Chương VIII - 8 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương VIII - 8 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Annand có nghĩa là phúc lạc, và Francis có nghĩa là đại diện cho một vài điều. Thứ nhất: phẩm chất giống như đứa trẻ, và đó là yêu cầu nền tảng nhất để hướng đến sự thật. Những người thành thạo chưa bao giờ vào, họ chỉ di chuyển vòng quanh. Chỉ trái tim ngạc nhiên mới có thể ngấm vào lõi của thực tại, chỉ những đôi mắt ngây thơ mới có thể nhìn thấy sự thật. Con người càng học nhiều thì càng ít có khả năng biết bởi càng nhiều lọc lõi thì càng ít nhận biết.

Francis đại diện cho phẩm chất của đứa trẻ. Không chỉ có vậy, ông ta cũng đại diện cho phẩm chất tuyệt vời nhất của thánh Francis. Chỉ con người đủ ngớ ngẩn mới có thể vào bên kia của cái biết. Những kẻ khôn ngoan, những người thông thạo, chưa bao giờ tới bên kia cái đường biên; họ sợ hãi, họ không thể đối mặt rủi ro.

Francis thường gọi mình là “kẻ ngốc của Thượng đế”; nhưng Thượng đế chỉ dành cho những kẻ ngốc. Ngớ ngẩn có nghĩa là con người có thể gặp mọi rủi ro, là kẻ đánh bạc, là người có thể hy sinh cái biết vì cái chưa biết, là người có thể hy sinh mọi sự tài giỏi trần tục để đi vào bóng đêm của vùng chưa biết và không thể biết.

Điều thứ ba mà Francis đại diện là tình yêu. Sau Jesus chỉ có rất ít người của truyền thống Thiên Chúa giáo có thể so sánh với Francis, quá ít đến mức bạn có thể đếm họ trên đầu ngón tay: Eckhart, Boehme, Teresa - chỉ rất ít người. Thiên Chúa giáo đã không sản sinh ra chuỗi dài những người chứng ngộ. Francis là một trong những sự nở hoa vĩ địa nhất trong truyền thống Thiên Chúa giáo. Ông ấy là tình yêu tinh khiết, tình yêu không điều kiện, tình yêu vì tất cả, tình yêu vì chính sự tồn tại. Ông ấy vui vẻ hân hoan bởi chính tình yêu của mình; đó là cầu nguyện của ông ấy. Toàn bộ tồn tại là ngôi nhà của ông ấy. Cây cối là anh em và tôm cá là chị em. Đó là gia đình, đó là công việc tình yêu, tất cả mọi thứ đều liên quan trong mối giao cảm sâu sắc.

Tôi đang gắn những cái tên phù hợp với bạn sao cho có thể hấp thụ ba phẩm chất đó và nơi mà ba phẩm chất đó gặp mặt thì điều tối thượng buộc phải xuất hiện.

Sugato là một trong những cái tên của Phật Gautam. Nó có nghĩa là đã ra đi hoàn toàn. Chúng ta gọi người đã ra đi hoàn toàn là người sẽ không bao giờ quay trở lại, là người đã sống cuộc đời mình một cách quá toàn bộ sao cho sẽ không cần thiết quay vào bụng mẹ nữa.

Con người phải quay trở lại cuộc đời bởi vì con người đã chưa học được bài học. Cuộc sống là trường học, một trường học thực sự, mọi trường học khác chỉ là sự sáng tạo của con người. Họ trao cho bạn thông tin nhưng họ không biến bạn thành nhận biết. Thực tế họ đặt lên bạn gánh nặng với quá nhiều kiến thức đến mức bạn trở nên không có khả năng sống mà chỉ từ cuộc sống thì sự sáng suốt mới nảy sinh. Con người sống toàn bộ thì cũng chết toàn bộ và chết toàn bộ là điều vĩ đại nhất có thể xảy ra với con người. Chết toàn bộ có nghĩa là không quay trở lại nữa.

Đó là ý nghĩa của sugato: con người đã ra đi hoàn toàn đến mức họ không bao giờ quay trở lại. Những người sống thiếu can đảm sẽ bị quăng lại vào cơ thể. Họ sẽ phải trải qua nhiều khổ đau hơn, bởi vì đó là khổ đau duy nhất được làm trong sạch. Chỉ khi con người gặp khổ đau một cách ý thức thì đó là sự tinh lọc. Cuộc đời có quá nhiều khổ đau cũng như có quá nhiều niềm vui. Sannyasin của tôi phải trải qua mọi sự khổ đau và hạnh phúc một cách tỉnh táo.

Bạn càng hướng sâu hơn vào khổ đau và hạnh phúc của mình thì bạn sẽ càng ngạc nhiên: chúng không riêng biệt, chúng là cùng một hiện tượng, là hai mặt của một vấn đề. Khi điều này được hiểu thì đồng tiền, đồng tiền thực sự rơi khỏi tay bạn. Bạn không bám vào hạnh phúc của bạn nữa, bởi vì bạn biết đó không là gì mà chỉ là sự đau khổ, và bạn không tránh đau khổ nữa bởi vì bạn biết đó là mặt kia của hạnh phúc. Ham muốn hạnh phúc biến mất tại thời điểm khi nỗi sợ đau khổ biến mất. Đó là hiện tượng đồng thời. Tại chính thời điểm đó con người được tự do - đúng hơn là, con người là tự do, và tự do đó không cần quay trở lại cảnh tù tội.

Veet có nghĩa là bên kia, pramad có nghĩa là không nhận biết. Con người phải tới bên kia của không nhận biết, chỉ khi đó con người mới là con người. Giữ nguyên không nhận biết, chúng ta đã chưa sinh ra. Giống như đứa trẻ trong bụng mẹ đang sống nhưng chưa sinh ra, cho nên về mặt linh hồn thì chúng ta đang sống nhưng chưa sinh ra. Chúng ta trong một dạng của bụng mẹ, bụng mẹ tối tăm của vô thức.

Cuộc sống thực sự chỉ bắt đầu với việc sinh ra lần thứ hai. Ra đời lần đầu chỉ cho bạn cuộc sống vật lý, cuộc sống của cơ thể. Ra đời lần thứ hai cho bạn sự sinh nở tinh thần, thế thì bạn sinh ra như là linh hồn. Và khi cơ thể và linh hồn cùng sinh ra thì âm nhạc tuyệt vời được tạo ra từ cuộc gặp mặt giữa chúng. Một cái gì đó của bên kia ngay lập tức xuất hiện. Giống như đàn ông và đàn bà gặp nhau trong tình yêu sâu sắc và có vui sướng cực đỉnh, chính xác như vậy, nhưng triệu lần nhiều hơn khi cơ thể và linh hồn gặp mặt, cũng có vui sướng cực đỉnh, nhưng nó là vô hạn, là không cùng.

Không ai có thể cho bạn sự tái sinh này ngoại trừ chính bạn. Sự giúp đỡ có thể được trao, sự hỗ trợ có thể cô trao, môi trường hỗ trợ có thể được trao, nhưng vẫn còn điều trọng tâm phải được thực hiện bởi bạn. Nó chỉ có thể được thực hiện bởi bạn, nó không thể được thực hiện bởi ai đó khác thay mặt bạn.

Bậc thầy làm việc giống như bà mụ. Đó là điều mà Socrates từng nói với những môn đệ của mình: tôi là bà đỡ. Bà đỡ có thể có ích, có thể làm cho điều đó trở nên dễ dàng hơn, nhưng sinh nở vẫn phải được trao bởi bạn. Nó phải xuất hiện từ chính sâu thẳm bản thể bạn. Và cấu trúc phải thay đổi từ không nhận biết thành nhận biết.

Socrates đã nói: cuộc đời không truy xét thì không đáng sống. Từ “không truy xét” đó không được dịch đúng từ nguyên bản, và vì từ này - chỉ một từ dịch sai - toàn bộ thế giới của triết lý phương Tây đã bị sai hướng.

Đôi khi những điều nhỏ nhặt cũng có thể ảnh hưởng trong nhiều thế kỷ. Thực sự, không phải cuộc sống không truy xét là không đáng sống mà cuộc sống không nhận biết là không đáng sống. Nếu bạn nghĩ về cuộc sống không truy xét thì bạn bắt đầu phân tích nó và thay vì trở nên nhận biết, bạn đi vào phân tích. Chính vì vậy mà toàn bộ triết học phương Tây đi vào phân tích và trở thành logic - thay đổi nhanh: phân tích, phân tích và chưa bao giờ tới bất kỳ đâu.

Triết học phương Đông đã đi theo hướng đúng đó là từ không nhận biết tới nhận biết. Cuộc đời mà sống một cách không nhận biết là không đáng sống, điều đó là đúng, bởi vì bạn không sống mà bạn chỉ giả vờ sống.

Từ “pramad” là vô cùng ý nghĩa. Giữ nó như là chìa khóa và biến đổi mỗi hành động của cuộc đời bạn từ không nhận biết thành nhận biết. Tái tạo lại chính bạn nhiều nhất có thể từ bóng đêm vô thức trở nên thức tỉnh hơn.

Tất cả điều đó chính là sannyas. Không còn gì khác phải được thay đổi: chỉ là một cái gì đó của thế giới bên trong, của sự tiếp cận bên trong, của ánh sáng bên trong. Toàn bộ thế gian vẫn giữ nguyên như vậy. Tôi không thuyết giảng sự từ bỏ, rằng bạn phải bỏ cái này, cái kia. Bạn sống cùng một cuộc đời, bạn sống trong cùng một cuộc đời, bạn sống trong cùng một thế giới, nhưng nếu bạn mang nhận biết vào những hành động của bạn thì thế giới của bạn được thay đổi. Nó không còn là thế giới cũ nữa, mặc dù nó là tương tự. Còn điều gì để nói với tôi nữa không?

*


[Một sannyasin mới nói: Rất sâu trong trái tim, tôi cảm nhận tình yêu tuyệt vời và lòng khát khao những đứa trẻ, tôi đã không có khả năng giữ mối quan hệ với một người thêm một thời gian nào nữa].

Và bạn muốn giữ mối quan hệ với một người ư? Ước mong còn không?

Tôi nghĩ bạn không nên ép buộc ước mong lên chính bạn. Tiếp tục con đường bạn đã đi, với một chút nhận biết hơn, thế là đủ. Nếu bạn ép chính mình vào mối quan hệ nào đó, bạn sẽ cảm thấy rất khó thở, như bị bỏ tù. Bạn không phải là dạng người có thể dễ dàng sống trong một mối quan hệ.

Có những phong cách khác nhau và con người phải lắng nghe phong cách của chính mình. Tất nhiên phong cách đối nghịch luôn có sự thu hút. Có những vẻ đẹp nào đó khi bạn liên tục hướng tới mối quan hệ mới. Có chiêm nghiệm tuyệt diệu và phiêu lưu thử thách, mỗi lần tuần trăng mật mới bắt đầu thì bạn lại tới những cực đỉnh. Nhưng lại thất vọng bởi mỗi khi mối quan hệ kết thúc thì lại có thất vọng, đau khổ, phiền muộn. Mọi thứ lại bị tan vỡ và bạn lại phải xem lại chính mình. Cho nên, chỉ có niềm vui khi bạn bắt đầu mối quan hệ mới và đau khổ lại xuất hiện khi nó kết thúc.

Nếu bạn sống trong một mối quan hệ thì niềm vui là của sự thân mật, của việc được an toàn hơn. Nhưng bạn sẽ không nhận ra sự chiêm nghiệm, bạn sẽ không tìm ra thử thách. Bạn sẽ tìm ra sự gần gũi, sự thân mật, và có vẻ đẹp nhất định trong sự thân mật nào đó, bởi vì có vài thứ phát triển chỉ trong sự thân mật nào đó, bởi vì có vài thứ phát triển chỉ trong sự thân mật để phát triển trong sự thân mật. Bạn đến gần hơn và mối quan hệ bắt đầu có hướng mới. Nó không quá tình dục, tình dục dần dần phai nhạt mà nó trở nên nhiều yêu mến hơn, nhiều tính bạn bè hơn. Nó có phẩm chất hoàn toàn khác và rất mãn nguyện. Nhưng thế thì bạn sẽ lại lỡ tuần trăng mật và bạn có thể cảm thấy chán nản.

Nếu bạn liên tục thay đổi các mối quan hệ của mình, bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi nhưng không bao giờ chán; và nếu bạn sống trong một mối quan hệ bạn sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Cho nên cả hai phong cách sống đều có những niềm vui và những nỗi đau khổ của nó. Một cách tự nhiên, khi con người cảm thấy mệt mỏi, họ bắt đầu nghĩ về dạng quan hệ khác, và khi con người cảm thấy chán nản, họ bắt đầu nghĩ về mối quan hệ khác. Đó là xu hướng tự nhiên khi cho rằng phía đối nghịch có thể tốt hơn nhiều, bởi vì bạn không biết phía đối nghịch. Đúng hơn là, quyết định theo hướng này thì con người nên quan sát chính phong cách của mình, con người nên thư giãn với phong cách của chính mình.

Như tôi có thể nhìn thấy bạn, ít nhất trong khoảng thời gian này, đừng quyết định, chỉ liên tục hoạt động. Có thể xuất hiện sự việc là vào một ngày, bạn có thể tìm ra một người nào đó mà với họ cả hai vấn đề đều có thể xuất hiện đồng thời, thế thì bạn sẽ có khả năng bình ổn, một người nào đó có cuộc sống vẫn giữ nguyên liên lạc thử thách, thế thì cách sống của bạn không bị mất đi; và với một người nào đó, bạn có thể sống cùng và với người đó tình thân mật phát triển. Nhưng bạn không thể quyết định về điều đó ngay lập tức, bạn phải chờ, bạn phải học cách kiên nhẫn. Nó có thể xuất hiện vào một ngày nào đó, nhưng nó phải xuất hiện, không phải ép buộc để nó xuất hiện. Nếu bạn ép buộc, bạn sẽ còn đau khổ hơn bình thường. Đơn giản là, sẽ thay đổi từ đau khổ này tới đau khổ khác, và đau khổ khác sẽ còn tồi tệ hơn, bởi vì nó sẽ không phù hợp với phong cách sống của bạn.

Cho đến bây giờ mọi xã hội đã quyết định ủng hộ một phong cách, cho nên mọi xã hội đều đau khổ, bởi vì mọi người không thuộc cùng một phong cách sống… và năm mươi phần trăm không thuộc về một phong cách. Năm mươi phần trăm có một vợ [một chồng] và năm mươi phần trăm đa thê. Sự cân bằng đó luôn xuất hiện ở mọi nơi, ở mọi vấn đề: năm mươi phần trăm theo cách này, năm mươi phần trăm theo điều ngược lại.

Cho nên nếu xã hội là một vợ [một chồng] - ví dụ ở phương Đông, ở Ấn Độ, hoặc nó cũng đã từng xảy ra trong quá khứ ở phương Tây - nếu xã hội tuân theo chế độ một vợ [một chồng] một cách nghiêm khắc thì chế độ chống lại-một vợ [một chồng] sẽ chịu đựng sự lên án một cách dữ dội. Đó là sức nặng của ngọn núi đè lên trái tim con người. Phong cách sống không-một vợ [một chồng] là phong cách sống đầy thách thức, là phong cách sống của những người khám phá, không chỉ là tình dục mà họ sẽ khám phá bằng mọi cách. Cho nên xã hội giữ nguyên chế độ một vợ [một chồng] trở thành không-khám phá, không sáng tạo, bởi vì người sáng tạo bị đè nén, không được trao cho cơ hội để phát triển.

Người một vợ [một chồng] là người không sáng tạo. Người đó muốn an toàn, yên ổn, người đó muốn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu. Người đó không lang thang, người đó không phải là dân gipxi. Họ không phải là dân lang thang theo mọi cách; không chỉ về mặt vật chất mà còn về mặt tinh thần, tâm lý. Họ thà theo cách cũ và quen biết hơn là theo cách mới. Họ không quan tâm đến cái mới, bởi vì cái mới luôn mang đến sự phức tạp, khó khăn mà khi đó bạn lại phải bình ổn trở lại, bạn phải thay đổi chính bạn theo cái mới. Mọi cái mới đều thay đổi và bạn phải xáo trộn cuộc sống của bạn. Cho nên những xã hội một vợ [một chồng] trở nên không khoa học, mê tín dị đoan, đần độn, tê liệt.

Xã hội không-một vợ [một chồng] trở nên rất thử thách, sống động, tuôn chảy, nhưng rất căng thẳng, rất mệt mỏi. Nó mang khoa học vào tồn tại, nó khám phá những con đường mới, bởi vì toàn bộ tinh thần như vậy là của người lang thang. Cái mới được yêu thích, còn cái cũ bởi vì nó là cũ nên bị ghét. Mọi người sẵn sàng bỏ rơi nó nhanh nhất, bất ngờ nhất có thể.

Nhưng xã hội đó sẽ mất sự điềm đạm, yên tĩnh, thoải mái, ấm cúng, sự an toàn của ngôi nhà. Nó sẽ vẫn giữ nguyên là cuộc sống - cắm trại nghĩa là ngày này bạn ở đây, ngày khác bạn ở nơi nào đó khác. Tất nhiên có niềm vui của cái mới, những địa phận mới, sự khám phá mới, nhưng cũng còn có rắc rối xảy ra bởi bạn không bao giờ bình ổn, bạn chưa bao giờ ở nhà dù ở bất kỳ nơi đâu.

Quan điểm của tôi về cộng đồng mới là, chúng ta sẽ cho phép, nên cho phép tất cả mọi dạng người trong cùng một xã hội. Mọi phong cách phải được trao tự do để họ là chính họ, sao cho những người muốn giữ nguyên trong mối quan hệ thân mật, sâu sắc thì họ cũng có thể; những người yêu thích những hương vị cũ thì họ cũng có thể. Họ không nên bị lên án; họ cũng không nên được tôn thờ. Và những người muốn thay đổi toàn bộ phong cách sống của họ - mối quan hệ của họ, tình yêu của họ, tình bạn bè của họ, nơi chốn của họ, công việc của họ - hàng ngày, tình cờ, thì cũng phải được phép. Cả hai điều đó đều tốt.

Thế thì xã hội sẽ cân bằng hơn. Nó sẽ không là phương Đông, không là phương Tây; nó sẽ đơn giản là duy nhất toàn bộ, duy nhất quả đất. Nhưng điều này đã chưa xuất hiện. Nếu chúng ta tôn trọng người này thì chúng ta lại lên án người khác; chúng ta không thể tôn trọng cả hai phía đối nghịch.

Lời khuyên của tôi cho bạn là bạn tham gia vài nhóm và giữ nguyên như bạn vậy, không cần vội vã thay đổi. Bạn sẽ nhanh chóng có khả năng tìm ra một người nào đó mà với họ, phong cách sống của bạn, lòng khát khao có mối quan hệ thân mật, sẽ được mãn nguyện. Nhưng vì điều đó mà bạn phải chờ đợi. Nếu bạn vội vã và quyết định, bạn sẽ cảm thấy nghẹt thở.

Thà mệt mỏi còn hơn là buồn chán. Người mệt mỏi còn có hy vọng nào đó; người buồn chán thì không có hy vọng. Hãy chờ đợi!

Arpan là người được dâng cho Thượng đế. Và chúng ta chỉ có chính chúng ta để dâng lên; dâng bất kỳ điều gì khác đều không được.

Một người sẵn sàng dâng mọi thứ ngoại trừ chính mình; và đó là thứ duy nhất mà chúng ta thực sự có. Chúng ta xuất hiện với bàn tay trống rỗng và chúng ta ra đi cũng với bàn tay trống rỗng, cho nên chúng ta có thể dâng lên Thượng đế cái gì? Chúng ta có thể dâng sự trống rỗng của chúng ta, bàn tay rỗng của chúng ta, đó là sự dâng hiến duy nhất. Nhưng trong chính sự dâng hiến đó, bản ngã biến mất; và thời điểm mà bản ngã biến mất thì Thượng đế xuất hiện. Thượng đế xuất hiện chỉ khi bạn biết ngài, nhưng bạn sẽ biết ngài chỉ khi bạn không còn đó. Nếu bạn quá hiện diện thì chính sự hiện diện của bạn là rào cản; nếu bạn tràn đầy chính bạn, thế thì không có không gian để Thượng đế vào bạn.

Bằng việc dâng hiến, tôi ngụ ý rằng bạn đơn giản là buông bỏ chính mình và trong thời điểm đó, khi bạn chỉ là sự dâng hiến, buông bỏ thì tĩnh lặng sâu sắc hạ xuống. Theo sau sự tĩnh lặng đó là Thượng đế, Người trải nghiệm về cuộc gặp mặt tuyệt đỉnh với tồn tại.

Cho nên đây là công việc của bạn: không ngừng dâng hiến và biến mất. Đó là cách duy nhất để đạt được bản thể thực. Sự chọn lựa không phải là nên hoặc không nên là; đó là cách duy nhất nên là.

*


[Osho trao cho sannyasin và nói:]

Hãy giơ tay lên, nhắm mắt lại và cảm nhận giống như cây. Hãy quên cơ thể con người. Hai cánh tay là cành vươn ra ngoài. Mưa, gió và cây đang nhảy múa, đung đưa. Chỉ cảm thấy giống như cây. Cảm nhận gió, cảm nhận mưa, cảm nhận niềm vui. Và nếu một cái gì đó bắt đầu xuất hiện trong cơ thể - rung động, đung đưa - hãy cùng với nó.

Prem có nghĩa là tình yêu, sakino có nghĩa là tinh hoa phát tiết - hương thơm tiết ra của tình yêu. Chỉ có tình yêu mới cho bạn hương thơm của ánh sáng. Ánh sáng, vẻ đẹp, niềm vui tạo ra bầu không khí quanh bạn. Nhưng ở chính nhân lõi của tất cả những điều đó có ngọn lửa của tình yêu. Khi trái tim tràn ngập tình yêu bạn sẽ bắt đầu tỏa ánh sáng. Những người yêu trở nên tỏa sáng; và những người trong tình yêu sâu sắc với tồn tại thì sự tỏa sáng của họ là vô hạn.

Trên khắp thế giới, chúng ta đã tạo ra tinh hoa phát tiết từ đầu của các vị thánh; điều đó là vô cùng ấn tượng. Điều đó đơn giản là chỉ ra ngọn lửa mà chúng ta không thể nhìn thấy, nó đang bùng cháy trong trái tim, nhưng ít nhất chúng ta có thể cảm nhận tinh hoa phát ra quanh đầu - của Phật và Christ, Mahavira và Zarathustra. Đó là điều duy nhất mà chúng ta đã thực hiện trên khắp thế giới. Chúng ta đã tạo ra ánh sáng quanh mọi người, những người đã tới nơi. Chúng ta đã mô tả họ, đã vẽ họ với tinh hoa của ánh sáng.

Nhưng, có thể có ánh sáng chỉ nếu có ngọn lửa trong trái tim. Không có ngọn lửa thì không thể có tinh hoa. Ngọn lửa đó là tình yêu. Tạo ra tình yêu và cuộc đời bạn sẽ là cuộc đời của ánh sáng và không còn bóng tối.

Bóng tối là chết và hàng triệu người sống cũng như chết. Họ sống trong cái chết, họ chết trong cái chết. Thật hiếm hoi khi tìm ra người sống thực sự, sống rung động mạnh mẽ. Bất kỳ khi nào bạn tình cờ nhìn tháy người sống rung động mạnh mẽ bạn sẽ ngay lập tức cảm nhận ánh sáng nào đó phát ra từ họ.

Tạo ra tình yêu, tình yêu trở nên đằm thắm hơn. Bạn có thể, chính vì vậy tôi trao bạn tên này: bạn có thể tỏa ra ánh sáng của bí mật đó, nó ẩn chứa ngọn lửa tình yêu.

Và khi tôi nói yêu, tôi không ngụ ý rằng bạn phải yêu duy nhất nhân loại hoặc duy nhất người này, người kia. Về tình yêu, tôi ngụ ý trạng thái của tình yêu. Con người phải liên tục ở trong trạng thái yêu cả hai mươi bốn giờ trong ngày. Con người phải đơn giản là đằm thắm, đó là điều tôi ngụ ý - không phải tình yêu như mối quan hệ mà là phẩm chất của yêu thương. Thậm chí nếu bạn đang ngồi một mình, bạn cũng tràn ngập tình yêu. Thậm chí nếu bạn đang sắp xếp đồ gỗ trong nhà, bạn cũng trong tình yêu với đồ đạc đó. Đó không phải là vấn đề bạn đang làm gì, cho dù bạn đang quan tâm đến nhiều vấn đề hoặc nhiều người; vấn đề là giữ nguyên trong trạng thái yêu. Thế thì vào một ngày, ánh sáng xuất hiện.

Ánh sáng là trải nghiệm tối thượng mà cuộc sống tạo ra cho mọi người. Ánh sáng là Thượng đế, là tên khác của cùng ánh sáng. Khi bạn biết ánh sáng đó, bạn biết cuộc sống vĩnh hằng. Thế thì không có cái chết. Cái chết chỉ xuất hiện trong bóng tối, khi có ánh sáng thì không có cái chết. Thế thì cái chết là ảo ảnh, là hoang đường, là dối trá.

*


[Một sannyasin sắp đi dề nghị Osho phù hộ cho công việc của cô ấy ở phương Tây].

Sự phù hộ của tôi luôn cùng bạn.

Và công việc làm hoàn toàn quên chính bạn sao cho tôi có thể vận hành thông qua bạn, bởi vì bất kỳ khi nào bạn nghĩ bạn đang làm việc, bạn bắt đầu do dự, bạn trở nên không chắc chắn; và đó là điều tự nhiên. Nếu bạn để điều đó lại cho tôi, thì mọi do dự sẽ biến mất, mọi điều không chắc chắn sẽ biến mất. Nếu bạn để điều đó lại cho tôi thì có thể có những điều huyền bí.

Cho nên lần này hãy để tôi vào và đừng bao giờ quấy nhiễu mọi thứ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho