Chương XXIV - 26 tháng giêng năm 1979


Zorba Buddha
Phật Zorba
Osho

 
Chương XXIV - 26 tháng giêng năm 1979


Buổi tối tại thính đường Trang Tử

Anand có nghĩa là phúc lạc, sufi có nhiều nghĩa. Con người thông thái, sufiya; triết lý xuất phát từ cùng một gốc. Nghĩa khác là sự tinh khiết; nó xuất phát từ sufa. Và nghĩa thứ ba là sự giản dị. Các sufi sống cuộc đời quá giản dị đến mức họ chỉ sử dụng một cái áo bằng len; tất cả chỉ có vậy. Có thể là mùa hè, có thể là mùa đông thì cũng vậy; đó là tất cả những gì họ có. Suf có nghĩa là len.

Ba nghĩa đó đều có mối liên hệ với nhau: giản dị, thuần khiết, thông thái, ba khía cạnh của một hiện tượng. Tất cả chúng đều xuất hiện cùng nhau, chúng không thể tách biệt. Sáng suốt chưa bao giờ là phức tạp. Nó quá đơn giản đến mức chỉ những người có phẩm chất của trẻ thơ mới có thể có được nó. Tâm trí con người càng phức tạp thì khả năng trở nên sáng suốt càng ít đi. Tất nhiên anh ta sẽ là người am hiểu, nhưng không sáng suốt. Anh ta có thể tích lũy nhiều thông tin, anh ta có thể trở thành học giả vĩ đại, nhưng anh ta sẽ không có sự sáng suốt của riêng mình; tất cả đó là vay mượn - và bất kỳ thứ gì vay mượn đều là xấu xa. Vẻ đẹp phải là của chính bạn, chỉ có thế thì nó mới sống động, nếu không nó là chết.

Sáng suốt là đơn giản. Chính vì vậy mà hàng triệu người liên tục lỡ nó, bởi vì nó quá đơn giản. Và con người không còn quá đơn giản nữa; con người có hàng triệu sự nghi ngờ, có hàng triệu câu hỏi. Sự tin cậy làm cho con người trở thành giản dị, nhưng sự tin cậy đã biến mất khỏi thế gian.

Đứa trẻ nhỏ có sự tin cậy; nó không biết gì về nghi ngờ. Thậm chí, nếu nó hỏi về một cái gì đó thì đó chưa bao giờ là giả dối; nó luôn xuất phát từ sự ngạc nhiên, câu hỏi của nó nảy sinh từ sự ngạc nhiên. Khi người am hiểu hỏi một câu gì đó, thì đó là vì kiến thức của họ mà không vì sự ngạc nhiên của họ. Thực tế họ đã biết câu trả lời: họ muốn tranh cãi, họ muốn lý lẽ. Họ sẵn sàng đấu tranh, đấu tranh về câu chữ, bạo lực bằng miệng. Vì vậy mà họ hỏi. Câu hỏi của họ không vì sự ngạc nhiên Câu hỏi của họ không vì sự ngạc nhiên mà vì kiến thức hai mươi bốn giờ, và bất kỳ câu hỏi nào xuất phát từ kiến thức cũng là không giá trị.

Sáng suốt là đơn giản và sáng suốt là tinh khiết. Nó không bị ô uế, bởi vì nó nảy sinh từ lõi sâu sắc nhất của thực tại bạn, nơi không gì có thể thấm vào từ bên ngoài. Bất kỳ điều gì có thể đến với bạn từ bên ngoài thì vẫn giữ nguyên quanh bạn; nó giữ nguyên là ngoại vi, nó không thể thấm vào lõi. Đơn giản là không có con đường nào; nó không xuất hiện, nó không thuộc về bản chất của mọi sự vật. Do vậy ở ngay trung tâm của thực tại bạn, bạn vẫn là nguyên sơ, luôn là nguyên sơ. Sự nguyên sơ đó là vĩnh hằng!

Có ba phẩm chất của Sufi, và nếu ba phẩm chất đó xuất hiện thì phúc lạc nảy sinh một cách tự nhiên. Phúc lạc là sản phẩm phụ của sáng suốt hai mươi bốn giờ, nó theo sau sáng suốt như cái bóng.

Sam là tuyệt đẹp. Nó là từ Do Thái; nó xuất phát từ Samuel, tên của Thượng đế. Cho nên đây sẽ là tên bạn: Swami Sam Anando. Anando có nghĩa là phúc lạc. Tên đầy đủ có nghĩa: Phúc lạc - Thượng đế. Sam cũng còn có nghĩa: Thượng đế đã nghe bạn, cầu nguyện đã được nhận. Đó là ý nghĩa khác của Ram, rằng cầu nguyện chúng nói trước, chúng đi trước, chúng ngồi trước. Có thể điều này đã là nguyên nhân làm cho đàn ông trở nên rất sợ đàn bà, mà phải phụ thuộc vào khả năng duy nhất mà họ có nhiều hơn so với đàn bà - sức mạnh cơ bắp. Vì sức mạnh cơ bắp mà đàn ông đã thống trị đàn bà qua nhiều thời đại. Điều đó đã trở thành lịch sử xấu xa, vô nhân tính.

Có hai từ phụ thuộc vào quá khứ đó, chúng vẫn mang ý nghĩa của quá khứ. Trở thành tính cách đàn ông là một cái gì đó rất ghê gớm; gọi một người nào đó là đàn bà, không mang tính đàn ông là sự lên án anh ta.

Chúng ta phải tạo ra thế giới mới, nơi mà đàn ông và đàn bà sẽ không bị coi là những kẻ thù, kẻ cạnh tranh, nơi mà họ sẽ không bị so sánh như là bề trên hoặc tôi đòi, họ sẽ là bạn bè trong sự hòa hợp vĩ đại của nhân loại.

Prem có nghĩa là tình yêu, sagaram có nghĩa là đại dương - đại dương tình yêu. Con người có khả năng trở thành đại dương tình yêu. Từ bề mặt, chúng ta nhìn cứ như chỉ là những giọt sương nhỏ, không nhiều hơn thế, nhưng khi chúng ta vào sâu trong nó thì giọt đó chứa cả đại dương. Giọt sương chỉ xuất hiện như là giọt sương; không phải như vậy - nó là vô hạn, là vĩnh hằng.

Thiền là kỹ thuật để lặn sâu vào bản thể bạn, giọt sương biến đi và bạn có thể tìm ra đại dương bên trong bạn.

Deva có nghĩa là linh thiêng, irene là từ Hy Lạp; nó có nghĩa là tĩnh tại - tĩnh tại linh thiêng. Có hai khả năng tạo ra tĩnh tại. Một là bởi chính nỗ lực của bạn. Đó sẽ là sự tĩnh tại rất mỏng manh, không xứng với cái tên, bởi vì tay của chúng ta quá nhỏ. Tĩnh tại được tạo ra bởi nỗ lực của chúng ta vẫn giữ nguyên hời hợt, bởi vì chúng ta không biết độ sâu của chính chúng ta. Đó sẽ là một dạng tô vẽ từ bên ngoài, đó là việc sơn phết những bức tường từ bên ngoài. Về cơ bản đó là sự giả vờ, là giả tạo, đó sẽ là mặt nạ. Chỉ giống như mọi người sơn môi họ và đánh phấn mặt họ, và có thể đánh lừa trong thời điểm; nhưng đó không phải là vẻ đẹp thực sự. Vẻ đẹp thực sự không cần trang điểm; chỉ điều xấu xí mới cần trang hoàng. Cái đẹp thực sự là đủ với chính nó; đó là sự tỏa sáng, là sự tuôn chảy.

Cho nên dạng tĩnh tại đầu tiên chỉ là thủ đoạn. Đó là xã hội, nó có những công dụng nào đó; nó làm cho bạn đáng yêu hơn, đáng tôn trọng hơn. Nó làm cho cuộc sống xã hội dễ dàng hơn, thuận lợi hơn; nó là một dạng dầu bôi trơn giữa bạn và những người khác. Nó giúp bạn tránh được nhiều tình trạng xung đột, bối rối không cần thiết. Nó tạo ra lớp đệm, giảm sóc quanh bạn, nhưng nó không có gì liên quan với sự phát triển thực sự của bạn.

Phát triển thực sự diễn ra thông qua dạng tĩnh tại hoàn toàn khác, nó xuất hiện từ bên ngoài, bạn không tạo ra nó, nó không xuất phát từ nỗ lực của bạn mà là từ sự từ bỏ của nó. Khi bạn buông bỏ trong sự bất lực tuyệt đối thì điều huyền diệu xuất hiện: ân huệ hạ xuống bạn. Thượng đế sở hữu bạn. Nhưng ngài chỉ có thể sở hữu bạn khi sự buông bỏ là toàn bộ. Nếu có ước mong ẩn náu để thực hiện một cái gì đó bởi chính bạn, vậy thì điều đó sẽ là đủ để ngăn chặn ân huệ tuôn chảy vào bạn.

Nếu con người tuyệt đối trống rỗng… tạo hóa ghê tởm sự rỗng tuếch vô nghĩa. Thượng đế cũng ghê tởm sự rỗng tuếch vô nghĩa. Khi bạn thực sự trống rỗng từ mọi ngóc ngách thì Thượng đế lao vào bạn. Và đó là sự tĩnh tại thực sự. Bạn trở nên quá tràn đầy đến mức nó bắt đầu tràn ngập bạn, và bạn phải chia sẻ nó. Nó giống như ánh sáng; nó phải lan tỏa, ngọn lửa không thể chứa nó. Đó là tĩnh tại linh thiêng.

Tĩnh tại của con người chỉ là một phần của đạo đức, của luân thường đạo lý. Tĩnh tại linh thiêng là món quà của Thượng đế, đó là mộ đạo, là tâm linh. Hãy tìm kiếm tĩnh tại linh thiêng. Hãy làm lu mờ bạn một cách toàn bộ; trở thành con thuyền rỗng, thành cầu nguyện, thành sự chờ đợi. Thế thì vào một ngày, từ bầu trời trong xanh, một cái gì đó bắt đầu rót vào bạn và rót không ngừng. Khi nó bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc.

*

[Bhagwan mời sannyasin từ Mozambique khởi động trường. Sannyasin nói anh ta muốn nhưng tình trạng chính trị đang khó khăn].

Hãy cố. Không có gì phải lo về điều đó. Tình trạng chính trị ở mọi nơi là…

Hãy bắt đầu!

Đây sẽ là tên: Asha. Asha có nghĩa là hy vọng. Tình trạng chính trị sẽ vẫn như vậy; nó vẫn luôn như vậy. Nhưng chúng ta không thể đợi vì điều đó - chúng ta phải hy vọng, chúng ta phải hy vọng để đổi lấy mọi hy vọng.

Công việc tâm linh phải diễn ra ở giữa những tình trạng trái ngược. Nếu không Jesus hẳn vẫn giữ nguyên im lặng, Socrates hẳn chưa bao giờ nói, và Phật hẳn đã di chuyển vào những hang động xa xôi nhất ở Himalayas.

Jesus ra đi và giáo hoàng xuất hiện, thế thì điều đó tuyệt đối ổn. Nhưng bất kỳ khi nào có người thức tỉnh thì không có khả năng của sự thỏa hiệp. Người thức tỉnh không thể thỏa hiệp, đó là điều không thể - ánh sáng không thể thỏa hiệp với bóng tối. Bóng tối không thể chấp nhận ánh sáng, bởi vì cái chết của bóng tối là chấp nhận ánh sáng. Cho nên cuộc đấu tranh là vĩnh viễn và sẽ luôn giữ nguyên như vậy. Về mặt này nó là đẹp, bởi vì chính cuộc đấu tranh đó là thử thách, và thông qua thử thách đó con người trở nên toàn vẹn hơn.

Hãy nghĩ xem: nếu Jesus không bị đóng đinh trên cây thập ác, không bị hành hạ, nếu bất kỳ nơi đâu ông ấy đến, ông ấy cũng được trao vòng hoa và được kính trọng, thế thì hẳn sẽ không bao giờ có Christ. Những người đã hành hạ ông ấy, những người cuối cùng đã sát hại ông ấy là những người được cám ơn. Họ đã tạo ra con người này, họ đã tạo ra sự kết tinh trong Jesus; họ đã biến Jesus thành Christ.

Cho nên đừng bao giờ lo lắng về những tình trạng bên ngoài; chúng luôn có đó và chúng sẽ luôn giữ nguyên như vậy. Không ngừng hy vọng. Tìm kiếm tia sáng khi mọi thứ ở mọi nơi vẫn trong bóng tối là điều tuyệt vời. Ánh sáng có thể được tìm ra, thậm chí trong đêm đen nhất. Và vẻ đẹp, sự hồ hởi, sự sung sướng khi tìm ra nó là vô cùng khác thường.

Cho nên đây sẽ là tên: Asha. Nó có nghĩa là hy vọng.

Hãy giữ [cái hộp] cùng bạn, bất kỳ khi nào bạn cần tôi thì hãy đặt nó lên trái tim bạn. Và quay lại bất kỳ khi nào có thể!

Anand có nghĩa là phúc lạc; anatto có nghĩa là không- cái tôi. Cái tôi là đau khổ, không-cái tôi là phúc lạc. Trở thành cái tôi là trở thành đau khổ; không trở thành cái tôi là phúc lạc. Toàn bộ quá trình phát triển tâm linh về cơ bản là sự tự sát của bản ngã. Bạn phải không ngừng kết liễu chính mình, bởi vì bất kỳ khi nào bạn nghĩ về chính mình, bạn không là vậy. Bạn đồng dạng với câu chuyện hư cấu nào đó, với cái bóng nào đó, với giấc mơ nào đó.

Không đồng dạng với chính bạn. Vì khoảnh khắc sẽ rất sợ hãi, rất kinh hoàng, bởi vì bạn sẽ mất toàn bộ sự nhận dạng, bạn sẽ trải qua một cuộc khủng hoảng ghê gớm về sự nhận dạng. Nhưng đó là nỗi đau mà bạn phải trải qua để được tái sinh. Khi một lần chấp nhận rằng nhận dạng là khủng hoảng và không quay trở lại, và không theo đuổi bản ngã nữa, thế thì tầm nhìn hoàn toàn mới nảy sinh: cái tôi không còn là cái tôi nữa. Bạn có thể gọi đó là siêu cái tôi hoặc co thể gọi nó là không-cái tôi, nhưng cả hai đều đồng nghĩa. Với giá trị của kinh nghiệm đó, bạn có thể gọi nó là cái gì cũng không thành vấn đề. Nếu bạn có khuynh hướng tích cực, bạn có thể gọi nó là siêu cái tôi, cái tôi linh thiêng. Nếu bạn có khuynh hướng tiêu cực, bạn có thể gọi nó là không-cái tôi.

Anatta là từ của Phật giáo. Phật đã có khuynh hướng tiêu cực: người thích mô tả nhiều vấn đề thông qua khuynh hướng tiêu cực. Có lý do nào đó về vấn đề đó bởi người rất cẩn trọng. Nếu bạn có thể gọi nó là siêu cái tôi, thế thì bạn có thể bắt đầu nghĩ về cái tôi cũ của bạn theo cái cách phóng đại, có mọi nguy hiểm về điều đó. Sử dụng từ tích cực về điều đó là nguy hiểm: cái tôi cũ có thể xuất hiện từ cửa sau. Có thể bạn bắt đầu nghĩ “Đúng, đây là cái tôi linh thiêng”. Cho nên Phật đã cắt chính những gốc rễ, người không thể mở cho cái tôi quay trở lại: người gọi đó là không-cái tôi.

Thế thì chỉ cái không còn lại. Nó rất điềm tĩnh, cái không đó - nó đẹp tuyệt vời; cái không đó nó tuyệt đối tinh khiết, cái không đó, nhưng từ cái không đó mọi thứ xuất hiện, đấng cao cả linh thiêng xuất hiện.

*


[Một sannyasin nói, anh ta đã bối rối về việc ra đi; anh ta cảm thấy sợ hãi về việc ở lại đây].

Bối rối nảy sinh chỉ khi bạn ép buộc một cái gì đó lên chính mình. Không cần thiết sống ở đây. Chắc là bạn đang cố ép chính mình sống ở đây; thế thì bối rối nảy sinh. Bối rối là sự sáng tạo của chính chúng ta.

Hãy lắng nghe trái tim bạn: nếu trái tim bạn nói “lên đường” thế thì lên đường, và không có bối rối nào cả. Khi trái tim bạn nói “ở đây” thế thì ở đây, và cũng không có bối rối nào cả. Bối rối nảy sinh khi bạn tạo ra mâu thuẫn trong bạn: bạn muốn đi và bạn muốn ở đây, thế thì bạn tạo ra bối rối. Chỉ lắng nghe một cách im lặng, và bất kỳ điều gì trong giọng chủ yếu trong bạn thì hãy theo nó, và bạn sẽ luôn đúng hướng. Đừng lo lắng về việc nơi đâu bạn sẽ tới và cái gì bạn sẽ làm. Đừng dập tắt giọng nói chủ yếu của bạn; đó là điều nguy hiểm.

Lắng nghe giọng nói chủ yếu, dần dần bạn sẽ trở nên rõ ràng hơn. Giọng của bạn sẽ trở nên rất rõ ràng bởi vì nó sẽ được nghe. Nó sẽ trở nên to hơn và to hơn, và thời điểm sẽ xuất hiện khi bạn có thể ngay lập tức nhìn vào trong, một trăm phần trăm câu hỏi xuất hiện. Thế thì sẽ không bao giờ có bối rối cả.

Cho nên nếu giọng nói bên trong của bạn nói “lên đường” thì bạn hãy lên đường. Theo giọng nói bên trong của bạn là cùng với tôi. Ở đây hay không ở đây chỉ là điều nhỏ nhặt; theo giọng nói bên trong bạn là cùng với tôi. Hãy giữ điều đó trong trí nhớ và thế thì sẽ không bao giờ còn bối rối nữa. Hãy ra đi một cách vui vẻ: khi giọng nói “quay trở lại” thì hãy quay trở lại.

*


[Một sannyasin hỏi về con gái mười tám tuổi của bà ấy, cô ấy không hạnh phúc và hy vọng người mẹ sẽ giúp đỡ mình. Bà ấy sẽ cố mang cô ấy đến đây vào lần sau, trong khi đó bà ấy lo lắng về việc rơi vào những mối quan hệ cũ với cô ấy].

Mang cô ấy đến đây. Điều đó sẽ rất đơn giản. Sẽ không bao giờ là rắc rối.

Mang cô ấy đến đây, và bằng việc mang cô ấy đến đây, chỉ trong vòng vài tuần cô ấy sẽ hoàn toàn khác. Cô ấy phải hiểu, và những hoàn cảnh cần đến là làm cho cô ấy hiểu.

Tôi sẽ không có khả năng giúp đỡ cô ấy, bởi vì cô ấy chỉ mới mười tám tuổi; bây giờ cô ấy không thể thay đổi đột ngột. Và cô ấy sẽ không lắng nghe tôi. Đó là sự sáng tạo của bạn: chắc chắn bạn sẽ thỏa mãn những kỳ vọng của cô ấy. Bạn càng thỏa mãn nhiều thì nhu cầu lại càng nhiều; và nếu bạn không thỏa mãn những yêu cầu của cô ấy, thế thì có đau khổ. Đau khổ là chiến lược để ép bạn thỏa mãn những yêu cầu của cô ấy, theo cô ấy. Cô ấy biết rằng bạn không thể chịu đựng đau khổ của cô ấy, cho nên bây giờ cô ấy có kỹ thuật hoàn hảo trong tay để hành hạ bạn.

Vậy nên, bây giờ, việc bạn phân loại nhiều thứ sẽ rất khó khăn. Nhưng hãy mang cô ấy đến đây. Tôi sẽ trao cô ấy một ít nhóm và trong vòng sáu đến tám tuần cô ấy sẽ hoàn toàn khác, bởi vì cô ấy sẽ nhìn thấy rằng, bằng việc tạo ra đau khổ cho chính mình, cô ấy đang hủy hoại chính mình. Thậm chí nếu cô ấy có thế ép nhiều điều lên bạn, thì điều đó là quá tai hại và không cần thiết, và cô ấy sẽ học được chiến lược, chiến lược đó sẽ hủy hoại toàn bộ cuộc đời cô ấy. Có thể ngày mai bạn không ở đây, nhưng toàn bộ cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại. Những gì cô ấy đang làm với bạn cô ấy sẽ làm với chồng cô ấy, cô ấy sẽ làm với con cô ấy; đây sẽ là chương trình của toàn bộ cuộc đời cô ấy. Nó phải được thay đổi; cô ấy phải bị gỡ chương trình.

Đừng làm bất kỳ điều gì ở đây. Chỉ mang cô ấy đến đây và tôi sẽ nhìn xem. Với trẻ con tôi có những cách riêng của mình. Đừng lo lắng!

Kết thúc nhiều vấn đề ở đây, quay trở lại, và ở đây mãi mãi. Mang cô ấy đến để tôi có thể nhìn thấy cô ấy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho