Chương 33: Tính tâm linh của hành vi tình dục tantra


Sách của những bí mật - Tập 3
Book of secrets - Volume 3
Osho



Chương 33: Tính tâm linh của hành vi tình dục tantra

22 tháng 2 năm 1973, buổi tối tại Woodlands, Bombay.

Khi bắt đầu làm tình, hãy chú ý vào ngọn lửa cảm hứng ban đầu, và cứ tiếp tục duy trì cảm xúc đó, tránh để nó tắt lịm như tro tàn khi kết thúc.

Khi quyện vào nhau như thế, các giác quan của bạn rung lên như những tàu lá, hãy đắm mình trong sự rung động này.

Ngay cả khi đang không trong vòng tay nhau, hãy nhớ lại lúc hợp nhất với nhau, biến đổi.

Vui mừng khi gặp lại một người bạn vẳng mặt đã lâu, thẩm đẫm niềm vui này.

Khi ăn uống, hãy biến thành hương vị của thực phẩm, mãn nguyện.

Sigmund Freud đã nói ở đâu đó rằng con người bị loạn thần kinh ngay lúc chào đời. Điều này chỉ đúng một nửa. Con người không bị loạn thần kinh ngay lúc chào đời, mà do sinh ra trong một nhân loại loạn thần kinh và sớm muộn gì xã hội xung quanh cũng sẽ biến mọi người thành loạn thần kinh. Con người sinh ra là tự nhiên, chân thực, bình thường, nhưng ngay khi đứa bé trở thành một phần của xã hội là lúc chứng loạn thần kinh bắt đầu tác động.

Như chúng ta hiện nay, chúng ta là loạn thần kinh, và chứng loạn thần kinh này bao gồm một sự chia tách - một sự chia tách sâu sắc. Bạn không là một người: bạn là hai hay thậm chí là nhiều người. Điều này phải được hiểu một cách sâu sắc; chỉ khi đó chúng ta mới có thể tiến đến tantra. Cảm nhận và suy nghĩ của bạn đã trở thành hai thứ khác nhau: đây chính là loạn thần kinh cơ bản. Suy nghĩ và cảm nhận của bạn đã trở thành hai phần khác nhau, và bạn bị đồng nhất với suy nghĩ chứ không với cảm nhận. Và cảm nhận thì chân thực và tự nhiên hơn suy nghĩ. Bạn đã ra đời với một trái tim nhạy cảm, nhưng xã hội đã dạy bạn suy nghĩ và bạn đã trau dồi nó. Và bạn đã kìm nén những cảm nhận của mình. Ngay cả khi bạn nói rằng mình cảm nhận, đó chỉ là bạn nghĩ rằng bạn cảm nhận. Phần cảm nhận trong bạn đã gần như tê liệt, và điều này đã xảy ra là vì những lý do nào đó.

Đứa trẻ được sinh ra là một thực thể cảm nhận: nó cảm nhận mọi thứ. Nó chưa là một con người biết suy nghĩ. Nó tự nhiên, như bất cứ điều tự nhiên nào trong tồn tại - giống như cây cỏ hay muông thú. Nhưng chúng ta bắt đầu nhào nặn nó, huấn luyện nó. Nó phải kìm nén những cảm xúc của mình, bởi vì nếu không kìm nén những cảm xúc của mình thì nó luôn luôn gặp rắc rối. Khi nó muốn khóc, nó không thể khóc bởi vì cha mẹ nó sẽ không chấp thuận điều đó. Nó sẽ bị khiển trách. Nó sẽ không được khen, nó sẽ không được yêu thương. Nó không được chấp nhận như nó đang là. Nó phải học cách cư xử theo một ý thức hệ, theo những lý tưởng cụ thể. Chỉ như thế nó mới được yêu thương.

Nếu nó cứ là chính mình, nó sẽ không được yêu thương. Nó có thể được yêu thương chỉ nếu nó tuân theo những quy định nào đó. Những quy định đó không tự nhiên mà được áp đặt. Con người tự nhiên bắt đầu trở nên bị kìm nén và bị cái phi tự nhiên, cái không thực áp đặt lên. Cái không thực này chính là tâm trí bạn, và đến một lúc sự chia tách sâu đến mức bạn không thể khắc phục. Bạn liên tục quên hết những gì đã là hoặc đang là bản chất thực của bạn. Bạn là một bộ mặt giả, bộ mặt thật đã biến mất. Và bạn cũng sợ cảm nhận bộ mặt thật này, bởi ngay khi bạn cảm thấy nó thì toàn bộ xã hội sẽ chống lại bạn. Cho nên chính bạn chống lại bản chất thực của mình.

Điều này tạo ra một trạng thái rất loạn thần kinh. Bạn không biết mình muốn gì; bạn không biết những nhu cầu thật, đích thực của bạn là gì. Và thế rồi bạn không ngừng chạy theo những nhu cầu không đích thực, bởi vì chỉ có trái tim nhạy cảm mới có thể cho bạn biết ý nghĩa và hướng bạn đến những gì là nhu cầu thực của bạn. Khi những nhu cầu thực bị kìm nén, bạn tạo ra những nhu cầu tượng trưng. Ví dụ, bạn cứ liên tục ăn, nhồi nhét đầy thức ăn vào mình mà cỏ thể vẫn không bao giờ cảm thấy no. Nhu cầu ở đây là tình yêu chứ không phải thực phẩm. Nhưng thực phẩm và tình yêu có mối quan hệ sâu sắc, cho nên khi nhu cầu về tình yêu không được cảm nhận hay bị kìm nén, thì một nhu cầu giả về thực phẩm được tạo ra và bạn cứ liên tục ăn. Vì nhu cầu này là giả nên nó không bao giờ có thể được thỏa mãn, và chúng ta sống với những nhu cầu giả. Chính vì vậy mà không có sự mãn nguyện.

Bạn muốn được yêu thương; đó là một nhu cầu cơ bản, tự nhiên. Nhưng nó có thể bị biến thành một chiều hướng sai. Ví dụ, bạn có thể cảm nhận sai nhu cầu muốn yêu thương hay nhu cầu muốn được yêu thương nếu bạn cố hướng sự chú ý của những người khác tới chính bạn. Bạn muốn những người đó nên chú ý tới bạn, để bạn có thể trở thành một lãnh tụ chính trị. Những đám đông khổng lồ có thể chú ý đến bạn, nhưng nhu cầu cơ bản thực sự là muốn được yêu. Và thậm chí nếu cả thế giới đang chú ý đến bạn thì cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu cơ bản đó. Nhưng chỉ cần một người yêu bạn, quan tâm bạn vì tình yêu thì cũng có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản đó.

Khi bạn yêu ai đó, bạn dành sự quan tâm cho người đó. Sự quan tâm và tình yêu có mối quan hệ sâu sắc. Nếu bạn kìm nén nhu cầu yêu thì nó trở thành một nhu cầu tượng trưng; thế thì bạn cần sự chú ý của những người khác. Bạn có thể có được sự chú ý của người khác, nhưng thế thì sẽ không có sự mãn nguyện nào. Nhu cầu này là giả, không liên quan tới nhu cầu tự nhiên, cơ bản kia. Sự phân chia này trong tích cách là chứng loạn thần kinh.

Tantra là một khái niệm rất mới - cổ nhất và cũng mới nhất.

Tantra là một trong những truyền thống cổ nhất, nhưng nó lại là phi- truyền thống, thậm chí là phản-truyền thống, bởi vì tantra nói nếu bạn không là toàn bộ và nhất thể thì bạn đang hoàn toàn bỏ lỡ cuộc sống. Bạn không nên cứ sống trong trạng thái chia tách: bạn phải trở thành nhất thể. Phải làm gì để trở thành nhất thể? Bạn có thể liên tục nghĩ, nhưng điều đó sẽ không ích gì bởi vì nghĩ là kỹ thuật chia tách. Nghĩ là phân tích. Nó chia; nó tách mọi thứ. Còn cảm nhận là kết hợp lại, tổng hợp lại, biến nhiều thứ thành một. Bạn có thể vẫn liên tục nghĩ, đọc, nghiên cứu, suy ngẫm. Điều đó sẽ không ích gì trừ khi bạn rơi xuống lại trung tâm cảm nhận. Nhưng điều đó là rất khó, bởi vì ngay cả khi chúng ta nghĩ về trung tâm cảm nhận thì đó cũng là chúng ta nghĩ! (chứ không phải là cảm nhận-ND).

Khi bạn nói với ai đó, “Anh yêu em”, hãy chú ý xem nó chỉ là một ý nghĩ hay là một cảm xúc. Nếu nó chỉ là một ý nghĩ, thì bạn đang bỏ lỡ một cái gì đó. Cảm xúc xuất phát từ cái toàn bộ: toàn bộ cơ thể, tâm trí bạn, mọi thứ là bạn đều liên quan đến. Còn khi ban nghĩ thì chỉ có cái đầu bạn liên quan, nhưng cũng không hoàn toàn mà chỉ một phần của nó. Chỉ là một ý nghĩ chợt đến; có thể thời điểm tiếp theo nó không còn đó. Chỉ có một phần là liên quan, và điều đó gây ra rất nhiều đau khổ trong cuộc đời - bởi vì chỉ với một ý nghĩ rời rạc, bạn đưa ra những lời hứa mà bạn không thể thực hiên. Bạn có thể nói, “Anh yêu em và anh sẽ yêu em mãi mãi”. Tuy nhiên, phần thứ hai là một lời hứa mà bạn không thể thực hiện bởi vì nó đến từ một ý nghĩ rời rạc. Toàn bộ con người bạn không tham gia vào nó. Và bạn sẽ làm gì vào ngày mai khi ý nghĩ rời rạc này không còn đó nữa? Khi đó, lời hứa này sẽ trở thành một sự ràng buộc.

Sartre đã nói ở đâu đó rằng mọi lời hứa sẽ trở thành giả dối. Bạn không thể hứa bởi vì bạn không là toàn bộ. Chỉ một phần của bạn hứa, khi phần này không còn trên ngôi nữa và phần khác đã ngự trị thì bạn sẽ làm gì? Ai sẽ thực hiện lời hứa này? Thói đạo đức giả nảy sinh bởi vì khi bạn cứ cố thực hiện, giả vờ rằng bạn đang thực hiện, thế rồi mọi thứ trở thành giả tạo. Tantra nói hãy rơi sâu xuống trung tâm cảm xúc bên trong. Phải làm gì và làm cách nào để rơi trở xuống? Bây giờ tôi sẽ nói về các câu kinh. Mỗi câu kinh trong những câu kinh này là một nỗ lực để làm cho bạn thành toàn bộ.

Câu kinh đầu tiên:

Khi bắt đầu làm tình, hãy chủ ý vào ngọn lửa cảm hứng ban đầu, và cứ tiếp tục duy trì cảm xúc đó, tránh để nó tắt lịm như tro tàn khi kết thúc.

Tình dục có thể là một sự mãn nguyện rất sâu sắc, và tình dục có thể ném bạn trở về với tính toàn bộ của bạn, về với con người tự nhiên, thực sự của bạn, vì nhiều lý do. Bạn phải hiểu rõ những lý do này. Thứ nhất, tình dục là một hành động toàn bộ. Bạn bị ném ra khỏi tâm trí mình, ra khỏi sự cân bằng của mình. Chính vì vậy mà có rất nhiều nỗi sợ đối với quan hệ tình dục. Bạn bị đồng nhất với tâm trí, và quan hệ tình dục là hành động phi-tâm trí. Cái đầu của bạn trở nên như không tồn tại, nó không tham gia vào hành động tình dục này. Không có quá trình lý lẽ, không có hoạt động trí óc nào. Và nếu có bất cứ hoạt động trí óc nào thì không có hành động tình dục thực sự, đích thực. Thế thì không có cực khoái, không mãn nguyện. Thế rồi chính hành động tình dục lại trở thành một cái gì đó cục bộ, thuộc về trí óc, và nó đã trở thành như thế.

Trên khắp thế giới, có quá nhiều khát khao, quá nhiều ham muốn tình dục, không phải vì thế giới đã trở nên dục tính hơn, mà bởi vì bạn thậm chí không thể tận hưởng tình dục như là một hành động toàn bộ. Trước đây thế giới đã dục tính hơn. Chính vì vậy mà đã không có sự khao khát tình dục nhiều như thế. Sự khao khát này cho thấy rằng tình dục thật đang bị bỏ lỡ và chỉ còn tình dục giả. Toàn bộ tâm trí hiện đại đã trở nên dục tính bởi vì chính hành động tình dục đã không còn nữa. Ngay cả hành động tình dục cũng được chuyển cho tâm trí. Nó đã trở nên thuộc về trí óc, bạn nghĩ về nó.

Nhiều người đến với tôi và nói họ liên nghĩ về tình dục; họ thích nghĩ về nó, đọc, xem tranh ảnh, sách báo khiêu dâm. Họ thích thú điều này, nhưng khi hoạt động tình dục diễn ra trong thực tế, họ bỗng dưng cảm thấy không còn hứng thú. Thậm chí, họ cảm thấy mình đã trở nên bất lực. Khi nghĩ về tình dục, họ cảm thấy có nhiều năng lượng. Nhưng khi họ muốn đi vào hành động thực tế, họ cảm thấy không còn năng lượng, thậm chí không còn ham muốn. Họ cảm thấy rằng cơ thể đã trở nên tê liệt.

Điều gì đang xảy ra với họ? Ngay cả hành động tình dục cũng đã trở trở nên thuộc về trí óc. Họ chỉ có thể nghĩ về tình dục mà không thể thực hiện nó, bởi vì việc thực hiện sẽ liên quan đến toàn bộ con người họ. Và bất cứ khi nào cái toàn bộ tham gia, thì cái đầu trở nên khó chịu bởi vì khi đó nó không thể là người chủ nữa; nó không thể kiểm soát nữa.

Tantra sử dụng hành động tình dục để biến bạn thành toàn bộ, nhưng thế thì bạn phải đi vào nó theo cách rất thiền định. Khi đó bạn phải đi vào nó và quên hết mọi điều mà bạn đã nghe, đã nghiên cứu về tình dục, mọi điều mà xã hội đã nói cho bạn: nhà thờ, tôn giáo của bạn, những người thầy của bạn. Hãy quên hết mọi thứ đi và hoàn toàn tham gia vào nó. Hãy quên đi sự kiểm soát! Kiểm soát là rào cản. Đúng hơn, cứ để nó chiếm lĩnh bạn; đừng kiểm soát nó. Hãy hoạt động trong nó như thể bạn đã trở nên bị điên. Trạng thái “không-tâm trí” đó giống như điên dại. Hãy trở thành cơ thể, trở thành con thú, bởi vì con thú là toàn bộ. Và đối với con người hiện đại như ngày nay, dường như chỉ có quan hệ tình dục là khả năng dễ nhất để biến bạn thành toàn bộ, bởi vì tình dục là trung tâm sinh học sâu sắc nhất bên trong bạn. Bạn được sinh ra từ nó. Mỗi tế bào của bạn đều là tế bào dục; toàn bộ cơ thể bạn là một hiện tượng năng lượng-dục.

Câu kinh đầu tiên này nói, Khi bắt đầu làm tình, hãy chú ý vào ngọn lửa cảm hứng ban đầu, và cứ tiếp tục duy trì cảm xúc đó, tránh để nó tắt lịm như tro tàn khi kết thúc. Và điều này làm nên toàn bộ sự khác biệt. Với bạn, quan hệ tình dục là một sự quẳng gánh nặng đi. Cho nên khi bạn thực hiện nó, bạn vội vã. Bạn chỉ muốn xả cho xong. Năng lượng đang tràn đầy sẽ được xả ra; bạn sẽ cảm thấy dễ chịu. Sự dễ chịu này chỉ là một dạng mất sức. Năng lượng tràn đầy làm bạn căng thẳng, bức bối. Bạn cảm thấy phải làm một cái gì đó. Khi năng lượng được xả ra, bạn cảm thấy mất sức. Có thể bạn coi sự mất sức này như là sự thư giãn. Bởi sự bức bối đó không còn nữa, năng lượng tràn đầy này không còn nữa nên bạn có thể thư giãn. Nhưng sự thư giãn này là một sự thư giãn tiêu cực. Nếu bạn chỉ có thể thư giãn bởi việc tống năng lượng đi, thì đấy là một sự trả giá rất đắt. Và sự thư giãn này chỉ có thể về mặt thể chất. Nó không thể đi sâu hơn và không thể trở thành tâm linh.

Câu kinh đầu tiên này nói đừng vội vã và đừng khát khao phần kết thúc: cứ duy trì phần mở đầu. Hoạt động tình dục có hai phần - mở đầu và kết thúc. Giữ nguyên với phần mở đầu. Phần mở đầu thư giãn hơn, nồng nàn hơn. Đừng vội vã chuyển sang phần kết thúc. Hãy hoàn toàn quên phần kết thúc đi.

Khi bắt đầu làm tình, hãy chú ý vào ngọn lửa cảm hứng ban đầu. Trong khi bạn đang căng tràn, đừng nghĩ đến việc xả: giữ nguyên với năng lượng đang tràn đầy này. Đừng hướng đến việc xuất tinh: hãy quên nó hoàn toàn. Hãy hoàn toàn đắm mình trong phần mở đầu nồng nàn này. Hãy giữ nguyên trong trạng thái là một với bạn tình hay người yêu của bạn. Hãy tạo thành một vòng khép kín.

Có ba khả năng. Khi hai người yêu ân ái có thể tạo ra ba hình ảnh - những hình ảnh hình học. Bạn có thể đã đọc hay thậm chí đã nhìn thấy một bức tranh giả thuật kim cổ, trong đó người đàn ông và người đàn bà đang đứng khỏa thân trong ba hình ảnh hình học: hình vuông, hình tam giác và hình tròn.

Đây là một trong những phân tích của thuật giả kim cổ và tantra về quan hệ tình dục. Thông thường, khi bạn đang quan hệ tình dục, có bốn người chứ không phải là hai, và đây là một hình vuông: có bốn góc bởi vì chính bạn bị chia thành hai - phần tư duy và phần cảm nhận. Đối tác của bạn cũng bị chia thành hai; các bạn là bốn người. Không phải hai người mà là bốn người đang gặp gỡ. Đó là một đám đông, và đó không thể là một cuộc gặp mặt thực sự sâu sắc. Có bốn góc, và cuộc gặp gỡ này chỉ là giả. Nó có vẻ như một cuộc gặp gỡ, nhưng không phải. Không thể có sự giao cảm nào bởi vì phần sâu hơn của cả hai bạn đều còn ẩn giấu. Và chỉ có hai cái đâu là đang gặp gỡ, chỉ có hai quá trình tư duy là đang gặp gỡ mà không phải là hai quá trinh cảm nhận. Chúng còn ẩn giấu.

Dạng thứ hai của cuộc gặp có thể giống như một hình tam giác. Các bạn là hai - hai góc đáy. Trong một khoảnh khắc bất thần các bạn trở thành một, như góc thứ ba của tam giác. Trong một thời điểm bất thần cái hai của các bạn biến mất và các bạn trở thành một. Điều này tốt hơn cuộc gặp hình vuông bởi vì ít nhất trong một khoảnh khắc có sự hợp nhất. Sự hợp nhất đó mang lại cho bạn sức khỏe, sinh lực. Bạn cảm thấy sinh động và trẻ trung trở lại.

Nhưng dạng thứ ba là tốt nhất và dạng thứ ba là cuộc gặp tantra: các bạn trở thành một vòng tròn. Không có các góc, và cuộc gặp gỡ này không chỉ trong một khoảnh khắc. Cuộc gặp gỡ này thực sự là phi-thời gian; với nó không có thời gian. Và điều này chỉ có thể xảy ra nếu bạn đang không hướng đến việc xuất tinh. Nếu bạn đang hướng đến việc xuất tinh thì nó sẽ trở thành một cuộc gặp gỡ hình tam giác - bởi vỉ khi sự xuất tinh xảy ra thì điểm tiếp xúc biến mất.

Hãy duy trì phần mở đầu, đừng đi tới phần kết thúc. Làm sao giữ nguyên với phần mở đầu này? Nhiều điều phải được ghi nhớ. Đầu tiên, đừng xem hành động tình dục như là một cách để đi tới bất cứ đâu. Đừng xem nó như là một phương tiện: nó chính là mục đích ngay tự bên trong nó rồi. Nó không phải là một phương tiện để đạt được mục đích. Thứ hai, đừng nghĩ đến tương lai; giữ nguyên với hiện tại. Và nếu bạn không thể giữ nguyên ở hiện tại trong phần mở đầu của quan hệ tinh dục, thì bạn không bao giờ có thể giữ nguyên trong hiện tại - bởi vì chính bản chất của hành động như thế là để ném bạn vào hiện tại.

Hãy giữ nguyên trong hiện tại. Hãy tận hưởng sự gặp gỡ của hai cơ thể, hai linh hồn, và hãy chìm dần vào nhau, tan chảy trong nhau. Hãy quên chuyện bạn đang đi tới bất cứ đâu. Giữ nguyên trong khoảnh khắc không đi tới đâu này, và tan ra. Hai người hòa tan vào nhau trong trạng thái đầy yêu thương nồng ấm. Hãy hòa làm một với nhau trong sự ấm áp của tình thương yêu. Đó là lý do vì sao khi không có tình yêu thì quan hệ tình dục chỉ là một hành động vội vã.

Bạn đang sử dụng người kia; người kia chỉ là một phương tiện. Và người kia cũng đang sử dụng bạn. Hai người đang lợi dụng lẫn nhau chứ không hòa tan vào nhau. Bạn chỉ cỏ thể hòa làm một với nhau khi có tình yêu. Sự hòa làm một với nhau trong phần mở đầu này sẽ mang đến nhiều sự hiểu biết sâu sắc mới.

Nếu bạn không vội vàng kết thúc hành động tình dục thì dần dần hành động tình dục trở nên ngày càng ít dục tính hơn và ngày càng tâm linh hơn. Các bộ phận sinh dục cũng tan vào nhau. Một sự giao cảm sâu sắc, thầm lặng xuất hiện giữa hai năng lượng của cơ thể, và bạn có thể giữ nguyên gắn vào nhau trong nhiều giờ. Trạng thái quyện vào nhau này sẽ ngày càng sâu và sâu hơn khi thời gian trôi qua. Đừng suy nghĩ gì cả. Hãy giữ nguyên trong khoảnh khắc hòa sâu vào nhau này. Chính khoảnh khắc này sẽ trở thành một sự mãn nguyện, một sự nhập định, tâm thức vũ trụ. Và nếu bạn có thể biết điều này, nếu bạn có thể cảm nhận và thực chứng điều này thi tâm trí dục tính của bạn sẽ trở nên phi-dục tính. Bạn có thể đạt được một trạng thái độc thân sâu sắc - celibacy thông qua điều đó!

Điều này có vẻ mâu thuẫn, bởi vì chúng ta đã luôn nghĩ rằng khi một người muốn giữ nguyên độc thân thì người đó không được nhìn người khác giới, không được gặp gõ người khác giới. Người đó phải tránh xa, không được chú ý đến. Thế thì một sự độc thân rất giả xuất hiện: tâm trí lại cứ nghĩ đến người khác giới. Và bạn càng né tránh người khác giới thì bạn càng phải nghĩ đến, bởi vì đây là một nhu cầu cơ bản, sâu sắc.

Tantra nói đừng cố tránh; không thể tránh được. Đúng hơn, hãy sử dụng chính bản tính tự nhiên đó để vượt lên. Đừng đấu tranh: hãy chấp nhận chính tự nhiên để vượt lên nó. Nếu kéo dài được sự giao cảm này với người yêu hay người tình của bạn mà không có sự kết thúc trong tâm trí, thì bạn có thể giữ nguyên trong phần mở đầu. Sự hưng phấn là năng lượng. Bạn có thể mất nó; bạn có thể đạt trạng thái cực đỉnh. Thế rồi năng lượng này mất đi và sẽ kéo theo một sự chán nản, một sự mệt mỏi. Bạn có thể cho nó là sự thư giãn, nhưng nó là tiêu cực.

Tantra mang đến cho bạn một chiều hướng tích cực về một sự thư giãn cao hơn. Cả hai đối tác hòa tan vào nhau, trao cho nhau năng lượng sống. Họ trở thành một vòng tròn, và năng lượng của họ bắt đầu lưu chuyển theo vòng tròn. Họ đang truyền sức sống cho nhau, đang làm mới sức sống. Năng lượng không bị mất đi. Đúng hơn là thu được nhiều năng lượng hơn, bởi vì thông qua sự tiếp xúc với người có giới tính đối lập, mà mọi tế bào của bạn được kích hoạt, hưng phấn. Và nếu bạn có thể hòa vào sự phấn khích đó mà không đưa nó lên cực đỉnh, nếu bạn có thể giữ nguyên trong phần mở đầu mà không trở nên nôn nóng, vẫn giữ nguyên nồng nàn, thì hai sự “nồng nàn” đó sẽ gặp nhau và bạn có thể kéo dài quan hệ tình dục trong khoảng thòi gian rất dài. Không xuất tinh, không xả năng lượng ra ngoài, điều đó trở thành một phép thiền, và thông qua nó bạn trở nên toàn bộ. Thông qua nó, tính cách chia tách của bạn không còn chia tách nữa: nó được kết nối lại.

Mọi chứng loạn thần kinh đều là một sự “chia tách”. Nếu bạn được nối lại, bạn lại trở thành một đứa trẻ - hồn nhiên. Và khi bạn biết sự hồn nhiên này bạn có thể vẫn cứ hành xử như xã hội yêu cầu. Nhưng giờ đây việc hành xử này chỉ như một vở kịch, một sự diễn xuất. Bạn không phải tham gia vào nó. Vì được yêu cầu nên bạn thực hiện nó. Nhưng bạn không ở trong nó; bạn chỉ đang sắm vai.

Bạn sẽ phải sử dụng những bộ mặt không thực bởi vì bạn ở trong thế giới không thực; nếu không thế gian sẽ nghiền nát và kết liễu bạn. Chúng ta đã kết liễu nhiều bộ mặt thực. Chúng ta đã đóng đinh Jesus bởi vì ông đã bắt đầu hành xử như một con người thực. Xã hội không thực sẽ không tha thứ cho điều đó. Chúng ta đã đầu độc Socrates bởi vì ông đã bắt đầu hành xử như một con người thực. Hãy hành xử như xã hội yêu cầu; đừng gây ra những rắc rối không cần thiết cho mình và những người khác. Nhưng một khi bạn biết được con người thực và tính toàn bộ của mình, thì xã hội không thực này không thể đẩy bạn tới loạn thần kinh; nó không thể biến bạn thành điên khùng.

Khi bắt đầu làm tình, giữ sự chú ý vào ngọn lửa cảm hứng ban đầu, và cứ tiếp tục duy trì cảm xúc đó, tránh để nó tắt lịm như tro tàn khi kết thúc. Nếu có sự phóng tinh thì năng lượng bị tiêu tán. Thế thì ngọn lửa đỏ không còn nữa. Bạn chỉ đơn giản xả năng lượng của mình mà không đạt được bất cứ điều gì.

Câu kinh thứ hai:

Khi quyện vào nhau như thế, các giác quan của bạn rung lên như những tàu lá, hãy đắm mình trong sự rung động này.

Khi quyện vào nhau như thể, trong mối giao cảm sâu như thế với người yêu hay người tình của mình, các giác quan của bạn rung lên như những tàu lả, hãy đắm mình trong sự rung động này. Chúng ta thậm chí đã trở nên sợ hãi: trong lúc đang làm tình bạn không cho phép cơ thể mình chuyển động nhiều, bởi vì nếu cơ thể bạn được phép chuyển động nhiều thì hành động dục lan tỏa khắp cơ thể bạn.

Bạn có thể kiểm soát nó khi nó được khoanh vùng ở trung tâm dục. Tâm trí có thể vẫn giữ quyền kiểm soát. Khi nó lan tỏa khắp cơ thể bạn, bạn không thể kiểm soát nó. Bạn có thể bắt đầu rung lên, bạn có thể bắt đầu la lên, và bạn sẽ không thể kiểm soát cơ thể mình một khi cơ thể giành được quyền kiểm soát.

Chúng ta kìm nén những sự chuyển động. Đặc biệt, trên khắp thế giới, chúng ta kìm nén mọi chuyển động, mọi sự rung động đối với người đàn bà. Họ giữ nguyên như những cơ thể chết. Bạn đang làm một điều gì đó với họ; họ đang không làm bất cứ điều gì với bạn. Họ chỉ là những đối tác thụ động. Tại sao điều này đang xảy ra? Tại sao trên khắp thế giới những người đàn ông lại kìm nén những người đàn bà theo cách như thế? Vì có nỗi sợ - bởi vì một khi cơ thể người đàn bà trở nên chủ động, thì người đàn ông rất khó thỏa mãn cô ấy: bởi vì người đàn bà có thể có chuỗi cực khoái; người đàn ông không thể có. Đàn ông chỉ có duy nhất một cực khoái; đàn bà có thể có chuỗi cực khoái. Có những trường hợp đa cực khoái đã được nói đến. Bất cứ người đàn bà nào cũng có thể có ít nhất ba cực khoái trong một chuỗi, nhưng người đàn ông chỉ có thể cỏ duy nhất một. Và khi đàn ông có cực khoái thì người đàn bà bị kích thích và sẵn sàng cho những cực khoái tiếp theo. Thế thì điều đó là khó. Vậy làm sao thu xếp được điều đó?

Cô ấy cần một người đàn ông khác ngay lập tức, và quan hệ tình dục nhóm là một điều cấm kỵ. Trên khắp thế giới chúng ta đã tạo ra những xã hội một vợ một chồng. Dường như chúng ta cảm thấy rằng tốt hơn là kìm nén người đàn bà. Thế nên, thực sự là có tám mươi đến chín mươi phần trăm đàn bà không bao giờ biết đến cực khoái là gì. Họ có thể sinh ra những đứa trẻ; đó là vấn đề khác. Họ cỏ thể thỏa mãn đàn ông; đó cũng là vấn đề khác. Nhưng chính họ lại không bao giờ được mãn nguyện. Vậy nên, nếu bạn có nhìn thấy nỗi đắng cay như thế trong những người đàn bà trên khắp thế giới - nỗi buồn, nỗi đắng cay, sự thất vọng - âu đó cũng là điều tự nhiên. Nhu cầu cơ bản của họ không được thỏa mãn.

Sự run rẩy là rất tuyệt vời, bởi khi bạn rung lên trong lúc ái ân, năng lượng bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, năng lượng rung chuyển toàn thân. Khi đó mọi tế bào cơ thể đều tham gia. Mọi tế bào đều trở nên sống động bởi vì mọi tế bào đều là một tế bào dục.

Khi hai tế bào dục gặp nhau và bạn được sinh ra, cơ thể bạn được tạo ra, hai tế bào dục đó ở khắp mọi nơi trong cơ thể bạn. Chúng được nhân lên nhiều lần, nhưng tế bào dục này vẫn là nhân tố cơ bản của bạn. Khi toàn thân rung lên, đó không chỉ là sự giao nhau giữa bạn với người yêu dấu của mình. Mà bên trong cơ thể bạn, từng cặp tế bào đối cực cũng đang giao nhau. Thế nên mới có sự rung động. Điều này có vẻ giống thú vật, nhưng con người là một con thú và không có gì sai về điều đó.

Câu kinh thứ hai nói, Khi quyện vào nhau như thế, các giác quan của bạn rung lên như những tàu lá, hãy đắm mình trong sự rung động này... Một cơn gió mạnh đang thổi và cây đang rung lắc. Ngay cả những rễ cây cũng đang rung lắc, mỗi tàu lá đều đang rung lăc. Hãy như là cây đó. Một cơn gió mạnh đang thổi qua và quan hệ tình dục là một cơn gió mạnh - một năng lượng lớn đang thổi qua bạn. Hãy rung lắc! Hãy chuyển động! Cho phép mọi tế bào của cơ thê bạn nhảy múa, và điêu này nên đến với cả hai người. Người yêu dấu cũng đang nhảy múa, mọi tế bào đang rung động. Chỉ khi đó cả hai bạn mới có thể quyện vào nhau, và sự hòa quyện đó không phải là về tinh thần. Đó là cuộc giao thoa của những nguồn năng lượng sinh học của hai người.

Hãy đắm mình vào sự rung động này, đừng giữ tách biệt trong khi rung động. Đừng là một khán giả, bởi vi tâm trí chính là vị khán giả này. Đừng bàng quan! Hãy rung lắc, trở thành chính sự rung lắc. Hãy quên tất cả và trở thành sự rung lắc này. Không phải là cơ thể bạn, mà chính là bạn, toàn bộ con người bạn đang rung động. Bạn trở thành chính sự rung động. Khi đó không còn hai cơ thể, hai tâm trí. Lúc khởi đầu, có hai năng lượng rung lắc, và cuối cùng chúng hòa vào nhau thành một vòng năng lượng khép kín - không còn là hai năng lượng.

Điều gì sẽ xảy ra trong vòng tròn này? Một, bạn sẽ là một phần của sức mạnh sinh tồn - không phải là một tâm trí của xã hội, mà là một sức mạnh của tồn tại. Bạn sẽ là một phần của toàn bộ vũ trụ. Trong sự rung động đó bạn sẽ là một phần của toàn bộ vũ trụ. Khoảnh khắc đó là sự sáng tạo tuyệt vời. Cơ thể các bạn tan ra như chất lỏng - tuôn chảy vào nhau. Tâm trí biến mất, sự chia tách không còn. Bạn đã trở thành nhất thể.

Đây chính là Advaita, đây là phi-lưỡng cực. Và nếu bạn không cảm nhận được sự phi-lưỡng cực này, thì mọi triết lý về phi-lưỡng cực đều vô dụng. Chúng chỉ là những ngôn từ. Một khi bạn biết khoảnh khắc tồn tại phi-lưỡng cực này, chỉ khi đó bạn mới có thể hiểu các Upanishad. Chỉ khi đó bạn mới có thể hiểu các nhà huyền môn - hiểu những gì họ đang nói, khi họ nói về cái một vũ trụ, cái toàn bộ. Khi đó bạn không tách biệt với thế gian này, không xa lạ với nó. Thế rồi tồn tại trở thành ngôi nhà của bạn. Và cùng với cảm giác rằng “Bây giờ mình đang ở trong ngôi nhà của tồn tại”, mọi lo lắng biến mất. Khi đó không còn đau khổ, không còn vật lộn, không còn xung đột. Đây chính là điều mà Lão Tử gọi là Đạo, Shankara gọi là Advaita. Bạn có thể chọn từ của riêng bạn cho nó, miễn sao bạn dễ dàng cảm nhận được nó thông qua sự hòa quyện sâu sắc của tình yêu. Hãy là sống động, rung động, và trở thành chính sự rung động đó.

Câu kinh thứ ba:

Ngay cả khi đang không trong vòng tay nhau, hãy nhớ lại lúc hợp nhất với nhau, biến đổi.

Một khi bạn biết điều này, ngay cả đối tác cũng không cần đến. Bạn có thể chỉ cần nhớ lại hành động đó và hòa vào nó. Nhưng trước tiên bạn phải có cảm nhận. Nếu bạn biết cảm giác đó, bạn có thể hòa vào hành động mà không cần đối tác. Điều này có một chút khó khăn, nhưng nó xảy ra. Và nếu nó không xảy ra, bạn vẫn cứ bị phụ thuộc, một sự phụ thuộc được hình thành.

Nó xảy ra với rất nhiều lý do. Nếu bạn đã có cảm nhận đó, nếu bạn đã biết thời điểm khi bạn không có đó, mà chỉ là một năng lượng rung động đã trở nên hợp nhất với năng lượng của đối tác thành một vòng tròn, chính trong khoảnh khắc đó không có đối tác. Trong khoảnh khắc đó chỉ có bạn hiện hữu, đối tác không hiện hữu, và ngược lại. Sự hợp nhất đó được định tâm trong bạn; đối tác không còn nữa. Và với những người phụ nữ, có được cảm giác này là điều dễ dàng hơn, bởi vì họ luôn làm tình nhắm mắt.

Trong lúc thực hành kỹ thuật này, nếu bạn nhắm mắt thì sẽ tốt. Khi đó chỉ có cảm nhận bên trong về một vòng tròn, chỉ có cảm nhận bên trong về sự nhất thể. Chỉ cần nhớ lại điều đó. Nhắm mắt lại; nằm xuống như thể bạn đang cùng với đối tác của mình. Chỉ nhớ lại và bắt đầu cảm nhận nó. Cơ thể bạn sẽ bắt đầu run lên và rung động. Cứ để nó diễn ra! Hoàn toàn quên việc không có người kia đi. Hãy chuyển động như thể người kia đang hiện diện. Chỉ lúc khởi đầu mới là “như thể”. Khi bạn biết thì nó không phải là “như thể” nữa, mà người kia có đó.

Chuyển động như thể bạn thực sự hòa mình trong hành động yêu đương đó. Thực hiện bất cứ điều gì bạn đã thực hiện với đối tác của mình. Kêu la, chuyển động, run rẩy. Vòng tròn sẽ nhanh chóng xuất hiện, và vòng tròn này là ma thuật. Bạn sẽ nhanh chóng cảm

thấy rằng vòng tròn được tạo ra, nhưng lúc này vòng tròn này không được tạo ra bởi một người đàn ông và một người đàn bà; nếu bạn là đàn ông thì cả vũ trụ đã trở thành người đàn bà; nếu bạn là đàn bà thì cả vũ trụ đã trở thành người đàn ông. Lúc này bạn đang trong mối giao cảm sâu với chính tồn tại, và ô cửa, người kia, không còn nữa.

Người kia chỉ đơn giản là một ô cửa. Trong lúc đang làm tình với một người đàn bà, thực ra bạn đang làm tình với chính tồn tại. Người đàn bà chỉ là một ô cửa, người đàn ông chỉ là một ô cửa. Người kia chỉ là một ô cửa để đi vào cái toàn bộ, nhưng bạn lại cứ vội vã đến nỗi bạn không bao giờ cảm nhận được điều đó. Nếu bạn vẫn giữ nguyên trong sự hòa quyện, quấn lấy nhau say đắm trong nhiều giờ, bạn sẽ quên người kia và người kia sẽ trở thành chỉ là một sự trải rộng của toàn bộ. Một khi biết kỹ thuật này, bạn có thể thực hành nó một mình, và khi bạn có thể tự một mình thực hành nó, bạn sẽ cỏ một sự tự do mới - không còn bị lệ thuộc vào người kia.

Điều thực sự xảy ra là toàn bộ tồn tại đã trở thành người kia - người yêu dấu, người tình của bạn - và thế thì kỹ thuật này có thể được sử dụng liên tục, và con người có thể giữ nguyên trong mối giao hòa thường xuyên với tồn tại. Và thế rồi bạn có thể làm điều đó trong những chiều hướng khác nữa. Khi đi bộ vào buổi sáng bạn có thể thực hành nó. Bạn giao hòa với không khí, với bình minh, với những ngôi sao và cây cỏ. Bạn có thể thực hành kỹ thuật này khi ngắm trăng hay khi chăm chú nhìn lên những vì sao đêm. Một khi bạn biết cách nó xảy ra như thế nào, bạn có thể quan hệ tình dục với toàn bộ vũ trụ.

Bắt đầu với những con người là điều tốt, bởi vì họ gần với bạn nhất - là phần gần nhất của vũ trụ. Nhưng họ có thể không cần thiết. Bạn có thể thực hiện một cú nhảy và quên hoàn toàn ô cửa - Ngay cả khỉ đang không trong vòng tay nhau, hãy nhớ lại lúc hợp nhất với nhau, biến đổi - và bạn sẽ được biến đổi, bạn sẽ trở nên mới.

Tantra sử dụng quan hệ tình dục như là một phương tiện. Nó là năng lượng; nó có thể được sử dụng như là một phương tiện. Nó có thể chuyển hóa bạn, và nó có thể mang đến cho bạn những trạng thái siêu việt. Nhưng như cách chúng ta đang sử dụng quan hệ tình dục hiện nay thì điều đó có vẻ khó - bởi vì chúng ta đang sử dụng nó theo cách rất sai, và cách sai này là phi tự nhiên. Ngay cả những con thú cũng hay hơn chúng ta: chúng đang sử dụng quan hệ tình dục một cách tự nhiên. Những cách của chúng ta là lệch lạc. Việc không ngừng nhồi nhét vào tâm trí con người rằng tình dục là tội lỗi đã tạo ra một rào cản ngay chính bên trong bạn. Bạn không bao giờ cho phép mình buông bỏ hoàn toàn. Một cái gì đó luôn luôn đứng tách biệt để lên án, ngay cả đối với thế hệ mới. Họ có thể nói rằng họ không bị bức bối, bị ám ảnh, rằng quan hệ tình dục không phải là điều bị ngăn cấm đối với họ, nhưng bạn không thể xóa bỏ vô thức của bạn quá dễ dàng như thế. Nó đã được bồi đắp trong nhiều và nhiều thế kỷ; toàn bộ quá khứ loài người có đó. Cho nên, có thể trong khi bạn không cố tình lên án quan hệ tình dục là tội lỗi, thì phần vô thức còn đó sẽ không ngừng lên án nó. Bạn không bao giờ thực hiện hành động đó một cách toàn bộ. Một cái gì đó vẫn luôn còn thiếu. Cái còn thiếu đó tạo ra sự chia tách.

Tantra nói hãy hoạt động trong nó một cách toàn bộ. Hãy quên chính mình, hãy quên văn minh, tôn giáo, văn hóa, tư tưởng của bạn. Hãy quên mọi thứ đi. Khi quan hệ tình dục diễn ra: hãy hoạt động trong nó một cách toàn bộ, đừng để lại bất cứ thứ gì bên ngoài. Trở nên tuyệt đối không suy nghĩ. Chỉ khi đó mới xuất hiện sự nhận biết rằng bạn đã trở thành một với ai đó. Và cảm nhận về sự hòa làm một này có thể được tách ra khỏi đối tác và nó có thể được sử dụng với toàn bộ vũ trụ. Bạn có thể trong hành động tình dục với cây, với trăng, với bất cứ thứ gì. Một khi bạn biết cách tạo ra vòng tròn này, nó có thể được tạo ra với bất cứ thứ gì - thậm chí không với bất kỳ thứ gì.

Bạn có thể tạo ra vòng tròn này trong chính mình, bởi vì người đàn ông là cả hai, đàn ông và đàn bà, và người đàn bà là cả hai, đàn bà và đàn ông. Bạn là cả hai bởi vì bạn được tạo ra bởi cả hai: đàn ông và đàn bà, nên một nửa bên trong bạn vẫn là người kia. Bạn có thể quên mọi thứ đi, và vòng tròn này có thể được tạo ra bên trong bạn. Một khi vòng tròn được tạo ra bên trong bạn - phần đàn ông của bạn đang gặp phần đàn bà của bạn, người đàn bà bên trong đang gặp người đàn ông bên trong - bạn đang tự hòa quyện bên trong mình. Và chỉ khi vòng tròn này được tạo ra thì bạn mới đạt được sự độc thân thực sự. Ngược lại, mọi cuộc sống độc thân chỉ là những sự lệch lạc, và thế rồi chúng tạo ra những rắc rối cho họ. Khi vòng tròn này được tạo ra bên trong bạn, bạn mới được tự do.

Đây là điều tantra nói, “Tình dục là sự trói buộc sâu sắc nhất, nhưng nó cũng có thể được sử dụng như là một phương tiện để đạt sự tự do cao nhất”. Tantra nói chất độc có thể được sử dụng như là thuốc chữa bệnh, nhưng bạn cần phải sáng suốt. Thế nên đừng lên án bất cứ điều gì. Đúng hơn là hãy sử dụng nó. Cũng đừng chống lại bất cứ điều gì. Hãy tìm ra những cách để có thể được sử dụng và biến đổi nó. Tantra là sự chấp nhận cuộc sống một cách toàn bộ, sâu sắc. Nó là cách tiếp cận duy nhất như thế. Trên khắp thế giới, trải qua hàng thế kỷ, con đường của tantra là độc nhất vô nhị. Nó nói đừng vứt bỏ bất cứ thứ gì, đừng chống lại bất cứ thứ gì và đừng gây ra bất cứ xung đột nào, bởi bạn sẽ hủy hoại chính mình nếu có bất cứ xung đột nào trong bạn.

Tất cả các tôn giáo đều chống lại tình dục, sợ nó, bởi vì nó là một năng lượng lớn như thế. Một khi bạn ở trong nó bạn không còn nữa, và rồi dòng chảy đổ sẽ đưa bạn tới bất cứ đâu. Chính vì vậy mà có nỗi sợ này. Vì thế, hãy tạo ra một rào cản để bạn và dòng chảy này trở thành hai, và không cho phép năng lượng sống này chiếm hữu bạn: hãy là người làm chủ nó.

Duy chỉ tantra nói rằng sự làm chủ này là sai lầm, lệch lạc, bệnh hoạn, bởi vì bạn thực sự không thể bị chia tách với dòng chảy này. Bạn là chính nó! Cho nên mọi sự chia tách sẽ là giả, là áp đặt, và cơ bản là không thể có sự phân chia nào, bởi vì bạn là chính dòng chảy này - là một phần không thể tách rời của nó, là một làn sóng trong nó. Bạn có thể trở nên đông cứng lại để có thể tách mình khỏi dòng chảy, nhưng sự đông cứng đó sẽ là một sự tê liệt. Và nhân loại đã trở nên tê liệt. Không có ai thực sự sống động; bạn chỉ là những khối băng tê liệt đang trôi theo dòng chảy. Hãy tan ra!

Tantra nói hãy cố tan chảy. Đừng trở nên giống những tảng băng trôi: hãy tan ra và trở thành một với dòng sông. Hãy hòa làm một với dòng sông, cảm nhận là một với dòng sông, trở nên nhận biết và sẽ có sự chuyển hóa. Sự chuyển hóa có đó, nó không đến thông qua xung đột, mà thông qua nhận biết. Đây là ba kỹ thuật rất, rất khoa học, thế rồi tình dục trở thành một cái gi đó khác xa với những gì bạn biết. Thế rồi nó không còn là một sự xả bỏ nhất thời; nó không phải là xả năng lượng đi. Thế thì nó không kết thúc mà trở thành một vòng tròn thiền định.

Một vài kỹ thuật thiền liên quan:

Vui mừng khi gặp lại một người bạn vắng mặt đã lâu, thấm đẫm niềm vui này.

Hòa vào niềm vui này và trở thành một với nó - bất cứ niềm vui nào, bất cứ niềm hạnh phúc nào. Đây chỉ là một ví dụ: Vui mừng khi gặp lại một người bạn vắng mặt đã lâu... Bỗng nhiên bạn nhìn thấy một người bạn đã rất nhiều ngày hay nhiều năm không gặp.

Một niềm vui bất chợt xâm chiếm bạn. Nhưng sự chú ý của bạn sẽ hướng vào người bạn này, mà không phải vào niềm vui của bạn. Thế thì bạn đang bỏ lỡ một cái gì đó, và niềm vui này sẽ là nhất thời. Sự chú ý của bạn tập trung vào người bạn: bạn sẽ bắt đầu nói, nhớ lại nhiều điều, và bạn sẽ bỏ lỡ niềm vui này và nó sẽ tan biến.

Khi bạn nhìn thấy một người bạn và bỗng nhiên cảm thấy một niềm vui nảy sinh trong tâm hồn minh, hãy tập trung vào niềm vui này. Cảm nhận nó và trở thành nó, và gặp người bạn này trong khi đang nhận biết và tràn ngập trong niềm vui của mình. Hãy để người bạn ở ngoại vi và giữ nguyên sự định tâm vào cảm xúc hạnh phúc của mình.

Điều này có thể được thực hiện trong nhiều tình huống khác. Mặt trời đang lên, và bỗng nhiên bạn cảm thấy một cái gì đó đang dâng lên trong bạn. Khi đó, hãy quên mặt trời; giữ nguyên nó ở ngoại vi. Bạn định tâm vào sự cảm nhận năng lượng đang dâng trào bên trong mình. Thời điểm bạn cảm thấy nó, nó sẽ lan tỏa. Nó sẽ trở thành toàn bộ cơ thể bạn, toàn bộ con người bạn. Và đừng chỉ là người quan sát nó; hãy hòa vào nó. Có một vài khoảnh khắc khi bạn cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc, niềm phúc lạc, nhưng bạn vẫn bò lỡ chúng bởi vì bạn trở nên định tâm vào đối tượng.

Bất cứ khi nào có niềm vui, bạn cảm thấy rằng nó đang đến từ bên ngoài. Bạn đã gặp một người bạn: tất nhiên, có vẻ như niềm vui này đang đến từ người bạn của bạn, từ việc gặp lại người đó. Đó không phải là tình thế thực sự. Niềm vui luôn luôn bên trong bạn. Người bạn đã trở thành một tình huống. Người bạn đã giúp niềm vui được bộc lộ, đã giúp bạn nhìn thấy nó ở đó. Và điều này không chỉ với niềm vui, mà với mọi thứ: với sự giận dữ, với nỗi buồn, với đau khổ, với hạnh phúc, với mọi thứ đều vậy. Những người khác chỉ là những hoàn cảnh để nhiều thứ tàng ẩn trong bạn được bộc lộ. Họ không phải là những nguyên cớ; họ đang không gây ra một cái gì đó trong bạn. Bất kỳ điều gì đang xảy ra, thì đang xảy ra với bạn. Nó đã luôn luôn có đó, chỉ là cuộc gặp với người bạn này đã trở thành một hoàn cảnh để bất cứ điều gì ẩn giấu thì đã lộ hẳn ra - ra bên ngoài. Từ những nguồn tàng ẩn, nó đã trở nên rõ ràng, biểu lộ. Bất cứ khi nào điều này xảy ra, giữ nguyên định tâm vào sự cảm nhận bên trong, và rồi bạn sẽ có một thái độ khác về mọi thứ trong cuộc sống.

Hãy làm điều này ngay cả với những cảm xúc tiêu cực. Khi bạn giận dữ, đừng tập trung vào người đã khuấy động nó. Hãy để người đó ở ngoại vi. Bạn hãy trở thành chính cơn giận. Hãy cảm nhận cơn giận một cách toàn bộ; cử để nó xảy ra bên trong. Đừng hợp lý hóa nó; đừng nói răng người này đã gây ra nó. Đừng lên án người này.

Chỉ là anh ta đã trở thành hoàn cảnh. Và hãy cảm thấy sự biết ơn đối với người này rằng anh ta đã giúp một cái gì đó tàng ẩn lộ ra. Anh ta đã đánh bạn vào đâu đó, và có một vết thương ẩn giấu. Bây giờ bạn biết nó, nên hẵy trở thành vết thương này.

Với bất cứ cảm xúc nào, dù là tiêu cực hay tích cực, hãy sử dụng điều này, và sẽ có một sự thay đổi lớn lao trong bạn. Nếu cảm xúc là tiêu cực, bạn sẽ được giải thoát khỏi nó bởi việc nhận ra rằng nó ở bên trong bạn. Nếu cảm xúc là tích cực, bạn sẽ trở thành chính cảm xúc. Nếu nó là niềm vui, bạn sẽ ưở thành niềm vui. Nếu nó là giận dữ, cơn giận sẽ tan biến.

Và đây là sự khác biệt giữa những cảm xúc tiêu cực và tích cực: nếu bạn trở nên nhận biết một cảm xúc nào đó, và do việc bạn trở nên nhận biết mà cảm xúc này tan biến, thì nó là tiêu cực. Nếu bạn trở nên nhận biết một cảm xúc nào đó, rồi bạn trở thành cảm xúc này, nếu cảm xúc này lan tỏa và trở thành con người bạn, thì nó là tích cực. Sự nhận biết tác động khác nhau trong cả hai trường hợp. Nếu nó là một cảm xúc độc hại, bạn tránh được nó bởi nhận biết này. Nếu nó là tốt, vui sướng, nhập định, bạn trở thành là một với nó. Sự nhận biết làm nó thêm sâu sắc.

Thế nên, với tôi đây là tiêu chuẩn: nếu sự nhận biết của bạn làm cho điều gì đó sâu sắc hơn, thì nó là điều tốt. Nếu điều gì đó bị tan biến thông qua nhận biết, thì nó là điều xấu. Cái không thể giữ nguyên trong nhận biết là tội lỗi, và cái phát triển cùng nhận biết là đức hạnh. Đức hạnh và tội lỗi không phải là những khái niệm của xã hội, chúng là những sự nhận biết từ bên trong.

Hãy sử dụng sự nhận biết của bạn. Điều đó như thể đang có bóng tối và bạn mang ánh sáng vào: bóng tối sẽ không còn nữa. Chỉ việc mang ánh sáng vào mà bóng tối không còn nữa, bởi vì thực ra nó không có. Nó đã không có đó, nó chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng. Và nhiều điều có ở đó sẽ trở nên biểu lộ. Chỉ bởi mang ánh sáng vào mà những giá sách này, những cuốn sách này, những bức tường này, sẽ không biến mất. Trong bóng tối chúng không có; bạn đã không thể nhìn thấy chúng. Nếu bạn mang ánh sáng vào, bóng tối sẽ không còn nữa, và những gì là thực sẽ lộ ra. Thông qua nhận biết mà mọi thứ tiêu cực như bóng tối sẽ tan biến - ghét, giận dữ, buồn chán, bạo lực. Thế rồi, lần đầu tiên tình yêu, niềm vui, sự mãn nguyện, sẽ trở nên được bộc lộ với bạn. Cho nên, Vui mừng khi gặp lại một người bạn vắng mặt đã lâu, thấm đẫm niềm vui này.

Kỹ thuật thứ năm:

Khi ăn uống, hãy biến thành hương vị của thực phẩm, mãn nguyện.

Chúng ta liên tục ăn nhiều thứ; chúng ta không thể sống thiếu thực phẩm. Nhưng chúng ta ăn một cách rất vô ý thức, tự động, như robot. Bạn chỉ đang nhồi nhét thực phẩm vào chứ không thưởng thức hương vị. Hãy chậm rãi thưởng thức, và nhận biết hương vị. Và chỉ khi bạn ăn chậm thì bạn mới có thể nhận biết. Đừng chỉ liên tục nuốt. Thưởng thức thực phẩm một cách từ tốn và trở thành chính hương vị của thực phẩm.

Khi bạn cảm nhận vị ngọt, hãy trở thành vị ngọt đó. Thế rồi hãy cảm nhận nó khắp cơ thể - không chỉ ở miệng, không chỉ ở lưỡi, mà hãy cảm nhận khắp cơ thể! Một vị ngọt nào đó - hay bất cứ vị gì khác - đang lan tỏa như những con sóng. Dù bạn đang ăn gì, hãy cảm nhận hương vị của nó và trở thành chính hương vị đó.

Đây là sự biểu hiện hoàn toàn đối lập của tantra so với những truyền thống khác. Đạo Jain có câu: "Không thưởng thức - aswad". Mahatma Gandhi đã xem đó như là một quy tắc trong đạo tràng của ông - “Aswad: không thưởng thức bất cứ thứ gì. Ăn, nhưng không thưởng thức; quên đi hương vị. Ăn là một nhu cầu, nhưng hãy ăn một cách máy móc. Thưởng thức là ham muốn, nên không được thưởng thức”. Tantra nói hãy thưởng thức nhiều nhất có thể; hãy nhạy cảm hơn, sống động hơn. Và không chỉ nhạy cảm - hãy trở thành chính hương vị.

Với aswad - không thưởng thức, vì không thưởng thức mà các giác quan của bạn sẽ tê liệt. Chúng sẽ trở nên ngày càng kém nhạy cảm. Và vì kém nhạy cảm mà bạn sẽ không thể cảm nhận cơ thể mình, bạn sẽ không thể cảm nhận những cảm xúc của mình. Thế rồi bạn sẽ chỉ tập trung ở đầu. Sự tập trung ở đầu này là sự chia tách. Tantra nói không tạo ra bất cứ sự phân chia nào trong bạn. Sự thưởng thức là tốt; sự nhạy cảm là vẻ đẹp. Và nếu bạn nhạy cảm hơn thì bạn

sẽ sống động hơn, và nếu bạn sống động hơn thì cuộc sống sẽ dâng trào bên trong bạn nhiều hơn. Bạn sẽ trở nên cởi mở hơn.

Bạn có thể ăn nhiều thứ mà không thưởng thức; điều đó không khó. Bạn có thể chạm người nào đó mà không có cảm giác; điều đó không khó. Bạn đang làm điều đó rồi. Bạn bắt tay một người nào đó mà không cảm thấy người đó, bởi vì để cảm thấy, bạn phải đến với bàn tay, bạn phải di chuyển tới bàn tay. Bạn phải trở thành những ngón tay và lòng bàn tay như thể chính bạn, chính tâm hồn bạn đã hòa vào bàn tay. Chỉ khi đó bạn mới có thể chạm. Bạn có thể cầm tay ai đó trong tay mình và rút khỏi. Bạn có thể rút khỏi; thế thì chỉ còn cánh tay vô cảm ở đó. Nó chỉ có vẻ là cái chạm, nhưng không có cảm giác trong đó.

Chúng ta đang không chạm! Chúng ta sợ chạm ai đó bởi vì sự đụng chạm đã trở thành một biểu hiện của tính dục. Bạn có thể đang đứng trong một đám đông, trong xe điện, trong khoang tàu hỏa, đang chạm vào nhiều người, nhưng bạn đang không chạm họ và họ đang không chạm bạn. Chỉ có các cơ thể tiếp xúc với nhau, nhưng bạn đã rút khỏi. Và bạn có thể cảm thấy sự khác biệt: nếu bạn thực sự chạm vào ai đó trong đám đông này, người đó sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Cơ thể bạn có thể chạm, nhưng bạn phải không được vận động trong cơ thể đó. Bạn phải giữ nguyên tách biệt - như thể bạn đang không ở trong cơ thể, như thể chỉ có một cơ thể chết đang chạm.

Sự vô cảm này là xấu. Nó là xấu bởi vì bạn đang tự vệ để chống lại cuộc sống. Bạn quá sợ cái chết, và bạn như đã chết rồi. Thực ra, bạn không cần sợ bởi vì không có ai sẽ chết; bạn đã chết rồi. Và vì thế mà bạn sợ - bởi vì bạn chưa sống. Bạn đang bỏ lõ cuộc sống và cái chết đang đến.

Một người là “sống động” thì sẽ không sợ chết, bởi vì người đó đang sống. Khi bạn đang thực sự sống thì không có nỗi sợ chết. Thậm chí bạn có thể trải nghiệm cái chết. Khi cái chết đến, bạn sẽ rất nhạy cảm với nó đến mức bạn sẽ thích thú nó. Nó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời. Nếu bạn sống động, bạn thậm chí có thể trải nghiêm cái chết, thế thì cái chết không còn nữa. Thậm chí nếu bạn có thể trải nghiệm cái chết, nếu bạn có thể nhạy cảm với cơ thể đang hấp hối của mình như bạn đang rút khỏi nó để đến với trung tâm và tan biến vào hư không, nếu bạn có thể trải nghiệm ngay cả điều này thì bạn đã trở thành bất tử.

Khi ăn uống, hãy biến thành hương vị của thực phẩm, mãn nguyên: Khi uống nước, cảm nhận sự mát lạnh. Nhắm mắt lại, uống chậm rãi, thưởng thức nó. Cảm nhận sự mát lạnh và cảm thấy rằng bạn đã trở thành cái mát lạnh đó, bởi vì cái mát lạnh đang được truyền tới bạn từ nước; nó đang trở thành một phần của cơ thể bạn. Miệng bạn đang chạm, lưỡi bạn đang chạm, và cái mát lạnh được truyền đi. Hãy để nó diễn ra trong toàn bộ cơ thể bạn. Hãy để những gợn sóng của nó lan tỏa, và bạn sẽ cảm thấy khắp cơ thể mình mát lạnh. Bằng cách này, sự nhạy cảm của bạn có thể phát triển, và bạn có thể trở nên sống động hơn và mãn nguyện hơn.

Chúng ta thất vọng, cảm thấy trống rỗng, buồn tẻ, và chúng ta cứ nói rằng cuộc sống thật rỗng tuếch. Nhưng chính chúng ta là nguyên nhân của sự trống rỗng. Chúng ta đang không rót đầy nó và chúng ta đang không cho phép bất cứ thứ gì rót đầy nó. Chúng ta có một loại áo giáp quanh mình - áo giáp tự vệ. Chúng ta sợ bị tổn thương, nên chúng ta không ngừng tự vệ chống lại mọi thứ. Và thế rồi chúng ta trở thành những nấm mồ - những thứ tê liệt.

Tantra nói hãy sống động, sống động hơn nữa, bởi vì cuộc sống là Thượng đế. Không có Thượng đế nào khác ngoài cuộc sống. Hãy sống động hơn, và bạn sẽ trở nên linh thiêng hơn. Hây sống thật trọn vẹn, và không có cái chết nào dành cho bạn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho