35. Masta Baba: Người nghệ sĩ thực thụ
Người đàn ông thức tỉnh đầu tiên nhận ra tôi là Magga Baba.
Người thứ hai là Pagal Baba và người thứ ba thậm chí còn lạ lùng hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Cũng như một Pagal Baba - người đàn ông đó được gọi là Masta Baba.
Baba là một từ thể hiện sự kính trọng, nó có nghĩa là “Ông nội”. Nhưng không ai có thể nhận ra người đã giác ngộ được gọi là Baba này, bởi vì người ta nghĩ ổng ấy ắt hẳn là người già nhất trong nhóm. Nhưng thực tế ông ấy có thể không thực sự già, ông ấy có thể là một người đàn ông còn rất trẻ, nhưng cũng đã được gọi là Baba, ông nội.
Masta Baba tuyệt vời, quả thực rất tuyệt vời và cả cái cách tôi thích người đàn ông ấy. Anh ấy chính xác được tạo ra vì tôi. Chúng tôi trở thành bạn trước cả khi Pagal Baba giới thiệu chúng tôi với nhau.
Tôi đang đứng đó bên ngoài ngôi nhà. Tôi không biết tại sao mình lại đứng đó, ít nhất bây giờ tôi không thể nhớ được mục đích là gì, đã quá lâu rồi. Có lẽ tôi chỉ đang chờ đợi, bởi vì Pagal Baba đã nói người đàn ông kia sẽ giữ lời, anh ấy sẽ đến. Và tôi chắc chắn là một đứa trẻ rất hiếu kì như bất cứ đứa trẻ nào. Có lẽ tôi đang đợi, hay đang giả vờ làm gì đó khác nhưng chắc chắn là tôi đang đợi người đàn ông đó và tôi cứ vậy nhìn ra đường - rồi thì anh ấy cũng xuất hiện. Tôi không trông đợi anh ấy sẽ đến theo cách đó. Anh ấy chạy đến.
Anh ấy không quá già, không hơn 45, chỉ ở độ đỉnh của tuổi trẻ. Anh ấy là một người đàn ông cao, rất gầy với một mái tóc dài đẹp và một bộ râu cũng rất đẹp.
Tôi hỏi anh ta: “Anh có phải là Masta Baba?”
Anh ấy lùi lại một chút rồi nói: “Làm cách nào cậu biết tên tôi?”
Tôi nói: “Không có gì thần bí ở đây cả. Pagal Baba đang đợi anh, thỉnh thoảng ông ấy có nhắc đến tên anh. Nhưng anh quả thật là mẫu người mà tôi sẽ chọn để trở thành. Anh điên giống Pagal Baba phải điên khi ông ấy còn trẻ. Có lẽ anh chính là Pagal Baba trẻ trở lại.”
Anh ấy nói: “Cậu dường như còn điên hơn cả tôi nữa. Thế dù sao Pagal Baba đang ở đâu?”
Tôi chỉ đường cho anh ta và đưa anh ta đến với ông ấy. Anh ấy chạm vào chân của Pagal Baba và Pagal nói “Đây là ngày cuối cùng trên đời của tôi, và Masto” - đó là từ mà ông hay dùng để gọi anh ta - “Tôi đã đợi cậu, đã có lo lắng một chút”
Masto trả lời: “Tại sao? Cái chết đâu có ý nghĩa gì với ông nữa.”
Baba trả lời: “Tất nhiên cái chết không còn ý nghĩa gì với ta, nhưng hãy nhìn phía sau anh đi. Cậu trai này ý nghĩa với ta rất nhiều, có lẽ cậu ấy sẽ có thể làm điều ta muốn mà ta đã không thể. Anh hãy chạm vào chân cậu ấy. Tôi đã đợi để có thể giới thiệu anh với cậu ấy”.
Masta Baba nhìn vào mắt tôi và anh ấy quả là một người đàn ông thật sự trong số rất nhiêu người mà Pagal Baba đã giới thiệu với tôi hay nói họ chạm vào chân tôi. Mọi người khác đều rất khách sáo. Ai cũng biết rằng nếu bạn đến với Pagal Baba bạn sẽ phải chạm vào chân của một đứa trẻ luôn gây phiền phức bằng mọi cách có thể - thật là phi lý! Nhưng Pagal Baba thì điên mà. Người đàn ông này, Masto, chắc hẳn là rất khác biệt. Với những giọt nước mắt trên mắt và hai tay chắp lại anh ấy nói: “Từ giây phút này trở đi cậu sẽ là Pagal Baba của tôi. Ông ấy đang rời khỏi thân thể nhưng ông vẫn sống mãi như trên chính cơ thể cậu”.
Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bởi vì anh ấy vẫn không rời chân của tôi. Anh ấy khóc. Bộ tóc đẹp trải qua khắp xung quanh. Tôi cứ nói đi nói lại “Masta Baba, đủ rồi”
Anh ấy nói: “Trừ khi cậu gọi tôi là Masto, tôi sẽ không rời bàn chân cậu.”
Bây giờ, “Masto” là một từ chỉ dùng khi một người già gọi một đứa trẻ. Làm sao tôi có thể gọi anh ấy là Masto? Nhưng không có cách thoái thác, tôi phải làm điều đó. Thêm cả Pagal Baba nói: “Đừng đợi, hãy gọi anh ấy là Masto, để ta có thể chết mà không có bóng tối xung quanh mình”
Tự nhiên, trong tình thế như vậy tôi phải gọi anh ta là Masto. Khoảnh khắc tôi gọi như thế, Masto nói “Xin hãy gọi ba lần”
Ở phương Đông, điều đó như một quy ước. Trừ khi bạn nói thứ gì đó ba lần bằng không nó không có nghĩa gì lắm. .Vậy nên tôi đã gọi ba lần "Masto, Masto, Masto. Bây giờ làm ơn rời chân em ra được chưa?” Rồi tôi cười lớn, Pagal Baba cười lớn và Masto cũng cười - đó là nụ cười của ba người đàn ông cùng nhau tạo nên thứ gì đó không thể phá vỡ.
Đó cũng là ngày Pagal Baba chết. Nhưng Masto thậm chí không ở lại, mặc dù tôi nói với anh ấy rằng cái chết đã đến rất gần ông. Anh ấy nói: "Đối với tôi bây giờ, chỉ có mình cậu. Bất cứ khi nào tôi cần, tôi sẽ đến với cậu. Ông ấy sẽ chết theo cách này cách khác, thực tế, tôi sẽ nói với cậu một sự thật rằng đáng lẽ ông ấy đã phải chết từ ba ngày trước rồi. Nhưng ông ấy vẫn cứ kéo dài cuộc sống thêm ra chỉ vì cậu, để cậu có thể được giới thiệu đến với tôi. Và nó không chỉ vì cậu, nó còn là vì tôi nữa.”
Tôi hỏi Pagal Baba trước khi ông chết: "Tại sao trông ông lại hạnh phúc thế từ sau khi Masta Baba đến đây?”
Ông ấy nói: "Chỉ là một ý muốn thông thường đã hoàn thành thôi, thứ lỗi cho ta"
Ông ấy thật là một lão già lịch thiệp. Xin được thứ lỗi, ở cái độ tuổi 90, với một đứa trẻ, với tất cả tình yêu.
Tôi nói: "Con không hỏi tại sao ông lại đợi anh ấy. Câu hỏi không về ông hay anh ta. Anh ấy là một người đàn ông đẹp và đáng để chờ đợi. Con đang hỏi tại sao ông lại phải lo lắng quá nhiều như vậy?”
Ông nói: “Con lại để ta nhắc lại với con là đừng tranh luận vào lúc này. Ta không muốn chống lại những quy ước cổ xưa, như con biết đấy. Ta rất yêu cách con tranh luận, và những thứ lý lẽ lạ lùng trong cách con lập luận nhưng bây giờ không phải lúc. Ta không còn thời gian nữa. Ta đã sống bằng khoảng thời gian vay mượn. Ta chỉ có thể nói với con một thứ: Ta rất hạnh phúc vì anh ấy đã đến và hạnh phúc vì hai con đã trở thành bạn với nhau lẫn tình cảm mà ta muốn hai con dành cho nhau. Có lẽ ngày nào đó con sẽ hiểu về thứ quy ước cổ xưa này, những ý tưởng truyền thống này.”
Ý tưởng rằng nếu không có ba người đã giác ngộ nhận ra một đứa trẻ với tư cách một vị Phật tiềm năng thì dường như là bất khả để đứa trẻ đó có thể trở thành một vị phật. Pagal Baba, ông ấy đã đúng. Bây giờ tôi có thể thấy nó không chỉ là một quy ước. Đi đến việc nhận ra ai đó như người sắp giác ngộ là một sự giúp đỡ rất vô cùng. Đặc biệt nếu một người đàn ông như Pagal Baba nhận ra bạn và chạm vào chân bạn - hay một người đàn ông như Masto.
Tôi tiếp tục gọi anh ấy là Masto bởi vì Pagal Baba đã nói: “Đừng bao giờ gọi anh ấy là Masta Baba lần nữa. Anh ấy sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Ta thường gọi anh ấy là Masto, và từ giờ con cũng phải làm điều tương tự.” Và đó thật sự là một cảnh rất lạ - một đứa trẻ gọi anh ấy - người được tôn trọng bởi hàng trăm người là Masto, và không chỉ có vậy, anh ấy luôn sẵn sàng làm bất cứ gì tôi nói anh ấy làm.
Một lần, như một ví dụ: Anh ấy đang có một buổi nói chuyện. Tôi đứng lên và nói “Masto, dừng lại đi”! Anh ấy đang ở giữa câu nói, anh ấy thậm chí không cố nói cho xong câu đó, chỉ đơn giản là dừng lại. Mọi người cứ thúc anh ấy hãy hoàn thành những gì anh đang nói. Nhưng anh ấy không trả lời. Anh ấy chỉ về phía tôi. Tôi đã phải đi đến chỗ microphone và nói “Mọi người xin hãy về nhà, bài giảng đã kết thúc, và Masto phải đưa tôi về nhà giam của tôi”
Anh ấy đã cười rất lớn và lại chạm vào chân tôi. Và cái cách mà anh ta chạm vào chân tôi...
Hàng ngàn người đã chạm vào chân tôi nhưng anh ấy có cách riêng của ảnh, rất riêng. Anh ấy chạm chân tôi - nói như thế nào đây - như là anh ấy đang đối diện với Thượng đế của riêng anh vậy. Anh ấy cứ luôn đầy nước mắt, với mái tóc dài đó... Tôi cứ như chỉ có một việc là giúp cho anh ấy đứng dậy hết lần nay đến lần khác.
Tôi nói: “Masto, đủ rồi. Đủ là đủ rồi” Nhưng dường như chẳng có ai ở đó để nghe cả. Anh ấy cứ khóc, hát hay đọc những cầu kinh. Tôi cứ phải đợi cho đến khi anh ấy hoàn thành tất cả. Thỉnh thoảng tôi ngồi đó khoảng nửa giờ, chỉ để nói với anh “Đủ rồi”. Nhưng tôi chỉ có thể nói khi anh ấy đã xong.
Sau tất cả, tôi có một số phương pháp. Tôi không chỉ nói “dừng lại đi” hay “hãy bỏ chân em ra” khi chúng đang trong tay của anh ấy. Thực tế tôi không bao giờ muốn anh ấy rời chúng, nhưng tôi có những việc khác phải làm và anh ấy cũng vậy. Đó vẫn là một thế giới thực dụng, mà mặc dù tôi thì rất không thực dụng, theo cách mọi người nghĩ - nhưng thực ra tôi luôn là một người thực dụng. Khi tôi có thể có một giây phút nào đó giữa lúc anh ấy gián đoạn, tôi sẽ nói: “Masto, dừng lại, đủ rỗi. Anh đang khóc rơi cả mắt ra rồi và tóc của Anh - em sẽ phải đi gội nó cho anh. Nó đang trở nên rất bẩn với đầy những bùn.”
Bạn biết kiểu bụi của người Ấn Độ: ở khắp nơi, đặc biệt trong những ngôi làng. Mọi thứ đều rất bụi bặm. Mặt người ta cũng bám đầy bụi. Họ có thể làm gì? Bao nhiêu lần một ngày họ có thể rửa mặt?
Tôi nói với Masto: “Em sẽ phải rửa tóc cho anh” và tôi cũng thường rửa tóc cho anh ấy. Nó rất đẹp, và tôi thi luôn yêu mến những thứ đẹp đẽ. Người đàn ông Masto này, người mà Pagal Baba đã lo lắng rất nhiều, chính là người giác ngộ thứ ba. Ông ấy muốn có ba người đàn ông đã giác ngộ chạm vào chân của một đứa trẻ nhỏ chưa giác ngộ và ông ấy đã làm được điều đó.
Người điên có cách riêng của họ. Ông ấy đã xoay xở mọi thứ một cách hoàn hảo. Ông ấy có thể thuyết phục người đã giác ngộ chạm chân một câu bé chưa giác ngộ.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh không nghĩ điều này có chút nghịch lý sao?”
Anh ấy nói: “Không chút nào, hiện tại sẽ dẫn tới tương lai và nếu một người đã giác ngộ không thể nhìn thấy tương lai, hắn ta không phải người đã giác ngộ đâu. Đó chỉ là một ý tưởng của một người điên” anh ấy nói “nhưng một ý tưởng cổ đại nhất lại cũng thường đáng tôn trọng nhất.”
Phật tổ, khi ông ấy mới chỉ được 24 giờ tuổi, đã được thăm hỏi bởi một người đàn ông giác ngộ — người đã khóc và chạm vào chân của đứa trẻ...
Ba người này là ba người giác ngộ quan trọng nhất mà tôi từng được gặp và tôi không nghĩ có thể gặp được ai khác quan trọng hơn ba người họ. Tôi đã gặp những người giác ngộ khác, sau sự giác ngộ của tôi, nhưng đó là những câu chuyện khác. Và tôi cũng có những môn đệ của riêng tôi sau khi giác ngộ, đó cũng là một câu chuyện khác nữa. Nhưng việc được nhân ra khi chỉ là một đứa nhỏ, trong khi mọi người khác đều chống lại tôi, thật là một phận số lạ lùng.
Gia đình tôi luôn chống lại tôi, không ngoại trừ cả cha tôi, mẹ tôi, các anh em của tôi - đó thật sự là một gia đình rất lớn. Họ luôn chóng lại tôi, vì lý do đơn giản - tôi có thể hiểu họ - tôi có thái độ của một người điên và họ thật quan ngại về nó.
Masto chăm sóc tôi hiệu quả hơn cả Pagal Baba từng làm. Đầu tiên, Pagal Baba thật sự là một người điên. Thứ hai, ông ấy chỉ đến trong một lát như một cơn lốc để ghé thăm tôi, sau đó biến mất. Đây không phải là cách để chăm sóc một đứa trẻ. Một lần tôi đã nói với ông “Baba, ông nói rất nhiều về việc làm cách nào ông chăm sóc đứa trẻ là con, nhưng trước khi ông nói điều đó lần nữa, ông phải nghe con”
Ông ấy cười và nói: “Ta hiểu, con không cần phải nói ra, nhưng ta sẽ phải nói cho con hiểu. Ta không thật sự có thể chăm sóc cho con. Con có hiểu rằng ta đã 90 tuổi rồi không? Đã đến lúc để ta rời khỏi cơ thể này rồi. Ta đang treo tính mạng mình quanh đây chỉ để tìm một người khác cho con. Một khi ta tìm được người đó ta có thể thoải mái mà đi vào cái chết.”
Tôi không bao giờ nghĩ ông ấy nói điều đó một cách nghiêm túc, nhưng đó là những gì ông đã làm. Ông đã giao lại trọng trách của mình cho Masto, rồi chết trong tiếng cười vui. Đó là điều cuối cùng ông ấy đã làm.
Zarathustra có thể đã cười ngay khi ông ấy được sinh ra... không ai làm chứng điều đó, nhưng ông ấy nhất định đã cười, cả cuộc đời ông đã minh chứng điều đó. Đó cũng là nụ cười mà người ta tìm thấy khi nhìn vào một trong những người đàn ông uyên bác nhất phương tây, Friedrich Nietzsche. Nhưng Pagal Baba cũng đã thật sự cười khi ông ấy chết, trước khi chúng tôi có thể hỏi tại sao. Không có cách nào để hỏi cả. Ông ấy không phải một nhà triết học, ông sẽ không trả lời thậm chí nếu ông còn sống. Nhưng đó thật là một cách chết tuyệt vời! Và nhớ, không chỉ cười, nhưng là cười rất lớn.
Mọi người ở đó đều nhìn lẫn nhau và nghĩ "Chuyện gì vậy?" - khi ông cười lớn tiếng thì mọi người đều nghĩ rằng trước đây có lẽ ông ấy điên một chút còn giờ thì ổng điên tới cực đỉnh rồi. Tất cả bọn họ đều rời đi. Một cách tự nhiên, không ai cười khi ai đó được sinh ra, chỉ để thể hiện phép lịch sự thì có, và cũng không ai cười trong cái chết cả, điều đó thật không tự nhiên.
Pagal Baba luôn chống lại mọi phương pháp và những người tin vào các phương pháp. Đó là lý do tại sao ông ấy yêu quý tôi, đó là lý do tại sao ông ấy yêu quý Masto. Và khi ông ấy tìm kiếm một người để chăm sóc tôi, một cách tự nhiên, ông ấy không thể kiếm được ai khác tốt hơn Masto được.
Masto đã tự chứng minh anh ấy còn tốt hơn cả những gì Baba có thể nghĩ tới. Anh ấy làm rất nhiều việc cho tôi đến nỗi thậm chí có thể làm hư tôi. Đó là thứ gì đó rất riêng tư đến nỗi nó không nên được nói ra, rất riêng tư đến nỗi thậm chí không ai nên nói về nó kể cả khi chỉ có một mình.
Masta Baba... Tôi có thế gọi anh ấy là Masto, bởi vì đó là cách anh muốn tôi gọi. Tôi luôn gọi anh là Masto, mặc dù chỉ là miễn cưỡng, tôi nói anh ấy hãy nhớ điều đó. Cũng vậy, Pagal Baba cũng nói với tôi: “Nếu anh ấy muốn được con gọi là Masto, hãy cứ gọi, đừng tạo ra sự đau khổ nào cho anh ta bằng bất cứ cách nào. Khi ta chết, con sẽ thay thế chỗ của ta đối với anh ấy.”
Và ngày mà Pagal Baba chết, tôi phải gọi anh ấy là Masto. Tôi không hơn 12 tuổi và Masto thì ít nhất cũng 45, có thể hơn. Thật là việc khó khăn cho một đứa trẻ.
Tiếc rằng tôi không thể cho bạn thấy Masto. Cả người anh ấy thật là đẹp. Một người không thể tin rằng anh ấy lại không phải đến từ vương quốc của Thượng đế. Ở Ấn Độ có rất nhiều những câu chuyện đẹp. Một trong những câu chuyện đó là chuyện về Rigveda, kể vể Pururva và Uruvashi. Uruvashi là một nữ thần chán ngấy những thú vui trên thiên đường. Tôi yêu câu chuyện này bởi vì nó rất thật. Nếu như bạn có tất cả mọi trò vui thì bạn có thể chịu đựng chúng được bao lâu? Một thứ bị giới hạn thường sẽ trở nên nhàm chán. Câu chuyện hẳn phải được viết từ ai đó đã thức tỉnh. Nó là một trong những câu chuyên đẹp mà tôi luôn yêu thích.
Masto hẳn phải là một vị thần được sinh ra trên trái đất này. Đó là cách duy nhất để tả về vẻ đẹp của anh ấy. Và nó không chỉ là vẻ đẹp của cơ thể - thứ nhất định là rất đẹp. Tôi không chống lại cơ thể; tôi yêu chúng; cũng như tôi yêu cơ thể của anh ấy. Tôi thường chạm vào mặt của anh và anh sẽ nói: “Tại sao em lại chạm vào mặt ta với một đôi mắt nhắm nghiền như vậy?”
Tôi nói: “Anh quá đẹp và em không muốn thấy thứ gì khác có thể làm phiền em nên em nhắm mắt; để em có thể mơ về anh đúng như vẻ đẹp mà anh đang có.”
Bạn có nghe tôi không? “Để em có thể mơ về anh đúng như vẻ đẹp mà anh đang có. Em muốn anh trở thành giấc mơ của em”. Nhưng nó không chỉ là về cơ thể đẹp của anh ấy hay mái tóc - tôi chưa từng thấy mái tóc đẹp như vậy, đặc biệt trên đầu một gã đàn ông. Tôi thường chạm vào và chơi với mái tóc của anh ấy và anh ấy thường cười lớn.
Một lần anh bảo: “Điều này là gì đó. Baba thì đã điên rồi và giờ ông ấy trao cho ta một người thậm chí còn điên hơn. Ông ấy nói với ta rằng em sẽ thế chỗ ông ấy; vì vậy ta không thể ngăn cản em không làm bất cứ gì. Thậm chí nếu em có muốn cắt đầu ta thi ta cũng sẵn sàng cho việc đó.”
Tôi nói: “Đừng sợ; em thậm chí không cắt tóc anh nữa là. Còn lâu anh mới phải bận tâm về cái đầu. Baba đã hoàn thành công việc của ông ấy rồi.”
Sau đó chúng tôi cùng cười lớn. Điều này xảy ra rất nhiều lần, bằng rất nhiều cách. Nhưng anh ấy quả thực rất tuyệt, cả cơ thể và tâm lý nữa. Bất cứ khi nào tôi có nhu cầu gì, không cần phải hỏi, để không làm gương xấu cho tôi, anh ấy thường lén đặt tiền vào túi tôi trong đêm. Bạn biết hiện giờ tôi không bao giờ có bất cứ cái túi nào cả. Bạn có biết câu chuyện làm thế nào tôi mất những, chiếc túi của mình? Đó là Masto. Anh ấy thường đặt tiền, vàng, bất cứ thứ gì mà anh có thể xoay xở, vào trong chiếc túi của tôi. Sau cùng cũng làm tôi ném đi ý tưởng về cái túi, nó cám dỗ mọi người. Hoặc người ta sẽ lấy cắp cái túi và trở thành kẻ trộm, hay hiếm khi, với người như tôi, họ sẽ trở thành ai đó như Masto.
Anh ấy sẽ đợi đến khi tôi đi ngủ. Một lần trong một lúc tôi đã giả vờ ngủ. Tôi thậm chí còn giả bộ ngáy để trông thuyết phục hơn - sau đó tôi bắt được anh ấy với bàn tay tội phạm - đang đặt trong túi của tôi. Tôi nói: “Masto, đây có phải là một hành động đúng đắn không?’ Và chúng tôi cùng cười lớn.
Về sau thì tôi cũng ném dần đi cái ý tưởng về việc phải có một cái túi. Tôi là người duy nhất trên thế giới cần đến một cái túi. Theo cách nào đó thì điều đó cũng tốt, bởi vì không ai có thể trộm cái túi của tôi. Nó thậm chí còn tốt hơn nữa vì tôi không phải mang thêm bất cứ gánh nặng nào. Một người nào đó có thể luôn cần một cái túi, nhưng không phải tôi. Tôi không cần một cái túi trong nhiều năm, luôn sẽ có ai đó quản lý mọi thứ cho tôi.
Nhưng Masto trông cứ như một vị thần đến từ trái đất. Tôi yêu anh ấy - tất nhiên không cần lý do nào, bởi vì tình yêu thì không thể có bất cứ lý do nào, tôi vẫn luôn yêu anh ấy.
Masto là sự lựa chọn tốt nhất mà Baba có thể làm. Tôi không thể tưởng tượng ra được người tốt hơn theo bất cứ cách nào. Không vì anh ấy là một thiền nhân, tất nhiên anh ấy là thiền nhân, nếu không thì làm sao chúng tôi có thể giao tiếp với nhau được. Và thiền định thì đơn giản là không có một mảnh lý trí nào, ít nhất trong lúc bạn đang thực hành thiền.
Nhưng đó không phải là tất cả, anh ấy có nhiều thứ hơn thế. Anh có một giọng hát cực hay, nhưng không bao giờ hát công khai hay trước công chúng cả. Cả hai chúng tôi thường cười lớn về từ đó “Công chúng” - nó chỉ phù hợp với những đứa trẻ chậm phát triển nhất.
Thật là ngạc nhiên cách người ta quản lý một đám đông ở cùng một nơi trong cùng một thời điểm như thế. Tôi không thể giải thích được nó. Masto cũng nói anh ấy không thể giải thích được. Có lẽ điều đó không thể được giải thích.
Anh ấy không bao giờ hát nơi công cộng, nhưng chỉ khi có một số ít người yêu mến anh, và họ đã phải hứa không bao giờ nói về nó. Giọng của anh thật sự là một giọng ca chuyên nghiệp. Cũng có lẽ không phải anh ấy hát, nhưng là cho phép sự tồn tại - đó là từ đúng nhất mà tôi có thể dùng - anh ấy cho phép sự tồn tại tuôn chảy thông qua anh. Anh ấy không cản trở nó, đó là cái tài của ảnh.
Anh ấy cũng là một tay chơi sitar tài năng, nhưng lại lần nữa tôi chưa bao giờ thấy anh ấy chơi nó trước một đám đông nào. Thường thì tôi là người duy nhất hiện diện khi anh ấy chơi, và anh ấy sẽ bảo tôi đóng cửa lại, nói rằng "Làm ơn hãy đóng cánh cửa, và bất kể chuyện gì xảy ra đừng mở nó cho tới khi ta chết". Và anh biết rằng nếu tôi muốn mở cánh cửa đó, tôi sẽ phải giết anh ấy trước, sau đó mới được mở. Tôi giữ lời hứa của mình. Nhưng âm nhạc của anh ấy thiệt tình... Anh ấy đã không được thế giới biết đến: đó là một sự thiệt thòi cho thế giới.
Anh nói: "Những điều này thân mật và riêng tư đến nỗi nếu công khai nó sẽ giống như việc mại dâm trước đám đông vậy". Đó chính xác là từ anh ấy đã dùng "mại dâm". Anh ấy luôn là một nhà triết học, một người suy nghĩ rất là logic, không giống như tôi.
Với Pagal Baba tôi chỉ có một điểm chung: đó là sự điên rồ. Nhưng với Masto thì chúng tôi lại có rất nhiều điểm chung. Pagal Baba thích rất nhiều thứ. Tôi dường như không thể đại diện cho Pagal Baba, nhưng Masto thì có thể. Mà thật ra tôi không thể đại diện cho bất cứ ai theo bất cứ cách nào.
Masto làm rất nhiều việc cho tôi theo mọi cách đến nỗi tôi không thể tin làm sao Baba lại biết được anh ấy chính là đúng người cần tìm. Tôi là một đứa trẻ và tất nhiên sẽ cần rất nhiều lời chỉ bảo - chưa kể việc tôi quả là một đứa trẻ khó ưa. Khi chưa được thuyết phục thì tôi nhất định sẽ không dịch chuyển dù chỉ một inch, trên thực tế nếu không thể thuyết phục tôi bước tới thì không chỉ đứng yên mà tôi còn bước lùi lại một chút nữa, cho an toàn.
Bạn sẽ ngạc nhiên nếu biết rằng Masto chơi được rất nhiều loại nhạc cụ. Anh ấy thật sự là một thiên tài đa năng, một mảnh đất màu mỡ; và anh có thể làm bất cứ thứ gì xinh đẹp hơn mọi thứ. Anh ấy vẽ những thứ còn khó hiểu hơn cả Picasso có thể vẽ, và cả đẹp hơn nữa. Nhưng anh hủy tất cả những bức tranh ấy và nói: “Ta không muốn để lại bất cứ dấu chân nào trên mặt cát của thời gian.”
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét