Chương XIV - 14 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XIV - 14 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

[Với cặp vợ chồng sannyasin sắp đi].

Hãy giúp người của tôi ở đó và tiếp tục thiền. Nếu bạn có thể tạo ra nơi mà bạn có thể thiền hàng ngày ít nhất một giờ thì bạn sẽ không bao giờ lỡ tôi. Vì điều đó mà bạn sẽ ở đây trong một giờ, bởi vì thiền là sự nếm trải của tôi, bầu không khí của tôi. Và bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, bạn thiền bạn sẽ gần với tôi.

Uddipo có nghĩa là hành động thắp ánh sáng, hành động khơi ánh sáng.

Con người sinh ra với mọi thứ, những thứ đó được yêu cầu trở thành ánh sáng. Không gì bị mất, chỉ là, tất cả những thứ có đó phải được mang đến gần nhau, thành một trật tự nào đó. Bạn có bao diêm, nhưng trừ khi bạn đánh que diêm, nếu không sẽ không bao giờ có lửa. Và ngọn lửa có ở đó - ẩn giấu, tiềm năng, âm ỉ - nhưng nó phải được biểu lộ.

Con người sinh ra trở thành Phật, với tất cả nhu cầu trở thành Phật; mọi người được cung cấp cùng chất liệu. Đó chính là sinh ra là gì, cuộc sống là gì. Và tồn tại rất công bằng: nó không trao nhiều hơn cho một ít người và không ít hơn cho một người. Chứng ngộ, Phật tính không phải là tài năng. Mọi người không phải là nhạc sĩ và không thể là nhạc sĩ; mọi người không phải là nhà toán học và không thể là nhà toán học; nhưng mọi người có thể trở thành Phật. Đó là hành động quá tự nhiên, giống như thở hoặc vũ công, điều đó không thành vấn đề bởi bạn phải thở. Thở không phải là tài năng, điều đó được trao cho tất cả; cho nên đó là Phật tính, là trở nên chứng ngộ.

Chức năng của bậc thầy là mang tất cả điều lộn xộn đó trong bạn sắp xếp thành trật tự nào đó, nơi ngọn lửa có thể bùng lên. Sự bùng lên đó của ngọn lửa là uddipo.

*


[Một sannyasin nói: sau khi sinh, tôi không có cảm nhận về cái chân này (chân phải của cô ta); tôi không biết đó là gì. Osho kiểm tra năng lượng của cô ta].

Nếu tôi sờ nó bạn có cảm thấy nó không?…

Nó có giữ nguyên như vậy trong hai tuần đó hoặc nó thay đổi?…

Nó sẽ hết, đừng lo lắng. Chỉ bởi một kỹ thuật thở nào đó mà nó đã xảy ra. Nhưng không có gì phải lo lắng về điều đó vì nó sẽ tự biến đi. Xoa bóp sẽ có ích, nhưng nó sẽ tự hết.

Tốt!

Madito có nghĩa là say với điều linh thiêng và đó là con đường bạn tuân theo. Trở nên say hơn, chìm ngập, lạc lối; điều đó là thiền của bạn.

Có hai khả năng thiền: một là tự nhớ lại; hai là tự lãng quên. Nếu bạn nhớ lại chính mình, thế thì cái ta giả sẽ ngay lập tức biến đi và cái ta thực xuất hiện. Nếu bạn tự quên mình, thì điều tương tự cũng xảy ra: trong quên lãng cái ta giả của bạn biến mất và cái ta thật xuất hiện. Cho nên các phương pháp nhìn rất khác nhau, nó là những cực đối nghịch, nhưng kết quả là như nhau.

Có hai dạng người trên thế gian: loại thứ nhất sẽ xuất hiện thông qua tự nhớ lại và loại thứ hai sẽ xuất hiện thông qua tự quên lãng. Tự quên lãng sẽ là con đường của bạn.

[Tên Christian]. Nó là đẹp bởi vì nó nhắc con người nhớ lại Christ và đã từng có ít nhiều rất tuyệt vời, rất đẹp. Chỉ nhớ lại họ như là sự tạ ơn, chỉ cần có một vài mối liên hệ với họ như là phúc lành, bởi vì bất kỳ điều gì họ có thì mọi người cũng có. Họ đã trở nên nhận biết về điều đó, những người khác không nhận biết về điều đó; đó là khác biệt duy nhất. Khác biệt giữa bạn và Christ không nhiều. Không nhiều bởi vì bạn là Christ đang ngủ néếuthức tỉnh dậy là không còn khác biệt nữa; nhưng vẫn còn đó sự khác bịêt, bởi vì giấc ngủ có thể kéo dài tới năm đời liền. Trừ khi con người nỗ lực để thức tỉnh, nếu không họ có thể ngủ hàng triệu đời. Do vậy đó là khác biệt ghê gớm nhưng về cơ bản đã không có khác biệt.

Giữ trong tâm trí rằng tên bạn phải trở thành thực tại bạn. Đó là điều có thể, nó ở trong tầm với của chúng ta; đó không phải là điều không thể, nó không nằm ngoài tầm với. Chỉ một chút mãnh liệt, khát khao phát triển mãnh liệt là nhiều điều bắt đầu thay đổi. Chính sức mạnh phát triển tới những điều cao cả bắt đầu làm cho bạn hướng tới chúng. Và khi sức mạnh mãnh liệt là một trăm phần trăm thì sức mạnh đó là đỉnh cao! Bạn đã tới ngọn Everest.

Và Everest của tâm thức là những gì được ngụ ý bởi tâm thức Christ hoặc tâm thức Krishna hoặc tính Phật đó là những tên khác nhau cho cùng một trạng thái thức tỉnh hoàn toàn.

Shabnam có nghĩa là giọt sương.

Con người là giọt sương nhưng có thể chứa cả đại dương bên trong. Đó là điều huyền diệu của con người, sự ngược đời, sự huyền bí của thực tại con người là quá nhỏ bé, tuy thế lại quá rộng lớn; quá giới hạn, tuy thế lại quá vô hạn; giới hạn giữa sinh và tử, tuy thế lại vượt lên trên cả hai. Nhỏ mà lại không nhỏ, bởi vì đá cuội nhỏ nhất cũng chứa tất cả những bí mật của vật chất, và giọt sương nhỏ cũng chứa đựng tất cả những bí mật của đại dương. Con người là vũ trụ nhỏ; tất cả những thứ chứa trong vũ trụ lại được chứa bởi con người ở dạng thu nhỏ. Con người là bản đồ. Nếu con người hiểu chính mình thì con người sẽ hiểu tất cả.

Do vậy, trong nhiều thời đại, các nhà tiên tri và các hiền nhân đã thuyết giảng mọi người: biết chính ngươi, bởi vì bằng việc biết chính mình, bạn sẽ biết tất cả những gì đáng để biết, tất cả những điều có đó để biết.

Udgiti có nghĩa là ca hát - không phải là bài ca mà là ca hát. Bài ca là sản phẩm hạn chế: nó đã bị giới hạn, nó có khởi đầu và kết thúc. Ca hát là quá trình: không giới hạn, vẫn tiến triển, vẫn tuôn chảy, vẫn không thể dự đoán. Cuộc đời không phải là bài ca mà là tiếng hát. Nó không có khởi đầu, không kết thúc; nó liên tục từ điều huyền bí này tới điều huyền bí khác, từ cực đỉnh này tới cực đỉnh khác. Cuộc đời không phải là kinh nghiệm mà là trải nghiệm.

Thực tế, mọi danh từ đều sai; chỉ những động từ là đúng. Vào một ngày, sẽ xuất hiện: sẽ có ngôn ngữ mà nó sẽ không bao giờ có những danh từ. Đó sẽ là ngôn ngữ khoa học nhất, nó sẽ chỉ có duy nhất động từ, bởi vì trong cuộc sống không có gì tĩnh, mọi thứ đều tuôn chảy.

Heraclitus nói: bạn không thể tắm trên cùng một dòng sông hai lần. Và tôi nói: bạn không thể tắm trên cùng một dòng sông thậm chí một lần. Nó là dòng chảy, là dòng chảy không ngừng.

Thay đổi là thực tại duy nhất, sự thật duy nhất, và rắc rối nảy sinh khi bạn không hiểu điều này. Thế rồi bạn bắt đầu bám vào; bạn cố thay đổi động từ thành danh từ, và đó là điều không thể thực hiện. Yêu là thực và tình yêu không là thực. Và thời điểm bạn cố thay đổi yêu thành tình yêu là lúc bạn gây khó khăn, bạn đang chống lại cuộc sống, bởi vì cuộc sống không phải là sự sống mà là sống.

Nếu con người có thể nhớ điều này, dần dần có thể hấp thụ tinh thần của dòng chảy, những rắc rối biến đi, bởi vì chúng không còn được tạo ra nữa. Sự quyến luyến biến đi, sự bám víu biến đi và cuộc đời trở nên quá tự do, quá vui vẻ, nó không biết đến những điều đê tiện.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho