Chương 07: Chướng ngại cho thiền
Chương 07: Chướng ngại cho thiền
Bệnh tật, suy nhược, hoài nghi, lờ phờ, lười biếng, dâm dục, ảo giác, bất lực và không vững vàng là những chướng ngại làm sao lãng tâm trí.
Phiền não, thất vọng, chấn động và thở không đều là những triệu chứng của tâm trí bị sao lãng.
Để loại bỏ những điều này, thiền về một nguyên lí.
Patanjali tin - và không chỉ tin, ông ấy cũng biết nữa rằng âm thanh là yếu tố cơ bản của sự tồn tại. Cũng như các nhà vật lí nói rằng điện là yếu tố cơ sở, các nhà yogi nói rằng âm thanh là yếu tố cơ sở. Họ đồng ý với nhau theo cách tinh tế.
Các nhà vật lí nói rằng âm thanh không là gì ngoài việc thay đổi của điện, và các nhà yogi nói rằng điện không là gì ngoài việc thay đổi của âm thanh. Thế thì cả hai đều đúng. Âm thanh và điện là hai dạng của một hiện tượng, và với tôi hiện tượng đó là chưa được biết tới và sẽ không bao giờ được biết tới. Bất kì điều gì chúng ta biết sẽ chỉ là việc thay đổi của nó. Bạn có thể gọi nó là điện, bạn có thể gọi nó là âm thanh, bạn có thể gọi nó là lửa như Heraclitus, bạn có thể gọi nó là nước như Lão Tử: điều đó tuỳ bạn. Nhưng mọi điều này đều là những thay đổi - hình dạng của cái vô hình dạng. Cái vô hình đó bao giờ cũng vẫn còn không được biết tới.
Làm sao bạn có thể biết được cái vô hình dạng? Tri thức là có thể chỉ khi có hình dạng. Khi cái gì đó trở thành nhìn được, thế thì bạn có thể biết nó. Làm sao bạn có thể làm cái không thấy được là đối thể của tri thức? Chính bản chất của cái không thấy được là ở chỗ nó không thể được làm thành thể hiện cụ thể. Bạn không thể chỉ rõ nó ở đâu, nó là gì. Chỉ cái gì đó thấy được mới có thể là đối thể.
Cho nên bất kì khi nào bất kì cái gì được biết, nó sẽ chỉ là sửa đổi của cái không biết. Cái không biết vẫn còn không được biết. Nó là không thể biết được. Cho nên điều đó tuỳ thuộc vào điều bạn gọi nó, và nó tuỳ thuộc vào tiện ích bạn định đặt nó vào. Với nhà yogi, điện không liên quan. Ông ấy làm việc trong phòng thí nghiệm bên trong của bản thể. Ở đó, âm thanh là liên quan hơn, bởi vì qua âm thanh ông ấy có thể thay đổi nhiều hiện tượng bên trong và qua âm thanh ông ấy có thể thay đổi điện bên trong nữa. Nhà yogi gọi nó là prana - sinh lực bên trong hay điện sinh học. Qua âm thanh điều đó có thể được thay đổi ngay lập tức.
Đó là lí do tại sao, khi lắng nghe nhạc cổ điển, bạn cảm thấy im lặng nào đó bao quanh bạn: năng lượng thân thể bên trong của bạn được thay đổi. Nghe người điên và bạn sẽ cảm thấy bạn cũng sắp phát rồ, bởi vì người điên là sự hỗn độn của điện thân thể và lời và âm thanh của người đó mang điện đó tới bạn. Ngồi cùng người chứng ngộ và đột nhiên bạn cảm thấy mọi thứ bên trong bạn rơi vào nhịp điệu, đột nhiên bạn cảm thấy phẩm chất khác của năng lượng nảy sinh trong bạn.
Đó là lí do tại sao Patanjali nói lặp lại aum và thiền về nó phá huỷ đi mọi chướng ngại. Chướng ngại là gì? Bây giờ ông ấy mô tả từng chướng ngại, và cách chúng có thể bị phá huỷ bởi việc lặp lại âm thanh của aum và thiền về nó. Chúng ta sẽ phải suy nghĩ về nó:
Bệnh tật, suy nhược, hoài nghi, lờ phờ, lười biếng, dâm dục, ảo giác, bất lực và không vững vàng là những chướng ngại làm sao lãng tâm trí.
Lấy từng thứ - bệnh tật: Với Patanjali, bệnh tật disease nghĩa là không dễ dàng dis-easy. Nó là cách thức không nhịp điệu của sinh năng bên trong của bạn. Bạn cảm thấy không thoải mái. Nếu không thoải mái này, không dễ dàng này, tiếp tục, sớm hay muộn nó sẽ ảnh hưởng tới thân thể bạn. Patanjali sẽ đồng ý với châm cứu một cách tuyệt đối, và ở nước Nga xô viết một người có tên Kirlian sẽ đồng ý với Patanjali một cách tuyệt đối. Châm cứu không liên quan tới chứng ngộ, nhưng châm cứu liên quan tới cách thân thể trở nên bị bệnh, cách ốm bệnh xảy ra, và châm cứu đã khám phá ra bẩy trăm điểm trên thân thể nơi sinh năng bên trong chạm vào thân thể vật lí - bẩy trăm điểm chạm tất cả quanh thân thể.
Bất kì khi nào điện không chảy trong vòng tròn trong bẩy trăm điểm này - có một số lỗ hổng, vài điểm không vận hành nữa, qua vài điểm điện không còn chuyển động, các khối chắn có đó, điện bị cắt, nó không là vòng tròn - thế thì bệnh xảy ra. Cho nên châm cứu tin rằng không cần thuốc nào, không có bất kì trị liệu nào, nếu bạn cho phép sinh năng chảy trở thành vòng tròn, bệnh biến mất. Châm cứu được sinh ra từ năm nghìn năm trước, gần với lúc Patanjali còn sống.
Như tôi đã nói với bạn, sau hai nghìn năm trăm năm đã có bước tiến tới đỉnh tâm thức con người. Điều đó đã xảy ra vào thời của Phật: ở Trung Quốc với Lão Tử, Trang Tử, Khổng Tử; ở Ấn Độ với Phật, Mahavira và những người khác; ở Hi Lạp với Heraclitus; ở Iran với Zarathustra. Hiện tượng đỉnh đã xảy ra. Mọi tôn giáo mà bạn thấy bây giờ trên thế giới đều xuất phát từ khoảnh khắc đó của tâm thức con người. Từ đỉnh đó, Himalaya, mọi dòng sông của mọi tôn giáo đã chảy trong hai nghìn năm trăm năm này.
Theo cùng cách đó, hai nghìn năm trăm năm trước Phật, đã có hiện tượng đỉnh. Đã có Patanjali, Rishabh - thuỷ tổ của Jaina giáo - Vedas, Upanishads, châm cứu ở Trung Quốc, yoga ở Ấn Độ và mật tông: tất cả những điều này đã xảy ra. Họ đã đạt tới đỉnh. Chưa bao giờ lại có đỉnh đó bị vượt qua. Và từ chính quá khứ xa xôi đó, năm nghìn năm trước, yoga, mật tông, châm cứu đã từng chảy như những dòng sông.
Có hiện tượng nào đó mà Jung gọi là tính đồng bộ. Khi một nguyên lí nào đó được sinh ra, không chỉ một người, mà nhiều người trên thế gian trở nên nhận biết về nó, dường như toàn thể thế gian sẵn sàng để đón nhận nó. Einstein tương truyền đã nói, “Nếu tôi mà không khám phá ra lí thuyết tương đối, thì trong một năm ai đó khác chắc đã khám phá ra nó.” Tại sao? Bởi vì nhiều người trên khắp thế gian đã làm việc theo cùng hướng.
Khi Darwin khám phá ra lí thuyết tiến hoá, rằng con người đã tiến hoá từ khỉ, rằng có đấu tranh sinh tồn thường xuyên của kẻ mạnh nhất, thì một người khác - Wallace Russell - đã khám phá ra nó. Ông ấy ở Philippines, và cả hai đã là bạn bè. Nhưng trong nhiều năm họ đã không biết về nhau. Darwin đã làm việc liên tục trong mười hai năm, nhưng ông ấy là người lười. Ông ấy có nhiều mảnh và mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng ông ấy không làm ra sách từ nó và ông ấy sẽ không trình nó cho hội khoa học của thời đó.
Bạn bè cứ lặp đi lặp lại yêu cầu, “Làm nó đi - bằng không ai đó khác sẽ làm nó đấy.” Và thế rồi một hôm, từ Philippines, một bức thư tới và toàn thể lí thuyết đã được trình bày trong bức thư đó của Russell. Ông ấy là bạn, nhưng họ đã làm việc tách biệt. Họ chưa bao giờ biết rằng cả hai đã làm việc trên cùng một lí thuyết. Và thế rồi ông ấy trở nên sợ: làm gì đây? - bởi vì Russell sẽ trở thành người khám phá, khi ông ấy đã biết nguyên lí này trong mười hai năm. Ông ấy xô tới, bằng cách nào đó xoay xở viết một báo cáo, và trình nó cho hội khoa học.
Sau ba tháng, mọi người khác trở nên nhận biết rằng Russell cũng đã khám phá ra nó. Russell thực sự là người rất hay. Ông ấy đã tuyên bố rằng khám phá này nên thuộc về Darwin vì trong mười hai năm, dù ông ấy có trình bày nó hay không, ông ấy là người khám phá.
Và điều này xảy ra nhiều lần: đột nhiên một ý nghĩ trở thành rất nổi bật, cứ dường như ý nghĩ này đang cố lấy một bụng mẹ ở đâu đó. Và đây là cách thức của tự nhiên, nó chưa bao giờ nhận rủi ro. Một người có thể bỏ lỡ; thế thì nhiều người phải được thử. Tự nhiên chưa bao giờ nhận rủi ro! Cây sẽ thả hàng triệu hạt mầm. Một hạt mầm có thể bị mất, có thể không rơi vào mảnh đất đúng, có thể bị phá huỷ; nhưng với hàng triệu hạt mầm không có khả năng nào cho mọi hạt mầm sẽ bị phá huỷ.
Khi bạn làm tình, trong một lần xuất tinh hàng triệu hạt mầm được tống ra bởi đàn ông. Một trong chúng sẽ đạt tới trứng của đàn bà - nhưng có hàng triệu. Trong một lần xuất tinh, đàn ông tiết ra nhiều hạt mầm gần như có ngần ấy đàn ông trên thế gian ngay bây giờ. Một đàn ông, trong một lần xuất tinh, có thể cho sinh ra cả trái đất, cho toàn thể dân số trái đất. Tự nhiên không nhận rủi ro. Nó thử nhiều cách. Một có thể lỡ, hai có thể lỡ, cả triệu có thể lỡ, nhưng với nhiều triệu ít nhất một kẻ sẽ đạt tới và trở thành sống.
Jung đã khám phá ra một nguyên lí mà ông ấy gọi là tính đồng bộ. Đó là điều hiếm hoi. Chúng ta biết một nguyên lí - về nhân quả: nguyên nhân tạo ra hậu quả. Tính đồng bộ nói bất kì khi nào cái gì đó xảy ra, nhiều cái tương tự xảy ra song song với nó. Chúng ta chưa biết tại sao nó xảy ra, bởi vì nó không phải là hiện tượng nhân quả. Chúng không có quan hệ với nhau như nhân và quả.
Làm sao bạn có thể đặt quan hệ Phật và Heraclitus? - nhưng cùng nguyên lí này. Phật chưa bao giờ nghe nói tới Heraclitus; Heraclitus chúng ta không thể hình được đã bao giờ biết về Phật. Họ sống trong các thế giới tách rời. Đã không có trao đổi. Nhưng cả hai đã cho thế giới cùng nguyên lí về việc chảy, hay sự tồn tại như dòng sông, của sự tồn tại nhất thời. Họ không là nguyên nhân cho nhau, họ là song song. Tính đồng bộ tồn tại cứ dường như toàn thể sự tồn tại vào khoảnh khắc đó muốn tạo ra nguyên lí nào đó và muốn làm cho nó biểu lộ - nó đã biểu lộ, và nó sẽ không phụ thuộc chỉ vào Phật hay chỉ vào Heraclitus: nó sẽ thử nhiều người. Và đã có những người khác nữa, người đã đi vào trong quên lãng: họ không được xuất chúng thế. Phật và Heraclitus đã trở thành lỗi lạc nhất. Họ đã là những thầy mạnh nhất.
Vào thời của Patanjali, một nguyên lí được sinh ra. Bạn có thể gọi nó là nguyên lí về prana - sinh năng. Ở Trung Quốc nó lấy dạng của châm cứu, ở Ấn Độ nó lấy dạng của toàn thể hệ thống yoga. Làm sao việc xảy ra là khi năng lượng thân thể không chảy đúng bạn cảm thấy không thoải mái? Một lỗ hổng tồn tại trong bạn, sự thiếu vắng, và bạn cảm thấy cái gì đó bị thiếu. Đây là không dễ dàng lúc ban đầu. Đầu tiên nó sẽ được cảm thấy trong tâm trí. Như tôi đã nói với bạn, đầu tiên sẽ nó được cảm thấy trong vô thức.
Bạn có thể không nhận biết về nó nhưng nó sẽ tới trước trong giấc mơ của bạn: Trong mơ bạn sẽ thấy ốm bệnh, bệnh tật, ai đó chết, cái gì đó sai. Ác mộng sẽ xảy ra trong vô thức của bạn vì vô thức là gần thân thể nhất và gần tự nhiên nhất. Từ vô thức nó sẽ đi lên tiềm thức, thế rồi bạn sẽ cảm thấy tức tối. Bạn sẽ cảm thấy rằng các ngôi sao là sai, bất kì điều gì bạn làm cũng thành sai. Bạn muốn yêu một người, và bạn cố yêu nhưng bạn không thể yêu được. Bạn muốn giúp ai đó, nhưng bạn chỉ cản trở. Mọi thứ đi sai.
Bạn nghĩ đó là ảnh hưởng xấu nào đó, từ ngôi sao nào đó cao trên trời. Không, nó là cái gì đó trong tiềm thức, không thoải mái nào đó - và bạn bị tức tối, giận dữ, và nguyên nhân là ở đâu đó trong vô thức. Bạn đang tìm nguyên nhân ở đâu đó khác. Thế thì nguyên nhân đi tới ý thức. Thế rồi bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn ốm, và thế rồi nó đi vào thân thể. Nó bao giờ cũng đi tới thân thể, và đột nhiên bạn cảm thấy ốm.
Ở nước Nga xô viết một nhà nhiếp ảnh, một nhà khoa học hiếm hoi, Kirlian, đã khám phá ra rằng trước khi một người ốm, sáu tháng trước đó, bệnh này có thể được chụp ảnh. Và điều này sẽ là một trong những khám phá vĩ đại nhất trên thế giới trong thế kỉ hai mươi. Nó sẽ biến đổi toàn thể quan niệm của con người, về bệnh, thuốc, mọi thứ. Nó là một quan niệm cách mạng, và ông ấy đã làm việc trong ba mươi năm; và ông ấy gần như đã chứng minh mọi thứ một cách khoa học - rằng khi bệnh đi tới thân thể, đầu tiên nó đi tới hào quang điện quanh thân thể. Lỗ hổng tới.
Bạn có thể sắp có khối u trong dạ dầy sau sáu tháng nữa. Ngay bây giờ không cơ sở nào tồn tại. Không nhà khoa học nào có thể tìm ra bất kì cái gì sai với dạ dầy bạn; mọi thứ đều tốt, không có vấn đề gì. Bạn có thể được khám kĩ lưỡng và bạn ổn thoả. Nhưng Kirlian chụp ảnh thân thể trên tấm phim rất nhạy - ông ấy đã phát triển những tấm phim nhạy nhất. Và trên tấm đó không chỉ thân thể bạn được chụp ảnh, mà quanh thân thể có một hào quang nhẹ bạn luôn mang theo. Và trong hào quang đó, gần dạ dầy, có một lỗ hổng trong hào quang. Nó không đích xác ở trong thân thể vật lí, nhưng cái gì đó bị rối loạn.
Bây giờ ông ấy nói rằng ông ấy có thể dự báo rằng trong vòng sáu tháng nữa sẽ có khối u. Và sau sáu tháng, khi khối u tới thân thể, tia X chỉ ra cùng hình ảnh như ông ấy đã chụp sáu tháng trước. Cho nên Kirlian nói rằng dù không bị ốm điều đó vẫn có thể được dự báo - và nó có thể được chữa trước khi nó đi tới thân thể, nếu hào quang thân thể trở nên tuần hoàn hơn. Ông ấy không biết làm sao nó có thể được chữa - châm cứu biết, Patanjali biết cách nó có thể được chữa.
Bệnh, với Patanjali, là sự rối loạn nào đó trong hào quang thân thể, trong prana, trong sinh năng, trong điện của thân thể. Đó là lí do tại sao nó có thể được chữa qua aum. Thỉnh thoảng, ngồi một mình trong đền chùa đi. Đi tới ngôi đền chùa cổ nơi không ai tới, ngồi dưới mái vòm - mái vòm tròn chỉ để suy nghĩ về âm thanh này. Ngồi dưới nó, tụng aum to, và thiền về nó; để cho âm thanh này phản xạ lại và rơi xuống bạn như mưa và đột nhiên bạn sẽ cảm thấy sau vài phút rằng toàn thân bạn đang an bình, bình thản, yên tĩnh: năng lượng thân thể được lắng đọng.
Điều đầu tiên là bệnh. Và nếu bạn ốm trong năng lượng prana của bạn, bạn không thể đi xa được. Làm sao bạn có thể đi xa với bệnh đang treo quanh bạn như đám mây? Bạn không thể đi vào trong những cõi giới sâu hơn. Mạnh khoẻ nào đó được cần. Từ Ấn Độ cho mạnh khoẻ là rất có nghĩa; nó là swasthya. Chính từ này nghĩa là ‘là bản thân mình’. Từ mạnh khoẻ trong tiếng Phạn nghĩa là là bản thân mình, được định tâm. Từ tiếng Anh ‘health-mạnh khoẻ’ cũng hay. Nó bắt nguồn từ cùng từ, cũng gốc, từ đó đưa tới từ holy-linh thiêng và whole - toàn thể. Khi bạn là toàn thể bạn mạnh khoẻ và khi bạn là toàn thể bạn cũng là linh thiêng.
Bao giờ cũng là tốt để đi tới gốc rễ của các từ bởi vì chúng nảy sinh ra từ kinh nghiệm lâu dài của nhân loại. Các từ đã không tới một cách ngẫu nhiên. Khi một người cảm thấy toàn thể năng lượng thân thể của người đó đang chạy theo vòng tròn. Vòng tròn này là thứ hoàn hảo nhất trên thế giới. Vòng tròn hoàn hảo là biểu tượng của Thượng đế. Năng lượng không bị phí hoài, nó luân chuyển lặp đi lặp lại; nó cứ đi như bánh xe; nó duy trì bản thân nó.
Khi bạn là toàn thể bạn mạnh khoẻ, và khi bạn mạnh khoẻ bạn cũng là linh thiêng, bởi vì từ 'holy-linh thiêng' đó cũng bắt nguồn từ ‘whole-toàn thể’. Người mạnh khoẻ hoàn hảo là linh thiêng, nhưng thế thì sẽ có vấn đề. Nếu
bạn đi tới các tu viện bạn sẽ thấy đủ mọi loại người ốm ở đó. Thực ra, chỉ người ốm mới đi tới đó. Người mạnh khoẻ - bạn sẽ hỏi người đó làm gì ở tu viện. Người ốm đi tới đó, người bất bình thường đi tới đó. Cái gì đó về căn bản là sai với họ. Đó là lí do tại sao họ trốn khỏi thế giới và đi tới đó.
Patanjali đầu tiên làm thành qui tắc rằng bạn phải mạnh khoẻ, bởi vì nếu bạn không mạnh khoẻ bạn không thể đi xa được. Ốm của bạn, không thoải mái của bạn, vòng tròn năng lượng bên trong bị vỡ của bạn sẽ là hòn đã treo quanh cổ bạn. Khi bạn thiền bạn sẽ cảm thấy ốm dễ dàng. Khi bạn muốn cầu nguyện, bạn không thể cầu nguyện được; bạn muốn nghỉ ngơi. Mức năng lượng thấp sẽ có đó. Và với năng lượng thấp làm sao bạn có thể đi xa được? Và để đạt tới Thượng đế sao? Với Patanjali Thượng đế là điểm xa nhất: nhiều năng lượng được cần tới. Thân thể mạnh khoẻ, tâm trí mạnh khoẻ, bản thể mạnh khoẻ là được cần. Bệnh tật là không thoải mái - không thoải mái trong năng lượng thân thể. Aum sẽ giúp, và chúng ta sẽ thảo luận các điều khác nữa. Nhưng ở đây Patanjali đang nói về cách aum, bản thân âm thanh này, giúp cho bạn ở bên trong để trở thành toàn thể.
Với Patanjali, và với nhiều người khác những người đã tìm kiến sâu trong năng lượng con người, một sự kiện đã trở thành rất chắc chắn - bạn phải biết về nó - và đó là, bạn càng ốm, càng nhiều dục vọng hơn. Khi bạn hoàn toàn khoẻ mạnh bạn không dục vọng. Bình thường, chúng ta nghĩ chính điều đối lập - rằng người mạnh khoẻ phải dục vọng, dâm dục, thế này thế nọ: người đó phải tận hưởng thế giới và thân thể. Nó không phải là hoàn cảnh vậy. Khi bạn ốm, thế thì nhiều dâm dục hơn, nhiều dục hơn, nắm giữ bạn. Khi bạn hoàn toàn mạnh khoẻ, dục và dâm dục biến mất.
Tại sao nó xảy ra như vậy? Bởi vì khi bạn hoàn toàn mạnh khoẻ bạn hạnh phúc thế với bản thân bạn, bạn không cần người khác. Khi bạn ốm, bạn bất hạnh thế với bản thân bạn, bạn cần người khác. Và đây là điều ngược đời: khi bạn ốm bạn cần người khác, và người khác cũng cần bạn khi cô ấy hay anh ấy ốm. Và hai người ốm gặp gỡ - ốm không phải là gấp đôi, nó gấp nhiều lần lên.
Đó là điều xảy ra trong hôn nhân: hai người ốm gặp gỡ nhân cái ốm lên và thế rồi toàn thể mọi sự trở thành xấu và địa ngục. Người ốm cần người khác, và họ chính xác là những người sẽ tạo ra rắc rối khi họ có quan hệ. Người mạnh khoẻ không cần người khác. Nhưng nếu người mạnh khoẻ yêu, nó không phải là nhu cầu, nó là chia sẻ. Toàn thể hiện tượng này thay đổi. Người đó không trong nhu cầu về bất kì ai; người đó có nhiều tới mức người đó có thể chia sẻ.
Người ốm cần dục, người khoẻ yêu; và yêu là điều khác toàn bộ. Và khi hai người khoẻ gặp gỡ, mạnh khoẻ được nhân lên. Thế thì họ có thể trở thành những người giúp đỡ cho nhau vì điều tối thượng. Họ có thể đi cùng nhau vì điều tối thượng, giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng nhu cầu biến mất. Nó không là nhu cầu, nó không còn là phụ thuộc.
Bất kì khi nào bạn có cảm giác không thoải mái với bản thân bạn, đừng cố chìm vào nó trong dục và thú nhục dục. Thay vì thế, cố gắng trở thành mạnh khoẻ hơn. Yogasanas sẽ có ích. Chúng ta sẽ thảo luận về chúng sau đây, khi Patanjali nói về chúng. Ngay bây giờ ông ấy nói, nếu bạn tụng aum và thiền về nó, bệnh sẽ biến mất. Và ông ấy đúng! Không chỉ bệnh đang có đó sẽ biến mất, mà bệnh đang sắp kéo tới trong tương lai cũng sẽ biến mất.
Nếu một người có thể trở thành việc tụng hoàn hảo tới mức người tụng hoàn toàn mất hút - chỉ tâm thức thuần khiết, ngọn lửa của ánh sáng, và mọi thứ xung quanh, việc tụng - năng lượng rơi vào vòng tròn, trở thành vòng tròn, và thế rồi bạn có một trong những khoảnh khắc vui sướng lâng lâng nhất trong cuộc sống. Khi năng lượng rơi vào trong vòng tròn, trở thành sự hài hoà, không có bất hoà, không xung đột - bạn đã trở thành một. Nhưng thông thường, bệnh sẽ là cản trở. Nếu bạn ốm, bạn cần chữa trị.
Hệ thống yoga của Patanjali và hệ thống thuốc của người Hindu, ayurveda, đã phát triển đồng thời, cùng nhau. Ayurveda là khác toàn bộ với đối trị. Đối trị là kìm nén bệnh. Đối trị đã được phát triển song hành cùng Ki tô giáo; nó là sản phẩm phụ, và bởi vì Ki tô giáo có tính kìm nén, đối trị có tính kìm nén. Nếu bạn ốm, đối trị lập tức kìm nén ốm. Thế thì ốm đi tới điểm yếu khác nào đó. Thế thì nó bùng nổ từ chỗ nào đó khác. Bạn kìm nén nó từ đó, thế thì nó bùng nổ từ đâu đó khác. Nhưng với đối trị bạn cứ đi từ ốm này sang ốm khác, sang ốm khác rồi ốm khác nữa - nhưng nó là quá trình không bao giờ chấm dứt.
Ayurveda có quan niệm khác toàn bộ. Ốm không nên bị kìm nén: nó nên được xả ra. Việc tẩy rửa là cần. Cho nên thuốc ayurvedic được cho người ốm để cho ốm tăng lên và được tống ra, việc tẩy rửa. Cho nên liều bắt đầu của thuốc ayurvedic có thể làm cho bạn ốm hơn, và nó cần thời gian dài vì nó không là việc kìm nén. Nó không thể được thực hiện ngay bây giờ: nó là quá trình dài. Ốm phải được tống ra và năng lượng bên trong của bạn phải trở nên hài hoà để cho mạnh khoẻ tới từ bên trong. Thuốc sẽ tống ốm ra, và lực chữa lành sẽ thay thế nó từ bản thể riêng của bạn.
Họ đã phát triển ayurveda và yoga cùng nhau. Nếu bạn làm yogasanas, nếu bạn đang theo Patanjali, thế thì đừng bao giờ đi tới bác sĩ đối trị. Nếu bạn không theo Patanjali, thế thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu bạn theo hệ thống yoga và làm việc nhiều thứ trên năng lượng thân thể của bạn, thế thì đừng bao giờ đi tới đối trị bởi vì chúng là ngược nhau. Thế thì tìm một bác sĩ ayurvedic hay vi lượng liệu pháp hay tự nhiên liệu pháp - bất kì cái gì giúp cho tẩy rửa.
Nhưng nếu có bệnh, đầu tiên giải quyết nó đã; đừng đi cùng bệnh. Với phương pháp của tôi rất dễ gạt bỏ bệnh. Bởi vì phương pháp aum của Patanjali, về tụng và thiền, là phương pháp rất ôn hoà... nhưng trong những ngày đó, đó là đủ mạnh bởi vì mọi người đều đơn giản, họ sống với tự nhiên. Ốm là hiếm; khoẻ là thông thường. Bây giờ hoàn cảnh chính là đối lập lại: khoẻ là hiếm, ốm là thông thường, và mọi người rất phức tạp, họ không sống gần tự nhiên.
Đã có một cuộc điều tra ở London. Một triệu con trai và con gái đã không nhìn thấy con bò, chúng đã thấy bò chỉ trên tranh vẽ. Dần dần, chúng ta bị xếp vào trong thế giới nhân tạo: những toà nhà bê tông, đường rải nhựa - toàn nhân tạo - công nghệ, máy lớn, ô tô. Tự nhiên bị ném vào đâu đó trong bóng tối, và tự nhiên là lực chữa lành. Thế thì con người trở thành ngày một phức tạp hơn. Con người không nghe theo tự nhiên của mình; con người nghe theo đòi hỏi của nền văn minh, đòi hỏi của xã hội. Con người hoàn toàn ra khỏi tiếp xúc với bản thể bên trong riêng của mình.
Thế thì phương pháp ôn hoà của Patanjali sẽ không ích gì mấy. Do đó mới có phương pháp động, hỗn độn của tôi - bởi vì bạn gần như điên rồi, bạn cần phương pháp điên mà có thể đem ra tất cả những thứ bị kìm nén bên trong bạn và ném nó ra. Nhưng mạnh khoẻ là điều phải có. Người đi cuộc hành trình dài phải thấy rằng mình là mạnh khoẻ. Ốm, nằm liệt giường, khó mà chuyển động được.
Chướng ngại thứ hai là suy nhược: Suy nhược nghĩa là người có việc tìm kiếm nhưng với năng lượng rất thấp. Người đó tìm và kiếm, nhưng đó là việc tìm với năng lượng rất thấp - hờ hững. Người đó muốn bay hơi, nhưng điều đó là không thể được. Người như vậy bao giờ cũng nói về Thượng đế, moksha, yoga, thế này thế nọ - nhưng nói thôi. Với mức năng lượng thấp bạn có thể nói; đó là mọi điều bạn có thể làm. Nếu bạn muốn làm cái gì đó, bạn cần nỗ lực với năng lượng cao.
Có lần chuyện xảy ra: Mulla đi với con ngựa của anh ta và xe ngựa đến thị trấn nào đó. Hôm đó là ngày mùa hè nóng nực; Mulla vã mồ hôi. Đột nhiên, trên đường, con ngựa dừng lại, nhìn vào Mulla và nói, “Các thánh sống, nhưng trời nóng quá!” Mulla không thể nào tin được điều đó. Anh ta nghĩ anh ta chắc dở người vì nóng, vì làm sao ngựa có thể nói được?
Thế là anh ta nhìn quanh để xem liệu có ai đã nghe thấy không, nhưng chẳng có ai ngoại trừ con chó của anh ta, nó vẫn ngồi trong xe ngựa. Chẳng tìm thấy ai, nhưng để gạt bỏ ý tưởng này, anh ta nói với con chó, “Mày có nghe thấy nó nói gì không?”
Con chó nói, “Ồ, nó cũng giống như bất kì ai khác thôi - bao giờ cũng nói về thời tiết và chẳng làm gì cả.”
Đây là con người của suy nhược - bao giờ cũng nói về Thượng đế, chẳng làm gì cả. Người đó bao giờ cũng nói về những điều to tát, và việc nói này chỉ để che giấu vết thương. Người đó nói để cho người đó có thể quên rằng người đó không làm gì về nó. Qua đám mây nói, người đó trốn đi. Nói về nó lặp đi lặp lại, người đó nghĩ người đó đang làm cái gì đó, nhưng nó không phải là làm. Bạn có thể cứ nói về thời tiết, bạn có thể cứ nói về Thượng đế, và nếu bạn không làm gì cả, bạn đơn giản phí hoài năng lượng của bạn.
Kiểu người này có thể trở thành mục sư, tu sĩ, học giả. Đây là người năng lượng thấp. Và họ có thể trở thành rất thành thạo trong việc nói - thành thạo tới mức họ có thể lừa dối, bởi vì họ bao giờ cũng nói về những điều đẹp đẽ và lớn lao. Người khác nghe họ và bị lừa. Các triết gia - đây là tất cả những người suy nhược. Patanjali không phải là triết gia. Bản thân ông ấy là nhà khoa học, và ông ấy muốn người khác là nhà khoa học. Nhiều nỗ lực được cần tới.
Qua tụng aum và thiền về nó, mức năng lượng thấp của bạn sẽ trở thành cao. Điều đó xảy ra như thế nào? Tại sao bạn bao giờ cũng ở mức năng lượng thấp, bao giờ cũng cảm thấy cạn kiệt, mệt mỏi? Ngay cả buổi sáng khi bạn thức dậy bạn đã mệt rồi. Điều gì xảy ra cho bạn? Đâu đó trong hệ thống của bạn có rò rỉ; bạn rò rỉ năng lượng. Bạn không nhận biết, nhưng bạn giống như cái thùng có lỗ hổng. Mọi ngày bạn sẽ trút đầy thùng, nhưng bạn thấy nó bao giờ cũng thành trống rỗng. Việc rò rỉ này phải được dừng lại.
Năng lượng rò rỉ thế nào qua thân thể? Đây là vấn đề sâu sắc cho sinh năng. Thân thể bao giờ cũng rò rỉ từ ngón tay, từ bàn chân, từ mắt. Năng lượng không thể rò rỉ qua đầu, nó tròn. Bất kì cái gì tròn đều giúp thân thể gìn giữ. Đó là lí do tại sao các tư thế yoga - siddhasana, padmasana - họ làm cho toàn thân thành tròn.
Người ngồi trong tư thế siddhasana để cả hai tay lại với nhau vì năng lượng thân thể rò rỉ qua ngón tay. Khi cả hai tay được đặt vào nhau ở trên nhau, năng lượng đi từ tay nọ sang tay kia. Nó trở thành vòng tròn. Bàn chân, cẳng chân, cũng được để lên nhau để cho năng lượng chuyển trong thân thể bạn và không rò rỉ.
Mắt nhắm lại, bởi vì mắt làm thoát ra gần tám mươi phần trăm sinh năng của bạn. Đó là lí do tại sao, nếu bạn liên tục du hành và bạn cứ nhìn ra ngoài tầu hoả hay ô tô, bạn sẽ cảm thấy mệt thế. Nếu bạn du hành với mắt nhắm, bạn sẽ không cảm thấy mệt thế. Bạn cứ nhìn vào những thứ không cần thiết, ngay cả đọc quảng cáo trên tường. Bạn dùng mắt của bạn quá nhiều, và khi mắt mệt, toàn thân mệt. Mắt cho chỉ dẫn rằng bây giờ thế là đủ.
Nhà yogi cố gắng vẫn còn với mắt nhắm nhiều nhất có thể được, với tay và chân xếp chéo vào nhau, để cho năng lượng đi vào nhau. Ông ấy ngồi với xương sống thẳng. Nếu xương sống thẳng trong khi bạn ngồi bạn sẽ bảo toàn được nhiều năng lượng hơn bất kì cách nào khác - bởi vì khi xương sống thẳng, lực hút của trái đất không thể buộc nhiều năng lượng ra khỏi bạn được vì nó chạm chỉ ở một điểm của xương sống. Khi bạn đang ngồi trong tư thế nghiêng, xiên xiên, bạn nghĩ bạn đang nghỉ, nhưng Patanjali nói bạn đang làm rò rỉ năng lượng, bởi vì nhiều phần thân thể bạn ở dưới ảnh hưởng của sức hút.
Điều này sẽ không giúp ích. Xương sống thẳng, với tay và chân khép lại, với mắt nhắm, bạn đã trở thành vòng tròn: vòng tròn đó được biểu diễn bởi shivalinga. Bạn phải đã thấy shivalinga - biểu tượng dương vật, như nó được biết tới ở phương Tây. Thực ra, nó là vòng sinh năng bên trong, chỉ là hình trứng.
Khi năng lượng thân thể bạn chảy đúng, nó trở thành giống như quả trứng: hình dạng là quả trứng, đích xác như quả trứng, và điều đó được biểu tượng hoá trong shivalinga. Bạn trở thành một Shiva. Khi năng lượng này chảy vào trong bản thân bạn lặp đi lặp lại, không chuyển ra ngoài, thế thì suy nhược biến mất. Nó sẽ không biến mất bởi việc nói; nó sẽ không biến mất bởi việc đọc kinh; nó sẽ không biến mất bởi triết lí hoá. Nó sẽ biến mất chỉ khi năng lượng của bạn không rò rỉ.
Cố gìn giữ nó đi. Bạn càng gìn giữ nó nhiều càng tốt. Nhưng ở phương Tây cái gì đó chính là cái đối lập đang được dạy: rằng điều tốt là xả năng lượng ra qua dục, thế này và thế nọ - xả ra năng lượng. Điều đó là tốt nếu bạn không dùng nó theo bất kì cách nào khác, bằng không bạn sẽ phát điên. Bất kì khi nào có quá nhiều năng lượng, điều tốt hơn cả là xả nó ra qua dục. Dục là phương pháp đơn giản nhất để xả nó ra.
Nhưng nó có thể được dùng. Nó có thể được làm thành sáng tạo. Nó có thể cho bạn tái sinh, phục sinh. Bạn có thể biết cả triệu giai đoạn vui sướng lâng lâng qua nó; bạn có thể vươn lên cao hơn và cao hơn qua nó. Nó là chiếc thang để đạt tới Thượng đế. Nếu bạn cứ xả nó ra mọi ngày, bạn sẽ không bao giờ có năng lượng như vậy được dựng lên mà qua đó bạn có thể thậm chí lấy bước đầu tiên hướng tới điều thiêng liêng. Gìn giữ đi!
Patanjali chống lại dục, và đó là khác biệt giữa Patanjali và mật tông. Mật tông dùng dục như phương pháp; Patanjali muốn bạn bỏ qua nó. Và có những người, gần năm mươi phần trăm, với họ mật tông sẽ phù hợp; và năm mươi phần trăm với họ yoga sẽ phù hợp. Người ta phải tìm ra cái gì sẽ phù hợp. Cả hai đều có thể được dùng, và qua cả hai, mọi người đạt tới. Và không cái nào là sai hay đúng; nó tuỳ vào bạn. Cái này sẽ là đúng cho bạn và cái nọ sẽ là sai cho bạn, nhưng nhớ, cho bạn thôi! Nó không là phát biểu nghiêm ngặt tuyệt đối.
Cái gì đó có thể đúng cho bạn và sai cho ai đó khác. Và cả hai hệ thống đã được sinh ra cùng nhau, mật tông và yoga - hệ thống sinh đôi, đích xác vào cùng lúc - đây là tính đồng bộ. Như đàn ông và đàn bà cần lẫn nhau, mật tông và yoga cần lẫn nhau; chúng trở thành thứ đầy đủ. Nếu chỉ có yoga, thế thì chỉ năm mươi phần trăm có thể đạt tới; năm mươi phần trăm sẽ gặp rắc rối. Nếu chỉ có mật tông, thế thì năm mươi phần trăm có thể đạt tới; năm mươi phần trăm kia sẽ gặp rắc rối. Và điều này đã xảy ra.
Thỉnh thoảng, không biết đang đi đâu, đang làm gì, bạn cứ đi mà không có thầy, không biết bạn là ai và cái gì sẽ phù hợp cho bạn. Bạn có thể là đàn bà và ăn mặc như đàn ông, và bạn nghĩ bản thân bạn là đàn ông; thế thì bạn sẽ bị rắc rối. Bạn có thể là đàn ông và ăn mặc như đàn bà, và bạn nghĩ bản thân bạn là đàn bà; bạn sẽ trong rắc rối.
Rắc rối nảy sinh bất kì khi nào bạn không hiểu bạn là ai. Thầy được cần để cho bạn chiều hướng rõ ràng rằng, “Điều này dành cho bạn.” Cho nên nhớ lấy, bất kì khi nào tôi nói cái gì đó, rằng cái này dành cho bạn, đừng lan truyền nó cho người khác, vì nó đã được nói riêng cho bạn. Mọi người đều tò mò. Nếu bạn nói cho họ, họ sẽ thử. Nó có thể không dành cho họ. Nó thậm chí có thể có hại. Và nhớ, nếu nó không có ích, nó sẽ có hại. Không có gì ở giữa. Cái gì đó hoặc có ích cho bạn hoặc có hại.
Suy nhược là một trong những chướng ngại lớn nhất, nhưng nó biến mất qua tụng aum. Aum tạo ra bên trong bạn shivalinga, vòng năng lượng hình trứng. Khi bạn trở nên cảm nhận bạn thậm chí có thể thấy nó. Với mắt nhắm nếu bạn tụng aum trong vài tháng và thiền, bạn có thể nhìn thấy bên trong bạn, thân thể bạn đã biến mất.
Sẽ chỉ có sinh năng, hiện tượng điện, và hình dáng sẽ là hình shivalinga.
Khoảnh khắc điều này xảy ra cho bạn, suy nhược đã biến mất. Bây giờ bạn ở năng lượng cao; bây giờ bạn có thể đi lên núi. Bây giờ bạn sẽ cảm thấy rằng nói là không đủ, cái gì đó phải được làm. Và mức năng lượng là cao tới mức cái gì đó phải được làm ngay. Mọi người tới tôi và họ hỏi tôi phải làm gì, nhưng tôi nhìn họ và tôi thấy rằng họ đang rò rỉ năng lượng; họ không thể làm được gì. Điều đầu tiên là vứt bỏ việc rò rỉ này. Chỉ thế thì bạn mới có năng lượng, thế thì hỏi cái gì có thể được làm.
Hoài nghi: tiếng Phạn có nhiều từ cho hoài nghi, tiếng Anh chỉ có một từ. Cho nên cố gắng hiểu, và tôi sẽ giải thích cho bạn. Có hoài nghi chống lại tin cậy; trong tiếng Phạn nó được gọi là shanka - hoài nghi chống lại tin cậy, một cặp. Thế rồi có hoài nghi được gọi là sanshaya - Patanjali đang nói về sanshaya bây giờ - hoài nghi chống lại tính chắc chắn, chống lại tính quyết định. Con người của bất định, người không có tính quyết định, người đó là trong sanshaya, trong hoài nghi. Đây không phải là chống lại tin cậy, bởi vì tin cậy là tin cậy vào ai đó. Đây là chống lại tự tin; bạn không tin cậy vào bản thân bạn. Đó là chuyện khác.
Cho nên bất kì cái gì bạn làm, bạn không chắc chắn liệu bạn muốn làm nó hay không muốn làm nó, liệu nó sẽ là tốt trong nó hay không - sự không quyết được. Với tâm trí không quyết định được bạn không thể đi vào trên con đường này - không phải là trên con đường của Patanjali. Bạn phải có tính quyết định. Bạn phải ra quyết định. Điều đó là khó bởi vì một phần của bạn bao giờ cũng cứ nói không. Thế thì làm sao ra quyết định được? Nghĩ về nó thật nhiều có thể được đi; cho nó nhiều thời gian như bạn có thể. Nghĩ về tất cả các khả năng, mọi phương án, và thế rồi quyết định. Và một khi bạn quyết định, thế thì vứt bỏ mọi hoài nghi.
Trước điều đó, dùng nó đi: làm bất kì cái gì bạn có thể làm với hoài nghi. Nghĩ về mọi khả năng và thế rồi chọn. Tất nhiên nó sẽ không là quyết định toàn bộ; lúc đầu điều đó là không thể được. Nó sẽ là quyết định của đa số - đa số của tâm trí bạn sẽ nói có. Một khi bạn quyết định, thế thì đừng bao giờ hoài nghi. Hoài nghi sẽ ngẩng đầu nó lên. Bạn đơn giản nói, “Mình đã quyết định rồi - kết thúc! Nó không phải là quyết định toàn bộ, mọi hoài nghi không bị bỏ đi, nhưng bất kì cái gì cũng có thể được làm, mình đã làm. Mình đã nghĩ về nó thật đầy đủ như nó có thể và mình đã chọn.”
Một khi bạn chọn rồi, thế thì đừng bao giờ cho hoài nghi hợp tác lần nữa, bởi vì hoài nghi tồn tại trong bạn qua hợp tác. Bạn cứ trao năng lượng cho nó, và lặp đi lặp lại bạn bắt đầu nghĩ về nó. Thế thì tính không quyết định được tạo ra. Tính không quyết định là trạng thái rất tệ của sự việc - bạn ở trong hình dáng rất xấu. Nếu bạn không thể quyết định được cái gì, làm sao bạn có thể làm được nó? Làm sao bạn có thể hành động được?
Làm sao aum, âm thanh và thiền, có thể giúp được? Nó giúp đấy, bởi vì một khi bạn trở nên im lặng, an bình, quyết định trở nên dễ dàng hơn. Thế thì bạn không còn là đám đông, không còn là hỗn độn; nhiều tiếng nói nói cùng nhau và bạn không biết tiếng nói nào là của bạn. Aum, việc tụng này, thiền về nó - tiếng nói trở thành im lặng. Nhiều tiếng nói - bây giờ bạn có thể thấy chúng không phải là của bạn: mẹ bạn đang nói, bố bạn đang nói, anh bạn, thầy giáo của bạn - chúng không phải là của bạn. Bạn có thể bỏ chúng dễ dàng bởi vì chúng không cần sự chú ý nào.
Khi bạn trở nên im lặng dưới việc tụng aum bạn được che chở, bình thản, yên tĩnh, tự chủ. Trong sự tự chủ đó bạn có thể thấy cái nào là tiếng nói thật mà tới từ bạn, cái nào là đích thực. Cứ dường như là bạn đang đứng ở bãi chợ và nhiều người đang nói và nhiều thứ đang diễn ra, và bạn không thể quyết định được cái gì đang xảy ra. Trong thị trường cổ phiếu, mọi người đều la - họ biết ngôn ngữ của họ nhưng bạn không thể hiểu được cái gì đang xảy ra, liệu họ có phát điên hay không.
Thế rồi bạn đi lên nơi ẩn cư Himalaya. Bạn ngồi trong hang, bạn đơn giản tụng. Bạn đơn giản làm bản thân mình bình thản lại, mọi chứng thần kinh biến mất; bạn trở thành một, tự chủ. Trong khoảnh khắc đó, tính quyết định là có thể - và thế thì quyết định đi, và thế thì đừng nhìn lại. Thế thì quên đi - nó được quyết định rồi. Bây giờ không có quay lại. Thế thì đi lên trước.
Thỉnh thoảng hoài nghi sẽ đi theo và sủa vào bạn như con chó. Nhưng nếu bạn không nghe, không chú ý, dần dần nó dừng lại. Cho nó một cơ hội, nghĩ về mọi điều có thể và, một khi được quyết định rồi, vứt nó đi. Aumkar sẽ giúp bạn đi tới tính quyết định. Ở đây, hoài nghi nghĩa là không quyết định.
Lờ phờ: Từ tiếng Phạn là pramad. Pramad nghĩa là dường như người ta bước đi trong giấc ngủ. Lờ phờ là một phần của nó; việc dịch chính xác sẽ là, “Đừng là kẻ sống dở chết dở: đừng bước đi trong thôi miên.”
Nhưng bạn sống trong thôi miên, không biết điều đó chút nào. Toàn xã hội đang cố thôi miên bạn về những điều nào đó, và điều đó tạo ra pramad, điều đó tạo ra buồn ngủ trong bạn. Điều gì đang xảy ra? Bạn không nhận biết, bằng không bạn sẽ đơn giản ngạc nhiên bởi điều đang xảy ra. Nó quen thuộc thế; đó là lí do tại sao bạn không trở nên nhận biết. Bạn đang bị co kéo bởi nhiều kẻ thao túng, và phương pháp của họ để thao tác bạn là bằng việc tạo ra thôi miên trong bạn.
Chẳng hạn, trên mọi radio, trên mọi màn hình ti vi, trong mọi phim, trong mọi báo chí và tạp chí, họ cứ quảng cáo điều nào đó - “xà phòng vệ sinh Lux.” Bạn nghĩ bạn không bị ảnh hưởng, nhưng mọi ngày bạn đều nghe thấy, “xà phòng vệ sinh Lux, xà phòng vệ sinh Lux, xà phòng vệ sinh Lux.” Nó là việc tụng. Ban đêm, trên phố, đèn neon nói “xà phòng vệ sinh Lux.” Và bây giờ họ đã thấy rằng nếu bạn nhoáng ánh sáng nó lên điều đó gây ấn tượng hơn. Nếu nó cứ bật rồi tắt, thế thì nó thậm chí còn ấn tượng hơn bởi vì thế thì bạn phải đọc lại nó: “xà phòng vệ sinh Lux.” Thế rồi đèn tắt đi, lại bật lên, và bạn phải đọc lại nó nữa: “xà phòng vệ sinh Lux.”
Bạn đang tụng aum. Nó đi sâu hơn vào tiềm thức của bạn. Bạn nghĩ bạn không bận tâm, bạn nghĩ bạn không bị lừa bởi những người này - tất cả những đàn bà khoả thân đứng gần xà phòng vệ sinh Lux và nói, “Sao tôi đẹp? Sao mặt tôi đẹp thế? Vì xà phòng vệ sinh Lux đấy.” Bạn biết rằng bạn không đẹp, nhưng bạn bị ảnh hưởng. Đột nhiên, một hôm bạn đi ra chợ, đi tới cửa hiệu, và bạn hỏi mua xà phòng vệ sinh Lux. Chủ tiệm hỏi, “Xà phòng nào?” Thế rồi đột nhiên nó bật ra: “xà phòng vệ sinh Lux.”
Bạn đang bị thôi miên bởi các doanh nhân, nhà lãnh đạo chính trị, nhà giáo dục, tu sĩ, bởi vì mọi người có đầu tư vào bạn nếu bạn bị thôi miên. Thế thì bạn có thể được dùng. Chính khách cứ nói, “Đây là đất mẹ của bạn, và nếu đất mẹ gặp khó khăn, đi vào chiến tranh đi: trở thành liệt sĩ.”
Vô nghĩa làm sao! Toàn thể trái đất là mẹ bạn. Trái đất có được phân chia thành Ấn Độ, Pakistan, Đức, Anh - hay nó là một? Nhưng các chính khách liên tục gõ búa vào tâm trí bạn rằng chỉ mỗi mảnh đất này là đất mẹ của bạn; bạn phải cứu nó. Cho dù cuộc sống của bạn bị mất, điều đó là rất tốt. Và họ cứ liên tục: cống hiến cho đất nước, chủ nghĩa quốc gia, chủ nghĩa yêu nước - toàn những từ vô nghĩa, nhưng nếu chúng bị gõ búa liên tục bạn trở nên bị thôi miên. Thế thì bạn có thể hi sinh bản thân bạn.
Bạn đang hi sinh cuộc sống của bạn trong thôi miên vì các khẩu hiệu. Lá cờ, một mảnh vải thường, trở thành quan trọng thế qua thôi miên. Đây là ‘lá cờ quốc gia của chúng ta’ - hàng triệu người có thể chết vì nó. Nếu có những người trên hành tinh khác và họ thỉnh thoảng nhìn xuống trái đất, họ sẽ nghĩ, “Những người này đơn giản điên.” Vì vải - mảnh vải - bởi vì bạn đã sỉ nhục ‘lá cờ của chúng ta’, và điều này không thể được dung thứ...
Thế rồi các tôn giáo cứ thuyết giảng: bạn là người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo, thế này thế nọ, và họ làm cho bạn cảm thấy rằng bạn là người Ki tô giáo, và thế rồi bạn tham gia vào thập tự chinh: “Giết người khác những người không phải là người Ki tô giáo. Đây là nghĩa vụ của bạn!” Và họ dạy bạn những điều ngớ ngẩn thế, nhưng bạn vẫn tin bởi vì họ liên tục nói điều đó. Adolf Hitler nói trong cuốn tự tiểu sử của ông ta, Mein Kampf, rằng nếu bạn lặp lại lời nói dối liên tục nó trở thành chân lí. Và ông ta biết; không ai biết rõ như ông ta biết bởi vì đích thân ông ta đã lặp lại lời dối trá và đã tạo ra hiện tượng này.
Pramad nghĩa là trạng thái thôi miên, bị thao túng, đi trong khi ngủ. Thế thì cẩu thả nhất định tới bởi vì bạn không là bản thân bạn. Thế thì bạn làm mọi thứ mà không có chăm chút gì. Bạn đi và vấp ngã. Trong mối quan hệ với mọi sự, với mọi người, bạn liên tục vấp ngã; bạn không đi đâu cả, bạn chỉ như người say. Nhưng mọi người khác cũng giống như bạn thôi, cho nên bạn không có cơ hội để cảm thấy rằng bạn là người say.
Thận trọng. Làm sao aum sẽ giúp cho bạn thận trọng được? Thôi miên sẽ bị mất đi. Thực ra, nếu bạn đơn giản tụng aum mà không thiền, nó cũng sẽ trở thành thôi miên: đó là khác biệt giữa tụng thường một mật chú và cách thức của Patanjali. Tụng nó và vẫn còn nhận biết. Nếu bạn tụng aum và vẫn còn nhận biết, aum này và việc tụng nó sẽ trở thành lực giải thôi miên. Nó sẽ phá huỷ mọi thôi miên đã tồn tại quanh bạn, điều đã được tạo ra trong bạn bởi xã hội và những kẻ thao túng, chính khách. Nó sẽ là việc giải thôi miên.
Có lần ở Mĩ, ai đó đã hỏi Vivekananda, “Khác biệt gì giữa thôi miên thường và việc tụng của ông về aum?” Ông ấy nói, “Tụng aum là giải thôi miên: nó là đi vào theo bánh răng ngược.” Quá trình này dường như là như nhau, nhưng bánh răng là đảo ngược. Và làm sao nó trở thành đảo ngược? Nếu bạn thiền nữa, thế thì dần dần bạn trở nên im lặng và nhận biết, thận trọng tới mức không ai có thể thôi miên bạn được. Bây giờ bạn ở bên ngoài tầm với của các tu sĩ và chính khách - những kẻ đầu độc. Bây giờ, lần đầu tiên, bạn là cá nhân, và thế thì bạn trở nên thận trọng. Thế thì bạn đi với sự cẩn thận, cẩn thận lấy từng bước đi, bởi vì hàng triệu người đang ở cạm bẫy khắp xung quanh bạn.
Lười - alasya: Có nhiều lười được tích luỹ trong bạn. Nó tới vì những lí do nào đó - bởi vì bạn không nhìn vào vấn đề về làm bất kì cái gì, và cho dù bạn có nhìn, chẳng cái gì được đạt tới. Nếu bạn không làm gì, chẳng cái gì bị mất. Thế thì lười lắng đọng trong tim. Lười đơn giản nghĩa là bạn đã mất say mê vì cuộc sống.
Trẻ con không lười, chúng sôi nổi với năng lượng. Bạn phải buộc chúng đi ngủ; bạn phải buộc chúng im lặng; bạn phải buộc chúng ngồi trong vài phút để thảnh thơi. Chúng không căng thẳng: đây là ý tưởng của bạn. Chúng đầy năng lượng - sinh linh tí hon thế với nhiều năng lượng thế! Năng lượng này từ đâu tới vậy? Chúng vẫn không được cấp. Chúng không biết rằng, trong cuộc sống này, bất kì cái gì bạn làm, chẳng cái gì được đạt tới. Chúng không nhận biết - không nhận biết một cách phúc lạc: đó là lí do tại sao chúng có nhiều năng lượng thế.
Và bạn đã từng làm nhiều thứ, và chẳng cái gì được đạt tới. Lười lắng đọng. Nó giống như bụi đọng vào bạn - của mọi thất bại, thất vọng, của mọi giấc mơ đã thành chua cay. Nó lắng đọng. Thế thì bạn trở nên lười. Buổi sáng bạn nghĩ, “Dậy nữa để làm gì? Để làm gì?” Không có câu trả lời. Bạn phải dậy bởi vì bằng cách nào đó phải kiếm cơm. Và còn vợ, còn con, và bạn bị mắc vào bẫy. Bạn đi tới văn phòng bằng cách nào đó; bạn trở về bằng cách nào đó. Không có say mê; bạn lê lết. Bạn không hạn phúc khi làm bất kì cái gì.
Làm sao tụng aum và thiền về nó lại giúp ích? Nó giúp đấy - chắc chắn giúp, bởi vì khi lần đầu tiên bạn tụng aum và quan sát và thiền, nỗ lực đầu tiên trong đời bạn dường như đem tới việc hoàn thành. Bạn cảm thấy hạnh phúc thế khi tụng nó, đó là nỗ lực đầu tiên đã thành công.
Bây giờ say mê mới nảy sinh. Bụi bị giũ đi. Dũng cảm mới, tự tin mới được đạt tới. Bây giờ bạn nghĩ bạn cũng có thể làm cái gì đó, bạn cũng có thể đạt tới cái gì đó. Mọi thứ không phải là thất bại. Có thể cuộc hành trình bên ngoài là thất bại, nhưng cuộc hành trình bên trong không là thất bại. Ngay cả bước đầu tiên cũng đem tới nhiều hoa thế. Bây giờ hi vọng nảy sinh; tin tưởng lại lắng đọng. Bạn lại là đứa trẻ - của thế giới bên trong... việc sinh mới. Bạn lại có thể cười, chạy, chơi. Bạn lại được sinh ra.
Đây là điều người Hindu gọi là sinh ra hai lần. Đây là lần sinh tiếp, lần sinh thứ hai. Lần sinh thứ nhất là ở thế giới bên ngoài. Nó đã chứng tỏ là thất bại; đó là lí do tại sao bạn cảm thấy lờ phờ thế. Và đến lúc đó người ta bốn mươi rồi, người ta bắt đầu nghĩ về chết - cách chết, cách được kết thúc.
Nếu mọi người không tự tử, điều đó không phải là họ hạnh phúc. Chỉ là vì họ đơn giản không thấy bất kì hi vọng nào trong cái chết. Ngay cả chết cũng dường như vô vọng. Không phải vì họ yêu sống mà họ không tự tử đâu, không. Họ thất vọng thế vì họ biết rằng ngay cả chết cũng sẽ không cho cái gì cả. Cho nên tại sao tự tử một cách không cần thiết? Sao nhận rắc rối? Cho nên họ cứ tiếp tục như mọi thứ nó vậy.
Thú nhục dục: Tại sao bạn cảm thấy nhục dục, tính dục? Bạn cảm thấy tính dục bởi vì bạn tích luỹ năng lượng, năng lượng không dùng tới, và bạn không biết phải làm gì với nó. Cho nên, một cách tự nhiên, nó tích luỹ ở trung tâm thứ nhất, dục. Bạn không biết trung tâm khác nào, và bạn không biết cách làm cho nó chảy lên.
Cứ dường như là bạn có máy bay, nhưng bạn không biết nó là gì, cho nên bạn tìm trong nó, và thế rồi bạn nghĩ, “Nó có bánh xe, cho nên nó phải là một loại xe cộ.” Thế là bạn thắng ngựa vào nó và dùng nó như xe bò. Nó có thể được dùng. Thế rồi một ngày nào đó, bởi ngẫu nhiên, bạn khám phá ra rằng xe bò không được cần tới.
Nó có động cơ nào đó trong nó, cho nên bạn dùng nó như chiếc xe gắn máy. Thế rồi bạn đi sâu hơn và sâu hơn trong tìm kiếm. Thế rồi bạn tự hỏi: Sao có những cái cánh này? Thế rồi một ngày nào đó bạn dùng nó như nó đáng được dùng - như chiếc máy bay.
Khi bạn đi vào bên trong mình, bạn khám phá ra nhiều điều. Nhưng nếu bạn không chuyển động, thế thì chỉ có tính dục. Bạn thu thập năng lượng, thế rồi bạn làm gì với nó? Bạn không biết gì - rằng bạn có thể bay lên trên. Bạn trở thành xe bò kéo: dục hành xử như xe bò kéo. Bạn thu thập năng lượng. Bạn ăn thức ăn, bạn uống nước, năng lượng được tạo ra, năng lượng có đó; nếu bạn không dùng nó, bạn sẽ phát điên. Thế thì năng lượng cứ quay tròn xung quanh bên trong bạn. Nó làm cho bạn phát rồ. Bạn phải làm cái gì đó. Nếu bạn không làm cái gì đó, bạn sẽ phát rồ; bạn sẽ bùng nổ. Dục là cái van an toàn dễ nhất - năng lượng đi trở lại trong tự nhiên.
Điều này là ngu xuẩn, bởi vì năng lượng tới từ tự nhiên. Bạn ăn thức ăn: đó là ăn tự nhiên. Bạn uống nước: đó là uống tự nhiên. Bạn tắm mặt trời: đó là ăn mặt trời. Bạn liên tục ăn tự nhiên, và thế rồi bạn ném nó lại cho tự nhiên. Toàn thể sự việc dường như chẳng có cơ sở gì, vô dụng, vô nghĩa. Hữu dụng gì của nó? Thế thì bạn trở thành lờ phờ.
Năng lượng này phải đi cao hơn. Bạn phải trở thành người biến đổi: qua bạn tự nhiên phải trở thành siêu nhiên, chỉ thế thì mới có nghĩa, ý nghĩa. Qua bạn vật chất phải trở thành tâm trí; tâm trí phải trở thành siêu trí. Qua bạn tự nhiên phải đạt tới siêu nhiên: cái thấp nhất phải trở thành cái cao nhất. Chỉ thế thì mới có ý nghĩa, ý nghĩa cảm thấy được.
Thế thì cuộc sống của bạn có chiều sâu, ý nghĩa sâu. Bạn không phải là vô giá trị, bạn không giống như bẩn; bạn là thượng đế! Khi bạn đã chuyển tự nhiên qua bạn, thành siêu nhiên, bạn đã trở thành thượng đế - thượng đế của Patanjali. Bạn trở thành thầy của các thầy.
Nhưng bình thường, tính dục nghĩa là năng lượng tụ tập và bạn phải tống nó ra. Bạn không biết phải làm gì với nó. Đầu tiên bạn thu thập nó. Đầu tiên bạn cứ đi tìm thức ăn, làm nhiều nỗ lực để kiếm cơm; thế rồi bạn hấp thu cơm, bánh mì và tạo ra năng lượng - bởi vì năng lượng dục là năng lượng tinh chế nhất trong thân thể bạn, được tinh luyện nhất. Và thế rồi bạn tống nó ra, và thế rồi bạn cứ đi mãi trong vòng tròn.
Nó là cái vòng luẩn quẩn. Khi bạn tống nó ra, thân thể cần năng lượng. Bạn ăn, thu thập, tống nó ra: làm sao bạn có thể cảm thấy rằng bạn có nghĩa nào đó? Bạn dường như ở trong đường mòn chẳng dẫn tới đâu. Làm sao aum sẽ giúp ích? Làm sao thiền về nó sẽ giúp ích? Một khi bạn bắt đầu thiền về aum, các trung tâm khác bắt đầu vận hành.
Khi năng lượng chảy, bên trong bạn trở thành vòng tròn. Thế thì trung tâm dục không phải là trung tâm duy nhất vận hành. Toàn thân bạn trở thành vòng tròn. Từ trung tâm dục nó vươn lên trung tâm thứ hai, tới trung tâm thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy; thế rồi lại thứ sáu, thứ năm, thứ tư, thứ ba, thứ hai, thứ nhất. Nó trở thành vòng tròn bên trong và nó đi qua các trung tâm khác.
Chỉ bởi vì năng được được tích luỹ, nó vươn lên cao. Mức năng lượng lên cao, giống như con đập: nước cứ tới từ sông, và đập không cho phép nó đi ra. Nước dâng lên cao và các trung tâm khác, các luân xa khác trong thân thể bạn bắt đầu mở ra - bởi vì khi năng lượng chảy chúng trở thành lực động, máy phát điện. Chúng bắt đầu vận hành.
Cứ dường như có thác nước và máy phát điện bắt đầu vận hành; thác nước khô và máy phát điện không thể chạy được. Khi năng lượng chảy lên, các luân xa cao nhất của bạn bắt đầu làm việc, vận hành. Đây là cách aum giúp đỡ. Nó làm cho bạn bình thản, tự chủ, là một. Năng lượng vươn lên cao; tính dục biến mất. Dục trở thành vô nghĩa, trẻ con; chưa mất đi, nhưng nó trở thành trẻ con. Bạn không cảm thấy dâm dục; bạn không có thôi thúc về nó.
Nó vẫn ở đó. Nếu bạn không cẩn thận, nó sẽ lại nắm bắt bạn. Bạn có thể sa ngã, bởi vì đây không phải là điều tối thượng xảy ra. Bạn còn chưa được kết tinh, nhưng một thoáng nhìn đã xảy ra - rằng năng lượng có thể cho bạn trạng thái cực lạc bên trong. Và dục là cực lạc thấp nhất. Cực lạc cao hơn là có thể. Khi cái cao hơn trở thành có thể, cái thấp hơn biến mất một cách tự động. Bạn không cần từ bỏ nó. Nếu bạn từ bỏ thế thì năng lượng của bạn không đi lên cao; nếu năng lượng đang đi lên cao, không cần từ bỏ. Nó đơn giản trở nên vô dụng. Nó đơn giản tự nó loại bỏ đi. Nó trở thành không vận hành.
Ảo giác: Như bạn vậy, các nhà phân tâm nói rằng nếu bạn dừng mơ bạn sẽ phát điên. Mơ được cần tới, bởi vì trong trạng thái của tâm trí của bạn, ảo giác được cần tới. Ảo giác, lừa dối, ảo tưởng, mơ được cần bởi vì bạn ngủ, và trong giấc ngủ mơ là điều cần thiết.
Họ đã từng làm thực nghiệm ở Mĩ: nếu bạn không được phép mơ trong bẩy ngày, ngay lập tức bạn bắt đầu trải qua ảo giác; với mắt mở bạn bắt đầu thấy những thứ không có. Bạn bắt đầu nói với những người không có đó, bạn bắt đầu thấy linh ảnh. Bạn điên. Chỉ bẩy ngày không được mơ và bạn trở thành người ảo tưởng, ảo giác bắt đầu vận hành. Mơ của bạn là việc tẩy rửa, và tẩy rửa có sẵn, cho nên mọi đêm bạn tự gây ảo giác cho mình. Đến sáng bạn có chút ít tỉnh táo, nhưng đến tối bạn lại thu thập nhiều năng lượng. Ban đêm bạn phải mơ và tống nó ra.
Điều này xảy ra cho người lái xe, và nhiều tai nạn xảy ra bởi điều này. Trong đêm, tai nạn xảy ra quãng bốn giờ sáng, bởi vì người lái xe đã lái xe cả đêm. Người đó đã không mơ; bây giờ năng lượng mơ tích luỹ và với mắt mở người đó đang lái xe và người đó bắt đầu thấy ảo tưởng. “Đường vẫn thẳng,” người đó nói. “Không có ai, không xe tải nào tới.” Với mắt mở người đó đâm vào xe tải. Hay người đó thấy xe tải đang tới - và không có xe tải nào. Chỉ đế tránh nó, người đó đâm vào cây.
Nhiều nghiên cứu đã được thực hiện tại sao nhiều tai nạn thế xảy ra quãng bốn giờ. Thực ra, quãng bốn giờ sáng bạn mơ quá nhiều! Từ bốn giờ tới năm hay sáu giờ, bạn mơ quá nhiều! Đó là thời gian mơ. Bạn đã ngủ ngon; bây giờ không có nhu cầu ngủ, bạn có thể mơ. Đến sáng bạn mơ, và vào lúc đó nếu bạn không mơ, không được phép mơ, bạn sẽ tạo ra ảo giác. Bạn sẽ mơ với mắt mở.
Ảo giác nghĩa là mơ với mắt mở, nhưng mọi người đều mơ theo cách đó. Bạn thấy người đàn bà và bạn nghĩ cô ấy tuyệt đối đẹp. Điều đó có thể không phải là hoàn cảnh. Bạn có thể phóng chiếu ảo tưởng lên cô ấy. Bạn có thể bị đói về dục. Thế thì năng lượng có đó và bạn tự lừa mình. Sau hai ngày, ba ngày, người đàn bà này trông bình thường. Bạn nghĩ bạn đã bị lừa. Chẳng ai lừa bạn cả, chỉ bạn lừa bản thân bạn thôi. Nhưng bạn đã lừa. Những người yêu lừa lẫn nhau: họ mơ bằng mắt mở và thế rồi họ thất vọng. Không ai có lỗi, chỉ là trạng thái của bạn.
Patanjali nói ảo giác sẽ biến mất nếu bạn tụng aum có lưu tâm. Nó sẽ xảy ra thế nào? ...Bởi vì ảo giác nghĩa là trạng thái mơ - khi bạn bị mất hút, bạn không còn đó nữa: chỉ có mơ. Nếu bạn thiền về aum, khi bạn đã tạo ra âm thanh của aum và bạn là nhân chứng, bạn ở đó. Sự hiện diện của bạn không thể cho phép bất kì mơ nào xảy ra. Bất kì khi nào bạn có đó, không có mơ. Bất kì khi nào có mơ, bạn không có. Bạn không thể là cả hai cùng nhau. Nếu bạn có đó mơ sẽ biến mất - hay bạn sẽ phải biến mất. Cả hai không thể có cùng nhau. Mơ và nhận biết không bao giờ gặp gỡ. Đó là lí do tại sao ảo giác biến mất bởi chứng kiến âm thanh của aum.
Bất lực: Cũng có bất lực được cảm thấy liên tục. Bạn cảm thấy bản thân bạn không tự lực được: đó là bất lực. Bạn cảm thấy bạn không thể làm được gì, rằng bạn là vô giá trị, vô dụng. Bạn có thể giả vờ rằng bạn là ai đó, nhưng giả vờ của bạn cũng chỉ ra rằng sâu bên dưới bạn cảm thấy là không ai cả. Bạn có thể giả vờ rằng bạn rất mạnh, nhưng giả vờ của bạn không là gì ngoài việc che giấu.
Mulla Nasruddin vào tiệm rượu với một tờ giấy trong tay và tuyên bố, “Đây là tên của những người tôi có thể đánh được” - một trăm cái tên.
Một người đứng dậy. Anh ta là người nhỏ thó; Mulla có thể đã đánh anh ta. Nhưng anh ta có hai súng lục quanh thắt lưng. Anh ta tới gần với một súng lục trong tay và nói, “Tên tao cũng có đó chứ?”
Mulla nhìn anh ta và nói, “Có.”
Người này nói, “Mày không thể đánh được tao.”
Mulla nói, “Ông chắc chứ?”
Người này nói, “Tuyệt đối chắc. Trông đây!” Và anh ta giơ ra khẩu súng lục.
Mulla nói, “Vậy thì được. Tôi sẽ bỏ tên ông ra khỏi danh sách này.”
Bạn có thể giả vờ rằng bạn là rất mạnh, nhưng bất kì khi nào bạn ở trong thế đối đầu bạn bắt đầu cảm thấy không tự lực được và bất lực. Con người là bất lực bởi vì chỉ cái toàn thể mới là có lực, không phải con người. Bộ phận không thể có lực được. Duy nhất Thượng đế là có lực; con người là bất lực.
Khi bạn tụng aumkar, aum, lần đầu tiên bạn cảm thấy rằng bạn không còn là hòn đảo. Bạn trở thành một phần của toàn thể âm thanh vũ trụ. Lần đầu tiên bạn cảm thấy bản thân bạn có lực, nhưng bây giờ việc có lực này không cần bạo hành, không cần hung hăng. Thực ra, người mạnh không bao giờ hung hăng. Chỉ người bất lực mới trở nên hung hăng để chứng tỏ bản thân họ: “Chúng tôi mạnh đây.”
... và không vững vàng là những chướng ngại làm sao lãng tâm trí.
Bạn bắt đầu một điều và thế rồi bạn dừng lại. Bạn bật lên và tắt đi; bạn bắt đầu lại và rồi tắt đi. Không cái gì là có thể với tính không ổn định này. Người ta phải gìn giữ, cứ đào hố ở cùng một chỗ liên tục. Nếu bạn bỏ nỗ lực của bạn, tâm trí bạn sẽ ở mức sau vài ngày bạn sẽ phải bắt đầu lại từ ABC; nó cuộn lại bản thân nó, nó dỡ lại bản thân nó. Bạn làm cái gì đó trong vài ngày, thế rồi bạn bỏ. Bạn sẽ bị ném trở lại với ngày làm đầu tiên của bạn, trở lại với ABC. Thế thì bạn có thể làm nhiều mà chẳng đạt tới cái gì. Aum sẽ cho bạn nếm trải.
Tại sao bạn bắt đầu và dừng lại? Mọi người tới tôi và họ nói họ đã thiền một năm, thế rồi họ dừng lại. Và tôi hỏi họ, “Bạn cảm thấy thế nào?” Họ nói, “Chúng tôi cảm thấy rất, rất tốt” - nhưng thế thì sao bạn đã dừng? Không ai dừng khi họ cảm thấy rất, rất tốt. Và họ nói, “Chúng tôi đã rất hạnh phúc và thế rồi chúng tôi đã dừng.” Điều đó là không thể được! Nếu bạn mà hạnh phúc, làm sao bạn có thể dừng được? Thế rồi họ nói, “Không đích xác hạnh phúc....”
Nhưng họ trong rắc rối. Họ thậm chí giả vờ rằng họ hạnh phúc. Nếu bạn hạnh phúc trong cái gì đó bạn tiếp tục chứ. Bạn dừng chỉ khi nó là thứ chán ngán, chán chường, bất hạnh. Với aum, Patanjali nói, bạn sẽ cảm thấy trạng thái thứ nhất của việc vứt vào trong vũ trụ. Trạng thái đó sẽ trở thành hạnh phúc của bạn và sự không ổn định sẽ ra đi. Đó là lí do tại sao ông ấy nói qua việc tụng aum và chứng kiến nó, mọi chướng ngại mất đi.
Phiền não, thất vọng, chấn động và thở không đều là những triệu chứng của tâm trí bị sao lãng.
Đây là những triệu chứng. Phiền não: Bao giờ cũng lo âu, bao giờ cũng chia chẻ, bao giờ cũng là tâm trí lo lắng, bao giờ cũng buồn; trong thất vọng; chấn động tinh tế trong năng lượng thân thể, bởi vì khi năng lượng thân thể không chạy trong đường tròn bạn có chấn động tinh tế, run rẩy, sợ ... và thở không đều - thế thì việc thở của bạn không thể có nhịp điệu, nó không thể là bài ca; nó không thể là hài hoà - việc thở không đều....
Đây ... là triệu chứng của tâm trí bị sao lãng. Và ngược lại những điều này là triệu chứng của tâm trí được định tâm. Việc tụng aum sẽ làm cho bạn được định tâm. Việc thở của bạn sẽ trở thành có nhịp điệu. Chấn động của bạn trong thân thể sẽ biến mất; bạn sẽ không bồn chồn. Buồn sẽ được thay thế bởi cảm giác hạnh phúc, niềm vui, phúc lạc tinh tế trên mặt bạn - chẳng bởi lí do nào hết cả. Bạn đơn giản hạnh phúc: chỉ ở đây bạn hạnh phúc; chỉ việc thở bạn hạnh phúc. Bạn không đòi hỏi gì mấy, và thay vì phiền não sẽ có phúc lạc.
Để loại bỏ những điều này, thiền về nguyên lí một.
Những triệu chứng này của tâm trí bị sao lãng có thể được loại bỏ bằng thiền về nguyên lí một. Nguyên lí một đó là pranava, aum, âm thanh vũ trụ.
Đủ cho hôm nay.
Nhận xét
Đăng nhận xét