Chương XXI - 21 tháng giêng năm 1979

Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXI - 21 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

[Một sannyasin cùng con gái mới quay trở lại nói, bà ấy quá căng thẳng ở ngực kể từ khi con gái bà ấy bị bệnh, bà ấy quá lo âu và căm ghét mọi người, và những thể chế…].

Mọi mối quan hệ đều mang đến nhiều thứ bị kìm nén. Trở thành người mẹ là sự khởi đầu của thế giới hoàn toàn khác. Nhiều điều, chưa bao giờ sẵn sàng với bạn một cách ý thức, sẽ trở thành sẵn sàng khi bạn trở thành người mẹ. Đó là khía cạnh mới: nó sẽ mang sự tập trung chú ý cho nhiều vấn đề; nhiều vấn đề sẽ ra khỏi viễn cảnh của bạn. Bạn sẽ phải thay đổi nhiều.

Với mỗi mối quan hệ - bạn có người bạn mới hoặc yêu một người mới - bạn đang thay đổi đột ngột. Mối quan hệ mẹ-con là một trong những mối quan hệ sâu sắc nhất; nó khuấy động chính trái tim bạn. Trở thành người mẹ không phải là việc dễ dàng, đó là một trong những công việc khó khăn nhất của cuộc đời.

Cho nên bạn phải rất cảnh giác, tỉnh táo và hãy để cho bất kỳ điều gì nảy sinh, đừng kìm nén nó. Bạn rũ bỏ khỏi nó là điều tốt, và con đường duy nhất để rũ bỏ nó là trở thành người quan sát mà không có bất kỳ sự phán xét nào. Thế thì chức năng làm mẹ trở thành sự biến đổi.

Nhiều điều bắt đầu thay đổi ở đây.

Prem Werner… có nghĩa là người chiến binh của tình yêu. Đó là sự ngược đời, bởi vì tình yêu không phải là chiến tranh, tình yêu là hòa bình, nhưng bởi vì chúng ta đã tạo ra thế giới tràn ngập lòng căm thù, chiến tranh, chúng ta cũng phải đấu tranh vì hòa bình, vì tình yêu.

Xã hội do con người tạo ra là biểu hiện không có tình [vô cảm]. Trở nên không có tình là điều dễ dàng. Bạn sẽ không bao giờ xung đột với xã hội, bạn sẽ điều chỉnh phù hợp, bởi vì đó là xã hội không có tình. Nếu bạn là người vô cảm thì bạn là một phần của nó, bạn được chào đón. Nếu bạn trở thành người yêu thương đằm thắm thì bạn là người nguy hiểm đối với xã hội; bạn bắt đầu di chuyển khỏi đó, bạn mất đi cái gọi là sự điều chỉnh đối với nó. Xã hội bắt đầu trở nên nghi ngờ bạn: bạn đã bị điên, hoặc bạn đã trở thành nhà thơ hoặc nghệ sĩ - đó là cách tốt hơn, rằng bạn điên khùng, rằng bạn không còn là một phần của xã hội tính toán, của thương trường.

Khi lần đầu tiên Mohammed nhìn thấy ánh sáng của Thượng đế, và nghe giọng bên trong kể về kinh Koran, ông ấy đã lao về nhà - ông ấy đang thiền trong hang trên núi cao. Ông ấy đã run rẩy và toát mồ hôi. Câu nói đầu tiên mà ông ấy đã nói với vợ mình là “Hãy quan tâm đến anh. Anh đã trở thành nhà thơ hoặc đã bị điên”. Cả hai điều đó đều nguy hiểm!

Xã hội không cho phép trái tim vận hành. Chỉ một số ít nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ là sống bằng trái tim, trong xã hội thì số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng họ phải thỏa hiệp với xã hội vì họ cũng phải sống; họ phải bán linh hồn mình.

