10. Lễ cưới của hai đứa trẻ

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

 
10. Lễ cưới của hai đứa trẻ

Ở Ấn Độ, trong quá khứ những đứa trẻ kết hôn trước khi chúng lên mười. Thỉnh thoảng những đứa trẻ còn bị đính ước từ khi chúng còn ở trong bụng mẹ. Chỉ hai người bạn sẽ quyết định điều đó “Vì hai người vợ của chúng ta đều đang mang thai, nếu một đứa trẻ sinh ra là trai và và con của người kia là con gái, thế là việc đính hôn đã được thiết lập, lời đã được hứa.” Họ không hề hỏi ý kiến của hai đứa bé một chút nào. Vì chúng thậm chí còn chưa ra đời. Họ cũng không hể biết được liệu cả hai đứa có cùng là con trai hay cùng là con gái hay không. Nhưng nếu một đứa là trai và một đứa là gái, việc đính hôn đã được thiết lập. Và người ta thì rất giữ những lời hứa của họ, những lời hứa kiểu như vậy.

Mẹ tôi phải kết hôn khi bà ấy mới bảy tuổi. Và cha mẹ của bà đã phải trói bà vào một cái cột bên trong ngôi nhà khi lễ cưới diễn ra. Trong lễ cưới ấy có rất nhiều pháo hoa, ngoài ra còn có âm nhạc và nhảy múa. Và mọi người đều ở bên ngoài ngôi nhà, mẹ tôi vẫn nhắc lại với tôi rằng “Ta không thể hiểu được tại sao chỉ mình ta bị bỏ lại bên trong ngôi nhà và lại còn bị trói. Họ không để cho ta ra khỏi đó.” Bà áy muốn thấy, như mọi đứa trẻ khác, những thứ xinh đẹp đang diễn ra bên ngoài — khi mà cả ngôi làng đã tụ tập lại, và bà ấy đã khóc.

Cha tôi thì không quá mười tuổi, và ông ấy cũng không hiểu gì về những thứ đang xảy ra. Tôi thường hỏi cha tôi “Điều tuyệt nhất mà cha thấy thích trong đám cưới của cha là gì?

Ông ấy nói “Được cưỡi một con ngựa.” Thật là tự nhiên, đó là lần đầu tiên ông ấy được cho ăn vận như một vị vua, với một con dao dắt bên hông, và ông được ngồi lên một con ngựa, và mọi người đi vòng quanh ông. Ông ấy rất khoái việc đó. Đó là điều quan trọng nhất mà ông ấy thích trong đám cưới của mình.

Tuần trăng mật không phải là vấn đề. Liệu có nơi nào để bạn có thể mang một đứa trẻ nam mười tuổi và một đứa trẻ nữ bảy tuổi đến ở cho tuần trăng mật chứ? Vậy nên ở Ấn Độ tuần trăng mật là thứ chưa bao giờ tồn tại, và trong quá khứ, không nơi nào trên thế giới biết đến thứ gọi là tuần trăng mật đó cả.

Khi cha tôi lên mười và mẹ tôi lên bảy, bà nội tôi mất. Sau đám cưới, có lẽ một hay hai năm sau đó, toàn bộ trách nhiệm rơi vào mẹ tôi, một đứa trẻ chín tuổi. Bà nội để lại hai đứa con gái nhỏ và đứa con trai nhỏ nữa. Vậy nên bốn đứa trẻ, và trách nhiệm đó thuộc về một cô bé chín tuổi và một đứa con trai mười hai tuổi.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho