Chương XVI - 16 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

  
Chương XVI - 16 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

[Prem Shozo - tình yêu và vươn cao hơn].

Prem có nghĩa là tình yêu; và tình yêu là con đường tới điều cao cả. Đó là trạng thái lâng lâng tự nhiên đưa bạn lên cao hơn. Tình yêu là cái thang tới Thượng đế. Những người cố mà không có tình yêu thì buộc phải gặp thất bại; chỉ thông qua tình yêu và vì tình yêu đó mà con người tới nơi. Tình yêu bao la hơn bầu trời, mênh mông hơn vũ trụ, bởi vì chính vũ trụ cũng chỉ là sự biểu cảm nhỏ bé của năng lượng tình yêu.

Nhiều vũ trụ đã xuất hiện và đã biến đi, nhiều vũ trụ sẽ xuất hiện và sẽ biến đi, nhưng tình yêu thì vẫn tiếp tục. Tình yêu là chất liệu tạo ra tồn tại: tình yêu là điều cao cả linh thiêng, là tính Thượng đế.

Deva có nghĩa là Thượng đế, Bhavit có nghĩa bị sở hữu bởi - bị sở hữu bởi Thượng đế. Trải nghiệm về Thượng đế là trải nghiệm về được sở hữu bởi cái toàn bộ. Khi đại dương biến thành giọt nước thì cái vô hạn đi vào cái hữu hạn. Một cách tự nhiên, cái vô hạn đi vào cái hữu hạn thì cái hữu hạn biến mất. Khi đại dương biến thành giọt nước, giọt nước không thể tồn tại; như là giọt nước thì không thể được giữ nguyên.

Thượng đế xuất hiện như là sự sở hữu: bỗng nhiên con người bị sở hữu bởi năng lượng chưa biết nào đó, bởi một cái gì đó quá to lớn, quá hùng vĩ đến mức con người không thể kiểm soát; chỉ con người bị kiểm soát bởi chính nó.

Do vậy, không từ bỏ, không ai đạt được Thượng đế. Từ bỏ là sự khởi đầu và cũng là sự kết thúc. Lúc khởi đầu, từ bỏ giữ nguyên không hoàn chỉnh, tàm tạm; dần dần nó trở nên sâu sắc hơn. Và vào ngày nó là toàn bộ, ngay lập tức, một cái gì đó từ bên kia vào và chuyển hóa bạn.

Trải nghiệm đó là bhavit: đó là trải nghiệm của việc được sở hữu bởi Thượng đế.

Simant có nghĩa là sự kết thúc của mọi đường biên.

Sannyas là kết thúc của mọi đường biên. Trở thành sannyasin có nghĩa, bây giờ bạn sẽ không giữ nguyên bị hạn chế trong bất kỳ giới hạn nào, dần dần bạn sẽ bỏ rơi mọi chương trình mà xã hội đã áp đặt lên bạn. Toàn bộ quá trình sannyas là gỡ bỏ chương trình, gỡ bỏ điều kiện, gỡ bỏ thôi miên. Thời điểm mà mọi điều kiện bị bỏ rơi thì cũng là lúc bạn trong trắng trở lại, tất cả những điều bạn đã ước mong và khát khao ngay lập tức xuất hiện, và nó xuất hiện bởi chính sự tự nguyện của nó. Bạn không chủ động làm bất kỳ điều gì, toàn bộ nỗ lực là tiêu cực: bạn phải bỏ rơi nhiều thứ.

Khi không còn gì dính vào bạn, và bạn không còn dính vào bất kỳ thứ gì, trong trạng thái không-dính kết đó, sự thật xuất hiện, Thượng đế xuất hiện.

Nó có thể xuất hiện chỉ khi bạn có sự trong trắng của trẻ thơ - trong trẻo như giọt sương, trong sáng như bầu trời không một gợn mây, bao la vô tận. Khi không có gì bên trong thì tâm trí không thể phóng chiếu bất kỳ điều gì. Khi chỉ còn lại sự trống rỗng bên trong, tâm trí không còn hoạt động, và sự không hoạt động của tâm trí là sự khởi đầu của Thượng đế.

Khi dừng, không còn là tâm trí, cũng là bắt đầu sống như Thượng đế. Sự dừng tâm trí có nghĩa là sự khởi đầu của điều linh thiêng, của cuộc sống vĩnh hằng.

Sannyas là công việc làm sạch vĩ đại, vệ sinh ngôi nhà và làm sạch mọi rác rưởi do xã hội áp đặt lên bạn. Đó là quá trình gạt bỏ, và khi bạn đã gạt bỏ tất cả những gì bạn đã tích lũy, đã học hỏi thì trong trạng thái đó, Thượng đế quá gần kề, gần hơn bạn với chính mình, và sự thật không phải là mục tiêu, thế thì sự thật là phẩm chất. Sự thật giống như hơi thở. Thế thì sự thật là tự phát, tự nhiên - và trở nên tự nhiên, tự phát là đã trở về nhà.

Tình yêu là ngọn lửa - và nếu con người cho phép, nó sẽ đốt cháy con người một cách toàn bộ, nó hủy diệt con người như là một thực thể. Chỉ với cái chết đó, con người mới sinh ra. Lúc khởi đầu, tình yêu là đóng đinh trên cây thánh giá, và cuối cùng nó là sự từ bỏ. Nó là sự ra đời mới, sự khởi đầu mới, nhưng sự khởi đầu là có thể chỉ nếu con người cũ không còn.

Cái mới không thể tiếp tục với cái cũ, nếu không bằng cách nào đó nó vẫn giữ nguyên là cũ. Có thể nó được sửa đổi một chút, chỗ này chỗ kia, nâng cấp chỗ này chỗ kia. Sơn lại, đánh bóng lại chỗ này chỗ kia, nhưng tinh thần của nó vẫn giữ nguyên như cũ vậy. Cái mới phải đoạn tuyệt với cái cũ. Đơn giản là cái cũ phải dừng, nó phải biến đi và cái mới phải xuất hiện, phải cắt đứt với cái cũ. Cái cũ không thể là nguyên nhân của cái mới; nếu nó là nguyên nhân vậy thì nó vẫn giữ nguyên như cũ.

Đây là một trong những điều nền tảng nhất để hiểu về điểm đạo; đó là sự kết thúc của cái cũ. Bỏ rơi một cách ý thức bất kỳ điều gì đã từng là sự nhận dạng của bạn, bỏ nó một cách tỉnh táo, hãy quên nó hoàn toàn - cứ như bạn đọc nó trong tiểu thuyết hoặc đã xem nó trên phim, nhưng nó không có gì liên quan đến bạn. Chỉ như con rắn lột xác và không cần quay lại nhìn xem, đó chính là điểm đạo là gì: trườn khỏi bọ da cũ mà thậm chí không cần quay lại để nhìn xem.

Khi con người tự do khỏi ký ức của quá khứ thì cuộc sống có hương vị hoàn toàn khác. Thế thì cuộc sống là sống động. Nó rung động cùng điều kỳ diệu, cùng niềm vui, tràn đầy phúc lành. Không chỉ con người cảm nhận phúc lành; con người cũng sẵn sàng ban phúc cho toàn bộ thế gian. Điều huyền diệu đó xuất hiện thông qua tình yêu.

Sannyas là đi vào thế giới của tình yêu. Tôi thuyết giảng tình yêu, tình yêu và không còn gì khác - bởi vì với tôi, khi tình yêu sâu sắc hơn, cầu nguyện nảy sinh; và khi cầu nguyện sâu sắc hơn, Thượng đế xuất hiện.

Gương mặt mới của bạn sẽ không là gương mặt của bạn, nó sẽ là gương mặt của Thượng đế. Nó sẽ là gương mặt nguyên thủy của bạn, giống như Thượng đế mang ý nghĩa như vậy; nó sẽ không phải là mặt nạ.

Deva có nghĩa là điều linh thiêng, veena là nhạc cụ Ấn Độ. Sabina có nghĩa cùng với dụng cụ linh thiêng, với nhạc cụ linh thiêng. Sa có nghĩa là với, veena có nghĩa là nhạc cụ. Toàn bộ tên sẽ có nghĩa: với nhạc cụ của Thượng đế.

Trái tim là dụng cụ linh thiêng và con người phải học cách làm thế nào chơi nó. Rất hiếm khi tìm thấy người biết làm cách nào chơi với trái tim, trừ khi bạn biết làm cách nào chơi với trái tim, cuộc đời bạn vẫn giữ nguyên là bi kịch, bởi vì âm nhạc bạn đang mang trong mình chưa bao giờ được biểu lộ. Đó là thảm kịch. Chỉ có điều, bi kịch trong cuộc đời bạn không bùng nổ thành thực tại bạn. Không nở hoa thành mọi màu sắc và âm thanh mà bạn đã mang bên trong bạn, không tỏa hương thơm của thực tại bạn theo làn gió - đó là bi kịch duy nhất. Và rất hiếm khi tìm thấy người không bi kịch.

Bất kỳ khi nào bạn tìm thấy người đã biết cách chơi với trái tim mình, bạn sẽ nhìn thấy Thượng đế nói thông qua người đó, Thượng đế hát ca thông qua người đó. Người đó trở thành ống sáo. Thế thì người đó không còn đó nữa; người đó là dụng cụ trong tay của Thượng đế. Thế thì cuộc đời của người đó trở thành cuộc đời của sứ giả. Đó là ý nghĩa rất quan trọng của từ “Đấng cứu thế”.

Con người có thể trở thành đấng cứu thế của Thượng đế chỉ bởi việc học cách làm thế nào chơi với trái tim mình, bởi vì Thượng đế chỉ hiểu ngôn ngữ của trái tim; người chỉ có thể nghe thấy những dấu hiệu được sinh ra bởi trái tim. Không có sự giao tiếp giữa cái đầu và điều linh thiêng: với cái đầu, bạn có thể giao tiếp với mọi người, với trái tim, bạn có thể giao tiếp với Thượng đế. Và thời điểm mà bạn có thể giao cảm trái tim mình với con người nào đó, ngay lập tức người đó trở thành thực thể linh thiêng. Chính vì vậy mà những người yêu nghĩ về những người khác như là vị thần hoặc nữ thần. Khi họ thực sự trong tình yêu, những người yêu biến mất và trở thành sự hiện thân, hóa thân của vị thần hoặc của nữ thần.

Bất kỳ ở đâu mà trái tim rung động thì ở đó Thượng đế được cảm nhận. Và bất kỳ ở đâu mà cái đầu vận hành thì Thượng đế không bao giờ được cảm nhận.

Friedrich Nietzsche có thể tuyên bố rằng Thượng đế là chết, bởi vì ông ấy chỉ sống bằng cái đầu. Ông ấy là một trong những người thông minh nhất trên đời, ông ấy là một trong những trí tuệ sắc sảo nhất, nhưng ông ấy không thể tìm ra Thượng đế ở bất kỳ đâu - không phải vì không có Thượng đế mà bởi vì cách ông ta tìm kiếm lại là rào cản. Ông ta nhìn thông qua cái đầu; cái đầu không có cách nào giao cảm với Thượng đế. Với những vấn đề vật chất thần túy thì nó là vô cùng hoàn hảo; với tâm thức thì nó là kẻ bất lực. Nó hoàn toàn tốt với từng phần, từng khúc; với tính toàn bộ nó đơn giản là vô dụng.

Hãy để cho sannyas trở thành lối vào của trái tim bạn. Sannyas là trường đại học về trái tim; nó xuống từ cái đầu và vào trái tim. Bắt đầu chơi âm nhạc ẩn giấu ở đó, bắt đầu hát bài ca mà trái tim luôn khát khao muốn hát. Đó là sự khởi đầu của điệu vũ mới. Ngay sự khuấy động đầu tiên của trái tim, Thượng đế được cảm nhận. Thế thì Thượng đế trở thành sự hiện diện rất hiển nhiên.

Điều này sẽ trở thành tên gọi [đối với trung tâm]: Upanishad. Upanishad theo nghĩa đen là trong mối giao cảm với bậc thầy, ngồi dưới chân của bậc thầy. Vì ý nghĩa này mà tác phẩm thiêng liêng nhất của Ấn Độ được gọi là Upanishad.

Thông điệp được thu nhận trong sự giao cảm sâu sắc. Những tác phẩm thiêng liêng đó của Ấn Độ chỉ là những ghi chép của các môn đệ; họ đã nghe chúng trong tĩnh lặng. Và khi bậc thầy chấp nhận, những ghi chép đó được thu thập, nhưng chúng không được giao tiếp bằng miệng. Các môn đệ chỉ ngồi dưới chân của bậc thầy, trong tĩnh lặng sâu sắc, một cái gì đó thấm vào bản thể họ, tia sáng, một cái gì đó như cận tâm lý, một cái gì đó bên ngoài thế giới tâm trí. Họ đã ghi lại những trải nghiệm này. Khi bậc thầy gật đầu đồng ý, những ghi chép đó được tuyển lựa; những luyện tập đó được gọi là Upanishad.

Chúng là những tác phẩm thiêng liêng tuyệt vời nhất chưa từng xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu. Không có sự so sánh nào với Upanishad, không bất kỳ sách nào có thể so sánh với chúng. Không có ai biết rằng, ai đã viết chúng, bởi vì các môn đệ không thể ký chúng, chúng không phải là tác phẩm của họ; và bậc thầy cũng không thể ký chúng, bởi vì bậc thầy chưa bao giờ nói bất kỳ điều gì, cho nên chúng vẫn giữ nguyên chưa được ký tên, vẫn ẩn danh. Mỗi bản tuyên bố đều có nội dung vĩ đại.

Cuối cùng mối giao cảm này sẽ trở thành mối giao cảm của tĩnh lặng. Tôi chỉ đang chuẩn bị, và chuẩn bị thật nhanh sao cho nó có thể xuất hiện khi bạn chỉ ngồi cùng tôi. Không cần thiết nói, không cần thiết nghe; không có gì để nói và không có gì để nghe… chỉ gặp mặt, gặp mặt bên ngoài tâm trí, sự truyền đạt bên ngoài lời nói. Một cái gì đó như là cú nhảy, như ngọn lửa từ ngọn nến này thắp cho ngọn nến khác; ngọn nến tắt không còn bị tắt nữa. Ngọn nến cháy sáng không mất gì và ngọn nến không sáng đã đạt được toàn bộ vũ trụ mới ý nghĩa mới, chất thơ mới, thực tại mới.

*


[Một sannyasin nói cô ấy sẽ ở đây mãi mãi. Osho khuyên cô ấy tham gia vài nhóm nhỏ sau đó thực hành. Cô ấy nói cô ấy không muốn.]

Cho nên điều đó có nghĩa là khởi đầu của rắc rối… Bởi vì nguyên tắc cơ bản của việc ở đây, và là một phần của ashram là lắng nghe tôi.

Nhưng hãy bắt đầu thực hành, sau đó chúng ta sẽ thấy. Nếu bạn bắt đầu cảm nhận rằng một vài nhóm nào đó là cần đến, thế thì sau đó tôi sẽ trao cho bạn một nhóm nào đó được không?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho