58. Bầu cử

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

  
58. Bầu cử

Gần thị trấn của tôi, bên kia con sông là một tiểu bang nhỏ, Bhopal. Vua của nó là người Hồi giáo, dân chúng lại là người Hindu, vậy nên mọi nơi đều rối loạn bởi vì người dân muốn hợp nhất với Ấn Độ, trong khi vị vua lại muốn hợp nhất với Pakistan bởi vì ông ấy là người Hồi giáo mà. Nhưng nó nằm giữa Ấn Độ nên không dễ dàng để hợp nhất với Pakistan. Có một cuộc đấu tranh lớn giữa lực lượng của nhà vua với người dân, và chúng tôi thì chỉ nằm bên kia con sông. Chúng tôi có thể thấy từ phía bên này cảnh người ta đang chém giết ở phía bên đó.

Chúng tôi vớt được bốn xác chết bị giết bởi quân đội của nhà vua; bằng cách nào đó họ đã rơi xuống sông từ bờ bên kia vì vậy chúng tôi đã vớt được họ. Mọi người đều muốn mặc kệ những cái xác nhưng tôi đã phải thuyết phục họ: “Điều này không tốt. Họ đang chiến đấu cho tự do của đất nước, họ muốn đất nước được hợp nhất với Ấn Độ - các người không nên mặc kệ họ như thế.”

Những người khác muốn ném những cái xác trở lại dòng sông cho xong: xác chết có thể làm phiền ai nữa chứ? Nhưng bằng cách nào đó tôi đã tập hợp được một ít những người trẻ và sau đó thêm một ít những người già cảm thấy xấu hổ vì đã bỏ mặc cũng đến.

Nhưng đầu tiên, trước khi chúng tôi có thể làm bất cứ gì họ đã chết rồi, vậy nên chúng tôi đưa họ đến bệnh viện. Bệnh viện có nhà chứa xác, chúng cách khoảng 2 furlongs nằm xa bên trong một khu rừng. Ai cũng có thể hiểu tại sao bệnh viện nằm xa thế, vì rằng những tử thi này sẽ được mổ xẻ ra nghiên cứu, rồi thì cái mùi và mọi thứ khác, vậy nên người ta phải làm nó ở một nơi cách xa thành phố. Nhưng chúng tôi lại phải mang tới bốn cái xác.

Ngày đó một thứ đã xảy ra mà tôi phải kể với bạn, mặc dù nó không liên quan tới những gì tôi đang kể - nhưng nó phải liên quan theo một cách nào đó, nếu không thì làm sao tôi lại nhớ được? Khi chúng tôi phải mang những cái xác đó đi, chúng tôi đặt họ lên cáng.

Một trong những nhà lãnh đạo của thị trấn, Shri Nath Batt, luôn luôn cảm thấy như là tôi là kẻ thù của ông ấy, vì một lý do đơn giản rằng tôi là bạn của con trai ổng và ổng nghĩ tôi đã làm hư hỏng cậu ấy - theo cách nào đó thì ổng cũng đúng.

Điều xảy ra khi chúng tôi mang những cái tử thi cùng nhau; tôi đi trước, giữ hai cái cáng và Shri Nath Batt theo sau thôi giữ hai cáng phía sau. Cái đầu của người đàn ông, người đàn ông đã chết, ở phía tôi và chân của anh ta ở phía ông ấy. Tôi chỉ mới đọc ở đâu đó rằng khi một người đàn ông chết tất nhiên anh ta sẽ mất mọi sự kiểm soát - bao gồm cả sự kiểm soát bàng quang nữa, vậy nên nếu bạn đặt cái đầu ở trên cao và cái chân ở phía dưới thấp... tôi nghĩ: “Đây là một cơ hội tốt để thấy ý tưởng này là đúng hay sai.” Vì vậy nên tôi đã nâng cái sào lên... Và bạn nên nhìn thấy những gì đã xảy ra - cái tử thi đã tè và Shri Nath Batt liền bỏ chạy! Chúng tôi không thể thuyết phục ông ấy quay trở lại nữa. Ông ấy nói: “Ta không thể. Các người có bao giờ nghe về một người đã chết biết tè chưa? Thật là ma quỷ!”

Tôi nói với ông ấy: “Nhưng ông là một nhà lãnh đạo mà. Ông cần phải chịu trách nhiệm với những việc thế này.”

Ông ấy nói: “Cút xuống địa ngục đi với cái nhà lãnh đạo của mày! Tao không muốn làm lãnh đạo nếu đây là loại công việc mà tao sẽ phải làm. Và tao luôn biết mày- từ rất lâu rồi. Tại sao mày lại nâng cái cáng lên?”

Tôi nói: “Cháu không biết, cháu hẳn đã làm bởi vì ma quỷ xui khiến. Cháu cảm thấy như có ai đó nâng tay của cháu lên, cháu không hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này”. Tất nhiên sau đó tôi đã phải kéo lê cái xác đó một mình - tới hai furlongs - tới bệnh viện.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái túi màu nâu mở ra. Viên bác sĩ là cha một người bạn của tôi vậy nên tôi cho phép cậu ấy tham gia. Ông ấy nói: “Cháu có thể thấy người đàn ông này trông như thế nào từ bên trong” và ông ấy mổ cái xác ra. Thật là sốc khi nhìn thấy một người từ phía bên trong. Và đó chỉ là “cơ thể” trông thế nào sau khi chết. Sau này tôi còn thấy cả “tâm trí” trông thế nào sau khi chết nữa. Không có gì để so sánh được chúng, nếu thân xác chỉ là một thứ nghèo nàn thì tâm trí của bạn lại giàu sụ, nhưng là sự giàu sụ của những điều tào lao, rác rưởi.

Shri Nath Batt trở lại thị trấn và nói với mọi người: “Ngày nào đó thằng bé này hẳn sẽ giết ai đó. Hôm nay nhờ có ơn Thượng đế mà tôi được an toàn. Cái xác đó đã tè vào người tôi, lên quần áo của tôi. Và thẳng bé đó còn thuyết phục tôi: ‘Bác phải đến bởi vì bác là lãnh đạo, nếu không thì mọi người sẽ nghĩ gì? - một nhà lãnh đạo có mặt trong lúc này là điều cần thiết, nhớ đấy. Nếu bác không nhớ thì khi bầu cử cháu sẽ không bầu cho bác’. Vậy nên tôi đã tới đó, dù tôi không bao giờ nghĩ cậu ta sẽ bầu cho tôi.”

Đó cũng là một điều. Cả đời tôi tôi chưa từng bầu cử, một lý do đơn giản là bất cứ khi nào các công chức tiếp cận với tôi đế điền vào cái phiếu thông tin, để tôi có thể trở thành một cử tri hợp lệ, luôn có một câu hỏi: “Tôn giáo của anh là gì?”

Tôi nói: “Tôi không theo bất cứ tôn giáo nào. Tôi là một người phi tôn giáo”.

Họ nói: “Nhưng tất cả những thông tin này đều phải được điền đầy đủ”

Tôi nói: “Các anh có thể lấy lại cái tờ khai này. Tôi không hứng thú lắm với việc bầu cử theo bất cứ cách nào, bởi vì nó là một sự băn khoăn không cần thiết khi anh phải chọn giữa hai kẻ ngu ngốc như nhau. Bầu cử cho ai đây? Bất kể anh bầu cho ai, anh đều đang bầu cho một kẻ ngu ngốc. Tốt hơn hết là không bầu cử gì cả, ít nhất tay anh cũng được sạch sẽ. Anh có thể thấy đây: tay tôi hoàn toàn sạch sẽ!”

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho