54. Lạc trong hố đen

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

  
54. Lạc trong hố đen

Suốt thời thơ ấu tôi hoặc không có mặt ở nhà hoặc có mặt nhưng cứ như một người vô hình vậy dù cho vẫn sống chung trong gia đình. Dấn dần họ ngừng yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì và thậm chí họ bắt đầu cảm thấy như là tôi không hề ở đó. Tôi rất ưa việc đó; đó là cách của tôi để trở nên không gì cả; không ai cả; chỉ là một sự vắng mặt. Khi sự vắng mặt lên đến đỉnh điểm; tôi lạc luôn chính mình.

Một năm bị lạc mất chính mình đó có ý nghĩa rất to lớn. Tôi bị bao phủ bởi sự vô nghĩa; sự trống rỗng. Tôi mất tất cả liên lạc với thế giới. Nếu ai đó nhắc tôi đi tắm, tôi sẽ vào trong nhà tắm và ở luôn trong đó hàng giờ. Sau đó họ sẽ phải gõ cửa "Ra khỏi nhà tắm mau; con tắm đủ cho một tháng luôn rồi. Ra ngoài mau.’’ Nếu họ nhắc tôi ăn, tôi ăn, nếu không thì ngày ngày trôi qua mà tôi sẽ không ăn gì cả. Không phải vì tôi nhịn ăn, tôi không có bất cứ ý tưởng gì về việc ăn lẫn việc nhịn ăn. Toàn bộ sự quan tâm của tôi là làm sao để đi sâu hơn, sâu hơn nữa vào trong chính mình.

Cứ như có một cánh cửa mang từ trường cực lớn kéo tôi vào một cách mãnh liệt - giống như vật lý hiện đại gọi nó là lực hút của hố đen vũ trụ vậy. Khoa học nói những hố đen như vậy có tồn tại; nếu một ngôi sao đến gần một hố đen thì nó sẽ bị hút vào bên trong hố đen ấy bằng một lực lớn đến nỗi không gì ngăn cản được, đi vào hố đen ấy nghĩa là đi đến sự phá hủy. Chúng ta không biết chuyện gì xảy ra phía bên kia của nó. Ý tưởng của tôi là khoa học phải tìm ra các bằng cớ để chứng tỏ được nếu đầu bên này là hố đen thi phía đầu bên kia sẽ tồn tại một hố trắng. Cái lỗ không thể chỉ có một đầu, nó là đường hầm. Cái hố đen có thể là tử cung của vũ trụ, nơi những ngôi sao già cũ biến mất, chết đi và những ngôi sao mới được sinh ra.

Một năm bị hoàn toàn lạc trong chính mình, tôi bị xem như bị bệnh dù cho chẳng có bệnh nào cả. Cha tôi đã đem tôi đến rất nhiều bác sĩ để thăm khám và họ đều cho tôi rất nhiều thuốc nhưng tôi đơn giản từ chối. Càng từ chối họ lại càng đưa tôi đến nhiều bác sĩ hơn.

Một lần nọ cha đưa tôi đến một vị bác sĩ mà tôi phải cảm ơn người ấy ất nhiều. Ông ấy nói với cha tôi rằng có thể chữa được bệnh cho tôi bằng những viên thuốc đặc biệt. Và ông ấy đến gần tôi và nói nhỏ chỉ với riêng tôi rằng ông biết chính xác tình thế mà tôi đang trải qua. Không có chuyện phát điên gì cả như lời cha tôi lo sợ. Và ông ấy sẽ giúp tôi đánh lừa mọi người bằng những viên kẹo bọc đường trông như viên thuốc. Ông ấy nói tôi hãy uống chúng để cho cha mẹ tôi yên tâm và rồi một ngày, sớm thôi, tôi sẽ trở lại bình thường. Ông ấy còn nói rất vui khi được gặp một người “điên đặc biệt” như tôi. Cha tôi cũng vui vì nghĩ rằng tôi đang hợp tác chữa bệnh. Tôi vui vì những viên kẹo ngon.

Một năm có ý nghĩa rất lớn vì nó kéo tôi ngày một xa hơn khỏi mọi người, xa đến mức tôi không thể nhận ra mẹ của mình, cha của mình, thậm chí tôi còn không nhớ nổi tên mình nữa. Tôi cố gắng mọi cách nhưng vẫn không thể.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho