Chương 05: Thầy của các thầy

Yoga - Từ anpha tới ômêga
Yoga - The Alpha and the Omega
Osho 
Tập 02
Chương 05: Thầy của các thầy


Bên ngoài của giới hạn thời gian,

Ngài là thầy của các thầy.

Ngài được biết là aum.

Lặp lại và thiền về aum đi.

Việc lặp lại và việc thiền về aum

đem tới biến mất của mọi chướng ngại và thức tỉnh về tâm thức mới.

Patanjali đang nói về hiện tượng Thượng đế. Thượng đế không phải là đấng sáng tạo; với Patanjali, Thượng đế là việc nở hoa tối thượng của tâm thức cá nhân. Mọi người đều trên đường trở thành thượng đế. Không chỉ bạn mà hòn đá, tảng đá, mọi đơn vị của sự tồn tại đều trên đường trở thành thượng đế. Một số đã trở thành rồi, một số đang trở thành, một số sẽ trở thành.

Thượng đế không phải là đấng sáng tạo mà là cao trào, đỉnh, điều tối thượng của sự tồn tại. Ngài không ở lúc bắt đầu: ngài là ở chỗ cuối cùng. Và tất nhiên, theo một nghĩa nào đó, ngài cũng ở chỗ bắt đầu nữa, bởi vì đến cuối cùng duy nhất cái đó có thể nở hoa, cái bao giờ cũng có từ chính lúc đầu như hạt mầm. Thượng đế là tiềm năng, khả năng bị che kín: điều này phải được ghi nhớ. Cho nên Patanjali không có một Thượng đế, ông ấy có vô hạn thượng đế. Toàn thể sự tồn tại đầy những thượng đế.

Một khi bạn hiểu quan niệm của Patanjali về Thượng đế, thế thì thực sự Thượng đế không được tôn thờ. Bạn phải trở thành một thượng đế; đó là tôn thờ duy nhất. Nếu bạn cứ tôn thờ Thượng đế điều đó sẽ không ích gì. Thực ra, điều đó là ngu xuẩn. Việc tôn thờ, tôn thờ thực, nên bao gồm việc bản thân bạn trở thành thượng đế. Toàn thể nỗ lực nên đem tiềm năng của bạn tới điểm nó bùng nổ vào thực tại - nơi hạt mầm bị vỡ ra và cái bị giấu kín từ vĩnh hằng trở nên được biểu lộ. Bạn là Thượng đế không biểu lộ và nỗ lực là làm sao đem cái không biểu lộ đó lên mức được biểu lộ - cách mang nó tới bình diện của biểu lộ.

Bên ngoài của giới hạn thời gian, Ngài là thầy của các thầy.

Ông ấy đang nói về quan niệm của ông ấy về Thượng đế. Khi ai đó trở thành hoa, khi ai đó trở thành hoa sen của bản thể, nhiều điều xảy ra cho người đó và nhiều điều bắt đầu xảy ra qua người đó vào trong sự tồn tại. Người đó trở thành năng lượng vĩ đại, năng lượng vô hạn, và qua người đó, theo nhiều cách, người khác được giúp đỡ để trở thành thượng đế theo quyền riêng của họ.

Bên ngoài của giới hạn thời gian, Ngài là thầy của các thầy.

Có ba kiểu thầy. Một kiểu không đích xác là thầy; thay vì thế là thầy giáo. Thầy giáo là người dạy, người giúp cho mọi người biết về các sự vật mà không nhận ra bản thân họ. Thỉnh thoảng thầy giáo có thể hấp dẫn hàng nghìn người. Điều duy nhất được cần là họ phải là thầy giáo giỏi. Họ có thể không biết tới bản thân họ nhưng họ có thể nói, họ có thể tranh biện, họ có thể thuyết giảng, và nhiều người có thể bị hấp dẫn qua bài nói của họ, việc thuyết giảng của họ, buổi hành lễ của họ. Và nói liên tục về Thượng đế họ có thể tự lừa họ. Dần dần họ có thể bắt đầu cảm thấy rằng họ biết.

Khi bạn nói về một điều, nguy hiểm lớn nhất là ở chỗ bạn có thể bắt đầu tin rằng bạn biết. Lúc ban đầu khi bạn bắt đầu nói, dạy.... Việc dạy có hấp dẫn nào đó vì nó rất đáp ứng bản ngã - khi ai đó lắng nghe bạn một cách chăm chú, sâu bên dưới điều đó đáp ứng cho bản ngã của bạn rằng bạn biết và người kia không biết. Bạn là người biết và người kia là người dốt.

Chuyện xảy ra: một tu sĩ, một tu sĩ lớn, được mời tới nhà thương điên để nói đôi lời với những người bị giữ trong nhà thương điên đó. Tu sĩ không trông đợi gì mấy, nhưng ông ấy ngạc nhiên. Một người điên nghe ông ấy chăm chú thế - ông ấy chưa bao giờ thấy người nào lắng nghe mình chăm chú thế. Anh ta vươn mình về phía trước; từng lời anh ta đều nuốt vào con tim mình. Người này thậm chí không chớp mắt. Anh ta chăm chú thế - cứ dường như bị thôi miên.

Khi tu sĩ đã kết thúc buổi thuyết giảng, ông ta thấy rằng cùng người đó tiến tới ông giám thị và nói điều gì đó với ông này. Ông ta tò mò. Ngay khi có thể được, ông ta hỏi ông giám thị, “Người đó nói gì với ông vậy? Người đó nói cái gì đó về bài thuyết giảng của tôi sao?”

Ông giám thị nói, “Vâng.”

Tu sĩ hỏi, “Phiền ông kể lại cho tôi anh ta nói gì?”

Ông giám thị có chút ít ngần ngại, nhưng rồi ông ấy nói, “Vâng: người đó nói, ‘Thấy gì sao? Tôi ở trong còn ông ấy ở ngoài!’”

Thầy giáo đích xác ở trong cùng vị trí, trong cùng thuyền, như bạn. Ông ấy cũng là người bị giam giữ thôi. Ông ấy không có gì nhiều hơn bạn - chỉ chút ít thông tin hơn. Thông tin không ngụ ý điều gì. Bạn có thể tích luỹ; thông minh trung bình, bình thường là cần để tích luỹ thông tin. Người ta không cần là thiên tài, người ta không cần rất tài năng; chỉ thông minh trung bình là đủ. Bạn có thể tích luỹ thông tin, bạn có thể cứ tích luỹ; bạn có thể trở thành thầy giáo.

Thầy giáo là người biết mà không có việc biết. Ông ấy hấp dẫn mọi người nếu ông ấy là người nói giỏi, người viết giỏi, nếu ông ấy có nhân cách, nếu ông ấy có sức thu hút nào đó về ông ấy, đôi mắt từ lực, thân thể đầy sức thuyết phục. Và dần dần ông ấy trở nên ngày càng thiện nghệ hơn. Nhưng người quanh ông ấy không thể là đệ tử được, họ sẽ vẫn còn là học trò. Cho dù ông ấy giả vờ rằng ông ấy là thầy, ông ấy không thể làm bạn thành đệ tử được. Nhiều nhất ông ấy có thể làm bạn thành học trò. Học trò là người đang đi tìm nhiều thông tin hơn và thầy giáo là người đã tích luỹ nhiều thông tin. Đây là kiểu thầy thứ nhất - người không phải là thầy thực chút nào.

Thế rồi có kiểu thầy thứ hai, người đã biết tới bản thân mình. Bất kì cái gì người đó nói, người đó có thể nói như Heraclitus, “Ta đã tìm.” Hay như Phật người đó có thể nói, “Ta đã thấy.” Heraclitus lịch sự hơn. Ông ấy nói với những người có thể đã không hiểu nếu ông ấy nói như Phật, “Ta đã thấy.” Phật nói, “Ta là người chứng ngộ hoàn hảo nhất mà đã từng xảy ra.” Điều đó có vẻ bản ngã nhưng nó không vậy đâu, và ông ấy đang nói cho các đệ tử của ông ấy, những người có thể đã hiểu rằng không có bản ngã chút nào.

Heraclitus nói cho những người không là đệ tử - chỉ người thường. Họ chắc đã không hiểu. Một cách lễ phép ông ấy nói, “Ta đã tìm kiếm,” và bỏ phần kia - rằng, “Ta đã thấy” - cho tưởng tượng của bạn. Phật không bao giờ nói, “Ta đã tìm kiếm.” Ông ấy nói, “Ta đã thấy! Và chứng ngộ này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Nó là hoàn toàn tuyệt đối.”

Người đã tìm thấy là thầy. Người đó sẽ hấp dẫn đệ tử. Học trò bị cấm; học trò tự họ không thể đi tới đó được. Cho dù họ trôi giạt và đạt tới bằng cách nào đó, họ sẽ bỏ đi sớm nhất có thể được bởi vì người đó sẽ không giúp cho bạn thu thập thêm tri thức. Người đó sẽ cố biến đổi bạn. Người đó sẽ cho bạn hiện hữu chứ không tri thức. Người đó sẽ cho bạn hiện hữu hơn chứ không tri thức hơn. Người đó sẽ làm cho bạn được định tâm, và trung tâm là ở đâu đó gần rốn, không trong đầu.

Bất kì ai sống trong đầu đều lệch tâm. Từ này là hay: từ tiếng Anh eccentric nghĩa là ở ngoài trung tâm. Thực sự, bất kì ai sống trong đầu đều là người điên - đầu là ngoại vi. Bạn có thể sống ở chân hay bạn có thể sống trong đầu: khoảng cách từ trung tâm là như nhau. Trung tâm là ở đâu đó gần rốn. Thầy giáo giúp bạn ngày một bắt rễ vào đầu hơn; thầy sẽ nhổ bật rễ bạn từ đầu và trồng lại bạn. Đích xác...đó là việc trồng lại, cho nên nhiều đau đớn nhất định có đó - đau khổ, phiền não, bởi vì khi bạn trồng lại, cây phải bị nhổ bật rễ khỏi đất nơi nó đã từng ở. Và thế rồi lần nữa, nó phải được trồng trong đất mới. Điều đó sẽ mất thời gian. Lá cũ sẽ rụng. Toàn thể cây sẽ trải qua đau đớn, không chắc chắn, không biết liệu mình sẽ sống sót hay không. Đó là tái sinh. Với thầy giáo không có tái sinh; với thầy có tái sinh.

Socrates là đúng: ông ấy nói, “Ta là bà đỡ.” Vâng, thầy là bà đỡ - thầy giúp bạn được tái sinh. Nhưng điều đó nghĩa là bạn sẽ phải chết đi - chỉ thế thì bạn mới có thể được tái sinh. Cho nên thầy không chỉ là bà đỡ - Socrates chỉ mới nói nửa điều - thầy là kẻ sát nhân nữa: kẻ sát nhân cộng với bà đỡ. Đầu tiên thầy sẽ giết bạn như bạn hiện vậy và chỉ thế thì con người mới có thể đi ra từ bạn. Từ cái chết của bạn, có phục sinh.

Thầy giáo không bao giờ thay đổi bạn. Dù bạn là bất kì cái gì, dù bạn là bất kì ai, thầy giáo đơn giản cho bạn nhiều thông tin hơn. Thầy giáo bổ sung cho bạn; thầy giáo duy trì sự liên tục. Thầy giáo có thể thay đổi bạn, thầy có thể tinh luyện bạn, bạn có thể trở nên có văn hoá hơn, tao nhã hơn, nhưng bạn sẽ vẫn còn như cũ: cơ sở sẽ vẫn là như cũ.

Với thầy, gián đoạn xảy ra. Quá khứ của bạn trở thành dường như nó chưa bao giờ là của bạn - dường như nó thuộc về ai đó khác, dường như bạn đã mơ về nó. Nó không phải là thực; nó là ác mộng. Tính liên tục bị phá vỡ - có lỗ hổng. Cái cũ mất đi và cái mới tới, và giữa hai điều này có lỗ hổng. Lỗ hổng đó là vấn đề; lỗ hổng đó phải được đi qua. Trong lỗ hổng đó nhiều người đơn giản sợ và quay lại; chạy nhanh và níu bám lấy quá khứ của họ.

Thầy giúp bạn đi qua lỗ hổng này, nhưng với thầy giáo không có gì giống như điều đó; không có vấn đề gì. Thầy giáo giúp bạn học nhiều hơn; thầy - việc đầu tiên là giúp bạn dỡ bỏ: đó là khác biệt.

Ai đó hỏi Ramana Maharshi, “Tôi đã tới từ rất xa để học từ thầy. Xin dạy cho tôi.”

Ramana cười và nói, “Nếu ông đã tới để học, thế thì đi đâu đó khác đi vì ở đây chúng ta làm việc dỡ bỏ. Ở đây chúng ta không dạy. Ông đã biết quá nhiều; đó là vấn đề của ông. Học nhiều hơn và sẽ có nhiều vấn đề hơn. Chúng ta dạy cách dỡ bỏ, cách tháo gỡ ra.”

Thầy hấp dẫn đệ tử, thầy giáo hấp dẫn học trò. Đệ tử là gì? Mọi thứ phải được hiểu chi li, chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu Patanjali. Ai là đệ tử? Khác biệt là gì giữa học trò và đệ tử? Học trò đi tìm tri thức, đệ tử đi tìm biến đổi, chuyển hoá. Người đó chán với bản thân mình. Người đó đã đi tới điểm, tới nhận ra rằng, “Như mình thế này, mình là vô giá trị - bụi cát, chẳng gì khác. Như mình thế này là không có giá trị gì.”

Người đó đã đi tới đạt được việc sinh mới, sinh linh mới. Người đó sẵn sàng trải qua cây chữ thập, qua đau đớn của chết và tái sinh; do đó mới có từ ‘disciple-đệ tử’. Từ disciple - đệ tử bắt nguồn từ discipline - kỉ luật: người đó sẵn sàng trải qua bất kì kỉ luật nào. Bất kì điều gì thầy nói, người đó sẵn sàng theo. Người đó đã đi theo tâm trí riêng của mình mãi cho tới giờ, và người đó đã không đạt tới đâu cả. Người đó đã nghe theo tâm trí riêng của mình và người đó đã lâm vào ngày càng nhiều rắc rối hơn. Bây giờ một điểm đã tới khi người đó nhận ra, “Thế này là đủ rồi.” Người đó tới và buông xuôi theo thầy.

Đây là đệ tử, bước thứ nhất. Người đó nói, “Bây giờ tôi sẽ nghe thầy. Tôi đã nghe đủ theo cách riêng của tôi, theo tâm trí tôi; tôi đã là tín đồ, đệ tử và điều đó chẳng dẫn tới đâu cả. Tôi đã nhận ra điều này. Bây giờ thầy là thầy tôi.” Điều đó nghĩa là, “Bây giờ thầy là tâm trí tôi. Bất kì điều gì thầy nói, tôi sẽ lắng nghe. Bất kì nơi nào thầy đưa tới, tôi sẽ đi. Tôi sẽ không hỏi thầy bởi vì câu hỏi đó sẽ tới từ tâm trí tôi.”

Đệ tử là người đã học được một điều qua cuộc sống - rằng tâm trí bạn là kẻ gây rắc rối, tâm trí bạn là căn nguyên của khổ của bạn. Tâm trí bạn bao giờ cũng nói, “Ai đó khác là nguyên nhân cho khổ của tôi, không phải tôi.” Đệ tử là người đã học được rằng đây là thủ đoạn, đây là cái bẫy của tâm trí. Nó bao giờ cũng nói, “Ai đó khác chịu trách nhiệm; tôi không chịu trách nhiệm.” Đây là cách nó cứu bản thân nó, bảo vệ, vẫn còn an ninh. Đệ tử là người đã hiểu rằng điều này là sai - đây là thủ đoạn của tâm trí.

Một khi bạn cảm thấy toàn thể cái ngớ ngẩn này của tâm trí.... Nó dẫn bạn vào ham muốn: ham muốn dẫn bạn vào thất vọng. Nó dẫn bạn vào thành công: mọi thành công đều trở thành thất bại. Nó hấp dẫn bạn hướng tới cái đẹp, và mọi cái đẹp đều tỏ ra là xấu. Nó dẫn bạn cứ đi mãi; nó không bao giờ hoàn thành bất kì hứa hẹn nào. Nó cho bạn hứa hẹn nhưng không, thậm chí không một lời hứa nào được hoàn thành. Nó cho bạn hoài nghi: hoài nghi trở thành con sâu trong trái tim - độc hại. Nó không cho phép bạn tin cậy, và không có tin cậy không có trưởng thành. Khi bạn hiểu toàn thể điều này, chỉ thế thì bạn mới có thể trở thành đệ tử.

Khi bạn tới thầy, về biểu tượng bạn để đầu mình dưới chân thầy. Đây là việc vứt bỏ đầu bạn: đây là để đầu bạn dưới chân thầy. Bây giờ bạn nói, “Bây giờ tôi sẽ vẫn còn vô đầu. Bây giờ, bất kì điều gì thầy nói sẽ là cuộc đời tôi.” Đây là buông xuôi. Thầy có đệ tử đã sẵn sàng chết và được tái sinh.

Thế rồi có kiểu thứ ba - thầy của các thầy. Thầy của học trò là kiểu thứ nhất; thầy của đệ tử là kiểu thứ hai; và thế rồi kiểu thứ ba, thầy của các thầy. Patanjali nói khi thầy trở thành thượng đế - và trở thành thượng đế nghĩa là người siêu việt lên trên thời gian; với người đó thời gian không tồn tại, dừng tồn tại; với người đó không có thời gian; người đã đi tới hiểu cái vô thời gian, cái vĩnh hằng; người đã không chỉ thay đổi và trở thành tốt, người đã không chỉ thay đổi và trở nên nhận biết, mà là người đã đi ra ngoài thời gian - người đó đã trở thành thầy của các thầy. Bây giờ người đó là thượng đế.

Vậy thì người đó sẽ làm gì, thầy của các thầy? Giai đoạn này tới chỉ khi thầy rời khỏi thân thể - chưa bao giờ trước điều đó. Bởi vì trong thân thể bạn có thể nhận biết, trong thân thể bạn có thể nhận ra rằng không có thời gian. Nhưng thân thể có đồng hồ sinh học. Nó cảm thấy đói và, sau lỗ hổng thời gian, lại đói - no và đói, ngủ, bệnh tật, mạnh khoẻ. Ban đêm thân thể phải đi ngủ; đến sáng nó phải thức dậy. Thân thể có đồng hồ sinh học. Cho nên thầy kiểu thứ ba xảy ra chỉ khi thầy chung cuộc rời khỏi thân thể - khi thầy không quay lại thân thể nữa.

Phật có hai thuật ngữ. Thuật ngữ thứ nhất ông ấy gọi là niết bàn, chứng ngộ; khi Phật trở nên chứng ngộ nhưng vẫn còn trong thân thể. Đó là chứng ngộ, niết bàn - nirvana. Thế rồi sau bốn mươi năm ông ấy rời khỏi thân thể; ông ấy gọi điều đó là niết bàn tuyệt đối - mahaparinirvana. Thế thì ông ấy trở thành thầy của các thầy, và ông ấy vẫn còn là thầy của các thầy.

Mọi thầy, khi rời khỏi thân thể vĩnh viễn, khi ông ấy không quay lại nữa, đều trở thành thầy của các thầy. Mohammed, Jesus, Mahavira, Phật, Patanjali, họ vẫn còn là thầy của các thầy, và họ liên tục hướng dẫn các thầy, không đệ tử.

Bất kì khi nào ai đó trở thành thầy trên con đường của Patanjali, ngay lập tức có tiếp xúc với Patanjali, linh hồn của ông ấy trôi nổi trong tâm thức cá nhân, vô hạn, mà ông ấy gọi là Thượng đế. Bất kì khi nào một người đi theo con đường của Patanjali trở thành thầy, chứng ngộ, ngay lập tức có trao đổi với thầy nguyên gốc, người bây giờ là thượng đế.

Bất kì khi nào ai đó theo Phật trở nên chứng ngộ, ngay lập tức một quan hệ xảy tới trong sự tồn tại. Đột nhiên người đó được nối với Phật - Phật người không còn trong thân thể nữa, Phật người không còn trong thời gian và không còn trong không gian, nhưng dầu vậy vẫn hiện hữu; Phật người đã trở thành một với cái toàn bộ, nhưng vẫn hiện hữu.

Điều này là rất ngược đời và rất khó hiểu bởi vì chúng ta không thể hiểu được cái gì ở bên ngoài thời gian. Toàn thể hiểu biết của chúng ta là bên trong thời gian; toàn thể hiểu biết của chúng ta là bên trong không gian. Khi ai đó nói Phật tồn tại bên ngoài thời gian và không gian, điều đó không tạo ra nghĩa nào cho chúng ta.

Khi bạn nói Phật tồn tại bên ngoài thời gian, điều đó nghĩa là ông ấy không tồn tại ở đâu nói riêng. Và làm sao ai đó có thể tồn tại mà không tồn tại ở đâu nói riêng? Ông ấy tồn tại, đơn giản tồn tại! Bạn không thể chỉ ra được chỗ; bạn không thể nói được ông ấy ở đâu. Theo nghĩa đó ông ấy ở không đâu cả, và theo nghĩa đó ông ấy ở mọi nơi. Với tâm trí sống trong không gian, rất khó hiểu cái gì đó bên ngoài không gian. Nhưng bất kì ai đi theo phương pháp của Phật và trở thành thầy, ngay lập tức có tiếp xúc. Phật vẫn cứ giúp đỡ những người đi theo con đường của ông ấy; Jesus vẫn cứ hướng dẫn cho những người đi theo con đường của ông ấy.

Ở Tây Tạng có một chỗ trên Kailash nơi, mọi năm vào ngày Phật rời khỏi thế giới, đêm trăng tròn của Vaishakh, năm trăm thầy tụ hội với nhau. Bởi vì tại chỗ này, khi năm trăm thầy tụ hội với nhau mọi năm, họ có nhận ra việc Phật giáng xuống - lại trở thành thấy được.

Đây là lời hứa cũ và Phật vẫn hoàn thành nó. Năm trăm thầy phải ở đó - thậm chí không thiếu một người, bởi vì thế thì điều đó sẽ là không thể được. Năm trăm thầy này giúp như một trọng lượng, như cái neo, để Phật đi xuống. Cho dù một thầy thiếu, và hiện tượng này không xảy ra... bởi vì thỉnh thoảng nó là vậy: Không có đủ năm trăm thầy. Thế thì năm đó không có tiếp xúc - không có tiếp xúc thấy được. Tiếp xúc vô hình vẫn còn, nhưng không có tiếp xúc thấy được.

Nhưng Tây Tạng có nhiều thầy, và điều đó là không khó. Tây Tạng là nước được chứng ngộ nhất; nó vẫn còn như vậy mãi tới giờ. Nó sẽ không như vậy trong tương lai, nhờ có Mao. Ông ấy đã phá huỷ toàn thể hình mẫu tinh tế mà Tây Tạng đã tạo ra. Cả nước là tu viện. Các tu viện tồn tại ở các nước khác; Tây Tạng tồn tại trong tu viện.

Một qui tắc đã là từ mọi gia đình một người phải nhận tính chất sannyas, trở thành lạt ma, và qui tắc này đã được nêu ra để cho mọi năm ít nhất năm trăm thầy bao giờ cũng sẵn có. Khi năm trăm thầy tụ hội lại với nhau ở Kailash vào nửa đêm - mười hai giờ - Phật lại thành thấy được. Ông ấy giáng xuống vào thời gian và không gian.

Ông ấy đã từng hướng dẫn; mọi thầy đều vẫn tiếp tục hướng dẫn. Một khi bạn ở gần thầy, không gần thầy giáo, bạn có thể tin cậy. Cho dù bạn không đạt tới chứng ngộ trong kiếp này, sẽ có hướng dẫn tinh tế liên tục cho bạn - cho dù bạn không nhận ra rằng bạn đang được hướng dẫn.

Nhiều người của Gurdjieff đã tới tôi. Họ đã tới bởi vì Gurdjieff đã từng ném họ về phía tôi. Không có ai khác để Gurdjieff có thể ném họ hay đẩy họ tới. Và điều này là không may, nhưng điều này là vậy - rằng bây giờ không tồn tại thầy nào trong hệ thống của Gurdjieff, cho nên ông ấy không thể làm tiếp xúc được. Nhiều người của Gurdjieff sẽ tới sớm hay muộn, và họ không nhận biết bởi vì họ không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Họ nghĩ đây chỉ là ngẫu nhiên.

Nếu thầy tồn tại trên con đường nào đó trong thời gian và không gian, thế thì thầy nguyên thuỷ có thể cứ gửi các chỉ dẫn. Và đó là cách các tôn giáo bao giờ cũng còn sống động. Một khi dây chuyền này bị phá vỡ, tôn giáo trở thành chết. Chẳng hạn, Jaina giáo đã trở thành chết bởi vì không có một thầy nào mà với người đó Mahavira có thể liên tục gửi chỉ dẫn mới. ... Bởi vì với mọi thời đại mọi sự đều thay đổi - tâm trí thay đổi, kĩ thuật phải được thay đổi, phương pháp phải được phát minh ra, những điều mới phải được thêm vào, những cái cũ phải bị xoá đi - mọi thời đại đều cần nhiều công việc.

Nếu thầy tồn tại trên con đường nào đó, thế thì thầy nguyên thuỷ, người bây giờ là thượng đế, có thể tiếp tục. Nhưng nếu thầy không có đó trên thế gian, thế thì dây chuyền bị phá vỡ và thế thì tôn giáo trở thành chết. Và điều đó xảy ra nhiều lần.

Chẳng hạn, Jesus chưa bao giờ dự định tạo ra tôn giáo mới; ông ấy chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Ông ấy là người Do Thái, và ông ấy đã nhận chỉ dẫn trực tiếp từ các thầy Do Thái cổ những người đã trở thành thượng đế. Nhưng người Do Thái sẽ không nghe theo những chỉ dẫn mới này. Họ nói, “Điều này không được viết trong kinh sách. Ông đang nói về cái gì vậy?” Trong kinh sách điều này được viết, rằng nếu ai đó đánh bạn bằng gạch bạn ném đá vào người đó: mắt trả mắt, mạng trả mạng. Còn Jesus bắt đầu nói yêu kẻ thù của bạn - và nếu người đó tát vào má bạn, chìa má kia ra cho người đó.

Điều đó không được viết trong kinh sách Do Thái, nhưng đây là chỉ dẫn mới bởi vì thời đại đã thay đổi. Đây đã là phương pháp mới để làm việc về nó, và Jesus đã nhận được trực tiếp từ các thượng đế - thượng đế theo nghĩa của Patanjali: các nhà tiên tri cũ. Nhưng điều đó không được viết trong kinh sách. Người Do Thái đã giết ông ấy, không biết về điều họ đã làm. Đó là điều Jesus nói trong khoảnh khắc cuối cùng, khi ông ấy ở trên cây chữ thập. Ông ấy nói, “Thượng đế tha thứ cho những người này, vì họ không biết điều họ đang làm. Họ đang tự tử. Họ đang tự giết bản thân mình bởi vì họ đang phá vỡ móc nối từ những thầy riêng của họ.”

Và điều đó đã xảy ra. Việc sát hại Jesus đã trở thành thảm hoạ lớn nhất cho những người Do Thái, và trong hai nghìn năm họ đã chịu khổ vì họ đã không có tiếp xúc. Họ sống với kinh sách; họ là những người hướng kinh sách nhất trên thế gian. Người Talmud, người Torah - họ sống cùng kinh sách và bất kì khi nào một nỗ lực được thực hiện từ các nguồn cao hơn bên ngoài thời gian và không gian, họ không nghe.

Điều này đã xảy ra nhiều lần. Đó là cách các tôn giáo mới được sinh ra: nó là không cần thiết; không có nhu cầu! Nhưng những người cũ sẽ không nghe. Họ sẽ nói, “Điều đó được viết ở đâu?” Nó không được viết ra. Nó là chỉ dẫn mới, kinh sách mới. Và nếu bạn không nghe, kinh sách mới, chỉ dẫn mới sẽ trở thành tôn giáo mới. Và xem đấy, bao giờ tôn giáo mới cũng dường như là mạnh hơn tôn giáo cũ. Bởi vì nó có chỉ dẫn mới nhất, nó có thể giúp đỡ con người nhiều.

Người Do Thái vẫn còn như cũ. Ki tô giáo lan toả quá nửa quả đất; bây giờ một nửa thế giới là người Ki tô giáo. Người Jaina vẫn còn rất nhỏ, thiểu số tí hon ở Ấn Độ bởi vì họ không nghe. Và họ không có thầy sống nào. Họ có nhiều sadhus, sư - nhiều, bởi vì họ có thể đảm đương được điều đó; họ là cộng đồng giầu - nhưng không một thầy sống nào. Không chỉ dẫn nào có thể được trao qua các nguồn cao hơn. Điều này là một trong những khải lộ lớn lao nhất của Thượng đế học ở Ấn Độ - trong thời đại này, trên khắp thế giới - rằng các thầy liên tục cho chỉ dẫn. Patanjali nói đây là loại thầy thứ ba: thầy của các thầy. Đây là điều ông ấy ngụ ý bởi thượng đế.

Bên ngoài của giới hạn thời gian, Ngài là thầy của các thầy.

Thời gian là gì và làm sao người ta đi ra ngoài thời gian? Cố hiểu đi. Thời gian là ham muốn bởi vì, với ham muốn, thời gian được cần tới. Thời gian là sáng tạo của ham muốn. Nếu bạn không có thời gian, làm sao bạn có thể ham muốn được? Không có không gian cho ham muốn di chuyển. Ham muốn cần tương lai. Đó là lí do tại sao những người sống với hàng triệu ham muốn bao giờ cũng sợ chết. Tại sao họ sợ chết? - bởi vì chết cắt đi thời gian ngay lập tức. Không có thời gian thêm nữa và bạn có hàng triệu ham muốn, và ở đây cái chết tới.

Chết nghĩa là bây giờ không còn tương lai thêm nữa; chết nghĩa là bây giờ không còn thời gian thêm nữa. Đồng hồ có thể cứ tích tắc, nhưng bạn sẽ không tích tắc. Và ham muốn cần thời gian để hoàn thành nó - tương lai. Bạn không thể ham muốn trong hiện tại được; không tồn tại ham muốn trong hiện tại. Bạn có thể ham muốn cái gì trong hiện tại không? Làm sao bạn sẽ ham muốn nó? Bởi vì nếu bạn ham muốn, ngay lập tức tương lai đã đi vào. Ngày mai đã bước vào, hay khoảnh khắc tiếp. Làm sao bạn có thể ham muốn trong khoảnh khắc này, ở đây bây giờ?

Ham muốn là không thể được mà không có thời gian - thời gian cũng là không thể được nếu không có ham muốn - chúng là một hiện tượng cùng nhau, hai mặt của cùng một đồng tiền. Khi người ta trở thành vô ham muốn, người ta trở thành vô thời gian. Tương lai dừng lại, quá khứ dừng lại. Chỉ hiện tại là có đó. Khi ham muốn dừng lại, cứ dường như đồng hồ vẫn tích tắc và kim đã bị tháo ra. Cứ tưởng tượng mà xem, đồng hồ vẫn tích tắc mà không có kim, cho nên bạn không thể nói thời gian là gì.

Người không có ham muốn là đồng hồ vẫn tích tắc nhưng không có kim. Đó là trạng thái của vị Phật. Ông ấy sống trong thân thể; đồng hồ cứ tích tắc, bởi vì thân thể có quá trình sinh học riêng của họ để tiếp tục. Nó sẽ đói và nó sẽ đòi thức ăn. Nó sẽ khát và đòi uống. Nó sẽ cảm thấy buồn ngủ và sẽ đi ngủ. Và thân thể sẽ cần, cho nên nó tích tắc. Nhưng bản thể bên trong nhất không có thời gian: đồng hồ không có kim.

Nhưng bởi vì thân thể bạn được bỏ neo trong thế giới, trong thế giới đó của thời gian. Thân thể bạn có trọng lượng, và bởi vì trọng lượng đó sức hút vẫn vận hành trên bạn. Khi thân thể bị bỏ lại, khi vị Phật rời khỏi thân thể, thế thì bản thân việc tích tắc dừng lại. Thế thì ông ấy là tâm thức thuần khiết: không thân thể, không đói và không no; không thân thể, không khát; không thân thể, thế thì không nhu cầu.

Nhớ hai từ này - ham muốn và nhu cầu. Ham muốn là của tâm trí; nhu cầu là của thân thể. Ham muốn và nhu cầu; thế thì bạn là đồng hồ có kim. Duy nhất nhu cầu, không ham muốn; thế thì bạn là đồng hồ không kim. Và khi nhu cầu cũng mất đi, bạn đã đi ra ngoài thời gian. Đây là vĩnh hằng; bên ngoài thời gian là vĩnh hằng.

Chẳng hạn: nếu tôi không nhìn vào đồng hồ tôi không biết thời gian là lúc nào - và tôi phải nhìn... liên tục cả ngày. Cho dù tôi đã nhìn nó năm phút trước, tôi lại phải nhìn vì tôi không biết đích xác, bởi vì bây giờ không có thời gian bên trong, chỉ thân thể đang tích tắc.

Tâm thức không có thời gian. Thời gian được tạo ra khi tâm thức ham muốn cái gì đó: ngay lập tức thời gian được tạo ra. Trong sự tồn tại không có thời gian. Nếu con người không có đó trên thế gian, thời gian sẽ biến mất ngay lập tức. Cây tích tắc, đá tích tắc. Mặt trời sẽ lên và mặt trăng sẽ lặn và mọi thứ sẽ tiếp tục như nó vậy, nhưng sẽ không có thời gian bởi vì thời gian tới không cùng với hiện tại, nó tới cùng với kí ức về quá khứ và tưởng tượng về tương lai.

Vị Phật không có quá khứ. Ông ấy được kết thúc với nó; ông ấy không mang nó. Vị Phật không có tương lai. Ông ấy được kết thúc với cái đó cũng vì ông ấy không có ham muốn. Nhưng nhu cầu có đó bởi vì thân thể có đó.

Thêm vài nghiệp nữa phải được hoàn thành; thêm vài ngày nữa thân thể sẽ cứ tích tắc, như đà cũ sẽ tiếp tục. Bạn phải lên giây đồng đồng. Cho dù bạn dừng lên giây nó, nó sẽ tiếp tục tích tắc trong vài giờ hay vài ngày. Đà cũ sẽ tiếp tục.

Bên ngoài của giới hạn thời gian, Ngài là thầy của các thầy.

Khi nhu cầu và ham muốn cả hai đều biến mất, thời gian biến mất. Và nhớ phân biệt giữa ham muốn và nhu cầu, bằng không bạn có thể ở trong đống lộn xộn rất sâu. Đừng bao giờ thử vứt bỏ nhu cầu. Không ai có thể vứt bỏ được chúng, trừ phi thân thể mất đi. Và đừng bị lẫn lộn cái gì với cái gì. Bao giờ cũng nhớ cái gì là nhu cầu và cái gì là ham muốn.

Nhu cầu tới từ thân thể và ham muốn tới từ tâm trí. Nhu cầu mang tính con vật; ham muốn mang tính con người. Tất nhiên, khi bạn cảm thấy đói bạn cần thức ăn. Dừng lại khi nhu cầu dừng lại; dạ dầy của bạn lập tức nói, “Đủ rồi.” Nhưng tâm trí nói, “Ăn thêm chút nữa. Nó ngon thế.” Đây là ham muốn. Thân thể bạn nói, “Mình khát,” nhưng thân thể không bao giờ yêu cầu Coca Cola. Thân thể nói, “Khát” cho nên bạn uống. Bạn không thể uống được nhiều nước hơn được cần, nhưng bạn có thể uống nhiều Coca Cola. Nó là hiện tượng tâm trí.

Coca Cola là thứ phổ biến duy nhất trong thời đại này - ngay cả ở nước Nga Xô viết: không cái gì đã vào, nhưng Coca Cola đã vào. Ngay cả tấm màn sắt cũng không tạo ra khác biệt gì vì tâm trí con người là tâm trí con người.

Bao giờ cũng quan sát chỗ nhu cầu dừng lại và ham muốn bắt đầu. Làm nó thành nhận biết liên tục đi. Nếu bạn có thể làm phân biệt, bạn đã đạt tới cái gì đó - một manh mối của sự tồn tại. Nhu cầu là đẹp, ham muốn là xấu. Nhưng có những người cứ ham muốn, và họ cứ cắt bỏ nhu cầu của họ. Họ ngu, đần. Bạn không thể tìm được kẻ ngốc nào lớn hơn trong thế giới này, bởi vì họ đang làm chính điều đối lập.

Có những người sẽ nhịn ăn trong nhiều ngày và ham muốn cõi trời. Nhịn ăn là đang cắt bỏ nhu cầu và ham muốn cõi trời là đang giúp cho nhiều ham muốn hơn có đó. Họ có khối lượng lớn thời gian hơn bạn, bởi vì họ phải nghĩ về cõi trời - họ có thời gian bao la, cõi trời được bao hàm trong nó! Thời gian của bạn dừng lại vào lúc chết. Với bạn họ sẽ nói, “Anh là người duy vật.” Họ là người tâm linh vì thời gian của họ cứ diễn ra mãi. Nó bao quát các cõi trời - không chỉ một, bẩy - và thậm chí cả moksha, giải thoát chung cuộc, là ở bên trong gới hạn thời gian của họ. Họ có khối lượng bao la về thời gian, và bạn là người duy vật vì thời gian của bạn dừng lại vào lúc chết.

Nhớ lấy, dễ dàng vứt bỏ nhu cầu, bởi vì thân thể im lặng thế, bạn có thể hành hạ nó. Và thân thể có tính thích ứng tới mức nếu bạn hành hạ nó quá lâu nó trở nên được điều chỉnh theo hành hạ của bạn. Và nó câm - nó không thể nói được gì. Nếu bạn nhịn ăn, trong hai hay ba ngày nói sẽ nói, “Tôi đói, tôi đói.” Nhưng tâm trí bạn đang nghĩ về cõi trời, và không có đói bạn không thể vào được. Điều đó được viết trong các kinh sách, “Nhịn ăn đi” - cho nên bạn không nghe thân thể. Điều đó cũng được viết trong kinh sách, “Đừng lắng nghe thân thể - thân thể là kẻ thù.”

Và thân thể là con vật câm: bạn có thể cứ hành hạ....

Trong vài ngày đầu tiên nó sẽ nói cái gì đó, nếu bạn bắt đầu việc nhịn ăn lâu - nhiều nhất trong tuần đầu.... Vào ngày thứ năm hay thứ sáu, thân thể dừng phản đối vì không ai nghe cả, cho nên thân thể bắt đầu làm điều chỉnh theo cách riêng của nó. Nó có kho dự trữ trong chín mươi ngày. Mọi thân thể mạnh khoẻ đều có kho dự trữ mỡ trong chín mươi ngày cho tình huống khẩn cấp nào đó - không cho việc nhịn ăn.

Thỉnh thoảng bạn lạc trong rừng và bạn không thể kiếm được thức ăn; thỉnh thoảng có nạn đói và bạn không thể kiếm được thức ăn; thân thể có kho dự trữ trong chín mươi ngày. Nó sẽ nuôi bản thân nó; nó ăn bản thân nó. Và nó có hệ thống hai bánh răng. Bình thường nó đòi hỏi thức ăn. Nếu bạn cung cấp thức ăn, thế thì kho dự trữ vẫn còn nguyên. Nếu bạn không cung cấp, trong hai, ba ngày nó cứ đòi hỏi. Nếu bạn vẫn không cung cấp, nó đơn giản đổi bánh răng. Bánh răng được đổi; thế thì nó bắt đầu ăn bản thân nó.

Đó là lí do tại sao trong nhịn ăn bạn mất một ki lô mỗi ngày. Trọng lượng này đi đâu? Trọng lượng này đang biến mất bởi vì bạn đang ăn mỡ riêng của bạn, thịt riêng của bạn. Bạn đã trở thành kẻ ăn thịt người, loài ăn thịt người. Nhịn ăn là theo chủ nghĩa ăn thịt người. Trong vòng chín mươi ngày bạn sẽ là bộ xương, mọi kho dự trữ tiêu hết. Thế thì bạn phải chết.

Dễ dàng bạo hành với thân thể, nó câm thế. Nhưng với tâm trí thì khó khăn vì tâm trí to mồm thế, nó sẽ không chịu nghe đâu. Và điều thực là làm cho tâm trí lắng nghe và cắt bỏ ham muốn. Đừng đòi hỏi cõi trời và thiên đường.

Tôi mới đọc một cuốn sách về tôn giáo mới ở Nhật Bản. Và, như bạn biết đấy, người Nhật Bản cũng rất khéo léo về kĩ thuật, họ đã tạo ra hai thiên đường ở Nhật Bản. Chỉ để cho bạn một thoáng nhìn, trên một ga trên núi họ đã làm một thiên đường nhỏ để chỉ ra nó ở trên kia thế nào. Bạn đi và có thoáng nhìn. Họ đã làm một chỗ đẹp và họ giữ cho nó tuyệt đối sạch - hoa và hoa và cây và bóng râm và những căn nhà nhỏ đẹp, và họ cho bạn thoáng nhìn về thiên đường để cho bạn bắt đầu ham muốn.

Không có thiên đường đâu! Thiên đường là bịa đặt của tâm trí. Và không có địa ngục đâu! Cái đó nữa cũng là bịa đặt của tâm trí. Địa ngục không là gì ngoài việc thiếu thiên đường, có vậy thôi. Đầu tiên bạn tạo ra, và thế rồi bạn bỏ lỡ, bởi vì nó không có đó. Và những người này, những tu sĩ này, những kẻ đầu độc - họ bao giờ cũng giúp bạn ham muốn. Đầu tiên họ tạo ra ham muốn; thế rồi địa ngục theo sau; thế rồi họ tới cứu bạn.

Có lần tôi đi dọc một con đường rất hoang sơ. Lúc đó là mùa hè - và đột nhiên tôi đi tới một phần con đường bùn lầy tới mức tôi không thể tin nổi làm sao con đường này đã trở thành bùn lầy thế. Không có mưa, nhưng có một miếng đất bùn gần nửa dặm. Nhưng tôi nghĩ nó có thể không sâu lắm cho nên tôi lái xe vào trong nó; thế là tôi bị mắc kẹt. Nó không chỉ bùn lầy, nó có nhiều hố. Thế rồi tôi đợi để xem liệu có ai đó tới giúp không, xe tải nào đó.

Một nông dân tới với chiếc xe tải. Khi tôi đề nghị anh ta giúp tôi, anh ta nói anh ta sẽ lấy hai mươi ru pi. Thế là tôi nói, “Được! Anh sẽ lấy hai mươi ru pi, nhưng cho tôi thoát ra khỏi nó đi.” Khi tôi đã ra khỏi, tôi bảo anh nông dân, “Với giá này anh phải làm việc này cả ngày và đêm.”

Anh ta nói, “Không, không làm đêm đâu, vì tôi phải vận chuyển nước từ sông cho con đường này. Ông nghĩ ai tạo ra bùn ở đây? Và thế rồi tôi phải ngủ một chút nữa chứ, bởi vì công việc bắt đầu ngay sáng sớm.”

Đây là các tu sĩ. Đầu tiên họ tạo ra bùn: họ chở nước từ sông xa xôi tới; và thế rồi bạn bị sa lầy; và thế rồi họ giúp bạn. Không có thiên đường và không có địa ngục đâu; không cõi trời, không địa ngục. Bạn đang bị khai thác, và bạn sẽ bị khai thác chừng nào bạn chưa dừng ham muốn.

Người không ham muốn không thể bị khai thác. Thế thì không tu sĩ nào có thể khai thác được, thế thì không nhà thờ nào có thể khai thác được người đó. Chính bởi vì bạn ham muốn mà bạn tạo ra khả năng bị khai thác. Cắt bỏ ham muốn của bạn nhiều nhất có thể được đi vì chúng là phi tự nhiên. Đừng bao giờ cắt bỏ nhu cầu của bạn vì chúng là tự nhiên: đáp ứng cho nhu cầu của bạn.

Nhìn vào toàn thể sự việc đi. Nhu cầu là không nhiều lắm: chúng không nhiều chút nào. Và chúng đơn giản thế. Bạn cần gì? Thức ăn, nước, chỗ ở, ai đó yêu bạn và ai đó để cho bạn có thể yêu người đó. Bạn cần cái gì khác nữa? Tình yêu, thức ăn, chỗ ở - những nhu cầu đơn giản. Và tôn giáo chống lại tất cả những nhu cầu này. Chống lại tình yêu, họ nói thực hành vô dục. Chống lại thức ăn, họ nói thực hành nhịn ăn. Chống lại chỗ ở, họ nói trở thành sư, di chuyển, trở thành kẻ lang thang - vô gia cư. Họ chống lại các nhu cầu. Đó là lí do tại sao họ tạo ra địa ngục. Và bạn ngày càng nhiều trong khổ sở, và ngày càng nhiều trong tay họ. Thế thì bạn hỏi xin giúp đỡ, và toàn thể sự việc được tạo ra.

Đừng bao giờ đi ngược lại nhu cầu, và bao giờ cũng nhớ cắt bỏ ham muốn. Ham muốn là vô dụng. Ham muốn là gì? Nó không phải là ham muốn về chỗ ở. Ham muốn bao giờ cũng về chỗ ở tốt hơn. Ham muốn mang tính so sánh; nhu cầu là đơn giản. Bạn cần chỗ ở, ham muốn cần lâu đài. Nhu cầu là rất, rất đơn giản. Bạn cần người đàn bà để yêu, người đàn ông để yêu. Ham muốn sao? - ham muốn cần Cleopatra. Ham muốn đơn giản là về cái không thể được; nhu cầu là về cái có thể. Và nếu cái có thể được đáp ứng bạn thấy thoải mái. Ngay cả vị Phật cũng cần điều đó.

Ham muốn là ngu xuẩn. Cắt bỏ ham muốn và trở nên nhận biết đi. Thế thì bạn sẽ ở bên ngoài thời gian. Ham muốn tạo ra thời gian; nếu bạn cắt bỏ ham muốn bạn sẽ ở ngoài thời gian. Nhu cầu thân thể sẽ vẫn còn trong khi thân thể có đó, nhưng nếu ham muốn biến mất, thế thì đây là kiếp sống cuối cùng của bạn, hay nhiều nhất, kiếp sống áp chót của bạn. Chẳng mấy chốc bạn cũng sẽ biến mất. Người đã đạt tới vô ham muốn sớm hay muộn sẽ trở thành ra ngoài nhu cầu... chỉ bởi vì thế thì thân thể không được cần. Thân thể là phương tiện của tâm trí; nếu tâm trí không có đó, thân thể không thể được cần thêm nữa.

Ngài được biết là aum.

Và đây là Thượng đế, việc nở hoa hoàn hảo, được biết là aum. Aum là biểu tượng của âm thanh vũ trụ. Bên trong bạn, bạn nghe các ý nghĩ, lời, nhưng không bao giờ nghe thấy âm thanh của bản thể bạn. Khi không có ham muốn, không nhu cầu, khi thân thể đã bị bỏ đi, khi tâm trí biến mất, điều gì sẽ xảy ra? Thế thì âm thanh thực của bản thân vũ trụ là được nghe thấy. Đó là aum.

Và trên khắp thế giới mọi người đã nhận ra aum này. Người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo, người Do Thái, họ gọi nó là amen. Nó là aum. Người Zoroastrian, Parsis, gọi nó là ahura mazda. A và m đó - ahura là từ a và mazda là từ m - nó là aum. Họ đã làm nó thành thần.

Âm thanh đó có tính vũ trụ. Khi bạn dừng lại, bạn nghe thấy nó. Ngay bây giờ bạn đang nói nhiều thế, huyên thuyên bên trong bản thân bạn, bạn không thể nghe thấy nó. Nó là âm thanh im lặng. Nó im lặng tới mức chừng nào bạn còn chưa hoàn toàn dừng lại bạn sẽ không có khả năng nghe thấy nó. Người Hindu đã gọi các thần của họ theo cái tên biểu tượng - aum. Patanjali nói,

Ngài được biết là aum.

Nếu bạn muốn tìm thầy, thầy của các thầy, bạn sẽ phải ngày một hài hoà hơn với âm thanh của aum.

Lặp lại và thiền về aum đi.

Nhớ lấy, Patanjali định hướng khoa học tới mức ông ấy thậm chí không để lại một lời, và ông ấy sẽ không dùng một lời thêm.

Lặp lại và thiền ....

Bất kì chỗ nào ông ấy nói lặp lại aum, ông ấy bao giờ cũng thêm thiền vào. Khác biệt này phải được hiểu.

Lặp lại và thiền về aum đi.

Việc lặp lại và việc thiền về aum

đem tới biến mất của mọi chướng ngại và thức tỉnh về tâm thức mới.

Nếu bạn lặp lại và không thiền, nó sẽ là Thiền siêu việt - TM của Maharishi Mahesh Yogi. Nếu bạn lặp lại và không thiền, thế thì nó là phương tiện thôi miên. Thế thì bạn rơi vào giấc ngủ. Nó là tốt, bởi vì rơi vào trong giấc ngủ là hay. Nó là mạnh khoẻ: bạn sẽ ra khỏi nó bình thản hơn. Bạn sẽ cảm thấy sảng khoái hơn, nhiều năng lượng hơn, nhiều thú vị hơn. Nhưng nó không là thiền.

Nó giống như thuốc ngủ và thuốc kích thích dùng cùng nhau. Nó cho bạn giấc ngủ ngon, và thế rồi bạn cảm thấy rất thoải mái vào buổi sáng. Nhiều năng lượng là sẵn có, nhưng nó không phải là thiền - và nó có thể trở thành nguy hiểm nữa nếu bạn dùng nó trong thời gian dài; bạn có thể trở nên bị nghiện với nó. Bạn càng dùng nó nhiều, bạn càng sẽ nhận ra rằng sẽ đi tới một điểm nơi bạn bị mắc kẹt. Thế thì, nếu bạn không làm nó, bạn cảm thấy rằng bạn thiếu cái gì đó. Nếu bạn làm nó, chẳng cái gì xảy ra.

Điểm này phải được ghi nhớ: bất kì khi nào thiền, nếu bạn cảm thấy rằng nếu bạn không làm nó bạn thiếu nó và nếu bạn làm nó chẳng cái gì xảy ra, thế thì bạn bị mắc kẹt. Thế thì cái gì đó được cần để được làm ngay lập tức. Nó đã trở thành việc nghiện, cũng giống như hút thuốc lá. Nếu bạn không hút, bạn cảm thấy cái gì đó thiêu thiếu. Bạn liên tục cảm thấy rằng cái gì đó phải được làm; bạn cảm thấy áy náy. Và nếu bạn hút, chẳng cái gì thu được. Đó là định nghĩa của nghiện. Nếu cái gì đó được thu lấy, thì tốt; nhưng chẳng cái gì thu được cả - nó trở thành thói quen. Nếu bạn không làm nó, bạn cảm thấy khổ. Nếu bạn làm nó, chẳng phúc lạc ló ra từ nó.

Lặp lại và thiền - lặp lại aum, aum, aum - và đứng tách rời khỏi việc lặp lại này. Aum, aum, aum; âm thanh này ở khắp xung quanh bạn và bạn tỉnh táo, nhận biết, quan sát, chứng kiến. Đó là thiền. Tạo ra âm thanh bên trong bạn và vẫn còn là người quan sát trên núi đi. Trong thung lũng, âm thanh này di chuyển - aum, aum, aum - và bạn đang đứng phía trên và quan sát, chứng kiến. Nếu bạn không quan sát, bạn sẽ rơi vào trong giấc ngủ. Nó sẽ là giấc ngủ thôi miên. Và Thiền siêu việt hấp dẫn mọi người ở phương Tây bởi vì họ đã mất khả năng ngủ ngon.

Ở Ấn Độ không ai bận tâm tới Maharishi Mahesh Yogi bởi vì mọi người ngủ say thế, ngáy. Họ không cần nó. Nhưng khi một nước trở nên giầu có và mọi người không làm lao động thể chất thì giấc ngủ bị quấy rối. Thế thì hoặc bạn uống thuốc ngủ hoặc làm TM. Và TM tất nhiên là tốt hơn vì nó không hoá chất thế. Nhưng nó vẫn là phương cách thôi miên rất, rất sâu.

Và thôi miên có thể được dùng trong những hoàn cảnh nào đó nhưng không nên được làm thành thói quen, bởi vì chung cuộc nó sẽ làm bạn thành người ngủ. Bạn sẽ đi dường như trong thôi miên; bạn sẽ có vẻ giống như sống dở chết dở. Bạn sẽ không nhận biết và tỉnh táo. Và âm thanh của aum là giống lời ru thế vì nó là âm thanh vũ trụ. Nếu bạn lặp lại nó, bạn có thể trở nên hoàn toàn say sưa qua nó, bị ngất ngây. Và thế thì nguy hiểm tới, bởi vì điều thực sẽ không trở nên bị say sưa. Điều thực là để trở nên ngày một nhận biết hơn. Có hai khả năng cho nên bạn có thể vứt bỏ lo nghĩ của mình.

Các nhà phân tâm chia tâm trí ra thành ba tầng: tầng thứ nhất họ gọi là ý thức, tầng thứ hai họ gọi là tiềm thức, tầng thứ ba họ họi là vô thức. Tầng thứ tư họ còn chưa biết - Patanjali gọi nó là siêu thức. Nếu bạn trở nên tỉnh táo hơn, bạn đi lên trên ý thức và đạt tới siêu thức. Đó là giai đoạn của thượng đế - siêu ý thức, siêu nhận biết.

Nhưng nếu bạn lặp lại mật chú mà không thiền bạn rơi vào trong tiềm thức. Nếu bạn rơi vào trong tiềm thức nó sẽ cho bạn giấc ngủ ngon, lành mạnh, mạnh khoẻ. Nhưng nếu bạn tiếp tục, bạn sẽ rơi vào trong vô thức, thế thì bạn đã trở thành người dở sống dở chết, và điều này là rất, rất tồi tệ. Nó không tốt.

Mật chú có thể được dùng như cách thôi miên. Nếu bạn được mổ trong bệnh viện điều đó là được. Thay vì dùng thuốc mê, điều tốt là được thôi miên; nó ít hại hơn. Nếu bạn không cảm thấy buồn ngủ, dùng TM là tốt hơn uống thuốc ngủ. Nó ít nguy hiểm hơn, ít hại hơn. Nhưng nó không phải là thiền.

Cho nên Patanjali liên tục nhấn mạnh:

Lặp lại và thiền về aum đi.

Lặp lại và tạo ra khắp xung quanh bạn âm thanh của aum, nhưng đừng bị mất hút trong nó. Nó là âm thanh dịu dàng thế, bạn sẽ bị mất hút. Vẫn còn tỉnh táo đi - vẫn còn ngày một tỉnh táo hơn. Khi âm thanh này đi sâu hơn, bạn trở nên ngày một tỉnh táo hơn; cho nên âm thanh này làm thảnh thơi hệ thống thần kinh của bạn, nhưng không thảnh thơi bạn. Âm thanh này làm thảnh thơi thân thể bạn, nhưng không thảnh thơi bạn. Âm thanh này đưa toàn thân bạn và hệ thống vật lí vào giấc ngủ, nhưng không đưa bạn vào.

Thế thì quá trình kép đã bắt đầu: âm thanh này thả thân thể bạn vào trạng thái nghỉ ngơi và nhận biết giúp bạn vươn lên siêu thức. Thân thể đi vào vô thức, trở thành nửa sống nửa chết, ngủ say, còn bạn trở thành sinh linh siêu thức. Thế thì thân thể bạn đạt tới đáy còn bạn vươn tới đỉnh. Thân thể bạn trở thành thung lũng còn bạn trở thành đỉnh núi. Và đây là điểm cần được nhận ra.

Lặp lại và thiền....

Việc lặp lại và việc thiền về aum

đem tới biến mất của mọi chướng ngại và thức tỉnh về tâm thức mới.

Tâm thức mới là cái thứ tư - siêu thức. Nhưng nhớ, chỉ lặp lại là không tốt. Lặp lại chỉ giúp cho bạn thiền. Việc lặp lại tạo ra đối thể; đối thể tinh tế nhất là âm thanh của aum. Và nếu bạn có thể nhận biết về điều tinh tế nhất, nhận biết của bạn cũng trở thành tinh tế.

Khi bạn quan sát thứ thô, nhận biết của bạn là thô. Khi bạn quan sát thân thể dục, nhận biết của bạn trở thành có tính dục. Khi bạn quan sát cái gì đó là đối tượng của tham, nhận biết của bạn trở nên tham. Bất kì cái gì bạn quan sát bạn đều trở thành nó. Người quan sát trở thành vật được quan sát: nhớ điều này.

Krishnamurti khăng khăng lặp đi lặp lại: người quan sát trở thành vật được quan sát. Bất kì cái gì bạn quan sát, bạn trở thành nó. Cho nên nếu bạn quan sát âm thanh của aum - điều là âm thanh sâu sắc nhất, âm nhạc sâu sắc nhất, âm thanh không có âm thanh, âm thanh không được tạo ra; anahat, âm thanh chỉ là bản chất của sự tồn tại - nếu bạn trở nên nhận biết về nó, bạn trở thành cái đó, bạn trở thành âm thanh vũ trụ. Chúng cả hai - chủ thể và đối thể - gặp gỡ và hội nhập và trở thành một. Đó là siêu thức nơi đối thể và chủ thể đã tan biến; nơi người biết và cái được biết không còn nữa. Chỉ cái một còn lại; đối thể và chủ thể được bắc cầu. Tính một này là yoga.

Từ yoga bắt nguồn từ gốc yuj. Nó có nghĩa là gặp gỡ, tổ hợp với nhau. Nó xảy ra khi chủ thể và đối thể được buộc vào cùng nhau. Từ tiếng Anh ‘yoke-buộc vào’ cũng bắt nguồn từ yuj, cùng gốc từ đó yoga tới. Khi chủ thể và đối thể được buộc vào với nhau, được khâu vào với nhau để cho chúng không còn tách rời, được bắc cầu, lỗ hổng biến mất. Bạn đạt tới siêu thức.

Đó là điều Patanjali gọi là:

Việc lặp lại và việc thiền về aum

đem tới biến mất của mọi chướng ngại và thức tỉnh về tâm thức mới.

Đủ cho hôm nay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho