46. Thưởng hay phạt, chỉ là góc nhìn
Những năm sau tôi chăm hơn nhưng khi đi học tôi luôn luôn đến lớp trễ bởi vì tôi quá hứng thú với những thứ xảy ra trên đường. Tôi luôn khởi hành rất sớm để có thể đi từ nhà đến trường hoàn toàn đúng giờ, nhưng tôi không bao giờ tới được trường đúng giờ bởi vì quá nhiều thứ hay ho dọc đường đi - như là một vài nhà ảo thuật đang làm vài trò khăm của họ và điều đó thì thật quá cám dỗ. Nghĩ về việc rời bỏ những màn ảo thuật tuyệt vời để đi đến lớp, nơi mà người giáo viên ngu ngốc đang nói về địa lý. Thật là kinh khủng khi phải nghĩ về chuyện đó, tôi đơn giản quên toàn bộ ý tưởng về trường học khi có cái gì đó khác xảy ra trên đường đến trường.
Vậy nên một cách tự nhiên, tôi cứ thường bị phạt, nhưng cũng sớm thôi các giáo viên nhận ra rằng thật là vô ích để mà phạt tôi. Bởi vì tôi gần như năn nỉ xin “được” bị phạt nhiều hơn nữa.
Hình phạt đầu tiên họ dành cho tôi là đi bộ xung quanh ngôi trường bảy lần. Tôi đề nghị: “Nếu em đi mười một vòng luôn thì sao? Điều đó có được phép không?”
Họ nói: “Em điên à? Đây là một hình phạt.”
Tôi nói: “Em biết đây là một hình phạt, nhưng đàng nào sáng nay em cũng bỏ lỡ bài tập thể dục buổi sáng rồi. Vậy nên nếu em có thể xem hình phạt đó như một bài tập thể dục buổi sáng thì thầy cũng không mất mát gì. Hình phạt của thầy được thi hành và bài tập thể dục của em cũng được hoàn thành. Không ai mất gì cả, cả hai chúng ta cùng đạt được mục tiêu.”
Vậy nên họ dừng hình phạt đó lại, bởi vì nó không được tiến hành theo cách họ muốn chút nào. Sau đó họ phạt tôi đứng bên ngoài lớp học. Tôi nói: “Thật là tốt. Trên thực tế, dù cho có ngôi bên trong thì em cũng luôn nhìn ra bên ngoài. Ai thèm quan tâm thầy đang dạy cái gì chứ? Những con chim thì đang hót, những cái cây thì đang lấp lánh... bên ngoài thì đẹp tuyệt vời như vậy.”
Vị hiệu trưởng thường hay đi xung quanh trường và một ngày khi thấy tôi đứng bên ngoài lớp học và ông ấy hỏi: “Có chuyện gì thế này?”
Tôi nói: “Không có chuyện gì cả. Em thích đứng bên ngoài. Ngoài này khiến em thấy khỏe khoắn hơn, không khí trong lành hơn. Và thầy có thấy cảnh vật này xinh đẹp không?”
Nhưng ông ấy nói: “Tôi sẽ gặp giáo viên của em để hỏi tại sao anh ta lại cho phép em ở ngoài như vậy?”
Và ông ấy đến gặp thầy giáo của tôi. Vị thầy giáo nói: Tôi phạt em ấy từ vài ngày trước tội không chú ý bài học. Tôi đã nghĩ nó như một hình phạt nhưng lạ là em ấy lại tận hưởng cái hình phạt đó quá chừng. Mà chưa dừng lại ở đó, em ấy còn đi tạo ra những tin đồn đến những học sinh khác rằng đứng bên ngoài thì khỏe mạnh hơn, trong lành hơn. Và thế rồi tất cả chúng đều hỏi tôi ‘Thưa thầy, chúng em có thể ra ngoài đứng không?’ Và nếu vậy, nếu tôi cho phép chúng thì tôi sẽ làm gì ở đây? Chắc là tôi cũng sẽ bước ra ngoài đó mà đứng luôn cùng chúng nó.”
Nó không phải là câu hỏi về việc mọi thứ xảy đến thế nào.
Nhận xét
Đăng nhận xét