Chương 44: Những bí mật của tantra về tình yêu và giải thoát

Sách của những bí mật - Tập 3
Book of secrets - Volume 3
Osho

 
Chương 44: Những bí mật của tantra về tình yêu và giải thoát

28 tháng 3 năm 1973, buổi tối tại Bombay, Ẩn Độ

Câu hỏi 1

Liên quan đến phát biểu của thầy rằng tantra là một kỹ thuật yêu thương, xin hãy giải thích vì sao đàn ông và đàn bà hiện đại lại trở nên không có khả năng yêu thương.

Tình yêu là tự phát. Nó không thể bị kiểm soát. Bạn không thể “tạo ra” tình yêu; bạn không thể làm bất cứ điều gì đối với nó. Và bạn càng làm nhiều thì bạn sẽ càng lỡ nhiều. Bạn phải cho phép nó xảy ra. Nó không cần đến bạn. Sự hiện diện của bạn là rào cản. Bạn càng vắng mặt càng tốt. Khi không có bạn, tình yêu xảy ra. Vì họ không thể vắng mặt nên đàn ông và đàn bà hiện đại đã trở nên không có khả năng yêu thương.

Họ có khả năng làm nhiều điều. Toàn bộ tâm trí hiện đại dựa trên làm. Bất cứ điều gì có thể được làm, thì con người hiện đại có thể làm hiệu quả hơn bất cứ ai khác từng tồn tại. Bất cứ điều gì có thể được làm thì chúng ta có thể làm hiệu quả hơn. Chúng ta là thế kỷ hiệu quả nhất; chúng ta đã biến mọi thứ thành công nghệ - thành vấn đề “làm” như thế nào. Chúng ta đã phát triển một chiều hướng và đó là chiều hướng làm, nhưng khi phát triển chiều hướng này chúng ta đã mất đi rất nhiều.

Trả giá cho việc mất đi cái cốt lõi, chúng ta đã học được cách làm nhiều thứ tốt hơn bất cứ ai khác - tốt hơn bất cứ xã hội nào từng tồn tại trên trái đất. Nhưng khi câu hỏi về tình yêu xuất hiện thì vấn đề nảy sinh, bởi vì tình yêu không thể được làm. Và không chỉ đối với tình yêu, mà chúng ta đã trở nên không có khả năng đối với tất cả những gì không thuộc về làm.

Ví dụ, thiền: chúng ta đã trở nên không có khả năng về nó; nó không thể được làm. Hay chơi: chúng ta đã trở nên không có khả năng về điều đó, nó không thể được làm. Hay vui vẻ, hạnh phúc: chúng ta trở nên không có khả năng về chúng, bởi vì chúng không thể được làm. Chúng không phải là những hành động; bạn không thể điều khiến chúng. Ngược lại, bạn phải buông bỏ mình. Thế rồi niềm vui xảy ra với bạn, hạnh phúc đến với bạn, tình yêu len vào bạn, tình yêu chiêm lấy. Và vì sự chiếm hữu này mà chúng ta đã trở nên sợ hãi.

Con người hiện đại, tâm trí hiện đại muốn khống chế mọi thứ và không muốn bất cứ thứ gì khống chế mình. Con người hiện đại muốn là người chủ của mọi thứ, và bạn chỉ có thể là người chủ của những sự vật - chứ không phải của những sự việc. Bạn có thể là người chủ của ngôi nhà, bạn có thể là người chủ của một phương tiện máy móc; bạn không thể là người chủ của bất cứ thứ gì sống động. Sự sống không thể bị làm chủ, bạn không thể chiếm hữu nó. Ngược lại, bạn phải bị nó chiếm hữu. Chỉ có thế thì mới có mối liên hệ với nó.

Tình yêu là sự sống, và nó vĩ đại hơn bạn. Bạn không thể chế ngự nó. Tôi muốn nhắc lại điều này: tình yêu vĩ đại hơn bạn; bạn không thể chế ngự nó. Bạn chỉ có thể để nó chế ngự mình; tình yêu không thể bị kiểm soát. Bản ngã hiện đại muốn kiểm soát mọi thứ, và bạn trở nên sợ bất cứ điều gì mình không thể kiểm soát. Bạn trở nên sợ hãi; bạn đóng cửa lại. Bạn đóng hoàn toàn chiều hướng đó bởi vì nỗi sợ thâm nhập vào. Bạn sẽ bị mất kiểm soát. Với tình yêu bạn không thể kiểm soát, và toàn bộ xu hướng của thế kỷ này là về việc làm thế nào để kiểm soát. Trên khắp thế giới, và đặc biệt là ở phương Tây, có xu hướng chung là làm sao kiểm soát thiên nhiên, kiểm soát mọi thứ, kiểm soát các năng lượng.

Con người phải trở thành người làm chủ, và bạn đã trở thành người chủ - tất nhiên, chỉ với những thứ có thể sở hữu, và bạn đã ngày càng bộc lộ sự bất lực đối với những thứ không thể sở hữu được. Bạn có thể sở hữu tiền; bạn không thể sở hữu tình yêu. Thế nên chúng ta đã biến mọi thứ thành đồ vật. Thậm chí bạn không ngừng biến mọi người thành những đồ vật bởi vì chỉ như thế thì bạn mới có thể chiếm hữu họ. Nếu bạn yêu một người, bạn không là người chủ; không có ai là chủ. Hai người yêu nhau, và không có ai là chủ - không người yêu lẫn người được yêu. Đúng hơn là, tình yêu là người chủ và cả hai điều bị chiếm hữu bởi một sức mạnh lớn hơn họ, bị vây quanh bởi một sức mạnh lớn lao hơn - một cơn lốc. Nếu họ cố chiếm hữu lẫn nhau thì họ sẽ lỡ. Thế rồi họ có thể sở hữu lẫn nhau. Người yêu sẽ trở thành người chồng và người được yêu sẽ trở thành người vợ. Khi đó họ có thể sở hữu, nhưng người chồng là một đồ vật và người vợ là một đồ vật. Họ không còn là những con người. Bạn có thể sở hữu họ. Họ là những thực thể vô hồn, những cái nhãn hợp pháp - không còn sống động.

Chúng ta liên tục biến mọi người thành những đồ vật chỉ để chiếm hữu họ, và rồi chúng ta cảm thấy thất vọng - bởi vì chúng ta muốn chiếm hữu người đó và người đó thì không thể bị chiếm hữu. Khi bạn chiếm hữu một người, người đó không còn là một con người; người đó là một vật vô hồn, và bạn không thể mãn nguyện bởi một vật vô hồn. Hãy nhìn vào sự mâu thuẫn này: bạn chỉ có thể mãn nguyên bởi những con người chứ không bao giờ bởi những đồ vật, nhưng tâm trí bạn lại mong muốn những sự sở hữu - nên bạn biến họ thành những đồ vật. Thế rồi bạn không thể mãn nguyện và nỗi thất vọng nảy sinh.

Sự chiếm hữu, thái độ muốn chiếm hữu đã giết chết khả năng yêu thương. Đừng nghĩ về chiếm hữu. Đúng hơn, hãy nghĩ về để bị chiêm hữu. Đó là ý nghĩa của buông bỏ - để bị chiếm hữu: bạn cho phép mình bị chiếm hữu bởi một cái gì đó lớn lao hơn bạn. Thế rồi bạn sẽ không còn kiểm soát. Một sức mạnh lớn lao hơn sẽ chiếm lấy bạn. Thế thì sự định hướng sẽ không là của bạn nữa. Bạn không thể chọn mục tiêu. Tương lai không được biết đến; giờ đây bạn không thể được an toàn. Đi cùng với sức mạnh lớn lao hơn mình, bạn không còn được an toàn, bạn sợ hãi.

Nếu bạn sợ và không an toàn thì tốt hơn là không đi cùng với những sức mạnh lớn lao. Chỉ làm việc với những sức mạnh yếu kém hơn bạn, khi đó bạn có thể là người chủ, bạn có thể quyết định mục tiêu trước. Thế rồi bạn sẽ đạt được mục tiêu, nhưng bạn sẽ không có được bất cứ điều gì từ nó. Bạn sẽ chỉ lãng phí cuộc đời mình.

Bí mật của tình yêu, bí mật của cầu nguyện và bí mật của bất cứ điều gì có thể làm cho bạn mãn nguyện đều nằm ở sự buông bỏ - đó là khả năng để bị chiếm hữu. Vấn đề nảy sinh với tình yêu là vì không có khả năng này. Có những lý do khác nữa, nhưng đây là lý do cơ bản. Lý do đầu tiên đó là sự chú trọng quá nhiều đến tri thức, lý lẽ. Vì thế mà con người mất cân xứng. Cái đầu bạn đã phát triển còn trái tim bạn vẫn tuyệt nhiên bị lãng quên. Và tình yêu không phải là một khả năng của tri thức. Nó có một trung tâm khác; nó có một trọng tâm, suối nguồn khác. Nó ở trong trái tim bạn, nó là cảm xúc của bạn; nó không phải là lý trí. Nhưng toàn bộ nền giáo dục hiện đại lại bao gồm lý luận, logic, tri thức, tâm trí. Thậm chí trái tim không được nhắc đến. Thực ra nó bị phủ nhận; nó chỉ là một “sự hư cấu của thi ca”.

