23. Lời phàn nàn
Tất cả các giáo viên của tôi, những người hàng xóm, kể cả những người cha tôi không quen biết đều thường xuyên liên tục đến cửa hàng tìm và phàn nàn với cha tôi.
Cha tôi bảo họ: “Các người phàn nàn với tôi thì tôi biết phàn nàn với ai đây? Các người nghĩ là tôi có quyền với nó à? Các người nghĩ là nó sẽ nghe lời tôi sao? Hãy làm mọi thứ các người muốn: trừng phạt nó, đuổi học nó cũng được, không vấn đề gì với tôi cả, tôi đồng ý tất. Nhưng đừng làm phiền tôi với những vấn đề về nó nữa, bởi vì mọi người cứ đến phàn nàn suốt cả ngày. Tôi có thể làm gì đây? Tôi còn có thể làm gì khác được nữa nếu như cả ngày cứ phải ngồi nghe các người đến phàn nàn và kể những chuyện nó làm với mọi người, giáo viên này, giáo viên nọ, hàng xóm này, hàng xóm nọ ?”
Và ông ấy bảo tôi: “Con có thể làm mọi thứ con muốn, nhưng đừng làm hỏng việc kinh doanh của ta. Mọi người cứ đến cửa hàng rất đông mỗi ngày, ban đầu ta còn tưởng họ là khách hàng nhưng hóa ra tất cả đều là “khách” của con hết.”
Tôi đề xuất cho ông ấy: “Cha hãy làm việc này. Trong cái cửa hàng lớn này, hãy để một tấm bảng trong góc nào đó cho mọi người có thể thấy, viết rằng “Phàn nàn tại đây” và con sẽ ngồi ở đó để tiếp chuyện họ. Hoặc là làm một cái hộp nhận những bức thư phàn nàn. Thế thì cha sẽ được thoát khỏi mớ rắc rối ấy. Cứ để họ đến tiếp chuyện với con.”
Ông ấy nói: “Ý tưởng hay đấy, nhưng con có bao giờ thấy cửa hàng nào mà có để hộp thư phàn nàn như vậy chưa? Mọi người sẽ nghĩ rằng đấy là hộp thư phàn nàn về ta và việc kinh doanh này, không ai sẽ nghĩ rằng họ đến đê’ tìm con, để phàn nàn về con. Và con thì ta hiểu mà, con nhất định sẽ bày thêm trò nghịch ngợm với họ.”
Tôi nói: “Đó chỉ là một ý tưởng để giúp cha thôi.”
Điều đó thật khó cho cha tôi, nó khó cho cả các giáo viên, khó cho những tu sĩ, khó cho tất cả những ai mà không cho phép hay không chấp nhận ý tưởng về sự bất tuân. Thậm chí Thượng đế - người toàn năng nhất, người có mọi sức mạnh trên đời, bạo chúa vĩ đại nhất, nhà độc tài kinh khủng nhất - cũng không thể cho phép điều đó. Ông ấy thậm chí đã không thể tha thứ cho một tội bất tuân nhỏ xíu của Adam và Eva. Họ đã bị ném ra khỏi vườn Eden và trở thành những kẻ tội lỗi chỉ vì ăn một miếng táo. Trên thực tế, từ khi nghe câu chuyện đó, có một cây táo mà tôi luôn cố gắng ăn nhiều táo nhất có thể. Tôi không thấy bất cứ tội lỗi nào có thể nảy sinh chỉ bởi vì ăn quả từ một cây táo.
Nhưng vấn đề không nằm ở cây táo.
Vấn đề nằm ở chỗ sự bất tuân.
Vậy nên điều đầu tiên cần làm là bắt ép mọi đứa trẻ trở nên vâng lời, sợ hãi được sử dụng như một công cụ hữu hiệu. Nỗi sợ hãi lớn nhất trong tôn giáo chính là địa ngục. Để tạo ra sự vâng lời, phần thưởng cũng được dùng đến và nó chính là thiên đàng hay địa đàng. Để giữ cho mọi thứ được nằm trong tầm kiểm soát, hình ảnh một người cha nghiêm khắc được cần tới - và Thượng đế chính là người cha đã được tạo ra như thế.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét