Chương I - 1 tháng 1 năm 1979
Chương I - 1 tháng 1 năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
[Nhân viên phụ trách truyền thông của Ashram hỏi: Thưa Osho, thông điệp của thầy cho nhân loại nhân dịp năm mới là gì?]
Thông điệp của tôi là đơn giản. Thông điệp của tôi là con người mới, Homo Novus. Khái niệm cũ về con người là thế này hoặc thế kia; vật chất hoặc tinh thần, đạo đức hoặc đồi bại, tội đồ hoặc thánh nhân. Điều đó cơ bản dựa trên sự chia, sự tách. Điều đó đã tạo ra một nhân loại tâm thần phân liệt. Toàn bộ quá khứ của loài người là bệnh hoạn, ốm yếu, điên khùng. Trong ba nghìn năm, năm nghìn cuộc chiến tranh đã nổ ra. Đây là điều tuyệt đối điên khùng không thể tin được. Đây là điều ngu ngốc, không thông minh, bất nhân tính.
Khi bạn chia con người thành hai, bạn tạo ra đau khổ và địa ngục cho họ. Họ chưa bao giờ có thể là khỏe mạnh và chưa bao giờ có thể là toàn bộ, một nửa bị từ chối sẽ liên tục trả thù. Nó sẽ không ngừng tìm ra những giải pháp và những phương tiện để đánh bại phần bạn đã được áp đặt lên chính bạn. Bạn sẽ trở thành cuộc tranh luận, trở thành nội chiến. Trường hợp đó đã từng xảy ra trong quá khứ.
Trong quá khứ, chúng ta không có khả năng tạo ra con người thực sự mà chỉ là người máy. Người máy nhìn giống con người nhưng hoàn toàn què quặt, hoàn toàn tê liệt. Con người đó không được phép nở hoa trong tính toàn bộ của mình. Con người đó là một nửa, và bởi vì là một nửa cho nên họ luôn căng thẳng và đau khổ; họ không thể hoan hỉ, sướng vui. Chỉ con người trong toàn bộ thì mới có thể đắm say vui sướng. Vui mừng lễ hội là hương thơm của tính toàn bộ.
Chỉ có cây sống trong toàn bộ thì sẽ nở hoa. Con người còn chưa nở hoa.
Quá khứ quá tối tăm và buồn thảm. Đó đã từng là đêm đen của tâm hồn. Và bởi vì nó là hà khắc cho nên nó buộc phải là hung hăng. Nếu một cái gì đó bị kìm nén thì con người trở nên hung hăng, mất hệt mọi phẩm chất nhẹ nhàng. Cho đến bao giờ họ vẫn luôn là vậy. Chúng ta đã đến nơi mà cái cũ phải bị bỏ đi và cái mới phải được báo trước. Con người mới sẽ không là thế này hoặc thế kia; con người mới phải là cả hai. Con người mới sẽ là thế tục và linh thiêng, trần tục và thanh tao. Con người mới sẽ chấp nhận tính toàn bộ của mình và sẽ sống với điều đó mà không có sự chia, tách bên trong. Tính cao đẹp của con người mới sẽ không đối nghịch với tính xấu xa, đạo đức của con người mới sẽ không đối nghịch với đồi bại; con người mới sẽ biết không có sự đối nghịch nào. Con người mới sẽ vượt lên lưỡng cực, sẽ không bị tâm thần phân liệt. Với con người mới sẽ xuất hiện thế giới mới, bởi vì con người mới sẽ nhận thức được con đường khác về phẩm chất và người đó sẽ sống cuộc đời hoàn toàn khác, chưa từng được sống trước đó. Người đó sẽ trở thành người huyền môn, nhà thơ, nhà khoa học hoàn toàn khác. Người đó sẽ không chọn và chính người đó sẽ là con người không lựa chọn.
Đó là điều tôi thuyết giảng: homo novus, con người mới mà không phải người máy. Người máy không phải là hiện tượng tự nhiên. Người máy được tạo ra bởi xã hội - bởi linh mục, bởi nhà chính trị, bởi nhà mô phạm. Người máy được tạo ra, được sản xuất ra. Mỗi đứa trẻ xuất hiện như là con người: toàn bộ, tổng thể, sống động, không có bất kỳ sự chia tách nào. Ngay lập tức xã hội bắt đầu bóp nghẹt nó, làm ngột ngạt nó, cắt nó thành nhiều mảnh, nói nó phải làm gì và không làm gì. Tính toàn bộ của nó nhanh chóng biến mất. Nó trở thành tội phạm đối với tính toàn bộ của mình. Nó từ chối quyết liệt những gì là tự nhiên và bởi chính sự từ chối đó mà nó trở thành không sáng tạo. Bây giờ nó sẽ chỉ là mảnh vỡ và mảnh vỡ thì không thể nhảy múa, không thể ca hát, mảnh vỡ luôn là tự sát, bởi mảnh vỡ không thể biết cuộc sống là gì. Người máy không thể quả quyết bởi chính nó. Những người khác đã sẵn lòng vì nó - cha mẹ nó, các thầy giáo, những lãnh tụ, những linh mục; họ đã hết lòng chờ đợi. Họ quyết tâm, họ ra lệnh; nó chỉ đơn giản là làm theo. Người máy là nô lệ.
Tôi thuyết giảng tự do. Bây giờ con người phải phá hủy toàn bộ cảnh nô lệ và phải thoát ra khỏi dạng tù tội - không thể là nô lệ nữa. Con người phải trở thành cá thể. Con người phải nổi dậy. Và bất kỳ khi nào con người cũng có thể nổi dậy… Tình cờ có vài người đã thoát khỏi cảnh chuyên chế bạo ngược của quá khứ, nhưng chỉ là tình cờ - Jesus ở đây và ở đó, Phật ở đây và ở đó. Họ là những ngoại lệ. Thậm chí những người như Phật và Jesus cũng không thể sống toàn bộ. Họ đã cố nhưng toàn bộ xã hội đã chống lại.
Quan niệm của tôi về con người mới sẽ là Zorba của Hy Lạp và Phật Gautma, con người mới sẽ là Zorba Phật. Con người đó sẽ đầy khoái cảm, vừa tinh thần vừa vật chất, tuyệt đối vật chất, khoái cảm của cơ thể, bởi các giác quan, yêu thích thân mình và tất cả những điều thân thể có thể tạo ra, và còn có thức tỉnh tuyệt vời, sự chứng kiến sâu sắc. Con người đó sẽ cùng là Christ và Epicurus [Epicurus là nhà huyền môn Hy Lạp: 342-270 BC].
Ý tưởng của con người cũ là từ bỏ; ý tưởng của con người mới sẽ là vui mừng lễ hội. Và con người mới này đang xuất hiện hàng ngày, anh ta đang đến hàng ngày. Mọi người đã không nhận biết anh ta. Thực tế anh ta đã lộ ra. Con người cũ đang hấp hối, con người cũ đang trên giường chờ chết. Tôi không thương tiếc cho điều đó và tôi nói xin đừng thương tiếc. Cái chết đó là tốt, bởi vì từ cái chết đó con người mới sẽ khẳng định. Sự ra đi của con người cũ sẽ là sự khởi đầu của con người mới. Con người mới chỉ có thể xuất hiện nếu con người cũ đã hoàn toàn ra đi.
Hãy giúp con người cũ chết và giúp con người mới được sinh ra! Và nên nhớ, con người cũ có tất cả mọi sự tôn trọng, toàn bộ quá khứ sẽ là sự hỗ trợ của con người cũ và con người mới sẽ là hiện tượng kỳ lạ. Con người mới sẽ quá mới đến mức có thể sẽ không được kính trọng. Mọi nỗ lực sẽ được tạo ra để hủy diệt con người mới. Con người mới có thể không được tôn trọng, nhưng con người mới là tương lai của toàn bộ loài người. Con người mới phải được xuất hiện.
Công việc của tôi là tạo ra trường Phật tính, trường năng lượng, nơi con người mới có thể được sinh ra. Tôi chỉ là bà mụ giúp con người mới xuất hiện trên thế giới, và thế giới đó sẽ không chấp nhận con người đó. Con người mới sẽ cần nhiều sự hỗ trợ từ những người hiểu, từ những người muốn một cuộc cách màng nào đó xảy ra. Và thời điểm đã chín muồi, chưa bao giờ chín muồi như vậy. Thời điểm đã xuất hiện, chưa bao giờ đúng lúc như vậy. Con người mới có thể khẳng định chính mình, sự đột phá đã trở thành khả năng có thể.
Con người cũ đã quá mục rỗng đến mức cho dù với mọi sự hỗ trợ thì nó cũng không thể sống sót, nó đã đến ngày tận số! Chúng ta có thể trì hoãn, chúng ta có thể liên tục thờ phụng con người cũ nhưng đó chỉ là sự trì hoãn quá trình. Con người mới phải xuất hiện. Chúng ta có thể giúp nó xuất hiện sớm hơn, hoặc chúng ta có thể gây cản trở nó và làm trì hoãn sự xuất hiện của nó. Hãy giúp đỡ nó, đó là điều tốt. Nếu nó xuất hiện sớm hơn thì loài người có thể vẫn còn tương lai, tương lai sáng lạn đó là tương lai của tự do, tương lai của tình yêu, tương lai của niềm vui hạnh phúc.
Tôi thuyết giảng tôn giáo mới. Tôn giáo mới không phải là Thiên Chúa giáo, không phải là Do Thái giáo và sẽ không phải là Hindu giáo. Tôn giáo này không có bất kỳ tính từ nào để gán cho nó. Tôn giáo này sẽ chỉ là phẩm chất mộ đạo của cái được là toàn bộ.
Các sannyasin của tôi phải trở thành những tia mặt trời đầu tiên sẽ xuất hiện trên đường chân trời. Đó là công việc vô cùng vĩ đại, đó gần như là công việc không thể, nhưng bởi vì nó là không thể cho nên nó sẽ thuyết phục tất cả những người có linh hồn còn mang trong họ. Điều đó sẽ tạo ra sự khát khao mãnh liệt trong tất cả những người, mà trong những người đó tiềm ẩn sự phiêu lưu nào đó, những người can đảm, những người dũng cảm, bởi vì điều đó sẽ thực sự tạo ra nhân loại dũng cảm mới.
Tôi thuyết giảng về Phật, tôi thuyết giảng về Christ, tôi thuyết giảng về Krishna, tôi thuyết giảng về Zarathustra sao cho mọi điều tốt nhất và mọi điều tuyệt nhất trong quá khứ có thể được duy trì. Nhưng cũng có một vài ngoại lệ. Toàn bộ nhân loại đã sống trong nô lệ khủng khiếp, sống trong xiềng xích, chia tách, điên khùng.
Tôi nói thông điệp của tôi là đơn giản, nhưng để làm cho nó xảy ra sẽ là điều rất khó khăn, rất khắc nghiệt. Nhưng càng khó khăn, tính không thể càng cao thì thử thách càng lớn lao. Thời khắc đã điểm bởi vì tôn giáo đã thất bại. Khoa học đã thất bại. Thời khắc đã điểm bởi vì phương Đông đã thất bại, phương Tây đã thất bại. Cần thiết một sự tổng hợp cao cả hơn để Đông và Tây có thể gặp mặt, để tôn giáo và khoa học có thể gặp mặt.
Tôn giáo thất bại bởi vì nó thuộc thế giới bên kia và nó đã bỏ mặc thế giới này. Bạn không thể bỏ mặc thế giới này bởi bỏ mặc thế giới này là bỏ mặc gốc rễ của chính bạn. Khoa học đã thất bại bởi vì nó bỏ mặc thế giới kia, thế giới bên trong và bạn không thể bỏ mặc những bông hoa. Khi bạn bỏ mặc những bông hoa, bỏ mặc cốt lõi sâu thẳm của bản thể thì cuộc đời sẽ mất hết ý nghĩa. Cây cần rễ cho nên con người cũng cần rễ, mà rễ chỉ có thể ở trong đất. Cây cần bầu trời mở rộng để phát triển, để lá xanh tươi và hàng nghìn bông hoa nở. Chỉ có thế thì cây mới được mãn nguyện, chỉ có thế thì cây mới cảm nhận ý nghĩa, tầm quan trọng và cuộc sống trở nên đáng giá hơn.
Con người là cây. Tôn giáo đã thất bại bởi vì nó chỉ thuyết giảng về những bông hoa. Những bông hoa đó vẫn giữ nguyên là triết học, trừu tượng; chúng chưa bao giờ là hiện thực. Chúng không thể trở tành hiện thực bởi vì chúng không được hỗ trợ bởi thực tại. Khoa học đã thất bại bởi vì nó chỉ quan tâm đến rễ. Rễ là xấu xí và có vẻ như không có sự nở hoa.
Phương Tây đang chịu đựng quá nhiều về khoa học; phương Đông đang chịu đựng quá nhiều về tôn giáo. Bây giờ chúng ta cần loài người mới mà khoa học và tôn giáo trở thành hai khía cạnh của một con người. Và cây cầu sẽ trở thành nghệ thuật. Chính vì vậy tôi nói rằng con người mới sẽ là huyền môn, thi ca và khoa học.
Giữa khoa học và tôn giáo thì chỉ nghệ thuật mới có thể là cầu nối - thi ca, âm nhạc, điêu khắc. Khi chúng ta mang con người này vào tồn tại thì lần đầu tiên trái đất có thể trở nên ý nghĩa. Nó có thể trở thành thiên đường: đây chính là phần chính yếu của Phật, đây chính là thực tại của thiên đường!
Suvira có nghĩa là can đảm. Can đảm là cầu nối duy nhất giữa bóng tối tới ánh sáng, từ tử tới sinh. Can đảm là khả năng tạo ra cầu nối duy nhất có thể đưa bạn tới vùng chưa biết; và vùng chưa biết đó là linh thiêng, là thần thánh.
Với từ can đảm tôi ngụ ý, can đảm bỏ rơi điều quen thuộc. Đó là can đảm vĩ đại nhất. Dính chặt với điều quen thuộc là sự cám dỗ ghê gớm nhất. Điều đó quá an toàn, quá ấm cúng, quá dễ chịu và bạn đã quen biết suốt thời gian dài. Có vẻ như bạn thuộc về nó, nếu bạn đồng dạng với nó. Bỏ rơi nó có nghĩa là đi qua cái chết; nhưng cái chết là sự khởi đầu của cuộc sống mới. Can đảm là phẩm chất mộ đạo vĩ đại nhất.
*
[Một sannyasin mới nói: tôi đã làm việc rất nhiều trong nhà hát, và tôi nhận thấy có mâu thuẫn về vai trò của kỹ thuật trong khiêu vũ và biểu diễn nghệ thuật].
Hãy coi đó là vấn đề không có gì nghiêm trọng và hãy thích thú điều đó. Toàn bộ cuộc sống không có gì ngoài hành động. Trái đất là sân khấu quá lớn và chúng ta là những diễn viên đóng những vai khác nhau. Đừng bao giờ trở nên quá nghiêm trọng về bất kỳ điều gì. Hãy coi nó một cách nhẹ nhàng và vui thú với nó! Mọi thứ đều có ích cho sự phát triển nếu bạn coi nó là nhẹ nhàng.
Đừng trở nên quá ám ảnh với kỹ thuật, đừng bị ràng buộc bởi nó. Kỹ thuật là cần thiết nhưng không phải là tất cả. Nghệ thuật là một cái gì đó xa hơn kỹ thuật. Nghệ thuật giống như hương thơm phảng phất quanh bông hoa và bạn không thể túm nó bởi nó là thứ không thể nắm bắt. Kỹ thuật là vật chất, là thô thiển.
Trở thành kỹ thuật viên là một vấn đề, để trở thành nghệ sĩ là vấn đề khác. Sự khác biệt là gì? Cả hai đều dùng kỹ thuật, nhưng nghệ sĩ giữ nguyên nhận biết rằng dó chỉ là kỹ thuật còn kỹ thuật viên trở thành đồng dạng với kỹ thuật và quên rằng anh ta là riêng biệt. Anh ta đã lỡ chính mình trong kỹ thuật, anh ta đã lỡ điều ý nghĩa hơn của anh ta trong điều rất nhỏ nhoi là phương pháp.
Sử dụng kỹ thuật nhưng đừng bị kỹ thuật sử dụng;giữ nguyên cảnh giác, nhận biết. Và thế thì những kỹ thuật của bạn trở nên hữu ích. Chúng sẽ trở thành thiền của bạn. Và bạn đã chọn khía cạnh tuyệt vời, nghiên cứu, vào sâu trong nó nhưng vẫn giữ nguyên là người chứng kiến và thế thì sẽ không còn xung đột, không có xung đột.
Bạn sẽ có thể!
Deva có nghĩa là linh thiêng, premi có nghĩa là người yêu. Tình yêu có thể biểu lộ ở ba khía cạnh: khía cạnh sinh lý, khía cạnh tâm lý, khía cạnh tinh thần.
Khía cạnh sinh lý là thấp nhất. Không có gì sai về điều đó, đó là điều tốt, nhưng con người không nên bị mắc kẹt với nó. Nó phải trở thành bậc đá và con người cần phải bước qua nó. Bằng việc bước qua đó, con thú biến mất và con người sinh ra.
Khi con người có khả năng yêu về mặt tâm lý thì họ đã thực sự là con người; bởi vì hoạt động tình dục là một phần của động vật, không có gì đặc biệt. Tình yêu là hoàn toàn của con người, cho dù tình yêu không tới hồi kết, con người phải vượt qua nó. Bằng việc vượt qua nó, con người biến mất và thần thánh được sinh ra. Đó là tình yêu tinh thần. Tình yêu đó được biết đến như là sự cầu nguyện. Từ tình dục tới tình yêu, từ tình yêu tới cầu nguyện: đó phải là sự phát triển nội tại.
Cho nên hãy ghi nhớ: những người tình linh thiêng phải được tìm kiếm. Nó ở bên trong, vẫn còn là hạt mầm ở một nơi nào đó, nhưng tại bất kỳ thời điểm nào nó cũng có thể phát triển.
Deva có nghĩa là thần thánh linh thiêng, asmita có nghĩa là cái Ta là, cái Ta là linh thiêng. Và điều này phải trở thành thiền của bạn: ngồi tĩnh lặng, chỉ lặp lại bên trong “Ta là, Ta là” và trở nên rất cảnh giác khi bạn đang lặp lại “Ta là”. Đây là câu thần chú của bạn. Trong khi đi bộ, lặp lại nó một cách im lặng, rất chậm rãi trong thâm tâm, nhưng với sự nhận biết sâu sắc rằng bạn đang thực hiện điều đó một cách không máy móc, không giống như thực hiện bất kỳ điều gì và cũng còn lặp lại nó. Bất kỳ khi nào bạn lặp lại, không có gì khác trong tâm trí bạn, chỉ có cảm nhận về cái “Ta là”. Và bạn sẽ ngạc nhiên, dần dần cái “Ta” sẽ biến mất và chỉ còn lại cái “là”, chỉ là cảm giác của thực tại: đó là thiền định.
Gurdjieff đã từng gọi đó là tự nhớ lại. Nhớ lại chính mình là tất cả; mọi thứ khác chỉ là phương tiện để nhớ lại chính mình. Chúng ta là, nhưng chúng ta không nhận biết rằng chúng ta là chúng ta. Chính vì vậy chúng ta không nhận biết chúng ta là ai, đầu tiên phải là ghi nhớ sâu sắc rằng “Ta là”. Lúc khởi đầu đừng bận tâm về “Ta là ai?”, đầu tiên, con người phải nhớ rằng họ là.
Khi bạn bắt đầu nhớ rằng bạn là, rằng chính sự thấm vào, sự liên tục nhớ lại sẽ trả lời câu hỏi mà thậm chí bạn chưa hỏi: “Ta là ai?” câu hỏi khác không cần thiết, câu hỏi này sẽ cần và đây không thực sự là câu hỏi, chỉ là sự nhớ lại.
Không cần niềm tin để thực hiện điều đó, bởi vì bạn là bạn, bạn biết bạn là bạn; bạn không nhận biết nó một cách mãnh liệt, một cách say đắm. Bạn không rót hết năng lượng của bạn vào việc nhận biết điều đó, tất cả là vậy.
Cho nên hãy để cho điều này trở thành thiền của bạn và bất kỳ khi nào bạn có thời gian - ngồi xuống, nằm trên giường, đi bộ - không ngừng nhớ lại trong im lặng “Ta là”. Lúc ban đầu, những gì bạn thực hiện nhìn sẽ rất điên khùng, nhưng ngay sau đó bạn sẽ ngạc nhiên rằng nó mang đến sự thanh thản và niềm vui mà bạn chưa từng biết trước đó, thậm chí là trong giấc mơ.
Sakiya là từ của Sufi; theo nghĩa đen là người hầu rượu. Các Sufi nghĩ rằng thần thánh là người hầu rượu và rằng người hầu rượu mang rượu tuyệt vời đến cho chúng ta, ông ta rót rượu cho chúng ta. Tình yêu của ông ta giống như rượu, nó làm cho chúng ta say sưa và cùng thời điểm đó nó còn làm cho bạn nhận biết nhiều hơn.
Chúng ta nghĩ rằng Thượng đế liên tục mang những món quà đến: những món quà say sưa tuyệt đỉnh và những món quà của nhận biết tuyệt vời. Mỗi thời điểm ngài mang từng chén đến cho chúng ta nhưng chúng ta không nhận biết. Mỗi thời điểm ngài sẵn sàng làm tràn đầy bản thể chúng ta, nhưng chúng ta không nhận ra. Mỗi thời điểm ngài gõ lên những ô cửa của chúng ta nhưng chúng ta không nghe thấy.
Cho nên Sakiya là thần thánh linh thiêng, đó là phép ẩn dụ Sufi về thần thánh linh thiêng. Và có những điều cần phải nhớ: dạng say sưa cần phải được phát triển nhưng trong cùng thời điểm đó, nhận biết cũng không được mất đi. Đây là nghệ thuật khó khăn nhất trên đời, nhưng khi một lần điều này đạt được thì con người trở thành một phần của vương quốc Thượng đế. Thế thì con người không còn nghèo nàn nữa anh ta được mãn nguyện, tuyệt đối mãn nguyện.
Thiền có hai mặt. Một mặt là say sưa, con người lúc này sẽ bị chìm ngập hoàn toàn; sẽ là tự quên lãng, con người trở thành người say rượu. Mặt khác, khi con người ngập sâu hơn vào trạng thái say sưa này thì nhận biết tinh tế sẽ nảy sinh - anh ta bắt đầu trở thành người chứng kiến điều đó. Thiền có hai cực: say sưa - nhận biết; quên lãng - nhớ lại.
Dễ dàng đạt được một mặt, nhưng đó chỉ là một nửa. Những người mộ đạo là những người theo con đường của tình yêu, họ đạt được một nửa. Họ trở nên say sưa với thần thánh linh thiêng, họ bị hoàn toàn biến mất. Đó là không gian đẹp, nhưng một cái gì đó bị lỡ, vẫn còn tối, ánh sáng vẫn chưa vào. Còn những người theo con đường của Yoga thì sao? Họ trở nên rất cảnh giác, rất nhận biết, rất lưu tâm, họ ở trong trạng thái tự nhớ lại, nhưng lại có một cái gì đó bị lỡ; họ không có tinh chất tuôn chảy trong bản thể họ, họ bị khô hạn.
Nỗ lực của tôi ở đây là tạo ra con người mới - con người sẵn sàng là say sưa và trong thâm tâm, trong sâu thẳm của bản thể, ánh sáng của nhận biết đang bùng cháy. Cho nên tôi đang thuyết giảng cả hai: con đường của tình yêu và con đường của thiền và cả hai phải đạt được sự tổng hợp. Sự tổng hợp đó tiết lộ tính thượng đế trong tổng hòa con người mới. Mọi người chỉ biết từng phần của tính thượng đế. Thậm chí biết một phần cũng là quá nhiều, nhưng điều đó không có gì để so sánh với toàn bộ.
Nil có nghĩa là ngọc bích, kim cương xanh. Nó biểu tượng cho mắt thứ ba. Khi mắt thứ ba mở ra, bạn trở nên tràn đầy với ánh sáng xanh cứ như ngọc bích bỗng nhiên vào thực tại bạn, chính xác ở giữa hai mắt. Ánh sáng quá mãnh liệt đến mức nó tràn đầy toàn bộ thân thể và trải nghiệm là trạng thái tĩnh tại tuyệt vời. Màu xanh biểu hiện cho thanh bình, nó quá quý giá và quá tỏa sáng đến mức nó đã được gọi là ngọc bích.
Trung tâm mắt thứ ba là ô cửa tới điều tối thượng. Trên mắt thứ ba là trung tâm cuối cùng, trung tâm thứ bảy: Sahasrar. Khi mắt thứ ba mở ra, bạn sẵn sàng di chuyển vào trung tâm tối thượng của bản thể bạn. Đây là trung tâm quan trọng nhất đối với người tìm kiếm.
Bạn phải nhận biết điều đó. Cho nên bất kỳ khi nào bạn ngồi tĩnh lặng, chỉ nhắm mắt, cảm nhận không gian giữa hai mắt. Lúc ban đầu, mường tượng kim cương xanh đang phát ra ánh sáng kỳ diệu, ánh sáng xanh, gần như là ngọn lửa màu xanh. Lúc ban đầu, hãy hình dung, hãy tưởng tượng rồi sự tưởng tượng sẽ nhanh chóng biến mất và nó sẽ được thay thế bởi thực tại. Và ngày đó sẽ xuất hiện, bạn phải báo cho tôi.
Chandano có nghĩa là gỗ đàn hương. Đó là phép ẩn dụ vô cùng ý nghĩa. Cây đàn hương thu hút những con rắn đôc bởi mùi hương tác động cực kỳ mạnh. Rừng cây đàn hương là nơi nguy hiểm, trên cây đàn hương bạn sẽ nhận ra ít nhất là một tá con rắn độc. Chúng không thể rời đó, chúng gần như bị thôi miên bởi hương thơm đó. Những con rắn độc sống trên cây đàn hương nhưng sự tinh khiết và hương thơm của cây đàn hương không hề bị ảnh hưởng. Do vậy nó trở thành phép ẩn dụ tuyệt đẹp đối với người nhận biết.
Người nhận biết trở nên giống như cây đàn hương. Có tất cả các loại rắn: có loại nguy hiểm, có loại tham lam, có loại ghen tức và có loại đố kỵ; tất cả chúng đều ở trên cây, nhưng con người nhận biết không bao giờ bị ảnh hưởng. Hương thơm của người đó vẫn giữ nguyên tinh khiết, không bị đầu độc bởi chúng. Ngược lại, những con rắn trở nên bị thôi miên quá mạnh bởi cây đàn hương đến mức chúng quên tất cả mọi sự độc hại của chúng. Cứ như chúng không còn là những con rắn nữa, không còn gì nguy hiểm nữa.
Nhận biết nảy sinh trong bạn như là sự chuyển hóa, khiến cho thói tham lam, giận dữ mất sự độc hại của nó. Chúng không còn là sự hủy diệt nữa mà ngược lại, chúng bắt đầu trở thành sáng tạo. Sự độc hại được biến đổi thành mật hoa.
Hiro có nghĩa là kim cương. Cuộc sống là quý giá, mỗi thời điểm đều quý giá, nhưng mọi người không ngừng lãng phí nó, thậm chí họ không biết làm gì với thời gian đã được trao cho họ. Họ liên tục giết thời gian, nhưng giết thời gian có nghĩa là giết chính mình, là sự sát bởi thời gian và cuộc sống là đồng nghĩa. Mọi người đang chơi bài và nếu bạn hỏi họ “Các bạn đang làm gì?” họ nói rằng họ đang giết thời gian. Họ không biết họ đang nói gì. Họ đang giết chính họ! Vì mỗi thời điểm bị lỡ là lỡ mãi mãi, bạn sẽ không bao giờ đoạt lại được nó, nó không thể được gọi lại.
Điểm đạo thành Sannyas có nghĩa là bây giờ bạn nhìn cuộc đời mình với con mắt khác, với viễn cảnh khác. Mỗi thời điểm là vô cùng giá trị. Không phải bị giết mà là được sống, không phải là hủy diệt mà là yêu. Và bạn càng yêu sâu sắc thời điểm hơn thì bạn càng vào nó sâu hơn, càng có khả năng liên hệ với vĩnh hằng, bởi vì vĩnh hằng thấm đẫm mỗi thời điểm, nó theo sau thời điểm. Nếu bạn vào sâu trong nó, thời gian biến mất và vĩnh hằng biểu lộ chính nó.
Nếu bạn đi sâu vào sự sống thì tính thượng đế, điều linh thiêng được biểu lộ cuộc sống biến đi thế rồi cái chết cũng biến đi cùng với cuộc sống. Thế thì bạn có tâm thức bất tử, một cái gì đó vĩnh hằng; và chỉ duy nhất cái vĩnh hằng đó có thể thỏa mãn lòng khát khao của con người. Không gì khác có thể thỏa mãn. Mọi người liên tục chạy theo tiền, quyền lực, danh vọng và thậm chí khi họ đạt được mọi thứ, họ vẫn không bao giờ mãn nguyện. Họ không biết tí gì về tính thượng đế, điều linh thiêng, thực tế họ đã lãng phí mọi khả năng về việc biết tính thượng đế bằng việc thu thập những thứ rác rưởi, tạp nhạp.
Sống cuộc đời bạn trong toàn bộ, bởi vì tính thượng đế ẩn chứa phía sau mỗi thời điểm. Nếu bạn lặn sâu vào thời điểm bạn sẽ nhận ra tính thượng đế. Cuộc sống như vậy là món quà mà không có cách nào trả giá, chúng ta không có gì để đền đáp lại. Chúng ta đời đời biết ơn và lòng biết ơn phải trở thành nền tảng của chính bạn. Nhưng con người chỉ cảm nhận được lòng biết ơn nếu con người biết giá trị của cuộc sống, không thì làm thế nào cảm nhận được lòng biết ơn?
Trao cho bạn tên Hiro - kim cương - tôi muốn bạn nhớ lại rằng cuộc đời là tuyệt đẹp, là món quà thần thánh trao tặng.
Satyama có nghĩa là sự thật - không phải là khái niệm, sự thật, không phải là ý tưởng về sự thật mà là sự thật, những từ tuyệt đối trần trụi, sự trống rỗng tuyệt đối của tất cả sự suy đoán; sự thật thô ráp, chưa bị làm ô uế bởi tâm trí loài người, không-khái niệm hóa.
Chúng ta nghĩ về sự thật, nhưng bất kỳ điều gì chúng ta nghĩ về sự thật thì cũng là nghĩ về, chưa bao giờ là sự thật; không thể. “Về” có nghĩa rằng chúng ta đi quanh quanh và chưa bao giờ thấm vào tâm lõi của nó.
Con người phải ngừng việc chạy quanh này. Ý nghĩ di chuyển theo vòng tròn, sự thật ở trung tâm của vòng tròn mà không phải ở ngoại vi. Con người phải học cách nhảy từ ngoại vi vào trung tâm. Đó không phải là quá trình mà là cú nhảy: nhảy từ tâm trí, nhảy từ nghĩ tới vô-nghĩ. Chỉ khi đó con người mới biết sự thật và biết sự thật là được giải thoát. Jesus nói: Sự thật giải thoát - không phải biết về sự thật, mà biết chính sự thật.
Bạn có thể gọi sự thật là thần thánh linh thiêng, là niết bàn, là giác ngộ, là đạo, hoặc bất kỳ thứ gì bạn sẽ gọi; chỉ có tên là khác so với cùng một hiện tượng vô danh. Và nó bên trong bạn giống như nó bên trong mỗi và mọi con người; đó chính là tâm lõi của chúng ta. Chúng ta không cần nghĩ về điều đó. Chúng ta phải lặn sâu vào bên trong bản thể chúng ta.
Tâm trí là ngoại vi của chúng ta. Bỏ rơi tâm trí và vào bản thể là con đường tới sự thật.
Veeno là dụng cụ âm nhạc giống như sitar. Cuộc đời giống như nhạc cụ, nhưng rất ít người thử chơi cuộc đời của họ. Rất hiếm người học cách tạo ra âm nhạc trong chính cuộc đời họ và họ không biết rằng chỉ có âm nhạc đó có thể mang bạn tới điều linh thiêng. Con người có thể vẫn giữ nhạc cụ cùng mình trong nhiều cuộc đời mà không chơi nó. Nó chứa đựng âm nhạc tuyệt vời, nhưng âm nhạc đó phải được giải phóng ra.
Jesus là một trong những người đã giải phóng âm nhạc của mình, Phật cũng vậy. Có những người đã chạm dây đàn của nhạc cụ bên trong mình, những người đã chơi với trái tim mình và đã tạo ra giai điệu vĩ đại. Tiếng vọng của nó thậm chí vẫn được nghe cho tới ngày nay. Nhiều thế kỷ đến và đi nhưng một cái gì đó vẫn viếng thăm tâm thức loài người; đó là những giai điệu quá tuyệt vời, chúng không thể bị lãng quên.
Mọi người đều có nhạc cụ. Đơn giản là làm thế nào có thể tin nếu chúng ta vẫn sống mà không có âm nhạc.
Chúng ta chưa bao giờ nhìn vào bản thể bên trong chúng ta, chúng ta chưa bao giờ sử dụng tiềm năng, chúng ta vẫn giữ nguyên là những hạt mầm. Những hạt mầm chứa hàng triệu bông hoa, nhưng tất cả điều đó tùy thuộc vào bạn.
Điểm tạo thành sannyas là điểm tạo vào nhận biết về “Ta chứa nhiều hơn ta nhận biết. Bất kỳ Ta là gì thì cũng là phần hời hợt bên ngoài của bất kỳ điều gì mà ta có thể”. Chúng ta ít hơn chúng ta có thể. Chúng ta chỉ là những phần của cái toàn bộ mà chúng ta có thể.
Nhận xét
Đăng nhận xét