Không phải thế! Nó là một thực tại! Hãy nhìn vào nó theo cách này: nếu ngay từ ban đầu một đứa trẻ được nuôi dưỡng mà không có sự huấn luyện về trí năng hay lý lẽ nào, không có sự huấn luyện tri thức nào, liệu nó có tri thức không? Nó không thể!

Đã có những trường hợp như thế. Đôi khi đã xảy ra rằng những con sói đã nuôi dưỡng một đứa trẻ. Chỉ mới mười năm trước, một đứa trẻ đã bị bắt trong một khu rừng. Những con sói đã nuôi dưỡng nó. Nó đã mười bốn tuổi. Thậm chí nó không thể đứng bằng hai chân; nó chạy bằng bốn chi. Nó không thể nói nổi một từ; nó gầm như một con sói. Nó hoàn toàn là một con sói mười bốn tuổi. Những người bắt được nó đặt tên cho nó là Ram. Đứa trẻ phải mất sáu tháng để học tên mình. Trong vòng một năm đứa trẻ này chết, và các nhà tâm lý đã nghiên cứu nó đều cho rằng nó chết vì quá căng thẳng về trí năng. Áp lực, sự luyện tập để nó có thể đứng bằng hai chân, sự huấn luyện trí nhớ để nó nhớ tên, nỗ lực biến nó thành một con người đã giết chết nó.

Lúc bị bắt nó rất khỏe mạnh - khỏe mạnh hơn bất cứ con người nào. Nó giống như một con thú. Nhưng sự huấn luyện này đã giết chết nó. Người ta đã làm mọi nỗ lực để khi được hỏi, “Tên bạn là gì?” thì nó sẽ có thể nói, “Ram”. Đây là toàn bộ tri thức của nó. Sau sáu tháng liên tục huấn luyện, dọa nạt, khích lệ, bằng chứng duy nhất đứa trẻ có thể chứng tỏ về tri thức của mình là: nó có thể nói “Ram”. Điều gì đã xảy ra? Nếu ai đó trên sao Hỏa có thể gặp đứa trẻ này thì vị đó sẽ nghĩ rằng loài người không có đầu óc, không có tri thức, không có lý luận.

Điều tương tự cũng đã xảy ra với trái tim. Không có sự huấn luyện nó như thể nó không tồn tại. Nó đã hoàn toàn bị lãng quên, nên toàn bộ năng lượng sống của bạn đã bị ép tới cái đầu, mà không tới trái tim, và tình yêu là một chức năng của trung tâm tim. Đó là lý do mà con người hiện đại đã trở nên không có khả năng yêu thương: con người hiện đại đã trở nên không có khả năng về trái tim. Con người hiện đại này tính toán, và tình yêu không phải là một phép tính. Anh ta biết số học và tình yêu không phải là số học. Anh ta nghĩ theo logic và tình yêu là phi logic. Anh ta luôn cố hợp lý hóa mọi thứ. Bất cứ điều gì anh ta đang làm thì lý lẽ cũng phải hỗ trợ nó, và lý lẽ thì không hỗ trợ được tình yêu.

Thực ra, khi bạn rơi vào yêu, bạn quẳng hết lý lẽ của mình đi. Đó là lý do mà chúng ta nói con người “rơi” vào yêu. Rơi từ đâu? Rơi từ đầu xuống tim. Chúng ta sử dụng thuật ngữ chỉ trích “rơi vào yêu” này, bởi vì cái đầu, lý lẽ không thể nhìn vào nó mà không chỉ trích nó. Đó là một sự rơi. Tình yêu có thực sự là một sự rơi xuống hay là một sự vươn lên? Bạn có thể trở nên phong phú hơn bởi nó hay bạn trở nên cằn cỗi hơn bởi nó? Bạn rộng mở hay bạn co lại? Với tình yêu bạn trở nên phong phú hơn! Ý thức bạn phát triển hơn, cảm nhận của bạn tốt hơn; cảm xúc của bạn đẹp hơn, bạn nhạy cảm hơn. Bạn sống động hơn, nhưng có một thứ ít đi: lý lẽ ít đi. Bạn không thể lý lẽ về nó; nó mù tịt. Về mặt lý lẽ thì nó mù tịt. Trái tim có lý lẽ của riêng nó - đó là vấn đề khác - và trái tim có đôi mắt của riêng nó, nhưng đó là vấn đề khác. Không có đôi mắt lý lẽ ở trong nó, nên lý lẽ nói nó là một sự rơi xuống; bạn đã rơi.

Trừ khi trung tâm tim bắt đầu hoạt động lại, con người sẽ không có khả năng yêu, và toàn bộ nỗi đau khổ của cuộc sống hiện đại là bởi con người không thể cảm thấy có ý nghĩa nào trong cuộc đời mình trừ khi anh ta yêu. Cuộc sống dường như vô nghĩa. Tình yêu mang đến cho nó ý nghĩa; tình yêu là ý nghĩa duy nhất. Bạn sẽ cảm thấy vô nghĩa nếu bạn không có khả năng yêu thương, và bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang sống mà không có bất cứ ý nghĩa nào, thật phù phiếm, và tự sát sẽ trở nên thu hút. Thế rồi bạn sẽ thích tự giết mình, kết thúc với chính mình, thích đi tới hồi kết, bởi vì sống thì. có ích gì?

Chỉ tồn tại thôi là không thể tha thứ được, sống phải có ý nghĩa; nếu không, lợi ích của nó là gì? Tại sao cứ kéo dài cuộc đời mình một cách không cần thiết? Tại sao cứ lặp lại cùng một khuôn mẫu hàng ngày? Ra khỏi giường và làm cùng một việc, rồi lại ngủ và hôm sau lại vẫn khuôn mẫu đó: tại sao?

Bạn đã làm điều đó từ trước đến giờ, và điều gì đã xảy ra? Bạn sẽ cứ làm điều đó trừ khi cái chết đến và giải thoát bạn khỏi cơ thể mình. Sống vậy thì có ích gì? Tình yêu trao ý nghĩa. Không phải là có bất cứ kết quả nào hay mục tiêu nào trở thành hiện thực thông qua tình yêu - không! Thông qua tình yêu mà mỗi khoảnh khắc tự nó trở nên có giá trị. Thế rồi bạn không bao giờ hỏi điều này nữa. Nếu ai đó hỏi ý nghĩa của cuộc đời là gì, thì biết rõ rằng họ đang thiếu vắng tình yêu. Bất cứ lúc nào có ai hỏi về ý nghĩa của cuộc đời, người đó hỏi vì anh ta đã không có khả năng bừng nở trong tình yêu. Khi ai đó yêu, người đó không bao giờ hỏi ý nghĩa của cuộc đời. Người đó biết ý nghĩa, nên không cần hỏi. Người đó biết ý nghĩa! Ý nghĩa có đó: chính tình yêu là ý nghĩa của cuộc đời.

Và thông qua tình yêu mà có thể có cầu nguyện, bởi vì cầu nguyện lại là một mối quan hệ yêu thương - không phải giữa hai cá nhân, mà giữa một cá nhân và chính tồn tại. Thế rồi toàn bộ tồn tại trở thành người thân yêu hay người yêu của bạn. Nhưng chỉ thông qua trải nghiệm yêu thương mà bạn mới có thể phát triển thành cầu nguyện hay thành thiền, và sự mãn nguyệt tột đỉnh cũng chỉ như tình yêu. Chính vì vậy mà Jesus nói, “Thượng đế là tình yêu”, chứ không phải “Thượng đế đang yêu”

Cơ Đốc giáo đã diễn giải điều đó theo cách này - rằng Thượng đế tử tế, yêu thương. Đó không phải là ý nghĩa. Jesus nói rằng Thượng đế là tình yêu. Ông đơn giản xem Thượng đế và tình yêu là như nhau. Bạn có thể nói “tình yêu” hay bạn có thể nói “Thượng đế”, cả hai đều có nghĩa như nhau. Thượng đế đang không yêu; Thượng đế là chính tình yêu. Nếu bạn có thể yêu, bạn đã vào đấng linh thiêng. Và khi tình yêu của bạn phát triển tới vô hạn đến mức nó không liên quan tới ai cụ thể - đúng hơn là, nó đã trở thành một hiện tượng lan tỏa; khi đó với bạn không có người yêu - đúng hơn là toàn bộ tồn tại, vạn vật đã trở thành người yêu hay người thân yêu - khi đó nó đã trở thành cầu nguyện.

Và tantra là một phương pháp yêu thương. Cho nên điều đầu tiên là làm sao để yêu, và thứ hai là làm sao phát triển trong tình yêu để tình yêu trở thành cầu nguyên. Nhưng con người phải bắt đầu từ tình yêu. Và đừng sợ yêu bởi vì nỗi sợ đó cho thấy bạn sợ trái tim. Cái đầu thì tinh quái; trái tim thì hồn nhiên. Với cái đầu bạn cảm thấy được bảo vệ; với trái tim bạn trở nên cởi mở, dễ bị tổn thương. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Chính vì vậy mà chúng ta đã trở nên khép kín. Nỗi sợ có đó: nếu bạn nhạy cảm, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra với bạn; một người nào đó có thể lừa dối bạn. Với tâm trí thì không ai có thể đánh lừa bạn; bạn có thể đánh lừa những người khác. Nhưng tôi nói bạn hãy sẵn sàng để bị lừa, và đừng khép kín trái tim. Hãy sẵn sàng để bị lừa, đừng khép trái tim lại! Sự nhạy cảm để bị lừa dối đó rất đáng giá bởi vì bạn sẽ không mất gì vì nó. Và nếu bạn săn sàng để bị lừa dối vô hạn định, chỉ khi đó bạn mới có thể tin vào trái tim. Nếu bạn tính toán, ranh mãnh, tinh khôn, lọc lõi thì bạn sẽ lỡ nhịp với trái tim, và con người hiện đại thì quá học thức, quá thạo đời, quá tinh ranh; đó là lý do con người hiện đại đã trở nên không có khả năng yêu.

Những người phụ nữ đã không như thế này, nhưng họ đang noi theo người đàn ông hiện đại, họ đang sao chép theo người đàn ông hiện đại một cách nhanh chóng. Sớm hay muộn họ cũng sẽ trở nên giống đàn ông, hoặc họ có thể vượt qua đàn ông. Bây giờ họ cũng đang trở nên không có khả năng yêu bởi vì họ cũng định hướng trí óc, cũng nỗ lực để trở nên tinh ranh và khôn khéo như thế. Họ có thể hình thành một “Phong trào Giải phóng Phụ nữ”, hay điều gì đó giống thế, nhưng nó không thiên về trái tim. Đó chỉ là một bản sao của sự ngu ngốc mà người đàn ông đã làm với chính mình. Bạn có thể đi tới thái cực khác, nhưng nếu bạn phản ứng, bạn cũng đang làm theo ngay cả trong sự phản ứng của mình.

Có một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Bây giờ khó mà ngăn chặn phụ nữ trên khắp thế giới không sao chép đàn ông và sự vô nghĩa của anh ta, bởi vì đàn ông có vẻ quá thành công. Anh ta thành công theo một cách nào đó; anh ta đã trở thành người làm chủ của nhiều vấn đề. Bây giờ anh ta khống chế cả thế giới. Bây giờ anh ta cảm thấy mình đã chinh phục được thiên nhiên, và “thành công nối tiếp thành công; không có gì thành công như thành công”.

Giờ đây người phụ nữ cảm thấy rằng đàn ông đã thành công và đã trở thành người làm chủ, nên họ phải bắt chước anh ta. Nhưng cũng phải nhìn vào vấn đề mà người đàn ông đã hoàn toàn thất bại. Anh ta đã mất đi trái tim mình; anh ta không thể yêu. Một mình lý trí là không đủ, và lý trí làm chủ thì nguy hiểm. Trái tim phải cao hơn lý trí bởi vì lý trí chỉ là một công cụ và trái tim mới chính là bạn. Trái tim phải được phép sử dụng lý trí - không được ngược lại. Nhưng bạn đã thực hiện điều đó. Cái đầu được phép thống trị; với sự thống trị của mình, cái đầu đã giết chết trái tim.

Và thứ ba, một vấn đề nữa phải được nhớ là tại sao người đàn ông hiện đại đã trở nên không còn khả năng yêu. Tình yêu về cơ bản là một dạng điên, một dạng tham gia sâu vào tồn tại, một dạng tan biến bản ngã. Nó là nguyên sơ. Bạn sinh ra từ tình yêu; mọi tế bào của cơ thể bạn là tế bào yêu thương. Chính năng lượng của bạn, năng lượng sống của bạn là năng lượng yêu thương. Bạn tồn tại bởi nó, và trong năng lượng đó không có bản ngã. Bạn không thể cảm thấy “cái tôi”. Năng lượng đó là vô thức, và khi bạn sống trong tình yêu, bạn trở nên không còn ý thức. Chỉ một phần của tâm trí bạn là ý thức, và bản ngã tồn tại trong phân mảnh đó của tâm trí.

Tâm trí có ba lớp. Lớp đầu tiên là vô thức: khi bạn ngủ sâu không mơ, bạn ở trong nó. Đứa trẻ trong dạ con người mẹ là tuyệt đối vô thức, nó chỉ là một phần của người mẹ. Đứa trẻ không nhận biết rằng “mình tách biệt”; nó chỉ là một phần của người mẹ. Không có sự tách biệt, không có sự sống phân định rõ. Nó không khác biệt với người mẹ và với chính tồn tại. Không có nỗi sợ bởi vì nỗi sợ xuất hiện chỉ khi bạn trở nên nhận ra chính mình. Đứa trẻ hoàn toàn thoải mái; nó vô thức.

Và lớp thứ hai là ý thức. Nó là một phân mảnh rất nhỏ. Trong bạn, một phần mười vô thức đã trở thành ý thức thông qua huấn luyện, giáo dục, xã hội, gia đình. Nó là cần thiết cho sự sống còn, nên một phần của bạn đã trở nên ý thức. Nhưng phần đó cũng sớm mệt mỏi; chính vì vậy mà bạn cần giấc ngủ. Khi ngủ bạn lại trở thành một đứa trẻ trong bụng mẹ. Bạn đã rơi trở lại, ý thức không còn nữa. Nó đã trở thành một phần của vô thức. Vì thế mà giấc ngủ quá thư giãn. Buổi sáng bạn lại cảm thấy sống động, tươi trẻ, bởi vì bạn đã rơi trở lại bụng mẹ.

Có thể bạn đã không quan sát điều này... Hãy quan sát ai đó đang ngủ say xem. Nhiều hay ít, người đó sẽ có tư thế như trong bụng mẹ mình. Và nếu bạn có thể trong tư thế đúng, giấc ngủ sẽ đến dễ dàng hơn. Nếu bạn cảm thấy khó khăn khi rơi vào giấc ngủ, hãy cảm thấy bụng mẹ bạn, và như thể bạn đang trong đó. Hãy tưởng tượng điều đó, và chọn tư thế như bạn đã từng trong dạ con mẹ mình. Với tư thế đó bạn sẽ dễ dàng rơi vào giấc ngủ. Bạn cũng cần sự ấm áp như thế; nếu không giấc ngủ sẽ bị quấy nhiễu. Bạn cần sự ám áp đó như khi trong dạ con mẹ mình.

Chính vì vậy mà sữa ấm rất tốt. Nếu bạn nhắp sữa ấm trước khi đi ngủ, như thế sẽ rất tốt, bởi vì điều đó lại làm cho bạn thành một đứa trẻ. Sữa là thực phẩm của đứa trẻ, và nếu nó ấm thì bạn lại như có bầu vú mẹ. Sữa ấm rất tốt cho giấc ngủ chỉ bởi lý do này: bạn rơi trở lại thời thơ ấu của mình, bạn lại biến thành một đứa trẻ. Giấc ngủ làm cho bạn tươi tỉnh. Tại sao? Bởi vì tâm trí tỉnh táo bị mệt mỏi. Tâm trí chỉ là một phần, và vô thức là cái toàn bộ. Nó phải rơi trở lại cái toàn bộ để trở nên được sống lại. Nó lại hồi sinh. Chính vì vậy mà vào buổi sáng bạn cảm thấy tốt và buổi sáng nhìn đẹp - không phải vì buổi sáng đẹp mà vì bạn lại có được ánh mắt trẻ thơ. Buổi chiều không đẹp lắm. Thế gian vẫn như vậy, nhưng bạn đã lại mất đi ánh mắt hồn nhiên. Và buổi chiều trở nên xấu đi bởi vì bạn mệt mỏi.

Bạn đã sống quá nhiều với phần ý thức. Ý thức này có trung tâm là bản ngã. Đây là hai trạng thái thông thường mà chúng ta biết. Trạng thái thứ ba, mà tantra và yoga quan tâm đến, là siêu ý thức. “Siêu ý thức” có nghĩa là toàn bộ vô thức của bạn đã trở nên ý thức. Trong vô thức không có bản ngã; bạn là toàn thể. Trong siêu ý thức; lại không có bản ngã; bạn là toàn thể. Nhưng ở giữa hai trạng thái trên, tâm trí ý thức có một trung tâm - bản ngã. Bản ngã này là vấn đề, bản ngã này gây ra nhiều vấn đề. Bạn không thể rơi vào yêu bởi nêu thế thì bạn sẽ phải trở nên vô thức, giống như bạn trở nên vô thức khi ngủ. Hoặc, nếu bạn muốn vươn lên thành cầu nguyện, bạn phải trở nên hoàn toàn ý thức giống như vị Phật hay vị Meera. Thế nên tình yêu trở thành không thể, cầu nguyện cũng trở thành không thể.

Bản ngã tạo ra rào cản. Bạn không thể mất mình, và tình yêu đang mất, đang tan biến, đang tan chảy. Nếu bạn tan biến vào vô thức thì đó là tình yêu; nếu bạn tan biến vào siêu ý thức thì đó là cầu nguyện - cả hai đều là một sự tan biến. Vậy phải làm gì? Nên nhớ điều này: bạn không thể làm bất cứ điều gì về nó. Hãy ghi nhớ sâu sắc điều này: bạn không thể làm bất kỳ điều gì về tình yêu, về cầu nguyện. Tâm trí tỉnh táo của bạn là bất lực; nó không thể làm được gì. Nó phải bị biến đi, nó phải bị dẹp sang một bên. Và khi đó hãy nhớ đến buông bỏ: bất cứ khi nào bạn muốn vượt lên mình, sự buông bỏ chính là con đường - trong tình yêu hoặc trong cầu nguyện.

Bất cứ khi nào bạn khao khát vượt lên, đến nơi nào đó khác mà bạn chưa tới, thì buông bỏ là con đường. Hãy cho phép điều gì đó xảy ra với bạn; đừng cố tác động. Và một khi bạn biết cách cho phép, nhiều điều sẽ bắt đầu xảy ra. Thậm chí bạn không nhận ra những gì là có thể với mình, cái năng lượng kỳ diệu, lớn lao mà bạn đã nhốt kín bên trong mình lại có thể bùng nổ và trở thành sự mãn nguyện tột đỉnh. Toàn bộ cuộc đời bạn sẽ tràn đầy tỉnh táo, ánh sáng và phúc lạc, nhưng bạn lại không biết nó. Điều đó giống như mỗi nguyên tử là một quả bom nguyên tử: nến một nguyên tử bùng nổ thì nguồn năng lượng khủng khiếp được giải phóng. Và mỗi trái tim cũng là một quả bom nguyên tử. Nếu nó bùng nổ trong tình yêu hay cầu nguyện thì nguồn năng lượng lớn lao được giải phóng.

Nhưng bạn phải bùng nổ và làm mất bản thân mình. Hạt mầm phải mất chính mình; chỉ có thế thì cây mới ra đời. Và nếu hạt mầm cứ khăng khăng nói, “Không, tôi phải sống”, thì hạt mầm có thể sống, nhưng cây sẽ không bao giờ mọc lên. Và trừ khi cây mọc lên thì hạt mầm sẽ cảm thấy thất vọng, bởi vì cây mới là ý nghĩa. Hạt mầm sẽ cảm thấy thất vọng! Hạt mầm có thể cảm thấy mãn nguyện chỉ khi cây đang nở hoa. Nhưng hạt mầm phải mất chính mình, phải chết đi.

Con người hiện đại đã trở nên không còn khả năng yêu bởi vì anh ta đã trở nên không có khả năng chết. Anh ta không thể chết vì bất cứ điều gì. Anh ta bám vào sống, anh ta không thể chết vì bất cứ điều gì.

Trong tiếng Anh cổ, ba hay bốn trăm năm trước, đây là một cách thổ lộ phổ biên. Người yêu sẽ nói với người mình yêu, “Anh muốn chết trong em”. Đây là một thổ lộ yêu thương. Nó thật đẹp! “Anh muốn chết trong em”. Tình yêu là cái chết - cái chết của bản ngã. Chỉ khi đó thì cái ta thực của bạn mới ra đời, và con người hiện đại rất, rất sợ cái chết. Luôn luôn, buông bỏ là chết, yêu là chết, và cuộc sống cũng là một cái chết tiếp theo. Nếu bạn sợ, bạn sẽ bỏ lỡ chính cuộc sống.

Hãy sẵn sàng chết trong từng khoảnh khắc. Chết với quá khứ, chết với tương lai, và chết trong khoảnh khắc hiện tại. Đừng bám vào và cũng đừng cưỡng lại. Đừng tạo ra bất cứ nỗ lực nào cho cuộc sống, và bạn sẽ có cuộc đời phong phú. Cuộc sống sẽ xảy ra với bạn nếu bạn sẵn sàng chết. Điều này cỏ vẻ mâu thuẫn, nhưng đây là quy luật. Jesus nói rằng ai sẵn sàng mất thì sẽ được, và ai cứ khư khư thì sẽ mất mọi thứ.

Câu hỏi 2

Tối qua thầy nói rằng ngoại vi đang luôn luôn thay đổi, ngược lại trung tâm sâu nhất bên trong vĩnh viễn bất động. Để nhận ra trung tâm này có nhất thiết phải dừng sự vận động ngoại vi không? Điều đó có thể không? Như thế nào và khi nào?

Bạn đã lỡ toàn bộ ý nghĩa. Toàn bộ ý nghĩa không phải là tạo ra bất cứ nỗ lực nào để thay đổi ngoại vi. Cho phép ngoại vi tồn tại như nó là vậy. Bạn không thể thay đổi nó. Bản chất của ngoại vi là vận động và thay đổi. Bạn không thể làm cho nó tĩnh. Tạo hóa là một dòng chảy. Nó là vậy; bạn không thể làm cho nó tĩnh. Và đừng lãng phí thì giờ và cơ hội sống của mình để cố làm cho nó tĩnh. Chỉ biết nó là sự thay đổi. Hãy là người chứng kiến nó, và bạn sẽ tới lúc cảm nhận được trung tâm sâu nhất bên trong không thay đổi này. Thế giới thay đổi, ngoại vi của bạn thay đổi, thân tâm bạn thay đổi, nhưng bạn thì không; bạn không phải là sự thay đổi đó. Đấu tranh với sự thay đổi thì có ích gì? Không cần thiết!

Hãy để tantra được tái thiết lập trong trung tâm của bạn, hãy nhận biết trung tâm bất động này, và cho phép toàn bộ tồn tại chuyển động. Đó không hề là sự xáo trộn. Nó trở thành xáo trộn chỉ nếu bạn bám vào nó hay bạn cố làm cho nó bất động. Thế thì bạn đang rơi vào những điều vô lý, những nỗ lực ngớ ngẩn. Chúng sẽ không thành công; bạn sẽ là một người thất bại. Hãy biết rõ rằng cuộc sống là một sự thay đổi, nhưng đâu đó bên trong sự thay đổi này còn có một trung tâm bất động. Hãy trở nên nhận biết nó. Chính nhận biết đó là đủ để giải thoát bạn. Chính cảm nhận rằng “ta đang không chuyển động” là giải thoát. Đó là sự thật. Bạn biết nó, và bạn khác đi.

Đừng chiến tranh với những cái bóng! Và toàn bộ cuộc đời là một cái bóng bởi vì sự thay đổi không là gì khác ngoài một cái bóng. Không thay đổi là cái thực; thay đổi là cái không thực. Cho nên đừng hỏi liệu sự thay đổi và sự chuyển động ngoại vi có bị ép buộc phải dừng lại để nhận ra trung tâm này. Không cần thiết, và bạn không thể ép buộc nó. Nó không thể dừng! Thế giới vẫn diễn ra; nó sẽ không diễn ra trong bạn. Bạn có thể giữ nguyên trên thế gian, và không cần để thế gian ở trong bạn. Thế gian không phải là sự xáo trộn. Khi bạn tham gia vào nó, khi bạn trở thành sự thay đổi, khi bạn cảm thấy rằng bạn đã trở thành sự thay đổi, khi đó nó gây ra nhiều rắc rối.

Những rắc rối được tạo ra không phải bởi ngoại vi thay đổi. Chúng được tạo ra bởi sự đồng nhất rằng “Ta là sự thay đổi này”. Bạn bị đổ bệnh; căn bệnh không thực sự là sự phiền toái. Khi bạn cảm thấy rằng “Mình đã đổ bệnh”, thì đó là một sự phiền toái. Nếu bạn có thể là một nhân chứng đối với căn bệnh đó, nếu bạn có thể cảm nhận rằng căn bệnh đó là một sự kiện ở đâu đó ngoại vi - nó đang không xảy ra với bạn, nó đang xảy ra với ai đó khác và bạn chỉ là nhân chứng - thì cái chết cũng có thể xảy ra và bạn sẽ chỉ là một nhân chứng.

Khi Alexander đang từ Ấn Độ trở về. Một vài người bạn đã yêu cầu ông ta mang một sannyasin từ Ấn Độ về. Họ nói, “Khi ngài mang về những của cải đã chinh phục được, xin đừng quên một điều:, hãy mang một sannyasin về nữa. Chúng tôi muốn nhìn xem sannyasin là gì - dạng người buông bỏ thế gian là như thế nào. Chúng tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với người đã từ bỏ hết mọi dục vọng; chúng tôi muốn biết dạng hạnh phúc đến với người rời bỏ mọi ham muốn, bỏ khao khát tương lai, bỏ lại mọi sự sở hữu và mọi thứ vật chất là như thế nào”.

Chỉ tới lúc cuối Alexander mới nhớ lại. Ở thị trấn cuối cùng, nơi ông ta rời Ấn Độ để quay về đất nước mình, ông đã nói với những người lính đi tìm cho ra một sannyasin. Họ đi xuống phố và hỏi một ông lão ở thị trấn đó. Ông già nói, “Có, có một sannyasin, một sannyasin tiếng tăm, nhưng sẽ khó đấy. Sẽ rất khó để thuyết phục ông ấy đi cùng Alexander tới Athens”.

Nhưng những người lính là những người lính, nên họ nói, “Đừng lo lắng về điều đó. Chúng tôi có thể ép buộc bất cứ ai. Chỉ cần nói cho chúng tôi ông ta ở đâu. Chúng tôi biết cách ép buộc ông ta, nên không cần phải thuyết phục. Thậm chí nếu Alexander lệnh cả thị trấn này phải đi theo ngài, thì các ông sẽ phải đi theo, một sannyasin có là gì?”

Nhưng ông già lại cười vang, và những người lính không thể hiểu, họ chưa bao giờ đối diện với một sannyasin. Họ đi tới vị sannyasin đó. Ông ấy đang đứng trần trụi bên bờ sông, và họ nói với ông, “Alexander ra lệnh ông phải đi với chúng tôi. Sẽ có mọi sự chăm sóc, sẽ không có gì bất tiện với ông; ông sẽ là vị khách hoàng gia. Nhưng ông phải đi với chúng tôi tới Athens”.

Vị sannyasin này cười vang và nói, “Alexander của các ông sẽ khó mang tôi đi cùng với ông ta. Trên thế gian này không có sức mạnh nào có thể bắt buộc tôi phải theo. Các ông sẽ không thể hiểu được, nhưng tốt hơn là hãy mang Alexander của các ông tới đây”.

Alexander đã bối rối. Ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng ông ta muốn nhìn thấy người đàn ông này. Ông ta xuất hiện với thanh gươm trần và nói, “Nếu ngươi nói lời từ chối thì ngay lập tức ngươi sẽ mất mạng. Ta sẽ cắt đầu ngươi”. Tên của vị sannyasin này - như được ghi lại trong ghi chép của Alexander - là Dandami.

Vị sannyasin cười vang và nói, “Ngài đến hơi muộn một chút. Ngài không thể giết tôi bây giờ bởi vì tôi đã tự kết liễu mình rồi. Ngài đã hơi muộn. Ngài có thể cắt đầu tôi, nhưng ngài không thể cắt tôi, bởi vì tôi đã trở thành một nhân chứng. Cho nên khi cái đầu này rơi xuống đất, ngài sẽ nhìn thấy nó rơi xuống và tôi cũng sẽ nhìn thấy nó rơi xuống. Nhưng ngài không thể cắt tôi, thậm chí ngài không thể chạm vào tôi. Cho nên đừng lãng phí thời gian, ngài có thể cắt! Hãy giơ kiếm lên và cắt đầu tôi đi”.

Alexander đã không thể giết người đàn ông đó. Điều đó là không thể bởi vì điều đó là vô ích. Người đàn ông đã vượt lên cái chết, không thể giết được ông. Bạn chỉ có thể bị giết nếu bạn bám vào cuộc sống. Việc bám vào khuôn mẫu thay đổi biến bạn thành một tử thi. Nếu bạn không bám vào, bạn tồn tại như bạn đã luôn từng - bất tử. Bất tử là quyền thừa kế của bạn; nó đã luôn luôn có đó. Bạn trở thành một tử thi chỉ nếu bạn cứ bám vào. Cho nên không có vấn đề, không cần bắt ép ngoại vi luôn thay đổi phải tĩnh lại. Không cần thiết, và bạn không thể làm cho nó tĩnh. Nó sẽ vẫn tiến triển, và bánh xe sẽ vẫn quay. Tất cả điều bạn có thể làm là biết rằng bạn không phải là bánh xe. Bạn là trục, chứ không phải là bánh xe.

Câu hỏi 3

Việc làm tan biến sự thay đổi thông qua thay đổi, làm tan biến dục tính thông qua tình dục, vân vân, mà không bị lệ thuộc và không có những hệ quả như bồn chồn, thất vọng, thì có khó không đối với con người như đang hiện hữu?

Con người như đang hiện hữu thì có thể thực hiện điều này, và điều này được gợi ý chỉ với con người như đang hiệu hữu. Tantra là một loại thuốc trị bệnh cho bạn - cho những ai đang bệnh. Cho nên đừng nghĩ rằng điều đó không dành cho bạn. Nó dành cho bạn và bạn có thể thực hiện nó, nhưng bạn sẽ phải hiểu ý nghĩa là gì khi bạn nói rằng có khả năng bị nghiện và sau đó sẽ có những hệ quả và sự thất vọng. Bạn đã không hiểu. “Làm tan biến sự thay đổi thông qua thay đổi” có nghĩa là thậm chí nếu có sự lệ thuộc thì cũng đừng chống lại nó. Cứ lệ thuộc, nhưng hãy là một nhân chứng nữa.

Cứ để sự lệ thuộc diễn ra; đừng chống lại nó. Tantra là một quá trình phi-chiến tranh. Đừng chiến tranh! Tất nhiên, thất vọng sẽ đến, nên cứ thất vọng. Nhưng cũng là một chứng nhân nữa. Bạn lệ thuộc, và bạn là một chứng nhân. Bây giờ thất vọng xuất hiện, và bạn biết rõ rằng nó phải xuất hiện. Bây giờ cứ thất vọng, nhưng là một chứng nhân. Thế rồi thông qua lệ thuộc, sự lệ thuộc tiêu tan, và thông qua thất vọng, sự thất vọng tiêu tan.

Hãy thử điều này khi bạn cảm thấy đau khổ. Cứ đau khổ; đừng chống lại nó. Hãy thử điều này, nó thật tuyệt vời. Khi có đau khổ và bạn cảm thấy đau khổ, khép các ô cửa của bạn lại và đau khổ. Lúc này bạn có thể làm gì? Bạn đau khổ, cho nên bạn cứ đau khổ. Bây giờ hãy đau khổ hết mình. Bỗng nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết nỗi đau khổ này. Và nếu bạn cố thay đổi nó, bạn sẽ không bao giờ trở nên nhận biết, bởi vì nỗ lực của bạn, năng lượng của bạn, ý thức bạn bị hướng vào sự thay đổi, hướng tới cách thay đổi nỗi đau khổ này. Thế rồi bạn bắt đầu nghĩ nó đã xuất hiện như thế nào, và bây giờ làm gì để thay đổi nó. Thế thì bạn đang bỏ lỡ một trải nghiệm rất đẹp - chính nỗi khổ.

Bây giờ bạn đang nghĩ về những nguyên nhân và những hệ quả, và bạn đang nghĩ về phương pháp để làm sao quên nó, làm sao vượt lên nó, và bạn đang bỏ lỡ chính nỗi đau khổ, và đau khổ có đó, và có thể được giải thoát. Đừng làm bất cứ điều gì. Đừng phân tích vì sao lại sinh ra đau khổ; đừng nghĩ về những hậu quả theo sau sẽ như thế nào. Chúng sẽ theo sau, nên sau này bạn có thể thấy. Đừng vội vã. Cứ đau khổ, cứ đơn giản là đau khổ, và đừng cố thay đổi nó.

Hãy thử điều này: hãy xem bạn có thể giữ nguyên trong đau khổ được bao nhiêu phút. Bạn sẽ bắt đầu cười vào toàn bộ vấn đề; toàn bộ vấn đề có vẻ ngu ngốc, bởi vì nếu bạn hoàn toàn đau khổ, bỗng nhiên trung tâm của bạn vượt lên đau khổ. Trung tâm đó không bao giờ có thể là đau khổ, điều đó là không thể! Nếu bạn vẫn giữ nguyên với đau khổ thì đau khổ trở thành nền tảng, và trung tâm, mà nó không bao giờ có thể đau khổ, lại đột nhiên nổi lên trên, và khi đó bạn đau khổ và bạn không đau khổ: “như cũ mà không cũ”. Lúc này bạn đang làm tiêu tan đau khổ thông qua đau khổ. Đây là ý nghĩa. Bạn đang không làm điều gì; bạn chỉ đang làm tiêu tan đau khổ thông qua đau khổ. Đau khổ sẽ biến đi như những đám mây biến đi, và bầu trời sẽ rộng mở và bạn sẽ cười, và bạn đã không làm bất cứ điêu gì. Và bạn không thể làm bất cứ điều gì; tất cả những điêu bạn có thể làm chỉ gây ra nhiều rắc rối và đau khổ hơn.

Ai đã tạo ra sự đau khổ này? Bạn, và bây giờ bạn đang cố thay đổi nó. Nó sẽ tồi tệ hơn. Bạn là người tạo ra đau khổ. Bạn đã tạo ra nó, bạn là nguồn cơn, và bây giờ chính nguồn lại đang cố. Bạn có thể làm gì? Bây giờ người bệnh nhân đang tự chăm sóc mình, và anh ta đã tạo ra toàn bộ vấn đề. Bây giờ anh ta đang nghĩ đến chuyện phẫu thuật. Đó là tự sát. Đừng làm bất cứ điều gì. Cái bên trong là rất sâu. Bạn đã cố rất nhiều lần để chấm dứt đau khổ, chấm dứt thất vọng, chấm dứt cái này cái kia, và không có gì đã xảy ra. Bây giờ thử điều này: đừng làm bất cứ điều gì; cứ đau khổ hết mình. Cứ đau khổ một cách mãnh liệt nhất, và giữ nguyên không làm gì cả. Chỉ cùng nó và xem điều gì xảy ra.

Cuộc sống là sự thay đổi. Ngay cả những đỉnh Himalaya cũng đang thay đổi, cho nên đau khổ của bạn không thể không thay đổi. Nó sẽ tự thay đổi, và bạn sẽ thấy rằng nó đang thay đổi - nó đang biến đi và nó đang rời xa, và bạn cảm thấy được dỡ bỏ gánh nặng và bạn đã không làm bất cứ điều gì.

Một khi bạn biết bí mật này, bạn có thể làm tiêu tan bất cứ thứ gì thông qua chính nó, và bí mật chính là cứ tĩnh lặng, không làm bất cứ điều gì. Khi có sự giận dữ thì cứ giận dữ, hãy chỉ là. Đừng làm bất cứ điều gì. Nếu bạn có thể làm cái sự “không-làm” này, nếu bạn có thể chỉ ở đó - hiện diện, chứng kiến, nhưng không nỗ lực thay đổi bất cứ điều gì - cho phép mọi thứ đi theo con đường riêng của chúng, bạn sẽ làm tiêu tan bất cứ thứ gì. Bạn có thể làm tiêu tan bất cứ thứ gì.

Câu hỏi 4

Tantra nói không vùng vẫy hay bơi, mà buông xuôi và trôi nổi trên dòng sông cuộc đời. Nhưng kinh nghiệm cho thấy rằng cuộc sống chóng mặt của đô thị hiện đại và nền công nghiệp nặng tạo ra những căng thẳng thường xuyên và những sự gắng sức về tinh thần lẫn thể chất. Quan điểm của tantra về vấn đề này là gì? Việc tránh những sự gắng sức không cần thiết là không tốt sao?

Cuộc sống đã luôn luôn là vậy, dù ở thời hiện đại hay thời nguyên thủy. Có những căng thẳng, có những lo âu. Sự vật thay đổi, nhưng con người vẫn giữ nguyên. Hai nghìn năm trước bạn lái xe bò; bây giờ bạn lái xe hơi - nhưng người tài xế vẫn như cũ. Chiếc xe bò đã thay đổi - nhiều thứ bây giờ khác, bây giờ bạn đang lái chiếc xe hơi - nhưng người tài xế vẫn như cũ. Anh ta đã lo lắng, đã căng thẳng về chiếc xe bò của mình; bây giờ bạn căng thẳng và lo lắng về chiếc xe hơi của mình. Những đối tượng thay đổi, nhưng tâm trí vẫn giữ nguyên như cũ.

Thế nên đừng nghĩ rằng vì cuộc sống hiện đại mà bạn lo lắng nhiều như thế. Đó là vì bạn, chứ không phải vì cuộc sống hiện đại, và bạn sẽ lo lắng ở bất cứ đâu, với bất cứ dạng văn minh nào. Hãy đến một làng quê trong ít ngày xem - hai hay ba ngày - và bạn sẽ cảm thấy tốt trong một khoảng thời gian, bởi vì thậm chí bệnh tật cũng cần sự điều chỉnh lại. Nhưng trong vòng ba ngày bạn sẽ thích nghi với ngôi làng, và những lo lắng sẽ bắt đầu xuất hiện, những xáo trộn sẽ lại được cảm nhận. Lúc này các nguyên nhân sẽ không như cũ, nhưng bạn vẫn như cũ.

Đôi lúc xảy ra rằng bạn có thể bị quấy nhiễu bởi sự ồn ào của giao thông đô thị, và bạn có thể nói rằng bạn không thể ngủ trong đêm bởi xe cộ và tiếng ồn. Thế thì hãy đi về làng quê xem, và bạn sẽ không thể ngủ bởi vì không còn tiếng ồn giao thông. Bạn sẽ phải quay về bởi vì làng quê có vẻ buồn tẻ, vô vị - bởi vì không có sự sống.

Mọi người vẫn tường thuật lại với tôi những cảm nhận như thế. Tôi đã nói một người bạn đi tới Kashmir, đền Pahalgam. Ông ấy quay về và nói rằng cuộc sống ở đó quá buồn tẻ, ở đó không có sự sống. Bạn có thể thích thú một hay hai ngày dưới thung lũng hay trên những ngọn đồi, và rồi lại chán. Ở đây ông ấy đã nói với tôi rằng cuộc sống đô thị làm cho ông căng thẳng và bây giờ ông nói rằng những ngọn đồi đó làm cho ông chán, và ông bắt đầu mong mỏi quay về nhà.

Bạn là vấn đề; Kashmir sẽ không giúp được gì. Không phải là Bombay quấy nhiễu bạn hay London hay New York; đó là bạn! Và không phải là London đã tạo ra bạn: bạn đã tạo ra London. Không phải là giao thông và tiếng ồn và tốc độ điên khùng: bạn đã tạo ra điều này - bạn và những người như bạn. Nhìn xem! Nguyên nhân ở bên trong bạn. Không phải là bạn căng thẳng do tiếng ồn. Có tiếng ồn bởi vì bạn căng thẳng, và bạn không thể sống thiếu nó. Chính vì vậy mà nó có đó. Bạn cần nó, bạn không thể sống thiếu nó. Và ở các làng quê mọi người đang đau khổ. Họ muốn đến Bombay hay đến New York hay đến London, và khi họ có cơ hội họ lại bỏ chạy. Và tôi đã nghe mọi người cứ nói mãi về cuộc sống thôn quê tươi đẹp, nhưng họ không bao giờ đi tới đó để sống. Họ không bao giờ đi tới đó để sống, họ chỉ nói về nó.

Ai ngăn cản bạn? Tại sao không đi? Hãy đi đến khu rừng - ai ngăn cản bạn? Bạn sẽ không thích nó, bạn không thể thích nó. Ngay bây giờ bạn sẽ thích nó trong ít ngày bởi vì đó là một sự thay đổi, và sau đó? Sau đó bạn sẽ chán. Bạn sẽ thấy nó buồn tẻ, và bạn sẽ muốn trốn khỏi đó.

Tâm trí điên khùng của bạn đã tạo ra cuộc sống đô thị này. Bạn đang không trở nên điên khùng bởi những thành phố này; những thành phố này được xây dựng bởi tâm trí điên khùng của bạn. Chúng được xây dựng cho bạn và bởi bạn, và chúng tồn tại vì bạn. Và trừ khi tâm trí điên khùng này thay đổi, những thành phố này không thể biến đi, chúng sẽ phải giữ nguyên. Chúng là sản phẩm phụ của bạn.

Nên nhớ một điều: bất cứ khi nào bạn cảm thấy điều gì đó sai, trước tiên tìm cho ra nguyên nhân trong chính mình. Đừng đi bất cứ đâu. Trong một trăm lần thì chín mươi chín lần bạn sẽ tìm ra nguyên nhân trong chính mình. Và nếu bạn tìm ra nguyên nhân trong bạn, chín mươi chín lần trong một trăm lần, nguyên nhân thứ một trăm sẽ tự biến mất.

Bạn là nguyên nhân của bất cứ điều gì đang xảy ra với bạn. Bạn là nguyên nhân, và thế gian chỉ là một chiếc gương. Nhưng việc luôn tìm ra nguyên nhân ở đâu đó khác là một sự an ủi. Thế rồi bạn không bao giờ cảm thấy lỗi lầm, bạn không bao giờ cảm thấy tự lên án. Bạn có thể luôn luôn chỉ ra đây là nguyên nhân, và trừ khi nguyên nhân này thay đổi, “Làm sao tôi có thể thay đổi?” Bạn có thể trốn vào nó; đây là một mánh khóe. Thế nên tâm trí bạn luôn luôn phóng chiếu những nguyên nhân ở đâu đó khác. Người vợ bị phiền nhiễu bởi người chồng; người mẹ bị phiền nhiễu bởi những đứa con; những đứa con bị phiền nhiễu bởi người cha. Mọi người bị xáo trộn bởi người nào đó khác, và mọi người luôn luôn nghĩ rằng nguyên nhân nằm ở bên ngoài.

Mulla Nasruddin đang đi xuống phố. Đó là buổi chiều, và bóng tối đang buông dần. Bỗng nhiên ông ta nhận thấy đường phố vắng hoe, và ông trở nên sợ hãi. Một nhóm người đang đi về phía ông, và ông đã đọc về Những tên cướp có vũ trang, những tên cướp của giết người. Vì thế ông ta sợ và bắt đầu run rẩy. Ông ta nghĩ, ông ta phóng chiếu rằng bây giờ những kẻ giết người này, những tên cướp vũ trang này đang tiến đến, và chúng buộc phải giết ông, nên làm cách nào để trốn thoát họ? Ông ta nhìn quanh.

Quanh đó có một nghĩa địa, nên ông ta nhảy qua bức tường nghĩa địa này. Trong đó có một ngôi mộ được đào sẵn cho ai đó, nên ông ta nghĩ tốt nhất là nằm như chết trong cái huyệt này. Họ sẽ cảm thấy rằng người này đã chết nên sẽ không cần thiết phải giết.

Vậy nên Mulla nằm xuống. Nhóm người đó chỉ là một đám cưới, nhưng họ lại nhìn thấy người đàn ông này run rẩy và nhảy qua bức tường. Thế nên họ trở nên sợ và tự hỏi có vấn đề gì và người đàn ông này là ai. Họ nghĩ, “Có vẻ như ông ta có điều gì mờ ám. Ông ta đang trốn ở đó”. Cho nên toàn bộ đám rước dừng lại, và họ cũng nhảy qua bức tường. Mulla trở nên sợ hơn. Lúc này họ đến gần và hỏi, “Ông đang làm gì ở đây? Tại sao ông ở đây, trong ngôi mộ này?”

Thấy thế, Mulla Nasruddin nói, “Các bạn đang hỏi câu hỏi rất khó. Tôi ở đây là do các bạn và các bạn ở đây là do tôi”.

Và điều này đang xảy ra ở mọi nơi. Bạn bị xáo trộn bởi ai đó, ai đó bị xáo trộn bởi bạn. Và bạn chỉ đang tạo ra mọi thứ quanh mình, đang phóng chiếu, và rồi trở nên sợ hãi, kinh hoàng, và tạo ra mọi nỗ lực để phòng vệ. Và có đau khổ, thất vọng, xung đột, kìm nén và chiến tranh.

Toàn bộ sự việc là ngu ngốc, và điều đó sẽ giữ nguyên trừ khi bạn thay đổi thái độ của mình. Và đầu tiên là luôn cố gắng tìm ra nguyên nhân trong bạn. Làm sao mà ồn ào giao thông lại có thể quấy nhiễu bạn? Tại sao? Nếu bạn chống lại nó, nó sẽ quấy nhiễu. Nếu bạn có thái độ rằng nó quấy nhiễu, nó sẽ quấy nhiễu. Nhưng nếu bạn chấp nhận nó, nếu bạn cho phép nó xảy ra mà không có bất cứ phản ứng nào, thế thì bạn có thể bắt đầu thích thú nó. Nó có giai điệu du dương riêng của nó. Bạn đã không nghe nó, nhưng điều đó không có nghĩa rằng nó không có nhạc điệu riêng của mình. Một ngày nào đó hãy quên mình đi và lắng nghe tiếng ồn giao thông. Chỉ nghe, và đừng có thái độ rằng điều này đang quấy nhiễu, rằng điều này là không tốt. Đừng mang thái độ của bạn vào, chỉ nghe giai điệu! Lúc ban đầu sẽ có vẻ hỗn loạn. Đó cũng là bởi tâm trí. Nếu bạn hoàn toàn thư giãn, sớm hay muộn mọi thứ sẽ phù hợp với cái toàn bộ hài hòa, và ngay cả ồn ào giao thông cũng sẽ trở thành âm nhạc. Bạn có thể thích thú điều đó và bạn có thể nhảy múa cùng nó. Điều đó phụ thuộc vào bạn.

Không có gì quấy nhiễu trừ khi bạn nghĩ rằng nó quấy nhiễu. Ví dụ, tôi sẽ nói với bạn rằng nhiều thứ đã quấy nhiễu nhân loại bởi vì có một khái niệm nào đó cho rằng chúng quấy nhiễu. Khi khái niệm này thay đổi, nhiều thứ vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng chúng không quấy nhiễu. Ví dụ, sự thủ dâm đã làm cả thế giới bối rối. Chỉ mới nửa thế kỷ trước, cả thế giới bị bối rối bởi nạn thủ dâm. Mọi người thầy, mọi người cha, mọi người mẹ đã bối rối, và mọi đứa trẻ đã bối rối. Và sự thiếu hiểu biết vẫn còn phổ biến trên thế giới nên sự bối rối này vẫn giữ nguyên. Sau đó các nhà sinh lý học và các nhà tâm lý học đã khám phá ra rằng thủ dâm không thể làm xáo trộn bất cứ ai; nó là tự nhiên, và không có gì sai về nó. Tuyệt đối không có gì sai với nó, nhưng giáo huấn cũ thì đã cho rằng nêu bạn trở nên điên khùng thì đó là do thủ dâm.

Mọi thứ bị ép xuống, bị biến thành thủ dâm. Và mọi đứa trẻ ít hay nhiều đều đang thực hiện điều đó, mọi chàng trai đều đang thực hiện điều đó, cho nên mọi chàng trai đều sợ. Nó đang làm điều đó, và nó sợ rằng bây giờ nó sẽ bị điên, thấp kém, dở hơi, lập dị, bệnh hoạn, và cuộc đời nó sẽ bị phí hoài. Nhưng nó không thể kháng cự lại. Nó phải thực hiện điều đó, và những ý tưởng này đã thâm nhập vào tâm trí và đã gây ra nhiều ảnh hưởng. Chúng tác động lên nó, và nhiều đứa đã hóa điên, nhiều đứa vẫn thấp kém, nhiều đứa vẫn ngu ngốc do điều này, và điều này không hề liên quan chút nào.

Khoa học hiện đại, nghiên cứu hiện đại nói rằng đúng hơn đó là lành mạnh. Khoa học y khoa nói rằng điều đó là tốt bởi vì một cậu bé tuổi mười ba hay mười bốn hoặc một cô gái tuổi mười hai hay mười ba trở nên trưởng thành về dục. Nếu tạo hóa cho phép thì chúng sẽ phải ngay lập tức kết hôn. Chúng sẵn sàng cho việc sinh sản, nhưng nhu cầu văn minh lại ép buộc chúng sẽ phải giữ độc thân thêm ít nhất mười năm hay lâu hơn nữa. Nhưng y khoa nói rằng trong sáu năm, từ mười bốn đến hai mươi, là tiềm năng nhất về tình dục. Sau đó, chàng trai không bao giờ lại có nhiều tiềm năng như thế. Năng lượng đang sôi sục; toàn bộ cơ thể sẵn sàng bùng nổ trong quan hệ tình dục. Nhưng xã hội lại nói không, năng lượng không nên được phép chuyển động. Dù sao, năng lượng cũng đang chuyển động và đứa trẻ không thể làm được gì, và dù nó đang làm gì thì cũng sẽ có những ảnh hưởng, bởi vì có triết lý quanh nó. Nó sẽ cảm thấy mình đang làm một cái gì đó sai, nó sẽ cảm thấy tội lỗi, và tội lỗi đó sẽ theo sau như cái bóng. Và nhiều bệnh tật sẽ xuất hiện bởi ý tưởng này, chứ không bởi hành động.

Y khoa nói rằng đó là lành mạnh bởi vì nó đang xả bớt năng lượng không cần thiết. Nếu không, năng lượng không cần thiết đó sẽ gây ra những rắc rối, vậy nên đó là sự lành mạnh. Hiện nay, cụ thể là ở Mỹ và ở Anh và ở các nước phương Tây phát triển khác, nơi biết nhiều về sinh học thi thủ dâm được truyền bá. Hiện nay có những cuốn phim về cách thủ dâm được chiếu cho trẻ em, và sớm hay muộn các giáo viên sẽ dạy cách thủ dâm đúng. Họ nói đó là lành mạnh, và bây giờ những người nghĩ nó là lành mạnh thì lại cảm thấy rất khỏe mạnh về nó.

Tôi không nghĩ nó là thế này hay thế kia - nó không là lành mạnh và cũng không là không lành mạnh. Ý tưởng là vấn đề. Nếu nó là lành mạnh và khái niệm được suy rộng thì nó sẽ trở nên lành mạnh. Hiện nay ở phương Tây họ nói, sự thủ dâm đó không chỉ không ảnh hưởng bất lợi đến trí thông minh, mà nó còn tốt hơn cho trí thông minh, và sẽ càng có nhiều sự thủ dâm. Cho nên, cậu bé thủ dâm nhiều sẽ có chi số I.Q cao hơn cậu bé khác không thủ dâm. Và họ có những lý do để nói điều này, bởi vì đối với một cậu bé, việc phát hiện ra thủ dâm là một tín hiệu của trí thông minh: nó đang tìm ra một cách thức.

Xã hội đã khép ô cửa đối với hôn nhân, và tạo hóa lại đang ép năng lượng. Một người thông minh sẽ tìm ra cách thức và người không thông minh sẽ chỉ chặn lại, anh ta sẽ không thể tìm ra cách thức. Hiện nay các nghiên cứu cho thấy rằng những cậu bé thủ dâm thì thông minh hơn. Nếu ý tưởng này được phổ biến, và nó buộc phải vậy, thì sớm hay muộn cả thế giới sẽ có ý tưởng này. Thế thì thủ dâm sẽ là lành mạnh, và bạn sẽ cảm nhận một trạng thái hạnh phúc từ nó.

Hiện nay mọi bậc cha mẹ đều sợ bởi vì cha mẹ biết mình đã làm gì khi còn trẻ. Khi cậu bé của họ cũng đến tuổi đó, họ trở nên sợ và canh chừng xem cậu bé đang làm gì. Người cha sợ, và nếu ông bắt quả tang cậu bé thì ông sẽ trừng phạt nó. Nhưng kiến thức mới thì nói đừng trừng phạt cậu bé - đừng! Đúng hơn là dạy nó. Nếu nó không thủ dâm thì hãy đến bác sĩ và tìm xem có điều gì sai. Nếu kiến thức này trở nên phổ biến rộng rãi, thì điều này sẽ xảy ra.

Nhưng cả hai đều là những luận điểm. Cả hai đều là những luận điểm! Và khi cậu bé nào đó thủ dâm, nó rất nhạy cảm vào lúc đó - bởi vì khi năng lượng dục được giải phóng, nó trở nên dễ tổn thương, cởi mở, linh động, và tâm trí nó im lặng. Lúc đó, bất cứ ý tưởng nào được nhồi nhét vào thì sẽ có những ảnh hưởng - cho nên nếu bạn nói với nó, “Con sẽ bị bệnh vì điều này”, thì nó sẽ cảm thấy bệnh. Nếu bạn nói với nó, “Con sẽ khỏe vì điều này”, nó sẽ trở nên khỏe. Nếu bạn nói với nói, “Con sẽ ngu ngốc cả đời nếu con làm chuyện này”, thì nó sẽ vẫn là một kẻ tối dạ. Nếu bạn nói, “Bây giờ đây là tín hiệu tốt về trí thông minh”, nó có thể phát triển chỉ số I.Q cao hơn. Bạn chỉ đang gợi ý một cái gì đó với nó vào lúc rất nhạy cảm. Bất cứ điều gì bạn nghĩ cũng bắt đầu xảy ra.

Đức Phật được cho là đã nói rằng mọi ý nghĩ sẽ trở trở thành hiện thực, thế nên hãy nhận biết. Nếu bạn nghĩ rằng tiếng ồn giao thông quấy nhiễu bạn, nó sẽ quấy nhiễu bạn: bạn sẵn sàng cho sự quấy nhiễu. Nếu bạn nghĩ rằng cuộc sống gia đình là ràng buộc thì nó sẽ là một sự ràng buộc với bạn: bạn sẵn sàng cho điều này. Nếu bạn nghĩ răng đói nghèo sẽ giúp bạn giải thoát, thì nó sẽ giúp. Cuối cùng, bạn là người đang tạo ra thế giới quanh mình, và bất cứ điều gì bạn nghĩ thì cũng trở thành phạm vi tư tưởng, môi trường, và bạn tồn tại trong nó.

Tantra nói hãy nhớ thuyết nhân quả này, nó luôn luôn bên trong bạn. Và nếu bạn biết điều này thì bạn sẽ không gây ra bất cứ điều gì. Nếu bạn biết điều này bạn sẽ không gây ra bất cứ điều gì cho mình. Và khi ai đó đang không gây ra bất cứ điều gì, người đó được giải thoát. Thế rồi người đó không đau khổ cũng không phúc lạc. Phúc lạc là sự sáng tạo của bạn và đau khổ cũng là sự sáng tạo của bạn. Bạn có thể biến đổi đau khổ của mình thành phúc lạc bởi vì nó là sự sáng tạo của bạn.

Người đã giải thoát, người đã chứng ngộ thì không là cả hai, bởi vì vị đó đã không còn gây ra bất cứ điều gì quanh mình. Vị đó đơn giản tồn tại! Chính vì vậy mà Đức Phật không bao giờ nói rằng người chứng ngộ là phúc lạc. Bất cứ lúc nào có ai hỏi Người, “Hãy nói cho chúng tôi điều gì đó về người đã vượt lên - người đó có tuyệt đối phúc lạc không”. Phật cười và nói, “Đừng hỏi. Tôi chỉ có thể nói nhiều về điều này, rằng người đó không đau khổ. Tôi không thể nói gì hơn. Người đó không đau khổ; đó là tất cả những gì tôi có thể nói".

Tại sao lại quá nhấn mạnh về sự phủ định? Bởi vì Phật biết. Khi bạn đã biết rằng bạn là nguyên nhân đau khổ của mình, thì bạn cũng biết rõ rằng hạnh phúc cũng do bạn gây ra. Thế rồi con người không còn gây ra bất cứ điều gì. Đó chính là niết bàn: một sự chấm dứt gây ra bất cứ điều gì quanh mình. Thế rồi bạn đơn thuần hiện hữu - không đau khổ, không hạnh phúc. Nếu bạn có thể hiểu, chỉ điều này là phúc lạc. Không có đau khổ và không có hạnh phúc, bởi vì nếu có hạnh phúc thì có đau khổ; bạn vẫn đang gây ra một cái gì đó. Và nếu bạn có thể tạo ra hạnh phúc thì bạn có thể tạo ra đau khổ, và bạn sẽ trở nên chán với cả hạnh phúc này nữa.

Bạn có thể chịu đựng điều đó bao nhiêu? - nhiều như thế nào? Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Hai mươi bốn giờ trong hạnh phúc: bạn sẽ có thể chịu đựng được không? Bạn sẽ trở nên chán, và bạn sẽ liên tục tìm kiếm những người thầy có thể dạy bạn cách lại trở nên đau khổ. Nếu thế giới trở nên hạnh phúc thì tôi không thể hình dung rằng sẽ không có những người thầy. Sẽ có những người thầy, bởi vì khi đó mọi người sẽ cần đau khổ. Ai đó sẽ được cần đến để nói cho họ cách lại trở nên đau khổ, chỉ để thay đổi. Thế rồi bạn có thể quay trở lại với hạnh phúc của mình, và bạn sẽ cảm thấy nó nhiều hơn - bởi vì chỉ có thế bạn mới có thể cảm thấy nó nhiều hơn, khi bạn đã bỏ lỡ nó.

Sẽ có những người thầy! Bây giờ họ đang dạy cách trở nên hạnh phúc, rồi họ sẽ dạy cách trở nên đau khổ, cách nếm trải địa ngục. Một chút thay đổi sẽ có ích, sẽ lành mạnh.

Nhưng bạn là nguyên nhân, và bạn sẽ trở nên chứng ngộ lúc bạn đã biết rằng thế giới bạn đang sống là do bạn tạo ra. Khi bạn sẽ không tạo ra nó, nó sẽ biến đi. Giao thông sẽ vẫn diễn ra, sự huyên náo sẽ vẫn còn đó, và mọi thứ sẽ vẫn như nó đang là, nhưng bạn sẽ không có đó bởi vì bạn sẽ biến đi cùng với nguyên nhân.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho