32. Magga Baba: Người ăn xin

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

 
32. Magga Baba: Người ăn xin

Có một người đàn ông rất quan trọng đối với tôi, tên thật của ông ấy không ai được biết, kể cả tuổi thật, nhưng ông được gọi là Magga Baba. Magga nghĩa là một chiếc cốc lớn. Ông ấy luôn sử dụng nó cho mọi thứ “ đựng trà, uống sữa, đựng thức ăn, đựng tiền người khác cho hay bất cứ việc gì tùy thời điểm cần đến nó.

Tất cả những gì ông có chỉ là một cái magga và đó là lý do ông ấy được gọi là Magga Baba. Baba là một từ thể hiện sự tôn trọng. Nghĩa đơn giản là ông nội.

Magga Baba chắc chắn là một trong những người đàn ông đáng chú ý nhất đã sống trên hành tinh này. Ông ấy là một trong những “người được chọn”. Bạn có thể xem ông ngang hàng với Chúa Jesus, Phật Thích Ca hay Lão Tử. Tôi không biết gì hơn về tuổi thơ cũng như gia đình của ông. Không ai biết được ông đến từ đâu - chỉ là một ngày bất ngờ nào đó ông sẽ xuất hiện trong thị trấn.

Ông không nói một từ nào. Mọi người cứ cố gắng hỏi đủ các thể loại câu hỏi nhưng ông chỉ cố giữ im lặng, hay nếu bạn cứ rầy rà quá mức thì ông sẽ bắt đầu la hét những âm thanh vô nghĩa, những lời rác rưởi không mang bất cứ một ý nghĩa gì. Những con người tội nghiệp đó lại nghĩ rằng ông ấy đang nói bằng một thứ ngôn ngữ mà họ không thể hiểu. Ông ấy không dùng ngôn ngữ gì cả, ông ấy chỉ đang cố tạo ra những âm thanh. Ví dụ Higgalal hoo hoo guloo gigga hee hee?” Sau đó thì chờ đợi một lát và lại hỏi lại “hee hee hee?” Nó dường như là ông ấy đang hỏi “các người có hiểu không?” Và những con người đáng thương ấy sẽ trả lời “Có, Baba, chúng tôi hiểu”. Sau đó ông ấy chìa cái magga ra và làm một dấu hiệu, dấu hiệu này ở Ấn Độ có nghĩa là ‘tiền”. Dấu hiệu này đến từ những ngày xưa khi còn những đồng tiền làm từ vàng và bạc thật. Người ta thường kiểm tra nó có phải vàng thật không bằng cách ném đông xu xuống đất và nghe âm thanh của nó. Vàng thật tạo ra âm thanh riêng mà không ai có thể làm giả được. Vì thế Magga Baba chìa cái cốc lớn ra và tay còn lại thì làm một dấu hiệu về tiền, nghĩa là “nếu bạn hiểu được gì đó thì hãy cho lại tôi thứ gì đó” và người ta cứ thế cho...

Tôi đã cười đến chảy cả nước mắt bởi vì ông ấy đã không nói bất cứ gì có nghĩa. Nhưng ông không tham tiền. Ông nhận từ một người và sẽ lại trao nó cho người khác. Cái magga luôn luôn trống rỗng. Thỉnh thoảng cũng đôi lần có gì đó ở trong nó, nhưng rất hiếm. Nó chỉ như một thứ để thông hành: tiền đến và tiền lại đi; thức ăn đến và đi và cái cốc luôn luôn trống rỗng. Ông ấy cũng luôn làm sạch nó, tôi thấy ông ấy sáng, trưa chiều và tối, luôn luôn làm sạch nó.

Tôi muốn thú nhận với bạn — “bạn” nghĩa là cả thế giới - rằng tôi là người duy nhất hiểu những gì ông ấy nói, theo một cách riêng tư, khi không còn ai hiện diện. Tôi thường đến với ông ấy vào lúc đêm muộn, có lẽ khoảng hai giờ sáng, bởi vì nó là thời điểm duy nhất có thể tìm thấy ông ấy khi một mình, ông ấy ôm cái mền cũ của mình trong những đêm mùa đông; bên cạnh một ngọn lửa. Tôi đến ngồi cạnh ông ấy trong một lát. Tôi không bao giờ quẫy rầy ông; đó là lý do duy nhất khiến ông ấy yêu quý tôi. Chỉ một lần trong một khoảnh khắc điều gì đó đã xảy ra khi ông ấy quay trở lại chỗ của mình; mở to mắt nhìn tôi đang ngồi đó và bắt đầu nói chuyện bằng chính sự cởi mở mà ông ít khi thể hiện.

Ông ấy không phải một người nói tiếng Hindi nên mọi người thường nghĩ thật khó để giao tiếp với ông nhưng điều đó không đúng sự thật. Ông ấy có thể không chính xác là một người Hindi gốc nhưng ông ấy biết không chỉ tiếng Hindi mà còn biết rất nhiều ngôn ngữ khác nữa. Tất nhiên ông ấy rành ngôn ngữ của sự im lặng nhất. Ông gần như im lặng cả đời. Ban ngày ông ấy không nói chuyện với bất kì ai nhưng đêm đến ông ấy sẽ nói chuyện với tôi; chỉ khi có một mình tôi. Thật là một phúc lành khi được nghe những lời nói ấy.

Magga Baba không bao giờ nói gì về cuộc đời riêng của ông; nhưng ông ấy nói rất nhiều về cuộc sống này. Ông ấy là người đầu tiên nói với tôi: “Cuộc sống bao gồm nhiều thứ hơn những gì nó đang hiện diện. Đừng đánh giá chỉ dựa vào những gì đang nhìn thấy; nhưng hãy đi sâu xuống những mạch ngầm nơi gốc rễ của sự sống đang tồn tại”.

Ông ấy chỉ đột ngột nói; rồi lại đột ngột im lặng. Đó là cách của ông. Không có cách nào để thuyết phục ông ấy nói. Ông cũng không trả lời bất cứ một câu hỏi nào và cuộc thảo luận giữa chúng tôi như là một bí mật. Không ai biết về nó.

Tôi đã nghe nhiều người nói chuyện rất tuyệt và ông ấy chỉ là một người đàn ông nghèo, nhưng những lời của ông ấy thì giống như thứ mật ong nguyên chất, thật ngọt ngào và bổ dưỡng, chứa đầy những điều ý nghĩa.

“Nhưng” ông ấy nói với tôi “Con đừng kể với bất cứ ai rằng ta nói chuyện với con cho đến khi ta chết, bởi vì rất nhiều người nghĩ rằng ra bị điếc. Điều đó tốt cho ta khi được họ nghĩ như vậy. Rất nhiều người nghĩ rằng ta bị điên - điều đó thậm chí còn tốt hơn nữa nếu như ta có bận tâm. Nhiều người trí tuệ uyên bác đã cố tìm hiểu những điều ta nói và tất cả chỉ là những lời vô nghĩa. Ta rất ngạc nhiên khi nghe nói rằng họ tìm được những điều ý nghĩa từ đó. Ta đã nói với bản thân rằng “Lạy Chúa, nếu những người này mà là người trí tuệ, chuyên gia, những học giải nhà bác học thì những đám đông tội nghiệp kia sẽ ra sao? Tôi không nói gì cả vậy mà họ vẫn lôi được rất nhiều thứ từ cái không gì cả đó, giống hệt như cách người ta tạo ra những bong bóng xà phòng”.

Bởi vì một lý do, hay có khi không cần lý do nào cả, ông ấy yêu mến tôi. Tôi có số mạng may mắn khi thường được yêu mến bởi rất nhiều người lạ lùng. Magga Baba là người đầu tiên trong danh sách của tôi.

Cả ngày ông ấy cứ bị vây quanh bởi đám đông. Ông ấy thật sự là một người đàn ông tự do, kể cả khi ông thậm chí không thể tự dịch chuyển nổi một inch nào bởi vì người ta cứ vây quanh và giữ chặt lấy ổng. Rồi họ sẽ đặt ông ấy vào trong một cái xe kéo và đưa ông đến bất cứ nơi nào họ muốn. Tất nhiên ông ấy sẽ không nói không; bởi vì ông thích việc được xem như một kẻ điếc hay ngốc nghếch lẫn điên rồ. Và ông cũng không bao giờ thốt ra bất cứ một lời nào có thể tìm thấy trong bất cứ cuốn từ điển nào cả. Một điều rõ ràng là ông ấy giả câm nên không thể nói “có” hay “không” được, ông chỉ đơn giản là chiều theo bất kể mọi việc xảy ra là gì.

Một hoặc hai lần ông ấy bị bắt cóc. Ông sẽ không xuất hiện trong vài tháng bởi vì người từ các thị trấn khác đã đến bắt ông ấy đi. Khi cảnh sát tìm thấy và hỏi ông ấy nơi nào muốn quay trở về, tất nhiên ông lại làm như vậy, lại nói những câu như là “yuddle fuddle shuddle...”. Viên cảnh sát sẽ nói: “Người đàn ông này bị điên rồi. Chúng ta sẽ viết gì trong bản báo cáo đây: Yuddle fuddle shuddle? Nó có nghĩa gì chứ? Có ai có thể cảm nhận chút gì về nghĩa của nó không?”

Thế là ông ấy cứ ở đó cho đến khi bị bắt cóc trở lại bởi đám người đến từ thị trấn cũ, thị trấn của cha tôi.

Tôi ghé thăm ông ấy gần như mọi tối dưới gốc một cây neem, nơi ổng thường ngủ và sống. Trừ khi tôi bị bệnh và bà ngoại không cho phép tôi ra ngoài, tất nhiên khi bà đi ngủ, tôi lại lẻn ra ngoài. Tôi phải đi. Magga baba luôn được tôi ghé thăm ít nhất một lần mỗi ngày. Ông ấy là một người giúp “nuôi dưỡng linh hồn". Ông giúp tôi rất nhiều mặc dù ông không bao giờ trực tiếp đưa cho tôi bất cứ thứ gì ngoại trừ chính sự tồn tại của ông. Chỉ bởi sự hiện diện của ông đã giúp kích hoạt những năng lực tiềm ẩn trong tôi. Tôi dành một sự tri ân lớn cho người đàn ông Magga Baba ấy và phúc lành lớn nhất của tất cả những điều này là tôi - một đứa trẻ nhỏ - người duy nhất được ông ấy trò chuyện. Những khoảnh khắc ấy thật quý giá khi biết rằng ông ấy không từng nói chuyện với bát kì ai khác trên toàn thế giới. Và kể từ đó; rất nhiều những sức mạnh tiềm ẩn trong tôi cũng đã được khơi nguồn.

Nếu thỉnh thoảng tôi đi cùng ông và có ai đó khác cũng ở đó; ông ấy sẽ làm thứ gì đó khủng khiếp khiến cho kẻ đó phải tìm đường trốn đi. Ví dụ như ông ấy sẽ la hét hay ném thứ gì đó; hay nhảy hay múa như một người điên, vào lúc giữa đêm. Ai cũng có một giới hạn về nỗi sợ - sau tất cả bạn còn có vợ, những đứa trẻ, một công việc đang đợi... và người đàn ông điên này dường như có thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến bạn nên có lẽ tốt nhất là bạn nên rời đi. Và khi người đó đi rồi chúng tôi thường cười lớn cùng nhau.

Tôi chưa bao giờ cười như thế với bất kì ai khác và không nghĩ có thể cười lại như vậy trong cả đời này lần nữa. Mà tôi cũng không còn một cuộc đời nào khác nữa. Bánh xe (vòng quay luân hồi) đã dừng lại. Vâng nó đang chạy một ít nhưng chỉ là do cái đà của quá khứ còn lại; không một năng lượng mới nào có thể đẩy nó thêm lần nữa.

Magga Baba thật đẹp đến nỗi tôi không thể tìm ra ai khác để đặt cạnh ông ấy. Ông ấy giống như một bức tượng điêu khắc của Hi Lạp; thậm chí hoàn hảo hơn bất cứ bức điêu khắc nào có thể; bởi vì ông ấy còn sống; sống trọn vẹn tràn đầy. Tôi không biết đi đâu để có thể gặp lại một người như Magga Baba và tôi cũng không muốn gặp ai khác bởi vì chỉ mình Magga Baba là đủ, hơn cả đủ. Ông ấy thỏa mãn tất cả nên còn ai cần bận tâm về những người thay thế chứ? Và tôi cũng biết một cách chắc chắn rằng không ai có thể ở tầm mức cao hơn người đàn ông đó.

Đối với tôi Magga Baba rất quan trọng nhưng nếu tôi phải chọn giữa bà ngoại tôi và ông ấy thì tôi vẫn sẽ chọn bà ngoại tôi - Nani của tôi. Mặc dù bà không giác ngộ như ông ấy, thỉnh thoảng một người chưa giác ngộ quá đẹp đến nỗi nếu phải chọn bạn sẽ chọn họ và những ý nghĩ về sự giác ngộ của người kia cũng có thể được thay thế.

Tất nhiên nếu tôi có thể chọn cả hai tôi sẽ chọn. Hay, nếu tôi phải chọn ra hai người giữa cả thế giới hàng tỉ người thì sau cùng tôi vẫn chọn cả hai người. Magga Baba thì thường ở bên ngoài, ông ấy không bao giờ vào trong căn nhà của bà ngoại tôi. Ông cứ ở vậy bên dưới cái cây neem của ổng. Và tất nhiên Nani cũng không ở cùng nơi với Magga Baba. “Người bạn đó!” Bà thường gọi ông ấy như vậy “Người bạn đó. Hãy quên ông ta đi và đừng bao giờ lại gần ông ấy. Hoặc nếu con chỉ đi ngang qua ông ta, hãy đi tắm ngay.” Bà tôi luôn sợ ông ấy có rận, bởi vì không ai từng thấy ông tắm cả.

Có lẽ bà đúng: ông ấy chưa bao giờ tắm trong suốt khoảng thời gian tôi biết ông. Họ thật không thể cùng tồn tại với nhau, điều đó đã quá rõ ràng. “Cùng tồn tại” là điều bất khả trong trường hợp này. Nhưng chúng tôi cũng đã có một thỏa thuận. Magga Baba có thể trở thành vua ở dưới gốc cây neem bên ngoài khoảng sân trống, còn Nani có thể trở thành nữ hoàng bên trong ngôi nhà. Và tôi thì yêu mến cả hai người họ đến nỗi không bao giờ muốn chỉ chọn một trong hai.

Tôi ghét “hoặc cái này” “hoặc cái kia”. Tôi thích “cả hai”.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho