Chương XXII - 22 tháng giêng năm 1979
Chương XXII - 22 tháng giêng năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
Prem có nghĩa là tình yêu, rito có nghĩa là con đường - con đường tình yêu. Có hai con đường đạt tới điều cao cả linh thiêng: một là con đường của tình yêu, hai là con đường của nhận biết. Chúng tuyệt đối đối nghịch nhau, nhưng ở nơi kết thúc chúng gặp nhau. Khởi đầu chúng có thể xa nhau nhất, khoảng cách là vô hạn, nhưng trong quá trình phát triển, khoảng cách trở nên nhỏ dần. Và thời điểm con người tới nơi, họ ngạc nhiên: nếu con người đã theo con đường của nhận biết, thế thì tại thời điểm tới nơi, tại thời điểm của mãn nguyện, tình yêu bất ngờ xuất hiện, không từ nơi nào. Hoặc nếu con người đã theo con đường tình yêu, thế thì tại thời điểm cuối cùng, sự nhận biết nảy sinh, cũng không từ nơi nào. Trên thế gian, chúng là riêng biệt; trong Thượng đế chúng là một duy nhất.
Tình yêu có nghĩa là hoàn toàn quên bạn trong người yêu. Cốt lõi của nó là lãng quên, là bỏ rơi chính mình, nhận chìm hoàn toàn mình sao cho con người không còn đó nữa; chỉ người yêu còn lại. Đó là con đường của hủy diệt, của cuồng tín. Người yêu phải học nghệ thuật hấp hối, bởi vì chỉ trong cái chết thì khoảng cách giữa người yêu và người được yêu mới biến mất.Khi bản ngã không còn tìm thấy nữa thì sự tách biệt cũng không còn lại.
Trên con đường của nhận biết, cực đối nghịch phải được tuân theo: con người phải trở nên lưu tâm hơn, nhận biết hơn; không quên chính mình mà nhớ chính mình như là chìa khóa. Không có vấn đề về người được yêu. Vì điều đó mà Phật giáo và Jain giáo - hai tôn giáo vĩ đại nhất theo con đường của nhận biết - không có khái niệm về Thượng đế. Có vẻ rất kỳ lạ, những tôn giáo không có Thượng đế, nhưng không kỳ lạ bởi vì con đường của chúng ta là tự nhớ lại; khác đi là không cần thiết.
Cho nên lúc khởi đầu, cả hai đều là cực đối nghịch, giai đoạn kết thúc, các cực đối nghịch gặp nhau. Và trong cuộc gặp mặt đó có sự nhập định tuyệt vời, bởi vì tất cả mọi cực đều biến mất trong cuộc gặp mặt; lần đầu tiên, thế gian trở thành toàn bộ duy nhất.
Nhưng bạn lại theo con đường của tình yêu!
Alvina có nghĩa là bạn của mọi người. Đó là từ Giecmanh, nó có vẻ đẹp tuyệt vời - bởi vì không có gì cao quý hơn tình bạn bè trong cuộc sống, đó là dạng tinh khiết nhất của tình yêu. Trong tình yêu, ẩn chứa những ham muốn; trong tình yêu, một cái gì đó được mong đợi, được ước mong. Một cái gì đó giữ nguyên trần tục về tình yêu. Tình yêu bò lê trên mặt đất, nó là thô ráp; là một phần của sinh học. Nhưng tình bạn bè không phải là sinh học, tình bạn bè không phải là trần tục.
Trong tình bạn bè không có gì được ước mong, được mong đợi; trong tình bạn bè, con người đơn giản là dâng hiến trong niềm vui dâng hiến tuyệt đỉnh.
Yêu là ghen tuông, tình bạn bè không như vậy. Bạn không thể có nhiều hơn một người yêu, nếu không bạn sẽ gặp rắc rối; nhưng bạn có thể có nhiều bạn bè, bao nhiêu cũng được. Trừ khi tình yêu phát triển cao hơn và trở thành tình bạn bè, thế gian vẫn giữ nguyên xấu xa. Trừ khi con người bỏ rơi ghen tuông khỏi tình yêu, tình yêu sẽ không mang đến niềm đam mê, hạnh phúc. Ngược lại, nó mang đến nhiều đau khổ. Nó cho bạn hy vọng lớn lao về niềm đam mê, nhưng vì sự ghen tuông đó mà họ không thể mãn nguyện. Ghen tuông luôn là sở hữu; đó là nỗi sợ. Sở hữu nảy sinh từ sợ hãi; sự bám víu nảy sinh từ sợ hãi; sự thống trị nảy sinh từ sợ hãi - và bất kỳ khi nào chúng ta thống trị một người nào đó, chúng ta biến họ thành vật sở hữu. Bất kỳ khi nào chúng ta thống trị một người nào đó, người đó bắt đầu thống trị lại chúng ta; đó là hiện tượng hai chiều. Bạn không thể biến ai đó thành nô lệ mà lại không trở thành nô lệ của chính mình.
Nhưng tình bạn bè không biết gì về cảnh nô lệ, nó không biết gì về sự chiếm hữu, nó không biết gì về ghen tuông. Đó là dạng tinh khiết nhất của tình yêu. Tất cả những điều xấu xa đã bị bỏ rơi, tất cả những điều thô thiển đã bị bỏ rơi.
Tình yêu giống như bông hoa; tình bạn bè giống như hương thơm. Đó là ý nghĩa của tên bạn.
Prem có nghĩa là tình yêu, John là từ Do Thái; nó có nghĩa là món quà nhân từ của Jehovah, món quà độ lượng của Thượng đế. Tên đầy đủ của bạn sẽ có nghĩa: tình yêu, món quà nhân từ của Thượng đế.
Tình yêu là món quà quý giá nhất của Thượng đế, bởi vì tình yêu chứa đựng toàn bộ chuỗi hình ảnh của cuộc đời - từ thấp nhất tới cao nhất, từ dục vọng tới cầu nguyện, từ cơ thể tới tâm hồn, từ trần tục tới thanh cao. Tình yêu là cái thang. Nó nghỉ ngơi trong bùn lầy trần tục, nhưng kết thúc bởi sự nghỉ ngơi của Thượng đế, trong chính trái tim Thượng đế. Nếu con người liên tục tuôn chảy tình yêu, làm tinh khiết nó, làm nó trưởng thành, làm nó hòa hợp, thế thì không tôn giáo nào là cần đến. Chính tình yêu là đủ vì nó sẽ mang bạn đến bến bờ xa nhất.
Điều duy nhất cần ghi nhớ là tình yêu sẽ không trở thành điều rắc rối ở bất kỳ nơi đâu. Bạn không nên rơi vào tình yêu với nấc thang. Yêu cái thang nhưng không yêu bất kỳ nấc thang nào, nếu không bạn sẽ bắt đầu dính vào. Và ở thời điểm bạn dính vào, sự phát triển dừng. Thế thì thời gian vẫn trôi đi mà sự phát triển không xuất hiện.
Trở nên già đi không phải là phát triển. Trở nên già đi là điều bình thường; mọi thứ đều già đi, không trí thông minh nào là cần cho điều đó. Cây già đi, tảng đá già đi và thú vật già đi, con người cũng vậy. Nhưng phát triển là hiện tượng hoàn toàn khác; chỉ ít người phát triển. Và sự khác biệt là gì? Sự khác biệt là: nếu bạn dính vào nơi nào đó, thế thì bạn chỉ đơn giản là già đi; trong thâm tâm bạn vẫn giữ nguyên chưa trưởng thành.
Tuổi tinh thần, tuổi tinh thần trung bình không nhiều hơn hai mươi năm. Đó là tình trạng rất xấu xa - người tám mươi tuổi mang trí óc của người hai mươi tuổi. Từ độ tuổi đó ông ta ngừng phát triển - chắc chắn ông ta phải dính vào nấc thang nào đó của cái thang, trong cách tiếp cận với cuộc sống ông ta vẫn là đứa trẻ, vẫn nghĩ về Thượng đế là người cha. Ông ta vẫn nghĩ về những đồ chơi của trẻ nhỏ, nghĩ về việc có cái này, có cái kia - có thể là đồ chơi lớn hơn, nhưng đồ chơi vẫn là đồ chơi. Ông ta vẫn còn thích thú cuộc đời chưa trưởng thành. Ông ta là người sở hữu, ghen tuông; ông ta chưa phát triển.
Người tám mươi tuổi có thể vẫn bám lấy tâm trí hai mươi tuổi, ngược lại cũng vậy: cậu bé hai mươi tuổi có thể có sự trưởng thành như người tám mươi.
Một ai đó đã hỏi Emerson “Ông bao nhiêu tuổi?” ông ta nói “Ba trăm sáu mươi tuổi”. Người hỏi không thể tin vào điều đó. Ông ta không thể tin rằng Emerson lại có thể nói dối, không thể tin rằng ông ta đã ba trăm sáu mươi tuổi; ông ta nhìn nhiều nhất thì cũng chỉ sáu mươi.
Ông ta nói “Tha thứ cho tôi. Tôi không thể nghe ông”. Emerson lặp lại to hơn “Ba trăm sáu mươi tuổi, đó là tuổi của tôi”. Người hỏi nói, “Nhưng ông đang đùa tôi hoặc ông bị điên rồi. Ông nhìn không quá sáu mươi”.
Emerson nói “Đúng - tôi nhìn khoảng sáu mươi, về mặt tự nhiên tôi là sáu mươi. Nhưng tôi đã sống quá mãnh liệt tới mức sáu lần nhiều hơn. Chính vì vậy tôi đếm tuổi tôi là ba trăm sáu mươi - đó là tuổi tâm lý của tôi”.
Đó là khả năng có thể. Thế thì tuổi của Phật là bao nhiêu? Chắc chắn là vĩnh hằng; bạn không thể đo.
Thời điểm bạn dính vào bất kỳ nấc thang nào thì bạn giữ nguyên ở đó. Cơ thể bạn sẽ không ngừng vận động, nhưng tâm trí bạn sẽ không ngừng dính chặt vào đó. Đây là trạng thái rất tồi tệ, bởi vì, thế thì bạn vẫn giữ nguyên tụt hậu và cuộc sống thì vẫn hướng về phía trước. Bạn liên ục nhìn vào gương chiếu hậu: xe ô tô chạy về phía trước và bạn thì lại liên tục nhìn vào gương chiếu hậu. Tai nạn là điều chắc chắn; nếu chúng không xảy ra, đó sẽ là sự tình cờ may mắn. Chính vì vậy mà hàng triệu người đang sống trong địa ngục kiểu như vậy.
Nhìn về phía trước, không ngừng tìm kiếm nấc thang cao hơn, không bao giờ thỏa mãn với bất kỳ nấc thang nào. Vào một ngày chúng ta phải vượt lên toàn bộ cái thang. Chúng ta phải biết mọi khả năng, mọi địa hạt, mọi lớp, mọi khía cạnh của tình yêu, và vào một ngày chúng ta phải vượt lên chúng.
Chỉ khi con người để lại phía sau cái thang tình yêu thì Thượng đế mới trở nên sẵn sàng. Thông qua tình yêu, và thông qua việc vượt lên tình yêu, đạt được Thượng đế.
Anand có nghĩa là phúc lạc, nana là từ Do Thái; nó có nghĩa là ơn huệ. Ơn huệ phúc lạc - điều đó vô cùng ý nghĩa. Ơn huệ là sản phẩm phụ của phúc lạc. Người phúc lạc cần thiết trở nên tuyệt đẹp, và không chỉ có vẻ đẹp của cơ thể, vẻ đẹp đó còn sâu sắc hơn cơ thể, cao cả hơn cơ thể. Đó là vẻ đẹp tuôn chảy quanh người phúc lạc như cái bóng, như tinh hoa tiết ra, nó phát ra từ nội tại của người đó và lan tỏa khắp xung quanh cơ thể họ.
Người phúc lạc sống như ngọn nến thắp sáng. Người đó tỏa sáng, và sự tỏa sáng đó được cảm nhận bởi những người khác như là ơn huệ, như là sự thanh tao. Chỉ phúc lạc mới cho vẻ đẹp. Bạn có thể tìm ra cái gọi là những người tuyệt đẹp trong thế giới trần tục, nhưng họ chỉ đẹp hình thức. Hình dáng họ tỷ lệ, cân đối, nhưng phía sau hình dáng đó bạn sẽ nhận ra những sinh vật xấu xa, mọi dạng sinh vật xấu xa đang ẩn giấu - những con rắn, những con bọ cạp, những con cá sấu và mọi hạng người. Hình dáng bên ngoài chỉ có thể đánh lừa trong thời điểm - nhưng mọi người chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, họ không thể nhìn thấy tinh thần. Do vậy mà có đau khổ, bi kịch của tình yêu. Mọi người yêu dáng vẻ bề ngoài, hy vọng rằng bên trong cũng sẽ đẹp như vậy. Nhưng hy vọng đó rất hiếm khi được mãn nguyện. Vô cùng hiếm; tất nhiên, không nguyên tắc nào mà không có ngoại lệ.
Thảm họa là ở chỗ, sớm hay muộn bạn cũng phải đối mặt với thực tại bên trong của con người - và khi bạn đối mặt với những con cá sấu, những con bọ cạp, những con nhện và những con rắn thì tình yêu tan vỡ. Bạn cảm thấy bị bịp, bị lừa dối, bị phản bội. Nhưng không ai phản bội bạn, không ai bịp bạn. Đó chỉ là bạn không có khả năng nhìn thấy cái bên kia của hình dáng bên ngoài. Bạn đã không đủ nhậy cảm để nhìn thấy vẻ đẹp thực, bạn đã không có khả năng biết duyên dáng phong nhã là gì.
Người thanh tao phong nhã là người có hình thể và tinh thần đồng bộ, có sự hòa hợp sâu sắc giữa bên ngoài và bên trong. Đó là ý nghĩa của phong nhã - con người có nhạc điệu. Bên trong và bên ngoài không tách biệt; chúng đang nhảy múa tay trong tay, chúng đang trong cùng một nhịp điệu. Nhịp điệu đó là vẻ duyên dáng phong nhã.
Tôi muốn sannyasin của tôi thực sự đẹp, thực sự phong nhã, hài hòa, có nhạc điệu. Trở nên có nhịp điệu là sẵn sàng với đấng cao cả linh thiêng, bởi ngài có thể hạ xuống bạn chỉ khi bạn sẵn sàng đón nhận ngài trong sự hòa hợp của bạn. Ngài không thể đến với bạn khi bạn trong ồn ào, trong chia rẽ, trong xung đột, rời rạc. Khi bạn là toàn bộ, duy nhất, tĩnh lặng lan tỏa bạn, niềm vui sâu sắc thấm vào thực tại bạn, khi mỗi hành động và mỗi cử chỉ đều duyên dáng phong nhã, thế thì ngài có thể đến với bạn.
Bất khì khi nào con người sẵn sàng, ngay lập tức đấng cao cả linh thiêng bắt đầu xuất hiện.
Prem có nghĩa là tình yêu, manu có nghĩa là con người - tình yêu của con người. Và đây là sự thay đổi nào đó, từ Herman thành con người của tình yêu!
Tình yêu thực sự biến bạn thành con người. Không có tình yêu, chúng ta biểu hiện như là con người nhưng không phải vậy; và sự biểu hiện bên ngoài không mang nhiều ý nghĩa. Cho đến bây giờ, loài người đã sống theo cách nói về hòa bình, về tình yêu, về tình anh em, và tất cả những việc chúng ta làm là chiến tranh, giết chóc, hãm hại, hủy diệt. Chúng ta đã không có khả năng tạo ra con người thực sự, người đó sẽ yêu, sẽ sáng tạo, sẽ nhảy múa, sẽ vui chơi lễ hội.
Cuộc sống như vậy quá quý giá, và toàn bộ vấn đề có vẻ như là tâm thần - chỉ sử dụng nó để hủy diệt! Chúng ta có thể biến trái đất này thành thiên đường, những vị thần hẳn sẽ ghen tỵ với trái đất này, nhưng những gì chúng ta đã thực hiện đã làm cho mọi người sợ hãi sinh ra trên trái đất này, thậm chí cả những người sống trong địa ngục. Ở đây chúng ta đang thực hiện công việc của địa ngục quá hiệu quả đến mức quỷ dữ cũng trở nên bất lực. Chúng ta không ngừng phát minh ra nhiều trò hành hạ hơn, chúng ta không ngừng trở nên sát nhân hơn.
Bây giờ một cái gì đó quyết định phải được thực hiện. Cho đến bây giờ, chiến tranh vẫn có thể diễn ra bởi vì chỉ một phần nhân loại đã bị giết hại trước đó; bây giờ chúng ta đến gần với chiến tranh toàn bộ hơn. Nếu tất cả chúng ta phải sống thì chiến tranh phải biến mất khỏi trái đất. Ngược lại đây sẽ là cuộc chiến tranh cuối cùng - không phải là thứ ba mà là cuối cùng - bởi vì không còn nhân loại nữa để tiến hành chiến tranh. Thực sự, chúng ta đã trở nên quá tinh vi trong việc tự sát và giết người. Công nghệ của chúng ta đã tạo ra những năng lượng vô cùng nguy hiểm, và chúng ta đã không đủ tỉnh táo để sử dụng công nghệ vĩ đại này theo phương pháp đúng đắn, theo hướng đúng đắn. Công nghệ của chúng ta chứng tỏ gần như là thanh gươm trong tay của trẻ nhỏ: nó sẽ làm hại một người nào đó hoặc sẽ làm hại chính mình. Việc nó không làm hại ai đó hoặc làm hại chính mình là điều gần như không thể. Đây là tình trạng: chúng ta đang ngồi trên miệng núi lửa.
Trở thành sannyasin có nghĩa là đổi hướng từ bạo lực thành tình yêu, từ chiến tranh thành hòa bình. Trở thành sannyasin có nghĩa rằng bây giờ trái đất là một, nhân loại là một, rằng mọi rào cản là giả, là tùy tiện, không chủng tộc nào, không nhà thờ nào hoặc không quốc gia nào có bất kỳ giá trị gì. Cuộc sống là giá trị, thơ ca là giá trị, âm nhạc là giá trị, nhưng không phải vũ khí, bom nguyên tử, bom hydro, không chính trị mà phải là thơ ca. Chúng phải tạo ra dạng con người mới có tình yêu mãnh liệt với cuộc sống và tràn đầy tính sáng tạo. Đó chính là sannyasin.
*
[Một sannyasin sắp đi, nói: tôi phải làm gì nhiều hơn nữa?]
Bạn đã không làm bất kỳ điều gì. Nhiều hơn nữa không phải là vấn đề: bạn đã chưa bắt đầu. Bạn đang bị ấn tượng sai rằng bạn đã thực hiện quá nhiều; bạn vẫn đang bên ngoài cổng. Điều đó phụ thuộc vào bạn: cổng đang mở nhưng bạn không vào.
Bạn phải sống qua một chút về tình yêu, một chút sự thật, một chút buông bỏ, sau đó nhiều điều bắt đầu xuất hiện. Bạn quá tin vào chính mình, đó là rắc rối của bạn. Bạn quá tin vào trí tuệ của mình, đó là rắc rối. Sự nghi ngờ của bạn đang tiêu diệt bạn, nhưng bạn không nhìn thấy rằng chúng là độc hại.
Nếu chúng mang đến cho bạn niềm vui nào đó thì hãy giữ chúng, nếu chúng không mang đến cho bạn niềm vui nào, thế thì tại sao lại liên tục mang chúng? Thế thì thử thay đổi xem. Ai biết? Bạn đã thử nghi ngờ, bạn đã thử trí tuệ, bạn đã thử nghĩ, và điều đó không ích gì. Điều đó không thể có ích; nó không thể có ích bởi chính bản chất của mọi vấn đề.
Nếu bạn muốn trở thành nhà khoa học, điều đó có thể nhiều hữu ích, nhưng đó là cuộc sống hoàn toàn khác. Điều đó sẽ không thay đổi bạn; điều đó sẽ không làm cho bạn phúc lạc hơn, thiết tha hơn, sống động hơn. Nhưng nếu bạn muốn thiết tha hơn, sống động hơn, nếu bạn muốn lặn sâu vào những điều huyền bí của cuộc đời, thế thì nghi ngờ sẽ chẳng ích gì.
Bạn sẽ phải bỏ rơi những nghi ngờ đó, và bạn đã chưa thực hiện điều đó. Thậm chí câu hỏi của bạn “tôi phải làm gì nhiều hơn?” cũng xuất phát từ sự nghi ngờ của bạn và cái gọi là trí tuệ của bạn; nó không xuất phát từ trái tim bạn, nó không xuất phát từ tình trạng không lo liệu được của bạn.
Không có sự nếm trải những giọt nước mắt, mà là một cái gì đó như là sự giận dữ của bạn - và điều đó sẽ không bao giờ có ích với bạn. Cho nên bạn phải xem xét lại toàn bộ chương trình của mình; chỉ khi đó bạn mới có thể bỏ rơi nó.
Tôi không thể chộp lấy nó khỏi bạn, bởi vì tôi không bao giờ can thiệp vào tự do của bất kỳ ai. Nếu bạn muốn mang nó thì hãy mang nó bằng mọi khả năng. Tôi đang không nói bỏ rơi nó: tôi chỉ đơn giản là chỉ ra thực tế rằng, nó sẽ không biến bạn thành người hạnh phúc, nó sẽ không biến bạn thành người tĩnh lặng, nó sẽ không làm cho bạn sẵn sàng đối với những điều huyền bí của tồn tại. Nó sẽ giữ cho bạn khép kín - nhưng nếu bạn chọn giữ nguyên khép kín, đó là lựa chọn của bạn cùng toàn bộ phúc lành của tôi theo con đường của riêng bạn. Tôi sẽ không can thiệp; đó không phải là cách tiếp cận của tôi. Tôi không bao giờ can thiệp. Tôi chỉ đơn giản là biến nhiều điều thành dễ hiểu đối với bạn, thế thì đó là sự lựa chọn của bạn.
Tôi không mong chờ bạn chọn theo tôi. Không có mong đợi nào, chính vì vậy không ai có thể thất vọng. Nếu một người nào đó nhận sannyas, tôi hạnh phúc. Nếu một người nào đó phát triển, tôi vui mừng, và nếu một người nào đó vẫn giữ nguyên tắc nghẽn, tôi cũng vui mừng. Tôi không trở nên đau khổ. Nếu tôi đau khổ vì mỗi sannyasin thì sẽ khó sống, thậm chí là trong khoảnh khắc. Tôi chỉ đơn giản là liên tục làm cho mọi điều thành rõ ràng với bạn; nhiều nhất thì tôi mang đến cho bạn sự rõ ràng, nhưng không phải là những hướng dẫn phải tuân theo. Tôi không trao cho bạn bất kỳ mệnh lệnh nào và bất kỳ lời răn nào.
Cho nên đây là sự rõ ràng mà tôi muốn chia sẻ cùng bạn. Nếu bạn cho rằng khả năng hiểu biết của bạn quá quý giá đến mức bạn không thể bỏ rơi nó, thế thì hãy theo nó! Hãy đi toàn bộ con đường cùng nó. Ai biết? Chỉ bằng việc đi hết toàn bộ con đường và vào một ngày bạn sẽ quay trở lại. Nhưng ngay bây giờ những nỗ lực của bạn chỉ là miễn cưỡng; bạn liên tục thực hiện nhiều điều và trong thâm tâm vẫn còn nghi ngờ tôi. Điều này đang tạo ra mâu thuẫn trong bạn và một dạng căng thẳng đang nẩy sinh. Tin hoặc nghi ngờ. Đừng trộn lẫn tin và nghi ngờ nếu không bạn sẽ trở nên bối rối - và bạn đã thực sự là duy nhất, cho nên không cần thiết phải trở nên đa dạng hơn.
Cho nên hãy cân nhắc về điều đó. Không có gì nhiều đã được thực hiện: chỉ một bước trong sự thật và nhiều điều sẽ bắt đầu xuất hiện. Nhưng một bước trong sự thật là hành trình vĩ đại nhất và gian khổ nhất; chỉ một bước, từ nghi ngờ tới sự thật, quá ý nghĩa. Nhưng vào ngày này hay ngày khác, con người phải thực hiện điều đó, bởi vì nghi ngờ có thể có lời hứa, nhưng nó chưa bao giờ đưa đến những điều tốt đẹp. Nếu chỉ hứa và nó rất thông minh trong việc hứa. Sự thật chưa bao giờ hứa, nhưng khi bạn vào nó thì tất cả những điều bạn ước mong và mơ sẽ bắt đầu được thực hiện.
Cho nên hãy suy ngẫm về điều đó, thiền về điều đó, và lần sau bạn đến, hãy đến với quyết tâm.
Hãy giữ nó [cái hộp] bên bạn. Hãy giúp người của tôi ở đó. Điều đó là tốt.
*
[Một sannyasin nói, cô ấy muốn hạ xuống từ đầu mình].
Bạn có muốn tham gia một vài nhóm không?…
Đầu tiên thực hiện bài tập cơ thể, những bài học cá nhân, tổng hợp tư thế. Sau đó tham gia những nhóm này: đầu tiên là Let-go, thứ hai là Urja, và thứ ba là Leela.
Và sau Leela, nếu bạn vẫn còn đầu thì hãy nhắc tôi!
*
[Một sannyasin nói, anh ta đã chuẩn bị để sống ở đây vĩnh viễn, nhưng vẫn chưa chắc chắn về việc có đi cùng bạn gái, người sẽ rời đây và không muốn ở lại cùng anh ta].
Thực tế cô ấy đã viết cho tôi rằng, cô ấy cảm thấy mối quan hệ với bạn là địa ngục; cô ấy rất sợ bạn. Cho nên đừng theo cô ấy - đó sẽ là sự hành hạ. Sợ hãi là độc hại, nó giết chết tình yêu. Và có vẻ rằng bạn quá sở hữu; có vẻ rằng bạn quá quan tâm đến việc sở hữu cô ấy hơn là yêu cô ấy. Trở nên sở hữu là sát nhân; không chỉ sát nhân đối với cô ấy mà còn là tự sát đối với chính bạn.
Hãy trao cho cô ấy tự do và đừng tạo ra nhà tù quanh cô ấy. Nếu cô ấy bắt đầu cảm thấy tự do, nếu cô ấy không sợ hãi bạn, cô ấy có thể quyết định ở lại cùng bạn. Hoặc thậm chí nếu cô ấy ra đi, hãy để cô ấy nghĩ về việc quay lại với bạn; điều đó còn tốt hơn nhiều. Nếu cô ấy đi và mời bạn cùng đi thì điều đó cũng quá tuyệt; thế thì bạn có thể đi. Nhưng ngay bây giờ cô ấy muốn thoát khỏi bạn… bạn đã nhận được thư từ hai ngày trước. Cho nên không vấn đề gì - sau hai ngày có thể cô ấy lại cảm thấy như cũ. Nếu cô ấy cảm thấy ổn, điều đó là rất tốt. Thư giãn, trao cho cô ấy tự do, đừng ám ảnh cô ấy, bất kỳ điều gì xảy ra thì cũng đều tốt. Nếu cô ấy cảm thấy ở lại đây, cô ấy có thể ở lại cùng bạn; hoặc nếu cô ấy mời bạn, thế thì bạn nên đi. Nhưng nếu cô ấy muốn trốn khỏi bạn, và bạn theo cô ấy thì điều đó là tồi tệ và sẽ không ích gì.
*
[Sannyasin trả lời: cô ấy muốn tôi đi cùng cô ấy].
Thế thì hãy đi! Tôi không muốn bất kỳ ai ở đây một cách miễn cưỡng; tôi không quan tâm. Xin hãy ra đi: hãy tử tế với tôi và ra đi. Khi điều đó kết thúc, bạn có thể quay trở lại. Nếu nó không kết thúc, hãy giữ nguyên ở đó.
Tôi không muốn tạo ra bất kỳ xung đột nào trong tâm trí bạn, và tôi không muốn trở thành giải pháp thay thế cho bạn - cái này hoặc cái kia. Nếu bạn ở đây với tôi một cách trọn vẹn, thế thì đó là điều ý nghĩa duy nhất. Ngược lại nếu cô gái nào đó quan trọng hơn, thế thì hãy đi? Trong vòng vài tuần, điều đó sẽ kết thúc.
Có những việc ngẫu nhiên, không phải về tình yêu. Bạn gặp cô gái trong nhóm và một cái gì đó bắt đầu diễn ra. Cô ấy sẽ gặp một ai đó khác trong nhóm, và đó là điều mà bạn sợ. Bạn sợ rằng cô ấy sẽ quay trở lại… và cô ấy sẽ gặp ai đó khác, bởi vì cô ấy không chỉ ngồi đó và chờ đợi bạn; trong một nhóm nào đó khác, cô ấy sẽ gặp một người khác. Có nỗi sợ rằng cô ấy có thể thoát khỏi tay bạn. Cho nên hãy theo cô ấy. Nhưng đó là cách chắc chắn để hủy hoại bất kỳ mối quan hệ nào.
Đây là những đề nghị của tôi: hãy trao cho cô ấy tự do tuyết đối, đừng quá sở hữu. Và nếu bạn cảm thấy bị chia cách, thế thì hãy đi. Thậm chí nếu bạn muốn chín mươi phần trăm ở đây và mười phần trăm ở đó thì hãy đi. Thậm chí điều đó là không tốt. Tôi không muốn bạn chịu đựng một cách không cần thiết, bởi vì tôi không ở đây để làm cho bạn đau khổ. Tôi không phải là người khổ hạnh và tôi không muốn bất kỳ ai là khổ hạnh. Tôi không thích bất kỳ dạng khổ hạnh hoặc bạo dâm nào. Tại sao tôi lại muốn bạn đau khổ kia chứ? Hãy ra đi - điều này quá đơn giản. Cùng cô ấy ở đó trong thời gian lâu nhất có thể; điều đó là tốt. Nếu bạn gặp một người nào đó khác, điều đó cũng rất tốt. Khi bạn kết thúc mọi cuộc chơi, thế thì tôi ở đây. Nhưng cuộc chơi mà bạn chơi với tôi phải trở thành cuộc chơi cuối cùng; không thể cạnh tranh với những cuộc chơi khác của bạn.
Cho nên… đơn giản là ra đi, không lo lắng, bởi vì tôi luôn ở đây? Nếu cô gái đi, ai biết? - bạn có thể tin cậy tôi nhưng bạn không tin cậy cô gái. Cho nên hãy đi với cô ấy! Bạn luôn được chào đón trở lại; bất kỳ khi nào bạn quay trở lại bạn cũng được chào đón.
Khi nào cô ấy rời đây - sớm hay muộn?
[Sannyasin nói: tôi đã nghĩ về việc tôi ở lại đây một mình thêm một hoặc hai tháng].
Thế thì có gì bảo đảm cô ấy sẽ đợi bạn ở đó? Không có gì bảo đảm.
Bất kỳ điều gì cảm thấy tốt thì hãy thực hiện; không vấn đề gì. Tất cả những điều tôi muốn nói là đừng tạo ra những rắc rối. Nếu bạn cảm thấy ở lại đây thêm hai tháng là tốt thì hãy ở lại và tham gia vài nhóm. Sau đó bất kỳ điều gì bạn cảm thấy hoặc bất kỳ trạng thái nào xuất hiện thì hãy hành động phù hợp.
[Sannyasin nói, cô ấy lo lắng rằng cô ấy muốn thực hiện công việc của mình thay vì chăm sóc con gái hai tuổi của cô ấy, người đang có mặt cùng những người bạn ở gần ashram].
Tốt thôi. Đừng lo lắng. Hai tuổi rưỡi là… cô bé ấy phát triển rất tốt. Không cần thiết phải [được bảo vệ]. Những sannyasin trẻ con của chúng ta quá khỏe mạnh đến mức cha mẹ chúng cần sự bảo vệ khỏi chúng! Đừng lo lắng - bằng việc cùng với những sannyasin trẻ con, cô ấy sẽ trở nên khỏe mạnh hơn. Bạn sẽ nhanh chóng cần sự bảo vệ! Tốt!
Nhận xét
Đăng nhận xét