Chương XX - 20 tháng giêng năm 1979

Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XX - 20 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Vadano có nghĩa là âm nhạc, giai điệu, nhịp điệu. Toàn bộ vũ trụ là sự rung động nhịp nhàng của năng lượng. Mọi thứ đang rung động trong sự đồng bộ tuyệt diệu với những thứ khác. Giống như những con sóng đang hòa cùng đại dương. Trong mối liên hệ sâu sắc với nhau - không sóng nào có thể tồn tại một mình. Nó chỉ tồn tại trong cùng những sóng khác; tất cả chúng tồn tại cùng nhau, chúng là những thành viên của nhau - cho nên toàn bộ tồn tại này là sự rung động của cây, của đá, của đàn ông, của đàn bà, của những vì sao, những ngọn núi, những dòng sông. Tất cả đang rung động nhịp nhàng - và rung động nhịp nhàng là phúc lạc, là âm nhạc, là hòa hợp.

Bởi vì con người có khả năng trở nên ý thức, họ có thể rơi khỏi sự rung động hài hòa đó. Ý thức là con dao hai lưỡi: có thể trở nên không-tự-ý thức, không có ý thức về bản thân - đó là một khả năng; hoặc có thể trở nên tự-ý thức - đó là khả năng khác. Nếu trở nên tự-ý thức thì bạn ra khỏi nhịp điệu, bạn không còn là một phần của tồn tại; bạn bắt đầu tụt lại sau, bước chân của bạn không hòa cùng với toàn bộ. Thậm chí, khoảng trống hàng micro giây cũng đủ để tạo ra đau khổ. Đau khổ không là gì mà là khoảng cách giữa bạn và sự hài hòa của toàn bộ: khoảng cách càng lớn hơn thì địa ngục càng khủng khiếp hơn.

Khả năng khác đó là không-tự-ý thức, không có ý thức về bản thân. Ý thức có đó, nhưng không có “tự”. Thế thì bạn đang hòa hợp. “Tự” có nghĩa là đã bắt đầu nghĩ về chính bạn như là riêng biệt; “không tự” có nghĩa rằng bạn là bạn và bạn hãy còn chưa là bạn. Bạn chỉ đơn giản là một phần, không phụ thuộc hoặc không độc lập mà là một dạng phụ thuộc lẫn nhau. Đó là sự thật.

Từ “phụ thuộc lẫn nhau” phải được ghi nhớ. Con người phụ thuộc là ích kỷ và con người độc lập cũng là ích kỷ, cả hai đều là sản phẩm phụ của bản ngã. Con người nhận biết thì không là cả hai; họ là phụ thuộc lẫn nhau. Người đó biết chính mình như là con sóng giữa hàng triệu con sóng. Người đó tồn tại như là một phần mà không là từng mảnh. Thế thì âm nhạc tuyệt vời sẽ nảy sinh trong thực tại bạn; tính toàn bộ bắt đầu tuôn chảy qua bạn.

Được khai tâm thành sannya có nghĩa đơn giản là, bạn trở nên nhận biết rằng mình đã hóa thành nhịp điệu, rằng bạn vào lại khu vườn của Eden trong sự hòa hợp sâu sắc với toàn bộ.

Toàn bộ thuyết giảng của tôi là trở nên hòa hợp với toàn bộ, thế thì sẽ có âm nhạc tuyệt diệu, giai điệu tuyệt diệu, sự tạ ơn tuyệt vời.

Nirupam có nghĩa là duy nhất. Đây là một trong những sự ngược đời nhất của cuộc sống, rằng chúng ta không riêng biệt với toàn bộ, mỗi cá thể là duy nhất. Đây là khó khăn thực sự để hiểu, bởi vì thời điểm chúng ta nghĩ về sự duy nhất, ngay lập tức chúng ta nghĩ về cái tôi. Ý tưởng của chúng ta về tính duy nhất là ở chỗ, chúng ta có thể là duy nhất chỉ nếu chúng ta riêng biệt với mọi thứ khác; nếu chúng ta là những đơn vị không liên kết, đang tồn tại giống như những ốc đảo, thế thì chúng ta có thể là duy nhất. Nếu chúng ta là một phần của toàn bộ, thế thì làm thế nào chúng ta có thể là duy nhất? Về mặt logic thì điều đó nhìn có vẻ ngớ ngẩn, nhưng về mặt tồn tại thì cái cách nó là vậy: chúng ta là một phần của toàn bộ và chúng ta là duy nhất, bởi vì toàn bộ là duy nhất, mỗi một phần đại diện cho toàn bộ và đại diện cho sự duy nhất của nó.

Bây giờ các nhà khoa học đã phát triển một loại máy ảnh mới, nó có thể dễ dàng giải thích sự ngược đời này. Đây là một loại máy ảnh mới được thực hiện bởi tia laser, nó tạo ra ảnh ba chiều. Ảnh ba chiều không phải là ảnh của chính vật thể mà của năng lượng rung động quanh nó, trường năng lượng. Tia laser xuyên qua vật thể. Ví dụ, nếu nó xuyên qua bạn và sau đó phim được chụp - không cần đến camera, không cần đến ống kính, chỉ chụp phim - nếu bạn nhìn vào phim bạn sẽ không bao giờ tìm ra bạn ở đó, nhưng bạn sẽ nhận ra những chùm sóng đẹp tuyệt vời. Chùm tia laser phản xạ từ bạn tạo ra trường năng lượng quanh bạn. Giống như khi bạn ném hòn đá xuống hồ và những con sóng xuất hiện, chúng liên tục trải rộng và chúng là những vòng tròn. Bạn có thể chụp ảnh nó: nó sẽ không chỉ cho bạn bất kỳ điều gì về hòn đá, nó sẽ chỉ cho bạn những con sóng được tạo ra bởi hòn đá.

Ảnh ba chiều này đơn giản là đại diện cho năng lượng phản xạ từ bạn ở dạng sóng, ở dạng vòng tròn. Nhưng vẻ đẹp của ảnh ba chiều là vậy, thông qua nó mà vật thể lại có thể được tạo ra. Bỏ qua chùm tia laser khác xuyên qua phim và bạn sẽ quay trở lại màn hình. Trong phim chỉ có dạng năng lượng, bạn không được nhận ra, nhưng nếu nó được chiếu lên màn hình cùng chùm laser đó, thì nó lại cho bạn vật thể và vật thể đó xuất hiện theo ba chiều. Ba chiều đó ý nghĩa hơn nhiều so với ba-D bình thường. Nó thực sự là ba chiều. Bạn có thể nhìn từ bên cạnh, bởi vì nó biểu hiện bạn từ tất cả các hướng. Những sóng này xuất hiện ở dạng những vòng tròn, từ bên hông bạn, từ lưng bạn, cho nên bạn có thể nghiêng sang một bên và nhìn, hông bạn sẽ có đó, hoặc nhìn từ lưng và lưng bạn sẽ có đó. Bạn sẽ có đó như bạn thực sự.

Sự khám phá phi thường là ở chỗ, nếu bạn cắt ảnh ba chiều thành hai mảnh thì mỗi nửa sẽ cho lại bạn cùng bức ảnh; và nếu bạn cắt nó thành bốn mảnh thì cũng thu được kết quả như vậy. Nếu bạn cắt nó thành nghìn mảnh, thế thì mỗi một miếng nhỏ sẽ cho bạn bức ảnh như cũ. Không phải là khi bị cắt thì chỉ một nửa bạn sẽ xuất hiện trên màn hình, hoặc chỉ một phần nghìn bạn sẽ xuất hiện trên màn hình - không, bạn sẽ luôn xuất hiện như là toàn bộ. Mỗi phần của ảnh ba chiều là sự thu nhỏ lại của toàn bộ.

Con người là ảnh ba chiều và mỗi một thứ cũng là ảnh ba chiều, do vậy mà nó là duy nhất. Không phải là bạn là một phần của Thượng đế, bạn là ảnh ba chiều: bạn đại diện Thượng đế trong tính toàn bộ của ngài, cũng giống như mọi người khác. Không phải chúng ta chỉ là những phần; chúng ta cũng là toàn bộ. Đây là khám phá ý nghĩa, rất ý nghĩa, bởi vì nó giải thích một trong những trải nghiệm ngược đời nhất của tất cả các nhà huyền môn.

Jesus nói “ta là, ta hãy còn chưa là, nhưng Thượng đế trong ta”. Ở Ấn Độ, Upanishads có thể cô đọng thành câu kinh “tat-tvam-asi: cái đó là mi”. Đó là ảnh ba chiều: “cái đó” có nghĩa là toàn bộ, và “mi” có nghĩa là một phần. Nhưng một phần không ít hơn toàn bộ; một phần tương đương với toàn bộ. Sự tương đương đó được biểu hiện bởi “mi là cái đó” hoặc “cái đó là mi”, không có sự khác biệt. Đó là ý nghĩa khi Mansoor tuyên bố “Ta là Thượng đế: Anna’l haq”. Ông ấy đang nói “Đây là một phần của tôi, đó không chỉ là một phần mà đó cũng còn là toàn bộ”.

Trong toán học thông thường thì một phần luôn nhỏ hơn toàn bộ. Trong toán học cao cấp hơn, một phần tương đương với toàn bộ và thế thì mỗi phần là duy nhất bởi vì toàn bộ là duy nhất. Đây là ý nghĩa của từ “nirupam-cõi niết bàn”.

Samyo có nghĩa là trạng thái cân bằng, thăng bằng, thanh bình, yên lặng. Đó là từ vô cùng ý nghĩa, với nhiều nghĩa, nhưng tất cả các ý nghĩa đều xoay quanh ý tưởng trung tâm.

Con người có thể sống trong từng phân đoạn, trong sự chia, trong sự mâu thuẫn - đó là cách con người sống. Thế thì toàn bộ cuộc đời là cuộc xung đột dân sự không ngừng: một phần đấu tranh với một phần khác, một phần này kéo con người theo hướng này, một phần khác kéo con người theo hướng khác. Trừ khi cuộc xung đột này được giải quyết, không ai có thể biết sự yên tĩnh là gì.

Sự yên tĩnh thì không thể áp đặt từ bên ngoài, nó được đào sâu bên trong bạn. Nó là một cái gì đó có thể được nuôi dưỡng, nó là một phần được gọi là tính cách. Nó xuất hiện từ trong sâu thẳm bản thể con người. Nó lan tỏa ra bên ngoài, nhưng nó nảy sinh bên trong và không có điều ngược lại.

Con người có thể ngồi trong tĩnh lặng và có thể ép buộc một dạng tĩnh lặng nào đó, và nếu con người liên tục đấu tranh với tâm trí thì có thể có sự kiểm soát nào đó đối với tâm trí. Thậm chí con người có thể dừng những ý nghĩ - nhưng sẽ vẫn không phải là sự tĩnh lặng thực sự, bởi vì những ý nghĩ bị dừng vẫn đang có đó, đang chờ đợi để được phun ra. Bạn đang ngồi trên núi lửa. Bạn đang trong kiểm soát, nhưng trong kiểm soát có nghĩa đơn giản là, tất cả những thứ đang trong kiểm soát vẫn có đó, sẵn sàng trả thù, và nó sẽ phun ra cùng sự trả thù.

Dạng tĩnh lặng này không giá trị gì. Nó giống như chiến tranh lạnh: con người chưa chiến tranh thực sự mà là đang chuẩn bị chiến tranh. Đó không phải là hòa bình thực, đó chỉ là khoảng trống giữa hai cuộc chiến tranh, khoảng trống là cần đến sao cho bạn có thể lại chuẩn bị cho cuộc chiến tranh mới sắp tới.

Tĩnh lặng thực sự không phải là sự tu dưỡng đó. Tĩnh lặng thực sự xuất hiện từ sự hiểu biết về xung đột bên trong, quan sát xung đột bên trong, quan sát liên tục - “Tại sao ta lại đấu tranh? Tại sao?” - nhìn sâu vào cái “tại sao” đó, dần dần sẽ nhìn thấy sự ngu ngốc của nó.

Thời điểm bạn bắt đầu nhìn thấy sự ngu ngốc của nó, nó bắt đầu rơi khỏi bạn - không phải là bạn bỏ rơi nó. Nếu bạn bỏ rơi nó, nó sẽ vẫn giữ nguyên trên bề mặt. Khi nó tự nguyện bỏ rơi, đã xuất hiện sự thấu hiểu rằng “Điều này thật ngu ngốc!” bởi chính sự hiểu biết đó à có sự giải thoát. Khi bạn đã nhìn thấy sự ngớ ngẩn của nó, bạn đơn giản là không hợp tác với nó nữa: và không có sự hợp tác của bạn, nó không thể tồn tại. Nó hút năng lượng của bạn; nó là kẻ ăn bám. Thế thì sự xung đột, xung đột bên trong, căng thẳng bên trong, mâu thuẫn bên trong, tự nguyện bỏ rơi bởi ánh sáng nào đó của nhận biết đã nảy sinh trong bạn - thông qua quan sát, thông qua theo dõi, thông qua chứng kiến. Thế rồi bỗng nhiên, sự tĩnh lặng nào đó mà bạn chưa từng nghĩ đến, một sự điềm tĩnh nào đó không có trên thế gian này, một cái gì đó mang bạn vào thế giới khác, nảy sinh. Bạn vẫn bước đi trên mặt đất, nhưng chân bạn không còn chạm đất. Bạn vẫn sống trong thế giới như vậy, nhưng bạn không còn là một phần của nó: sự siêu việt đã xảy ra.

Trạng thái tĩnh lặng đó là samyo. Thế thì con người là tâm, là toàn bộ, không chia tách, không có bất kỳ dạng đấu tranh này. Thế rồi con người sống thời điểm tới thời điểm. Thế thì mỗi thời điểm là món quà quý giá của Thượng đế, và con người sống trong sự biết ơn tuyệt diệu. Sự biết ơn tuyệt diệu đó là cầu nguyện.

Upgiti có nghĩa là bài ca, ca hát. Cuộc sống là cuộc sống chỉ khi có bài ca ẩn ngầm trong nó. Thường thì cũng có sự ngấm ngầm, nhưng đó là của ý nghĩ mà không phải của hát ca, và sự ngấm ngầm của ý nghĩ làm tiêu tan năng lượng. Những ý nghĩ không mang sự thật đến cho bạn, những ý nghĩ không mang tĩnh lặng đến cho bạn. Những ý nghĩ là sự quấy nhiễu thực tại bên trong bạn. Những ý nghĩ là một dạng bệnh tật - chính xác như vậy, dis-ease - không thoải mái.

Điều này phải bị thay đổi, cấu trúc này phải bị thay đổi. Cùng năng lượng dùng để nghĩ phải trở thành năng lượng cho hát ca, cho những hoạt động ngầm, niềm vui sôi sục, sung sướng vô bờ - cứ như con người đang yêu, đang chờ đợi người yêu, cứ như người yêu xuất hiện ở bất kỳ thời điểm nào, và con người đang trong trạng thái thấp thỏm, rung động cùng sự mong đợi thiết tha.

Năng lượng biến bạn thành hát ca, nhảy múa, lễ hội bên trong càng nhiều thì bạn càng biết nhiều về những điều huyền bí xung quanh, vì những rào cản của nghĩ mà bạn không thể nhìn thấy chúng. Nghĩ là một dạng mù lòa; hát ca cho bạn đôi mắt. Chỉ những thi sĩ nhận biết, chỉ những vũ công nhận biết; những người khác nghĩ, họ không bao giờ nhận biết.

Nhà huyền môn là sự vươn cao nhất của thi sĩ - đỉnh cao, cực đỉnh. Và đó chính là sannyas. Sannyas là gì: đó là sự khai tâm thành huyền môn. Bằng việc trở thành sannyasin, bạn đã cho thấy sự sẵn sàng của mình để vươn tới đỉnh cao nhất của tâm thức. Đó là sự khởi đầu của hành trình vĩ đại, mà điểm đến là trở thành huyền môn.

Nhà huyền môn là thi sĩ sống bằng thi ca của chính mình. Có thể họ không sáng tác thơ, điều đó không sao; có thể họ chưa bao giờ ca bài ca, điều đó cũng không sao - toàn bộ bản thể họ là hát ca. Toàn bộ bản thể họ giống như dòng suối đổ từ trên cao, là âm thanh của nước, là niềm vui khám phá.

Đó là ý nghĩ của upgiti: cấu trúc phải được thay đổi từ nghĩ thành cảm nhận, từ logic thành tình yêu, từ suy diễn thành hát ca. Điều này có thể được thực hiện, và có thể được thực hiện rất dễ dàng, bởi vì hát ca gần với tâm hồn chúng ta hơn nghĩ; tự nhiên hơn. Rõ ràng rằng tình yêu tự nhiên hơn logic, logic phải được dậy, tình yêu tự nguyện nảy sinh. Chúng ta dự định trở thành những người yêu, còn logic là phát minh của xã hội: tình yêu là món quà của Thượng đế.

Bất kỳ điều gì tự nhiên thì cũng đạt được dễ dàng. Thực tế, nếu chúng ta sẵn sàng bỏ rơi điều phi tự nhiên thì điều tự nhiên sẽ được khám phá. Không cần nỗ lực để tạo ra nó; nó đã có đó. Chẳng qua là, điều phi tự nhiên quá nặng nề - như đá, và dòng suối không thể tuôn chảy.

Prem có nghĩa là tình yêu, shivo có nghĩa là lòng tốt tuyệt vời, là thiện chí - tình yêu, giá trị tối thượng, lòng tốt tuyệt vời. Mọi thứ khác đều thấp hơn. Tình yêu là điều cốt lõi nhất của mọi tôn giáo, của mọi thơ ca, của mọi huyền linh. Nếu tình yêu được thỏa mãn thì mọi lời răn đều được thỏa mãn; và nếu tình yêu không được thỏa mãn, thì bạn kot hể thỏa mãn tất cả những lời răn và không có gì sẽ được thỏa mãn. Tất cả những lời răn vẫn giữ nguyên hời hợt, hình thức; trong chúng không có tâm hồn. Chúng sẽ không sống, chúng sẽ là những xác chết. Bạn có thể trang điểm cho chúng, bạn có thể sơn những bộ mặt chúng: bạn có thể đánh lừa mọi người, nhưng bạn không thể lừa dối chính mình, bởi vì bạn sẽ biết rằng bạn chỉ đang giả vờ. Và giả vờ là điều xấu xa.

Đó là những điều chúng ta đã được thuyết giảng trong nhiều thời đại - giả vờ. Chúng ta gọi đó là đức hạnh, chúng ta gọi đó là tôn giáo, chúng ta gán cho nó cái tên đẹp chỉ để dấu đi thực tế xấu xa.

Cầu nguyện của chúng ta là hình thức; chúng ta thực hiện bởi vì chúng ta phải thực hiện. Đạo đức của chúng ta là hình thức, bởi vì, nếu chúng ta không tuân theo nó, chúng ta sẽ vướng phải những rắc rối không cần thiết. Tuân theo an toàn hơn, giả vờ an toàn hơn; nó cho bạn sự kính trọng. Đạo đức hình thức này vận hành giống như sự bôi trơn giữa bạn và những người khác, cho nên đó là cách xử sự hay. Họ nói: chân thật là cách xử sự hay nhất. Đạo đức không là gì mà chỉ là cách xử sự, là chiến lược, là cách sống với người khác trong sự hòa hợp nào đó. Nhưng nó vẫn giữ nguyên là bề mặt; trái tim bạn không có trong đó.

Đạo đức thực sự không có gì liên quan tới những điều răn; đạo đức thực sự chỉ tuân theo duy nhất một luật, luật của tình yêu. Luật của tình yêu sẽ không nhất thiết phải đồng nghĩa với luật xã hội; không cần thiết như vậy. Đôi khi nó đồng nghĩa, đôi khi không; phần lớn là không.

Do vậy, con người tôn giáo thực sự buộc phải là nổi dậy không ngừng. Con người tuân theo luật tình yêu sẽ trở thành nổi dậy - nhưng đó là con đường duy nhất để sống thực sự. Con đường duy nhất để sống thực sự là sống nguy hiểm, bởi vì họ gây rủi ro cho tất cả vì một cái gì đó vô hình, vì một cái gì đó không biết. Họ đánh cược vào tất cả những điều chưa biết, họ là những người chơi bạc - nhưng điều đó mang sự sắc sảo đến cho trí thông minh của họ, mang sự liêm chính toàn vẹn đến cho tâm hồn họ, nó mang đến sự kết tinh.

Chỉ có thể thông qua ngọn lửa của tình yêu mà con người trở thành càng tinh khiết. Cho nên tôi gọi đó là thiện chí, là điều kiện tối thượng, là đạo đức cao cả nhất, và là tột đỉnh của tôn giáo.

Unmilo có nghĩa là hành động mở tầm mắt của bạn. Sự thật là: ở đây, bây giờ. Con người không cần đi bất kỳ đâu. Không có gì được tìm kiếm, được truy tìm, không có gì được khám phá; nó đang đối mặt với bạn, nó vây quanh bạn, trong tất cả trạng thái trần trụi của nó. Nó không bị che giấu, cho nên không có vấn đề về việc khám phá hoặc mở ra. Thế thì tại sao chúng ta lại liên tục bị lỡ. Bởi vì chúng ta giữ cho mắt chúng ta nhắm lạ. Đó chỉ là vấn đề để mở mắt bạn ra. Có thể tràn ngập ánh sáng, nhưng bạn có thể giữ cho mắt của bạn nhắm, thế thì bạn sẽ mãi mãi trong bóng đêm đen tối nhất.

Giống như những con mắt tự nhiên, cũng có những con mắt ẩn dụ bên trong. Tôi ngụ ý rằng những con mắt bên trong đang nhắm. Chúng ta đã hoàn toàn quên về việc có chúng, chúng ta hoàn toàn quên rằng chúng có thể được ở. Chúng ta đã bỏ mặc hoàn toàn thực tại bên trong chúng ta trong thời gian quá dài, quá dài đến mức nó trở thành gần như không-tồn tại. Do vậy, nhu cầu của bậc thầy là làm sống lại lòng khát khao trong bạn mà bạn đã gần như kết liễu nó - làm cho bạn khát Thượng đế đánh thức bạn về sự thức tỉnh.

Sannyas có nghĩa là bạn sẵn sàng, và không bị khó chịu nếu bạn bị đánh thức, không khó chịu nếu bạn bị sốc, cảm nhận lòng biết ơn nếu bạn bị sốc, bị thức dậy, không tức giận nếu những giấc mơ của bạn bị quấy nhiễu.

P.D.Ouspensky, môn đệ vĩ đại nhất của George Gurdjieff, đã tặng một trong những cuốn sách hay nhất của mình “Truy tìm điều huyền bí” cho Gurdjieff với lời đề tặng: Tặng người quấy nhiễu giấc ngủ của tôi.

Bậc thầy phải quấy nhiễu giấc ngủ của bạn - và đôi khi bạn đang có những giấc mơ đẹp, những giấc mơ ngọt ngào, những giấc mơ tuyệt trần. Nó làm bạn phát cáu. Chính vì vậy mà bậc thầy chỉ có thể làm việc với những môn đệ, những người đã cho thấy sự sẵn sàng.

Nhiều người đến đây; họ viết thư cho tôi để hỏi “Chúng tôi có thể làm việc ở đây, chúng tôi có thể thiền ở đây nếu không có sannyasin không?” tôi nói với họ “Không vấn đề gì. Các bạn có thể thiền, các bạn có thể trải qua những phép trị liệu, nhưng trừ khi bạn là sannyasin, bạn sẽ bị lỡ rất nhiều - bởi vì tôi có thể quấy nhiễu bạn, làm đảo lộn bạn, hủy hoại bạn, chỉ khi bạn trao tôi tín hiệu rằng: Tôi sẵn sàng, thậm chí nếu tôi bị chém đầu, điều đó tuyệt đối không sao, thầy có thể thực hiện điều đó!”.

Tất cả điều đó là sannyas - bạn sẵn sàng bị chặt đầu - bởi vì khi bạn không còn như là bạn trong quá khứ thì một cái gì đó mới sẽ được sinh ra. Những con mắt mới sẽ được sinh ra. Sự thật luôn là: tất cả những điều gì cần đến đều là sự thức tỉnh.

*


[Một sannyasin sắp đi, nói: tôi cảm thấy sợ cởi mở].

Đó là điều tự nhiên, chính vì vậy mọi người đã chọn giữ nguyên khép kín. Nếu mở ra là dễ dàng thì mọi người hẳn là đã mở. Đó là điều khó khăn bởi vì có rủi ro; điều đó làm cho bạn bị tổn thương, làm cho bạn không an toàn. Mở ra có nghĩa bỏ rơi mọi áo giáp của bạn - và đó là sự an toàn của bạn: không ai có thể vào bạn. Nói như thế nào về những kẻ thù? Thậm chí những người bạn cũng không thể vào bạn. Quá sợ hãi và dính vào sự an toàn quá sâu đến nỗi chúng ta không thể cho phép bất kỳ ai vào trong.

Có một logic nào đó trong nó: nếu bạn mở cửa, có gì bảo đảm rằng chỉ người bạn sẽ vào? Những kẻ thù có thể trốn ở đâu đó và có thể họ cũng nhảy vào. Cho nên tốt hơn là không bao giờ mở cửa. Thậm chí, nhiều người vẫn ở nguyên sau cửa, hò hét vào nhau nhưng không sự giao cảm nào là có thể.

Bạn phải biết rằng không an toàn là sống động, và an toàn là tê liệt. An toàn không phải là cách sống thực sự; chắc chắn rằng cách sống an toàn là tê liệt, là chết. Con người trở nên tự chôn vùi mình, con người trở thành nấm mồ của chính mình. Bạn chưa nhìn thấy mọi người sống trong những nấm mồ phải không? Họ là những người an toàn nhất. Không bệnh tật nào có thể xuất hiện, không cái chết nào có thể xuất hiện thêm nữa, bởi vì nó đã xảy ra và họ đã kết thúc cùng nó. Không ai có thể cướp họ, không ai có thể lừa họ, không ai có thể từ chối họ: họ thực sự an toàn. Đó là điều mà hàng triệu người được gọi là đang sống - đang mang những nấm mồ tinh tế, trong suốt quanh họ. Chỉ đến bây giờ bạn mới có thể đến gần, và sau đó bức tường xuất hiện. Đó là bức tường trong suốt: bạn có thể nhìn xuyên qua nhưng không thể giao tiếp.

Bạn sẽ phải nhìn thấy điều này, rằng đây không phải là con đường đúng. Nhưng đó là điều mọi người đã nói với bạn: “Hãy an toàn. Đừng mắc rủi ro, đừng đi vào vùng chưa biết, đừng đi vào bóng tối, hãy giữ nguyên cảnh giác. Đừng tin, luôn giữ nguyên nghi ngờ”. Đó là điều làm cho mọi người giữ nguyên khép kín. Bạn sẽ phải gạt bỏ tất cả quá trình này, và bạn sẽ phải học cách sống mới.

Sẽ phải mất một chút ít thời gian, bởi vì việc gỡ chương trình phải mất thời gian. Nhưng bạn đã bắt đầu hướng thẳng tới, do vậy niềm khát khao mãnh liệt được mở ra. Đó là niềm khát khao may mắn tận cùng, thời điểm may mắn khi con người khát khao mở ra. Và khi con người bắt đầu khát khao, điều đó sẽ xuất hiện - bởi vì không ai có thể gây trở ngại trừ bạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho