sự thay đổi: nếu cái cốt lõi sâu nhất khác đi thì cái bên ngoài sẽ tự động thay đổi. Thế nên, hãy nghĩ đến một vấn đề cơ bản; chỉ khi đó chúng ta mới có thể đi vào những kỹ thuật thiền này.

Đừng quan tâm tới những gì bạn đang làm. Đó có thể là một mẹo lừa, đó có thể là một phương tiện để né tránh vấn đề thực sự. Ví dụ, bạn bạo lực. Bạn có thể tạo ra mọi nỗ lực để là phi-bạo lực, vì cho rằng nhờ phi-bạo lực mà bạn sẽ trở thành tôn giáo, bạn sẽ đến gần hơn với đấng linh thiêng. Bạn hung ác, và bạn có thể tạo ra mọi nỗ lực để thành từ bi.

Bạn có thể thực hiện điều đó, và không có gì sẽ thay đổi và bạn sẽ giữ nguyên như cũ. Sự hung ác của bạn sẽ trở thành một phần của lòng từ bi của bạn - và điều đó còn nguy hiểm hơn. Bạo lực của bạn sẽ trở thành một phần phi-bạo lực của bạn - điều đó còn tinh vi hơn. Bạn sẽ phi-bạo lực một cách bạo lực. Sự phi-bạo lực của bạn sẽ có mọi dạng điên khùng của bạo lực, và bạn sẽ trở nên hung ác thông qua lòng từ bi của mình.

Thậm chí, bạn có thể giết người thông qua lòng từ bi của mình; nhiều người đã bị giết. Có quá nhiều những cuộc chiến tranh tôn giáo - họ chiến tranh trong tâm trạng từ bi. Bạn có thể giết một cách rất từ bi, rất phi-bạo lực; bạn có thể giết và tàn sát một cách đầy tình yêu thương, bởi vì bạn đang giết vì chính lợi ích của người mà bạn đang giết. Bạn đang giết người đó vì bản thân người đó, vì chính lợi ích của người đó, để giúp người đó.

Bạn có thể thay đổi những hành động của mình, và nỗ lực để thay đổi những hành động này có thể chỉ là một phương tiện để trốn tránh sự thay đổi cơ bản. Sự thay đổi cơ bản là thế này - đầu tiên bạn phải hiện hữu. Bạn phải trở nên tinh táo hơn, ý thức hơn về con người mình, chỉ khi đó sự hiện diện của bạn mới xảy ra.

Bạn chưa bao giờ cảm nhận chỉnh mình, và ngay cả nếu có lúc bạn cảm nhận thì bạn cũng cảm nhận thông qua người khác - thông qua sự hứng khởi, thông qua sự kích thích, thông qua sự phản ứng. Phải cần đến một người nào đó, và thông qua người nào đó bạn mới có thể cảm nhận được mình. Điều này thật vô lý. Khi một mình, không có sự kích động, không có ai ở đó để trở thành chiếc gương thì bạn rơi vào giấc ngủ, bạn trở nên chán nản. Bạn không bao giờ cảm nhận được mình. Không có sự hiện diện. Bạn sống nhưng lại vắng mặt.

Cách sống vắng mặt này là tâm trí phi-tôn-giáo. Trở nên tràn đầy với sự hiện diện của riêng mình, với ánh sáng của riêng mình, là trở nên tôn giáo. Vì vậy, hãy nhớ điều cơ bản này: mối quan tâm của tôi không phải là về những hành động của bạn. Những gì bạn làm là không liên quan. Bạn tồn tại như thế nào - vắng mặt hay hiện diện, nhận biết hay vô minh - đó mới là mối quan tâm của tôi. Và các kỹ thuật mà chúng ta sắp đi vào là những kỹ thuật để làm cho bạn hiện diện hơn, để mang bạn tới ở đây và bây giờ.

Để cảm nhận chính mình, bạn hoặc phải cần đến ai đó khác, hoặc cần đến quá khứ - thông qua quá khứ, thông qua những ký ức quá khứ, bạn mới có thể cảm nhận được sự nhận dạng của mình. Hoặc là cần đến tương lai - bạn có thể phóng chiếu vào những giấc mơ của mình. Bạn có thể phóng chiếu những ý tưởng, những kiếp sống tương lai, moksha của mình. Để cảm thấy mình tồn tại, bạn cần những ký ức quá khứ, hoặc bạn cần sự phóng chiếu tương lai, hoặc một người nào đó khác, chứ một mình bạn không bao giờ đủ. Đây là một dạng bệnh tật, và sẽ không có gì là đủ với bạn nếu bạn không trở nên đủ khi một mình. Và một khi bạn đã trở nên đủ khi một mình, bạn đã trở thành người chiến thắng, cuộc chiến đã kết thúc. Bây giờ sẽ không còn đau khổ nào nữa. Thời khắc vĩnh cửu đã xuất hiện.

Vượt lên điểm này có phúc lớn, có phúc lạc vĩnh hằng. Trước điểm này bạn buộc phải đau khổ, nhưng toàn bộ đau khổ, thật kỳ lạ, lại chính từ những việc bạn làm. Thật lạ lùng là bạn gây ra nỗi khổ cho chính mình. Không có ai khác đang tạo ra nó. Nếu có người khác đang tạo ra nó thì khó mà vượt lên nó. Nếu thế gian đang tạo ra nó thì bạn có thể làm gì? Nhưng vì bạn có thể làm, điều đó có nghĩa không có ai khác đang tạo ra đau khổ của bạn - nó là cơn ác mộng của riêng bạn. Và đây là những yếu tố cơ bản của nó.

Điều đầu tiên: bạn vẫn cứ nghĩ rằng mình tồn tại, bạn tin rằng mình tồn tại. Đây chỉ đơn giản là một niềm tin. Bạn chưa bao giờ gặp chính mình, bạn chưa bao giờ mặt đối mặt với chính mình, bạn chưa bao giờ gặp gỡ bản thân mình, chưa từng có cuộc gặp mặt nào. Bạn đơn giản tin rằng bạn tồn tại. Hãy vứt bỏ niềm tin này đi. Hãy biết rõ rằng bạn còn chưa tồn tại, rằng bạn không có, bởi vì với niềm tin giả này bạn sẽ không bao giờ có thể chuyển hóa. Dựa trên niềm tin giả này thì toàn bộ cuộc đời bạn sẽ trở nên giả.

Các kỹ thuật này là để giúp bạn, mang bạn quay trở lại; giúp bạn tạo ra một tình huống để bạn có thể gặp chính mình. Sẽ phải hủy bỏ nhiều thứ - mọi thứ sai, mọi thứ giả. Trước khi cái thực xuất hiện, cái giả sẽ phải rời đi; nó phải dừng hẳn. Và đây là những ý niệm giả - rằng bạn tồn tại. Đây là những ý niệm giả - rằng bạn là một linh hồn, atman, bạn là Brahman. Không phải bạn không là như vậy, mà những ý niệm này là giả.

Gurdjieff thường nói với các môn đệ của mình, “Đừng hỏi tôi phải làm gì. Bạn không thể làm bất cứ điều gì, bởi vì để làm điều gì đó, trước hết sẽ phải cần đến bạn. Và bạn không có đó, nên ai sẽ làm điều đó? Bạn có thể nghĩ về làm, nhưng bạn không thể làm bất cứ điều gì.”

Gurdjieff đã phải nhấn mạnh rằng trong bạn không có linh hồn. Ông ấy kiên quyết chống lại mọi truyền thống, “Con người không có linh hồn. Linh hồn đơn giản là một khả năng - nó có thể tồn tại, có thể không. Phải đạt được nó. Bạn chỉ là một hạt mầm”.

Và sự nhấn mạnh này là tốt. Khả năng có đó, tiềm năng có đó, nhưng nó còn chưa là hiện thực. Chúng ta vẫn cứ đọc kinh Gita, các Upanishad và kinh Thánh, và chúng ta vẫn cứ cảm thấy rằng chúng ta là linh hồn - hạt mầm nghĩ rằng nó là cây. Cây ẩn giấu ở đó, nhưng nó còn chưa xuất hiện. Và thật tốt khi nhớ rằng bạn vẫn còn là một hạt mầm và bạn có thể chết như một hạt mầm - bởi vì cây không thể xuất hiện, cây không thể tự nảy mầm. Bạn phải làm điều gì đó về nó một cách có ý thức, bởi vì chỉ thông qua ý thức thì nó mới phát triển.

Có hai dạng phát triển. Một là sự phát triển vô thức, tự nhiên: nếu có hoàn cảnh, hạt mầm sẽ phát triển. Nhưng linh hồn, atman, sự sống sâu thẳm nhất, đấng linh thiêng bên trong bạn là một dạng phát triển hoàn toàn khác. Nó phát triển chỉ thông qua ý thức. Nó không là tự nhiên, nó là siêu nhiên.

Cứ để nó tự nhiên thì nó sẽ không phát triển; cứ để nó tự tiến hóa thì nó sẽ không bao giờ tiến hóa. Bạn phải làm một cái gì đó có ý thức, bạn phải nỗ lực một cách ý thức về nó, bởi vì chỉ thông qua ý thức thì nó mới phát triển. Khi ý thức được tập trung vào đó, sự phát triển xuất hiện. Những kỹ thuật này là để làm cho bạn ý thức hơn. Bây giờ chúng ta đi vào các kỹ thuật.

Kỹ thuật đầu tiên:

Vào mùa hè, khi nàng nhìn thấy toàn bộ bầu trời trong sáng đến vô ngần, hãy hòa mình vào sự trong sáng ấy.

Tâm trí là sự hỗn độn, không có sự trong sáng. Và tâm trí luôn luôn là đám đông, luôn luôn là mây mù, không bao giờ là bầu trời rộng mở, quang đãng, trống trải. Tâm trí không thể như thế. Bạn không thể làm tâm trí mình trong sáng; bản chất của tâm trí không thể như thế. Tâm trí sẽ giữ nguyên không trong sáng. Nếu bạn có thể để tâm trí lại phía sau, nếu bạn có thể bất ngờ vượt lên tâm trí và ra khỏi nó, sự trong sáng sẽ xuất hiện với bạn. Bạn có thể trong sáng, chứ không phải tâm trí. Tâm trí có nghĩa là không trong sáng, là sự hỗn độn.

Hãy cố gắng hiểu cấu trúc của tâm trí, và khi đó kỹ thuật này sẽ rõ ràng với bạn. Tâm trí là gì? Một quá trình nghĩ liên tục, một cuộc diễu hành của những ý nghĩ - liên kết, không liên kết, liên quan, không liên quan - nhiều ấn tượng đa chiều được thu thập từ mọi nơi. Toàn bộ cuộc sống là một sự tích tụ, một sự tích tụ bụi. Và điều này vẫn diễn ra.

Khi một đứa trẻ ra đời, nó thật trong trẻo bởi vì không có tâm trí. Thời điểm tâm trí xuất hiện, sự trong trẻo không còn, sự hỗn độn đi vào. Đứa trẻ thật trong trẻo, rõ ràng, nhưng nó sẽ phải tích lũy kiến thức, thông tin, văn hóa, tôn giáo, huấn luyện - những điều cần thiết, hữu dụng. Nó sẽ phải tích lũy nhiều thứ từ mọi nơi, từ nhiều nguồn - những nguồn đối lập, mâu thuẫn. Nó sẽ thu thập từ hàng ngàn và hàng ngàn nguồn. Thế rồi tâm trí sẽ trở thành một cái chợ, một đám đông, và vì có quá nhiều nguồn nên buộc phải có sự hỗn độn. Và dù bạn thu thập gì cũng không có gì là chắc chắn, bởi vì kiến thức luôn luôn là một vấn đề đang phát triển.

Tôi nhớ có người đã kể cho tôi một giai thoại. Anh ấy là một người tìm kiếm tâm huyết, và anh đã kể cho tôi câu chuyện về vị giáo sư đã dạy anh năm năm ở một trường đại học y khoa. Vị giáo sư này là một học giả tên tuổi trong lĩnh vực của mình. Điều cuối cùng ông ấy đã làm là tập trung các sinh viên của mình lại và nói với họ, “Một vấn đề nữa tôi phải nói với các bạn. Bất cứ điều gì tôi đã dạy cho các bạn thì chỉ năm mươi phần trăm là đúng, và năm mươi phần trăm còn lại là hoàn toàn sai. Nhưng rắc rối là ở chỗ, tôi không biết năm mươi phần trăm nào là đúng và năm mươi phần trăm nào là không đúng - tôi không biết”.

Toàn bộ lâu đài kiến thức là như thế. Không có gì chắc chắn, không ai biết, mọi người đều đang mò mẫm. Thông qua sự mò mẫm mà chúng ta tạo ra những hệ thống, và có hàng ngàn và hàng ngàn hệ thống. Hindu nói điều gì đó, Cơ Đốc nói điều gì đó khác, Hồi giáo lại nói điều gì đó khác nữa - tất cả đều mâu thuẫn, tất cả đều đối nghịch nhau; không có sự đồng thuận, không có sự chắc chắn - và tất cả những nguồn này là dành cho tâm trí bạn. Bạn thu thập: tâm trí bạn trở thành một bãi phế thải; nó buộc phải có sự hỗn độn. Chỉ có người nào không biết nhiều thì mới có thể chắc chắn. Bạn càng biết nhiều, bạn sẽ càng trở nên không chắc chắn.

Người nguyên thủy chắc chắn hơn và biểu hiện rõ ràng hơn. Không phải có sự rõ ràng - mà đơn giản là họ không nhận biết về những thực tế mà chúng có thể mâu thuẫn với họ. Nếu tâm trí hiện đại hỗn độn hơn thì lý do là vì tâm trí hiện đại biết nhiều hơn. Nếu bạn biết nhiều bạn sẽ bối rối nhiều, bởi vì bây giờ bạn có nhiều kiến thức, và bạn càng biết nhiều thì bạn càng trở nên không chắc chắn. Chỉ những kẻ ngốc mới có thể chắc chắn, chỉ những kẻ ngốc mới có thể giáo điều, chỉ những kẻ ngốc sẽ không bao giờ do dự. Bạn càng biết nhiều thì đất càng bị lấy khỏi chân bạn, bạn càng trở nên do dự. Điều tôi muốn nói là, tâm trí càng phát triển bạn sẽ càng biết bản chất của tâm trí là sự hỗn độn.

Khi tôi nói chỉ những kẻ ngốc mới có thể chắc chắn, tôi không có ý nói rằng vị Phật là một kẻ ngốc - bởi vì vị đó không phải không chắc chắn. Nên nhớ sự khác biệt. Vị đó không chắc chắn, vị đó không phải không chắc chắn - vị đó đơn giản là rõ ràng. Với tâm trí thì không có gì chắc chắn; với tâm trí ngốc nghếch thì có sự chắc chắn. Khi không có tâm trí thì cả hai - chắc chắn và không chắc chắn - đều biến mất.

Vị Phật có sự trong sáng, có không gian rộng mở. Vị đó không chắc chắn - không có gì cần chắc chắn. Vị đó chắc chắn, bởi vì không có gì là không chắc chắn. Chỉ có người đang tìm kiếm sự chắn chắn thì mới có thể không chắc chắn. Tâm trí luôn không chắc chắn và luôn tìm kiếm sự chắc chắn; luôn hỗn độn và luôn tìm kiếm sự rõ ràng. Vị Phật là người đã bỏ rơi tâm trí; và mọi sự bối rối, mọi sự chắc chắn, mọi sự không chắc chắn, mọi thứ đều bị bỏ rơi cùng với tâm trí.

Hãy suy xét điều đó theo cách này: tâm thức bạn giống như bầu trời và tâm trí bạn giống như những đám mây. Bầu trời vẫn không bị những đám mây chạm vào. Chúng đến và đi; không để lại dấu vết nào phía sau. Bầu trời vẫn trinh nguyên: không có gì ghi lại, không có những dấu chân, không có những đám mây, không có ký ức. Chúng đến và đi; bầu trời vẫn không bị xáo trộn. Đây cũng là trường hợp bên trong bạn: tâm thức vẫn không bị xáo trộn. Những ý nghĩ đến và đi, tâm trí tiến hóa và biến mất. Và đừng nghĩ rằng bạn có một tâm trí; bạn có nhiều tâm trí, nó là một đám đông. Tâm trí bạn liên tục thay đổi.

Bạn là một người cộng sản, nên bạn có một dạng tâm trí nào đó. Bạn có thể bỏ nó lại và bạn có thể trở thành chống cộng. Thế rồi bạn có một tâm trí khác; không chỉ khác, mà hoàn toàn đối lập. Bạn có thể liên tục thay đổi tâm trí mình như thay quần áo. Và bạn liên tục thay đổi. Có thể bạn không nhận ra điều này - những đám mây này đến và đi. Có thể đạt được sự rõ ràng nếu bạn trở nên nhận biết về bầu trời; nếu sự tập trung của bạn thay đổi. Bạn tập trung vào những đám mây nếu bạn không tập trung vào bầu trời. Hãy thôi tập trung vào những đám mây và tập trung vào bầu trời.

Kỹ thuật này nói:

Vào mùa hè, khi nàng nhìn thấy toàn bộ bầu trời trong sáng đến vô ngần, hãy hòa mình vào sự trong sáng ấy.

Hãy thiền về bầu trời; một bầu trời hè không gợn mây, trống rỗng và rõ ràng đến vô cùng, không có gì di chuyển trong nó, trong sự tuyệt đối trinh nguyên của nó. Hãy suy ngẫm về nó, thiền về nó, và hòa mình vào sự trong sáng này. Trở thành sự trong trẻo như không gian này.

Nếu bạn thiền về bầu trời quang đãng không mây, bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy rằng tâm trí đang biến đi, tâm trí đang rơi rụng. Sẽ có những khoảng trống. Bỗng nhiên bạn sẽ trở nên nhận thấy như thể bầu trời trong xanh đã vào bên trong bạn. Sẽ có những khoảng lặng. Ngay lúc này những ý nghĩ sẽ dừng - như thể giao thông đã dừng lại và không còn sự chuyển động nào.

Lúc đầu đó sẽ chỉ là những khoảnh khắc, nhưng thậm chí những khoảnh khắc đó cũng đang biến đổi. Dần dần tâm trí sẽ chậm lại, những khoảng trống lớn hơn sẽ xuất hiện. Trong ít phút liền sẽ không còn ý nghĩ, không còn mây. Và khi không còn ý nghĩ, không còn mây, bầu trời bên ngoài và bầu trời bên trong trở thành một, bởi vì chỉ có ý nghĩ là rào cản, chỉ có ý nghĩ tạo ra bức tường; chỉ vì ý nghĩ mà cái bên ngoài là cái bên ngoài và cái bên trong là cái bên trong. Khi không còn ý nghĩ, cái bên ngoài và cái bên trong mất hết những đường biên, chúng trở thành một. Thực ra, những đường biên không bao giờ tồn tại. Chúng xuất hiện chỉ bởi ý nghĩ, bởi rào cản.

Thiền về bầu trời thật tuyệt vời. Chỉ nằm xuống để bạn quên đi trần gian; nằm xuống, đặt lưng trên bãi biển vắng, trên nền đất nào đó, và chỉ nhìn lên bầu trời. Bầu trời trong xanh sẽ hữu ích - không mây, vô hạn. Và chỉ nhìn, nhìn chằm chằm lên bầu trời, cảm nhận sự trong xanh của nó - không một gợn mây, trải rộng đến vô cùng - và sau đó hãy hòa vào sự trong xanh đó, trở thành một với nó. Cảm thấy như thể bạn đã trở thành bầu trời đó, không gian đó.

Ban đầu, nếu bạn chỉ thiền về bầu trời bao la, không làm gì khác, thì các khoảng lặng sẽ bắt đầu xuất hiện, bởi vì bất cứ điều gì bạn nhìn thấy cũng đi vào bạn. Bất cứ điều gì bạn nhìn thấy cũng khuấy động bên trong bạn; bất cứ điều gì bạn nhìn thấy cũng được vẽ lại, được phản chiếu.

Bạn nhìn thấy một tòa nhà. Bạn không thể chỉ nhìn thấy nó; một cái gì đó ngay lập tức bắt đầu xảy ra bên trong bạn. Bạn nhìn thấy một người đàn ông, một người đàn bà, bạn nhìn thấy một chiếc xe hơi - bạn nhìn thấy mọi thứ. Đó không chỉ là bên ngoài, một cái gì đó đã bắt đầu ở bên trong, sự phản chiếu, và bạn đã bắt đầu phản ứng với nó. Cho nên mọi thứ bạn nhìn thấy sẽ nhào nặn ra bạn, làm ra bạn, cải biến bạn, tạo ra bạn. Cái bên ngoài không ngừng liên hệ với cái bên trong.Thật tuyệt khi nhìn lên bầu trời rộng mở. Sự trải rộng thật đẹp, không có đường biên nào. Những đường biên của chính bạn sẽ biến mất, bởi vì bầu trời vô hạn sẽ phản chiếu bên trong bạn. Và nếu bạn có thể nhìn chằm chằm mà không chớp mắt, điều đó sẽ tốt. Nếu bạn nhìn chằm chằm mà không chớp mắt... bởi vì nếu bạn chớp mắt thì quá trình suy nghĩ của bạn sẽ tiếp tục. Hãy nhìn chăm chú không chớp mắt. Nhìn chằm chằm vào sự trống rỗng, hòa vào sự trống rong đó, cảm nhận bạn đã trở thành một với nó, bầu trời đó sẽ vào bên trong bạn bất cứ lúc nào.

Đầu tiên bạn hòa vào bầu trời và sau đó bầu trời hòa vào bạn. Và có một sự gặp gỡ: bầu trời bên trong gặp bầu trời bên ngoài. Sự gặp gỡ đó mạng đến thực chứng. Trong sự gặp gõ đó không còn tâm trí, bởi vì sự gặp gỡ chỉ có thể xảy ra khi không có tâm trí. Trọng sự gặp gỡ đó lần đầu tiên bạn không phải là tâm trí mình. Không còn sự hỗn độn. Sự hỗn độn không thể tồn tại mà không có tâm trí. Không còn đau khổ, bởi vì đau khổ cũng không thể tồn tại mà không có tâm trí.

Bạn đã bao giờ quan sát thực tế này chưa - rằng đau khổ không thể tồn tại khi không có tâm trí mình? Bạn không thể đau khổ khi không có tâm trí. Nguồn gốc không có đó. Ai sẽ mang đến cho bạn đau khổ này? Ai sẽ làm cho bạn đau khổ? Và điều này cũng đúng với khía cạnh đối lập: bạn không thể đau khổ khi không có tâm trí mình và bạn cũng không thể vui sướng khi có tâm trí mình. Tâm trí không bao giờ có thể là cội nguồn của hạnh phúc.

Thế nên, khi bầu trời bên trong và bên ngoài gặp nhau và tâm trí biến mất thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, bạn sẽ tràn đầy một sức sống mới. Phẩm chất của sức sống đó hoàn toàn khác. Nó là sự sống vĩnh hằng, không bị ô nhiễm bởi cái chết, không bị vẩn đục bởi bất cứ nỗi sợ nào. Trong cuộc gặp gỡ đó bạn sẽ ở đây và bây giờ, trong hiện tại - bởi vì quá khứ thuộc về ý nghĩ, tương lai thuộc về ý nghĩ. Quá khứ và tương lai là một phần của tâm trí bạn. Hiện tại là sự sống - nó không phải là một phần của tâm trí bạn.

Khoảnh khắc này không thuộc về tâm trí bạn. Khoảnh khắc đã trôi qua và khoảnh khắc sắp tới là của tâm trí bạn. Khoảnh khắc này không bao giờ là của bạn. Đúng hơn là, bạn thuộc về khoảnh khắc này. Bạn tồn tại ngay ở đây, ngay bây giờ. Tâm trí bạn thì tồn tại ở một nơi nào đó khác, luôn là một nơi nào đó khác.

Bạn hãy tự dỡ bỏ gánh nặng.

Tôi đã đọc một nhà huyền môn Sufi. Ông đang đi trên còn đường vắng vẻ, hiu quạnh, và ông nhìn thấy một người nông dân cùng chiếc xe bò của mình. Chiếc xe bò bị sa lầy trong bùn. Con đường rất gồ ghề. Người nông dân chất rất nhiều táo trên chiếc xe bò của mình, nhưng ở đâu đó trên con đường gồ ghề, tấm ván chắn hậu đã bật ra và táo đã rơi vung vãi. Nhưng ông ta không biết; người nông dân này đã không phát hiện ra điều đó.

Khi chiếc xe bò bị sa lầy trong vũng bùn, đầu tiên ông ta cố làm sao đưa nó ra khỏi đó, nhưng mọi nỗ lực đều vô hiệu, nên ông ta nghĩ, “Bây giờ chắc mình phải dỡ hết tải trên xe thì mới có thể kéo nó ra khỏi vũng lầy”. Ông ta nhìn về phía sau. Hầu như toàn bộ táo đã rơi xuống - tải nặng đã được dỡ bỏ. Bạn có thể cảm nhận được nỗi khổ của ông. Vị Sufi kể lại trong hồi ký của mình rằng sự bực tức của người nông dân đó chính là điểm nhấn. Ông ta nói, ‘Sa lầy ư, đồ quỷ tha ma bắt! - chẳng còn cái thứ chết tiệt nào để dỡ cho nhẹ bớt!’ Khả năng duy nhất là nếu ông ta có thể dỡ nhẹ chiếc xe thì nó có thể ra khỏi vũng lầy; nhưng lúc này - không có gì để dỡ cho nhẹ!May mắn là bạn không bị sa lầy theo cách như thế. Bạn có thể dỡ cho nhẹ gánh - xe bò của bạn chất quá đầy. Bạn có thể dỡ cho nhẹ tâm trí, và lúc tâm trí không còn, bạn bay lên; bạn trở nên có khả năng bay lên.

Kỹ thuật này - nhìn vào sự trong sáng của bầu trời và trở thành một với nó - là một trong những kỹ thuật được thực hành nhiều nhất. Nhiều truyền thống đã sử dụng kỹ thuật này. Và đặc biệt là với tâm trí hiện đại nó sẽ rất hữu hiệu, bởi vì trên trái đất không gì còn lại. Trên trái đất không gì còn lại để thiền - chỉ có bầu trời. Nếu bạn nhìn quanh, mọi thứ đều nhân tạo, mọi thứ đều bị hạn chế bởi một đường biên, bởi một giới hạn. May mắn thay, duy nhất bầu trời vẫn còn đó, vẫn bao la để bạn có thể thiền về nó.

Hãy thử kỹ thuật này, nó sẽ rất hữu ích, nhưng nhớ ba điều. Một: không nháy mắt - cứ nhìn chằm chằm. Thậm chí nếu mắt bạn bắt đầu cảm thấy mỏi và chảy nước mắt thì cũng đừng lo lắng. Ngay cả những giọt nước mắt đó cũng là một phần để dỡ gánh nặng; chúng sẽ giúp ích. Những giọt nước mắt đó sẽ làm cho mắt bạn hồn nhiên và tươi sáng hơn - chúng được rửa. Chỉ cần bạn liên tục nhìn chằm chằm.

Điều thứ hai: đừng nghĩ về bầu trời, nên nhớ. Bạn có thể bắt đầu nghĩ về bầu trời. Bạn có thể nhớ nhiều bài thơ, những bài thơ hay về bầu trời - thế thì bạn sẽ bỏ lỡ giá trị. Bạn không được 'nghĩ về' nó - bạn phải hòa vào nó, phải là một với nó - bởi vì nếu bạn bắt đầu nghĩ về nó, lại một rào cản nữa được tạo ra. Bạn lại đang lỡ mất bầu trời, và bạn lại khép kín trong tâm trí mình. Đừng nghĩ về bầu trời. Hãy là bầu trời. Chỉ nhìn chằm chằm và hòa vào bầu trời, và cho phép bầu trời vào bên trong bạn. Nếu bạn hòa vào bầu trời, bầu trời sẽ ngay lập tức vào bên trong bạn. Làm sao bạn có thể thực hiện được điều đó? Bạn sẽ thực hiện bằng cách nào - việc hòa vào bầu trời này? Hãy liên tục nhìn chằm chằm thật xa, xa hơn nữa. Không ngừng nhìn chằm chằm - như thể bạn đang cố tìm ra đường biên. Di chuyển sâu vào. Di chuyển hết khả năng của bạn. Chính sự di chuyển đó sẽ phá bỏ rào cản. Và phương pháp này nên được thực hành ít nhất bốn mươi phút; ít hơn thế sẽ không hữu ích, sẽ không có nhiều tác dụng.

Khi bạn thực sự cảm thấy rằng mình đã trở thành một, thế thì bạn có thể nhắm mắt. Khi bầu trời đã hòa vào bạn, bạn có thể nhắm mắt lại. Bạn sẽ có thể nhìn thấy nó bên trong. Và không cần nữa. Cho nên chỉ sau bốn mươi phút, khi bạn cảm thấy rằng sự hợp nhất đã xảy ra và có một mối giao cảm, khi bạn đã trở thành một phần của bầu trời và tâm trí không còn nữa, hãy nhắm mắt lại và giữ nguyên trong bầu trời nội tại đó.

Sự trong sáng sẽ giúp ích cho điều thứ ba: hãy hòa mình vào sự trong sáng ấy. Sự trong sáng sẽ giúp ích - bầu trời không vẩn đục, không bóng mây. Chỉ nhận biết sự trong trẻo khắp xung quanh bạn. đừng nghĩ về nó; chỉ nhận biết về sự trong trẻo, sự tinh khiết, sự trong sáng. Những từ này không phải để lặp lại. Bạn phải cảm nhận chúng thay vì nghĩ. Và một khi bạn nhìn chằm chằm vào bầu trời thì cảm nhận sẽ đến, bởi vì bạn không phải tưởng tượng những điều này - chúng có đó. Nếu bạn nhìn chăm chú thì chúng sẽ bắt đầu xuất hiện với bạn.

Bầu trời thật thuần khiết, là thứ thuần khiết nhất trong tồn tại. Không gì có thể làm cho nó bị vẩn đục. Các thế giới đến và đi, các hành tinh có đó rồi biến đi, và bầu trời vẫn giữ nguyên thuần khiết. Sự thuần khiết luôn có đó. Bạn không cần phải phóng chiếu nó; bạn đơn giản chỉ cảm nhận nó - trờ nên mẫn cảm với nó để bạn có thể cảm nhận nó - và sự trong trẻo có đó. Cho phép bầu trời xuất hiện trong bạn. Bạn không thể ép buộc nó; bạn chỉ có thể cho phép nó xuất hiện.

Mọi phương pháp thiền đang thực sự cho phép một cái gì đó xảy ra. Đừng nghĩ đến sự hung hãn, đừng bao giờ nghĩ đến việc ép buộc một cái gì đó. Bạn không thể ép buộc bất cứ thứ gì. Thực ra, vì bạn đã cố ép buộc mà bạn đã tạo ra mọi nỗi khổ. Không gì có thể bị ép buộc, nhưng bạn có thể cho phép nhiều thứ xảy ra. Hãy là nữ tính. Hãy cho phép mọi thứ xảy ra. Hãy thụ động. Bầu trời tuyệt đối thụ động: không hề làm bất cứ điều gì, chỉ giữ nguyên ở đó. Hãy chi thụ động và giữ nguyên dưới bầu trời - mẫn cảm, cởi mở, nữ tính, không hung hăng - và khi đó bầu trời sẽ hòa nhập vào bạn.

Vào mùa hè, khi nàng nhìn thấy toàn bộ bầu trời trong sáng đến vô ngần, hãy hòa nành vào sự trong sáng ấy.

Nhưng nếu không phải là mùa hè bạn sẽ làm gì? Nếu bầu trời đầy mây, không trong xanh, thế thì nhắm mắt lại và đi vào bầu trời bên trong. Chỉ nhắm mắt lại, và nếu bạn nhìn thấy những ý nghĩ nào đó, chỉ nhìn chúng như thể chúng là những đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Hãy nhận biết về cái nền, bầu trời, và dửng dưng với những ý nghĩ.

Chúng ta quá quan tâm tới những ý nghĩ và không bao giờ nhận biết về những khoảng trống. Một ý nghĩ trôi qua, và trước khi có ý nghĩ khác thì có một khoảng trống - trong khoảng trống đó có bầu trời. Thế thì, khi nào không có ý nghĩ, có gì ở đó? Có sự trống rỗng. Cho nên nếu bầu trời đầy mây - không phải là thời gian mùa hè và bầu trời không quang đãng - hãy nhắm mắt lại, tập trung tâm trí bạn vào nền, vào bầu trời bên trong, ở đó những ý nghĩ đến và đi. Đừng quá chú ý tới những ý nghĩ mà hãy chú ý tới không gian chúng di chuyên trong đó.

Ví dụ, chúng ta đang ngồi trong căn phòng này. Tôi có thể nhìn căn phòng này theo hai cách. Hoặc tôi có thể nhìn vào bạn sao cho tôi không chú ý tới không gian quanh bạn, sự rộng rãi, căn phòng trống mà bạn đang ở trong - tôi nhìn bạn, tôi tập trung tâm trí mình vào bạn, là người đang ở đây, và không nhìn vào căn phòng, nơi bạn đang ngồi - hoặc, tôi có thể thay đổi sự tập trung của mình: tôi có thể nhìn căn phòng, và tôi trở nên không chú ý tới bạn. Bạn ở đó, nhưng sự chú trọng của tôi, sự tập trung của tôi là vào căn phòng. Thế thì toàn cảnh thay đổi.

Hãy thực hiện điều này với thế giới bên trong. Hãy nhìn vào không gian. Những ý nghĩ đang di chuyên trong nó: hãy dửng dưng với chúng, đừng chú ý tới chúng. Chúng ở đó; lưu ý rằng chúng ở đó, đang di chuyển. Giao thông đang hoạt động trên đường phố. Hãy nhìn con đường và không chú ý tới giao thông. Đừng nhìn xem ai đang đi qua; chỉ biết rằng một cái gì đó đang trôi qua và nhận biết về không gian mà nó đang trôi qua. Khi đó bầu trời mùa hè sẽ xuất hiện bên trong.

Không cần đợi đến mùa hè, bởi vì tâm trí của chúng ta là thế, nên chúng có thể tìm ra bất cứ nguyên cớ nào. Chúng sẽ nói, “Mùa hè không có đây, và ngay cả nếu là mùa hè thì bầu trời cũng không quang đãng”.

Kỹ thuật thứ hai:

Shakti, hãy cảm thấy như thể đầu nàng đã hấp thụ tất cả không gian sáng chói.

Hãy cảm thấy như thể đầu bạn đã hấp thụ tất cả không gian sáng chói. Với kỹ thuật này, bạn hãy nhắm mắt lại. Khi bạn thực hành nó, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận như thể toàn bộ không gian được hấp thụ vào đầu bạn. Ban đầu điều đó sẽ khó. Đó là một trong những kỹ thuật tiên tiến, nên tiến hành theo từng bước thì tốt. Hãy thực hiện từng bước một. Nếu bạn muốn thực hành kỹ thuật này, hãy bắt đầu theo từng bước.

Đầu tiên: khi đi ngủ, lúc bạn sẵn sàng ngủ, nằm xuống giường, nhắm mắt lại và cảm nhận xem chân bạn ở đâu. Nếu bạn cao một thước tám hay một thước rưỡi, chỉ cảm nhận chân bạn ở đâu, đâu là ranh giới. Sau đó tưởng tượng một điều: bạn đã trở nên dài thêm mười lăm phân. Chiều cao của bạn đã tăng thêm, nó đã dài thêm mười lăm phân. Nhăm mắt lại và cảm nhận điều này. Trong tưởng tượng, cảm nhận rằng chiều cao của bạn đã tăng thêm mười lăm phân.

Sau đó là bước thứ hai: cảm nhận đầu bạn xem nó ở đâu, chỉ cảm nhận từ bên trong, và sau đó cảm nhận rằng đầu bạn cũng trở nên dài thêm mười lăm phân. Khi bạn có thể cảm nhận được điều này, mọi thứ sẽ dễ dàng. Khi đó bạn có thể làm cho nó tăng thêm. Bạn cảm thấy rằng mình đã trở thành tất cả là ba thước sáu; hoặc bạn đã tràn đầy căn phòng. Lúc này bạn tưởng tượng mình đang chạm vào những bức tường - bạn đã lấp đầy căn phòng. Sau đó, từng bước một, hãy cảm nhận rằng toàn bộ ngôi nhà đã ở bên trong bạn. Và một khi bạn biết cảm nhận này, điều đó rất dễ dàng. Nếu bạn có thể cao thêm mười lăm phân, thế thì mọi thứ là dễ dàng. Nếu bạn có thể tưởng tượng rằng mình không phải là một mét rưỡi, mà là một mét tám, thì không có gì là khó; kỹ thuật này sẽ rất dễ.

Tiếp tục cảm nhận điều đó trong ba ngày liền. Sau đó, trong ba ngày nữa, cảm nhận rằng bạn đã lấp đầy toàn bộ căn phòng. Đó chỉ là một sự tập luyện trí tưởng tượng. Sau đó, trong ba ngày toàn bộ ngôi nhà ở bên trong bạn. Rồi trong ba ngày bạn đã trở thành bầu trời. Khi đó, kỹ thuật này sẽ rất dễ dàng.

Shakti, hãy cảm thấy như thể đầu nàng đã hấp thụ tất cả không gian sáng chói.

Sau đó, bạn có thể nhắm mắt lại và cảm nhận rằng toàn bộ bầu ười, tồn bộ không gian được đầu bạn hấp thụ. Lúc bạn có thể cảm nhận điều này, tâm trí biến mất, bởi vì tâm trí cần một không gian rất hẹp. Với sự bao la như thế, tâm trí không thể tồn tại; nó đơn giản biến mất. Tâm trí không thể tồn tại trong bao la như thế. Tâm trí chỉ có thể là hạn hẹp, giới hạn. Trong không gian vô tận như thế, không có chỗ cho tâm trí tồn tại.

Kỹ thuật này thật tuyệt. Đột nhiên tâm trí bùng nổ và có không gian. Bạn có thể cảm nhận điều này trong khoảng ba tháng. Toàn bộ cuộc sống của bạn sẽ khác. Nhưng hãy tiến theo từng bước, bởi vì thỉnh thoảng có người trở nên điên khùng do kỹ thuật này, họ mất đi sự cân bằng. Điều đó quá khác thường, sự ảnh hưởng quá lớn - đột nhiên bạn trở nên nhận ra rằng đầu bạn đã hấp thụ toàn bộ không gian, và bạn nhìn thấy nhiều ngôi sao và trăng đang chuyển động trong bạn, toàn bộ vũ trụ, bạn có thể trở nên choáng váng. Với nhiều truyền thống thì kỹ thuật này được sử dụng rất thận trọng.

Một trong những nhà huyền môn Ấn Độ của thể kỷ này, Ramteerth, đã sử dụng kỹ thuật này, và nhiều người đã nghi vấn, nhiều người trong số những người biết nghi rằng vì kỹ thuật này mà ông ấy đã tự sát. Với ông thì đó không phải là một vụ tự sát, bởi vì ông là người đã biết rằng toàn bộ không gian đã xuất hiện bên trong mình nên tự sát là điều không thể, điều đó không thể xảy ra. Không ai có đó để tự sát. Nhưng với những người khác, những người đang quan sát từ bên ngoài, thì đó là một vụ tự sát.

Ông ấy bắt đầu cảm nhận toàn bộ vũ trụ chuyển động bên trong mình, trong đầu mình. Các đệ tử của ông nghĩ rằng ông đang đọc thơ. Sau đó họ bắt đầu cảm thấy rằng ông đã hóa điên, bởi vì ông bắt đầu tuyên bố rằng mình là vũ trụ và mọi thứ đều bên trong ông. Và rồi, vào một ngày ông đã nhảy từ vách núi xuống dòng sông. Trước khi nhảy ông đã viết một bài thơ hay, “Ta đã trở thành vũ trụ. Giờ đây ta cảm thấy cơ thể này như một gánh nặng, không cần thiết, nên ta để nó lại. Bây giờ không cần đường biên nào. Ta đã trở thành Đấng vô biên”.

Nếu ai đã được học về bệnh tâm thần thì sẽ nghĩ rằng ông ấy đã bị điên, đó chỉ là chứng loạn thần kinh, nhưng người nào mà biết những chiều hướng sâu hơn của tâm thức con người thì sẽ nói rằng ông ấy đã trở thành một mukta, một người chứng ngộ. Nhưng với một tâm trí bình thường thì đó là một vụ tự sát.

Với những kỹ thuật như thế đều có sự nguy hiểm. Chính vì vậy mà tôi nói hãy thực hiện chúng một cách từ từ, bởi vì bạn không biết - bất cứ điều gì cũng có thể. Đôi khi bạn không nhận ra tiềm năng của chính mình, đôi khi bạn không biết mình đã sẵn sàng như thế nào, và điều gì đó có thể xảy ra. Thế nên hãy thực hiện từng bước.

Đầu tiên bạn thử tưởng tượng với những thứ bình thường: chỉ là cơ thể đã trở nên lớn hơn hay đã trở nên nhỏ hơn. Bạn có thể tiến hành cả hai cách. Bạn cao một thước tám: hãy cảm nhận bạn đã trở thành một thước hai, sáu tấc, ba tấc; bạn đã trở thành chỉ là một hạt mầm. Đây chỉ là một sự huấn luyện; chỉ là một sự huấn luyện để bạn có thể cảm nhận bất cứ điều gì bạn muốn cảm nhận. Tâm trí bên trong bạn tuyệt đối tự do để cảm nhận; không gì có thể ngăn cản nó cảm nhận bất cứ điều gì. Đó là cảm nhận của bạn. Bạn có thể lớn hơn và bạn có thể nhỏ lại. Bỗng nhiên bạn trở nên nhận ra rằng cái đó là bạn.

Và nếu bạn có thể thực hành tốt kỹ thuật này, bạn có thể ra khỏi cơ thể mình rất dễ dàng. Nếu thông qua tưởng tượng bạn có thể lớn lên và trở nên nhỏ lại, thì bạn có khả năng ra khỏi cơ thể mình. Bạn đơn giản tưởng tượng rằng bạn đang đứng ngoài cơ thể mình và bạn sẽ đứng ngoài - nhưng không phải ngay lập tức.

Đầu tiên thực hành những bước đơn giản, sau đó khi bạn cảm thấy rằng mình thoải mái và không sợ hãi, thì cảm nhận rằng bạn lấp đầy căn phòng - thực tế bạn sẽ cảm thấy chạm vào những bức tường. Và sau đó cảm nhận rằng toàn bộ căn nhà đã ở bên trong bạn - bạn sẽ cảm thấy nó bên trong mình. Và cứ thế tiếp tục. Dần dần, hãy cảm nhận bầu trời ở trong đầu. Và khi bạn cảm nhận bầu trời trong đầu mình, được hấp thụ ở đó, tâm trí đơn giản biến mất. Ở đó nó không còn việc gì để làm.

Đối với kỹ thuật này, thực hành cùng với một người nào đó sẽ tốt hơn: cùng với một người thầy, hay cùng với một người bạn. Đừng thực hành một mình. Phải có ai đó chú ý đến bạn, quan sát bạn. Đây là phương pháp nhóm. Nơi nào nhiều người đang làm việc theo nhóm thì rất dễ, ít tác hại, ít nguy hiểm - bởi vì khi bầu trời bùng nổ bên trong, trong nhiều ngày bạn có thể trở nên không ý thức về cơ thể mình. Bạn có thể không ra khỏi, bạn có thể bị hút hết vào cảm nhận này, bởi vì thời gian biến mất; bạn không thể cảm thấy thời gian đã trôi qua bao lâu. Cơ thể biến mất, bạn không thể cảm nhận cơ thể. Bạn trở thành bầu trời. Phải có ai đó chú ý đến cơ thể bạn; sẽ rất cần đến sự chăm sóc yêu thương.

Vậy nên, thực hành cùng với một người thầy hay cùng với một nhóm thì kỹ thuật này ít tác hại hơn và ít nguy hiểm hơn. Và cùng với một nhóm thì biết điều gì là có thể - điều gì có thể xảy ra và điều gì nên được thực hiện... bởi vì trong trạng thái tâm trí như thế mà bạn bất ngờ thức tỉnh, có thể bạn hóa điên, bởi vì sẽ phải cần đến thời gian để tâm trí bạn quay trở lại. Nếu nó được mang trở lại cơ thể một cách đột ngột, hệ thống thần kinh của bạn không thể chịu đựng nổi. Hệ thống thần kinh không được hình thành cho điều đó. Nó phải được huấn luyện. Cho nên đừng thực hành một mình. Bạn có thể thực hành theo nhóm, với một vài người bạn, trong một không gian vắng vẻ. Và tiến hành từng bước, không đột ngột.

Kỹ thuật thứ ba:

Hãy cảm thấy nàng là ánh sáng trong khi thức, khi ngủ, khi mơ.

Hãy cảm thấy nàng là ánh sáng trong khi thức, khi ngủ, khi mơ. Trước tiên, hãy bắt đầu với lúc thức. Tantra và Yoga chia cuộc sống của con người thành ba phần - nên nhớ là cuộc sống của tâm trí. Họ chia tâm trí thành ba phần: thức, ngủ, mơ. Đây không phải là những phần của ý thức bạn, đây là những phần của tâm trí bạn, và ý thức là phần thứ tư.

Ở phương Đông, họ đã không đặt tên cho phần thứ tư này; họ đơn giản gọi nó là thứ tư, turiya. Ba thứ kia có tên. Đây là những đám mây, chúng có thể được đặt tên - một đám mây thức, một đám mây ngủ, một đám mây mơ. Tất cả chúng là những đám mây, và không gian để chúng di chuyển - bầu trời - thì không được đặt tên, chỉ đơn giản được gọi là thứ tư.

Tâm lý học phương Tây gần đây đã trở nên nhận ra khía cạnh mơ. Thực ra, chỉ với Freud mà giấc mơ đã trở nên quan trọng. Nhưng với người Hindu, đây là một trong những khái niệm cổ nhất: bạn không thể thực sự biết một người trừ khi bạn biết người đó đang làm gì trong những giấc mơ của mình. Vì bất cứ điều gì người đó đang làm lúc thức thì ít hay nhiều buộc phải là đóng kịch, giả dối, bởi vì trong trạng thái tâm trí đang thức, người đó buộc phải làm nhiều thứ.

Người đó không tự do. Có xã hội, có luật lệ, có đạo đức. Anh ta không ngừng vật lộn với những ham muốn của mình: kìm nén chúng, cải biến chúng, nhào nặn chúng theo những khuôn mẫu mà xã hội cho phép. Và xã hội không bao giờ cho phép bận được là toàn bộ con người của bạn; nó chọn. Một nền văn hóa có nghĩa là như thế - văn hóa có nghĩa là một sự lựa chọn.

Mỗi nền văn hóa đều là một sự huấn luyện: lựa chọn những điều nào đó và chối bỏ những điều nào đó. Con người toàn bộ của bạn không được chấp nhận ở bất cứ đâu; không có nơi nào chấp nhận nó. Vài khía cạnh nào đó được chấp nhận ở đây, vài khía cạnh nào đó được chấp nhận ở kia, ở quốc gia này hay quốc gia khác, nhưng không có nơi nào chấp nhận con người toàn bộ. Cho nên ý thức lúc tỉnh buộc phải là giả, không thật, nhân tạo, bị áp đặt. Bạn không thực - chỉ là những vai diễn; bạn không tự phát - bị điều khiển. Chỉ trong những giấc mơ bạn mới được tự do; chỉ trong những giấc mơ bạn mới đích thực là chính mình.

Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn thích trong giấc mơ của mình. Không có ai quan tâm; bạn chỉ có một mình. Không ai có thể thâm nhập vào, không ai có thể nhìn vào giấc mơ của bạn. Và không có ai bận tâm: bạn làm gì trong giấc mơ của mình là việc của bạn, không có ai liên quan. Chúng tuyệt đối riêng tư. Vì chúng là tuyệt đối riêng tư và không liên quan đến ai nên bạn có thể tự do. Cho nên, nếu giấc mơ của bạn không được biết, thì bộ mặt thực của bạn không thể được biết. Người Hindu đã nhận ra điều đó: phải thâm nhập vào những giấc mơ. Nhưng chúng cũng là những đám mây - tất nhiên là riêng tư, nhưng vẫn là những đám mây, và con người phải vượt lên chúng.

Đây là ba trạng thải: thức, ngủ và mơ. Với Freud, mơ trờ nên rất chính yếu. Bây giờ giấc ngủ đã được chú ý đến. Hiện nay ở phương Tây, nhiều phòng thí nghiệm về giấc ngủ đang nghiên cứu để biết giấc ngủ là gì, bởi vì nó có vẻ rất kỳ lạ đến mức chúng ta không biết nó là gì. Khoa học vẫn còn chưa biết điều gì thực sự xảy ra với bạn trong giấc ngủ.

Và nếu bạn không thể biết giấc ngủ là gì thì sẽ khó biết con người là gì, bởi vì một phần ba cuộc đời con người sẽ là để ngủ. Một phần ba cuộc đời bạn! Nếu bạn sẽ sống sáu mươi năm thì hai mươi năm bạn sẽ ngủ. Đó là phần chủ yếu như thế. Bạn đang làm gì khi bạn ngủ? Một cái gì đó bí ẩn đang diễn ra, và nó cần thiết đến mức không có nó thì không thể có cuộc sống. Một cái gì đó sâu sắc đang diễn ra, nhưng bạn lại không ý thức được.

Khi thức, bạn là một người khác; khi mơ, bạn lại là một người khác. Khi ngủ sâu, bạn lại là một người khác. Thậm chí bạn không thể nhớ tên mình trong lúc ngủ say. Bạn không biết mình là người Hồi giáo hay Cơ Đốc hay Hindu. Ra khỏi giấc ngủ sâu của mình bạn không thể trả lời bạn là ai; giàu hay nghèo - không nhận dạng, không hình ảnh.

Trong lớp thức bạn tồn tại cùng xã hội. Trong lớp mơ bạn tồn tại cùng những ham muốn riêng của mình. Trong giấc ngủ sâu bạn tồn tại cùng với tạo hóa, sâu trong dạ con của tạo hóa. Yoga và Tantra nói rằng chỉ vượt lên ba điều này bạn mới tồn tại trong Brahma (Pháp - ND), trong toàn bộ vũ trụ. Cho nên ba điều này phải được vượt qua, trải qua, vượt lên.

Có một sự khác biệt. Hiện nay tâm lý học phương Tây quan tâm đến việc nghiên cứu ba trạng thái này. Những người tìm kiếm phương Đông quan tâm đến ba trạng thái này, nhưng không phải để nghiên cứu chúng. Họ chỉ quan tâm làm cách nào để vượt lên chúng. Kỹ thuật này là một kỹ thuật để vượt lên.

Hãy cảm thấy nàng là ánh sáng trong khi thức, khi ngủ, khi mơ.

Rất khó. Bạn phải bắt đầu với trạng thái thức. Làm sao bạn có thể nhớ trong những giấc mơ? Bạn có thể tạo ra giấc mơ một cách chủ ý không? Bạn có thao tác giấc mơ không? Bạn có thể có giấc mơ về những ước vọng của riêng bạn không? Bạn không thể. Con người mới bất lực làm sao! Thậm chí bạn không thể tạo ra một giấc mơ của riêng mình. Chúng xảy đến với bạn; bạn bất lực. Nhưng có những kỹ thuật nào đó có thể tạo ra những giấc mơ, và những kỹ thuật đó là rất hữu ích để vượt lên, bởi vì nếu bạn có thể tạo ra thì bạn có thể vượt lên. Nhưng con người phải bắt đầu với trạng thái thức.

Trong khi thức - hoạt động, ăn, làm việc - hãy nhớ mình là ánh sáng. Như thể trong trái tim bạn có một ngọn lửa đang cháy, và cơ thể bạn không là gì ngoài hào quang quanh ngọn lửa. Hãy tưởng tượng điều đó. Trong tim bạn có một ngọn lửa đang cháy, và cơ thể bạn không là gì ngoài hào quang ánh sáng quanh ngọn lửa; cơ thể bạn chỉ là ánh sáng quanh ngọn lửa. Cho phép nó đi sâu vào tâm trí bạn và ý thức bạn. Hãy hấp thụ nó.

Điều này sẽ cần thời gian, nhưng nếu bạn vẫn liên tục nghĩ về nó, cảm nhận nó, tưởng tượng nó trong một khoảng thời gian thì bạn sẽ có thể nhớ nó suốt cả ngày. Khi thức, đi trên phố, bạn là một ngọn lửa di động. Ban đầu không ai khác sẽ nhận ra điều đó, nhưng nếu bạn vẫn tiếp tục, sau ba tháng người khác sẽ trở nên nhận ra. Và chỉ khi người khác trở nên nhận ra thì bạn mới có thể thoải mái. Đừng nói với bất cứ ai. Chỉ đơn giản tưởng tượng một ngọn lửa, và cơ thể bạn chỉ như hào quang quanh nó. Không phải là thân vật lý, mà là thân điện. Cứ tiếp tục thực hành điều đó.

Nếu bạn kiên trì, trong vòng ba tháng, hay gần thế, nhiều người sẽ nhận thấy điều gì đó đã xảy ra với bạn. Họ sẽ cảm thấy có ánh sáng tinh tế quanh bạn. Khi bạn đến gần họ, họ sẽ cảm thấy một sự ấm áp khác thường. Nếu bạn chạm vào họ, họ sẽ cảm thấy một sự tiếp xúc nồng ấm. Họ sẽ trở nên nhận ra rằng có điều gì đó lạ đang xảy ra với bạn. Đừng nói với bất cứ ai. Khi nhiều người trở nên nhận ra, bạn có thể cảm thấy thoải mái, và sau đó bạn có thể đi vào bước thứ hai, nhưng không phải trước đó.

Bước thứ hai là mang nó vào giấc mơ. Lúc này bạn có thể mang nó vào giấc mơ. Nó đã trở thành một thực tại. Bây giờ nó không còn là sự tưởng tượng. Thông qua tưởng tượng mà bạn đã mở ra một thực tại. Nó là thực. Mọi thứ đều bao gồm ánh sáng. Bạn là ánh sáng - nhưng bạn không nhận ra thực tế này - bởi vì mọi hạt vật chất đều là ánh sáng.

Các nhà khoa học nói rằng ánh sáng bao gồm các điện tử. Điều đó cũng vậy thôi. Ánh sáng là nguồn của tất cả. Bạn cũng là ánh sáng cô đặc: thông qua tưởng tượng mà bạn đang mở ra một thực tại. Hãy hấp thụ nó - và khi bạn đã trở nên tràn đầy ánh sáng, bạn có thể mang nó vào giấc mơ, nhưng phải chờ đến khi đó.

Sau đó, trong khi đang rơi vào giấc ngủ, vẫn tiếp tục nghĩ về ngọn lửa, liên tục nhìn nó, cảm nhận bạn là ánh sáng. Ghi nhớ điều đó... ghi nhớ... ghi nhớ... rồi bạn rơi vào giấc ngủ. Và việc nhớ vẫn tiếp tục. Ban đầu bạn sẽ bắt đầu có giấc mơ nào đó mà bạn sẽ cảm thấy mình có một ngọn lửa bên trong, bạn là ánh sáng. Dần dần, trong những giấc mơ bạn sẽ di chuyển cùng với cảm nhận này. Và khi cảm nhận này thâm nhập vào những giấc mơ thì chúng sẽ bắt đầu biến đi. Những giấc mơ sẽ bắt đầu biến mất: những giấc mơ sẽ ít dần và giấc ngủ sẽ ngày càng sâu hơn.

Khi thực tại này được tiết lộ trong mọi giấc mơ của bạn - rằng bạn là ánh sáng, là ngọn lửa, ngọn lửa bùng cháy - thì mọi giấc mơ sẽ biến mất. Chỉ khi những giấc mơ biến mất thì bạn mới có thể mang cảm nhận này vào giấc ngủ, chỉ đến khi đó. Lúc này bạn đang bên ô cửa. Khi những giấc mơ đã biến mất và bạn nhớ mình là một ngọn lửa, bạn đang ở ngưỡng cửa của giấc ngủ. Lúc này bạn có thể đi vào nó cùng với cảm nhận này. Và khi bạn đi vào giấc ngủ cùng với cảm nhận rằng bạn là một ngọn lửa, bạn sẽ nhận biết trong khi ngủ - bây giờ giấc ngủ sẽ chỉ xảy ra với cơ thể bạn chứ không phải với bạn.

Kỹ thuật này là để giúp bạn vượt lên ba trạng thái này. Nếu bạn có thể nhận biết rằng bạn là ngọn lửa, là ánh sáng, rằng giấc ngủ đang không xảy đến với bạn, bạn đang tỉnh táo. Bạn đang thực hiện một nỗ lực có ý thức. Lúc này bạn được kết tinh quanh ngọn lửa đó. Cơ thể ngủ, bạn thì không ngủ.

Đây là điều Krishna nói trong Gita rằng: các vị yogi không bao giờ ngủ. Trong khi người khác ngủ, họ thức. Không phải là cơ thể họ không bao giờ ngủ. Cơ thể họ ngủ - nhưng chỉ cơ thể. Cơ thể cần nghỉ ngơi, tâm thức không cần nghỉ ngơi; bởi vì cơ thể là máy móc, tâm thức không phải là máy móc. Cơ thể cần nhiên liệu, nó cần nghỉ ngơi. Chính vì vậy mà khi ra đời nó trẻ trung, rồi nó trở nên già, và sau đó nó chết. Tâm thức không bao giờ ra đời, không bao giờ trở nên già, không bao giờ chết. Nó không cần nhiên liệu, nó không cần nghỉ ngơi. Nó là năng lượng thuần khiết, năng lượng vĩnh hằng.

Nếu bạn có thể mang hình ảnh ngọn lửa và ánh sáng này xuyên qua những ô cửa của giấc ngủ, bạn sẽ không bao giờ ngủ nữa, chỉ có cơ thể sẽ nghỉ ngơi. Và khi cơ thể đang ngủ, bạn sẽ biết điều đó. Một khi điều này xảy ra, bạn đã trở thành trạng thái thứ tư. Giờ đây thức và mơ và ngủ là những phần của tâm trí. Chúng là những phần, và bạn đã trở thành trạng thái thứ tư - người đi qua tất cả chúng và không phải là chúng.

Thực ra, điều này rất đơn giản. Nếu bạn trong trạng thái thức, thế thì sau đó bạn đi vào những giấc mơ, bạn không thể là cả hai đồng thời. Nếu bạn trong trạng thái thức thì làm sao bạn có thể mơ? Và nếu bạn đang trong trạng thái mơ, làm sao bạn rơi vào giấc ngủ, nơi không có mơ? Bạn phải là một người du hành, và những trạng thái này phải là những trạm dừng chân, nên bạn có thể di chuyển từ đây tới đó và quay trở lại. Vào buổi sáng bạn sẽ lại chuyển sang trạng thái thức.

Đó là những trạng thái, và người di chuyển trong ba trạng thái này là bạn. Nhưng bạn khi đó chính là trạng thái thứ tư - và trạng thái thứ tư đó là điều mà bạn gọi là linh hồn. Trạng thái thứ tư đó là điều mà bạn gọi là linh thiêng, trạng thái thứ tư đó là điều mà bạn gọi là bất tử, là sự sống vĩnh hằng.

Hãy cảm thấy nàng là ánh sáng trong khi thức, khi ngủ, khi mơ.

Đây là một kỹ thuật rất tuyệt. Nhưng đầu tiên hãy thử nó khi thức. Và nên nhớ, khi có nhiều người trở nên nhận ra thì bạn mới thành công với nó. Họ sẽ trở nên nhận ra. Khi đó, bạn có thể đi vào mơ, rồi vào ngủ, và rồi bạn có thể nhận ra cái chính là bạn - trạng thái thứ tư.


Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho