39. Hội chợ
Cha tôi đã chỉ trừng phạt tôi một lần duy nhất. Đó là khi tôi tự ý bỏ đến một hội chợ chơi mà không xin phép.
Hội chợ đó được tổ chức hàng năm cạnh một con sông cách xa thành phố vài dặm và tôi đã đi đến đó mà không hỏi bất cứ sự xin phép nào. Quá nhiều thứ tuyệt vời và hấp dẫn ở trong hội chợ đó nên vốn dĩ ban đầu tôi chỉ định đi một ngày rồi trở về trong đêm nhưng tôi không làm được, không trở về trong một ngày được, thế nên tôi đã ở đó trong ba ngày. Trong ba ngày đó toàn bộ gia đình trở nên hỗn loạn và lo lắng vì họ không biết tôi đi đâu, tôi đơn giản tự nhiên biến mất và họ hỏi khắp nơi nhưng không ai biết tôi ở đâu cả.
Điều đó chưa từng xảy ra, tôi chưa từng biến mất như vậy, thường thì tôi sẽ về nhà rất muộn, khoảng nửa đêm hay thậm chí gần sáng nhưng tôi luôn luôn trở về. Và lần đó thì tôi đi mà không xin phép cũng chẳng để lại một lời nhắn nào.
Khi tồi trở về cha tồi đã trở nên hoàn toàn tức giận, ông ấy tát tôi. Tôi im lặng.
Rồi tôi nói: “Cha có muốn tát thêm nữa không? Cha có thể, vì con đã tận hưởng đủ trong ba ngày. Cha không thể đánh đòn con nhiều hơn những gì con đã tận hưởng, vậy nên cha có thể đánh thêm một vài cái nữa cũng được. Nếu việc đó làm cha bớt nóng giận thì tốt thôi; còn đối với con thì nó chẳng là vấn đề gì cả, con vẫn ở trong sự cân bằng vì con đã tận hưởng quá nhiều.”
Ông ấy nói: “Con thật là quá quắt. Đánh con không có nghĩa lý gì cả. Con không những không tránh nó, không cảm thấy đau mà còn đề nghị ta đánh thêm nữa. Liệu con có thể phân biệt được giữa thưởng và phạt không?”
Tôi nói: “Không, với con mọi thứ đều là phần thưởng xét theo cách nào đó. Có rất nhiều cách thưởng khác nhau nhưng nhìn chung mọi thứ vẫn đều là thưởng.”
Và ông ấy hỏi tôi: “Con đã đi đâu trong ba ngày qua?”
Tôi nói: “Cha nên hỏi điều này trước khi cha đánh con. Giờ cha đã làm mất quyền hỏi của cha rồi. Con đã bị trừng phạt trước khi có thể nói, vậy là đủ, không cần phải nói thêm gì nữa. Nếu cha muốn biết, cha nên hỏi con trước, nhưng cha đã không có một chút kiên nhẫn nào. Chỉ một phút cũng đủ nhưng cha lại không có dù chỉ một phút để hỏi con trước.
Tôi ngừng lại, nhìn vào mắt ông ấy đang giận sôi lên, tôi nói tiếp: “Đáng lẽ con không cần trả lời cha, nhưng vì con không muốn cha lo lắng việc con đã đi đâu nên con sẽ vẫn nói cho cha biết rằng con đã ở chỗ hội chợ.”
Ông ấy hỏi: “Tại sao con không hỏi xin phép ta?”
Tôi nói: “Bởi vì con muốn đi. Cha hãy trả lời thành thật đi: nếu con hỏi xin phép cha, liệu cha có đồng ý hay thông? Hãy nói thật.”
Ông ấy nói: "Không”
Tôi nói: "Điều đó giải thích mọi thứ rằng tại sao con lại không xin phép cha - bởi vì con muốn đi, nếu con xin phép và cha nói không và con sẽ vẫn cứ đi, thế thì điều ấy sẽ chỉ gây thêm khó khăn cho cha mà thôi. Thế nên để làm cho mọi thứ dễ dàng hơn với cha con đã không hỏi, và giờ con đang được cha thưởng cho việc đó bằng một cái tát. Cha có thể thưởng thêm vài cái, con đã sẵn sàng rồi. Nhưng con nhắc cho cha biết, hội chợ đó rất tuyệt vời, con rất thích nơi đó và dự định sẽ đến đó mỗi năm khi nó mở, thế nên lần tới khi không thấy con thì cha biết con đang ở đâu rồi đấy, đừng lo lắng.”
Ông ấy nói: "Đây là lần cuối cùng mà ta đánh con hay phạt con. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Có lẽ con nói đúng, nếu con thật sự muốn đi thế thì đó là cách duy nhất, bởi vì ta nhất định sẽ không cho phép con đi. Hội chợ đó đầy rẫy những thứ làm người ta hư hỏng: thuốc phiện bán khắp nơi, gái điếm và đủ mọi loại tệ nạn khác nữa, nên nhất định ta sẽ không cho phép con đi. Và nếu con muốn đi đến đó thì có lẽ con đã đúng khi không xin phép ta.” - Bạn nên biết tại thời điểm đó thuốc phiện là thứ hợp pháp ở Ấn Độ và dường như tất cả mọi sư Hindu đều dùng chúng.
Tôi nói: "Con đến đó và không bận tâm về bất cứ thứ gì khác ngoài những trò ảo thuật. Nếu con bận tâm và muốn thử các loại thuốc phiện hay muốn xem các cô gái nhảy múa thì ai có thể cản con chứ? Thuốc phiện và các cô gái đều có trong thị trấn này, cha chỉ cần biết là con không hứng thú với những thứ đó. Thứ duy nhất mê hoặc con là những trò ảo thuật. Hội chợ đó có đủ các thể loại ảo thuật gia trình diễn những màn ảo thuật của họ và có một vài trò thật sự rất tuyệt vời. Mối quan tâm của con là cách họ làm cho những phép màu trở thành ảo thuật. Ảo thuật chỉ là những trò lừa - không có tí phép màu nào trong đó cả - nhưng nếu cha không biết về những trò lừa thì cha sẽ thấy nó giống như phép màu vậy.”
Và đó là lần duy nhất tôi bị trừng phạt. Tôi đã tận hưởng từng trò đùa tinh nghịch của mình nên tôi không bận tâm về chuyện trừng phạt một chút nào. Hình phạt không có chút nghĩa lý nào với tôi cả.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét