Chương XXV - 27 tháng giêng năm 1979

Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXV - 27 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Prem có nghĩa là tình yêu; sự bền chỉ là Hy Lạp, nó có nghĩa là nữ thần mùa xuân - tình yêu, nữ thần mùa xuân. Và chỉ thông qua tình yêu mà mùa xuân đến với cuộc đời con người. Không tình yêu, cuộc đời được biết đến như là không có mùa xuân; không tình yêu, thì chỉ là đất hoang khô cằn. Cỏ dại có thể mọc nhưng hoa hồng lại không thể. Không tình yêu cuộc đời là sa mạc, và nơi màu mỡ chỉ tồn tại trong giấc mơ.

Chỉ thông qua tình yêu mà ốc đảo màu mỡ trở thành hiện thực, và khi ốc đảo màu mỡ trở thành thực thì sa mạc trở thành mơ. Cả hai không thể tồn tại cùng nhau; thực tại của cái này là không thực tại của cái khác. Chúng giống như bóng tối và ánh sáng: cùng tồn tại là điều không thể. Nếu cuộc đời là tình yêu, thế thì không bao giờ có sa mạc cả; tất cả đều là đất đai màu mỡ. Nếu tình yêu bị lỡ thì đất đai màu mỡ chỉ là sự an ủi, là mơ, là ảo ảnh, nhưng cuộc đời vẫn giữ nguyên long đong, buồn chán, kéo lê.

Prem có nghĩa là tình yêu. Richard là từ Giec-manh; nó có nghĩa là sức mạnh, là vua, là kẻ thống trị. Tình yêu là sức mạnh, nhưng sức mạnh của nó là rất nghịch lý, do vậy mà sức mạnh của nó là rất nghịch lý, do vậy mà có vẻ đẹp. Sức mạnh của nó không phải là sức mạnh bạo lực, sức mạnh của nó không phải là sức mạnh thống trị người khác. Sức mạnh của nó không bao giờ là thống trị cả: ngược lại, đó là sức mạnh của buông bỏ, của bị chinh phục, và cho phép chính mình bị chinh phục. Sức mạnh của nó là nữ tính mà không phải là nam tính.

Sức mạnh nam tính về cơ bản là bạo lực; nó là cưỡng bức. Sức ạnh nữ tính về cơ bản là không bạo lực; nó là thuyết phục. Cho đến bây giờ thế giới đã bị thống trị bởi sức mạnh nam tính - do vậy mà có quá nhiều cuộc chiến tranh, quá nhiều tội ác, do vậy mà có sự hủy diệt toàn bộ thế giới.

Thời điểm đã xuất hiện để thay đổi toàn bộ cấu trúc: bây giờ con người nên học cách là sức mạnh nữ tính nhiều hơn nếu muốn cứu trái đất, nếu muốn cứu loài người. Chúng ta phải học ngôn ngữ mới. Với chúng ta, ngôn ngữ cũ đã thất bại; nó đã là số phận bất hạnh của chúng ta.

Chúng ta phải học ngôn ngữ của tình yêu, của thuyết phục, của mời gọi, của tin tưởng, của buông bỏ. Chắc chắn điều đó sẽ mang đến sức mạnh vĩ đại - thực tế nó mang đến sức mạnh thực sự. Sức mạnh mà bạn ép buộc lên bất kỳ ai cũng không bao giờ là thực bởi vì nó có thể nổi loạn trở lên, nó có thể bị phá hủy. Nhưng sức mạnh mà tình yêu mang đến không thể bị phá huỷ; không có cách nào để hủy hoại nó, nổi dậy chống lại sự hủy hoại.

*


[Một sannyasin mới hỏi: chúng ta đang được gọi ở đây, hoặc chúng ta băng qua một cách bản năng, như cá bơi trong dòng sông?]

Cuộc đời như vậy là điều huyền bí, rằng mọi thứ xảy ra và không một sự giải thích nào là có ý nghĩa. Một vài người được gọi, một vài người tự đến. Một vài người đến một cách tình cờ và sau đó bị mắc lại, một vài người tìm kiếm trong nhiều cuộc đời và sau đó họ đến nơi.

Đó không phải là hiện tượng duy nhất, không một câu trả lời nào có thể được đưa ra, và cũng không cần câu trả lời nào.

Thực tế con người không nên băn khoăn về những vấn đề này. Những câu hỏi là trí tuệ; làm cách nào chúng có thể là hữu ích? Thậm chí nếu chúng có thể được trả lời, chúng sẽ không ích gì cho sự phát triển của bạn bằng bất kỳ cách nào.

Thực tế tâm trí không ngừng tìm kiếm những điều không huyền bí.

Nếu tôi nói “bạn đã được gọi” tâm trí bạn sẽ cảm nhận thoải mái. Thực tế bản ngã tinh vi sẽ nổi dậy trong bạn rằng bạn đã được chọn, rằng bạn là một trong số ít được chọn, rằng bạn đã được gọi, rằng đây là lựa chọn của số phận, rằng đấng linh thiêng làm việc thông qua bạn, rằng bạn là vị cứu tinh mà nhân loại sẽ nhanh chóng được bạn bảo vệ. Tất cả những thứ đó sẽ vào tâm trí bạn - rằng bạn không bình thường, rằng bạn là đặc biệt, rằng bạn không phải là ngẫu nhiên, rằng có mục đích vĩ đại trong việc bạn đến đây, rằng đó là định mệnh, rằng Thượng đế ở sau điều đó. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ hỗ trợ cho bản ngã. Tôi không nói rằng bạn không được gọi: tôi chỉ đơn giản nói rằng, sự ham muốn của tâm trí muốn biết về những thứ như vậy, về cơ bản là sai.

Con người nên học cách chấp nhận những điều huyền bí của cuộc sống. Không cần thiết thọc mũi bạn vào mọi vấn đề huyền bí, bởi vì khi bạn làm cho nó trở thàn không huyền bí, bạn bị mất rất nhiều. Nguy hiểm là ở chỗ bản ngã có thể cảm nhận rất hài lòng, và khi bản ngã hài lòng, khi nó mạnh mẽ lên thì bạn bắt đầu đi xa hơn khỏi sự thật.

Sự thật là huyền bí và tất cả mọi sự giải thích đều chống lại sự thật. Hãy để cho điều này thành sự hiểu ngầm mà bạn có với tôi: sự thật là huyền bí, và tất cả mọi sự giải thích đều chống lại sự thật bởi vì chúng chống lại huyền bí.

Tâm trí không có khả năng ngạc nhiên, cho nên nó muốn hủy hoại mọi sự kỳ diệu. Nó muốn cố định mọi thứ như là nó vậy, nó muốn đóng đinh mọi thứ lại. Con bướm bay trên đôi cánh là một điều, đó là sự kỳ diệu. Tất cả mọi điều kỳ diệu trong nó không còn nữa; sự sống đã rời đi. Những con bướm bị đóng trên bảng - đó chính là những sự giải thích, mọi sự giải thích, không có ngoại lệ. Do vậy toàn bộ nỗ lực của triết lý là rác rưởi.

Hãy ở đây cùng với tôi mà không có bất kỳ sự giải thích nào. Hãy ở đây cùng tôi trong sự huyền bí. Đây là trường phái huyền bí: là một phần của nó nhưng không yêu cầu bất kỳ sự giải thích nào.

Mọi dạng giải thích là có thể nhưng không sự giải thích nào là có ích. Khi thời gian chín muồi tôi sẽ nói với bạn, cho dù bạn được gọi hoặc bạn tự đến một cách tự nguyện, cho dù đó là định mệnh hay tình cờ, cho dù có ước mong lớn lao phía sau nó hay không hay chỉ là cơ hội tình cờ. Khi thời gian chín muồi tôi sẽ nói với bạn. Bạn có biết khi nào thời gian chín muồi không? Khi bạn không có!

Khi bản ngã không còn hoạt động nữa, thế thì thời gian là chín muồi. Và đó là điều ngược đời: khi bạn không còn quan tâm đến việc biết nữa, tôi sẽ nói với bạn! Khi bạn nói “Giữ im lặng! Không cần thiết. Ai quan tâm?” tôi sẽ nói với bạn.

Hãy chờ đợi - nhiều điều sẽ xuất hiện!

Veet Seiji… sẽ có nghĩa: bên ngoài sự chinh phục và bên ngoài sự thống trị. Không cần chinh phục và không cần thống trị.

Đó đã là tai họa: con người đã chịu đựng quá nhiều vì nó. Bây giờ thời điểm cho tình yêu đang chín muồi. Chiến tranh phải biến mất khỏi trái đất. Bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn: chiến tranh sẽ biến mất hoặc chính loài người sẽ biến mất. Cả hai không thể tồn tại cùng nhau nữa. Cho đến bây giờ, điều đó là có thể bởi vì chiến tranh là cục bộ; bây giờ điều đó là không thể, bởi vì chúng ta đã phát minh ra chiến tranh toàn bộ. Trong vòng mười lăm phút toàn bộ trái đất sẽ kết thúc - không chỉ con người, mà thú vật, chim muông, côn trùng, cây cối, mọi sự sống. Chỉ mười lăm phút là đủ. Đó sẽ là toàn bộ tai họa.

Theo cách như vậy là tốt, bởi vì con người thay đổi chỉ khi những thử thách lớn lao phải được đối mặt. Tôi không nghĩ rằng con người sẽ quyết định tự sát chung. Con người đã tạo ra chiến tranh để sống sót. Bây giờ con người đã tinh chế chiến tranh quá nhiều đến mức nó không còn phục vụ sự sống còn; nó không còn phục vụ cuộc sống nữa. Bây giờ nó sẽ phục vụ cái chết, và đó là hy vọng lớn lao. Con người buộc phải bỏ rơi toàn bộ cách tiếp cận với cuộc sống thông qua chiến tranh, chinh phục, cai trị.

Cách nhìn mới sẽ xâm chiếm tâm hồn nhân loại: cái nhìn về tình yêu, về sự tin cậy, về lễ hội. Cuộc sống có thể trở thành thiên đường, và bây giờ, chúng ta có tất cả những thứ cần thiết để biến nó thành thiên đường, ngoại trừ tâm trí cũ. Tâm trí cũ khó chịu, và nỗ lực của tôi ở đây, là hủy diệt tâm trí cũ. Khi mà tâm trí mới bắt đầu vận hành, thế thì đây sẽ là thời đại vĩ đại nhất của con người.

Cho nên tôi không chỉ thay tên bạn, thay cả cách tiếp cận của bạn. Hãy vượt lên trên sự chinh phục và sự thống trị. Hướng vào khía cạnh tình yêu, hát ca, nhảy múa nhiều hơn nữa.

*


[Một sannyasin nói, anh ta đã được hướng dẫn yoga trong bảy năm. Anh ta hỏi về tuyên bố của Osho rằng yoga dẫn tới tantra, và tatra hẳn là sẽ tốt với anh ta].

Tantra là không đối ngẫu; không chia giữa vật chất và tinh thần.

Bạn phải đi vào tantra.

Tantra là giai đoạn cao hơn của yoga. Yoga là nhiều hoặc ít sinh lý học; Tantra sâu sắc hơn sinh lý học của bạn. Yoga là sự rèn luyện bắt buộc; Tantra linh động hơn. Tantra gần với Đạo, mang tính tự nhiên. Yoga vận hành bởi năng lượng vật lý bạn, Tantra vận hành bởi năng lượng dục của bạn. Năng lượng vật lý là dạng thấp nhất của năng lượng. Năng lược dục là dạng năng lượng sống, và năng lượng dục là cái thang, cái thang tới Thượng đế.

Cho nên, lần sau bạn tới, đầu tiên hãy nhắc nhở tôi, sau đó tôi sẽ trao bạn vài nhóm, những nhóm sẽ giúp bạn vào Tantra.

Prem Elke… sẽ có nghĩa: tình yêu không có nghĩa. Nghĩa, chính nó không quá nhiều ý nghĩa. Nghĩa là trần tục, là thực dụng. Nghĩa thuộc về thương trường. Bạn hướng cao hơn bạn càng vào tồn tại sâu hơn, nghĩa bắt đầu bốc hơi; và khi bạn vươn tới những đỉnh cao của cuộc đời, nghĩa trở thành điều vớ vẩn. Vẻ đẹp không có nghĩa; nó chỉ đơn giản là vậy. Sự sống không có nghĩa; nó đơn giản là vậy. Tình yêu không có nghĩa; nó đơn giản là vậy.

Ý nghĩa ngụ ý là một cái gì đó được sử dụng vì một cái gì đó khác. Ý nghĩa có nghĩa là một cái gì đó được sử dụng như là phương tiện vì mục đích nào đó. Nếu ai đó hỏi “Ý nghĩa của xe hơi là gì?” có ý nghĩa đấy. Đó là phương tiện, nó có thể mang bạn từ nơi này đến nơi khác; đó là ý nghĩa.

Nhưng ý nghĩa của hoa hồng là gì? Nó không phải là phương tiện cho bất kỳ mục đích nào; nó là mục đích cho chính nó. Ý nghĩa của bầu trời đêm đầy sao là gì? Không có ý nghĩa nào trong nó; chỉ đơn giản là nó có mọi vẻ đẹp hùng vĩ.

Ý nghĩa của Thượng đế là gì? Không bao giờ có ý nghĩa, bởi vì Thượng đế là đỉnh cao cuối cùng của tồn tại. Cho nên Thượng đế là khái niệm vô ý nghĩa nhất. Thậm chí hỏi “ý nghĩa của Thượng đế là gì?” cũng là báng bổ thần thánh. Thượng đế là mục đích của tất cả không là phương tiện; Thượng đế tồn tại vì mục đích của Thượng đế. Tình yêu đến rất gần với Thượng đế. Jesus nói “Thượng đế là tình yêu”. Tình yêu rất gần gũi, rất thân thiết - có thể chỉ một bước nữa là bạn đã ở trong Thượng đế.

Nên nhớ: tất cả những điều đáng kể thực sự đều không nghĩa lý. Và tất cả những điều nghĩa lý đều không thực sự đáng kể; đó chỉ là vấn đề thực dụng, trần tục, bình thường. Điều linh thiêng là bên ngoài nghĩa lý - và tình yêu là linh thiêng.

*


[Một sannyasin mới nói: tôi là nhà nghiên cứu sinh học và tôi đã không đến Poona mà đến đại hội tại Bangalore. Tôi đến một cách tình cờ].

Điều đó là rất tốt.

Sinh học có nghĩa là hời hợt trừ khi bạn bắt đầu có cái nhìn thoáng qua về một cái gì đó tâm linh. Sinh học chỉ là sự khởi đầu của việc hướng tới tâm linh. Nó vẫn còn mò mẫm về việc sự sống là gì. Đúng, một vài cái nhìn thoáng qua đã bắt đầu xảy ra, nhưng chúng chỉ là thoáng qua. Nếu sinh học thật sự đi sâu hơn thì nó buộc phải là một phần của huyền bí, bởi vì sinh học chứa ô cửa tới huyền bí.

Sớm hay muộn thì sinh học cũng sẽ trở thành nền tảng của tôn giáo thực sự, bởi vì tôn giáo là sự tìm kiếm, vì sự sống và sự thật của tôn giáo. Và đó là những gì mà sinh học đang cố thực hiện ở mức độ rất sơ khai. Tất nhiên, khoa học phải hướng đi một cách cẩn trọng và chậm rãi để không phạm sai lầm.

Các nhà huyền môn thực hiện bước nhảy lượng tử, các nhà toán học di chuyển với tốc độ của ốc sên; nhưng cả hai là cần thiết. Những gì mà các nhà huyền môn biết từ nhiều thế kỷ trước khi các nhà sinh học sớm muộn cũng sẽ biết, bởi vì nếu đó là sự thật thì nó phải được khám phá, và nếu nó là sự thật thì khoa học cũng sẽ biết một cái gì đó về nó. Có thể bởi việc biết nó mà khoa học sẽ tự thay đổi. Và đó là điều sẽ diễn ra.

Khoa học sẽ không còn là như nó đã từng nữa. Từ một trăm năm trước trở lại đây, khoa học là tuyệt đối vật chất; bây giờ nó không còn như vậy nữa. Thực tế vật chất đã biến mất; bây giờ không còn vật chất nữa. Khoa học đang hướng nhiều hơn vào phi-vật chất.

Eddington được cho là đã nói, ở buổi sơ khai, thế giới từng được nhìn như là cái máy; bây giờ nhìn giống tư tưởng nhiều hơn, ít giống cái máy.

Marx đã từng nói rằng ý thức là sản phẩm phụ của vật chất. Bây giờ ông ta sẽ gặp nhiều bối rối nếu ông ta sống lại, bởi vì không vật chất nào còn lại. Ông ta sẽ phải thay đổi toàn bộ thái độ của mình: ông ta sẽ phải nói rằng bây giờ vật chất không là gì mà là sản phẩm phụ của ý thức.

Nỗ lực của tôi ở đây là tạo ra cây cầu giữa phương Đông và phương Tây, tạo ra cây cầu giữa logic và phi logic. Tôi cần nhiều nhà khoa học có thể trở thành sannyasin của tôi, càng nhiều càng tốt. Hãy biến thông điệp đó trở thành nhu cầu của nhiều, thật nhiều nhà sinh học.

Anand có nghĩa là phúc lạc; lee là từ Anglo-Saxon, nó có nghĩa là sống trong bầu trời rộng mở hoặc sống trên bãi cỏ. Tên đầy đủ sẽ là: sống trong không gian rộng mở của phúc lạc.

Phúc lạc là không gian rộng mở, đau khổ là không gian khép kín. Đau khổ giữ bạn tách biệt với những người khác, không liên hệ, không bắc cầu. Đau khổ tạo ra bức tường quanh bạn và bạn không ngừng thu lại; đau khổ thu bạn lại.

Phúc lạc là trải nghiệm lan tỏa. Con người cởi mở, mở rộng; con người muốn phá hủy mọi bức tường và mọi ràn cảo. Đau khổ tạo ra những bức tường. Phúc lạc tạo ra những cây cầu mà con người muốn liên kết, con người muốn chia sẻ. Phúc lạc là mạo hiểm, là sự tìm kiếm sống về những không gian rộng mở hơn; con người sẽ chỉ mãn nguyện khi toàn bộ bầu trời là của chính họ. Đau khổ là tự sát, nó tiêu diệt bạn; nó biến bạn thành điều quá nhỏ bé đến mức bạn bắt đầu cảm thấy nghẹt thở. Phúc lạc giúp bạn trở thành Thượng đế.

Con người phúc lạc thực sự đã tuyên bố “Aham Brahmasmi, ta là Thượng đế; Ana haq, ta là sự thật”. Đây là sự trải rộng tối thượng, khi con người trở thành tuyệt đối với cái toàn thể. Và đó là con đường thực sự để sống - sống dưới bầu trời rộng mở, sống với gió, với mưa, với cây và sống với mọi người, sống với mọi thứ mà Thượng đế đã tạo ra.

Thế gian quá kỳ quái và mọi người đang sống khép kín trong chính bản thân họ. Họ đang bị lỡ cơ hội Thượng đế trao cho. Thượng đế sẽ không hỏi bạn những tội ác mà bạn đã phạm phải và những tội ác mà bạn chưa phạm phải. Ngài sẽ chỉ hỏi bạn một điều: “Tại sao bạn sống?” chỉ một điều: “Tại sao bạn không cởi mở với cuộc sống?”. Với tôi, chỉ một tội ác đáng gọi là tội ác, đó là ở đây mà vẫn còn quá khép kín đến nỗi cuộc sống không thể xuất hiện với bạn. Không cho phép cuộc sống xuất hiện với bạn là tội ác duy nhất và đức hạnh duy nhất là, cho phép cuộc sống xuất hiện với bạn như cách sống mãnh liệt nhất có thể. Sống nhiệt tình mạnh mẽ là đức hanh, sống một cách toàn bộ là đức hạnh.

Deva có nghĩa là linh thiêng, rose marie là từ Latinh; nó có hai nghĩa. Một là bông hoa, hoa hồng; hai là giọt sương. Cả hai đều đẹp - hoa hồng linh thiêng hoặc giọt sương linh thiêng.

Hoa hồng linh thiêng biểu tượng cho sự nở hoa tối thượng của tâm thức. Con người cũng là bụi hồng, nhưng rất ít người may mắn mang đến sự nở hoa cho những bụi hồng của họ. Nó cần sự chăm sóc rất chu đáo, nở hoa rực rỡ là nghệ thuật tuyệt diệu; không có chuyện xảy ra tự nguyện. Cuộc sống được trao cho bạn, nhưng để làm cho hoa hồng nở từ nó, bạn sẽ phải hướng sâu hơn vào tâm thức bạn. Bạn sẽ phải làm sạch bạn, bạn sẽ phải học những phương pháp thiền, cầu nguyện, yêu. Tâm trí tràn ngâp ý nghĩ không bao giờ trở thành hoa hồng. Giao thông đông nghẹt - ý nghĩ đang hủy diệt mọi năng lượng. Những ý nghĩ là kẻ sống ký sinh, chúng hút máu bạn - và những nụ hồng có thể nở chỉ khi bạn có nhiều năng lượng, năng lượng tuôn chảy.

Khi bạn không thể kìm năng lượng, thế thì nụ hồng nở hoa.

Con người phải học cách làm thế nào bỏ rơi nghĩ, làm cách nào di chuyển vào những không gian, nơi những ý nghĩ không can thiệp. Tất cả điều đó là sannyas.

Và ý nghĩ thứ hai cũng quá tuyệt vời, giọt sương linh thiêng - bởi vì giọt sương nhìn rất nhỏ, không phải như vậy.

Đừng bị đánh lừa bởi vẻ bên ngoài của nó, bởi vì nó chứa cả đại dương bên trong nó. Nó có mọi bí mật của đại dương bên trong nó. Nếu một giọt sương có thể được hiểu trong tính toàn bộ của nó, vậy thì chúng ta hẳn dã hiểu tất cả mọi bí mật của tất cả các đại dương.

*


[Một sannyasin sắp đi hỏi, làm cách nào cô ấy có thể vượt qua lòng tham sự đố kỵ và tính ngoan cố mà cô ấy đã có từ lúc mười tuổi].

Một điều rất cơ bản phải được nhớ: tất cả những thứ đó là tiêu cực và đấu tranh với bất kỳ thứ gì tiêu cực là điều tuyệt đối phù phiếm. Bạn không bao giờ chiến thắng, bởi vì ngay từ đầu cái tiêu cực không tồn tại. Giống như là đấu tranh với bóng tối, nếu không bạn sẽ không bao giờ chiến thắng. Bạn có thể làm gì với bóng tối? Nó là thứ không-tồn tại. Một cái gì đó có thể thực hiện với ánh sáng, nhưng không có gì có thể thực hiện với bóng tối. Cho nên, thay vì đấu tranh với bóng tối và lãng phí thời gian của mình thì hãy nhen nhóm ánh sáng lên - điều đó còn dễ hơn và đơn giản hơn - và khi có ánh sáng thì bóng tối biến mất.

Bây giờ, lòng tham, đố kỵ, ghen tỵ, sở hữu, ngoan cố đều là thứ tiêu cực. Bạn có thể liên tục đấu tranh và đấu tranh và bạn sẽ bị đánh bại, bạn không thể chiến thắng - bởi vì không thể tiếp cận tiêu cực một cách trực tiếp; bạn sẽ phải tiếp cận nó thông qua tích ựcc. Cho nên đừng nghĩ về lòng tham mà nghĩ về tình yêu thương. Lòng tham đơn giản chỉ ra rằng, tình yêu vẫn chưa được nhen nhóm trong trái tim. Khi tình yêu nảy sinh trong trái tim, lòng tham biến mất. Con người đằm thắm yêu thương không thể tham lam - không thể. Con người yêu thương đằm thắm không thể đố kỵ. Làm cách nào con người yêu thương đằm thắm có thể khăng khăng như vậy? Tình yêu là bí quyết.

Cho nên hãy thay đổi toàn bộ quan niệm. Đừng tạo ra rắc rối từ tham lam, đố kỵ, nếu không bạn sẽ nhìn sai hướng. Hãy quên tất cả những rắc rối đó. Rắc rối của bạn là như nhau, rắc rối duy nhất - và không phải là duy nhất của bạn, đây là rắc rối của mọi người, chỉ có nhiều hay ít - và đó là về tình yêu.

Trở nền đằm thắm yêu thương hơn và điều đó dễ dàng hơn… thay vì bỏ rơi lòng tham thì hãy đằm thắm hơn và bạn sẽ ngạc nhiên; khi bạn đằm thắm yêu thương hơn bạn sẽ không bao giờ tìm ra sự tham lam nảy sinh, bởi vì tình yêu biết cách chia sẻ. Nó có thể trao tặng - khi tình yêu dâng hiến, nó không làm cho người khác cảm thấy biết ơn; nó dâng hiến chỉ đơn giản vì niềm vui dâng hiến.

Tình yêu không bao giờ đố kỵ - bởi vì tình yêu là thứ mãn nguyện tuyệt vời bên trong, làm cách nào bạn có thể đố kỵ? Trong sự mãn nguyện đó, đố kỵ không thể nảy sinh. Tình yêu biết làm cách nào để tin, cho nên kháng cự biến mất.

Điều đó sẽ thay đổi; đừng lo lắng. Sự thay đổi quan trọng nhất là từ tiêu cực thành tích cực.

Điều đó là tốt!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho