53. Ngày học cuối
Ba năm dưới trường trung học cũng tới ngày rời đi. Thậm chí đến ông thầy hiệu trưởng cũng lo lắng không biết liệu tôi có đến buổi chụp hình kỉ niệm hay không. Tôi không chỉ đến, tôi đến cùng với một người thợ chụp ảnh.
Thầy hiệu trưởng hỏi: “Nhưng tại sao em lại mang theo người thợ chụp ảnh này tới đây?”
Tôi nói: “Đây là một thợ chụp nghèo trong thị trấn. Thầy cứ luôn luôn gọi một thợ chụp từ một thành phố lớn hơn, điều đó là không cần thiết. Người thợ nghèo này cần thêm việc. Em đã thấy ông ấy bán những cái ô vào mùa mưa và bán kem, soda trong mùa hè. Nhưng bất cứ nơi nào cần thợ chụp ảnh ông ấy đều nhiệt tình tới. Ông ấy chỉ là một người đàn ông nghèo, em muốn thầy thuê ông ấy thành thợ chụp ảnh chính thức cho trường này từ hôm nay. Trường này nên tôn trọng ông ấy.”
Hiệu trưởng nói: “Thôi được rồi vì em đã lỡ mang ông ta tới đây rồi”
Người thợ chụp ảnh đáng thương đã rất sợ hãi bởi vì ông ấy chưa bao giờ được gọi để chụp cái gì cả. Tôi đã phải giải thích cho ông ấy mọi thứ: cách chụp, cách sắp xếp mọi thứ... Ông ấy đã đến trường cùng tôi trong bộ đồ đẹp nhất và các thứ đồ cần thiết khác. Hiệu trưởng đang đứng ở giữa rồi giáo viên và mọi người khác xung quanh. Ông thợ ấy sắp xếp mọi người lại rồi hỏi: “Sẵn sàng chưa?” Thậm chí điều này cũng là tôi dạy ổng.
Ông ấy nói khi tôi gọi ổng đi cùng: “Tôi chưa bao giờ được làm công việc nào đáng giá như thế này, thợ chụp ảnh chính thức cho trường học sao?” Vậy nên khi làm việc ông cố tinh la thật lớn: “Sẵn sàng chưa?” và sau đó ổng bấm máy rồi nói: “Cảm ơn” rồi mọi người giải tán. Sau một vài giây ông ấy la lên: “Đợi đã - tôi quên bỏ phim vào rồi” Ông ấy đổ lỗi cho tôi: “Là tại cậu hết, tại sao cậu không chỉ tôi việc phải bỏ phim vào?”
Tôi nói: “Bởi vì cháu tưởng chú là thợ ảnh thì chú phải biết bỏ phim vào chứ, không thì sao chú là thợ ảnh được?” Nhưng không sao. Rồi tôi bảo mọi người chuẩn bị vào hàng để chụp lại lần nữa. Thầy hiệu trưởng tức giận bởi vì cả thanh tra giáo dục cũng ở đó, người góp quỹ cũng ở đó và nó thật là trò cười khi người thợ la lên rằng ông ấy quên bỏ phim vào.
Hiệu trưởng gọi tôi đến và nói: “Đây là ngày cuối cùng, em đang rời đi, vậy mà em cũng không chịu rời đi nếu như không gây thêm trò nghịch ngợm sao? Ai bảo em gọi người thợ này. Hắn ta là đồ ngu. Đó là lý do chúng ta đã từ chối hắn ta nhiều năm nay, giờ thì em thấy rồi đấy”
Tôi nói: “Nhưng nó là một trò cười vui mà, mọi người đang tập trung ở đây hôm nay sẽ nhớ về ngày này cả đời họ. Thầy nên trả cho ông ấy thêm một ít mới đúng, và nhớ rằng từ bây giờ thầy phải thuê ông ấy mỗi năm đấy.
Ông ấy nói: “Em đang rời khỏi đây hay em tính vẫn ở lại đây vậy? Đây là việc của trường học, chúng ta quyết định sẽ thuê ai”
Tôi nói: “Không phải việc của trường học đâu. Em đã bảo với các lớp khác - những người rất thích em - rằng hãy để ý tới người thợ này xem ông ấy có được gọi tới trường mỗi năm không, nếu như ông ấy không xuất hiện, em sẽ xuất hiện đấy."
Hiệu trưởng, có lẽ không muốn nhìn thấy tôi thêm lần nào nên nói: “Thôi được rồi, được rồi, ông ấy sẽ là thợ chụp chính thức vậy."
Tôi nói: “Em muốn thầy viết giấy xác nhận điều đó, bởi vì em không tin tưởng lời thầy chút nào? Và ông ấy đã phải viết một giấy xác nhận mời người thợ tội nghiệp làm thợ ảnh chính. Tôi đưa nó cho người thợ, ông ấy nói: “Tôi đã rất lo lắng, nhưng cậu đã làm một việc tuyệt vời. Cậu đã biến tôi thành một thợ ảnh chính thức. Tôi có thể khoe tờ giấy này tới mọi bữa tiệc, mọi đám cưới và chứng minh rằng tôi không phải đồ ngu như mọi người vẫn nghĩ. Tôi là thợ chính thức của ngôi trường tốt nhất thị trấn. Nhưng cậu thấy tôi làm việc thế nào?”
Tôi nói: “Ông đã làm rất tốt”
Ông ấy nói: “Chỉ một lỗi thôi đúng không?”
Tôi nói: “Đó không phải là lỗi, nó là một điều rất thực, nhờ việc ông quên bỏ phim mà tình huống đã trở nên thật vui nhộn và thú vị. Ông là một thiên tài."
Ông ấy đã trở thành thợ chụp chính thức cho ngôi trường từ ấy. Bất cứ khi nào tôi trở lại thị trấn tôi đều đến hỏi ông để xác nhận lại. Ông ấy nói: “Nhiều hiệu trưởng đã đổi nhưng họ tiếp tục thuê tôi. Cậu nói đúng, nó là món quà lớn khi rắc rối xảy ra ở lần đầu tiên, nó không bao giờ xảy ra nữa. Tôi không bao giờ quên bỏ phim vào máy nữa.”
Tôi thường nghĩ, thỉnh thoảng thôi, rằng có lẽ tôi khác biệt với những người khác bởi vì không ai dường như tạo ra nhiều rắc rối như tôi. Nhưng tất cả rắc rối đều đem lại cho tôi những sức mạnh mới và những kinh nghiệm lạ mà người khác- những người giả vờ rằng họ mạnh - không thể đấu lại.
Mọi người, bất kể ai quan tâm tôi, mỗi ngày họ đều lo lắng rang tôi có thể sẽ làm gì đó và tôi không bao giờ lên kế hoạch cho bất cứ thứ gì. Mọi thứ chỉ đơn giản xảy ra.
Chỉ sự hiện diện của tôi là đủ tạo rắc rối, nhất định sẽ có gì đó xảy ra.
Tôi muốn mọi người cũng sống theo cách đó. Không có sự khác biệt trong tình huống hay con người. Tôi muốn mọi đứa trẻ được sống trong cùng cách đó để chúng có thể nhớ mọi khoảnh khắc đã xảy ra trong đời chúng thật rực rỡ, hoàng kim.
Tôi không nhớ bất cứ gì mà có thể nói là “Không nên xảy ra” hay “không nên xảy ra theo cách đó”. Cách mà mọi thứ xảy ra tôi tận hưởng và yêu thích rất nhiều nhưng mọi người lại luôn lo lắng rồi tôi sẽ phá hỏng tất cả.
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét