Chương XXIX - 31 tháng giêng năm 1979

Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXIX - 31 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Anand có nghĩa là phúc lạc, trạng thái tuyệt đỉnh của niềm vui - tuyệt đỉnh trong hoàn cảnh rằng con người không thể rơi trở lại, tuyệt đỉnh trogn hoàn cảnh rằng không có bất kỳ cái gì trong nó mà lại là đối nghịch. Đó không phải là trải nghiệm hỗn hợp. Thông thường, niềm hạnh phúc của bạn cũng chứa một cái gì đó bất hạnh trong nó; chúng chưa bao giờ là thanh khiết. Trong đời thường, mọi thứ đều bị pha trộn, pha trộn bởi chính sự đối nghịch của nó.

Tình yêu của bạn có một phần nào đó bên trong, mà nó là hoàn toàn đáng ghét. Cái sự ghét của bạn cũng chứa sự yêu; đó là một dạng bệnh tật của tình yêu, một dạng ốm yếu của tình yêu, nhưng nó có đó. Trong những kinh nghiệm đời thường thì mọi trải nghiệm là không thanh khiết. Bằng việc nói tình yêu tuyệt đỉnh tôi ngụ ý rằng đó chỉ là niềm vui và không còn gì khác; đó là niềm vui thanh khiết.

Từ “henk” là đẹp. Đó là từ Giéc-manh; nó xuất phát từ henry. Nó có nghĩa là kẻ thống trị ngôi nhà. Và đó là điều vĩ đại nhất đạt được trong cuộc đời - trở thành kẻ thống trị chính mình.

Thống trị người khác là điều dễ dàng. Điều khó khăn nhất là thống trị chính mình, là người chủ bên trong thực tại mình - không phải là nô lệ đối với những ước mong, không phải là đầy tớ với những tư tưởng, không bị kéo, không bị đẩy, không bị thao túng bởi hàng nghìn lẻ một thứ trong tâm trí con người, tuyệt đối thoải mái, ở nhà, hoàng đế của vương quốc bên trong mình. Phúc lạc chỉ có thể với người đã trở thành người chủ của chính mình, thống trị bản năng bên trong của mình: đó là ngôi nhà của bạn.

Prem có nghĩa là tình yêu. Luciano là từ Latinh, nó xuất phát từ lux, có nghĩa là ánh sáng. Tên đầy đủ của bạn nghĩa là ánh sáng của tình yêu. Và không có ánh sáng nào khác trong cuộc đời, tất cả những ánh sáng khác chỉ là sự thay thế. Con người có thể đánh lừa chính mình, đánh lừa những người khác trong thời điểm, vậy thì người đó vẫn giữ nguyên trong bóng tối. Trừ khi tình yêu xuất hiện nếu không bóng tối của tâm hồn vẫn tiếp tục. Bóng đêm bị xua tan chỉ khi tình yêu đã gõ lên ô cửa. Bình minh chỉ xuất hiện khi tình yêu gõ lên ô cửa.

Luciano cũng đẹp, bởi vì đây là tên được đặt cho đứa trẻ ra đời vào buổi bình minh, vào ngày mới - những đứa trẻ cũng ánh sáng, những đứa trẻ của bình minh. Có thể đó cũng là một ẩn dụ đẹp cho sự ra đời bên trong. Con người phải được sinh ra ở đó, con người phải trở thành đứa trẻ của bình minh bên trong. Bóng tối dầy đặc, bóng tối đã thắng thế trong thời gian dài, những nỗ lực của chúng ta để tạo ra ánh sáng là rất nhỏ bé, không đáng kể. Những ước mong hướng tới ánh sáng chỉ là những nảy sinh tình cờ, nhưng ước mong đó chứng tỏ chỉ là bong bóng xà phòng.

Nó phải trở thành sự bền gan, nó phải trở thành sự mãnh liệt ghê gớm, khát khao cứ như cuộc sống con người đang gặp rủi ro. Trừ khi nó trở thành vấn đề sinh tử, nếu không con người không thể tạo ra ánh sáng. Thế thì con người bị sống đọa đày trong bóng tối - và sống trong bóng tối không bao giờ là sống, đó là sống mà như chết.

Tình yêu là bước đầu tiên tới ánh sáng, bởi vì tình yêu là bước đầu tiên ra ngoài bản ngã. Tình yêu là bước đầu tiên của buông bỏ. Bóng tối bao gồm bản ngã, kháng cự, không buông bỏ; bóng tối là ảo ảnh rằng “ta là riêng biệt với tồn tại”. Thời điểm bạn thư giãn, bạn tin vào cuộc sống, bạn không còn đấu tranh với nó nữa, bạn đang trong một dạng buông bỏ, bóng tối bắt đầu biến mất. Và buông bỏ là có thể, buông bỏ là có thể chỉ trong tình yêu.

Sannyas không là gì mà là nghệ thuật tinh tế về việc học làm cách nào để yêu - không phải làm cách nào yêu mà làm cách nào là tình yêu. Tình yêu, không như mối quan hệ mà như hương thơm tuyệt vời của bản thể. Và thế thì cuộc đời sẽ có phẩm chất mới, phẩm chất của ánh sáng.

Bóng tối chỉ có thể tạo ra đau khổ. Chỉ ánh sáng mới có thể tạo ra phúc lạc. Ánh sáng là Thượng đế - biểu tượng của sự sáng suốt, tầm nhìn, sự thấu hiểu tối thượng.

Deva có nghĩa là linh thiêng. Harald là từ Giéc-manh; nó có nghĩa là chiến binh vĩ đại. Tên đầy đủ sẽ có nghĩa là: chiến binh của Thượng đế, chiến binh thần thánh.

Con người có thể đấu tranh vì chính mình hoặc đấu tranh vì Thượng đế. Khi họ đấu tranh cho chính mình họ làm vừa lòng bản ngã, họ làm mạnh thêm bản ngã; đó là hành trình bản ngã. Và bởi vì bản ngã là hão huyền, do vậy toàn bộ vấn đề không là gì mà là mơ. Đầu tiên đấu tranh vì chính mình là đấu tranh cho một cái gì đó không tồn tại - và đó là điều mà hàng triệu người đang thực hiện.

Đấu tranh vì Thượng đế là đấu tranh chống lại bản ngã, đấu tranh vì Thượng đế là đấu tranh cho cái toàn bộ. Cuộc đấu tranh bao gồm cả việc tự làm tan rã chính mình, biến mất, trở thành không người nào, không thực tại, không hấp hối, trên cây thập ác. Nhưng nếu con người có khả năng đóng đinh bản ngã của chính mình trên cây thập ác, thế thì tái sinh là điều chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn. Con người chết như là bản ngã nhỏ bé nhưng lại sinh ra như là toàn bộ, như là Thượng đế. Jesus chết và Christ ra đời. Đây là cuộc chiến thực sự và những người tiến hành những cuộc chiến khác đơn giản là liên tục lỡ cơ hội.

Cho nên hãy bắt đầu cuộc chiến chống bản ngã, không phải bì bản ngã; không phải bắt đầu cuộc chiến chống cái toàn bộ, mà vì toàn bộ. Nên nhớ: chúng ta không thể kế tục chống lại cái toàn bộ, chúng ta chỉ có thể kế tục với cái toàn bộ.

Anand có nghĩa là phúc lạc, geha có nghĩa là nhà - ngôi nhà phúc lạc. Con người sống không ngôi nhà phúc lạc; họ sống ở chợ. Chợ đã đi vào thực tại họ. Thực tại bên trong họ là giao thông không ngừng, đông đúc, và luôn là giờ cao điểm - quá nhiều ý nghĩa, quá nhiều ước mong, quá nhiều ký ức, quá nhiều hy vọng, hy vọng, chương trình. Con người sống trong điều kiện đông đúc suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ một thời điểm mà toàn bộ đám đông này là không cần thiết, rằng đó là năng lượng tiêu tan, đó là hủy diệt, đó là đầu độc từ từ, đó là tự sát; rằng con người có thể sống trong tĩnh tại, trong tĩnh lặng tuyệt đối, rằng con người có thể có nhiều tĩnh lặng hơn trong bản thể mình so với ở Himalayas, rằng con người có thể hướng tới những không gian bên trong cái ta của mình mà chúng là vĩnh viễn trinh nguyên - không ai đã từng tới đó, không ai có thể ngoại trừ chính mình. Nhưng thật không may, chúng ta vẫn giữ nguyên không nhận biết những kho báu bên trong chúng ta; chúng ta sống ở ngoại vi, chúng ta chưa bao giờ vào lâu đài bên trong của chính chúng ta.

Cho nên, tất cả những người thuyết giảng, tất cả những bậc thầy trên thế giới đều đồng ý duy nhất một điều rằng, vương quốc của Thượng đế ở bên trong bạn, ngôi nhà đã không được tìm kiếm ở một nơi nào đó bên ngoài, nó đã có đó. Bạn chỉ hướng vào trong, quay vào trong; bạn chỉ phải học nghệ thuật dò dẫm trong bản thể bên trong bạn.

Chỉ là thông thạo nhiều hay ít mà thôi - không phải là nghệ thuật mà là sự thông thạo. Nó được học chỉ bởi những người biết điều đó. Đó là một cái gì đó phải được chộp lấy. Do vậy mà sannyas cùng với bậc thầy di chuyển vào ngôi nhà bên trong của mình. Đó là sự lây nhiễm. Nếu con người đến gần hơn với người đã vào bên trong ngôi nhà của mình, sớm hay muộn, sự tĩnh lặng của người đó sẽ bắt đầu khuấy động một cái gì đó bên trong con người chưa bao giờ mơ trước đó. Chính sự rung động của người đó sẽ kích thích những giấc mơ bên trong bạn, những ước mơ về điều chưa biết. Chính sự ảnh hưởng của người đó sẽ tác động giống như cú sốc từ đầu đến chân của thực tại; và cú sốc sẽ là sự làm sạch tuyệt vời. Nó sẽ làm tinh khiết bạn, nó sẽ đốt cháy tất cả những gì là rác rưởi, nhưng nó sẽ giữ gìn tất cả những gì là quý giá.

Deva có nghĩa là linh thiêng, marianne có nhiều nghĩa. Đầu tiên - nó bắt nguồn từ Do Thái - nghĩa là ân huệ, cầu nguyện, nhân từ và thật kỳ lạ cũng còn là nổi dậy. Từ “nổi dậy” với cầu nguyện là rất ý nghĩa, bởi vì với tôi người mộ đạo thực sự luôn là nổi dậy. Cầu nguyện chưa bao giờ có thể là chủ nghĩa tuân thủ; và thế thì nó là như vậy, thế thì nó không phải là cầu nguyện, thế thì đó là nghi thức xã hội. Cầu nguyện thực sự luôn là nổi dậy; là cách mạng, bởi vì nó biến đổi thực tại con người và nó cũng biến đổi thế giới của con người. Thật kỳ lạ rằng cùng một từ lại có nhiều nghĩa như cầu nguyện, ân huệ, nhân từ và nổi dậy, nhưng với tôi điều đó không có gì lạ.

Điều thứ hai, nó cũng có khả năng là gốc Latinh. Thế thì nó có nghĩa là món quà của Thượng đế. Cuộc sống là món quà, món quà quý giá. Chúng ta không thể mua được nó, nó không có cách nào để mua; chúng ta vĩnh viễn sợ. Chúng ta chỉ có thể cúi xuống với lòng biết ơn. Chúng ta đã không kiếm được nó; nó đã được trao cho chúng ta bởi vì Thượng đế rất hào phóng, bởi vì ngài quá tràn đầy, bởi vì ngài không thể giúp mà là cho. Nghĩa đó cũng quá tuyệt đẹp.

Và nghĩa thứ tư là từ Ai Cập. Ở Ai Cập, Men-Amen là tên của tính Thượng đế. Từ cùng một gốc có từ Thiên Chúa giáo “amen”, nó là sự kết thúc của mọi lời cầu nguyện. Amen hoặc amin đều có nghĩa “Con nói “có” với ngài, thưa Chúa. “Có” của con là toàn bộ, niềm tin của con là toàn bộ. Trong “có” của con, không có hình bóng của “không”; nó tuyệt đối trong trắng. Không có sự trộn lẫn của bất kỳ dạng nghi ngờ, tỉnh táo hoặc vô thức nào trong nó”.

Amen, amin, chúng đều có nghĩa là “Có, vâng, có”. Và đó là toàn bộ cầu nguyện. Còn điều gì khác ngoài “có” mà chúng ta có thể nói với Thượng đế đây? Và thời điểm con người có thể nói “có” với Thượng đế một cách toàn bộ, cuộc đời bắt đầu mọc đôi cánh.

Tất cả những nghĩa đó đều đẹp. Thiền về tất cả những nghĩa đó, bởi vì mỗi tên có thể trở thành phép ẩn dụ. Nó có thể trao cho bạn sự sáng suốt vĩ đại bên trong cuộc đời. Nghĩ về cầu nguyện, nghĩ về lòng khoan dung, nghĩ về ân huệ, nghĩ về câu nói có, niềm tin, buông bỏ, nghĩ về nổi dậy, và bạn sẽ có thể thưởng ngoạn toàn bộ quang phổ về tôn giáo; tất cả bảy màu của tôn giáo đều có đó.

Anand có nghĩa là phúc lạc, nirmohi có nghĩa là không quyến luyến.

Thời điểm bạn trở nên quyến luyến với bất kỳ thứ gì, đau khổ xuất hiện. Quyến luyến chống lại cuộc sống, do vậy, nó tạo ra đau khổ. Quyến luyến có nghĩa là chúng ta sẽ cản trở bất kỳ khả năng thay đổi nào. Cuộc sống là thay đổi, thay đổi không ngừng và thời điểm chúng ta bắt đầu cản trở sự thay đổi, chúng ta bắt đầu đẩy dòng sông. Thế thì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của cuộc sống - và hậu quả tự nhiên là đau khổ; chúng ta tự động bị trừng phạt. Giữ nguyên không quyến luyến là bí mật giữ nguyên phúc lạc mãi mãi.

Vui thú, sống động, yêu thương tràn ngập. Nhưng khi nhiều thứ thay đổi, hãy để chúng thay đổi; khi nhiều thứ chuyển động, đừng dừng sự chuyển động của nó. Luôn hòa với sự thay đổi liên tục của tồn tại, đừng bao giờ chống lại nó thì không ai có thể tạo ra đau khổ cho bạn. Thế thì, bất kỳ là cái gì mà cũng mang phúc lạc đến, bởi vì bạn chưa bao giờ hy vọng nó là khác đi. Bất kỳ nó là gì thì cũng được chào đón. Bất kỳ điều gì biến đi bạn cũng nói lời tạm biệt; bạn cảm thấy biết ơn rằng nó đã có ở đó, và bạn cũng cảm thấy biết ơn rằng bây giờ nó không còn đó nữa, cho nên không gian được tạo ra cho một cái gì đó mới xuất hiện. Thế thì cuộc đời vẫn giữ nguyên như là thử thách, tự do, không phụ thuộc. Nó vẫn giữ nguyên như dòng sông cuộn chảy. Và thế thì đại dương sẽ không còn bao xa - nó đến gần hơn và gần hơn ở mọi thời điểm.

Toàn bộ bí mật của sannyas là sống cuộc đời trong toàn bộ mà không có bất kỳ sự quyến luyến, lệ thuộc nào. Đó là vấn đề khó khăn. Có nhiều người có thể sống, nhưng họ không thể giữ nguyên không lệ thuộc, không quyến luyến. Thế thì có những người có thể giữ nguyên không lệ thuộc, nhưng họ không thể sống. Đó là những điều bình thường. Chính vì vậy mà trong quá khứ có những người trần tục và có những người khác với trần tục. Sống cuộc đời trần tục và trở nên lệ thuộc, đau khổ. Thầy tu trốn khỏi cuộc đời vì sợ hãi việc trở nên quyến luyến mà họ ngăn cản cuộc sống. Họ giữ nguyên không quyến luyến, nhưng có gì để quyến luyến đâu, làm gì còn cuộc sống.

Các Sannyasin của tôi phải tạo ra hiện tượng mới trên thế giới.

Họ sẽ ở trong thương trường nhưng không thuộc về nó. Họ sẽ sống mọi điều từ thông thường đến cực đỉnh với sự thích thú, với lễ hội, với say mê, họ sẽ giữ nguyên không quyến luyến, không lệ thuộc. Khi nó biến đi, họ sẽ không bám lấy, họ để nó đi. Họ sẽ có khả năng chào đón và tương tự như vậy, họ cũng có khả năng nói lời tạm biệt. Đó là tháp cao nhất có thể đối với tâm thức loài người. Chỉ có con người như vậy mới được giải thoát.

Anand có nghĩa là phúc lạc. Lionel là từ Latinh; nó có nghĩa là sư tử non.

Phúc lạc chỉ dành cho những người sẵn sàng bứt phá khỏi tâm trí đám đông, khỏi tâm trí của con cừu, chỉ cho những người sẵn sàng trở thành sư tử. Sư tử có tâm lý hoàn toàn khác. Nó không tin vào đám đông, nó không theo con đường mòn. Nó là phiêu lưu, mạo hiểm nổi dậy là tinh thần cốt lõi của nó. Nó không phải là kẻ theo đuôi, sự tìm kiếm của nó là cho bộ mặt nguyên thủy.

Được nói rằng, khi Phật đạt được sự thoáng qua đầu tiên về chứng ngộ, người gầm lên như sư tử. Phép ẩn dụ là rất ý nghĩa. Bằng chính sự gầm rú đó, sự gầm rú của sư tử mà toàn bộ quá khứ của người, quá khứ giống con lừa, đã tan biến. Người không còn là một phần của xã hội mình nữa, không còn là một phần của quốc gia, không còn là một phần của bất kỳ đám đông nào - tôn giáo, chính trị, tư tưởng. Lần đầu tiên người đơn độc một mình. Sự đơn độc đó là tinh thần của sư tử.

Và điều thứ hai nên nhớ: sư tử luôn trẻ. “Sư tử già” là vô lý. Thân thể có thể già nhưng tinh thần của sư tử vẫn luôn giữ nguyên trẻ trung; nó chưa bao giờ mất tính tươi trẻ của mình.

Chính vì vậy mà ở Ấn Độ, chúng ta đã không vẽ Phật, Krishna hoặc Mahavira khi già - không, chưa bao giờ. Không có nổi một bức tranh nào, không có bức tượng nào tồn tại mà nó lại miêu tả họ như những người già. Bạn có thể đến hàng nghìn ngôi đền và bạn sẽ luôn nhận thấy họ trẻ. Không phải là họ không bao giờ trở nên già - họ cũng đã già, cũng đã qua đời, nhưng chúng ta không có bất kỳ dấu hiệu nào về điều đó. Chúng ta không có bất kỳ ghi chép nào về cơ thể họ; toàn bộ sự quan tâm của chúng ta là tinh thần họ. Họ trong trẻo như những giọt sương, họ tươi mát như những cánh hoa hồng trong nắng ban mai, như những lá non trên cành. Trong quá khứ, họ luôn tươi trẻ, khỏe khoắn, họ chưa bao giờ trở nên rắc rối.

Trong quá khứ, không người nào nhận biết mà lại trở nên rắc rối. Đối với quá khứ, họ chết mọi thời điểm nhưng vẫn giữ sự trẻ trung của mình tuôn chảy, sự tươi mát của mình sống động. Họ chưa bao giờ chịu gánh nặng; họ không có quá khứ. Họ sống trong hiện tại, hiện tại là thời gian duy nhất của họ.

Cho nên bạn có cái tên đẹp: con sư tử trẻ hạnh phúc!

Prem có nghĩa là tình yêu. Pierre xuất phát từ Hy Lạp; nó có nghĩa là đá. Ngôi đền tình yêu chỉ có thể mọc lên trên đá, nó không thể mọc lên trên cát - và tâm trí của chúng ta chỉ chứa cát. Không gì vĩnh cửu có thể xuất hiện trong tâm trí, bởi vì nó là cát chảy; thậm chí hai khoảnh khắc liền nhau cũng không như cũ.

Trái tim bao gồm đá, bởi vì trái tim bao gồm sự vĩnh hằng. Chỉ có trái tim mới có thể trở thành nền tảng của một cái gì đó bất diệt. Tâm trí tràn ngập nghi ngờ; nghi ngờ là hủy diệt. Trái tim tràn ngập niềm tin và niềm tin là đá, cho nên bất kỳ điều gì bắt rễ trong trái tim vẫn còn giữ nguyên. Tình yêu phải giữ nguyên bám rễ vào trái tim. Nhưng chúng ta đã hoàn toàn quên trái tim ở đâu, nó có hay không; chúng ta sống lơ lửng quanh cái đầu.

[1] Chỉ những người đang trên đường tìm kiếm giác ngộ - các môn đệ.

Mục lục chính

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho