Chương XXIII - 23 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXIII - 23 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Anand có nghĩa là phúc lạc, hiram là từ Do Thái: nó có nghĩa là cao quý. Phúc lạc là cao quý khi nó nảy sinh một cách tự nhiên, không có bất kỳ nỗ lực nào từ phía bạn, khi nó là món quà tuyệt vời của Thượng đế. Bạn đã không xin, bạn đã không ước mong, bạn đã không yêu cầu. Nó được trao bởi sự tuôn chảy năng lượng của tồn tại và bạn chỉ là người nhận thụ động, chỉ là con thuyền rỗng, chỉ là bụng mẹ, nữ tính - chờ đợi với nhẫn nại lớn lao mà không phải những mong mỏi, sẵn sàng chờ đợi sự vô hạn, sự vĩnh hằng, nhưng không vội vã để chộp lấy một cái gì đó của tồn tại - đó là sự cao quý của tâm hồn.

Người cao thượng không bao giờ cầu xin, nhưng đón nhận tất cả những điều cần thiết. Cầu xin là không cao thượng; chờ đợi là cao thượng. Khi con người cầu xin, họ chỉ nhận được điều trần tục, tầm thường, không đáng kể. Khi con người không phải là kẻ ăn xin thì họ là hoàng đế - và là hoàng đế đối với toàn bộ tồn tại, toàn bộ vương quốc của Thượng đế.

Prem Laurent. Prem có nghĩa là tình yêu, laurent có nghĩa là biểu tượng của chiến thắng. Chỉ người yêu mới trở nên chiến thắng. Tình yêu bao hàm chiến thắng trong nó, đó là biểu tượng duy nhất của chiến thắng, nhưng quá trình yêu là rất mâu thuẫn. Nó là ngược đời vì nếu bạn muốn chiến thắng, bạn sẽ không bao giờ chiến thắng. Tình yêu chưa bao giờ muốn chinh phục, nhưng nó thực hiện sự chinh phục; sự tiếp cận không-chinh phục của nó chính là thắng lợi của nó. Không phải nó chỉ muốn chinh phục nó mà nó còn muốn từ bỏ. Nó muốn người khác, người yêu cũng chiến thắng; nhưng bị đánh bại trong tình yêu là chiến thắng. Đó là chiến thắng thực sự duy nhất.

Khi bạn ép buộc chiến thắng lên ai đó thì đó là bạo lực; nó vẫn giữ nguyên là hời hợt, và sớm hay muộn thì người khác cũng sẽ nổi dậy. Chỉ khi có tình yêu thì sự nổi dậy là không thể; nổi dậy là bất lực đối với tình yêu.

*


[Một sannyasin mới nói: tôi muốn thăm nhà thầy].

Bạn có thể! Lalita sẽ đón bạn. Nhưng đừng nói với bất kỳ ai khác!

*


[Một sannyasin sắp đi, nói: tôi thực sự sợ hãi khi tôi đến vào thời điểm này… ở đây và bị hủy hoại bởi ashram].

Nhưng điều đó không nên là nỗi sợ!

Không nên tạo ra nỗi sợ, không nên tạo ra niềm vui tuyệt vời!

Bởi vì đó là điều thực sự! Bị hủy hoại có nghĩa là di chuyển vào cuộc đời mới. Mỗi cái chết là ngày sinh mới. Và chết như người thầy là sinh ra như Thượng đế.

Nhưng tôi có thể hiểu, nỗi sợ nảy sinh; nỗi sợ là của tâm trí. Trái tim cảm nhận niềm vui và tâm trí cảm nhận nỗi sợ. Bởi vì bạn đã không đủ nhận biết để tạo ra sự phân biệt giữa hai, bạn trở nên bối rối và khó xử.

Bất kỳ khi nào trái tim nói bất kỳ điều gì thì bạn sẽ luôn nhận thấy nó đang theo hướng đúng. Bất kỳ khi nào trái tim cho phép, bạn sẽ cảm thấy niềm vui; và bất kỳ khi nào bạn cho phép cái đầu thì nó sẽ tạo ra nỗi sợ - bởi vì chỉ cái đầu là sẽ chết, trái tim không chết. Và cái chết của cái đầu sẽ trở thành cuộc đời mới của trái tim.

Cái đầu không phải là bạn, nó là kẻ thù của bạn, bởi vì nó đã trở thành người chủ - điều đó có nghĩa là bạn trở thành đầy tớ. Trái tim là người chủ thực sự, nhưng nhiều thứ đang trong tình trạng hỗn độn: thậm chí trái tim không phải là đầy tớ, cái đầu đã nhận toàn bộ vấn đề. Cái chết của cái đầu chỉ đơn giản là cái đầu không còn là người chủ nữa. không phải là cái đầu sẽ bị hủy hoại; nó sẽ được mang đến vị trí đúng của nó. Trái tim sẽ là người chủ và cái đầu sẽ là đầy tớ; thế thì sẽ có sự hài hòa sâu sắc.

Trái tim phải quyết định giá trị của cuộc đời, vận mệnh của cuộc đời, đích đến. Cái đầu chỉ việc tìm ra phương tiện và những phương pháp để đạt tới những giá trị đó. Chức năng của nó như kỹ thuật viên.

Đừng lo lắng!… không cần gì phải sợ. Tôi đang thực hiện công việc của mình - bạn thực hiện công việc của bạn!

Anand có nghĩa là phúc lạc, pantha có nghĩa là con đường - phúc lạc là con đường. Trở nên phúc lạc có nghĩa là trở nên vui đùa hoan hỉ, trở nên phúc lạc có nghĩa là trở nên thiền định; trở nên phúc lạc là thờ phụng Thượng đế. Tất cả những điều khác chỉ là nghi lễ. Nếu con người phúc lạc thì họ không cần tới bất kỳ ngôi đền nào, bất kỳ miếu thờ nào. Con người đã cầu nguyện bằng chính sự phúc lạc của mình, người đó đã dâng hiến chính mình cho Thượng đế - và đó là sự dâng hiến thực nhất, bởi vì phúc lạc là sự tuôn chảy của tâm thức bạn.

Nếu con người phúc lạc, họ không cần nghĩ về tôn giáo, về Thượng đế; những thứ đó là vớ vẩn. Những thứ đó sẽ xuất hiện bởi chính họ khi thời điểm chín muồi.

Cho nên học một điều duy nhất: làm cách nào giữ nguyên trong phúc lạc. Mặc dù hoàn cảnh là không phù hợp, mặc dù có bóng tối quanh bạn, mặc dù nhiều điều đang sai hướng, bạn vẫn có thể giữ nguyên phúc lạc - bởi vì phúc lạc không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài, nó không có gì liên quan với hoàn cảnh bên ngoài.

Phúc lạc phụ thuộc vào khả năng của bạn để trở nên nhận biết; nó là sản phẩm phụ của nhận biết. Nếu bạn có thể chứng kiến bất kỳ điều gì đang xuất hiện, bạn sẽ trở nên phúc lạc. Nếu đau đầu và bạn có thể chứng kiến, đau đầu sẽ có đó nhưng bạn sẽ phúc lạc. Thậm chí nếu con người đang hấp hối, cái chết sẽ xuất hiện nhưng con người sẽ chết trong phúc lạc.

Phúc lạc không phải do những thứ bên ngoài gây ra, cho nên nó không thể bị lấy khỏi bởi những thứ bên ngoài. Nó là một cái gì đó phụ thuộc vào sự chứng kiến của bạn - do vậy bạn có thể phúc lạc hai mươi bốn giờ hàng ngày. Trong đau khổ con người có thể phúc lạc, khi ốm đau con người có thể phúc lạc, bởi vì tất cả những thứ đó chỉ là ngoại vi. Và ở trung tâm, nếu con người có thể giữ nguyên cảnh giác, quan sát, theo dõi, thế thì con người không đồng dạng với bất kỳ thứ gì đang diễn ra bên ngoài.

Sự không đồng dạng đó là phúc lạc. Và phúc lạc là con đường của bạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho