Chương IX - 19 tháng giêng năm 1979
Chương IX - 19 tháng giêng năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
Udgeya có nghĩa là những gì phải được ăn mừng lễ hội, những gì phải được ca hát.
Cuộc sống là lễ hội, và chừng nào con người chưa hiểu điều đó như là lễ hội thì họ sẽ còn liên tục lỡ đấng cao cả linh thiêng. Để liên hệ với điều linh thiêng, cây cầu duy nhất là lễ hội vui mừng. Khi bạn đang tuyệt đối say sưa với niềm vui rằng bạn đang gần với Thượng đế, đó là những khoảnh khắc duy nhất. Trong những khoảnh khắc lễ hội đó, cuộc đời không phải là gánh nặng mà là bài ca đang được hát ca, trong những khoảnh khắc khi bạn đang nghỉ ngơi, không nỗi lo trần thế, không tâm trí, khi bạn tuyệt đối trong thời điểm, trong hòa hợp, thế thì bạn bắt đầu thở vào, thở ra cùng đấng cao cả linh thiêng.
Đó thực sự là ý nghĩa của vui chơi lễ hội khi ngày là linh thiêng, khi là thời điểm của lễ hội. Thế thì một tầm nhìn mới mở ra. Cuộc đời không được nhìn thấy như là hoàn toàn vật chất; nó trở thành sự tỏa sáng của điều linh thiêng. Cây là sống động và đá cũng vậy; thế thì mọi thứ là rõ ràng trong suốt, lộng lẫy nguy nga.
Trong quá khứ, tôn giáo đã sai lầm bởi vì nó đã trở nên từ bỏ nhiều hơn thay vì phải vui đùa hoan hỉ. Jesus nói nhiều lần với những môn đệ của mình: hãy vui đùa hoan hỉ, hãy thưởng thức! Tôi cũng nói lại, hãy vui chơi hoan hỉ! Và Thiên Chúa giáo đã chỉ đồng hành cùng điều đối nghịch: không phải là vui chơi hoan hỉ. Nếu bạn nhìn vào những vị thánh Thiên Chúa giáo, họ nhìn rất buồn. Cười đùa đã trở thành tội lỗi đối với họ. Buồn có vẻ như là trở nên mộ đạo; vui đùa có vẻ là ngoại đạo, là trần tục, vui đùa có vẻ là nông cạn.
Vui đùa hoan hỉ chưa bao giờ là nông cạn. Chỉ duy nhất trong vui đùa mà bạn trở nên đồng nhất: cơ thể bạn, tâm trí bạn, tâm hồn bạn trở thành duy nhất một. Chỉ có trong cười đùa mà bỗng nhiên con người siêu việt lên tâm trí. Vui đùa là cầu nguyện sâu sắc nhất.
Nhưng điều đó không chỉ xảy ra với Thiên Chúa giáo mà nó xảy ra với mọi tôn giáo. Có vẻ như con người bị tâm thần, cho nên thậm chí thông điệp về vui đùa hoan hỉ ngay lập tức bị dịch sai, bị làm méo mó, bị đổi lại thành thông điệp về từ bỏ.
Trở thành sannyasin có lẽ là bạn sẽ coi cuộc đời nhiều vui đùa hơn là công việc, bạn sẽ nghĩ cuộc đời nhiều niềm vui hơn là bổn phận.
Unmesh có nghĩa là hành động mở mắt bạn. Chúng ta có mắt nhưng chúng ta đã không mở chúng. Tôi không nói đến mắt vật lý mà tôi nói đến sự thấu hiểu trừu tượng. Khi chúng ta nhìn ra bên ngoài, chúng ta không thể nhìn vào bên trong. Mỗi giác quan có phần bên trong của nó và mọi thứ có cái bên ngoài thì cũng có cái bên trong. Nếu chúng ta có thể nhìn ra bên ngoài thì chúng ta cũng có thể nhìn vào bên trong; nếu chúng ta có thể hướng ra ngoài thì chúng ta cũng có thể hướng vào trong.
Nhưng với tâm trí đương thời thì cái bên trong bị từ chối. Con người sống cứ như chỉ có một khả năng đó là bên ngoài. Đó là sống ở ngoại vi, đó là sống cuộc đời không cốt lõi. Không có gì sai về điều đó, nhưng chính nó lại rất không hoàn chỉnh và rất nông cạn, thật vô nghĩa. Trừ khi bạn có cốt lõi bên trong đối với mỗi hành động của mình nếu không, bạn sẽ không tìm ra ý nghĩa của cuộc đời.
Ý nghĩa nảy sinh bên trong bạn, nó không ở nơi nào đó bên ngoài để con người có thể cầm giữ nó. Và khi có ý nghĩa bên trong thì mọi thứ bên ngoài trở nên đầy ý nghĩa. Mọi thứ bên ngoài phản ảnh ý nghĩa của bạn. Nhưng trước khi cuộc sống có thể trở nên ý nghĩa, bạn phải biết ý nghĩa bên trong của mình.
Thiền là cách để mở mắt bên trong của bạn. Bất kỳ khi nào bạn có thời gian, ngồi với mắt nhắm và nhìn vào trong. Lúc ban đầu bạn chỉ đối mặt với bóng tối và không có gì khác; đừng lo lắng về điều đó. Thậm chí nếu bạn có thể nhìn thấy bóng tối bên trong, điều đó còn tốt hơn nhiều so với việc nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Ít nhất thì đó cũng là một cái gì đó bên trong, một cái gì đó sống hơn, gần gũi hơn.
Lúc khởi đầu, đó sẽ là bóng tối. Giống như khi bạn vào từ bên ngoài. Đó là ngày nắng nóng, và khi bạn vào nhà mình bạn, mọi thứ nhìn đều tối. Hãy nghỉ ngơi một chút và mắt bạn sẽ trở nên hòa hợp với ánh sáng trong nhà.
Trong nhiều cuộc đời, chúng ta đã sống bên ngoài, do vậy chúng ta đã quên làm cách nào nhìn vào bên trong; mắt của chúng ta đã chú ý đến mục tiêu khách quan. Mất một chút thời gian để chúng thư giãn, để chúng thay đổi cấu trúc hình dạng. Nhưng trong vòng ba đến chín tháng, nếu con người có thể ngồi tĩnh lặng trong vài giờ hàng ngày thì vào một ngày, điều đó sẽ xuất hiện. Vào ngày đó bạn thực sự được sinh ra.
Đây là khởi đầu của quá trình, nhưng không có kết thúc. Sannyas chỉ là thái độ của bạn rằng bạn sẵn sàng hướng vào bên trong, rằng bạn sẵn sàng học hỏi nghệ thuật, rằng bạn sẵn sàng đối mặt rủi ro. Điều đó sẽ dẫn đến vùng chưa biết, quá rủi ro, nhưng cuối cùng được phần thưởng vô cùng xứng đáng.
[Với một người nào đó nhận sannyas] giơ tay bạn lên, nhắm mắt lại và cảm nhận cứ như bạn đang đứng dưới thác nước. Năng lượng tuyệt vời đang mưa xuống bạn và bạn hãy hấp thu nó. Và nếu cơ thể bạn bắt đầu run rẩy, rung động, lắc lư thì hãy hòa cùng nó. Hãy ở trong trạng thái không kiểm soát, đừng kìm nén mình.
Bhavito có nghĩa là người tràn đầy, là người đang tuôn trào. Những người sống bằng đầu không bao giờ tràn ngập bởi bất kỳ điều gì; với họ cuộc đời rất bằng lặng, dung tục, tẻ ngắt. Nhưng những người chưa kết liễu trái tim mình thì họ có thể sống với cuộc đời hoàn toàn khác - cuộc đời của những cảm xúc tuoont rào, của thơ ca.
Nên nhớ, văn xuôi và thơ đều bao gồm những câu chữ, chỉ sự sắp xếp là khác nhau. Con người có thể thu xếp cuộc đời của mình bằng đầu; đó cũng cùng là cuộc sống, cũng cùng những thành phần. Con người có thể thu xếp cùng năng lượng bằng trái tim. Sống bằng cái đầu không bao giờ là sống cả; đó chỉ là kéo lê chính mình. Con người là logic, con người là bài toán, con người là tính toán, nhưng ngoài tất cả những điều đó ra thì những rung động hứng khởi không nảy sinh. Rung động hứng khởi cần sự định hướng hoàn toàn khác - không phải là tư tưởng mà bằng xúc cảm; và thế giới của những cảm nhận là hoàn toàn đối nghịch với tư tưởng.
Chúng ta đã được nuôi dưỡng theo cái cách như vậy, tâm hồn đã gần như bị hủy hoại. Nó phải được sống, bởi vì với sự sống lại của nó, bạn được tái sinh và bạn sẽ ra khỏi nấm mồ.
Toàn bộ nỗ lực ở đây là giúp bạn chuyển từ đầu xuống trái tim. Và nên nhớ, tôi không chống lại cái đầu. Nếu bạn có thể sống ở nơi linh thiêng của trái tim thì bạn có thể sử dụng cái đầu, nhưng bạn vẫn giữ nguyên là người chủ của nó. Nếu trái tim bị lỡ thì cái đầu sẽ trở thành người chủ và bạn trở thành đầy tớ. Như là đầy tớ thì cái đầu hoàn toàn tốt, nhưng như là người chủ thì điều đó thật khủng khiếp, thật tai hại, bởi vì cái đầu chỉ là cái máy, máy tính sinh học. Sử dụng nó nhưng đừng bị nó sử dụng.
Đó là ý nghĩa của tên bạn. Bhavito có nghĩa là hướng sâu hơn, sâu sắc hơn vào cảm xúc, cảm nhận. Trở nên tràn đầy bởi những cảm nhận, tuôn trào tình yêu. Thế thì Thượng đế không cần sự chứng minh khác, Thượng đế chỉ đơn giản là vậy. Khi trái tim vận hành cực đại thì đó là Thượng đế. Khi trái tim rực lửa bởi niềm vui và tình yêu thì đó là Thượng đế.
Điều này là có thể với bạn, và là khả năng dễ dàng. Trái tim bạn có đó, chưa bị làm hư hại. Bạn đã bỏ qua nó, bạn đã không cho nó vận hành, nhưng nó vẫn còn nguyên đó; tìm ra những người có trái tim không bị bóp méo là điều ngày càng trở nên khó khăn.
Công việc sẽ rất dễ dàng, không khó khăn gì. Hành trình sẽ rất thú vị, sẽ không khó khăn gì.
Prem có nghĩa là tình yêu, và christa hoặc christ biểu tượng cho trạng thái tối thượng của tâm thức.
Christ không phải là tên của con người cụ thể nào. Jesus chỉ là người của những Christ. Phật là Christ, Moses là Christ, Krishna là Christ. Bạn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng từ “christ” xuất phát từ cùng một gốc như là Krishna. Nó xuất phát từ tiếng Shaskrit, mà không phải là từ tiếng Do Thái hoặc tiếng Xy ri.
Christ có nghĩa là con người thức tỉnh, nó tương đương với Phật. Nó có nghĩa là con người đã biến mất như là cá nhân và đã trở thành phương tiện trung gian của vũ trụ. Đó là ý nghĩa của đấng cứu thế.
Cho nên Prem Christa sẽ có nghĩa là tình yêu, trạng thái tối thượng của tâm thức. Và đó là sự đóng góp của Jesus Christ cho tâm thức loài người. Moses mang đến luật, Jesus mang đến tình yêu. Tình yêu là đỉnh cao tột đỉnh của luật. Luật là sơ bộ, là nguyên thủy. Moses đã làm việc với nền tảng rất sơ khởi. Không có cách nào khác; đó là cách người tiên phong phải làm việc. Ông ấy phải đưa ra những luật và những lời răn cho các môn đệ của mình. Khi các luật được thỏa mãn, khi kỷ luật, do luật có thể tạo ra, đã được tạo ra, thế thì có khả năng của bước nhảy lượng tử.
Con người có thể tự do khỏi phép tắc, và chỉ một phép tắc là đủ: tình yêu. Jesus nói: Thượng đế là tình yêu. Bây giờ, hai mươi thế kỷ sau Jesus, sự thay đổi trọng yếu lại xuất hiện. Jesus nói: Thượng đế là tình yêu, tôi nói: Tình yêu là Thượng đế. Bây giờ thậm chí Thượng đế cũng có thể bị bỏ rơi; tình yêu là đủ cho chính nó.
Và tâm thức tối thượng không là gì mà là tình yêu tinh khiết. Cảm xúc đam mê biến đổi thành lòng từ bi, ham muốn dâm đãng biến thành tình yêu, bùn biển thành hoa sen. Và đó là điều huyền bí vĩ đại nhất: nhìn thấy bùn biến thành hoa sen, nhìn thấy tình dục biến thành samadhi, nhìn thấy ham muốn trở thành tình yêu, nhìn thấy chính mình như là cơ thể vật chất lại trở thành cơ thể của ánh sáng.
Đó là ý nghĩa của tái sinh của Jesus: nếu bạn chết như là bạn thì bạn sẽ sinh ra như là bạn thực sự. Về mặt này thì đó là cây thập ác của bản ngã, về mặt khác thì lần đầu tiên bạn được sinh ra như là tâm thức không bản ngã.
Deva có nghĩa là linh thiêng, udbudha có nghĩa là thức tỉnh - thức tỉnh linh thiêng.
Con người sinh ra như ngủ, con người sống như ngủ, và chín mươi chín phẩy chín phần trăm con người chết như là ngủ. Họ chưa bao giờ nhận biết đó là gì, họ chưa bao giờ nhận biết họ là ai. Cuộc đời sống trong giấc ngủ là địa ngục. Họ vấp ở mọi nơi, họ ngã ở mọi nơi, họ di chuyển như người mù; buộc phải là như vậy.
Chỉ với thức tỉnh thì cuộc sống mới bắt đầu bình ổn ở mức độ mới. Chỉ với thức tỉnh, lần đầu tiên bạn mới có sự nếm trải về phúc lạc và nếm trải về tự do; và đó là mục đích của cuộc đời: biết phúc lạc, trở nên phúc lạc. Nhưng nhiều người thất bại. Thậm chí họ đã không nhận biết rằng họ không nhận biết bởi giấc ngủ quá sâu. Do vậy, chỉ điều duy nhất có thể có ích là tạo ra nỗ lực thực sự để trở nên cảnh giác. Nỗ lực là cực nhọc, là gian khổ, bởi vì con người có xu hướng rơi lại vào giấc ngủ. Ngủ có vẻ trở nên thoải mái bởi vì chúng ta có thói quen đó.
George Gurdjieff đã từng đưa ra thử nghiệm đối với tất cả các môn đệ mới. Ông ta hẳn là trao cái đồng hồ bỏ túi của mình cho họ và nói với họ “Nhìn vào kim giây và giữ nguyên cảnh giác. Nhìn xem bạn có thể cảnh giác bao lâu, bao nhiêu giây. Bạn phải chú ý rằng bạn đang nhìn vào kim giây đang chuyển động. Và bất kỳ thời điểm nào mà bạn quên, bạn phải nói với tôi”.
Đó là thử nghiệm gây ngạc nhiên thực sự. Nếu bạn thực hiện điều đó, bạn sẽ ngạc nhiên: bạn có thể nhớ rằng bạn đang nhìn vào đồng hồ, vào kim giây đang chạy, không nhiều hơn từ năm đến bảy giây. Sau năm hoặc bảy giây, bạn rơi vào giấc ngủ; bạn bắt đầu nghĩ về những thứ khác, mơ về những thứ khác. Bạn đã biến đi. Thế thì, bỗng nhiên bạn nhận biết nhưng kim đã chuyển động hai mươi giây, ba mươi giây, hoặc có thể một phút.
Nhận biết của chúng ta quá mong manh, nhưng nó có đó, thậm chí ý nghĩa cũng quá mong manh. Hạt mầm có ở đó và nếu hạt mầm có ở đó thì không có gì lo lắng. Thậm chí, trở nên nhận biết trong một giây cũng là tín hiệu rằng chúng ta có thể nhận biết trong hai giây, trong ba giây, bốn giây, một phút, hai phút. Dần dần chúng ta có thể mang phẩm chất của nhận biết vào cuộc sống hai mươi bốn giờ một ngày của chúng ta.
Krishna đã nói rằng, thiền nhân thực sự giữ nguyên nhận biết, thậm chí ngay khi họ được coi là đang thức. Đây là cách mạng! Đúng, điều đó xảy ra: con người có thể cảnh giác thậm chí ngay khi đang ngủ. Cơ thể vào giấc ngủ nhưng ánh sáng nhỏ của nhận biết đang chảy ở nơi nào đó sâu bên trong. Khi sự nhận biết đó xuất hiện, giấc mơ biến mất Khi nhận biết đó xuất hiện, ý nghĩ biến mất vào ban ngày và giấc mơ biến mất vào ban đêm. Và khi bạn không ý nghĩ, không giấc mơ thì lần đầu tiên bạn biết tĩnh lặng là gì, biết tạ ơn là gì, và nó mới phúc lạc làm sao. Thậm chí, nếm trải sự tĩnh lặng đó trong một thời điểm thì cũng đã biết một cái gì đó vĩnh hằng, một cái gì đó bất tử.
Cho nên sannyas của bạn phải là nỗ lực tuyệt vời để trở nên nhận biết. Bước đi trên con đường cũng trở nên nhận biết rằng bạn đang bước đi. Bước đi chậm rãi với nhận biết sâu sắc; đừng quên rằng bạn đang bước đi. Lắng nghe, đừng quên rằng bạn đang lắng nghe; nói chuyện, đừng quên rằng bạn đang nói chuyện. Thậm chí khi cử động tay bạn cũng nhận biết sâu bên trong rằng tay đang cử động. Và bạn sẽ ngạc nhiên: dần dần điều đó xuất hiện trong vài khoảnh khắc, thế rồi điều đó xuất hiện trong vài giây, thế rồi trong nhiều giờ và sau đó là trong nhiều ngày.
Và khi con người có thể giữ nguyên cảnh giác thậm chí một lần trong hai mươi bốn giờ thì người đó trở thành Phật. Sau đó sẽ không có vấn đề về quay trở lại, thế rồi mọi bóng tối đã biến đi. Thế thì cái bên trong của bản thể bạn tràn ngập ánh sáng; thế rồi bạn là ánh sáng đó - không phải rằng bạn là người quan sát ánh sáng đó mà chính bạn là ánh sáng. Chính vì vậy mà điều đó được gọi là chứng ngộ: con người trở thành ánh sáng, ánh sáng tinh khiết.
Tất cả các kinh cổ đều nói: ngay từ lúc ban đầu, Thượng đế đã tạo ra ánh sáng. Kinh Koran nói: Thượng đế nói hãy là ánh sáng và ánh sáng có đó. Điều đó thật ý nghĩa. Kinh nghiệm của tất cả những người đã trở nên thức tỉnh là chỉ có ánh sáng giữ nguyên. Cho nên bất kỳ điều gì giữ nguyên ở kết thúc thì phải là khởi đầu, khởi đầu là kết thúc, alpha là comega, khởi nguồn là mục tiêu. Thế thì chu kỳ là hoàn chỉnh; và chu kỳ hoàn thành thì bạn đã về đến nhà.
Anand có nghĩa là phúc lạc, sargam có là âm nhạc. Phúc lạc là âm nhạc, nó biến thành sự hài hòa. Con người bình thường giữ nguyên trong phân mảnh, bị chia, tách. Phần này sẽ hướng về phía bắc, phần kia sẽ hướng về phía nam; phần này muốn làm một cái gì đó và phần kia đơn giản là chống lại. Có sự bất hòa ghê gớm, và vì mối bất hòa, vì sự chia rẽ mà âm nhạc không thể xuất hiện.
Trở thành một duy nhất là trở nên tràn ngập âm nhạc. Đó là điều mà những người Zen gọi là âm thanh của tiếng vỗ tay bằng một tay. Thậm chí nếu dùng hai tay thì âm thanh cũng sẽ là âm thanh, nó sẽ là tiếng ồn. Nhưng khi chỉ có duy nhất một tay, thế thì một cái gì đó không thể nghe lại nghe được. Âm nhạc không nghe được đó luôn có ở đó, bạn không thể nghe được nó. Đó là giọng rất yên và nhỏ, nó bị thất lạc trong sự náo động.
Mọi người nghĩ họ có một tâm trí thực ra họ có nhiều. Trong trạng thái vô thức thông thường con người là đa tâm lý, anh ta có nhiều tâm trí và anh ta là đám đông thực sự. Bạn không phải là một người. DO vậy chúng ta liên tục lỡ sự hài hòa vĩnh hằng của tồn tại. Nó có đó ở những ngôi sao, nó có đó ở những dòng sông, nó có đó ở những núi cao. Nó cũng có ở trong chúng ta, cũng sự hài hòa như vậy, bởi vì chúng ta là một phần của cái toàn bộ này.
Con người phải tạo ra sư đồng nhất trong chính mình; con người phải trở thành cá thể. Chính xác theo nghĩa đen thì từ “cá thể” có nghĩa là không thể chia được. Khi con người trở nên không thể chia thì sẽ có âm nhạc, sẽ có phúc lạc. Phúc lạc và âm nhạc là hai khía cạnh của cùng một năng lượng. Trở nên phúc lạc và bạn sẽ cảm nhận nhiều âm nhạc trong cuộc đời bạn. Trở nên âm nhạc nhiều hơn và bạn sẽ cảm nhận nhiều phúc lạc trong cuộc đời bạn hơn.
Trong nhiều thời đại, trong tất cả các trường phái huyền môn trên thế giới, âm nhạc đã được sử dụng như là một trong những sự trợ giúp tuyệt vời nhất cho thiền, vì duy nhất mục đích này - bởi vì âm nhạc bên ngoài có thể kích hoạt âm nhạc bên trong, nó có thể tạo ra sự đồng bộ. Nghe âm nhạc bên ngoài, một cái gì đó có thể được khuấy động bên trong. Điều đó luôn xảy ra khi bạn nghe nhạc, âm nhạc hay tuyệt vời thì một cái gì đó bên trong bắt đầu biến thành sự hợp nhất, sự tĩnh lặng được tạo ra. Trong một vài khoảnh khắc, đám đông của quá nhiều tâm trí cãi cọ biến mất, nơi họp chợ trong bạn biến mất, đột nhiên tĩnh lặng xuất hiện.
Âm nhạc chỉ tuyệt vời nếu nó tạo ra tĩnh lặng bên trong; đó là tiêu chuẩn của âm nhạc vĩ đại. Âm nhạc hiện đại - nhạc jazz và nhạc pop - không bao giờ là âm nhạc. Nó không tạo ra tĩnh lặng trong bạn; ngược lại, nó chỉ phản ánh ồn ào bên ngoài bạn. Nó không ích gì cho thiền. Nhưng mọi người thích nó bởi vì nó thích hợp với ồn ào của họ; họ là ồn ào và âm nhạc hiện đại còn ồn ào hơn; nó ngập trong sự ồn ào của họ. Nhưng đó không phải là âm nhạc sâu sắc, nó chưa bao giờ là âm nhạc thực sự.
*
[Osho nói với chúng tôi về những thử nghiệm đã được tiến hành với cây và âm nhạc. Khi âm nhạc hiện đại được chơi gần cây thì chúng có xu hướng né tránh; khi âm nhạc cổ điển được chơi thì chúng phát triển gấp hai lần!]
Âm nhạc hiện đại đơn giản là phản ánh những hỗn độn bên trong, âm nhạc cổ điển phản ánh sự tĩnh lặng của những hiền nhân. Nó có thể được sử dụng như là phương tiện bên ngoài để kích thích sự hòa hợp bên trong bạn.
Nghe âm nhạc cổ điển, nghe âm nhạc cổ phương Đông, đó sẽ là sự hỗ trợ tuyệt vời cho bạn.
Anand có nghĩa là phúc lạc, vijien có nghĩa là chiến thắng, thắng lợi. Thắng lợi đáng giá duy nhất là đạt được phúc lạc; tất cả những thứ khác chỉ là sự lãng phí thời gian và cuộc sống. Thắng lợi duy nhất là chiến thắng chính mình.
Người làm chủ chính mình sẽ không bao giờ thống trị bất kỳ ai, thực tế họ không thể. Thậm chí nếu có cơ hội được trao cho thì họ cũng không thể thống trị người khác. Để thống trị người khác bạn phải chịu đựng sự thấp kém. Và người làm chủ chính mình không chịu đựng sự thấp kém hoặc không chịu đựng sự tự tôn. Họ chỉ đơn giản là không chịu đựng bất kỳ rắc rối nào, họ tự do khỏi mọi sự rắc rối phức tạp. Đó là ý nghĩa của chiến thắng nội tại: trở nên tự do khỏi mọi rắc rối phức tạp. Và trở nên tự do khỏi mọi rắc rối phức tạp là trở thành thiên đường.
Nhận xét
Đăng nhận xét