Chương XXVII - 29 tháng giêng năm 1979
Chương XXVII - 29 tháng giêng năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
Anand có nghĩa là phúc lạc, atithi có nghĩa là khách. Theo nghĩa đen thì atithi có nghĩa là con người xuất hiện mà không thông báo trước, không thông báo ngày mà người đó sẽ xuất hiện. Đó đã từng là khách thức trong quá khứ - không có cách nào để thông báo; người khách bỗng nhiên xuất hiện. Và niềm phúc lạc là người khách bất ngờ. Khi nào nó đến, làm cách nào nó đến, tại sao nó đến - không câu hỏi nào có thể được trả lời. Nó đến đó là điều quá chắc chắn.
Nó luôn đến, nhưng nó không thể được mang đến. Đúng, bạn có thể mờ nó, nhưng bạn không thể bắt nó xuất hiện. Đó không phải là công việc; đó là sự kiện, là hiện tượng. Con người có thể sẵn sàng vì nó, cởi mở với nó, dễ tổn thương vì nó, đó là tất cả những điều mà con người có thể thực hiện. Con người có thể đợi, đợi chờ một cách vui vẻ, con người có thể vô cùng mong đợi, nhưng đó là tất cả những điều mà hiểu biết của con người có thể. Chúng ta không thể sản xuất ra nó; nó xuất hiện từ bên kia và không có khoa học nào mang được nó đến. Sự xuất hiện của nó là điều huyền bí, sự ra đi của nó cũng vây. Giống như cơn gió xuất hiện và giống như cơn gió, nó cũng ra đi; bạn không thể cầm giữ nó. Thời điểm bạn bắt đầu cầm giữ nó, nó không còn đó nữa; nó đã thực sự rời bạn. Thực tế, thời điểm bạn trở nên nhận biết rằng nó có đó thì nó đã thực sự ra đi. Thậm chí nhận biết nhiều lại tạo ra khoảng cách giữa bạn và niềm phúc lạc; bạn trở nên không được bắc cầu.
Khi phúc lạc có đó, bạn không có; không có khoảng cách vì bạn là nó. Bạn không thể quan sát nó, bạn không thể theo dõi nó, bạn không thể phân tích nó, bạn không thể hiểu nó. Đơn giản là ở trong mọi vẻ đẹp hùng vĩ của nó và bạn bị lạc trong nó.
Nếu con người hiểu những con đường huyền bí của phúc lạc thì nhiều điều trở nên rất dễ dàng; con người có thể làm cho mình sẵn sàng hơn, cởi mở hơn. Sự chuẩn bị đó là thụ động. Bạn giữ cho cửa sổ và cửa lớn mở: khi làn gió xuất hiện, nó sẽ vào.
Nếu những ô cửa sổ và cửa lớn đóng lại, nếu làn gió xuất hiện, nó sẽ không vào. Hãy giữ cho mắt bạn mở ra, cho nên khi nó là ánh sáng, bạn sẽ nhìn thấy. Nhưng nếu bạn giữ cho mắt nhắm lại, thế thì thậm chí, khi tràn đầy ánh sáng ban ngày, bạn vẫn giữ nguyên trong bóng tối.
Phúc lạc xuất hiện theo con đường thụ động. Con người chỉ phải bỏ những rào cản đi, con người phải hủy bỏ những chướng ngại; đó là dạng công việc thụ động. Khi tất cả những rào cản bị dời bỏ, bỗng nhiên nó bắt đầu mưa xuống từ mọi nơi. Và thậm chí những người được mưa lên cũng bị làm cho câm lặng; họ không thể nói tại sao lại như vậy, đó là gì, làm cách nào nó như vậy.
Anand có nghĩa là phúc lạc, shantam có nghĩa là hòa bình. Phúc lạc không phải là niềm vui sướng, bởi vì niềm vui sướng là một dạng kích động, là cơn sốt, do vậy nó không thể kéo dài mãi. Nếu bạn quan sát gần hơn, bạn sẽ nhận ra rằng niềm vui sướng cũng mệt mỏi nhiều như bất hạnh. Con người có thể nhận rất nhiều - nhiều hơn thế và nó bắt đầu quay sang cay đắng, nhiều hơn thế, nó trở thành độc hại.
Phúc lạc không phải là niềm vui sướng, cũng không phải là bất hạnh, bởi vì nó không bao giờ là kích động. Đó là trạng thái tuyệt đối không-kích động, dễ chịu, hoàn toàn ở nhà, đơn giản là thực tai - không những gợn của kích động tích cực hoặc kích động tiêu cực, không có vấn đề về thích hay không thích, không có ý tưởng về xấu hay tốt - chỉ là không ý tưởng nào, không sự khác biệt nào, không lưỡng cực nào. Thế thì sẽ có tĩnh tại, sẽ có siêu việt.
Sự siêu việt đó là phúc lạc. Đó là trạng thái tuyệt đỉnh của tâm thức thiền định, khi tất cả những nội dung của tâm trí biến mất, vậy thì tấm gương của tâm thức không phản ánh bất kỳ điều gì.
Đó là niềm vui tuyệt vời nhất có thể. Nhưng rồi, nhớ lại rằng, đừng bắt đầu nghĩ trong những điều kiện của đối ngẫu. Đó là trạng thái không đối ngã; Bạn là một với tồn tại. Với những thứ không thoải mái, bệnh tật đã biến mất, tất cả những xung đột đã chết. Thay vào đó là sự hòa hợp, sự hài hòa tuyệt vời, từng khoảnh khắc tới khoảnh khắc.
Veet có nghĩa bên kia. Rudi là từ nguy hiểm. Nó là từ Giec-manh; nó xuất phát từ Rudolph, nghĩa cơ bản của nó là chó sói. Nghĩa thứ hai là chó sói rất tên tuổi và nghĩa thứ ba là tiếng tăm. Có một cái gì đó tiếng tăm, bằng cách nào đó nó lại liên hệ với tâm trí của chó sói. Tiếng tăm, tham vọng được biết đến như là sự hung dữ, bạo lực trong thâm tâm. Trở nên nổi tiếng có nghĩa là trên con đường du hành của bản ngã và bản ngã là chó sói. Cho nên ý tưởng về sự nổi tiếng và chó sói có mối liên quan thực sự sâu sắc.
Jesus vẫn là huyền thoại. Có hàng triệu người nghi ngờ rằng ông ấy chưa từng tồn tại; không có bằng chứng lịch sử. Phật cũng có vẻ như là huyền thoại. Và bạn đi xa hơn - Krishna, Lão Tử, Zarathustra - họ trở nên hoang đường hơn. Lý do là bởi vì họ đại diện cho thánh thần trong con người và toàn bộ lịch sử của chúng ta chỉ chú ý đến bạo lực, đến vô nhân tính, đến thú vật. Thánh thần linh thiêng thuộc về tương lai.
Chính ý tưởng về đạt được tiếng tăm là xấu xa, bởi vì điều đó có nghĩa là cạnh tranh, là tranh giành, là vật lộn, điều đó có nghĩa rằng kinh doanh trên đầu mọi người - tất cả đó chỉ là chính trị.
Cho nên, bằng việc cho bạn cái tên này tôi đang thay đổi nghĩa cơ bản của nó.
Veet có nghĩa là bên ngoài, rudi có nghĩa là tiếng tăm: bước trên ước mong nổi tiếng, không là con sói, bên ngoài con thú, hướng vào điều thánh thần linh thiêng. Con đường vào điều linh thiêng là trở nên không người nào, hoàn toàn vô danh, không có gì, không là gì.
Nếu bạn muốn là người nổi tiếng, bạn phải là người nào đó rất cứng rắn, rắn như đá. Nếu bạn muốn không là một người nào đó, bạn phải trở nên hoàn toàn không-tồn tại, cứ như bạn không còn tồn tại nữa. Nhưng trong trạng thái không-tồn tại đó, Thượng đế thấm vào bạn. Khi bạn không, Thượng đế có.
Deva có nghĩa là Thượng đế, klaus là từ Hy Lạp; nó có nghĩa là chiến thắng. Tên đầy đủ có nghĩa là chiến thắng của Thượng đế. Bạn không thể trở nên chiến thắng: Thượng đế phải được phép trở nên chiến thắng trước bạn.
Có hai cách để mọi người được sống cuộc đời họ: họ đang cố để chiến thắng Thượng đế, hoặc họ đang cố cho phép Thượng đế chiến thắng trước họ. Nỗ lực đầu tiên đã trở thành khoa học và nỗ lực thứ hai đã trở thành tôn giáo. Khoa học là con đường của chinh phục, tôn giáo là con đường của bị chinh phục. Khoa học về thực chất là bạo lực; đó là sự cưỡng đoạt tạo hóa và Thượng đế. Tôn giáo là tình yêu; đó là vấn đề tình yêu với tạo hóa và với Thượng đế.
Chiến thắng thực sự chỉ xuất hiện thông qua tôn giáo. Chiến thắng thực sự là rất ngược đời: trừ khi bạn học được nghệ thuật buông bỏ chính mình, nó không thể xuất hiện. Nên nhớ điều này, con người phải buông bỏ với toàn bộ, con người phải làm lu mờ chính mình. Chiến thắng không phải là chống lại cái toàn bộ mà là cùng với nó.
Anand có nghĩa là phúc lạc, ageya có nghĩa là cái gì đó không thể được ca hát. Có những điều có thể được trải nghiệm nhưng không thể biểu cảm và đó là những điều vĩ đại nhất trong cuộc đời. Chúng quá bao la đến mức chúng không thể biến thành lời. Chúng quá ý nghĩa đến mức không câu chữ nào có thể mang nổi ý nghĩa của chúng. Câu nói tồn tại vì thực tại trần tục, vì thương trường.
Có những điều thuộc về trái tim vì những điều đó mà không có ngôn ngữ, chúng chỉ có thể được giao tiếp trong trạng thái im lặng. Bài ca duy nhất về chúng chỉ có thể là im lặng.
Khi con người thực sự phúc lạc, thế thì sự phúc lạc của họ là sự hiện hữu của tĩnh lặng quanh họ; giống như tinh hoa phát tiết. Không có tiếng ồn, không phải là sự ồn ào, cho nên nó có thể được nghe thấy chỉ bởi những người trong tĩnh lặng và nó có thể được giao tiếp trong trạng thái im lặng. Bài ca duy nhất về chúng chỉ có thể là im lặng.
Khi con người thực sự phúc lạc, thế thì sự phúc lạc của họ là sự hiện hữu của tĩnh lặng quanh họ; giống như tinh hoa phát tiết. Không có tiếng ồn, không phải là sự ồn ào, cho nên nó có thể được nghe thấy chỉ bởi những người trong tĩnh lặng và nó có thể được nhìn thấy chỉ bởi những người có mắt thực sự để nhìn. Nó có thể được cảm thấy bởi những trái tim sẵn sàng bị quấy động bởi điều chưa biết và không thể biết.
Prem có nghĩa là tình yêu, barbara là từ Hy Lạp, nó có nghĩa là người lạ. Những người Hy Lạp có thói quen gọi những người không nói ngôn ngữ của họ là người lạ - không chỉ là người lạ mà họ còn nghĩ rằng người đó là man rợ. “Man rợ” xuất phát từ từ “barbara”. Họ nghĩ rằng người đó là hoang dại, là nguyên thủy, người đó chưa được truyền bá văn minh. Nhưng đó đã là thái độ của mọi người trên khắp thế giới. Mọi người nghĩ chính mình ở cấp bậc cao nhất và những người khác còn chưa là người.
Tình yêu là hiện tượng huyền bí nhất trên trần gian, bị hiểu sai nhất. Tình yêu là điều vĩ đại nhất trên trần gian, bởi vì thế gian đã trở thành không còn tình thương yêu, vì thế nói về tình yêu có vẻ gần như là điên khùng. Trong thế giới quyền lực, chính trị, trong thế giới của bom nguyên tử, bom khí, nói về tình yêu là không phù hợp.
Tình yêu có vẻ chỉ dành cho những nhà htơ, những người mộng mơ, những kẻ hưởng lạc; nó không dành cho những người thực dụng. Tình yêu đã trở thành điều kỳ lạ trên trái đất, đây là điều lạ lùng, rất đáng buồn - bởi vì nếu tình yêu là kỳ lạ, thế thì mọi người lỡ mọi ý nghĩa trong cuộc đời, mọi cảm giác về phương hướng và mọi khả năng phát triển. Chỉ thông qua tình yêu, con người mới được duy trì, mới được nuôi dưỡng. Chỉ thông qua tình yêu, con người mới trở thành tâm hồn hòa hợp. Chỉ thông qua tình yêu, tâm hồn mới được sinh ra. Không có tình yêu, con người như là thực thể không tâm hồn. Không có tình yêu con người không là gì khác ngoài cái máy.
Không phải am hiểu tạo ra sự khác biệt giữa con người và cái máy; tình yêu tạo ra sự khác biệt. Bây giờ các máy móc có thể tạo ra những máy tính có nhiều kỹ năng hơn, thông minh hơn đầu óc con người. Sớm muộn gì thì máy tính cũng sẽ thực hiện mọi công việc mà đầu óc con người đã thực hiện trong nhiều thời đại, chúng sẽ vận hành tốt hơn bộ óc của Albert Einstein. Thế thì sự khác biệt sẽ là gì? Chúng sẽ là những con người giỏi giang hơn - những máy tính.
Sự khác biệt duy nhất sẽ trở thành điều quyết định trong tương lai, đó là tình yêu. Không máy móc nào có thể được tạo ra có thể lưu giữ tình yêu; tình yêu vẫn giữ nguyên là hiện tượng bên trong của con người. Toàn bộ tương lai phụ thuộc vào việc chúng ta có thể phát triển tình yêu trên thế giới lớn mạnh như thế nào, nếu không con người sẽ đứng bên bờ của biến mất dạng. Con người sẽ trở thành nô lệ của chính những máy móc do họ tạo ra. Hy vọng duy nhất là tình yêu.
Toàn bộ thuyết giảng của tôi cơ bản dựa trên tình yêu. Tình yêu là kỳ lạ - nhưng hãy kết bạn với nó. Hãy để cho tình yêu trở thành người khách được chào đón nồng nhiệt nhất trong trái tim bạn.
Sabine là từ Latinh, nó có nghĩa là cổ; dhamrmo có nghĩa là tôn giáo - tôn giáo cổ.
Tôn giáo luôn là như vậy, từ khởi đầu cho đến kết thúc. Mọi thứ khác thay đổi, nhưng thực tại cuối cùng vẫn giữ nguyên, luật tối thượng của thực tại vẫn giữ nguyên. Bạn có thể gọi nó là cổ nhất hoặc bạn có thể gọi nó là mới nhất, không có gì khác biệt; cả hai đều có nghĩa như vậy.
Tôn giáo là không thời gian, nó tồn tại bên ngoài thời gian. Tình cờ nó vào thời gian - khi Phật còn đó hoặc khi Jesus còn đó hoặc khi Moses còn đó. Tính dễ lĩnh hội của họ là cách họ mang cái bên kia vào thế giới; trong một thời khắc toàn bộ thế giới trở nên tỏa sáng cùng vĩnh hằng. Nhưng khi Phật ra đi, khi Jesus ra đi, ánh sáng đó lại biến vào bên kia. Thế rồi những nhà thờ tồn tại, những kinh sách tồn tại, những tín ngưỡng, những đức tin tồn tại, Thiên Chúa giáo, Hindu giáo và Hồi giáo tồn tại nhưng họ liên tục thờ cúng một cái gì đó chết.
Mọi người phải trao sự ra đời cho tôn giáo bằng chính bản thể mình, chỉ khi đó thì nó mới sống động. Mọi người phải trở thành người mẹ của tôn giáo, thành dạ con của tôn giáo. Và tất cả điều đó chính là sannyas: bạn phải mang bầu với cái bên kia. Bạn phải mang đến một cái gì đó không có sẵn của thế giới vật chất, một cái gì đó phi-vật chất. Khi thứ phi-vật chất đó được liên hệ thì cuộc đời bạn được chuyển hóa. Chính bởi cái chạm của nó mà kim loại cơ bản biến đổi thành vàng. Cái chết không còn là cái chết: cái chết trở thành bất tử.
Prem có nghĩa là tình yêu; el là gốc Hy Lạp, nó có nghĩa là Thượng đế hoặc điều linh thiêng. Và Elisabetta là tên của người mẹ của John Baptist [người làm lễ rửa tội].
John Baptist là một trong những nhà cách mạng vĩ đại nhất của thế giới. Toàn bộ lợi ích của việc mang Jesus đến với thế giới là thuộc về ông ta. Ông ta có trách nhiệm với Jesus còn hơn là cha và mẹ ruột của Jesus. Ông ta là người đã chuyển hóa Jesus; ông ta trao cho Jesus lần sinh thứ hai. Ông ta làm sạch Jesus khỏi mọi ô uế; ông ta khai mở Jesus để đón nhận Thượng đế trong trái tim mình; đó là tất cả những gì về lễ rửa tội.
Elisabetta là tên của mẹ John Batist và nó xuất phát từ gốc tốt đẹp: “el” - thánh thần linh thiêng. Tên đầy đủ của bạn có nghĩa là tình yêu linh thiêng. Và người phụ nữ sinh hạ John Baptist hẳn phải là người phụ nữ của tình yêu linh thiêng.
Tình yêu và linh thiêng là đồng nghĩa: nếu bạn là yêu thương, bạn là linh thiêng; nếu bạn là linh thiêng, bạn là yêu thương. Chúng không thể tách biệt đó là hiện tượng duy nhất nhìn từ hai góc độ khác nhau. Nên nhớ: bạn có thể càng yêu nhiều thì bạn sẽ nhận ra Thượng đế đến gần với bạn hơn.
Con người có thể hoàn toàn quên Thượng đế - tình yêu là đủ. Nếu con người có thể ngập chính mình vào tình yêu một cách toàn bộ thì Thượng đế tự nguyện xuất hiện.
*
[Một sannyasin sắp đi nói, anh ta làm công việc của người luật sư ở phương Tây và bây giờ anh ta muốn làm việc nhiều hơn như là nó được thực hiện ở ashram, nhưng anh ta cảm thấy nhu cầu về việc đào tạo nhiều hơn, đầu tiên là những kỹ năng và thiền].
Bạn có thể bắt đầu công việc, nhưng nếu bạn được chuẩn bị nhiều hơn một chút, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn. Năng lượng đã sẵn sàng, không vấn đề gì, nhưng bạn vẫn không có sự tự tin đó. Bạn sẽ có một chút do dự về việc làm cách nào để đi xa hơn, bắt đầu từ đâu, điều gì cho phép, điều gì không cho phép; đó sẽ là sự căng thẳng của bạn. Năng lượng của bạn sẵn sàng, bạn có thể bắt đầu công việc, nhưng sự tự tin của bạn đã chưa sẵn sàng. Vậy nên chỉ cần làm mạnh mẽ thêm sự tự tin của bạn, nếu bạn có thể, ở đây một năm và thực hiện những khóa giảng của trường đại học và bạn sẽ tuyệt đối sẵn sàng.
Điều vĩ đại nhất trong mọi dạng công việc trị liệu là tự tin tuyệt đối. Đó là sức mạnh làm lành thực sự: không phải những gì bạn làm mà cách nào bạn làm. Kỹ thuật là điều thứ hai, tính cách của nhà trị liệu là thứ nhất; nếu nhà trị liệu tuyệt đối tự tin, thế thì năm mươi phần trăm công việc đã được thực hiện. Nếu nhà trị liệu có một chút do dự, một chút nao núng thì ngay lập tức bệnh nhân sẽ túm lấy nó. Đó là sự rung động tinh tế; bạn không thể giấu nó, nó hay lây nhiễm. Thế thì công việc trở nên kéo dài và phức tạp không cần thiết.
*
[Một sannyasin hỏi: nhưng thế thì sự tự tin xuất hiện bằng thực hiện công việc sao?]
Tự tin có thể xuất hiện bởi thực hiện công việc, đó là sự thật, nhưng sau đó sẽ mất nhiều năm để quay lại.
Cho nên đề nghị của tôi là nếu bạn có thể đến, nếu điều đó là có thể, thế thì hãy đến và ở đây lâu hơn một chút, thực hiện tất cả các nhóm, các bài giảng đại học, và trở nên chịu đựng năng lượng của tôi nhiều hơn. Chỉ một chút sai sót và điều đó có thể trở thành nguy hiểm đối với con người; chỉ một chút nghi ngờ trong tâm trí bạn thì nó sẽ tạo ra nghi ngờ trong tâm trí bệnh nhân. Bạn cần niềm tin vô hạn vào những gì bạn đang thực hiện; niềm tin đó là sự chăm sóc thực sự.
Hiện nay, những nhà phân tâm học nói rằng, bảy mươi lăm phần trăm trị liệu xuất hiện thông qua những lời nói trấn an. Đó không phải là thuốc thực sự có tác dụng, thuốc thực sự chỉ sử dụng hai mươi lăm phần trăm. Bảy mươi lăm phần trăm là phẩm chất lây nhiễm của các nhà trị liệu, sự tự tin mạnh mẽ của các nhà trị liệu, ánh sáng của mắt họ, niềm tin tuyệt đối mà họ sẽ giúp đỡ, rằng bạn sẽ được giúp đỡ, rằng không có rắc rối nào cả - đó là bảy mươi lăm phần trăm của công việc.
Lời khuyên của tôi là: nếu bạn có thể thu xếp, hãy quay trở lại. Ở đây thêm ít tháng và sau đó bắt đầu công việc.
*
[Một sannyasin nói: người yêu của tôi rời tôi vài tháng trước và tôi không cảm thấy liên hệ với bất kỳ điều gì. Một trong những lý do tới đây và cùng với thầy là cảm thấy một sự liên hệ nào đó về tình yêu mà tôi đã bị lỡ].
Có sự việc xảy ra rằng: khi bạn tách biệt với một người nào đó mà bạn đã sống cùng trong thời gian dài, người bạn đã yêu, thế thì khoảng trống này buộc phải có. Con người phải học cách chấp nhận những khoảng tối đó; chúng là điều tự nhiên.
Nếu bạn đã thích thú với việc cùng một ai đó, thế thì ai sẽ đau khổ khi người đó rời bạn hoặc bạn rời người đó? Đây là cái giá chúng ta phải trả. Đau khổ là cái giá cho tất cả những niềm vui mà bạn đã có được trong cuộc đời và không gì là không có giá. Con người phải học những thực tế khắc nghiệt của cuộc đời; đây là số học thuần túy. Bạn chưa bao giờ hỏi tôi khi bạn thích thú với việc cùng một người phụ nữ - bây giờ tại sao lại hỏi tôi? Nếu bạn đã hỏi tôi, thế thì tôi hẳn đã phá hủy nhiều thứ ngay lúc ấy; thời điểm này hẳn sẽ không không xuất hiện. Nhưng con người phải học.
Chỉ thư giãn, thực hiện một vài nhóm… và có thể bạn tìm ra người phụ nữ khác! Thế rồi lại nhận lấy những rắc rối!
Chỉ còn cách duy nhất, đó là, con người dần học trở thành vị Phật - rất chậm! Và không có phụ nữ, hẳn sẽ không có những vị Phật!
Nhận xét
Đăng nhận xét