Cho nên đó là cuộc đấu tranh; không nên như vậy, nhưng đó là cuộc đấu tranh. Trở nên đằm thắm yêu thương là liên tục trong chiến tranh với xã hội xấu xa mà chúng ta đã tạo ra. Nhưng cuộc đấu tranh này là linh thiêng, nó phục vụ Thượng đế. Nó không phục vụ bất kỳ nhà chính trị nào, nó không phục vụ bất kỳ quốc gia nào, nó không phục vụ bất kỳ nhà thờ nào. Đấu tranh vì tình yêu là đấu tranh vì Thượng đế, và bởi vì bạn đang đấu tranh vì tình yêu, nên cuộc đấu tranh của bạn không thể là sự ngụy trang của căm ghét; bạn cũng sẽ yêu kẻ thù của bạn.

Chính vì vậy mà Jesus liên tục nói với các môn đệ của mình rằng: yêu kẻ thù của ngươi như yêu chính ngươi. Ông ấy là chiến binh vì tình yêu. Ông ấy cố gắng tạo ra dạng con người mới sẽ sống trong tình yêu, do vậy ông ấy đã tuyên bố: tình yêu là Thượng đế. Nhưng Thiên Chúa giáo đã phản bội ông ấy. Chiến tranh diễn ra liên tục - dưới chiêu bài tình yêu, nhưng đó chỉ là giả vờ. Trong thâm tâm, đó là sự căm ghét, là chính trị; tất cả mọi sự xấu xa đều ẩn giấu trong đó. Đó không phải là cuộc chiến vì tình yêu.

Sannyas là sự thử nghiệm tương tự. Có thể thành công, có thể thất bại: tất cả điều đó phụ thuộc vào bạn, điều đó phụ thuộc vào các sannyasin của tôi.

Nên nhớ rằng chúng ta phải đấu tranh vì tình yêu và thế giới đầy yêu thương, rằng chúng ta phải tạo ra con người mới, homo novus - nhân loại mới sẽ không biết đến những rào chắn về đẳng cấp, tín ngưỡng, chủng tộc, quốc gia, chỉ biết một trái đất duy nhất, một nhân loại, một thế giới.

Almara là từ Arập. Đó là tên của Thượng đế, nó có nghĩa là con người cao quý.

Con người phải học cách tôn trọng chính mình. Đó là một trong những điều cần thiết nhất trong cuộc sống, nhưng điều đó đã không được dậy cho chúng ta. Chúng ta đã được thuyết giảng phải tôn trọng một nghìn lẻ một thứ ngoại trừ chính chúng ta: ngược lại chúng ta bị đặt điều kiện để ghét, để từ chối, để lên án chính chúng ta. Đó là nguyên nhân gốc rễ gây ra bao nỗi đau khổ trên thế gian này. Trong thâm tâm, không ai ghét chính mình lại có thể cho phép mình hạnh phúc; tự cho phép mình sung sướng vui vẻ là điều không thể đối với người như vậy.

Đau khổ hoàn toàn phù hợp với việc tự lên án của chúng ta; đau khổ là sản phẩm phụ của việc tự lên án. Trừ khi chúng ta cho phép hạnh phúc xuất hiện, nó sẽ không xuất hiện; không có cách nào khác. Chúng ta có thể cho phép nó chỉ khi chúng ta có sự kính trọng lớn lao, tình yêu sâu sắc đối với chính chúng ta. Nhưng điều đó đã bị lên án trong nhiều thế kỷ - đó được gọi là sự ích kỷ, và tất cả các loại tên khác nhau. Nhưng tự yêu là nền tảng của tất cả những tình yêu khác.

Con người không thể yêu chính mình thì cũng không thể yêu bất kỳ ai khác, và con người ghét chính mình thì cũng ghét Thượng đế. Bạn không là gì nhưng lại là con sóng của đại dương Thượng đế, và nếu bạn ghét chính mình thì bạn cũng ghét những con sóng khác; chúng giống như bạn.

Loài người đã sống dưới bóng mây đen của tự lên án và tự căm ghét, mọi người cảm thấy không giá trị, mọi người cảm thấy giống như hạt bụi. Chúng ta liên tục giả vờ bề ngoài rằng không phải như vậy, nhưng trong thâm tâm chúng ta đã được dậy là như vậy - rằng chúng ta là những tội đồ, rằng chúng ta bị tống vào thế giới chỉ có sự đau khổ, rằng chúng ta đã phạm phải hàng triệu tội ác trong những cuộc đời quá khứ, và sự chịu đựng đau khổ này là hậu quả logic. Tất cả mọi lý thuyết không là gì mà chỉ là sự ép buộc bạn với ý tưởng rằng bạn là tội đồ.

Con người không chịu đựng đau khổ bởi vì Adam và Eva đã phạm tội lỗi; đầu tiên họ chưa bao giờ phạm tội ác. Chắc họ phải là những con người tuyệt vời: họ đã nổi dậy. Họ nổi dậy chống lại quyền lực. Họ là tổ tiên của loài người. Thực tế, tượng của họ nên có ở mọi nơi, ở trong mọi nhà thờ và trong mọi ngôi đền. Họ đã không cúi đầu trước mệnh lệnh vô lý, họ không đầu hàng với một cái gì đó không được chấp nhận bởi trí thông minh của họ.

Ở phương Đông, con rắn luôn là biểu tượng của sự sáng suốt. Truyện ngụ ngôn về Adam và Eva có ý nghĩa hoàn toàn khác đối với nhà huyền môn phương Đông: con rắn đại diện cho sự sáng suốt bên trong họ, trí thông minh của họ. Trí thông minh của họ thuyết phục họ rằng, sự bất tuân lệnh này là rất giá trị. Quyền lực gây ra nhiều rủi ro cho họ, bởi vì họ đã được nói rằng “Nếu ngươi ăn cây tri thức, ngươi sẽ trở thàh ma. Nếu ngươi không ăn, ngươi là bất tử; nếu ngươi ăn, vì điều đó, ngươi sẽ trở thành một phần của thế giới chết”. Quyền lực làm rủi ro, quyền lực làm mất đi tính bất tử của họ. Họ nói, “Cho nên hãy để yên như vậy, nhưng chúng ta không thể cúi đầu trước lời răn không cần thiết, lời răn vớ vẩn”.

Họ không phải là những tội đồ; họ là những nhà cách mạng đầu tiên. Chúng ta không chịu đựng đau khổ vì họ, chúng ta chịu đựng đau khổ vì những thầy tu, những người đã lên án nôi dậy như là tội lỗi.

Trong mỗi xã hội câu chuyện như vậy vẫn tiếp diễn theo những cách khác nhau. Ở Ấn Độ chúng ta không có câu chuyện về Adam và Eva, nhưng chúng ta có lý lẽ triết lý hơn, rằng tại sao con người phải chịu đau khổ. Lý lẽ đó là bởi vì, anh ta đã phạm tội lỗi trong hàng triệu cuộc đời, vậy nên anh ta phải hứng chịu những tội lỗi của mình. Tất cả những lý lẽ đó là hoàn toàn vô nghĩa.

Con người chịu đựng đau khổ, không phải vì quá khứ mà con người chịu đựng đau khổ vì họ tự lên án chính mình. Thời điểm bạn bỏ rơi sự lên án, bạn sẽ ngạc nhiên về việc năng lượng được xả ra.

Đó là ý nghĩa của Almira: cảm thấy chính bạn là cao quý, cảm thấy chính bạn như là món quà tuyệt vời của Thượng đế. Cảm nhận chính bạn là yêu quý, cảm nhận chính bạn là đáng yêu. Hãy trao cho bạn tất cả mọi sự kính trọng mà bạn có thể, và bạn sẽ ngạc nhiên: khi bạn tôn trọng con người bạn, bạn bắt đầu tôn trọng những người khác, khi bạn kính trọng cuộc đời bạn, bạn bắt đầu kính trọng tất cả những cuộc đời khác. Sự tôn kính vĩ đại đối với cuộc sống nảy sinh. Và khi bạn yêu chính mình bạn không thể ghét bất kỳ ai.

Hiroshi là từ Nhật Bản; nó có nghĩa là rộng lượng.

Rộng lượng, tử tế, thiết tha, con người có khả năng chia sẻ. Đây là một trong những vấn đề quan trọng nhất phải nhận ra, rằng có những điều sẽ phát triển nếu bạn chia sẻ chúng: bạn càng chia sẻ nhiều thì bạn càng có nhiều. Đó là dạng logic rất khác. Trong thế giới đời thường bên ngoài, những nhà kinh tế không đồng ý với điều đó. Họ sẽ nói “Nếu bạn muốn có nhiều thì hãy cất giữ, hãy tích trữ”.

Ở thế giới bên trong, với quy luật kinh tế của cuộc sống bên trong thì chỉ có quy luật ngược lại: nếu bạn muốn nhiều thì hãy chia sẻ, đừng cất giữ. Bạn càng cho mọi người nhiều thì bạn sẽ càng có nhiều. Ví dụ, tình yêu: nếu nó không được chia sẻ nó sẽ chết. Không chỉ chết mà nó quay trở lại cực đối nghịch. Khi con người chết, sớm hay muộn thì cái xác cũng bị thối. Khi tình yêu chết, cái xác bị thối; đó chính là sự căm ghét là gì. Khi tình yêu không được phép tuôn chảy, khi nó bị tắc và trở nên tù đọng, nó trở nên bẩn thỉu, nó bốc mùi, nó trở thành đắng cay. Nó trở thành mật hoa khi nó tuôn chảy, nó trở thành độc hại khi nó là tù đọng.

Nếu bạn đã chia sẻ thì nhiều năng lượng tình yêu sẽ đến với bạn từ bên kia - bởi vì chúng ta được liên hệ với bên kia, nhưng bên kia có thể rót năng lượng vào chúng ta chỉ khi chúng ta liên tục rót nó vào tồn tại. Ngược lại chúng ta quá đầy, không có nhu cầu nào để bên kia rót vào. Thậm chí nếu bên kia muốn rót, thì trong chúng ta cũng không có không gian để nhận.

Rộng lượng có nghĩa là con người liên tục tự làm trống rỗng với thế gian bằng mọi con đường có thể - bằng nhảy múa, bằng ca hát, bằng tình yêu, trong mối quan hệ - rót năng lượng của con người vào tồn tại bằng mọi cách có thể. Điều đó tạo ra vòng tròn năng lượng, bạn rót vào thế gian và bên kia rót vào bạn. Giống như dòng sông bắt nguồn từ núi cao, nó tự rót vào đại dương, những đám mây ngưng tụ và mưa xuống núi, dòng sông lại dâng tràn và không ngừng tuôn chảy: đó là vòng tròn. Chính xác như cuộc sống cũng là vòng tròn. Nhưng vòng trofnbij phá vỡ ở đâu đó và những khó khăn nảy sinh.

Cho nên bất kỳ điều gì bạn có - tài năng của bạn, trí thông minh của bạn, tình yêu của bạn, tình abnj bè của bạn - hãy chia sẻ. Đó là ý nghĩa của Hiroshi.

Prem có nghĩa là tình yêu, pragosh có nghĩa là tuyên bố. Tình yêu không nên giữ kín như là bí mật mà nó nên được tuyên bố từ những nóc nhà. Nó nên được tuyên bố với mặt trời, với mặt trăng, với gió, với mưa. Nó nên được hát ca và vui mừng lễ hội; chỉ có thế nó mới bắt đầu phát triển, trải rộng.

Tình yêu càng được tuyên bố thì bạn càng biến mất, bởi vì bản ngã và tình yêu không thể tồn tại cùng nhau. Nếu bạn không biểu lộ tình yêu của mình thì bản ngã không ngừng phát triển lớn hơn. Bản ngã là lỗi duy nhất có đó, bởi vì nó là tuyệt đối giả; nó không tương ứng với bất kỳ thực tại nào của tồn tại, đó là niềm tin. Nếu bạn đi sâu vào nghiên cứu nó, bạn sẽ không tìm ra bất kỳ thực thể nào trong đó; đó chỉ là cái bóng.

Tình yêu là sự thật, tình yêu là ánh sáng, và khi bạn mang tình yêu đến, tất cả những cái bóng sẽ biến đi. Thậm chí không cần hủy hoại chúng. Chúng không cần phải bị từ bỏ. Con người không cần bỏ rơi bản ngã: khi tình yêu có đó, nó được nhận ra. Cho nên có hai khả năng: bản ngã trở thành sự tuyên bố của bạn, thế thì tình yêu biến mất; hoặc tình yêu trở thành sự tuyên bố của bạn, thế thì bản ngã biến mất.

Tuyên bố tình yêu! Mỗi hành động nên trở thành sự biểu lộ của tình yêu. Mỗi một lời nói bạn thốt ra nên tràn đầy tình yêu thương của bạn. Bất kỳ bạn làm điều gì và bất kỳ bạn là gì thì cũng không ngừng nhấn mạnh duy nhất một điều: tình yêu, tình yêu và tình yêu. Thế thì vào một ngày bạn biến mất và Thượng đế xuất hiện.

Tình yêu chuẩn bị con đường, đó là con đường. Ở nơi nào đó giữa con đường, bạn và Thượng đế gặp mặt. Đó là con đường của tình yêu, trên con đường đó, bạn đang hướng tới Thượng đế và Thượng đế đang hướng tới bạn.

*


[Một sannyasin, có đứa trẻ mười hai tháng tuổi bị chết đuối ngày hôm qua, không thể nói nên lời].

Đứa trẻ biến mất ư? Hãy để nó ra đi và đừng lo lắng. Tất cả chúng ta ở đây cũng chỉ để biến đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cuộc sống rất mong manh và bất ngờ: bất kỳ ai cũng có thể ra đi vào bất kỳ thời điểm nào. Cho nên đừng lo lắng phiền muộn về việc tại sao nó biến mất: không có “tại sao”. Tất cả mọi câu trả lời có thể trao cho “tại sao” của bạn sẽ không là gì mà chỉ là sự an ủi, để bằng cách nào đó hợp lý hóa điều huyền bí, nhưng bằng việc hợp lý hóa, chúng ta tự an ủi chính chúng ta. Tôi không quan tâm đến việc an ủi, bởi vì đó là cuộc chơi nguy hiểm - sự an ủi này. Nó giữ cho bạn ẩn giấu phía sau những lớp đệm.

Sự thật là đứa trẻ đã sống và bỗng nhiên nó sống nhiều hơn. Điều này sẽ làm cho bạn hiểu giấc mơ như là phẩm chất của cuộc sống. Cuộc sống được tạo ra bởi những vật liệu được gọi là những giấc mơ. Chúng ta có thể nhìn thấy những giấc mơ đẹp, nhưng nó có thể bị phá vỡ bởi bất kỳ điều nhỏ nhặt nào - chỉ là tiếng ồn và giấc mơ biến mất. Có thể đó đã từng là giấc mơ ngọt ngào, con người cảm thấy bị tổn thương và muốn nhắm mắt lại để tiếp tục mơ, nhưng bấy giờ không gì có thể được thực hiện.

Thay vì đưa ra những lời giải thích và an ủi, chúng ta luôn nhìn vào sự thật trần trụi. Điều đó là không hay, là sự tổn thương, là đau khổ: nhìn thấy nó, nó là như vậy, nhưng đừng tìm cách thanh minh. Tất cả những lời giải thích và những lý lẽ không là gì, chúng ta là những nỗ lực để thanh minh cho những điều không minh bạch, những điều rất tối tăm và bí hiểm.

Khi những thời điểm như vậy xuất hiện, chúng là vô cùng ý nghĩa, bởi vì ở những thời điểm đó, sự thức tỉnh là có thể. Khi đứa trẻ của bạn chết, đó là cú sốc: bạn có thể thức tỉnh từ cú sốc đó, còn hơn là khóc lóc và bỏ phí cơ hội. Sau ít ngày cú sốc sẽ không còn là sốc nữa; thời gian sẽ làm lành mọi thứ. Sau ít năm bạn sẽ quên hoàn toàn về điều đó. Vào cuối đời mình, có vẻ như bạn đã xem bộ phim nào đó hoặc đọc nó trong cuốn tiểu thuyết. Theo thời gian nó sẽ nhạt dần cho đến khi chỉ còn lại tiếng vọng…

Ngay bây giờ hãy chộp lấy nó. Đây là thời điểm khi điều đó có thể giúp bạn trở nên cảnh giác, trở nên thức tỉnh. Đừng bỏ lỡ cơ hội; tất cả mọi sự an ủi là những cách thức bỏ lỡ những cơ hội.

Đừng bao giờ hỏi “tại sao”. Sống không có bất kỳ “tại sao” nào và chết cũng vậy, không có bất kỳ “tại sao” nào. “Tại sao” không thể được trả lời, không cần trả lời. Cuộc sống không phải là rắc rối cần được giải quyết, và cái chết cũng vậy. Sinh và tử là hai phần của cùng một điều huyền bí, nó không biết câu trả lời. Mục tiêu cần bàn đến mới là quan trọng.

Vậy nên, tất cả những điều có thể được thực hiện trong những hoàn cảnh như vậy, đó là, con người nên thức tỉnh, bởi vì những cú sốc có thể trở thành sự xuyên thủng. Nghĩ rằng, cú sốc như vậy làm cho tâm trí mờ nhạt dần. Không gì có vẻ là ý nghĩa, có vẻ tất cả đều bị lỡ. Con người cảm nhận như là người hoàn toàn không quen biết, người bên ngoài, mất gốc rễ. Đó là những thời điểm vô cùng ý nghĩa; đó là những thời điểm khi mà bạn có thể hướng vào chiều hướng mới. Và cái chết là một trong những ô cửa vĩ đại nhất mở ra với điều linh thiêng. Khi một người nào đó chết, cũng giống như đứa trẻ gần gũi với người mẹ, đó gần như là cái chết của bạn, cứ như bạn đã chết; một phần của bạn đã chết.

Cho nên, hãy nhìn thấy cuộc đời như là giấc mơ, rằng mọi thứ sớm hay muộn sẽ biến mất, cát bụi trở về cát bụi. Không gì tiếp tục ở đây. Chúng ta không thể tạo ra ngôi nhà của chúng ta ở đây. Đó là nhà nghỉ qua đêm, dừng chân qua đêm, vào buổi sáng chúng ta lại lên đường. Nhưng có một thứ liên tục có đó, vĩnh viễn có đó - đó là sự quan sát của bạn, sự chứng kiến của bạn. Mọi thứ khác biến mất, mọi thứ khác xuất hiện và biến mất; chỉ sự chứng kiến còn lại.

Cho nên chứng kiến là toàn bộ vấn đề. Chỉ là sự chứng kiến, đừng trở nên đồng dạng. Đừng trở thành người mẹ nếu không bạn sẽ bị đồng dạng. Chỉ là sự chứng kiến, quan sát trong im lặng. Và sự quan sát đó sẽ vô cùng hữu ích cho bạn: đó là chìa khóa duy nhất để mở ô cửa của điều huyền bí. Không phải là nó giải quyết vấn đề nào đó, nó làm cho bạn có khả năng sống cùng những điều huyền bí, và sống trong toàn bộ.

Bạn có muốn bắt đầu làm việc ở ashram không?

Bắt đầu làm việc - đây là thời điểm thích hợp để vào ashram. Điều đó là tốt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho