14. Đừng chỉ yêu thương, hãy tôn trọng nữa
Tôi nói với mọi người trong nhà: “Con không nghi ngờ gì tình cảm của mọi người dành cho con, con cũng mong mọi người không nghi ngờ gì tình cảm của con dành cho mọi người. Nhưng xin hãy làm cho mọi thứ rõ ràng, tình cảm là một chuyện nhưng tôn trọng là chuyện khác. Mọi người có thể yêu thương con nhưng xin cũng tôn trọng con và quyền quyết định của con. Con tôn trọng mọi người nhưng không có nghĩa con sẽ nghe lời mọi người trong mọi sự đâu. Xin mọi người hãy cho con quyền được từ chối làm những điều con không muốn, bởi vì nếu như con chỉ vâng lời một cách mù quáng, con khác gì kẻ nô lệ? Mà con thì không phải nô lệ của mọi người, cho nên xin hãy chấp nhận khi con nói “Không” với mọi người.”
Từng đứa trẻ đều chọn chống lại cha mẹ nó. Đó là cách duy nhất để nó đạt tới bản ngã của nó. Đó là cách duy nhất để nó cảm tháy rằng nó đang tồn tại. Nếu như đứa trẻ cứ nói “Có” nói “Vâng” với cha mẹ, với tất cả mọi người và không bao giờ nói “Không”. Thế thì đứa trẻ sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó chút nào, không linh hồn, không bản tính, chỉ như một robot bị lập trình, một cái máy, một sự kéo dài của cha mẹ. Điều ấy gây tổn thương, điều đó làm mất mặt. Để chứng minh mình hiện hữu, mình có tiếng nói, đứa trẻ sẽ bắt đầu nói “Không”, nó nói “Không” ngày càng nhiều hơn, thậm chí nói "không" với cả điều chúng muốn. Bởi vì đấy là cách duy nhất để nó thấy mình hiện hữu. Từng khoảnh khắc trong cuộc sống, con người nói chung và trẻ em nói riêng đều phải vật lộn với ý tưởng rằng mình hiện hữu hay không hiện hữu, làm sao để chứng minh mình hiện hữu? Việc nói “không” cho bọn trẻ sức mạnh bản ngã và chúng thấy mình hiện hữu. Cho nên đứa trẻ phải nói không, nó không có nghĩa là hư đâu, nó đơn thuần nghĩa là nổi dậy, đi lạc, đi ngược đường... để định nghĩa và tìm ra chính nó.
Hãy tôn trọng đứa trẻ, làm cho nó không bị sợ hãi bởi bất cứ gì. Nhưng nếu chính bạn cũng đang sống ngập trong sợ hãi, làm sao bạn có thể giúp cho đứa trẻ trở nên không sợ hãi?
Đừng ép buộc chúng phải tôn trọng bạn chỉ bởi vì bạn là cha, là mẹ, là cái này hay cái nọ. Hãy thay đổi thái độ ấy và quan sát một sự chuyển biến lớn lao đến cho con của bạn. Chúng sẽ lắng nghe bạn chăm chú hơn nếu bạn tôn trọng chúng. Chúng sẽ cố gắng để hiểu bạn một cách cẩn thận hơn nếu bạn tôn trọng chúng. Điều ấy là tất nhiên thôi. Không có cách nào để bạn áp đặt lên chúng nữa đâu. Nếu bằng sự hiểu biết của mình, chúng cảm thấy bạn đúng thế thì chúng sẽ theo bạn, chúng sẽ không đánh mất bản thể tinh nguyên của mình - tất cả nhờ sự tôn trọng bạn dành cho chúng.
Tình yêu và sự tôn trọng là hai thứ sẽ giúp bọn trẻ trở nên hiểu biết hơn về thế giới, giúp chúng trở nên tỉnh thức hơn, tỉnh táo hơn, thận trọng hơn bởi vì cuộc sống là quý giá thế, nó là món quà của sự tồn tại. Chúng ta không nên lãng phí nó. Ngay khoảnh khắc cận kề cái chết điều chúng ta nên nói là chúng ta đã để lại một thế giới tốt hơn, đẹp hơn, tuyệt vời hơn.
Nhưng điều này là có thể chỉ khi chúng ta rời thế giới với những bản thể nguyên sơ, cùng một bản thể, một gương mặt mà chúng ta có ngay lúc lọt lòng.
Theo tôi, bạn có thể làm chỉ một thứ với con của bạn, đó là chia sẻ cuộc sống của chính bạn. Nói với chúng rằng bạn đã bị áp đặt bởi cha mẹ của bạn, bạn đang phải sống trong những giới hạn của các khuôn mẫu bị áp đặt đó và vì vậy bạn đã bỏ lỡ nhiều thứ trong đời, và bạn không muốn phá hủy cuộc sống của con bạn theo cùng cách như vậy. Bạn muốn chúng được hoàn toàn tự do - tự do khỏi bạn, bởi vì bạn không là gì khác hơn ngoài đại diện cho toàn bộ quá khứ nặng nề.
Để nói ra những điều ấy cần một sự can đảm và một tình yêu sâu sắc trong mỗi người làm cha mẹ “Con cần được tự do khỏi chúng ta. Đừng nghe lời chúng ta. Hãy phụ thuộc vào trí thông minh của riêng con. Thậm chí nếu con đi lạc đường thì cũng vẫn tốt hơn là cứ ở mãi một chỗ của nô lệ hay là cứ mãi đúng đường. Sẽ tốt thôi nếu con phạm một vài lỗi lầm bằng chính cách của mình và học từ nó, tốt hơn nhiều so với đi theo ai đó khác hoặc không phạm lỗi lầm gì. Việc đi theo sẽ không khiến con học được gì cả, nó là chất độc.”
Nó sẽ rất dễ nếu bạn có đủ yêu thương. Đừng hỏi “bằng cách nào” bởi vì “bằng cách nào” nghĩa là bạn đang hỏi về một phương pháp, một giải pháp, một kĩ thuật - và tình yêu thương thì không phải kĩ thuật hay phương pháp gì cả.
Hãy yêu thương con cái của bạn, thưởng thức sự tự do của chúng. Để chúng phạm lỗi lầm, giúp chúng thấy được lỗi nằm ở đâu. Bảo chúng: “Phạm lỗi không có gì là sai cả. Hãy phạm lỗi càng nhiều càng tốt, bởi vì đó là cách duy nhất để con có thể học. Nhưng đừng phạm cùng một lỗi hết lấn này đến lần khác, bởi vì điều đó làm cho con trở nên ngu ngốc.” Bạn sẽ phải tìm ra cách làm sao để sống với con bạn từng khoảnh khắc, cho phép chúng trong mọi loại tự do có thể để làm những điều chúng muốn, dù nhỏ nhặt.
Nhận xét
Đăng nhận xét