Chương XV - 15 tháng giêng năm 1979
Chương XV - 15 tháng giêng năm 1979
Buổi tối tại thính đường Trang Tử
Deva có nghĩa là linh thiêng, aviram có nghĩa là liên tục, không ngừng, tuôn chảy. Cuộc đời là sự tuôn chảy linh thiêng, nó không có khởi đầu và không có kết thúc. Nó là mãi mãi; nó luôn có đó và sẽ luôn có đó. Sinh và tử chỉ là những phân đoạn trong nó; nó không bắt đầu với sinh, nó không kết thúc với tử. Biết nó là biết Thượng đế.
Thượng đế không phải là điều gì xa xôi mà là toàn bộ năng lượng của cuộc sống. Những sự biểu cảm là hàng triệu, nhưng đó là năng lượng duy nhất được biểu cảm. Chúng ta là nó, nhưng trừ khi chúng ta hòa hợp với nó, chúng ta không bao giờ có khả năng biết. Nếu chúng ta liên tục lao ra bên ngoài, chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng hiểu sự thật, sự thật nền tảng của tồn tại. Bởi vì chúng ta lỡ nó khi chúng ta giữ nguyên trong sợ hãi, và bởi vì chúng ta lỡ nó nên chúng ta vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi cái bóng của thần chết. Và sống dưới cái bóng của thần chết không phải là sống. Làm sao con người có thể vui mừng khi cái chết vẫn có đó, làm sao con người có thể tưng bừng lễ hội khi cái chết có ở đó, và khi cái chết đến gần hơn ở mỗi thời điểm?
Mỗi thời điểm của cuộc sống trở thành vui mừng lễ hội khi bạn biết rằng không có cái chết, rằng bạn đã luôn ở đây và sẽ luôn ở đây.
Pravaho có nghĩa là dòng sông thích thay đổi. Thay đổi là điều bất biến duy nhất trong tồn tại. Mọi thứ khác thay đổi ngoại trừ sự thay đổi, thời điểm chúng ta bắt đầu dừng nó là lúc chúng ta bắt đầu tạo ra đau khổ. Giữ nguyên phúc lạc đơn giản là luôn sẵn sàng với sự thay đổi; nếu không có sự kháng cự nào đối với thay đổi thì cuộc sống là phúc lạc. Đau khổ xuất hiện theo tỷ lệ với sự kháng cự.
Kháng cự có nghĩa bạn đã mất niềm tin vào cuộc sống, bạn đã mất niềm tin vào toàn bộ, bạn đang cố để khôn ngoan hơn toàn bộ. Bạn đang cố áp đặt những ước vọng của bạn, bạn đang cố để có số mệnh riêng biệt với toàn bộ; và đó chính là đau khổ.
Nghĩa cơ bản của sannyas là hòa cùng dòng chảy, hoàn toàn là một với dòng chảy sao cho không còn vấn đề về kháng cự. Buông bỏ là sannyas, sống trong tuyệt đối thư giãn là sannyas; sống trong tuyệt đối chấp nhận là sannyas. Bất kỳ điều gì mà cuộc đời mang đến như là món quà thì con người phải biết ơn vì điều đó, mặc dù nó không như những ước vọng của con người, mặc dù nó không như những dự định của con người.
Cuộc sống không lắng nghe ai; nó tuôn chảy bởi chính ngọn nguồn của nó. Nếu chúng ta đấu tranh với nó, chúng ta sẽ đau khổ; nếu chúng ta đi cùng nó, đó là sự tạ ơn vĩ đại.
Gramyo có nghĩa đơn giản như là người làng quê, đơn giản như người nguyên thủy, đơn giản như là con người - không văn hóa, không văn minh - như chúng ta đến với thế gian này. Tất cả chúng ta đều giống như những tấm gương tinh khiết, trong trắng, phản ánh tất cả, nhưng không một ý nghĩ nào bên trong.
Ở giai đoạn kết thúc, con người lại phải trở thành đứa trẻ; thế rồi hành trình hoàn thành, thế thì chu kỳ là hoàn hảo. Con người phải quay trở lại thời điểm ban đầu của sinh ra. Nếu trước khi cái chết xuất hiện, chúng ta có thể thu xếp tới được khoảnh khắc sớm của sinh ra, tới sự trong trắng, thế thì cuộc đời được mãn nguyện. Thế thì không có cái chết; bạn đã vào vĩnh hằng.
Jesus nói đi, nói lại: trừ khi ngươi giống như đứa trẻ, nếu không ngươi sẽ không bao giờ vào được vương quốc Thượng đế của ta. Mỗi người phải mất tính trẻ thơ của mình; đó là một phần của phát triển, một phần của trưởng thành. Nhưng sau đó phải đoạt lại nó; và khi nó được đoạt lại, nó không giống như cũ nữa, nó giàu có hơn. Đứa trẻ không chỉ là trong trắng, nó cũng còn ngốc nghếch nữa. Nhưng khi con người quay trở lại sau những trải nghiệm về niềm vui và nỗi buồn, thành công và thất bại của toàn bộ cuộc đời, tất cả những thứ mà cuộc đời tạo ra, tốt và xấu, mùa hè và mùa đông; khi con người đã gặp mọi con đường, biết mọi dạng trải nghiệm, nếm trải mọi khả năng, du hành qua mọi miền, nếm trải cả địa ngục lẫn thiên đường; khi con người trở lại thành đứa trẻ - đó chỉ là sự trong trắng mà không có ngu dốt trong nó. Đó là sự sáng suốt, sự thấu hiểu.
Đứa trẻ là trong trắng cộng với ngốc nghếch, và hiền nhân là trong trắng cộng với sáng suốt. Cuộc đời cho sự sáng suốt, nhưng nếu con người giữ nguyên khép kín trong sự sáng suốt đó thì con người đã không là vòng tròn hoàn hảo, một cái gì đó vẫn bị lỡ. Trừ khi sự sáng suốt giúp bạn lại trở lại thành trong trắng, Thượng đế không thể được biết.
Đó là điều có thể, điều đó có thể xuất hiện và bạn đang sẵn sàng cho điều đó. Thời điểm cũng đã xuất hiện. Mọi thứ xuất hiện ở chính thời điểm của nó, và không gì mạnh mẽ hơn ý tưởng của người có thời gian quay trở lại… lại trở thành đứa trẻ.
Subuddha có nghĩa là tuyệt đối nhận biết, hoàn toàn nhận biết. và đó là công việc được thực hiện. Được sống trong trạng thái vô thức nữa; cố mà thức tỉnh, tạo ra mọi nỗ lực để thức tỉnh. Lúc ban đầu điều đó là khó khăn, bởi vì thay đổi toàn bộ khuôn mẫu của rất nhiều đời buộc phải là khó khăn - nhưng chỉ ở thời gian đầu. Khi băng tan, mọi thứ trở nên rất dễ dàng.
Cho nên liên tục đột phá bằng mọi cách có thể. Bất kỳ điều gì bạn đang thực hiện thì hãy cố mà nhận biết về nó. Đi bộ,đi với nhận biết; ăn, ăn với nhận biết; nghe, nghe với nhận biết. Bất kỳ điều gì bạn đang làm thì hãy mang phẩm chất của nhận biết đến với nó. Bạn sẽ lại lỡ nó; nó sẽ có đó trong ít phút và sẽ biến đi. Sau vài phút bạn sẽ lại trở nên nhận biết sự vô thức của bạn. Cho nên đừng cảm thấy xấu, đừng cảm thấy sai trái. Vô thức không phải là tội ác; không nhận biết chỉ đơn giản là ngu dốt chứ không phải là tội ác.
Nhưng chúng ta đã sống trong dạng ngu dốt như vậy trong hàng triệu cuộc đời, cho nên nó đã trở thành thói quen thâm căn cố đế. Không cần thiết phải ăn năn hối lỗi, bởi vì ăn năn hối lỗi và cảm thấy sai trái sẽ làm cho nó trở thành phức tạp. Bất kỳ khi nào bạn cũng nhớ rằng bạn đã quên để nhớ lại, bắt đầu nhớ lại, trở nên nhận biết lại. Bạn lại sẽ quên nhưng nó mang chính bạn trở lại. Liên tục tấn công; dần dần nó sẽ mang chính bạn đến nhận biết. Dần dần xung lượng được hình thành, và vào một ngày, những đám mây đột ngột tan đi, chỉ còn lại ánh sáng mặt trời.
Ánh sáng mặt trời đó là sự nếm trải đầu tiên về Phật tính, về tâm thức Christ. Và sự nếm trải đầu tiên đó thay đổi toàn bộ cuộc đời bạn: bạn không còn là người cũ nữa. Mặc dù nhìn bạn vẫn như cũ nhưng bạn không còn như cũ. Hoàn cảnh bên ngoài của bạn vẫn giữ nguyên nhưng trung tâm của bạn đã thay đổi. Trung tâm của bạn đã trở thành trung tâm của ánh sáng, dần dần bên ngoài cũng sẽ phát sáng, sẽ trở nên tỏa sáng.
Sudipo có nghĩa là thắp sáng, soi sáng, tỏa sáng.
Con người có thể tồn tại như bóng tối hoặc như ánh sáng. Điều đó phụ thuộc vào điều bạn chọn, đó là sự lựa chọn của bạn; cả hai sự lựa chọn đều để mở. Hàng triệu người chọn sống trong bóng tối, bởi vì bóng tối cho bạn một vài điều, tặng bạn một vài thứ, những thứ mà ánh sáng không thể cho; thực tế ánh sáng lấy nhiều thứ từ bạn. Trong bóng tối, có thể có mọi dạng ảo ảnh, mọi dạng ảo giác, mọi dạng mơ. Trong bóng tối bản ngã có thể tồn tại; trong ánh sáng mọi ảo ảnh, mọi ảo giác, mọi sự tưởng tượng biến mất. Cuối cùng, bản ngã cũng không được tìm ra. Nhưng con người không phải như “ta là”; con người chỉ là “là” thanh khiết.
Do vậy mọi người chọn sống trong bóng tối - nó cho cảm giác “ta là”, và nó cho rất nhiều ước mong, và sự phóng chiếu được thỏa mãn. Nó cho bạn hy vọng lớn lao về sự đạt được. Về tham vọng tới tương lai.
Ánh sáng đơn giản lấy đi mọi thứ của tâm trí. Ánh sáng để lại cho bạn sự trống rỗng tuyệt đối, nhưng sự trống rỗng đó là vô cùng giá trị, bởi vì Thượng đế hạ xuống chỉ trong sự trống rỗng đó.
Hãy chọn ánh sáng! Cần lòng dũng cảm để chọn ánh sáng, bởi vì đó là một dạng tự sát, bản ngã thực hiện tự sát. Nhưng khi bạn không có đó thì Thượng đế có đó. Cho nên theo cách này thì đó là tự sát, theo cách khác thì đó là phục sinh; cuộc sống tạm thời biến mất, và cuộc sống vĩnh hằng bắt đầu.
Con đường tới thẳng ánh sáng là thiền, và con đường tới thẳng bóng tối là tâm trí. Bóng tối bao gồm những ý nghĩa, những ước mong, những giấc mơ; ánh sáng bao gồm tĩnh lặng, không nghĩa, không ước mong, chỉ là toàn bộ ở đây, bây giờ. Ngay lập tức một cái gì đó bùng cháy bên trong bạn và bạn tràn ngập ánh sáng.
Đó là ý nghĩa của sudipo.
*
[Bodhimitra: người bạn của chứng ngộ, người tìm kiếm, người yêu của chứng ngộ].
Đây đã là sự tìm kiếm của cả cuộc đời bạn; bạn đã mò mẫm tìm nó, bạn đã cố bằng mọi cách có thể. Và tất cả những nỗ lực đều đã thất bại: chúng đã mang bạn tới đây.
Khi con người nhìn lại phía sau, họ có thể luôn nhìn thấy rằng không có gì ngoài sự hoài phí. Thậm chí một vài thời điểm khi con người chệch hướng, tôi hậm chí họ đã đóng góp một cái gì đó rất giá trị; thậm chí những sai lầm và sơ suất cũng là những phần cần thiết cho phát triển. Bạn ở đây bởi tất cả những điều bạn đã thực hiện trong quá khứ: thiện, ác, đúng, sai.
Vậy nên, suy cho cùng thì thậm chí sai cũng không phải là sai bởi vì nó có ích cho điều đúng; không có nó thì cái đúng không thể tồn tại. Không có bóng tối thì không thể có khả năng của ánh sáng. Thế thì, con người đơn giản là cảm nhận lòng biết ơn đối với tất cả mọi điều mà cuộc sống đã trao, không lựa chọn - không phải là điều này đã từng là tốt và điều này đã từng là không tốt; tất cả đều tốt. Mọi thứ đều biến thành sự hòa hợp.
Và thời điểm đã xuất hiện cho sự hòa hợp đó. Bây giờ một cái gì đó vô cùng giá trị sẽ xuất hiện. Đó là thời điểm để tập hợp tất cả những thứ mà bạn đã sống trong những phân đoạn. Đó là thời điểm đặt tất cả những điều bạn đã biết cùng nhau sao cho sự hòa hợp, sự toàn vẹn xuất hiện trong bạn.
Tôi đang ở đây chỉ để giúp bạn là chính bạn. Tôi không có gì để áp đặt lên bạn; sannyas không phải là sự áp đặt. Không phải là bạn phải theo tôi: sannyas có nghĩa đơn giản là bạn đã rơi vào tình yêu với tôi. Bây giờ không có vấn đề về theo; đó không phải là một cái gì đó để thực hiện, nó sẽ tự nguyện xuất hiện.
Sannyas đang tạo ra cây cầu giữa người đã tới và người đang tới. Không cần phải thực hiện nhiều điều. Cuộc sống thực sự là vấn đề đơn giản. Chẳng qua là, các nhà thần học, các học giả, các thầy tu đã làm cho nó thành phức tạp.
Tôi ở đây chỉ để làm nổi bật một cái gì đó đã có trong bạn, để kích động nó, để châm lửa cho nó. Mọi thứ bạn cần đều có đó; chỉ có điều, phải đặt nó theo trình tự đúng, trong sự hòa hợp nhất định. Thế thì, ngay lập tức, bạn sẽ ngạc nhiên.
Cuộc đời như trò chơi ghép hình: tất cả mọi phần đều có ở đó nhưng rất lộn xộn - chúng phải được đặt cho đúng. Và ở đó đơn giản là hiện tượng; nếu con người đã đặt mọi phần của riêng mình cùng nhau, vậy thì họ có thể giúp người khác đặt những phần của họ cùng nhau, bởi vì chúng là như nhau. Trò chơi là như nhau, không có gì khác.
Chính vì vậy mà có khả năng về bậc thầy, nếu không hẳn là không thể. Bởi vì trò chơi là như nhau, môn đệ là như nhau. Nếu trò chơi của bạn khác với trò chơi của tôi, thế thì hẳn là không có khả năng để giúp bạn. Đó là cùng một trò chơi, chính xác là như vậy.
*
[Một sannyasin đã dự định cho bảy nhóm và Osho đề nghị với Tranta, điều mà anh ta hơi sợ].
Rất tốt! Đây là thời điểm để mừng vui, hoan hỉ về mọi thứ!
Không, không việc gì phải sợ. Hãy vui mừng, hãy hoan hỉ! Thực tế, chỉ khi bạn đủ già bạn mới có thể hiểu những bí mật của Tranta. Những người trẻ tuổi không thể hiểu. Những người trẻ hơn, dưới cái tên của Tranta, chỉ đơn giản là đang che giấu chứng mong muốn tình dục của họ. Họ đã không thể hiểu, họ còn quá trẻ để hiểu. Chỉ những người già hơn mới có thể nhìn thấy toàn bộ cuôc chơi của năng lượng.
Tôi đã trao điều đó cho bạn để bạn biết rằng, nó sẽ lấy khỏi bạn nỗi sợ, và bạn sẽ cảm thấy tự do. Chúng ta đã sống trong xã hội vô cùng kìm nén, và vô thức của chúng ta tràn ngập những điều cấm kỵ, cấm đoán. Tất cả những thứ đó phải bị bỏ rơi sao cho con người trở nên tuyệt đối trống rỗng.
Cho nên hãy vui chơi hoan hỉ! Đừng biến nó thành điều nghiêm trọng - đó không phải là thứ nghiêm trọng. Với tôi không có gì nghiêm trọng!
Devada có nghĩa là món quà của Thượng đế. Cuộc đời là món quà, chúng ta lại coi đó là điều hiển nhiên; do vậy chúng ta không cảm nhận bất kỳ lòng biết ơn nào. Và không cảm thấy lòng biết ơn là không phải mộ đạo; cảm nhận lòng biết ơn là mộ đạo. Lòng biết ơn là cốt lõi quan trọng của tôn giáo.
Và cuộc sống như vậy là món quà quý giá; mỗi thời điểm là quá quý giá, quá ý nghĩa, vô cùng quan trọng đến mức không biết ơn gần như là điều không thể.
Nhưng mọi người không biết ơn, bởi vì họ chưa bao giờ thưởng ngoạn cuộc sống, về những gì nó đã trao cho họ, những điều tuyệt vời mà nó sẵn sàng, những trải nghiệm không thể tin, những điều huyền diệu đã và đang xuất hiện ở mọi nơi. Bởi vì họ không thưởng thức, họ đã sống cuộc đời nhàm chán. Nếu không, ở mỗi bước đi bạn sẽ nhận ra những điều ngạc nhiên. Mỗi một điều nho nhỏ cũng chứa cả vũ trụ trong nó, và mỗi khoảnh khắc của vĩnh hằng cũng gõ lên ô cửa của bạn. Nếu bạn tĩnh lặng, bạn có thể nghe bước chân của Thượng đế, nếu bạn tĩnh lặng, bạn có thể nghe giọng nhỏ nhẹ, êm ái bên trong. Và sau đó chỉ một điều giữ lại - trở nên biết ơn. Lòng biết ơn đó trở thành sự cầu nguyện của bạn.
Con người không cần là Thiên Chúa giáo hoặc Hindu giáo hoặc Hồi giáo, con người chỉ cần lòng biết ơn: điều đó chứa đựng tất cả.
*
[Một sannyasin nói rằng anh ta bị tắc nghẽn trong việc cởi mở với mối quan hệ và tình yêu. Anh ta đã thực hiện một vài nhóm và chúng đã có ích].
Điều đó sẽ ổn; không có gì phải lo lắng, không bao giờ.
Khi nào bạn quay trở lại?
… Chỉ bắt đầu tạo ra một vài nỗ lực. Có vẻ điều đó trở thành thói quen; tôi không nhìn thấy bất kỳ sự tắc nghẽn nào. Có thể đó chỉ là thói quen, và thói quen thì không phải là tắc nghẽn; thói quen chỉ là chương trình. Bạn cần cài lại chương trình cho chính mình, tất cả chỉ có vậy. Chỉ cần một vài nỗ lực.
Lúc ban đầu, có vẻ như bạn đang tạo ra nỗ lực chống lại chính mình. Hay bạn đang không tạo ra bất kỳ nỗ lực nào chống lại mình; bạn đang tạo ra nỗ lực nào đó để chống lại chương trình, với nó bạn trở nên bị đồng dạng. Thực tế, bạn đang tạo ra nỗ lực nào đó cho chính cái tôi của bạn. Cho nên hãy tạo ra một vài nỗ lực. Chúng sẽ là một chút bừa bãi, bởi vì bạn sẽ chống lại khuôn mẫu mà bạn đã sống; nhưng khi bạn bắt đầu di chuyển, chương trình sẽ bị bỏ rơi. Đó chỉ đơn giản là chương trình mà không phải sự tắc nghẽn.
Tắc nghẽn là vấn đề khó khăn hơn. Nếu đó là tắc nghẽn thì hẳn phải cần nhiều công việc hơn; nhưng tôi không nhìn thấy như vậy. Đó chỉ là chương trình; và nhiều người lập chương trình cho chính họ theo cách này, bởi vì điều đó an toàn hơn.
Với đàn ông thì đàn bà là nguy hiểm, cũng giống như đàn ông là nguy hiểm đối với đàn bà. Nguy hiểm là ở chỗ, bạn đang dính líu đến một người nào đó không thích bạn, chỉ đang chống lại bạn. Đàn ông và đàn bà là hai cực đối nghịch. Bất kỳ khi nào bạn liên hệ với cực đối nghịch thì sợ hãi là điều tự nhiên, bởi vì điều đó có nghĩa rằng bạn đang hướng vào một cái gì đó chưa biết, một cái gì đó bạn chưa bao giờ có thể hiểu; do vậy mà có sức hút và do vậy mà có nỗi sợ. Sức hút của điều chưa biết và nỗi sợ về điều chưa biết đồng thời cùng nhau.
Bây giờ, có hai khả năng; con người có thể thích sức thu hút của điều chưa biết nhiều hơn; thế thì con người lập trình theo cách này. Con người có thể thích sự an toàn của điều đã biết, thế thì họ lập trình theo cách khác. Họ đã lập trình về sự an toàn hơn là cuộc sống, vì sự bảo đảm hơn là thử thách.
Đó chỉ đơn giản là vấn đề về chương trình. Bắt đầu lập trình lại! Kết nhiều bạn mới, di chuyển, đi đầu. Giống như bạn sợ hãi, đàn bà sợ hãi; cho nên một ai đó phải dẫn đầu. Và đàn bà sợ hãi nhiều hơn bởi vì họ đã bị lợi dụng quá nhiều. Họ nghi ngờ, và nỗi nghi ngờ của họ cơ bản dựa vào kinh nghiệm. Trong nhiều thời đại họ đã bị hủy hoại quá nhiều đến mức họ nhìn đàn ông gần như là kẻ thù. Họ sợ bạn nhiều hơn, họ sẽ không dẫn đầu; bạn sẽ phải dẫn đầu.
Cuộc gặp mặt giữa đàn ông và đàn bà là vô cùng giá trị. Nó thuyết giảng bạn làm cách nào trở thành toàn bộ, nó thuyết giảng bạn làm cách nào giao tiếp. Và đây là sự khởi đầu của sự hòa hợp bên trong. Đầu tiên bạn phải gặp phụ nữ bên ngoài; nếu bạn có khả năng đó, thế thì vào một ngày nào bạn sẽ có khả năng gặp phụ nữ bên trong. Và cuộc gặp mặt với người phụ nữ bên trong là samadhi. Thế thì cả hai đều là những phần của bạn, những cực bên trong của bạn, tan vào làm một; và điều đó mang đến niềm khoái cảm tuyệt vời!
Trong cuộc gặp mặt với phụ nữ bên ngoài hoặc đàn ông bên ngoài, bạn sẽ chỉ có những cái thoáng qua. Khi bạn gặp với người bên trong, điều đó trở thành trạng thái mà không phải thoáng qua. Nó giữ nguyên với bạn, nó chờ đợi bạn, nó trở thành hương thơm của chính bạn. Nhưng sự khởi đầu phải xuất hiện từ bên ngoài. Nếu bạn sợ người phụ nữ bên ngoài, thế thì có thể nói gì về người phụ nữ bên trong? Bạn sẽ càng sợ hơn.
Do vậy Tranta là một trong những khoa học nền tảng cần học. Cuộc gặp mặt với người phụ nữ bên ngoài là sự khởi đầu của Tranta, và cuộc gặp mặt với người phụ nữ bên trong là đích đến của Tranta.
Tạo ra một vài nỗ lực. Và nếu bạn không có khả năng, thế thì lần sau đến hãy nhắc tôi. Tôi sẽ đặt vài phụ nữ sau bạn!
*
[Một sannyasin sắp đi nói: lần đầu tôi ngồi đây, nó giống như cú sốc, một cái gì đó giống như vậy: hơi thở của tôi dừng. Bây giờ tôi cảm thấy nhiều niềm vui].
Tốt! Xuất hiện điều: dần dần bạn quen với năng lượng của tôi, dần dần bạn thư giãn với năng lượng của tôi. Lúc ban đầu có sự kháng cự, chính vì vậy mà có rắc rối. Sự tin tưởng phải có thời gian để phát triển. Và tất cả vấn đề là về sự tin tưởng: bạn càng tin nhiều, thì nhiều điều sẽ xảy ra với bạn. Nếu bạn có thể tin một cách tuyệt đối, thế thì tại chính thời điểm này tất cả những điều cần đến sẽ xuất hiện.
Đây sẽ là tên của trung tâm: Udgatri. Udgatri có nghĩa là ca sĩ của những bài ca linh thiêng. Và đó chính là điều mà những trung tâm của tôi phải trở thành - những người hát những bài ca linh thiêng. Tạo ra nhiều ca hát và nhảy múa hơn trong mọi người, tạo ra tình yêu. Giúp mọi người trở thành con người; đó là con đường duy nhất tới Thượng đế, trở thành con người hơn.
Prem Maya có nghĩa là tình yêu ma thuật, ma thuật tình yêu. Tình yêu là ma thuật: bất kỳ điều gì chạm đến thì cũng biến đổi thành vàng. Thậm chí nếu bùn được chạm bởi tình yêu thì ngay lập tức những bông hoa sen bắt đầu phát triển.
Tình yêu là ma thuật kỳ diệu nhất trên đời, sức mạnh ma thuật, và những người biết tình yêu là người ma thuật.
Nhận xét
Đăng nhận xét