Chương XXVIII - 30 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXVIII - 30 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Prem có nghĩa là tình yêu. Tình yêu là sức mạnh duy nhất, tất cả những sức mạnh khác là không chính đáng. Nhưng tình yêu cũng rất ngược đời - sức mạnh của nó không phải là của bạo lực, của gây hấn; sức mạnh của nó là của cởi mở, dễ tổn thương, sẵn sàng đón nhận. Sức mạnh của nó bao gồm buông bỏ, mềm mại, dâng hiến.

Trên thế giới có hai khả năng về sức mạnh. Một là sức mạnh giống đực - sức mạnh của đá, sức mạnh của thú hoang. Sức mạnh thứ hai là giống cái; sức mạnh của nước, không phải đá; của hoa, không phải thú hoang; không phải sức mạnh của cơ thể, của cơ bắp mà là sức mạnh của trái tim.

Tên của bạn là hay những nghĩa phải được hiểu một cách đúng đắn. Người phụ nữ mạnh không có nghĩa như là người đàn ông mạnh; với đàn ông thì ý nghĩa thay đổi. Người đàn ông mạnh nghĩa là như đá. Người phụ nữ mạnh nghĩa là như chất lỏng, như dòng chảy, như nước chảy; dòng suối cuồn cuộn, sức mạnh của đạo - không phải là đấu tranh mà là mềm dẻo.

Jesus nói: Ban phúc cho những người cuối cùng trên thế gian, bởi vì họ sẽ là người đầu tiên trong vương quốc của Thượng đế. Ông ấy đang nói về sức mạnh đó, sức mạnh của không ai cả.

Anand có nghĩa là phúc lạc, moksha có nghĩa là tự do tối thượng. Từ “moksha” là quá duy nhất ở phương Đông và không thể dịch sang bất kỳ ngôn ngữ phương Tây nào, bởi vì chính ý tưởng của moksha chưa bao giờ tồn tại trong ý thức phương Tây. Nhưng nó có thể được hiểu.

Những tư tưởng mộ đạo phương Tây nghĩ về hai điều tồn tại: một là địa ngục, hai là thiên đường. Địa ngục là sự đau khổ thuần khiết và thiên đường là niềm vui thanh khiết. Chúng ta có hai từ này ở phương Đông, nhưng chúng ta có từ thứ ba “moksha” có nghĩa là tự do từ niềm vui cũng nhiều như tự do từ nỗi đau khổ - bởi vì sự sáng suốt vĩ đại phương Đông về cuộc đời là ở chỗ, thời điểm xuất hiện khi con người mệt mỏi về niềm vui, chán nản với hạnh phúc. Đó là sự sáng suốt vĩ đại.

Hiểu một cách đơn giản rằng, con người chán nản với đau khổ, con người mệt mỏi vì nó, con người muốn rũ bỏ nó. Nhưng những nhà huyền môn phương Đông nhìn thấy rằng, có thời khắc xuất hiện khi hạnh phúc là tầm thường, là gánh nặng không cần thiết và con người cũng muốn rũ bỏ nó. Khi bạn rũ bỏ khỏi cả hai đau khổ và vui sướng, tốt và xấu, ánh sáng và bóng tối, sinh và tử, khi bạn tự do khỏi lưỡng cực - trạng thái đó, sự siêu việt đó là moksha.

Không thể định nghĩa điều đó, bởi vì, thời điểm bạn cố định nghĩa nó, bạn sử dụng bất kỳ từ nào thì lưỡng cực cũng quay trở lại. Nếu bạn gọi nó là ánh sáng, không phải như vậy, bởi vì ánh sáng là một phần của lưỡng cực: sáng - tối. Nếu bạn gọi đó là tốt, không phải như vậy. Thậm chí nếu bạn gọi đó là Thượng đế, không phải như vậy, bởi vì Thượng đế là một phần của tồn tại lưỡng cực: thiên thần và quỷ dữ. Không từ ngữ nào là thỏa đáng. Đó là trải nghiệm không lưỡng cực, không từ ngữ củ cái một tuyệt đối với tồn tại. Nó quá tĩnh tại, quá im lặng đến mức con người không có ở đó, bởi vì con người chỉ có thể ở đó nếu có một sự kích động nào đó.

Bản ngã sống nhờ sự kích động; sự kích động phải có đó để bản ngã tồn tại. Nếu đó không phải là niềm vui thích, bản ngã sẵn sàng sống với đau khổ, nhưng sự kích động là cần thiết. Trạng thái không-kích động là biến mất và biến mất là đạt được tự do cuối cùng. Đó là điều chúng ta gọi là phúc lạc. Phúc lạc không tương đương với hạnh phúc; đó chỉ là sự vắng mặt của mọi niềm hạnh phúc, của mọi nỗi bất hạnh.

Đó là mục tiêu của sannyas và khi nó đạt được thì có một cái gì đó vẫn giữ nguyên bị thất lạc. Nó có thể đạt được, bởi vì đó là một cái gì đó cố hữu trong chính thực tại bạn; nó chỉ cần bộc lộ.

Anand có nghĩa là phúc lạc, reiner có nghĩa là con người thanh khiết. Sự thanh khiết không có nghĩa là lòng tốt; sự thanh khiết có nghĩa là sự vắng mặt của ý tưởng về thiện và ác. Sự thanh khiết có nghĩa là ngây thơ trong trắng. Tội phạm không phải là không có tội, mà là người đã làm điều sai trái; và cái gọi là vị thánh không phải là không có tội, hoặc không phải là không kiêu ngạo. Cả hai được chọn: người này đã trở thành tội đồ, người khác đã trở thành thánh nhân, cả hai đều đã được tính toán.

Con người trong trắng giống như đứa trẻ: họ không biết gì về tốt hoặc xấu. Họ sống cuộc đời không tính toán, không kế hoạch, thời điểm đến thời điểm. Họ không có tính cách cá nhân: con người thanh khiết thực sự không bao giờ có tính cách cá nhân. Những người xấu có tính cách cá nhân, những người tốt có tính cách cá nhân, nhưng người thực sự thanh khiết không có tính cách cá nhân. Họ không thể có tính cách, bởi vì tính cách có nghĩa là ô nhiễm, tính cách có nghĩa là ô uế.

Tính cách cá nhân có nghĩa bạn đã bắt đầu sống theo ý tưởng cụ thể nào đó. Bạn không còn thanh khiết nữa; hành động của bạn đã được lên kế hoạch trước, được nhắc lại. Hành động của bạn không tức thời, nó xuất hiện từ quá khứ. Nó đã được chuẩn bị trước, do vậy nó tẻ ngắt, vô trách nhiệm, không thông minh. Người thông minh không cần mang bất kỳ câu trả lời được chuẩn bị sẵn bên mình. Người đó tin vào trí thông minh của mình, cho nên khi hoàn cảnh xuất hiện, họ phản ứng ngay, và từ sự phản ứng đó một cái gì đó nảy sinh.

Sự nảy sinh đó sẽ làm ngạc nhiên họ cũng nhiều như làm ngạc nhiên những người khác, bởi vì họ đã không biết rằng điều đó sẽ giống như vậy. Tuy vậy người thanh khiết liên tục sống trong ngạc nhiên; họ sống cuộc đời tràn đầy sự ngạc nhiên. Cuộc đời họ là tràn đầy sự kinh sợ. Họ sống như điều huyền diệu, họ hoạt động như điều huyền bí.

Sự tính toán sẽ tiêu diệt mọi điều huyền bí, sự cân nhắc sẽ hủy diệt mọi điều huyền bí. Am hiểu tạo ra những bức tường quanh bạn và nó không cho phép bạn nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời quanh bạn, cuộc đời nhảy múa từ thời điểm tới thời điểm, diễn ra không ngừng, đó là điều không thể tin. Kiến thức ngăn cản bạn - nó giữ cho bạn mù lòa, nó làm cho bạn bị điếc. Dần dần, nó làm cho bạn quá vô cảm đến mức cuộc đời bạn chỉ là cái tên; không còn thực sự sống động, bạn thực sự ở trong nấm mồ.

Sống trong trắng là sống mộ đạo. Jesus nói: Những người giống như trẻ nhỏ, họ sẽ có khả năng vào vương quốc của ta, vương quốc Thượng đế.

Đó là ý nghĩa của tên bạn: sự trong trắng phúc lạc, sự thanh khiết phúc lạc.

Anand có nghĩa là phúc lạc, usha có nghĩa là rạng đông - rạng đông phúc lạc. Phương Đông đã yêu thích rạng đông, lý do là vì rạng đông đại diện cho một cái gì đó bên trong của thế giới bên ngoài. Giống như đêm kết thúc, đường chân trời trở nên đỏ và mặt trời bắt đầu mọc, chính xác như vậy, sự thức tỉnh bên trong cũng xuất hiện.

Nếu con người có thể thiền vào buổi bình minh thì bên trong và bên ngoài có thể trở nên đồng bộ. Do vậy rạng đông trở thành thời điểm cho thiền. Bên ngoài có thể kích hoạt quá trình bên trong, bởi vì bên ngoài và bên trong không thực sự riêng biệt như chúng biểu hiện; chúng tham gia cùng nhau, chúng là một phần của cái toàn bộ duy nhất.

Giống như buổi sáng đẹp tuyệt vời, buổi sáng bên trong cũng vậy - một triệu lần hơn - bởi vì khi bóng đêm bên trong kết thúc, ánh sáng nảy sinh trong bản thể bạn, lần đầu tiên bạn thực sự được nảy sinh. Trước đó chỉ là cuộc sống vật lý. Bây giờ nó có màu sắc mới, phẩm chất mới, hương thơm mới: hương thơm của vĩnh hằng, hương thơm của bất tử.

Anand có nghĩa là phúc lạc; bernie là từ Giec-manh, nó là viết tắt của bernard. Nó có nghĩa là con người dũng cảm.

Theo quan sát của tôi, sự dũng cảm nhất trong cuộc đời là dám đối mặt với rủi ro để được phúc lạc.

Thiên hạ sống trong đau khổ bởi vì hèn nhát. Mọi người là hèn nhát và với những kẻ hèn nhát thì chỉ có đau khổ.

Trong đau khổ có một vài điều hấp dẫn với những kẻ hèn nhát. Đó là sự an toàn, bạn có thể phụ thuộc vào nó. Nó sẽ không rời bạn một cách dễ dàng, nó sẽ theo bạn; bạn sẽ không bao giờ được là một mình. Nó giúp bạn để có được sự chú ý của những người khác, nó giúp bạn có được sự thông cảm của những người khác. Nó trở thành nguyên cớ vì nhiều điều: nếu bạn thất bại, nó là nguyên cớ, nếu bạn không thành công, nó là nguyên cớ; nếu bạn không sáng tạo, nó là nguyên cớ. Nó là cái ô, bạn có thể giấu nhiều điều dưới nó. Và bạn không cần phải rất sáng tạo; bạn chỉ đơn giản là chờ đợi và nó sẽ tự nguyện xuất hiện. Bạn không cần phải tài năng, bạn không cần nhiều trí thông minh để trở thành đau khổ. Bất kỳ người ngu ngốc nào cũng có khả năng trở nên đau khổ. Nhưng trở nên phúc lạc cần trí thông minh.

Trở nên phúc lạc là một nghệ thuật - thực tê,sẽ là nghệ thuật vĩ đại nhất có thể được. Con người phải khám phá điều đó, con người phải lao vào vùng chưa biết, con người phải đối mặt với rủi ro để vào vùng chưa được vẽ trên bản đồ, không bản đồ trên tay, không hướng dẫn. Con người phải sống cuộc đời rủi ro, chỉ có thế thì con người mới trở nên phúc lạc. Con người phải là kẻ chơi bạc mà không phải là thương gia, chỉ có thể con người mới phúc lạc.

Sannyas là rủi ro, bởi vì nó hướng tới một cái gì đó chưa biết, không an toàn, không quen biết. Di chuyển vào thế giới, ở thế giới đó bạn không biết gì. Đó là việc lặn sâu vào linh hồn bạn, từ đó bạn vẫn giữ nguyên tâm thần trong nhiều cuộc đời. Con người sẽ cần lòng dũng cảm để bỏ rơi sự nhận dạng cũ, can đảm để chết như là con người cũ và chỉ khi đó thì con người mới mới có thể được sinh ra. Khi người cũ dừng thì người mới sinh ra. Tất cả những điều chúng ta biết về chúng ta đều là con người cũ; đó là sự nhận dạng của chúng ta, bản ngã của chúng ta, sự quen biết của chúng ta với chính chúng ta. Rủi ro ghê gớm nhất là trải qua khủng hoảng sâu sắc về nhận dạng.

Đó chính là sannyas là gì; ban đầu nó tạo ra là sự khủng hoảng về nhận dạng. Con người cũ bắt đầu biến đi, con người mới không được nhìn thấy ở nơi nào và bạn đang trong trạng thái mập mờ mây trôi. Nỗi sợ ghê gớm xuất hiện. Con người hẳn là muốn quay trở lại và bám lấy thế giới cũ, thế giới quen biết nhưng không thể; quay lại là điều không thể. Cuộc đời không biết quay lùi lại, nó luôn hướng về phía trước.

Lòng dũng cảm vĩ đại sẽ cần đến, không bao giờ cần đến sợ hãi. Đó là cái giá chúng ta phải trả để được là phúc lạc.

Prem có nghĩa là tình yêu, cecilia có hai nghĩa; một xuất phát từ Latinh, nó có nghĩa là mù. Tình yêu là mù quáng, đó là vẻ đẹp của tình yêu. Mù theo con mắt của người trí tuệ, bởi vì nó là vô lý, phi logic. Nó có mắt của chính nó, nhưng cái đầu không thể nhìn thấy đôi mắt của trái tim. Cái đầu liên tục lên án trái tim là mù quáng. Nhưng những người đã nếm trải tình yêu nói rằng chỉ tình yêu mới có mắt, bởi vì nó có thể nhìn thấy những nơi mà logic thất bại, nó có thể tới những nơi mà lý lẽ dừng lại.

Lý lẽ nặng nề, giới hạn bởi lực hút của đất. Tình yêu là nhẹ; nó có đôi cánh, nó có thể bay lên những bầu trời cao nhất.

Nhưng nó vẫn giữ nguyên là khó hiểu đối với trí tuệ, do vậy những người am hiểu trên khắp thế giới đã gọi tình yêu là mù quáng. Nhưng thà mù quáng trong tình yêu còn tốt hơn là mắt sáng của logic. Nếu có sự lựa chọn giữa đôi mắt mù quáng của cái đầu và đôi mắt mù quáng của trái tim thì hãy chọn sự mù quáng của trái tim.

Đó là sự khởi đầu của sannyas. Sannyas là tình yêu với tồn tại.

Nghĩa khác của cecilia cũng đẹp. Cecilia là nhà huyền môn Thiên Chúa giáo nữ. Bà ấy đã bị sát hại, bị ám sát, nhưng trong khi bà ấy bị hành hạ, bà ấy luôn hát những bài ca tuyệt vời. Họ không thể sát hại những bài ca của bà ấy: họ có thể hủy hoại cơ thể nhưng không thể hủy hoại linh hồn bà. Thậm chí Jesus không hát những bài ca khi ngài bị đóng đinh trên cây thập ác, nhưng Cecilia đã từng thực hiện. Bà ấy đã bùng nổ thành nhiều bài ca; hơi thở cuối cùng là bài ca của trái tim bà. Vì thế họ trở thành những vị thánh bảo trợ cho âm nhạc. Chắc hẳn bà đã yêu Thượng đế một cách tuyệt đối.

Điều huyền diệu này là có thể chỉ bởi tình yêu tuyệt vời - khi bạn bị hành hạ, khi bạn bị giết hại, khi cái chết đang chắc chắn đến gần hơn ở mỗi thời điểm và bạn vẫn chỉ tỏa hương thơm cùng bài ca. Điều đó là có thể chỉ bởi sự tin tưởng tuyệt đối. Đó là chiến thắng của cái sống trước cái chết. Đó là chiến thắng của âm nhạc đối với sự tàn sát.

Lần sau hãy đến với thời gian dài hơn; nhiều điều phải được thực hiện? Tôi phải dậy bạn làm cách nào để ca hát!

Prem có nghĩa là tình yêu, gerard có là từ Giec-mah; nó có nghĩa là chiến binh da đỏ với ngọn giáo. Điều đó có một chút nguy hiểm, bạo lực và không phải là sự yêu thích của tôi. Nhưng với tình yêu tham gia vào thì toàn bộ phẩm chất được biến đổi. Tên đầy đủ của bạn bây giờ sẽ là: chiến binh da đỏ với ngọn giáo tình yêu.

Tình yêu là ngọn giáo. Nó không tiêu diệt ai; nó không phải là hủy diệt, nó là sáng tạo.

Đó là nền tảng rất cơ bản của cuộc sống, vui vẻ, sáng tạo. Nhưng tôi vẫn giữ tên nó bởi vì nghĩa của nó mang nội dung về lòng dũng cảm.

Nên nhớ: dũng cảm không có nghĩa là không sợ hãi. Nếu một người nào đó không sợ hãi, bạn không thể gọi họ là dũng cảm. Bạn không thể gọi cỗ máy là dũng cảm; nó là không sợ hãi. Dũng cảm chỉ tồn tại trong đại dương của sợ hãi, dũng cảm là ốc đảo trong đại dương sợ hãi. Nỗi sợ có đó, nhưng mặc dù vậy, con người vẫn bất chấp rủi ro; đó là lòng dũng cảm. Con người run sợ, con người sợ vào bóng tối và vẫn tiếp tục hành trình. Mặc dù là từ hành trình; đó là ý nghĩa của trở nên dũng cảm. Điều đó không có nghĩa là sợ hãi. Nó có nghĩa là rất nhiều nỗi sợ nhưng vẫn không bị nó khống chế.

Câu hỏi sâu sắc nhất nẩy sinh khi bạn hướng vào tình yêu. Thế thì nỗi sợ ôm chặt tâm hồn bạn, bởi vì yêu có nghĩa là chết, chết thành người khác. Đó là cái chết, và còn sâu sắc hơn cái chết thông thường. Với cái chết, và thông thường, chỉ có cơ thể chết; với cái chết của tình yêu, bản ngã chết. Tình yêu cần khí phách lớn lao. Nó đòi hỏi con người có khả năng vào nó, mặc dù tất cả nỗi sợ đó sẽ vẫn la lối ầm ĩ quanh con người.

Rủi ro càng ghê gớm thì hả năng phát triển thành tuyệt vời - vậy nên, không gì có ích hơn tình yêu trong việc giúp con người phát triển. Mọi người sợ hãi vẫn giữ nguyên là trẻ con, vẫn giữ nguyên chưa trưởng thành, chưa chín chắn trong tình yêu. Đó là ngọn lửa duy nhất của tình yêu, nó mang sự chín chắn đến cho bạn. Tình yêu là con dao hai lưỡi: nó đâm bạn và nó cũng đâm người khác - và nó đâm vào chính lõi sâu nhất của bản thể bạn.

Cho nên hãy để nghĩa là: dũng cảm cùng cây dáo của tình yêu. Nghĩ về tình yêu, thiền về tình yêu, bước từng bước vào yêu. Dần dần, bạn sẽ có khả năng khám phá địa hạt của tình yêu. Và địa hạt của tình yêu là địa hạt của Thượng đế; đó là toàn bộ bản đồ của Thượng đế. Con người biết tình yêu là biết Thượng đế; con người không biết tình yêu là có thể biết về Thượng đế nhưng sẽ không bao giờ biết Thượng đế là gì.

*


[Một sannyasin nói: Osho, kể từ khi tôi cùng thầy, tôi đã nhìn thấy tình yêu thông qua hai bộ mặt và tôi đã mang những bộ mặt đó cùng mình. Những thứ tuyệt diệu nhất và khủng khiếp nhất với tôi là với tình trạng đó].

Tình trạng đơn giản là tuyệt đẹp. Chỉ bởi vì ở nơi nào đó trong thâm tâm bạn, bạn tạo ra rắc rối từ nó, bạn vướng vào rắc rối một cách không cần thiết.

Học hỏi bí mật đơn giản: đừng chọn, hãy để mọi thứ xảy ra. Và bất kỳ điều gì xuất hiện cũng là tốt. Đúng, đôi khi những điều xấu xa cũng xuất hiện, nhưng chúng cũng là tốt. Đôi khi đau khổ xuất hiện; điều đó cũng là tốt. Điều tốt không loại trừ bất kỳ thứ gì, nó bao gồm tất cả.

Bạn thực sự trong tình trạng tốt, nhưng bởi vì bạn muốn làm cho nó rõ ràng hơn, bình ổn hơn, xđhơn, chắc chắn hơn thì bạn lại tạo ra rắc rối cho chính mình.

Không tình trạng sống động nào có thể từng được xác định. Nó luôn mơ hồ; nó như mây mù, hơi khó hiểu, nó luôn thay đổi, nó ở trong tình trạng thay đổi liên tục. Và con người tạo ra nỗi khổ bởi vì họ sợ ở trong tình trạng luôn thay đổi. Họ muốn sự chắc chắn, chắc như đinh đóng cột. Họ muốn biến mọi thứ thành xác định, thành cụ thể sao cho họ có thể thao túng nó. Họ không muốn bị lạc trong sương mù. Nhưng cuộc đời là vậy, tình yêu là vậy, thiền là vậy: có khả năng bị lạc trong sương mù - không xác định, không cụ thể, không phương hướng, không bất kỳ khả năng phán đoán nào về những gì sẽ xảy ra thời điểm tiếp theo. Với sự tin tưởng lớn lao, con người cho phép bất kỳ điều gì xuất hiện.

Bạn đang trong thử thách tuyệt vời. Và tình yêu trở thành thực sự sắc bén khi có thử thách. Chỉ hai người yêu không phải là hiện tượng quá sâu sắc. Khi có ba người yêu, thế thì nhiều thứ trở thành ba chiều hướng; ngược lại nó vẫn giữ nguyên hời hợt, hai khía cạnh. Và bạn đang thực sự nhìn vào bức tranh đa chiều! Hãy vào nó, và vào sự thích thú! Điều gì sẽ bị mất? Hai đối tác khác đang nhận nhiều thứ hơn bạn; họ đang thích thú cuộc chơi hơn. Bạn cũng thích thú!

Nhưng chúng ta quá nặng gánh với những ý tưởng lỗi thời, những khái niệm vô nghĩa. Hãy đặt mọi thứ ra ngoài và hãy để nhiều điều xuất hiện. Bất kỳ điều gì xuất hiện cũng đều tốt. Đừng cố thao túng tình trạng đó, đừng cố làm chủ chúng. Bởi chính nỗ lực làm chủ chúng mà bạn bắt đầu đấu tranh, bạn bắt đầu kháng cự. Và thế thì toàn bộ niềm vui biến mất; điều huyền bí trở thành rắc rối. Đừng kháng cự, đừng đấu tranh, mọi rắc rối sẽ biến thành huyền bí.

Đó là toàn bộ nghệ thuật sống, tôi gọi đó là giả thuật kim. Nghệ thuật biến đổi rắc rối thành huyền bí là giả thuật kim. Nhưng mọi người liên tục làm điều ngược lại - họ liên tục biến đổi những điều huyền bí thành những rắc rối và thế rồi họ chịu đựng đau khổ.

Thời gian này đừng chọn. Hãy sẵn sàng với bất kỳ điều gì xuất hiện, đi bất kỳ đâu nó mang bạn đi. Như chiếc lá vàng trong gió, không đích đến, vô phương, không ý niệm về nơi bạn sẽ đến. Bất kỳ nơi nào làn gió thổi, bạn sẽ đồng hành cùng nó; và nếu làn gió đổi hướng, dĩ nhiên bạn đổi hướng cùng nó - bạn không tạo ra, một sự kháng cự yếu ớt nào với gió.

Hãy là gỗ trôi dạt và nhìn xem sự thích thú của nó - đó là toàn bộ bí mật của đạo.

Prem có nghĩa là tình yêu, lok có nghĩa là thế giới - thế giới tình yêu hoặc khía cạnh tình yêu. Cuộc sống là đa dạng. Chúng ta đang không sống trong một thế giới, có nhiều thế giới cùng nhau; nó là đa vũ trụ, không phải là duy nhất vũ trụ. Trong vũ trụ, người sống trong cuộc đời logic hoàn toàn khác với người sống trong tình yêu. Nhà thơ sống trong thế gian hoàn toàn khác với nhà toán học, nhà chính trị sống trên thế gian hoàn toàn khác với nhà huyền môn. Có nhiều thế giới ở đây, nhưng điều tốt nhất để lựa chọn là thế giới tình yêu, bởi vì tất cả mọi điều tuyệt vời đều nảy sinh từ tình yêu - thơ ca, âm nhạc, nhảy múa. Và sau cùng, Thượng đế xuất hiện từ tình yêu.

Cho nên hãy để tình yêu trở thành thế giới của bạn bạn hãy chọn nó một cách tỉnh táo. Bỏ rơi mọi thứ chống lại tình yêu và giữ gần với trái tim bạn những thứ tình yêu; thế thì dần dần cấu trúc sẽ thay đổi. Khi bạn trở thành tình yêu, bạn đã thực sự trở thành con người. Chỉ con người mới có khả năng yêu - và không phải mọi con người, bởi vì nhiều người vẫn giữ nguyên chỉ là khả năng, họ chưa bao giờ biến điều đó thành hiện thực. Chỉ tình cờ, Phật, Jesus, Zarathustra, Lão Tử trở thành những người yêu thực sự. Họ biết những cực đỉnh, họ biết kho báu của cuộc đời.

Sannyas là thế giới của tình yêu. Tôi khai tâm bạn thành sannyas sao cho tôi có thể khai tâm bạn thành tình yêu. Sannyas là ô cửa; tình yêu là ngôi đền.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho