27. Bản vẽ Thiên đường
Một lần tôi theo chân cha đến thăm một ngôi đền mà ông thường hay tới, tôi đã rất ngạc nhiên: ở đó treo một tấm bản đồ về thiên đàng và địa ngục và moksha: sự giải phóng tối thượng. Tôi bảo cha tôi: “Nếu tấm bản đồ đó thật sự tồn tại thế thì con không hứng thú về thiên đàng và địa ngục nữa.”
Cha tôi nói: “Tại sao?". Tôi nói: “Nếu tấm bản đồ ấy là thật, thì thiên đường bị hư nát cả rồi. Quá nhiều người đã tới đó thậm chí cả người làm bản đồ cũng đã tới được đó rồi. Mọi thứ đều đã được đo đạc lại và mọi người đều biết từng ngóc ngách của nó, đều đã đặt tên và còn đóng bảng hiệu nữa. Nó giống như việc mở rộng ra của một thế giới cũ nát mà thôi. Con không hứng thú với nó. Nó không có gì mới cả. Con muốn đi đến một thế giới nơi mà chưa có bản đồ. Con muốn trở thành một người thám hiểm.”
Từ ngày đó tôi dừng việc đi đến ngôi đền đó. Cha tôi hỏi: “Tại sao con không đến nữa?”
Tôi nói: “Cha hãy vứt bỏ những tấm bản đồ ấy đi. Con không thể nào chấp nhận nổi việc nhìn thấy chúng. Quá phản cảm. Chỉ cần nghĩ về nó mà xem: người ta thậm chí đo đạc cho cả moksha - thứ vô giới hạn. Chả lẽ không có gì mà không thể đo đạc sao? Thật quá đáng. Ai có thể đo đạc sự thật, ai có thể đo chân lý? Vậy mà họ muốn đo luôn cả chúng. Con không thể tha thứ cho tám bản đồ ngu ngốc được.”
Dần dần sau đó họ nghĩ rằng tôi đã trở nên dễ dãi hơn, bị thuần phục nhiều hơn - họ đưa tôi cùng đến ngôi đền khác. Trong khi tất cả mọi người cùng cúi rạp người quỳ lạy, tôi văn chỉ đứng đó ngay bên cạnh. Cha tôi nói: “Con đang làm gì vậy, làm theo mọi người đi. Tại sao con lại đứng, như thế trông thật kì cục trong khi tất cả mọi người đều đang quỳ lạy đầy thành kính.”
Tôi nói: “Con không thấy bất cứ sự thành kính nào cả, con chỉ thấy mọi người giống như đang làm bài tập, đang tập thể dục. Và nếu như mọi người hứng thú với những bài tập nhiều như vậy thì mọi người nên đến các phòng tập thể dục, nơi đó tốt hơn cho sức khỏe. Hãy đến các phòng tập mà tập những bài thể dục thật sự, thế thì mọi người sẽ có sức khỏe, có sức mạnh. Hà cớ gì mà quỳ ở đây và ‘xin cho chúng con sức khỏe’, ‘xin cho chúng con sức mạnh’ chứ? Những gì xảy ra ở đây thật nhảm nhí. Và cha đúng khi nói ‘trông thật kì cục’ nhưng không phải việc đứng của con kì cục mà là việc tuân theo những nghi thức ngớ ngẩn này của mọi người mới là kì cục. Cha mới là người kì cục, con có thể là người thiểu số ở đây nhưng con không kì cục chút nào.”
Sau cùng cha tôi nói: “Tốt hơn hết là con không nên đến đây, bởi vì những người khác sẽ tới và họ sẽ thấy con, mà con thì cứ luôn luôn làm những trò báng bổ.”
Tôi nói: “Sao cơ?” Bởi vì tôi đang ngồi quay lưng lại với bàn thờ Thượng đế, điều đó không được cho phép, nó là việc “báng bổ”.
Tôi nói : “Nếu Thượng đế thật sự quyền năng, Ngài ấy nên thay đổi vị trí của Ngài ấy. Tại sao con lại phải bận tâm về việc Thượng đế đang ngồi ở đâu? Trong khi Ngài ấy thì cứ luôn đứng một chỗ duy nhất. Nếu Ngài ấy không muốn thấy lưng của con, Ngài ấy có thể di chuyển, hoặc đơn giản là quay mặt đi chỗ khác cũng được. Con còn sống động và quyền năng hơn cả Thượng đế của cha, đó là lý do tại sao cha muốn con thay đổi hướng ngồi, bởi vì cha không thể nào nói Thượng đế của cha làm gì được, Ông ấy chết rồi.”
Và mọi người cùng đồng loạt nói: “Đừng nói những điều như vậy”
Tôi nói: “Con làm gì được đây? Ngài ấy không thở, không nói, con cũng không nghĩ Ngài ấy có thể nghe, mà một người không thở, không nói, không nhìn thấy gì, không thể dịch chuyển, không thể nghe - tất cả những điều đó đều là bằng chứng để cho thấy một cơ thể sống. Bức tượng này không hề có dấu hiệu nào của sự sống mà nếu nó không sống, tức là đã chết, vậy mọi người đang cầu nguyện tới ai ?”
Và dần dần sau đó tôi thuyết phục cả nhà tôi rời bỏ ngôi đền. Họ đã xây dựng ngôi đền đó nhưng rồi họ quyên góp nó và không đến đó nữa.
Tôi bảo họ: “Trừ khi mọi người có thể giải thích cho con, bằng không việc đi đến ngôi đền chỉ chứng tỏ mọi người hành động mà không có một chút ý thức hay thông minh nào trong đó cả.”
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét