Chương XIX - 19 tháng giêng năm 1979

Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XIX - 19 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Thực tế, không có nghĩa đối với bất kỳ từ nào; mọi nghĩa đều là tùy hứng. Đó là phát minh của loài người. Chúng ta trao nghĩa cho các từ; các từ không có bất kỳ nghĩa nào. Chính vì vậy mà có quá nhiều ngôn ngữ. Có ba nghìn ngôn ngữ trên khắp trái đất; đôi khi cùng một từ có nghĩa thế này trong ngôn ngữ này và có nghĩa khác trong ngôn ngữ khác. Các từ được trao cho các nghĩa: chúng là hữu ích nhưng chúng không có giá trị nội tại.

Những âm thanh không được tạo ra bởi con người mà chúng có ở đó. Thậm chí nếu con người biến mất khỏi thế gian thì âm thanh vẫn tiếp tục. Trên núi cao, thác nước đổ xuống tạo ra âm thanh, sóng của đại dương tạo ra âm thanh, gió thổi qua ngọn thông tạo ra âm thanh, chim muông không ngừng ca hót; nhưng như vậy sẽ không có nghĩa nào cả.

Nghĩa như vậy là sự sáng tạo của bộ có con người; và con người phải vượt lên trên nghĩa, chỉ khi đó mới vượt lên tâm trí. Nếu con người có thể bỏ rơi nghĩa, thế thì tâm trí sẽ bị bỏ rơi một cách tự động.

Cho nên, tên bạn không có nghĩa, đó là điều tốt. Nên nhớ điều này, nghĩa phải bị bỏ rơi. Việc không ngừng tìm kiếm nghĩa tạo ra mối lo âu. Mọi người liên tục hỏi những điều ngớ ngẩn. “Ý nghĩa của cuộc sống là gì?” họ hỏi vậy. “Ý nghĩa của tình yêu là gì?” họ lại hỏi. “Bông hồng có ý nghĩa gì?” và “Chim đang bay có ý nghĩa gì?” và bởi vì, trong ngôn ngữ những câu hỏi cso vẻ thích đáng nên mọi người không ngừng tìm kiếm ý nghĩa.

Không có gì ở bất kỳ đâu. Và đó chính là vẻ đẹp của tồn tại, rằng nó không có ý nghĩa - bởi vì nghĩa sẽ là sự giới hạn. Bởi vì nó không có ý nghĩa nên nó là không giới hạn, là vô hạn. Và bởi vì nó không có ý nghĩa nên nó gần với thơ ca hơn là toán học. Gần với tình yêu hơn là logic. Con đường của cô ấy không phải là của ý nghĩa; nó không quan tâm đến tất cả những điều về ý nghĩa. Nó sống từ thời điểm tới thời điểm, không mục đích, bởi vì nó là mục đích của chính nó.

Nghĩa có nghĩa rằng mục đích ở một nơi nào đó. Nghĩa hạ thấp cuộc sống thành công việc: nó trở thành công việc thương mại, và mọi thứ bị biến thành mặt hàng, có thể bán, có thể mua. Tất cả những thứ tuyệt đẹp, tất cả những thứ là thật đều có mục đích cuối cùng của chúng, không thể bị biến thành hàng hóa. Không thể bị bán, không thể bị mua. Nó là vậy, nó không phải là vấn đề thương mại. Nó đơn giản là vậy, và cái “là” đó là vô cùng bao la. Cái “là” đó không có nghĩa nhưng lại ý nghĩa, ý nghĩa vô cùng, ý nghĩa không thể tin nổi, bởi vì nó mang ân huệ, mang sự cao quý tới mỗi thời điểm của cuộc đời.

Trở thành sannyasin có nghĩa là nỗ lực để siêu việt lên ngôn ngữ, là nỗ lực để vượt lên nghĩa, là nỗ lực để vượt lên tâm trí.

*


[Sannyasin mới nói rằng, cô ấy không liên quan đến tình dục kể từ lúc cô ấy còn thiếu niên và bắt đầu kìm nén nó… bây giờ cô ấy cảm thấy điều đó là quá trễ].

Không, không trễ!… chưa bao giờ trễ - thậm chí khi con người nằm trên giường bệnh. Chưa bao giờ trễ! Bạn còn có cuộc đời dài phía trước.

Sống trong kìm nén là sống trong nhà tù một cách không cần thiết. Tôi có thể hiểu tại sao bạn lại sợ tantra. Nếu con người đã sống trong nhà tù nhiều năm, vậy thì chính ý tưởng trở thành tự do đã làm anh ta sợ hãi, bởi vì trong nhà tù vài thứ là rất an toàn, rất bảo đảm; thực tế nhà tù là nơi tốt nhất cho những người muốn sự an toàn, sự bảo đảm.

Mọi thứ là an toàn, là bảo đảm; không trách nhiệm, không lo lắng. Không ai có thể đến và giết hại bạn, những tên trộm không thể đến để ăn cắp đồ đạc của bạn bởi những người lính gác luôn làm nhiệm vụ, bạn được bảo vệ. Và bạn không cần lo lắng về bữa ăn ngày mai; bạn sẽ được cung cấp. Bạn không cần lo lắng về đồ mặc.

Con người đã sống trong nhà tù nhiều năm trở nên rất lo lắng, vì cái ngày anh ta được tự do đang đến và thế giới tự do đang đến gần hơn; điều đó làm cho anh ta sợ. Anh ta sẽ phải kiếm bánh mì và anh ta phải nghĩ đến nhà cửa; anh ta sẽ phải đối mặt với một nghìn lẻ một sự lo lắng.

Đó là điều cũng xảy ra ở những nhà tù bên trong, nhà tù tâm lý: nếu bạn đã kìm nén trong nhiều năm, bạn sợ hãi. Nhưng nỗi sợ hãi đó phải bị bỏ rơi và cách bỏ rơi duy nhất là vào những trạng thái, nơi bạn phải bỏ rơi nó…

Thực hiện tranta và sau đó Encounter, và sau Encounter hãy nhắc lại tôi. Trong năm tháng đó bạn sẽ ra khỏi nhà tù; đừng lo lắng về điều đó. Kéo mọi người ra khỏi nhà tù, đó là toàn bộ công việc của tôi.

Và điều đó không trễ, đó thực sự chỉ là buổi sáng, buổi chiều còn rất xa. Bạn phải xuất hiện đúng thời điểm!

Một trong những bí mật nền tảng nhất của cuộc sống là: bất kỳ điều gì bạn muốn ở chính bạn thì hãy bắt đầu tạo ra nó. Đó là cách duy nhất để thu hút. Nếu bạn muốn đau khổ thế thì hạt mầm đầu tiên phải xuất hiện trong bạn. Bạn phải trở nên đau khổ bên trong, bạn phải tạo ra không gian cho đau khổ vào. Thế thì từ mọi ngóc ngách của tồn tại, đau khổ sẽ bắt đầu tuôn chảy tới bạn. Bạn phải tạo ra không gian đó, bạn đã yêu cầu điều đó; và Thượng đế rất rộng lượng, cho nên bất kỳ điều gì bạn yêu cầu đều được thỏa mãn.

Nếu bạn muốn phúc lạc xuất hiện trong cuộc đời bạn thì hãy tạo ra không gian nhỏ bé bên trong bạn. Tạo ra không gian để nó xuất hiện, và sau đó nó bắt đầu xuất hiện như cơn lũ; nó đến từ mọi nơi, từ mọi hướng. Con người hoàn toàn ngạc nhiên rằng, đó là cùng một thế giới - nơi có quá nhiều phúc lạc xuất hiện?

Jesus nói rằng những người có sẽ được trao nhiều hơn, và những người không có, thậm chí những gì họ có cũng sẽ bị lấy đi. Đây là một câu trong những câu nói hay nhất đã từng thốt ra bởi bất kỳ con người nào. Trong nó chứa đựng bí mật vĩ đại nhất của cuộc đời. Nhìn bề ngoài có vẻ điều đó chống lại công xã. Điều đó có nghĩa rằng, những người giàu sẽ trở nên giàu hơn, và những người nghèo sẽ trở nên nghèo hơn. Nhưng điều đó không có gì liên quan đến kinh tế, không có gì liên quan tới cấu trúc xã hội; nó có một cái gì đó liên quan tới quy luật nội tại của tâm thức.

Đây là cách nó là vậy: con người phúc lạc trở nên phúc lạc hơn, và con người đau khổ trở nên đau khổ hơn, bởi vì bất kỳ chúng ta là “gì” thì chúng ta cũng được tặng cái “gì” đó nhiều hơn. Chúng ta là những vị khách; tồn tại là chủ nhà. Và đây là rắc rối: mọi người muốn phúc lạc xuất hiện nhưng họ lại không tạo ra không gian cho nó. Họ không muốn đau khổ nhưng họ lại liên tục tạo ra không gian cho nó.

Nếu tâm trí vẫn giữ nguyên tiêu cực, bạn tạo ra không gian cho đau khổ; nếu tâm trí là tích cực, bạn tạo ra không gian cho phúc lạc.

Ghi nhớ điều đó, sống với nó, và bạn sẽ ngạc nhiên bởi đây là chìa khóa duy nhất có thể mở mọi ổ khóa và mọi ô cửa.

Deva có nghĩa là linh thiêng, gathen có nghĩa là câu chuyện, câu chuyện linh thiêng. Đó là sự bộc lộ một cái gì đó, đã từng luôn có đó, nhưng đã ẩn giấu. Đó là sự biểu cảm của một cái gì đó đã từng trong dạng hạt mầm. Đó là sự tiến hóa và không có kết thúc; những đỉnh bên trên những đỉnh và những vũ trụ đang chờ đợi. Con người không phải là sự kết thúc, thực tế con người là sự khởi đầu.

Chúng ta hãy còn chưa thực sự bắt đầu hành trình. Con người chỉ là sự chuẩn bị cho siêu nhân. Con người là sự chuẩn bị cho Christ, cho Phật, cho Krishna. Con người là bức tranh còn để trống: việc sơn vẽ phải xảy ra, và nó không thể xảy ra nếu không có sự hợp tác của bạn. Không thể ép buộc nó xảy ra; bạn phải hỗ trợ tính biểu lộ bên trong bạn. Bạn không trở nên thỏa mãn quá sớm, và bạn không thỏa mãn như là bạn.

Con người là mũi tên, và mũi tên phải tới mục tiêu. Con người là con đường một chiều, con người là cuộc hành hương. Đó là vẻ đẹp của con người, bởi vì chỉ có con người mới tiến hóa.

Trong hàng triệu năm, sư tử vẫn giữ nguyên là sư tử và hổ vẫn giữ nguyên là hổ, hoa hồng vẫn giữ nguyên là hoa hồng, hoa sen vẫn giữ nguyên là hoa sen. Chỉ con người là đang thay đổi, chỉ con người là đang phát triển. Với con người thì không có gì là tĩnh, mọi thứ là động. Đó là vẻ đẹp và niềm tự hào của con người.

Con người có trách nhiệm vĩ đại nào đó. Tồn tại tin cậy mãnh liệt vào con người. Trên đôi vai của con người, tồn tại hy vọng một cái gì đó sẽ xuất hiện. Con người là niềm hy vọng, và mọi người phải giúp sức cho sự biểu lộ này. Tất cả có đó, nhưng phải được giải mã. Tất cả có đó giống như hạt mầm, nhưng hạt mầm chỉ là tiềm năng; con người chỉ là tiềm năng.

Tai ương khủng khiếp nhất đang xảy ra trên thế giới ngày nay, đó là mọi người bắt đầu lãng quên, hoàn toàn lãng quên, rằng họ phải vượt lên chính họ, rằng họ phải siêu việt lên chính họ, rằng con người phúc lạc chỉ khi họ vượt lên chính họ. Con người là động vật duy nhất vượt lên chính mình, ai có thể vượt lên chính mình, và nếu con người không thực hiện được điều đó thì họ vẫn giữ nguyên đau khổ.

Đau khổ không thuộc về sự phát triển và phúc lạc là sản phẩm phụ của sự phát triển.

Anand Joseph - Joseph phúc lạc. Điều đó nhắc nhở con người về người cha của Jesus. Và mọi người phải trở thành người cha của Jesus bằng con đường nào đó. Tâm thức Christ phải được sinh ra trong bạn. Bạn phải là cha của điều đó, bạn phải là mẹ của điều đó. Bạn không chỉ là Joseph mà bạn còn phải là Mariam.

Đứa bé Christ đang chờ đợi được sinh ra ở mọi người, và trừ khi chúng ta trở nên rất tỉnh táo về điều đó, điều đó không thể xuất hiện - bởi vì đó không phải là việc sinh nở tự nhiên, đó là việc sinh nở của tâm thức. Đó là bước nhảy của tâm thức. Đó là bước nhảy lượng tử từ vật chất thành Thượng đế, từ bên ngoài vào bên trong, từ trần tục thành linh thiêng, từ tâm trí thành thiền định. Câu chuyện Jesus trở thành Christ là câu chuyện của mọi người; mọi người phải trở thành Christ. Christ đơn giản là biểu hiện cho sự nở hoa cuối cùng của tâm thức.

Anand có nghĩa là phúc lạc; trạng thái cuối cùng của tâm thức là phúc lạc tự nhiên. Phẩm chất nội tại quan trọng của nó là phúc lạc. Chúng ta chịu đựng đau khổ theo cách chúng ta là vô thức; chịu đựng đau khổ là sản phẩm phụ của việc giữ nguyên là vô thức, giống như robot. Chịu đựng đau khổ có nghĩa là con người có ý muốn trở thành Christ, lại bị giới hạn là máy móc: đó là sự chịu đựng đau khổ.

Tâm thức cần sự trải rộng; và cơ thể thì rất nhỏ, tâm trí cũng rất nhỏ. Nhìn vào tồn tại thông qua tâm trí là nhìn thông qua lỗ khóa. Đó là sự đau khổ: bị giới hạn, bị khóa, chỉ nhìn thông qua lỗ khóa. Cho nên, bất kỳ điều gì chúng ta nhìn thấy thông qua lỗ khóa thì không bao giờ là sự thật, đó chỉ là những phần, những mảnh. Mọi người la lên rằng họ đã tìm ra sự thật, và mọi người đang ngồi cạn lỗ khóa của chính mình. Không có hai người nào có thể đồng ý với nhau về sự thật là gì, bởi vì mọi người đang nhìn thấy những thứ khác nhau. Những lỗ khóa khác nhau làm cho bạn sẵn sàng với những mảnh vỡ khác nhau của cuộc đời.

Khi bạn ra khỏi tâm trí, bạn vào bầu trời mở rộng, và lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết sự thật là gì trong tất cả sự đa dạng của nó. Nó quá bao la đến mức bạn không thể nói về nó, nó quá hùng vĩ đến mức không từ nào có thể chuyển tải được nó.

Cho nên các Phật không nói sự thật là gì. Họ chỉ mang đến dưới bầu trời rộng mở, và họ nói “bây giờ bạn có thể nhìn thấy điều đó!” Phật nói đi nói lại với các môn đệ của mình “lhi passika: đến và nhìn xem!” Người không nói “Đến và tin”, người nói “đến và nhìn xem”.

Và đó cũng là nỗ lực của tôi, giúp bạn nhìn. Tôi không trao cho bạn bất kỳ niềm tin nào, bất kỳ tín điều nào để tin; tôi chỉ làm cho bạn nhận biết rằng bạn không cần thiết phải nhìn qua lỗ khóa. Lỗ khóa chỉ để mở cánh cửa: chìa là của bạn, nó đã được trao cho bạn. Không cần thiết phải nhìn qua lỗ khóa, không cần thiết phải là tên trộm. Đây là thế giới của bạn và sự tồn tại của bạn, tất cả đó là của bạn: mở cửa và ra ngoài. Hãy chan hòa cùng mặt trời, cùng gió, cùng mưa và nhìn xem đó là gì. Ihi passika: đến và nhìn xem. Cái nhìn đó là sự biến đổi. Cái nhìn đó là sự thức tỉnh và cái nhìn đó là phúc lạc.

Anand có nghĩa là phúc lạc, satyarthi có nghĩa là người tìm kiếm sự thật - người tìm kiếm sự thật phúc lạc. Sự thật chỉ có thể được tìm kiếm bởi những người vui sướng hoan hỉ; nó không thể được tìm kiếm bởi những người băn khoăn, bởi những người bắt đầu sự tìm kiếm vì nỗi lo lắng và sự đau khổ của mình. Họ đang không thực sự tìm kiếm sự thật, họ đang tìm kiếm một sự an ủi nào đó.

Nếu bạn tìm kiếm vì sự đau đớn thì bạn sẽ tìm kiếm thuốc giảm đau; bạn hẳn thích thuốc aspirin để làm bạn khỏi đau đầu. Chính vì vậy mà hàng triệu người trở nên bị dính vào sự an ủi nào đó, làm nguôi ngoai bạn. Giống như bài hát ru con, nó giúp bạn ngủ yên. Nó làm cho cuộc sống bạn thoải mái - không thật, không đích thực. Nó làm cho cuộc sống bạn thuận tiện hơn. Nó vận hành như dầu bôi trơn, cuộc sống trở nên êm dịu hơn. Nó không cho bạn sự thật; nó đơn giản là trao cho bạn cái giảm xóc để chống xóc. Và điều đó thực sự chống lại sự thật. Bạn càng giảm xóc thì càng ít có khả năng nhìn thấy sự thật.

Nhìn thấy sự thật thực sự không thể bắt đầu với tâm trí đau khổ. Nó có thể bắt đầu chỉ khi bạn quá phúc lạc, quá hạnh phúc đến mức bạn muốn tìm hiểu thực tại vì sự vui đùa. Trong sự tìm hiểu đó không có lo âu: đó là sự tìm hiểu vui ve. Nó giống với nghệ thuật nhiều hơn - nghệ thuật vì mục đích nghệ thuật. Con người thích thú tìm hiểu - không phải là con người lo lắng về sự thật, không phải là, nếu con người không tìm ra nó thì họ không có khả năng sống. Con người sẽ vẫn sống và sống hạnh phúc, vui vẻ, nhưng bởi vì có năng lượng, có niềm vui, có sự tò mò như trẻ nhỏ, vì tính trẻ thơ đó, vì sự tìm hiểu ngây thơ đó mà con người bắt đầu chơi với chính sự tỉnh táo của mình. Tất cả những cuộc chơi đó là gì thì cũng chính là tôn giáo.

Khi bạn bắt đầu những cuộc chơi bên trong với sự tỉnh táo, dần dần những tầm nhìn tuyệt vời bắt đầu xuất hiện. Dần dần bạn sẽ đến gần hơn với nhà bạn, và vào một ngày, bỗng nhiên sự phúc lạc của bạn có ở đó.

Anand có nghĩa là phúc lạc, unmesha có nghĩa là mở đôi mắt - đôi mắt mở phúc lạc. Điều đó không cần bất kỳ nỗ lực nào, bất kỳ sự cố gắng nào. Đó chỉ đơn giản như con người mở mắt ra vào buổi sáng khi những tia nắng bắt đầu rọi vào mặt, khi những con chim đang hót líu lo bên ngoài, khi giao thông bắt đầu trên đường phố, khi hàng xóm thức dậy. Con người bắt đầu nghe thấy tiếng ồn, tiếng ồn buổi sáng xung quanh, và con người bắt đầu mở mắt mình: sáng rồi! Không có nỗi lực ở đó.

Sự thật đạt được bởi không nỗ lực. Có những người tạo ra quá nhiều nỗ lực và không thoải mái vì nỗ lực, trở nên căng thẳng nhiều hơn. Và bạn càng căng thẳng bạn càng xa sự thật, bởi vì sự thật xuất hiện chỉ khi bạn hoàn toàn thư giãn. Trong tuyệt đối thư giãn, và chỉ bởi tuyệt đối thư giãn, sự thật đơn giản là nổi lên trong thực tại bạn, nó trào ra.

Khi bạn nghỉ ngơi, nó xuất hiện - không phải khi chạy theo nó mà là ngồi tĩnh lặng không làm gì, mùa xuân đến và cỏ tự mọc. Nỗ lực không phải là bí quyết cơ bản.

Cho nên đó là ý nghĩa của tên bạn. Unmesha có nghĩa là mở mắt mà không cần bất kỳ nỗ lực nào.

Prem có nghĩa là tình yêu, artha có nghĩa là tình yêu đầy ý nghĩa, là quan trọng. Tình yêu chính là linh hồn của tất cả điều đó, và thật không may cho con người lỡ tình yêu. Chín mươi chín phẩy chín phần trăm con người lỡ nó; chỉ rất hiếm người tình cờ biết tình yêu là gì. Không nên như vậy; đó là tình trạng rất không may. Nhưng xã hội lại chống lại tình yêu, nhà thờ chống lại tình yêu. Tất cả các nhà thờ và mọi xã hội, đã tồn tại đến bây giờ, đều có xu hướng chiến tranh, do vậy chúng không thể vì tình yêu.

Đây là một cái gì đó rất ý nghĩa để hiểu. Bây giờ, tất cả những gì con người có thể thực hiện thì máy tính cũng có thể thực hiện. Cho nên điều duy nhất còn lại với con người là tình yêu - điều đó không máy móc nào có thể thực hiện. Nghĩ có thể được thực hiện bởi máy tính, có thể còn tốt hơn, theo cách chính xác hơn. Điều duy nhất còn lại có thể được gọi là con người, đó là tình yêu. Không máy móc nào có thể thực hiện được điều đó, thậm chí không máy móc nào có thể hiểu điều đó.

Trong nhiều thời đại, trong hàng nghìn năm, con người đã được chuẩn bị, đã được đặt điều kiện, đã bị thôi miên theo cái cách mà toàn bộ tiềm năng vẫn giữ nguyên là tiềm năng, chưa bao giờ trở thành thực tế. Do vậy, bạn chưa bao giờ nhìn thấy những người tuyệt vời trên thế gian, chỉ toàn những hạng xấu xa. Thậm chí, trong khuôn mặt đẹp bạn sẽ nhìn thấy điều xấu xa, những đôi mắt đẹp chứa đầy điều xấu xa, những cơ thể đẹp nhưng đã bị xã hội đầu độc.

Và bởi vì tình yêu bị lỡ cho nên cuộc sống trở thành kéo lê. Nó bị mất phẩm chất vũ hội. Nó trở thành bài văn xuôi chán ngắt vì tính thơ ca bị làm hỏng. Chỉ duy nhất tình yêu mang thơ ca đến cho cuộc sống. Chỉ duy nhất tình yêu làm cho bạn sống động, không phải riêng biệt với tồn tại mà như là một phần, một phần của toàn bộ, trong trao đổi, trong giao cảm tuyệt vời.

Đó là cách tình yêu vận hành, giúp bạn giao cảm. Bạn yêu người phụ nữ và mối giao cảm xuất hiện; bạn yêu người bạn và mối giao cảm xuất hiện. Dần dần, giống như những gợn sóng, tình yêu bắt đầu phát triển lớn hơn và lớn hơn, rộng hơn và rộng hơn, bạn bắt đầu chạm tới mọi người nhiều hơn. Dần dần, khi bạn trở nên hòa hợp hơn với tình yêu thì thậm chí những con thú cũng vào vũ đài, và sau đó, lần lượt những cây, những tảng đá. Bỗng nhiên, vào một ngày, bạn chạm vào toàn bộ tồn tại với toàn bộ năng lượng tình yêu của bạn. Thế rồi bạn thổn thức, bạn hồi hộp, thế rồi bạn chìm trong hài hòa với tồn tại. Và sự hài hòa đó là Thượng đế.

*


[Sannyasin mới nói rằng: kể từ lần đầu tiên anh ta viếng thăm Ấn Độ mười bảy năm về trước, anh ta đã gặp nhiều guru và đọc rất nhiều, nhưng đã không thu được gì cho đến khi nhìn thấy phim về Osho, anh ta cảm thấy vô cùng xúc động để buông bỏ với ông. Anh ta hỏi sannyasin có thể trở nên hoàn cách xa với bậc thầy].

Hoàn toàn có thể. Không vấn đề gì, bởi vì nếu trái tim bạn cùng tôi, thế thì bất kỳ bạn ở đâu thì tôi cũng cùng bạn. Bạn sẽ không lỡ tôi.

Khoảng cách vật lý là không đáng kể. Bạn sẽ nhìn thấy điều đó, bạn sẽ cảm nhận nó hàng ngày, rằng khoảng cách vật lý không tạo ra khác biệt. Nó tạo ra khác biệt chỉ nếu mối liên hệ là trí tuệ; thế thì sẽ có khác biệt. Trí tuệ là một phần của vật chất, và vật chất thì tồn tại trong không gian và thời gian. Nhưng tâm hồn không phải là một phần của vật chất. Đó là thứ không vật chất nhất trong bạn, là thứ khó nắm bắt nhất trong bạn; nó tồn tại bên ngoài thời gian và không gian. Khi tâm hồn bạn hòa hợp với một người nào đó, thế thì không gian và thời gian không thành vấn đề. Thế thì bất kỳ bạn ở đâu, bạn sẽ nhận ra tôi đang cùng bạn.

Công việc sẽ tiếp tục và bạn không ngừng trở nên hoàn thiện. Chỉ giữ nguyên trong tình yêu, giữ nguyên trong sự tin cậy và giữ nguyên trong buông bỏ. Điều đó cũng sẽ phát triển hàng ngày, bởi vì bạn càng trải nghiệm những gì đang diễn ra thì sự tin cậy càng phát triển. Đó không phải là sự thuyết phục trí tuệ, đó là một cái gì đó sâu sắc hơn; cho nên không cần thiết phải sợ hãi. Bất kỳ bạn ở đâu, tôi cũng sẽ theo bạn. Đừng lo lắng. Khi môn đệ bắt đầu theo bậc thầy thì bậc thầy theo môn đệ!

Hãy giúp đỡ người của tôi ở đó, và bất kỳ khi nào bạn có thời gian thì hãy đến [trung tâm] và giữ nguyên mối liên hệ với người của tôi. Và bất kỳ khi nào bạn có thể đến, hãy trở lại. Tôi sẽ đợi…

*


[Một sannyasin sắp đi nói, anh ta bị ốm gần như trong suốt thời gian ở đây vì bị sốt xuất huyết do muỗi đốt. Anh ta cảm thấy hơi buồn rằng anh ta không thể biết Osho nhiều hơn].

Muỗi quấy rầy bạn ư?… chúng là kẻ thù rất cổ xưa của thiền nhân!…

Quay trở lại, lần sau tôi sẽ bảo vệ bạn khỏi muỗi! Chúng là những bạt tốt; nếu bạn thuyết phục chúng, chúng không quấy rầy bạn nhiều nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho