Chương 51: Trở lại với tồn tại
24 tháng 5 năm 1973, buổi tối tại Bombay, Ấn Độ
76.Trong một đêm mưa tối, hãy thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng.
77. Khi vắng đêm mưa không trăng, nhắm mắt lại và tìm bóng tối phía trước bạn. Mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối. Lỗi lầm vĩnh viễn biến đi.
78. Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm.
Có lần, một tiến sĩ (doctor), một nhà sử học rất nổi tiếng và là một học giả xuất sắc đã nghỉ lại trong một ngôi làng. Vị trưởng bưu cục già của làng trở nên tò mò về ông già này, vị bác sĩ (doctor) này. Ông tò mò muốn biết chuyên môn của vị bác sĩ này, nên vào một ngày ông đã hỏi, “Thưa ngài, ông là doctor (bác sĩ) chuyên khoa gì?”
Người đàn ông này nói, “Doctor (tiến sĩ) triết học”.
Ông già chưa bao giờ nghe về điều này. Ông bối rối và nói, “Tôi chưa bao giờ nghe thấy ở đây có ca bệnh nào như thế”.
Đừng cười về điều đó, bởi vì theo góc độ nào đó ông trưởng bưu cục già rất có lý - triết học là một dạng bệnh tật. Bởi vì, các tiến sĩ (doctor) triết học không phải là các bác sĩ (doctor) mà đúng hơn, họ là những bệnh nhân hoàn hảo của một loại bệnh tật.
Triết học không phải là một loại bệnh cụ thể, nên bạn không thể nghĩ về nó với khái niệm về ca bệnh. Nó ra đời cùng với con người. Nó cũng lâu đời như loài người hay tâm trí con người. Và mỗi con người, nhiều hay ít, đều là một nạn nhân - bởi vì suy nghĩ không dẫn tới đâu; hay, nó dẫn bạn vào những vòng tròn luẩn quẩn. Bạn di chuyển nhiều, và nếu bạn là chuyên gia bạn có thể di chuyển nhanh, nhưng bạn không đạt tới đâu cả.
Điều này phải được hiểu rất sâu sắc, bởi vì nếu bạn không thể hiểu và cảm nhận điều này, bạn không thể thực hiện một cú nhảy vào thiền. Thiền có nghĩa là cách tiếp cận hết sức chống lại triết học. Triết học có nghĩa là suy nghĩ và thiền có nghĩa là không-nghĩ. Chúng là những cực đối lập.
Con người là như thế - nghĩ về những câu hỏi và cố tìm ra những câu trả lời. Nhưng triết học không đi tới những câu trả lời. Khoa học đi tới những câu trả lời nhất định, tôn giáo đến với những câu trả lời nhất định, nhưng triết học không đi tới câu trả lời. Và mọi câu trả lời mà triết học dường như đi tới chỉ là trên bề mặt: nếu bạn đào sâu vào chúng bạn sẽ tìm ra nhiều câu hỏi hơn và không còn gì khác. Cho nên mỗi câu trả lời đều dẫn tới nhiều câu hỏi hơn - và điều này cứ tiếp diễn.
Khoa học đi tới những câu trả lời nhất định, bởi vì khoa hoc không dựa vào tư duy mà dựa vào thử nghiệm. Tư duy chỉ được sử dụng như là một sự trợ giúp, nhưng nền tảng vẫn là thử nghiệm. Chính vì vậy mà khoa học đã đưa ra những câu trả lời nhất định. Các nhà triết học, danh tiếng và vô danh, đã làm việc và làm việc trong nhiều thế kỷ, nhưng không có nổi một câu trả lời, không đạt được một kết luận nào. Không thể đạt được. Chính bản chất của tư duy là ở chỗ, nếu bạn sử dụng nó như là một sự trợ giúp cho thử nghiệm thì có thể đạt được một cái gì đó; chính vì vậy mà khoa học đi tới những câu trả lời nhất định.
Nhưng tôn giáo cũng đi tới những câu trả lời nhất định, bởi vì tôn giáo cũng là thử nghiệm. Khoa học thử nghiệm với khách thể, tôn giáo thử nghiệm với chủ thể, nhưng cả hai đều là những thử nghiệm và cả hai đều phụ thuộc vào thử nghiệm. Giữa hai thứ này là triết học - chỉ tư duy thuần túy, tư duy trừu tượng, không có thử nghiệm. Bạn có thể vẫn cứ tiếp tục, nhưng bạn không đạt tới đâu. Tư duy trừu tượng, tư duy suy đoán là tư duy đến không cùng. Bạn có thể thích thú hành trình, nhưng không có đích đến.
Theo một góc độ nào đó, tôn giáo và khoa học tương tự nhau - cả hai đều tin vào thử nghiệm. Thực nghiệm tôn giáo tất nhiên sâu sắc hơn khoa học, bởi vì với khoa học thì chính người thử nghiệm lại không tham gia. Người đó đang làm việc với những dụng cụ, làm việc với nhiều thứ, làm việc với những đối tượng; người đó vẫn tách biệt, vẫn bên ngoài thử nghiệm. Tôn giáo là khoa học sâu sắc hơn, bởi vì chính người thử nghiệm trở thành sự thử nghiệm. Không có những dụng cụ tách biệt với người đó, không có những đối tượng bên ngoài người đó. Người đó là cả hai - những dụng cụ của mình, những đối tượng của mình, những phương pháp của mình; người đó là mọi thứ. Và người đó phải thử nghiệm chính mình. Điều đó thật gian khó. Bởi vì bạn phải tham gia nên mới gian khó. Và vì bạn tham gia nên thử nghiệm sẽ trở thành trải nghiệm. Với khoa học, thử nghiệm sẽ vẫn là thử nghiệm. Nó sẽ không chạm tới nhà khoa học, nó sẽ không chuyển hóa nhà khoa học. Nhà khoa học sẽ vẫn như cũ. Nhưng với tôn giáo, do trải qua thử nghiệm mà bạn sẽ là một người hoàn toàn khác. Bạn không thể xuất hiện như cũ nữa; bạn buộc phải thay đổi. Chính vì vậy mà thử nghiệm tôn giáo trở thành trải nghiệm.
Nên nhớ điều này: bạn có thể. cứ nghĩ về Thượng đế, về linh hồn, về thế giới khác, và bạn có thể tạo ra niềm tin rằng bạn biết điều gì đó về Thượng đế chỉ bởi việc nghĩ về. Điều đó sẽ là giả. Bạn không thể biết bất cứ điều gì về Thượng đế - từ về là ngớ ngẩn. Bạn có thể biết Thượng đế, nhưng bạn không thể biết về - cái về đó tạo ra triết học.
Làm sao bạn có thể biết về Thượng đế? Hay, ví dụ, làm sao bạn có thể biết về tình yêu? Bạn có thể biết tình yêu, bạn không thể biết về tình yêu, bởi vì có nghĩa là ai đó biết và bạn tin vào sự hiểu biết của người đó. Bạn thu thập và lưu giữ những ý kiến. Bạn, nói, “Tôi biết điều gì đó về Thượng đế”. Mọi kiến thức liên quan đến về thì đều là giả, là nguy hiểm, bởi vì bạn có thể bị nó đánh lừa.
Bạn có thể biết Thượng đế, bạn có thể biết tình yêu, bạn có thể biết chính mình, nhưng hãy quên về đi. Cái về đó là triết học. Các Upanishad nói một điều gì đó, Veda nái một điều gì đó, kinh Thánh nói một điều gì đó, kinh Koran nói một điều gì đó, nhưng đối với bạn, tất cả đều trở thành về. Trừ khi nó trở thành trải nghiệm của bạn, nó thật vô ích, phí hoài.
Điều này phải ăn sâu trong bạn, bởi vì bạn có thể cứ nghĩ, và bạn có thể bắt đầu nghĩ về thiền bởi tâm trí là như thế. Bạn có thể biến bất cứ thứ gì thành một đối tượng để thiền, để nghĩ. Thậm chí bạn có thể nghĩ về thiền, và bạn có thể cứ nghĩ về nó - không có gì sẽ xảy ra.
Nên nhớ từ ‘trải nghiệm’ này. Những vấn đề của cuộc sống, mọi vấn đề của cuộc sống là thực tại sống, chúng không phải là suy đoán. Bạn không thể giải quyết chúng thông qua suy nghĩ; bạn chỉ có thể giải quyết chúng thông qua việc sống chúng. Thông qua việc sống chúng mà tương lai mở ra. Thông qua suy nghĩ tương lai không bao giờ mở ra. Ngược lại, thậm chí hiện tại cũng khép lại.
Có thể bạn đã không quan sát: bất cứ khi nào bạn nghĩ, điều gì xảy ra? Bất cứ khi nào bạn nghĩ, bạn khép lại. Tất cả những gì ở hiện tại đều rơi xuống. Bạn di chuyển trên một con đường-mộng-ảo trong tâm trí mình. Một từ lại tạo ra từ khác, một ý nghĩ tạo ra ý nghĩ khác, và bạn không ngừng di chuyển. Bạn càng chìm trong suy nghĩ thì bạn càng đi xa khỏi thực tại sống. Suy nghĩ là cách để đi xa. Nó là con đường mơ; nó đang mơ trong những khái niệm. Hãy quay trở lại với tồn tại. Theo nghĩa này thì tôn giáo là rất thực tế; không phải là trần tục mà rất thực tế, có thật. Hãy quay trở lại với thực tại.
Những vấn đề của cuộc sống có thể được giải quyết chỉ khi bạn trở nên bắt rễ sâu hơn vào sự sống. Việc bay bổng cùng những ý nghĩ sẽ mang bạn đi xa khỏi cội rễ, và bạn càng đi xa thì càng ít khả năng giải quyết bất cứ điều gì. Đúng hơn là, bạn sẽ làm mọi thứ rối tung, và mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn. Và càng rắc rối thì bạn sẽ càng suy nghĩ, và bạn sẽ càng di chuyển xa hơn. Hãy thận trọng với suy nghĩ!
Bây giờ chúng ta sẽ đi vào các kỹ thuật.
Trong một đêm mưa tối, hãy thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng. Có một trường phái bí truyền rất cổ mà có thể bạn đã chưa nghe tới. Trường phải đó được biết đến là trường phái của Essenes. Jesus được dạy trong trường phái đó; ông ấy thuộc về nhóm Essenes. Nhóm Essenes đó là nhóm duy nhất trên toàn thế giới nghĩ về Thượng đế như là bóng đen tuyệt đối.
Kinh Koran nói Thượng đế là ánh sáng, các Upanishad nói Thượng đế là ánh sáng, kinh Thánh nói Thượng đế là ánh sáng. Nhóm Essenes là truyền thống duy nhất trên thế giới nói rằng Thượng đế là bóng tối tuyệt đối, bóng đen tuyệt đối, là một đêm đen vô hạn.
Kỹ thuật đầu tiên:
Trong một đêm mưa tối, hãy thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng.
Điều này rất đẹp; kỳ lạ, nhưng rất đẹp - và rất ý nghĩa. Bạn phải hiểu ý nghĩa, rồi kỹ thuật này sẽ rất hữu ích, bởi vì đây là kỹ thuật được Essenes sử dụng để đi vào bóng tối, để trở thành một với nó.
Hãy suy ngẫm. Tại sao Thượng đế lại được biểu tượng hóa ở mọi nơi như là ánh sáng? Không phải bởi vì Thượng đế là ánh sáng, mà bởi vì con người sợ bóng tối. Đây là nỗi sợ của con người - chúng ta thích ánh sáng và chúng ta sợ bóng tối, nên chúng ta không thể hình dung Thượng đế như là bóng tối, như là màu đen. Đây là quan niệm của con người. Chúng ta hình dung Thượng đế như là ánh sáng bởi vì chúng ta sợ bóng tối.
Những vị thần của chúng ta được tạo ra từ nỗi sợ của chúng ta. Chúng ta trao cho họ hình tướng. Hình tướng đó được tạo ra bởi chúng ta - nó biểu lộ một cái gì đó về chính chúng ta chứ không phải về các vị thần của chúng ta. Họ là những sự sáng tạo của chúng ta. Chúng ta sợ bóng tối, nên Thượng đế là sáng. Nhưng những kỹ thuật này thuộc về trường phái khác đó.
Trường phái Essenes nói rằng Thượng đế là bóng tối, và có điều gì đó trong câu nói này. Đó là: bóng tối là vĩnh hằng. Ánh sáng đến và đi và bóng tối vẫn còn nguyên. Buổi sáng mặt trời sẽ mọc và sẽ có ánh sáng; buổi tối mặt trời sẽ lặn và sẽ có bóng tối. Đối với bóng tối sẽ không có gì mọc - nó luôn luôn có đó. Nó không bao giờ mọc và không bao giờ lặn. Ánh sáng đến và đi; bóng tối thì vẫn giữ nguyên. Ánh sáng luôn có nguồn nào đó; bóng tối không có nguồn. Cái thứ có nguồn nào đó thì không thể là vô hạn; chỉ có cái thứ không có nguồn mới có thể là vô hạn và vĩnh hằng. Ánh sáng có một sự quấy nhiễu nào đó; chính vì vậy mà bạn không thể ngủ khi có ánh sáng. Nó gây căng thẳng. Bóng tối thư giãn, hoàn toàn thư giãn.
Nhưng tại sao chúng ta lại sợ bóng tối? Bởi vì ánh sáng biểu hiện với chúng ta như là sự sống - nó là thế; và bóng tối biểu hiện như là cái chết - nó là thế. Sự sống xuất hiện thông qua ánh sáng, và khi bạn chết, điều đó biểu hiện như bạn đã rơi vào bóng tối vĩnh hằng. Chính vì vậy mà chúng ta vẽ cái chết màu đen, và màu đen đã trở thành màu của tang lễ. Thượng đế là ánh sáng, và cái chết là bóng tối. Nhưng đây là nỗi sợ của chúng ta được phóng chiếu. Thực tế, bóng tối có sự vô hạn; ánh sáng bị giới hạn. Bóng tối có vẻ như là dạ con để mọi thứ nảy sinh từ đó và mọi thứ đều rơi vào đó.
Trường phái Essenes đã chọn quan điểm này. Nó rất đẹp và cũng rất hữu ích, bởi vì nếu bạn có thể yêu bóng tối thì bạn sẽ trở nên không sợ cái chết. Nếu bạn có thể đi vào bóng tối - và bạn chỉ có thể đi vào khi không có nỗi sợ - bạn sẽ có được sự thư giãn hoàn toàn. Nếu bạn có thể trở thành một với bóng tối, bạn tan biến vào, đó chính là một sự buông bỏ. Lúc này không còn nỗi sợ, bởi vì nếu bạn đã trở thành một với bóng tối, bạn đã trở thành một với cái chết. Bây giờ bạn không thể chết. Bạn đã trở thành bất tử. Bóng tối là bất tử. Ánh sáng ra đời và chết; bóng tối chỉ đơn thuần tồn tại. Nó bất tử.
Đối với những kỹ thuật này, đầu tiên bạn sẽ phải nhớ rằng không nên có nỗi sợ bóng tối, bóng đêm trong tâm trí mình, nếu không làm sao bạn có thể thực hành thử nghiệm này? Đầu tiên phải bỏ rơi nỗi sợ. Cho nên hãy thực hiện một điều như là bước đầu tiên: ngồi trong bóng tối, tắt hết ánh sáng, cảm nhận bóng tối. Có thái độ yêu thương đối với nó; cho phép bóng tối chạm vào bạn. Hãy nhìn vào nó. Mở mắt trong căn phòng tối hay trong đêm đen; có một mối giao cảm, hòa vào. nhau, tạo ra một mối quan hệ. Bạn sẽ trở nên sợ hãi - thế thì những kỹ thuật này không thể giúp ích gì, bạn không thể thực hành chúng.
Điều đầu tiên, một mối quan hệ sâu sắc với bóng tối là cần thiết. Thỉnh thoảng trong đêm, khi mọi người đã đi ngủ, hãy ở lại với bóng tối. Đừng làm điều gì khác, chỉ ở cùng với nó. Và việc chỉ ở lại cùng với nó sẽ mang đến cho bạn một cảm giác sâu sắc về nó, bởi vì nó quá thư giãn. Bạn đã không biết đến nó đơn giản là vì nỗi sợ. Nếu bạn không cảm thấy buồn ngủ, bạn sẽ bật đèn ngay lập tức, bạn sẽ bắt đầu đọc hay làm việc gì đó, nhưng bạn sẽ không giữ nguyên với bóng tối. Hãy giữ nguyên với nó. Nếu bạn có thể giữ nguyên với nó, bạn sẽ có những ô cửa mới, những mối liên hệ mới với nó.
Con người đã khép mình lại hoàn toàn với bóng tối. Có những lý do, những lý do lịch sử - bởi vì bóng đêm rất nguy hiểm, và con người đã ở trong hang động hay ở trong rừng sâu. Ban ngày anh ta an toàn hơn: anh ta có thể nhìn thấy xung quanh, và không con thú hoang nào có thể tấn công anh ta; hay, anh ta có thể có những sự chuẩn bị, sự phòng vệ nào đó - ít nhất anh ta có thể trốn chạy. Nhưng trong đêm, khắp nơi đều tối và anh ta bất lực, nên anh ta trở nên sợ - và nỗi sợ đó đã đi vào vô thức; chúng ta vẫn còn sợ.
Ngày nay chúng ta đang không sống trong những hang động và chúng ta không phải phó mặc cho những con thú hoang, không có ai sẽ tấn công chúng ta - nhưng nỗi sợ còn đó, nó đã ăn sâu, bởi vì trong hàng triệu năm tâm trí con người đã sợ hãi. Vô thức của bạn không phải là của riêng bạn; nó là tập thể, nó là di truyền, nó đã vào bạn. Nỗi sợ có đó, và vì nỗi sợ đó mà bạn không thể có mối giao cảm với bóng tối.
Một điều nữa: vì nỗi sợ này mà con người đã bắt đầu thờ cúng lửa. Khi lửa được khám phá, nó trở thành một vị thần. Không phải ngọn lửa đó là vị thần, mà vì nỗi sợ bóng tối. Ban ngày có ánh sáng và không còn nỗi sợ - con người được bảo vệ nhiều hơn. Trong đêm có bóng tối, nên khi lửa được khám phá, tất nhiên, lửa đã trở thành một vị thần - vị thần vĩ đại nhất. Người Passes vẫn tiếp tục thờ cúng lửa. Việc thờ cúng lửa ra đời là do nỗi sợ bóng tối. Trong đêm lửa trở thành bạn bè, thành người bảo vệ và là sự an toàn thiêng liêng.
Nỗi sợ ấy vẫn còn đó. Bạn có thể không nhận biết về nó, bởi vì không có những hoàn cảnh để bạn có thể trở nên nhận biết về nó, nhưng vào một ngày, tắt hết đèn và ngồi trong đêm - nỗi sợ nguyên thủy sẽ đến với bạn. Trong chính ngôi nhà mình, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy có những con thú hoang nào đó đang quẩn quanh. Tiến động nào đó sẽ xuất hiện, và bạn sẽ trở nên sợ những con thú hoang - mối nguy hiểm nào đó đang ở quanh. Mối nguy hiểm đó không ở quanh; đấy là do sự vô thức của bạn.
Vậy trước tiên bạn phải vượt qua nỗi sợ vô thức, và sau đó bạn có thể đi vào những kỹ thuật này, bởi vì những kỹ thuật này liên quan tới bóng tối. Và Shiva đang đưa ra tất cả những kỹ thuật có thể.
Trải nghiệm của riêng tôi đối với những kỹ thuật này là rất tuyệt. Nếu bạn có thể thực hành chúng, chúng rất kỳ diệu. Bạn sẽ đi vào thư giãn sâu đến mức bạn chưa bao giờ biết. Nhưng trước hết phải cởi bỏ nỗi sợ vô thức của bạn và thử sống và yêu bóng tối. Điều đó rất tuyệt. Một khi bạn biết, và một khi bạn tiếp xúc với nó, bạn tiếp xúc với một hiện tượng vũ trụ rất sâu sắc.
Thế nên bất cứ khi nào bạn có cơ hội thì hãy ở trong bóng tối, và thức... Bởi vì bạn có thể làm hai điều: bạn có thể bật đèn hay bạn có thể đi ngủ. Cả hai đều là những mánh lới để trốn khỏi bóng tối. Nếu bạn ngủ thì bạn không sợ, bởi vì bạn không còn ý thức. Hay, nếu bạn ý thức thì bạn sẽ bật đèn. Đừng bật đèn và đừng ngủ. Cứ giữ nguyên trong bóng tối.
Nhiều nỗi sợ hãi sẽ được cảm nhận. Hãy cảm nhận chúng. Hãy nhận biết chúng. Mang chúng đến với ý thức bạn. Chúng sẽ tự đến, và khi chúng đến, bạn vẫn chỉ là một người chứng kiến. Chúng sẽ biến đi, và sẽ mau chóng tới thời điểm bạn có thể hoàn toàn buông bỏ trong bóng tối, mà không còn nỗi sợ nào. Bạn có thể trong bóng tối cùng với sự buông bỏ hoàn toàn. Thế rồi xuất hiện một hiện tượng rất đẹp và bạn có thể hiểu rõ giá trị câu nói của Essenes rằng Thượng đế là bóng tối, bóng tối tuyệt đối.
Trong một đêm mưa tối, hãy thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng.
Mọi hình tướng nảy sinh từ bóng tối và tan biến vào bóng tối. Các thế giới được tạo ra từ bóng tối, chúng xuất hiện và lại rơi vào bóng tối. Bóng tối là dạ con, dạ con vũ trụ. Cái không bị khuấy động, cái tuyệt đối tĩnh lặng có trong bóng tối.
Shiva nói rằng thực hành kỹ thuật này trong một đêm mưa sẽ rất tốt, khi đó mọi thứ đều tối, trời đầy mây, không thể thấy ngôi sao nào, và bầu trời hoàn toàn tối đen. Trong một đêm đen không trăng... thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng. Hãy là một người chứng kiến đối với bóng tối đó, và rồi tự mình tan biến vào nó. Đó là hình tướng của mọi hình tướng. Bạn là một hình tướng - bạn có thể tan biến vào nó.
Khi có ánh sáng, bạn được xác định. Có ánh sáng, tôi có thể nhìn thấy bạn. Cơ thể bạn có một sự xác định. Bạn được xác định, bạn có những đường bao. Những đường bao tồn tại nhờ ánh sáng. Khi không còn ánh sáng, những đường bao cũng biến mất. Trong bóng tối không có gì được xác định, mọi thứ đều hòa vào thứ khác. Các hình tướng biến mất.
Điều đó có thể là một trong những nguyên nhân về nỗi sợ của chúng ta - bởi vì khi đó bạn không được xác định, bạn không biết mình là ai. Không thể nhìn thấy khuôn mặt, không thể biết cơ thể. Mọi thứ hòa vào tồn tại phi hình tướng. Đó có thể là một trong những nguyên nhân của nỗi sợ - bởi vì bạn không thể cảm thấy sự tồn tại được xác định của mình. Sự tồn tại trở nên mơ hồ và nỗi sợ đi vào, bởi vì lúc này bạn không biết mình là ai. Bản ngã không thể tồn tại: nếu không được xác định thì nó khó tồn tại như một bản ngã. Con người cảm thấy sợ. Con người muốn có ánh sáng.
Trầm mặc, thiền, hòa vào, và hòa vào bóng tối sẽ dễ hơn là hòa vào ánh sáng, bởi vì ánh sáng mang đến những sự phân biệt. Bóng tối lấy đi mọi sự phân biệt. Dưới ánh sáng bạn đẹp hay xấu, giàu hay nghèo. Ánh sáng mang đến cho bạn một tính cách, một nét riêng biệt - có giáo dục, thiếu giáo dục, thánh thiện hay tội đồ. Ánh sáng tiết lộ bạn như là một con người riêng biệt. Bóng tối khỏa lấp bạn, chấp nhận bạn - không như một con người tách bạch; nó đơn giản chấp nhận bạn mà không có bất cứ những xác định nào. Bạn được khỏa lấp và bạn trở thành nhất thể.
Bóng tối đang luôn thực hiện điều đó, nhưng vì bạn sợ mà bạn không thể hiểu nó. Hãy gạt nỗi sợ của bạn sang bên và trở thành một.
Thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng cửa mọi hình tướng.
Thâm nhập vào bóng tối đó... Làm sao bạn có thể thâm nhập vào bóng tối. Ba vấn đề. Một: nhìn chằm chằm vào bóng tối. Điều đó khó. Nhìn chằm chằm vào một ngọn lửa, vào bất cứ nguồn sáng nào thì dễ, bởi vì nó ở đó như một đối tượng, đã được chỉ ra; bạn có thể hướng sự chú ý của mình tới nó. Bóng tối không phải là một đối tượng; nỏ ở mọi nơi, nó khắp xung quanh. Bạn không thể nhìn thấy nó như là một đối tượng. Nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tất cả xung quanh đều có đó; bạn chỉ nhìn vào nó. Hãy cảm thấy thoải mái và nhìn vào nó. Nó sẽ bắt đầu đi vào mắt bạn. Và khi bóng tối vào mắt bạn, bạn đang vào nó.
Cứ mở mắt khi thực hành kỹ thuật này trong đêm tối. Đừng nhắm mắt, bởi vì nếu nhắm mắt bạn lại có bóng tối khác. Nó là của riêng bạn, thuộc về trí óc; nó không thực. Nó không thực. Thực ra, nó là phần âm bản; nó không phải là bóng tối dương bản. Đây là ánh sáng: bạn nhắm mắt lại và bạn có thể có một bóng tối, nhưng bóng tối đó đơn giản là âm bản của ánh sáng. Giống như khi bạn nhìn qua cửa sổ và bạn nhắm mắt lại, bạn có một hình ảnh âm bản về cửa sổ. Mọi trải nghiệm của chúng ta là về ánh sáng, cho nên khi chúng ta nhắm mắt chúng ta có một trải nghiệm âm bản về ánh sáng. Nó không thực, nó sẽ không có tác dụng gì.
Bạn mở mắt ra, giữ nguyên mắt mở trong bóng tối, và bạn sẽ có một bóng tối khác - bóng tối dương bản. Nhìn chằm chằm vào nó. Liên tục nhìn chằm chằm vào bóng tối. Nước mắt sẽ bắt đầu chảy, đôi mắt bạn sẽ đau, chúng sẽ bị tổn thương. Đừng lo lắng, cứ tiếp tục. Và thời điểm bóng tối, bóng tối thực ở đó, đi vào mắt bạn thì nó sẽ trao cho bạn một cảm giác rất dễ chịu. Khi bóng tối thực nhập vào bạn, bạn sẽ được nó khỏa lấp.
Và khi bóng tối hòa vào bạn, nó sẽ xóa tan mọi bóng tối âm bản khỏi bạn. Đây là một hiện tượng rất sâu sắc. Bóng tối mà bạn có bên trong là một thứ tiêu cực; nó chống lại ánh sáng. Nó không phải là sự vắng mặt của ánh sáng; nó chống lại ánh sáng. Nó không phải là bóng tối mà Shiva đang nói đến như là hình tướng của mọi hình tướng - bóng tối thực có đó. Chúng ta quá sợ nó đến mức chúng ta đã tạo ra nhiều nguồn sáng như là sự bảo vệ, và chúng ta sống trong một thế giới được chiếu sáng. Rồi chúng ta nhắm mắt lại và thế giới được rọi sáng phản chiếu bên trong như là một âm bản. Chúng ta đã mất mối liên hệ với bóng tối thực đang có đó - bóng tối của trường phái Essenes, hay bóng tối của Shiva. Chúng ta không có sự liên kết với nó. Chúng ta đã trở nên quá sợ hãi nó đến mức tự chúng ta đã hoàn toàn quay đi. Chúng ta đang đứng quay lưng lại với nó.
Thế nên, kỹ thuật này sẽ khó, nhưng nếu bạn có thể thực hành, nó thật kỳ diệu, nó là phép mầu. Bạn sẽ có một sự sống hoàn toàn khác. Khi bóng tối hòa vào bạn, bạn hòa vào nó. Đó là sự tương hỗ từ hai phía. Bạn không thể hòa vào bất cứ hiện tượng vũ trụ nào mà không có hiện tượng vũ trụ hòa vào bạn. Bạn không thể cưỡng bức nó, bạn không thể ép buộc bất cứ sự hòa vào nào. Nếu bạn sẵn sàng, cởi mở, mẫn cảm, và nếu bạn dành đường cho bất cứ địa hạt vũ trụ nào hòa vào mình, chỉ như thế bạn mới hòa vào nó. Đó luôn luôn là từ hai phía. Bạn không thể bắt ép; bạn chỉ có thể cho phép.
Ngày nay thật khó tìm ra bóng tối thực trong các thành phố; khó tìm ra bóng tối thực trong các ngôi nhà của chúng ta. Ánh sáng nhân tạo của chúng ta đã biến mọi thứ thành không thực. Ngay cả bóng tối của chúng ta cũng bị ô nhiễm, nó không thuần khiết. Cho nên tốt hơn là đi đến nơi hẻo lánh nào đó chỉ để cảm nhận bóng tối. Đi đến một ngôi làng xa xôi chưa có điện chiếu sáng, hay lên một vùng núi. Ở đó một tuần chỉ để trải nghiệm bóng tối thuần khiết.
Bạn sẽ quay về như một người khác, bởi vì trong bảy ngày tuyệt đối trong bóng tối đó, mọi nỗi sợ, mọi nỗi sợ nguyên thủy, sẽ nổi lên. Bạn sẽ phải đối mặt với những quái vật, bạn sẽ phải đối mặt với vô thức của mình. Toàn bộ loài người sẽ... sẽ như thể bạn đang đi qua toàn bộ lộ trình mà loài người đã trải qua, và sâu trong vô thức bạn nhiều điều sẽ nảy sinh. Chúng sẽ có vẻ như thực. Bạn có thể sợ hãi, kinh sợ, bởi vì chúng sẽ rất thực - nhưng chúng chỉ là những sáng tạo của tâm trí bạn.
Nhiều người điên trong những nhà thương điên của chúng ta đang chịu đựng đau khổ không phải vì điều gì mà chỉ bởi những nỗi sợ nguyên thủy trong họ đã bộc phát. Có những nỗi sợ; những người điên sợ hãi, kinh sợ mỗi thời điểm sống của họ. Và chúng ta còn chưa biết làm sao để những nỗi sợ nguyên thủy đó biến đi. Nếu những người điên có thể được giúp để thiền về bóng tối thì bệnh điên sẽ biến mất.
Nhưng chỉ ở Nhật Bản người ta tiến hành nghiên cứu một chút theo hướng này. Họ hành xử với những người điên của họ hoàn toàn khác. Nếu ai đó bị điên, tâm thần hay loạn thần kinh, phương pháp Nhật Bản là cho phép người đó sống cách ly trong ba hay sáu tuần, tùy theo từng ca bệnh. Họ để cho người đó sống tách biệt. Không có bác sĩ, không có nhà phân tâm nào đến với người đó. Thức ăn được cung cấp, các nhu cầu được quan tâm, và người đó được để lại một mình.
Ban đêm không có ánh sáng; người đó một mình trong bóng tối - tất nhiên phải chịu đựng, phải trải qua nhiều giai đoạn. Mọi sự chăm sóc đều được thực hiện, nhưng không có người nào bên cạnh. Người đó phải đối mặt với cái điên của mình một cách trực tiếp và tức thì. Và trong vòng ba đến sáu tuần cái điên đó bắt đầu biến mất. Thực ra không có gì đã được thực hiện; người đó chỉ đơn giản đã được ở một mình. Đây là biện pháp duy nhất đã được thực hiện.
Các bác sĩ tâm thần phương Tây đã trở nên bối rối. Họ không thể hiểu làm sao điều đó thực sự xảy ra, bởi vì họ đã nghiên cứu trong nhiều năm. Họ phân tích tâm lý, họ điều trị, họ làm mọi việc, nhưng họ không bao giờ để người bệnh ở một mình. Họ không bao giờ để người đó hoàn toàn tự đối mặt với vô thức bên trong mình. Bởi vì bạn càng giúp đỡ, bạn càng làm cho người bệnh bất lực, bởi vì người đó càng lệ thuộc vào bạn. Và vấn đề chính là một sự chạm trán bên trong; không ai có thể thực sự giúp đỡ. Cho nên những người biết, họ sẽ để bạn đối mặt với chính mình.Bạn phải hiểu ra sự vô thức của mình. Và việc thiền với bóng tối này sẽ hấp thụ hết mọi sự điên khùng của bạn. Hãy thử điều đó. Ngay cả trong nhà mình bạn cũng có thể thử. Hàng đêm, cùng với bóng tối trong một giờ. Đừng làm bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối. Bạn sẽ có một cảm giác tan ra, và bạn sẽ cảm thấy rằng một cái gì đó đang hòa vào mình và bạn đang hòa vào một cái gì đó.
Hãy ở cùng, hãy sống với bóng tối một giờ mỗi ngày trong ba tháng liền, bạn sẽ mất hết cảm giác về tính cá nhân, về sự tách biệt. Thế rồi bạn sẽ không là một ốc đảo; bạn sẽ trở thành đại dương. Bạn sẽ là một với bóng tối. Và bóng tối như đại dương: không có gì bao la như thế, không có gì vĩnh hằng như thế. Và không có gì gần bạn như thế, và không có gì làm bạn kinh hãi, hoảng sợ như thế. Nó ở ngay trong góc, luôn chờ đợi.
Trong một đêm mưa tối, hãy thâm nhập vào bóng tối đó như hình tướng của mọi hình tướng.
Nhìn chằm chằm sao cho bóng tối đi vào mắt bạn.
Thứ hai: hãy nằm xuống và cảm nhận như thể bạn đang ở gần mẹ mình. Bóng tối là người mẹ, người mẹ của tất cả. Nghĩ xem: khi không có gì thì có cái gì ở đó? Bạn sẽ không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác hơn là bóng tối. Nếu mọi thứ biến đi, cái gì sẽ vẫn còn đó? Bóng tối sẽ vẫn còn đó.
Bóng tối là người mẹ, là dạ con, vậy hãy nằm xuống và cảm nhận rằng bạn đang nằm trong dạ con của mẹ mình. Và điều đó sẽ trở thành thực, sẽ trở nên ấm áp, và sớm hay muộn bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bóng tối, dạ con, đang khỏa lấp bạn từ khắp mọi nơi. Bạn ở trong nó.
Và thứ ba: khi di chuyển, làm việc, nói chuyện, ăn uống, làm bất cứ điều gì, hãy mang một mảng bóng tối bên trong mình. Hãy mang theo mảng bỏng tối đã hòa vào bạn. Như chúng ta đã thảo luận về phương pháp mang ngọn lửa, bây giờ là mang bóng tối. Và như tôi đã nói với bạn rằng nếu bạn mang một ngọn lửa và cảm nhận bạn là ánh sáng, cơ thể bạn sẽ bắt đầu phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ nào đó và những người nhạy cảm sẽ bắt đầu cảm thấy nó, điều tương tự cũng sẽ xảy ra với bóng tối.
Nếu bạn mang bóng tối trong mình, toàn bộ cơ thể bạn sẽ trở nên rất thư thái và bình thản, rất tĩnh tại đến mức điều đó sẽ được cảm nhận. Và khi bạn mang ánh sáng bên trong mình, một số người sẽ trở nên thu hút tới bạn, khi bạn mang bóng tối bên trong mình, một số người sẽ đơn giản là tránh bạn. Họ sẽ trở nên sợ hãi. Họ sẽ không thể chịu đựng được một người quá tĩnh lặng như thể; với họ điều đó sẽ trở nên không thể chịu đựng.
Nếu bạn mang bóng tối trong mình, những người sợ bóng tối sẽ cố tình tránh bạn; họ sẽ không đến gần bạn. Và mọi người đều sợ bóng tối. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn bè đang rời bỏ mình. Gia đình bạn sẽ bối rối khi bạn xuất hiện, bởi vì bạn xuất hiện như hồ nước lạnh, và mọi người lo lắng và bất ổn. Họ sẽ khó nhìn vào mắt bạn, bởi vì mắt bạn sẽ trở nên sâu như thung lũng, như vực thẳm. Nếu có ai nhìn vào mắt bạn, người đó sẽ trở nên choáng váng, sẽ cảm thấy có một vực sâu thăm thẳm đến thế.
Nhưng bạn sẽ cảm nhận được nhiều điều. Bạn sẽ không thể trở nên giận dữ. Mang bóng tối bên trong, bạn không thể giận dữ. Mang ngọn lửa bên trong bạn có thể rất dễ giận dữ, dễ hơn bao giờ, bởi vì ngọn lửa có thể kích động bạn. Mang ngọn lửa bạn sẽ cảm thấy nhiều dục tính hơn bao giờ, bởi vì ngọn lửa sẽ kích thích bạn, nó sẽ gây ra niềm đam mê tình dục. Nhưng mang bóng tối bên trong mình, bạn sẽ cảm thấy một cảm xúc vô tính xảy ra với bạn. Bạn sẽ không cảm thấy dục tính; bạn sẽ không thể dễ nổi giận. Nỗi đam mê sẽ biến mất. Bạn sẽ không cảm thấy rằng mình là đàn ông hay đàn bà. Bạn sẽ cảm thấy rằng những ngôn từ đó đã trở nên không liên quan, vô nghĩa. Bạn đơn giản chỉ hiện hữu.
Mang bóng tối bên trong suốt cả ngày sẽ giúp bạn rất nhiều, bởi vì khi bạn suy ngẫm và thiền về bóng tối trong đêm, bóng tối bên trong mà bạn đã mang cả ngày sẽ giúp bạn gặp gỡ - bóng tối bên trong sẽ đến để gặp bóng tối bên ngoài.
Và chỉ nhớ rằng bạn đang mang bóng tối - bạn tràn đầy bóng tối, mọi lỗ chân lông, mọi tế bào của cơ thể tràn ngập trong bóng tối - bạn sẽ cảm thấy rất thư giãn. Hãy thử điều đó. Bạn sẽ cảm thấy rất thư giãn. Mọi thứ trong bạn sẽ chậm lại. Bạn sẽ không thể chạy, bạn sẽ đi bộ, và bước đi cũng sẽ chậm lại. Bạn sẽ đi chậm rãi như người đàn bà có mang. Bạn sẽ đi chậm rãi, rất cẩn thận. Bạn đang mang một cái gì đó.
Và điều hoàn toàn ngược lại sẽ xảy ra khi bạn đang mang một ngọn lửa: bước đi của bạn sẽ trở nên nhanh hơn; đúng hơn là bạn muốn chạy. Sẽ vận động nhiều hơn, bạn sẽ trở nên năng động hơn. Mang theo bóng tối bạn sẽ trở nên thư giãn. Người khác sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bạn lười biếng.
Vào thời tôi còn ở trường đại học, tôi đã thực hiện thử nghiệm này trong hai năm. Tôi đã trở nên quá lười đến mức thậm trí buổi sáng ra khỏi giường cũng thấy khó khăn. Các thầy giáo của tôi rất bối rối về điều đó, và họ nghĩ tôi đã có điều gì đó sai - hoặc tôi ốm, hoặc tôi đã trở nên tuyệt đối lãnh đạm. Vị giáo sư trưởng khoa, là người rất yêu tôi, đã lo lắng đến mức vào những ngày thi, từ sáng sớm ông đã đến hối thúc tôi rời ký túc xá, rồi đưa tôi tới phòng thi cho kịp giờ. Hàng ngày ông phải nhìn thấy tôi vào phòng thi, và chỉ khi đó ông mới cảm thấy yên tâm quay về nhà.
Hãy thử điều đó. Một trong những trải nghiệm đẹp nhất trong cuộc đời là mang bóng tối trong bụng mình, là trở nên tối. Đi bộ, ăn, ngồi, làm bất cứ điều gì, nên nhớ, bóng tối tràn đầy trong bạn; bạn tràn ngập nó. Và sau đó xem nhiều điều thay đổi thế nào. Bạn không thể bị kích động, bạn không thể rất năng động, bạn không thể căng thẳng. Giấc ngủ của bạn sẽ trở nên sâu đến mức giấc mơ sẽ biến mất và cả ngày bạn sẽ hoạt động như thể đang say.
Các vị Sufi, một môn phái đặc biệt của Sufi, đã sử dụng phương pháp này, và các vị Sufi đó được biết đến như là những vị Sufi say xỉn. Họ say với bóng tối này. Họ đào nhiều hố dưới đất, và họ nằm trong hố hàng đêm, họ thiền nằm trong hố - thiền bóng tối, trở thành một với nó. Và mắt họ sẽ cho bạn thấy rằng họ bị say. Bạn có thể cảm nhận từ mắt họ một sự thư giãn sâu đến thế, một rung động thư giãn đến mức nó chỉ có thể xảy ra nếu bạn đang rất say hoặc cảm thấy rất buồn ngủ. Chỉ khi đó mắt bạn mới cho thấy sự biểu lộ đó. Họ được biết đến như là những vị Sufi say xỉn - và họ say với bóng tối.
Kỹ thuật thứ hai:
Khi vắng đêm mưa không trăng, hãy nhắm mắt lại và tìm bóng tối phía trước bạn. Mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối. Lỗi lầm vĩnh viễn biến đi.
Tôi đã nói rằng nếu bạn nhắm mắt thì bóng tối sẽ là giả, vậy phải làm gì nếu không có đêm vắng trăng, không có đêm đen? Nếu có trăng và có ánh sáng trăng? Câu kinh này trao cho bạn một chìa khóa.
Khi vắng đêm mưa không trăng, hãy nhắm mắt lại và tìm bóng tối phía trước bạn. Lúc ban đầu bóng tối này sẽ là giả. Bạn có thể biến nó thành thực, và phương pháp để biến nó thành thực là - Mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối. Đầu tiên nhắm mắt lại, nhìn thấy bóng tối. Sau đó mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài mảng bóng tối mà bạn đã nhìn thấy bên trong. Nếu nó biến mất ở bên ngoài, điều đó có nghĩa bóng tối mà bạn đã nhìn thấy bên trong là giả.
Điều này có một chút khó khăn hơn. Trong kỹ thuật đầu tiên, bạn mang bóng tối thực vào bên trong. Trong kỹ thuật thứ hai, bạn mang bóng tối giả ra bên ngoài - cứ tiếp tục mang nó. Nhắm mắt lại, cảm nhận bóng tối; mở mắt ra, và khi mở mắt ra thấy bóng tối ra ngoài. Đây là cách bạn tống bóng tối giả bên trong ra ngoài - cứ tiếp tục tống nó. Sẽ mất ít nhất ba đến sáu tuần, và rồi vào một ngày bỗng nhiên bạn sẽ có thể mang bóng tối bên trong ra ngoài. Vào ngày bạn mang bóng tối bên trong ra ngoài, bạn đã đến với bóng tối thực bên trong. Bóng tối thực có thể được mang; bóng tối giả không thể được mang.
Và đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ. Nếu bạn mang bóng tối bên trong ra ngoài, thậm chí trong căn phòng được thắp sáng bạn cũng có thể mang nó ra ngoài, một mảng tối trải rộng trước mắt bạn. Trải nghiệm này rất kỳ lạ, bởi vì căn phòng được thắp sáng. Hay thậm chí dưới ánh sáng mặt trời... nếu bạn đã đến với bóng tối bên trong thì bạn có thể mang nó ra ngoài. Khi đó một mảng tối xuất hiện trước mắt bạn. Bạn có thể tiếp tục trải rộng nó.
Một khi bạn biết điều đó có thể xảy ra, thì vào ngày đầy nắng bạn cũng có thể có được bóng tối, tối như đêm ba mươi. Mặt trời có đó, nhưng bạn có thể trải rộng bóng tối này. Bóng tối luôn luôn có đó; thậm chí trong lúc có mặt trời thì cũng có bóng tối này. Bạn không thể nhìn thấy nó; nó bị bao phủ bởi ánh sáng mặt trời. Một khi bạn biết cách khám phá ra nó, bạn có thể mở nó ra.
Ở Tây Tạng họ có nhiều phương pháp tương tự. Họ có thể mang nhiều thứ từ thế giới bên trong ra thế giới bên ngoài. Bạn có thể đã nghe một trong những kỹ thuật rất nổi tiếng; họ gọi nó là “yoga nhiệt”. Đêm thì lạnh, đóng băng, tuyết đang rơi, và một nhà sư Tây tạng, một vị lạt ma tây Tạng, có thể ngồi ngoài trời lúc tuyết đang rơi đầy, nhiệt độ dưới không, và vị đó có thể bắt đầu đổ mồ hôi. Đây là một phép lạ y học. Làm sao vị đó lại đang đổ mồ hôi? Vị đó đang mang nhiệt bên trong ra bên ngoài.
Và cái lạnh hay cái mát bên trong cũng có thể được mang ra ngoài. Điều đó được kể lại trong cuộc đời của Mahavira... Cho đến bây giờ chưa có ai đã cố giải thích điều đó. Người Jain nghĩ rằng ông ấy đang thực hành khổ hạnh; không phải như vậy. Người ta kể lại rằng bất cứ khi nào, mùa hè, mùa nóng, mặt trời đang thiêu đốt thì ông vẫn đứng ở nơi không có bóng râm, không có cây cối, không có gì cả. Ông đứng dưới nắng hè đổ lửa, và vào mùa đông, ông tìm một nơi lạnh nhất - dưới cây rậm rạp, hay gần một con sông, hay nơi nhiệt độ dưới không độ.
Vào mùa lạnh, ông tìm một nơi lạnh lẽo để thiền, và vào mùa nóng ông tìm nơi nóng nhất để thiền. Mọi người nghĩ ông bị điên, và các tín đồ của ông đã nghĩ rằng ông đang thực hành khổ hạnh. Không phải thế. Thực ra ông đang thử những phương pháp bên trong giống như thế này.
Lúc trời nóng ông luôn thử mang cái lạnh bên trong mình ra - và chỉ có thể cảm nhận được điều này khi có sự tương phản. Khi bên ngoài trời lạnh ông mang nhiệt bên trong mình - và điều này chỉ có thể được cảm nhận khi có sự tương phản. Ông không phải là người thù ghét cơ thể, ông không chống lại cơ thể mình, như người Jain nghĩ. Họ nghĩ ông đang tiêu diệt cơ thể mình, bởi vì nếu bạn có thể giết cơ thể mình thì bạn có thể diệt dục vọng của mình. Điều này hoàn toàn vô nghĩa. Ông đang không làm gì. Ông đang mang cái bên trong ra, và ông được bảo vệ bởi cái bên trong này. Giống như các vị lạt ma Tây Tạng có thể tạo ra nhiệt và họ có thể đổ mồ hôi khi tuyết đang rơi, thì Mahavira có thể đứng dưới mặt trời rực lửa, và ông không đổ mồ hôi. Ông đang mang cái lạnh bên trong mình, và cái lạnh bên trong đó sẽ lan tỏa ra bên ngoài và bảo vệ cơ thể ông.
Tương tự, bạn có thể mang bóng tối bên trong mình, và cảm giác thật là mát. Nếu bạn có thể mang nó, bạn được nó bảo vệ: không sự kích động nào, không nỗi đam mê nào sẽ quấy nhiễu bạn. Hãy thử nó. Có ba cách: mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối và cho phép bóng tối đó thâm nhập vào trong. Thứ hai: cảm nhận bóng tối xung quanh như dạ con của người mẹ; sống với nó; quên dần bản thân mình trong nó. Và thứ ba: mang một mảng tối trong trái tim mình bất cứ nơi nào bạn tới.
Nếu bạn có thể làm điều này, bóng tối sẽ trở thành ánh sáng. Bạn sẽ được chứng ngộ thông qua bóng tối.
Khi vắng đêm mưa không trăng, nhắm mắt lại và tìm bóng tối phía trước bạn. Mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối. Lỗi lầm vĩnh viễn biến đi.
Đó chính là phương pháp. Đầu tiên, hãy cảm nhận nó bên trong, cảm nhận nó thật sâu sắc cho đến khi bạn có thể cảm thấy nó ở bên ngoài. Khi đó đột nhiên mở mắt và cảm thấy nó bên ngoài. Việc này sẽ cần nhiều thời gian.
Lỗi lầm vĩnh viễn biến đi.
Và nếu bạn có thể mang bóng tối bên trong ra ngoài, những lỗi lầm sẽ vĩnh viễn biến đi, bởi vì nếu bóng tối bên trong được cảm nhận, bạn đã trở thành mặt hồ tĩnh lặng, không bị khuấy động đến mức những lỗi lầm không thể giữ mãi cùng bạn.
Nên nhớ điều này: những lỗi lầm có thể tồn tại nếu bạn dễ bị kích động, nếu bạn có xu hướng bị kích động. Chúng không tự tồn tại; chúng tồn tại khi bạn bị kích động. Một người nào đó xúc phạm bạn, vì bạn không có bóng tối bên trong để hấp thụ sự sỉ nhục này nên bạn trở nên bị kích động mạnh, bạn tức giận, bạn nổi nóng, và khi đó mọi thứ đều có thể. Bạn có thể bạo lực, bạn có thể giết người, bạn có thể làm bất cứ điều gì mà chỉ người điên mới có thể làm. Bất cứ điều gì đều có thể - lúc này bạn bị điên. Một người nào đó ca ngợi bạn: bạn lại hóa điên ở thái cực khác.
Có những tình huống khắp xung quanh bạn, và bạn không có khả năng hấp thụ. Xúc phạm một vị Phật: vị đó có thể hấp thụ nó, vị đó có thể chỉ đơn giản là nuốt nó, tiêu hóa nó. Ai tiêu hóa sự xúc phạm đó? Một hồ bóng tối, tĩnh lặng bên trong. Bạn ném vào bất cứ thứ gì bị nhiễm độc, nó được hấp thụ. Không có phản ứng nào xuất hiện từ đó.
Hãy thử điều này, khi ai đó sỉ nhục bạn, chỉ nhớ rằng trong bạn đang tràn ngập bóng tối, và bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy không có phản ứng nào. Bạn đi qua con phố, bạn nhìn thấy một người đàn bà hay người đàn ông đẹp - bạn bị kích thích. Hãy cảm nhận rằng bạn đang ngập trong bóng tối, bỗng nhiên cảm xúc đam mê biến mất. Bạn hãy thử điều đó. Điều này hoàn toàn mang tính thử nghiệm, không cần thiết phải tin nó.
Khi bạn cảm thấy mình đang tràn đầy cảm xúc mê đắm hay ham muốn tình dục, chỉ cần nhớ đến bóng tối bên trong. Hãy nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc và cảm nhận bóng tối và quan sát xem - cảm xúc mê đắm đã biến mất, dục vọng không còn nữa. Bóng tối bên trong đã hấp thụ nó. Bạn đã trở thành một sự trống rỗng vô hạn mà bất cứ thứ gì cũng có thể rơi vào và sẽ không quay trở lại. Lúc này bạn giống như một lòng vực sâu thẳm.
Chính vì vậy mà Shiva nói: Lỗi lầm vĩnh viễn biến đi. Những kỹ thuật này có vẻ rất đơn giản - chúng đúng là thế. Nhưng đừng bỏ qua không thử chúng chỉ bởi vì chúng có vẻ quá đơn giản. Chúng có thể không thách thức bản ngã của bạn, dẫu vậy cứ thử chúng. Luôn luôn xảy ra rằng chúng ta không bao giờ thử những điều đơn giản, bởi vì chúng ta nghĩ chúng quá đơn giản nên chúng không thể đúng. Nhưng sự thật thì luôn luôn đơn giản, nó không bao giờ phức tạp. Nó không cần phải trở nên phức tạp. Chỉ có sự dối trá mới phức tạp. Chúng không thể đơn giản, bởi vì nếu chúng đơn giản thì chúng sẽ bị bắt quả tang ngay lập tức.
Và vì cái gì đó biểu hiện đơn giản mà chúng ta nghĩ sẽ không thể có gì từ nó. Không phải là không thể có gì từ nó, mà bởi vì bản ngã của chúng ta chỉ bị thách thức khi có điều gì đó rất khó. Nhiều trường phái và nhiều hệ thống đã phức tạp hóa các phương pháp của họ chỉ vì bạn. Không cần thiết, nhưng họ phải tạo ra những sự phức tạp, những rào cản không cần thiết để biến chúng thành khó, để bạn cảm thấy tốt, bởi vì bản ngã của bạn được thử thách. Nếu có một cái gì đó rất khó và chỉ ít người có thể làm được, thì bạn cảm thấy, “Bây giờ, đây chính là một cái gì đó để làm, bởi vì chỉ có rất ít người có thể làm được; hiếm thấy ai có thể làm được”
Những phương pháp này là tuyệt đối đơn giản. Shiva đang không chú ý đến bạn. Ông chỉ đang mô tả phương pháp chính xác như nó là vậy - đơn giản nhất có thể, ngắn gọn nhất có thể, chỉ có những cốt lõi cơ bản. Cho nên đừng tìm kiếm thử thách bản ngã nào. Những kỹ thuật này không phải để mang bạn đến hành trình bản ngã. Chúng có thể không thách thức bạn, nhưng nếu bạn có thể thử chúng, chúng sẽ chuyển hóa bạn. Và thử thách thì không tốt, bởi chỉ do thử thách mà bạn phát cuồng, bạn hóa điên.
Kỹ thuật thứ ba:
Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm.
Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm. Điều gì? Trải nghiệm gì? Với kỹ thuật này, đầu tiên bạn phải phát triển sự chú ý. Bạn phải phát triển một thái độ chú tâm, chỉ khi đó kỹ thuật này mới trở nên có thể, thế rồi bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, bạn có thể trải nghiệm - bạn có thể trải nghiệm chính mình. Chỉ nhìn một bông hoa bạn có thể trải nghiệm chính mình. Khi đó nhìn bông hoa không phải là chỉ nhìn vào bông hoa, mà còn nhìn vào chính người nhìn nữa - nhưng chỉ nếu bạn biết bí mật của chú ý.
Bạn cũng nhìn vào một bông hoa, và bạn có thể nghĩ mình đang nhìn bông hoa, nhưng bạn đã bắt đầu nghĩ về bông hoa, và bông hoa bị bỏ lỡ. Bạn không còn đó nữa, bạn đã đi đâu đó, bạn đã rời khỏi. Chú ý đầy đủ có nghĩa là khi bạn đang nhìn một bông hoa, bạn chỉ nhìn bông hoa và không làm bất cứ điều gì khác - như thể tâm trí đã dừng lại, như thể lúc này không còn suy nghĩ và chỉ đơn thuần trải nghiệm về bông hoa. Bạn ở đây, bông hoa có đây, và giữa hai, bạn và bông hoa không có ý nghĩ nào.
Bỗng nhiên - nếu điều này là có thể - bỗng nhiên sự chú ý của bạn từ bông hoa sẽ quay trở lại, vụt quay trở lại bạn. Điều này sẽ trở thành một vòng tròn. Bạn sẽ nhìn vào bông hoa và cái nhìn sẽ quay trở lại; bông hoa sẽ phản chiếu nó, nó bật trở lại. Nếu không có ý nghĩ nào thì điều này xảy ra. Khi đó bạn không chi đang nhìn bông hoa mà còn đang nhìn vào người nhìn nữa. Người nhìn và bông hoa đã trở thành hai đối tượng và bạn đã trở thành người chứng kiến cả hai.
Nhưng đầu tiên phải huấn luyện sự chú ý, bởi vì bạn không có sự chú ý nào cả. Sự chú ý của bạn chỉ đang nhấp nháy, đang di chuyển từ cái này tới cái kia, rồi tới cái xa hơn. Không có một khoảnh khắc nào bạn chú tâm. Ngay cả nếu tôi đang nói ở đây, bạn không bao giờ nghe hết lời tôi. Bạn nghe một từ, rồi sự chú ý của bạn đi tới nơi nào đó; rồi bạn quay lại, bạn nghe từ khác, rồi sự chú ý của bạn lại đi đâu đó khác. Bạn nghe một vài từ rồi bạn lấp đầy những khoảng trống và bạn nghĩ rằng bạn đã nghe tôi.
Và bất cứ điều gì bạn nhặt nhạnh được, nó là việc riêng của bạn, nó là sự sáng tạo của bạn. Chỉ một vài từ là bạn đã nghe từ tôi, rồi bạn đã lấp đầy những khoảng trống, và bất cứ điều gì bạn lấp những khoảng trống đó thì cũng thay đổi mọi thứ. Tôi nói một từ, và bạn bắt đầu nghĩ về nó. Bạn không thể giữ nguyên im lặng. Nếu bạn có thể giữ nguyên im lặng khi nghe, bạn sẽ trở nên chú tâm.
Sự chú ý có nghĩa là sự tỉnh táo im lặng và không có ý nghĩ xen vào. Hãy phát triển nó. Bạn chỉ có thể phát triển nó thông qua thực hành nó; không có cách nào khác. Thực hành nó nhiều hơn và bạn sẽ phát triển nó. Làm bất cứ điều gì, ở bất cứ nơi nào, hãy cố gắng phát triển nó.
Bạn đang đi trên xe hơi hay trên tàu hỏa. Bạn đang làm gì khi đó? Hãy cố gắng phát triển sự chú ý; đừng lãng phí thời gian. Bạn sẽ ở trên tàu trong nửa giờ: hãy phát triển sự chú ý. Chỉ ở đó. Đừng nghĩ. Nhìn một người nào đó, nhìn đoàn tàu hay nhìn bên ngoài, nhưng chỉ nhìn, đừng nghĩ bất cứ điều gì. Dừng suy nghĩ lại. Hãy ở đó và nhìn. Cái nhìn của bạn sẽ trở nên trực tiếp, thẩm thấu, và cái nhìn của bạn sẽ được phản chiếu lại từ mọi nơi, và bạn sẽ trở nên nhận ra người nhìn.
Bạn không nhận biết về chính mình vì có một bức tường. Khi bạn nhìn một bông hoa, ý nghĩ của bạn thay đổi cái nhìn của bạn trước tiên; chúng đem đến màu sắc riêng của chúng. Thế rồi cái nhìn đó chạm vào bông hoa. Nó quay trở lại, nhưng khi đó ý nghĩ của bạn lại trao cho nó màu sắc khác. Và khi nó quay trở lại, nó không bao giờ thấy bạn ở đó. Bạn đã di chuyển tới đâu đó khác, bạn không còn đó.
Mọi cái nhìn đều quay trở lại; mọi thứ đều được phản chiếu, được phản hồi nhưng bạn lại không có đó để đón nhận. Cho nên hãy ở đó để nhận nó. Cả ngày bạn có thể thử điều đó với nhiều thứ, và dần dần bạn sẽ phát triển sự chú tâm. Khi đã có sự chú tâm, hãy thực hành điều này:
Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm.
Khi đó, hãy nhìn bất cứ đâu, nhưng chỉ nhìn. Sự chú ý đã nảy sinh - bạn sẽ trải nghiệm chính mình. Nhưng yêu cầu đầu tiên là phải có khả năng chú ý. Và bạn có thể thực hành điều đó. Nó không cần thêm nhiều thời gian.
Dù bạn đang làm gì - đang ăn, đang tắm, đang đứng dưới vòi sen - hãy chú tâm. Nhưng vấn đề là gì? Vấn đề là chúng ta làm mọi thứ với tâm trí, và chúng ta đang liên tục lên kế hoạch cho tương lai. Bạn đang du hành trên một chuyến tàu, nhưng tâm trí bạn có thể đang sắp xếp những hành trình khác; lên chương trình, lên kế hoạch. Hãy dừng điều này lại. Một vị thiền sư Zen, Bokuju, đã nói, “Đây là phép thiền duy nhất mà tôi biết. Khi ăn, tôi ăn. Khi tôi đi bộ, tôi bước đi. Và khi tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi ngủ. Bất cứ điều gì xảy ra, thì xảy ra. Tôi không bao giờ can thiệp”.
Tất cả là thế - đừng can thiệp. Và bất cứ điều gì xảy ra, cho phép nó xảy ra; bạn chỉ đơn giản ở đó. Điều đó sẽ đem đến cho bạn sự chú tâm. Và khi bạn có sự chú ý, thì kỹ thuật này nằm trong tay bạn.
Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm.
Bạn sẽ trải nghiệm người trải nghiệm; bạn sẽ rơi trở lại chính mình. Từ mọi nơi bạn sẽ bật trở lại; từ mọi nơi bạn sẽ được phản chiếu. Toàn bộ tồn tại sẽ trở thành một chiếc gương; bạn sẽ được phản chiếu ở mọi nơi. Toàn bộ tồn tại sẽ soi gương bạn, và chỉ khi đó bạn mới có thể biết chính mình, không bao giờ là trước đó.
Trừ khi toàn bộ tồn tại trở thành một chiếc gương cho bạn, trừ khi mọi phần của tồn tại tiết lộ bạn, trừ khi mọi mối quan hệ mở bạn ra... Bạn là một hiện tượng vô hạn đến thế - chiếc gương thông thường sẽ không tác dụng. Bạn là một sự tồn tại bao la bên trong, đến mức nếu toàn bộ tồn tại không trở thành một chiếc gương, bạn sẽ không thể có được một sự thoáng qua. Khi toàn bộ vũ trụ trở thành một chiếc gương, chỉ khi đó bạn sẽ được phản chiếu lại. Bên trong bạn đấng linh thiêng tồn tại.
Và kỹ thuật biến tồn tại thành một chiếc gương là thế này: tạo ra sự chú ý, trở nên tỉnh táo hơn, và dù nơi đâu sự chú ý của bạn chạm đến - bất cứ nơi đâu, bất kỳ đối tượng nào bạn chạm đến - hãy bất ngờ trải nghiệm bản thân mình. Điều này là có thể, nhưng ngay bây giờ là không thể, bởi vì bạn không hoàn thành yêu cầu cơ bản.Bạn có thể nhìn một bông hoa, nhưng đó không phải là sự chú ý. Bạn chỉ đang chạy gần bông hoa, vòng quanh. Bạn đã nhìn thấy bông hoa này khi chạy; bạn đã không có đó dù chỉ trong giây lát. Thế thì toàn bộ cuộc đời trở nên thiền định.
Bất cứ nơi nào sự chú ý của bạn chạm đến, ngay lúc đó, hãy trải nghiệm.
Chỉ nhớ lại chính mình.
Kỹ thuật này có thể hữu ích bởi một lý do sâu sắc. Bạn có thể ném quả bóng và nó chạm vào tường - quả bóng sẽ nảy trở lại. Khi bạn nhìn một bông hoa hay một khuôn mặt thì một năng lượng nào đó đang bị ném đi - cái nhìn của bạn cũng là một dạng năng lượng. Và bạn không biết rằng khi bạn nhìn, bạn đang xuất ra một năng lượng nào đó, bạn đang ném năng lượng nào đó đi. Một lượng năng lượng của bạn, năng lượng sống của bạn, đang bị ném đi. Chính vì vậy mà bạn cảm thấy mệt mỏi sau khi nhìn đường phố cả ngày: mọi người đang đi lại, các loại quảng cáo, đám đông, các cửa hàng. Nhìn vào mọi thứ bạn cảm thấy mệt mỏi và bạn muốn nhắm mắt lại để thư giãn. Điều gì đã xảy ra? Tại sao bạn lại cảm thấy quá kiệt sức? Bạn đã ném năng lượng đi.
Cả Phật và Mahavira đều khẳng định rằng các vị tu sĩ của họ không nên nhìn quá nhiều; họ phải tập trung xuống đất. Phật nói rằng bạn chỉ có thể nhìn xa hơn một thước phía trước. Không nhìn bất cứ đâu. Chỉ nhìn lên con đường bạn đang di chuyển. Nhìn xa một thước phía trước là đủ, bởi vì khi bạn di chuyển hơn một thước, bạn lại sẽ nhìn xa hơn một thước phía trước. Đừng nhìn xa hơn thế, bởi vì bạn không được lãng phí năng lượng một cách không cần thiết.
Khi bạn nhìn, bạn đang ném đi một lượng năng lượng nào đó. Hãy chờ, hãy im lặng, cho phép năng lượng đó quay trở lại. Và bạn sẽ ngạc nhiên. Nếu bạn có thể cho phép năng lượng quay trở lại, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy kiệt sức. Hãy thực hiện điều đó. Sáng mai, hãy thử điều đó. Hãy im lặng, nhìn vào một thứ. Im lặng, không nghĩ về nó, và kiên nhẫn chờ đợi một khoảnh khắc - năng lượng sẽ quay trở lại; thực tế, bạn có thể lấy lại sức sống mới.
Mọi người liên tục hỏi tôi... Tôi vẫn liên tục đọc sách nên họ hỏi tôi, “Tại sao mắt thầy vẫn còn tốt thế? Đúng ra thầy phải cần đến kính lão từ lâu rồi chứ”.
Bạn có thể đọc, nhưng nếu bạn đang chỉ im lặng đọc mà không suy nghĩ thì năng lượng sẽ quay trở lại. Nó không bao giờ bị lãng phí. Bạn không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Cả cuộc đời mình tôi đã đọc mười hai giờ một ngày, nhiều khi thậm chí là mười tám giờ một ngày, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy có gì bất ổn với đôi mắt của mình, chưa bao giờ chúng cảm thấy mệt mỏi. Không có ý nghĩ nào thì năng lượng sẽ quay trở lại; không có rào cản nào. Và nếu bạn có đó, bạn hấp thu nó trở lại, và sự hấp thu lại này làm trẻ lại. Thay vì cảm thấy mệt mỏi, mắt bạn sẽ cảm thấy thư giãn hơn, sống động hơn, tràn đầy năng lượng hơn.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét