Chương IV - 4 tháng giêng năm 1979
Chương IV - 4 tháng giêng năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
[Prempida:] Con người giữ nguyên như cây nến không được thắp sáng trừ khi tình yêu xuất hiện và nhận chìm anh ta, khuất phục anh ta. Duy nhất ánh sáng tình yêu mang bóng tối bên trong đi. Không có tình yêu thì thế giới bên trong hoàn toàn tăm tối, thậm chí không thể có một tia sáng nếu không có tình yêu. Không phải ngẫu nhiên mà mọi người không nhìn vào trong bởi không có gì để nhìn, hoàn toàn tối, tối khủng khiếp và vô cùng hiu quạnh. Trong bóng đêm con người phải đối mặt với tất cả mọi nỗi sợ hãi và ác mộng.
Các hiền nhân đã từng nói từ xa xưa: nhìn vào bản thân, biết chính ngươi. Nhưng không ai nghe vì lý do đặc biệt. Bạn có thể nhìn vào trong chỉ nếu có một cái gì đó đẹp, một cái gì đó làm bạn say mê, một cái gì đó hấp dẫn bạn. Thế giới bên ngoài nhìn hay hơn, cho nên mọi người nhìn ra bên ngoài. Có thể Socrates nói: nhìn vào trong; có thể Phật nói: biết chính ngươi; mọi người nghe nhưng không ai chú ý. Lý do là: bất kỳ khi nào họ nhìn vào trong thì chỉ thấy toàn bóng tối. Phật nói về cái đó là gì vậy? Nó nhìn quá tối tăm!
Thực tế, tâm lý hiện đại nói rằng những người không ngừng quan tâm đến thế giới bên trong là bệnh hoạn, tâm thần, nhút nhát, những người không nhìn quá rốn; và họ sử dụng mọi dạng chỉ trích. Tâm lý hiện đại cũng đúng, bởi vì như là bạn, nếu bạn nhìn vào trong bạn sẽ tâm thần. Bạn sẽ có xu hướng tự sát nào đó, bạn sẽ khổ tâm, nếu không tại sao bạn lại nhìn vào một cái gì đó xấu xa, như ác mộng?
Phật đã đúng: biết chính ngươi. Làm thế nào tìm ra được ý nghĩa nào đó của tâm lý hiện đại và tâm lý cổ đại? Điều đó chỉ có thể thông qua tình yêu. Đầu tiên, học làm cách nào để yêu. Tình yêu mang đến ánh sáng, tình yêu mang đến niềm vui, tình yêu mang đến lễ hội. Thế thì không cần thiết phải có ai đó thuyết phục bạn nhìn vào trong mà bạn sẽ tự nhìn vào trong. Cái bên trong trở thành trạng thái quá lâng lâng đến mức cái bên ngoài nhìn rất mờ nhạt, xanh xao. Chỉ khi đó thì sự chuyển hướng mới xảy ra. Chỉ có tình yêu mới có thể trở thành cây cầu để bạn hướng từ ngoài vào trong mà không trở thành thần kinh, bệnh hoạn. Và thế thì ở bên trong là vô cùng giá trị; đó là sự toàn vẹn, thể chất tinh thần.
Prem có nghĩa là tình yêu, gyan có nghĩa là sự sáng suốt, thấu hiểu - sáng suốt, thấu hiểu xuất hiện thông qua tình yêu. Kiến thức xuất hiện từ cái đầu; sự sáng suốt, thấu hiểu xuất hiện thông qua trái tim. Kiến thức là hiểu biết; sự sáng suốt, thấu hiểu là cảm nhận. Con người không thể am hiểu nếu không có sự giáo dục, nhưng con người có thể sáng suốt, thấu hiểu mà không có bất kỳ sự giáo dục nào.
Sự thấu hiểu, sáng suốt không có gì liên quan tới thông tin, nó có một cái gì đó liên quan tới nhận biết. Thông tin xuất phát từ bên ngoài, nhận biết tuôn ra từ bên trong bạn, đó là suối nguồn bên trong tuôn trào ra. Kiến thức chỉ là sự thông thạo bên ngoài; sự thấu hiểu, sáng suốt là kiến thức thực sự. Kiến thức làm ra vẻ biết; sáng suốt biết. Kiến thức giống như con vẹt, vay mượn, bạn lập lại những người khác. Nhiều nhất thì trí nhớ bạn cũng được làm đầy, nhưng sự trống rỗng bên trong vẫn giữ nguyên như trước.
Cho nên có nhưng kẻ ngu ngốc nhưng lại là những người rất thành thạo trên thế gian và điều ngược lại cũng đúng; có những người vô cùng sáng suốt nhưng lại không có bất kỳ kiến thức nào. Cho nên có dạng người ngu dốt biết - người sáng suốt; và cũng có người biết ngu dốt - người am hiểu, thành thạo.
Con người sống bằng trái tim là ngớ ngẩn trong hoàn cảnh rằng họ không không biết bất kỳ điều gì từ bên ngoài. Sự ngu ngốc của họ là một dạng trong trắng, nhưng từ sự trong trắng đó có một cái gì đó phát triển. Bởi vì đó là của bạn, nó chuyển hóa bạn, và bởi vì nó là của bạn cho nên nó không thể bị lấy đi khỏi bạn; thậm chí cái chết cũng không có khả năng đánh bại nó.
Prem có nghĩa là tình yêu, bhakta có nghĩa là sự mộ đạo, người mộ đạo. Có ba giai đoạn cho người tìm kiếm. Giai đoạn thứ nhất là người học, sinh viên; sự tiếp cận của anh ta là của nghiên cứu, của tò mò, anh ta muốn thu thập mọi thông tin. Anh ta chỉ có thể tìm thấy những thầy dậy, anh ta sẽ không bao giờ tìm ra bậc thầy. Sự tìm kiếm của anh ta là người thầy dậy, người có thể dậy anh ta, mà không phải bậc thầy, người có thể chuyển hóa anh ta. Sự tìm kiếm của anh ta là người thầy dậy bởi vì anh ta nghĩ rằng sự thật có thể được dậy. Sự thật không thể được dậy, nó chỉ có thể bị mắc, bị nhiễm, nó giống như sự lây nhiễm. Không phải là vấn đề bậc thầy nói với bạn điều gì. Đó là sự giao cảm sâu sắc với bậc thầy, hòa hợp với bậc thầy. Thế thì có một cái gì đó được chuyển giao, không nói bằng miệng, không hiển hiện, mà là một cái gì đó chắc chắn được chuyển giao, và sự chuyển giao bên ngoài kinh sách đó là sự khởi đầu của cuộc đời mới. Nhưng điều đó không thể xuất hiện đối với người học, sinh viên; ngay từ đầu anh ta đã không khao khát điều đó.
Giai đoạn thứ hai là của môn đệ, nó cao hơn của người học. Anh ta phải được chuyển hóa. Anh ta không chỉ tìm kiếm thông tin mà còn tìm kiếm sự chuyển hóa. Anh ta sẽ tìm kiếm bậc thầy. Anh ta sẽ không quan tâm hoặc không thỏa mãn với những thầy dậy, anh ta sẽ không thỏa mãn với những kinh sách; anh ta sẽ cần hiện tượng sống động sao cho anh ta có thể tham gia. Nhưng đối với môn đệ, mặc dù anh ta từ bỏ, anh ta vẫn giữ nguyên. Tự từ bỏ vẫn là sự từ bỏ của anh ta. Đó là quyết tâm của anh ta, đó là quyết định từ bỏ của anh ta; và khi đó là quyết tâm của bạn, bạn có thể bỏ rơi nó ở bất kỳ thời điểm nào, bạn có thể rút lui. Môn đệ có thể bỏ bậc thầy. Cùng bậc thầy hay không đó là lựa chọn của môn đệ. Nếu anh ta nói đồng ý cùng bậc thầy thì điều đó cũng chính là quyết định của anh ta. Bản ngã của anh ta vẫn còn hoạt động. Anh ta ở trạng thái tốt hơn người theo học, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp cùng bậc thầy.
Trạng thái thứ ba là của người mộ đạo, của bhakta. Anh ta từ bỏ và sự từ bỏ không phải là quyết tâm của anh ta; anh ta chỉ đơn giản là cho phép nó xuất hiện. Anh ta không thể nói “tôi đã từ bỏ”. Anh ta chỉ đơn giản nói, “từ bỏ đã xuất hiện với tôi”. Sau đó sẽ không có việc quay trở lại, anh ta biến vào bậc thầy, và chỉ khi bạn biến vào bậc thầy thì bậc thầy mới có thể biến vào bạn. Thế thì những đường biên biến mất: có cuộc gặp mặt, sự hợp nhất thực sự, và trong sự hợp nhất đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất - trải nghiệm của satori, samadhi, nhập định, sự thật, thiêng liêng, hoặc bạn có thể gọi đó là bất kỳ điều gì.
Tên bạn có nghĩa: tình yêu mộ đạo. Nên nhớ giai đoạn thứ ba phải đạt được. Nếu môn đệ đi đúng hướng thì anh ta sẽ trở thành người mộ đạo; nếu người theo học đi đúng hướng thì anh ta sẽ trở thành môn đệ. Nếu hướng đi là đúng đắn, chân thật, đích thực thì vào một ngày, cả hai: người theo học và môn đệ sẽ trở thành người mộ đạo.
Trở thành người mộ đạo là nở hoa. Đó là điều thần diệu. Ngay lập tức mọi rắc rối của bạn sẽ biến mất cứ như chúng chưa tồn tại trước đó, cứ như bạn thức tỉnh từ cơn ác mộng của bạn và bây giờ bạn biết đó chỉ là giấc mơ.
Nên nhớ, đó là mục đích: con người phải trở thành người mộ đạo và chỉ khi sự mộ đạo nảy sinh thì con người mới sẵn sàng đón nhận sự thật. Những người theo học chỉ thu lượm thông tin về sự thật. Người mộ đạo uống nó trong tính toàn bộ của họ.
Nên nhớ, hạnh phúc con người không giá trị gì nhiều. Đó chỉ là thời điểm, đó chỉ là quên ít hay nhiều. Cuộc sống tràn ngập nỗi đau khổ. Trong thời điểm hạnh phúc bạn quên những nỗi đau khổ này nhưng chúng không biến mất. Khi thời điểm hạnh phúc qua đi thì chúng sẽ quay trở lại với sự trả thù và thời điểm hạnh phúc sẽ để mặc bạn chìm ngập trong thất vọng. Bạn không thể nắm giữ nó, không có cách nào để giữ nó mãi mãi. Bởi chính bản chất của mọi vấn đề rằng, hạnh phúc con người chỉ có thể là thời điểm, bởi vì trong cuộc sống mọi thứ liên tục thay đổi, không gì giữ lại theo thời gian.
Hạnh phúc linh thiêng là hạnh phúc xuất hiện mà không bao giờ ra đi. Nó không thuộc về thời gian, nó là một phần của vĩnh hằng. Và khi bạn thực sự hạnh phúc, không phải là thời điểm, thì phúc lành xuất hiện. Bấy giờ con người có thể cảm nhận phúc lành của bản thể sống động, vì cảm nhận đó mà con người cũng có thể ban phúc toàn bộ tồn tại.
Hãy để cho sannyas trở thành sự tìm kiếm hạnh phúc linh thiêng và phúc lành.
Subhoda có nghĩa là thức tỉnh. Đó là kỹ thuật nền tảng mà Phật đã cống hiến cho nhân loại.
Thức tỉnh có nghĩa là không làm bất kỳ điều gì một cách máy móc mà thực hiện với toàn bộ nhận biết. Đi bộ thì cũng phải bước đi với sự cảnh giác. Bạn có thể bước đi mà không cảnh giác. Cảnh giác là không cần thiết; có một phần robot trong đầu, nó liên tục thực hiện điều đó. Bạn có thể ăn mà không nhận biết, nó có thể trở thành thói quen. Bạn có thể nghe, bạn có thể nói chuyện, bạn có thể sống toàn bộ cuộc đời bạn mà không nhận biết, nhưng đó là cuộc đời hoàn toàn vô nghĩa. Bạn sẽ không bao giờ tình cờ biết bạn là ai. Bạn sẽ thực hiện rất nhiều điều nhưng bạn sẽ không bao giờ biết người thực hiện này là ai. Nhiều điều sẽ đến và đi trong cuộc đời bạn, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết tất cả những cuộc chơi này trước mặt ai. Bạn sẽ biết bộ phim trên màn hình nhưng bạn sẽ không bao giờ biết người đang nhìn vào bộ phim; và lỡ người đó có nghĩa là lỡ tất cả.
Cách duy nhất không lỡ nó là hành động với nhận biết, cảnh giác, quan sát, luôn trong trạng thái chứng kiến. Bước đi, bạn vẫn là người đang chứng kiến trong sâu thẳm trái tim, giống như tấm gương phản chiếu những gì đang diễn ra. Ăn, bạn là tấm gương. Ngay bây giờ khi lắng nghe tôi, bạn có thể nghe theo hai cách. Một là cách máy móc bởi vì bạn có tai nên bạn có thể nghe. Nhưng đó sẽ chỉ là nghe, không phải là lắng nghe. Bạn có thể nghe một cách ý thức, toàn bộ sự tỉnh táo của bạn có đó phía sau tai. Toàn bộ quá khứ đã trôi qua, không có tương lai: bạn chỉ ở đây tại thời điểm này, hoàn toàn nhận biết với những gì được nói với bạn, uống nó trong tuyệt đối say mê.
Đó là lưu tâm, và đó là chìa khóa cho bạn. Sử dụng nó nhiều nhất trong khả năng bạn có thể; bạn không thể sử dụng nó quá độ. Và bạn càng sử dụng nó nhiều thì bạn sẽ càng nhận ra tính toàn vẹn tuyệt vời đang nảy sinh trong bạn. Một cái gì đó gần như đang bắt đầu ở trung tâm sâu thẳm thực tại bạn; bạn trở nên kết tinh.
Gurdjieff thường nói rằng chỉ con người cảnh giác mới có linh hồn; những người khác chỉ nghĩ rằng họ có linh hồn nhưng sự thực là họ không có. Ông ta đúng. Với đa số thì linh hồn ngủ quá say đến mức gần như không có linh hồn. Nó phải được kích động để thức dậy và đó là ý nghĩa của subhoda.
Deva có nghĩa là linh thiêng, rita có nghĩa là tuyệt đối trống rỗng - và trống rỗng linh thiêng. Và đó là điều tuyệt vời nhất có thể xuất hiện với bất kỳ người nào. Khi bản ngã biến đi, con người là trống rỗng. Khi tất cả những ý nghĩ biến đi, con người là trống rỗng. Khi không ước mong còn lại, con người là trống rỗng. Bản ngã, những ước mong, những ký ức, tưởng tượng - tất cả biến đi. Toàn bộ cuốn phim đã biến đi, chỉ còn lại màn hình trắng trống rỗng; đó là trạng thái của thiền. Chỉ trong trạng thái trống rỗng đó đấng linh thiêng mới hạ xuống. Trong sự trống rỗng đó bạn trở thành bụng mẹ, và chỉ trong bụng mẹ đó đấng linh thiêng mới có thể tái sinh.
Vẻ đẹp của phụ nữ là ở chỗ, cô ấy có một cái gì đó giống như bụng mẹ trống rỗng trong sự sống của cô ấy. Sự sống tuôn chảy từ bụng mẹ trống rỗng đó. Đây là hiện tượng tự nhiên; cũng còn có hiện tượng tâm linh song hành cùng nó một cách chính xác. Về mặt tâm linh con người trở nên trống rỗng sao cho họ trở thành bụng mẹ về mặt tâm linh, thời điểm con người trở thành bụng mẹ thì cũng là lúc con người mang thai đấng linh thiêng, con người lại một lần nữa được sinh ra. Bạn đã biến mất và đấng linh thiêng đã chiếm hữu bạn.
Bạn có một cái tên đẹp; bây giờ bạn phải biến nó thành điều thực sự trong cuộc đời bạn. Nó có thể được nhận ra! Và đó là toàn bộ mục đích công việc của tôi: giúp bạn trở nên hoàn toàn trống rỗng sao cho đấng linh thiêng có thể có không gian trong bạn, nếu không sẽ là quá nhiều rác rưởi, quá nhiều những vật dụng không cần thiết, không còn lại khoảng không gian nào.
Toàn bộ công việc của tôi là tạo ra không gian trọng bạn - tất cả đó là sannyas - và khi không gian đó sẵn sàng thì bạn không cần thực hiện bất kỳ điều gì nữa. Không gian quan trọng đó là đủ để kéo Thượng đế vào trong bạn, chính không gian tuyệt vời đó trở thàn từ trường lực hấp dẫn…
Xuất hiện mãi mãi. Mọi sannyasin của tôi, sớm hay muộn phải xuất hiện mãi mãi! Không bao giờ quay trở về!
Dơ hai tay bạn lên, nhắm mắt lại và cảm nhận rằng bạn đang đứng dưới thác nước vĩ đại. Hãy để cho cơ thể bạn hưởng thụ thác nước - sự mát mẻ của nó, niềm vui sướng của nó.
Tên mới có ý nghĩa lớn lao. Tên mới chứa đựng tất cả quá khứ của bạn; nó chính là trung tâm mà toàn bộ quá khứ của bạn được thu xếp xung quanh. Khi tên cũ bị bỏ rơi thì toàn bộ quá khứ biến mất. Sự đứt đoạn được tạo ra và đứt đoạn với quá khứ là bước nhảy vĩ đại, bởi vì sau đó bạn có thể trong hiện tại.
Trong ngôn ngữ Do Thái cổ, từ tên có nghĩa rằng điều đó biến bạn thành duy nhất. Người ta cũng nói rằng trong những kinh Do Thái cổ, Thượng đế biết tên của mọi người. Điều đó đơn giản là Thượng đế biết bạn trong sự duy nhất, không thể khác được. Nếu bạn đang giả vờ thành một người nào đó, Thượng đế sẽ không bao giờ biết bạn. Nếu bạn cố để thành Phật hoặc Christ hoặc thánh Francis thì Thượng đế sẽ không bao giờ biết bạn. Người chỉ biết bạn như là bạn, trong tính tuyệt đối duy nhất của bạn, và cái tên làm cho bạn thành duy nhất.
Khi cái tên được trao cho bạn bởi bậc thầy, nó không đơn giản là cái nhãn, không phải là công dụng mà nó chỉ ra một cái gì đó của tiềm năng trong bạn. Nó có thể trở thành chìa khóa cho công việc bên trong.
Những người Do Thái cũng thường tin rằng con đường duy nhất để biết tên của một ai đó là yêu người đó. Tuyên bố kỳ lạ, nhưng nếu bạn nhớ lại ý nghĩa của từ “tên” - điều đó tạo ra tính cá thể duy nhất - thế thì điều đó là đơn giản. Làm cách nào bạn biết tính duy nhất của con người trừ khi bạn yêu anh ta? Vẻ bề ngoài anh ta chỉ là con số. Vẻ bề ngoài anh ta chỉ là gã thư ký, trưởng ga, giáo viên phổ thông, y tá, bác sĩ, kỹ sư, người này, người kia. Bây giờ, nếu bạn là bác sĩ bạn có thể được thay thế; nếu bạn chết bác sĩ khác sẽ thay thế chỗ của bạn. Thế gian sẽ không nhớ đến bạn như là vị bác sĩ, bạn sẽ không được nhớ đến. Nhưng nếu chúng ta nhìn vào cốt lõi sâu thẳm nhất của bạn như là cá thể thì không ai có thể thay thế bạn. Bạn là duy nhất. Bạn chưa từng là trước đó, bạn sẽ không bao giờ trở lại như vậy. Không có ai đã từng giống bạn và không ai sẽ giống bạn mà bạn là tuyệt đối duy nhất.
Sự duy nhất này là món quà của Thượng đế và tính duy nhất này chỉ có thể được biết đến trong tình yêu sâu sắc, bởi vì chỉ trong tình yêu bạn mới thư giãn, chỉ trong tình yêu bạn mới đặt áo giáp của bạn bên cạnh. Chỉ trong tình yêu bạn mới cho phép mình là không thể bảo vệ. Chỉ trong tình yêu bạn mới có thể tin rằng người khác sẽ không hại bạn, cho nên bạn mới có thể cho phép người khác vào trong phần sâu nhất, tinh tế nhất của bản thể bạn.
Mối quan hệ giữa bậc thầy và môn đệ là mối quan hệ tình yêu. Chính vì vậy mà tôi trao cho bạn tên mới và trao tên mới cho mọi sannyasin. Đó là sự thấu hiểu, sáng suốt của tôi cho bạn, đó là tầm nhìn của tôi cho bạn, đó là sự thấm đẫm của tôi vào tính duy nhất của bạn.
Anand có nghĩa là phúc lạc, bồ tát có nghĩa là người về cốt lõi là Phật, là Phật trong hạt mầm. Chỉ cần một chút đất màu và lòng dũng cảm chết trong đất màu. Khi hạt mầm chết, cây được sinh ra.
Sangitam có nghĩa là âm nhạc thuần khiết. Con người là nhạc cụ, thực tế không chỉ một nhạc cụ mà là nhiều nhạc cụ. Và nếu chúng ta không biết làm cách nào để chơi những nhạc cụ này thì cuộc đời trở thành câu chuyện của kẻ ngốc, tràn ngập sự ồn ào điên khùng mà không có ý nghĩa gì. Nó trở thành sự hỗn độn, chỉ là sự ồn ào vô nghĩa, chỉ là những câu lắp bắp vô nghĩa. Nhưng nếu chúng ta biết chơi những nhạc cụ đó thì niềm vui tuyệt vời sẽ xuất hiện. Nếu con người biết làm cách nào để chơi những nhạc cụ đó một cách hài hòa thì anh ta có thể trở thành dàn nhạc. Và chỉ khi con người là dàn nhạc thì anh ta mới có giá trị để dâng tặng chính mình cho Thượng đế. Đây là điều có thể và cũng không phải là điều quá khó khăn, bởi vì đây là tiềm năng tự nhiên của chúng ta.
Con người sinh ra là bản nhạc vĩ đại, là bài ca tuyệt vời. Nhưng con người cũng còn phải nhớ rằng sinh ra không phải là cuộc sống. Sinh ra chỉ trao bạn cơ hội để sống hoặc không sống. Nếu ban sử dụng nó một cách đúng đắn bạn sẽ đạt được cuộc sống. Nếu bạn sử dụng nó không đúng đắn thì bạn sẽ chỉ sống trong buồn chán, đau khổ, kéo lê gánh nặng; không có điệu vũ cho chân bạn, không bài ca trong trái tim bạn, và bạn sẽ không có khả năng dâng tặng bất kỳ điều gì cho Thượng đế.
Cây có thể dâng tặng những bông hoa và hương thơm của nó, chim muông có thể dâng tặng những bài ca của chúng, và con công có thể dâng tặng điệu múa của nó. Con người cũng có một cái gì đó để dâng tặng, và anh ta có một cái gì đó để dâng tặng mà không ai khác có thể dâng tặng - không thú, không chim muông, không cây cối: con người có giai điệu của tâm thức để dâng tặng.
Prashant có nghĩa là bình yên sâu sắc, tĩnh lặng tuyệt vời. Tâm trí tràn ngập âm thanh, nhưng ngay phía sau âm thanh là sự tĩnh lặng. Chúng ta phải đào lên một chút, giống như bạn đào đất; bạn có thể tìm ra những nguồn nước dưới vài lớp đất - chúng luôn có ở đó. Giống như thế này; trong sâu thẳm của tâm hồn có sự tĩnh lặng, tuyệt đối tĩnh lặng; nó chưa bao giờ bị quấy nhiễu - nó không thể bị quấy nhiễu - nhưng vẫn có những lớp của tiếng ồn.
Bạn phải đào sâu và bạn phải rất kiên nhẫn, bởi vì khi bạn bắt đầu đào giếng, đầu tiên bạn tình cờ ặp những rác rưởi, những vỏ hộp và những túi nhựa mà mọi người đã vứt ra nó. Đừng chán nản mà hãy tiếp tục đào.
Thế thì bạn sẽ tình cờ gặp vài tảng đá và đất rất rắn, nhưng đừng sợ hãi. Đừng bắt đầu nghĩ rằng “Đất quá cứng, làm sao ở đó lại có thể có nước?”, chỉ liên tục đào. Bạn sẽ gặp đất nhão và đó là sự khởi đầu của niềm vui. Những tín hiệu đầu tiên xuất hiện đã chỉ ra rằng bạn đang đúng hướng. Liên tục đào. Ngay lập tức, bạn sẽ không tìm ra nước sạch, nước tinh khiết, đầu tiên sẽ là nước bùn, nhưng vẫn tiếp tục đào và bạn sẽ nhanh chóng tìm ra những mạch nước tinh khiết.
Theo cách tương tự con người phải đào cái giếng vào thực tại của chính mình, và tình cờ nhận ra những lớp tương tự, nhưng nếu con người đủ kiên nhẫn thì sẽ nhận ra những mạch nước của cuộc đời.
Đó chính là điều mà Jesus đã nói với người phụ nữ ở giếng. Ông ấy đang khát và ông ấy hỏi người phụ nữ ở giếng “Xin hãy cho tôi một chút nước để uống”. Người phụ nữ nhìn vào ông ấy và nói, “Nhưng tôi thuộc về tầng lớp rất thấp hèn, và mọi người thuộc tầng lớp của ông không chấp nhận nước của chúng tôi. Ông có biết điều đó không?” Jesus nói “Xin hãy tha thứ cho tất cả điều đó - hãy cho tôi nước và tôi cũng sẽ cho bà một ít nước từ giếng của tôi. Nước của bà sẽ làm cho tôi đỡ khát chỉ trong một vài thời điểm, nhưng nước của tôi sẽ giải cơn khát cho bà mãi mãi”. Ông ấy đã nói về cái giếng đó.
Thiền là hệ phương pháp để đào vào bản thể bạn, để tìm ra sự yên tĩnh, bình lặng sâu sắc, và trong ngôi đền của sự yên tĩnh và bình lặng đó có vị thần của tất cả những vị thần. Bạn tình cờ biết đấng linh thiêng chỉ khi bạn biết sự bình lặng sâu sắc, sự yên tĩnh vĩnh hằng này.
*
[Cặp vợ chồng sannyasin đang có mặt. Người phụ nữ nói rằng chồng của cô ấy đã chơi bạc hết tiền và cô ấy không biết làm thế nào bởi vì điều đó gây ra nhiều khó khăn].
[Với người chồng], dừng điều này lại, đơn giản là chấm dứt. Đừng biến điều đó thành rắc rối. Tôi sẽ dậy cho bạn những cách đánh bạc hay hơn! Trò chơi bạn đang chơi với tiền đã là gì đâu? Hãy đánh bạc với cuộc đời và đó là sannyas! Hãy quên điều đó đi. Điều đó có thể được thực hiện bởi bất kỳ con người ngu ngốc nào: điều đó là không thông minh. Tôi sẽ dậy bạn một vài cách thông minh để đánh bạc.
[Với người vợ] đừng lo lắng - anh ta sẽ dừng!
*
[Một sannyasin quay trở về từ phương Tây nói: một cái gì đó về đấu tranh trong tôi đã biến mất, nhưng tôi cũng cảm nhận nhiều về sự tê liệt… thiếu sự hăng hái. Điều này có vẻ không đúng, và điều kia cũng có vẻ không đúng. Tôi không cảm thấy còn trái tim nữa].
Không có gì phải lo lắng về điều đó, khoảng thời gian này sẽ trôi qua. Nó luôn xuất hiện, đó là chu kỳ ngắn ngủi. Khi tất cả những điều bạn biết trở thành vô nghĩa, và vào lúc những điều ý nghĩa được biết đến thì khoảng thời gian trống thứ hai sẽ xuất hiện. Không việc gì phải lo lắng.
*
[Sannysin liệt kê danh sách bảy nhóm mà anh ta đã tham gia].
Bạn đã tham gia bất kỳ nhóm nào như là Vipasana hoặc Zazen chưa?… đó sẽ là điều hợp lý trong khoảng thời gian này. Thực hiện Vipassana và sau đó chúng ta sẽ nhìn xem điều gì là cần đến. Và chỉ ở đây; điều đó sẽ qua đi. Ổn thôi!
*
[Một sannyasin nói, gần đây cô ấy đã có những giấc mơ khủng khiếp. Cô ấy đã tham gia nhiều nhóm].
Thực hiện những điều đó và sau thôi miên hãy nhắc tôi. Những giấc mơ đó sẽ biến mất. Không có gì phải lo lắng về chúng. Thực tế chúng phải luôn có đó; bây giờ, điều đó đơn giản chỉ ra bạn đã có khả năng nhớ lại chúng, thế thôi. Hàng triệu người liên tục mơ nhưng họ không nhớ. Khi nhận biết của bạn trở nên một chút mãnh liệt thì bạn bắt đầu nhớ lại.
Nếu bạn hỏi nhiều người, bạn sẽ nhận thấy nhiều người sẽ nói rằng họ không bao giờ mơ, điều đó là không đúng. Những nhà nghiên cứu khoa học nói rằng mọi người đều mơ, trừ khi con người trở thành Phật. Và không phải một hoặc hai giấc mơ; trong tám tiếng ngủ thì sáu tiếng trong giấc mơ. Chỉ hai tiếng trong trạng thái không mơ, và không phải là hai tiếng liên tục - ít phút ở đây và ít phút ở kia. Sáu tiếng ngủ trong tràn ngập mơ.
Những giấc mơ của bạn phản chiếu cuộc đời bạn. Cuộc đời bạn là ác mộng; cuộc đời của mọi người là ác mộng của những căng thẳng, buồn bực, đau khổ, lo lắng. Tất cả chúng xuất hiện trong giấc mơ và tất cả chúng xuất hiện với sự mãnh liệt ghê gớm, mọi thứ nhỏ bé trở thành khủng khiếp. Tâm trí mơ là tâm trí của trẻ nhỏ. Nếu đứa trẻ nhìn vào con mèo thì nó sẽ tuyên bố với người mẹ “Con đã nhìn thấy sư tử!” đó chính là giấc mơ!
*
Nhận xét
Đăng nhận xét