Chương 2. Nhiều người được gọi; ít người được chọn

Dhammapada: Con đường của Phật
The Dhammapada: The way of the buddha
Osho
Tập 06

Chương 2. Nhiều người được gọi; ít người được chọn

Câu hỏi thứ nhất:

Thưa Thầy kính yêu,

Tôi bị lẫn lộn về tôi đang đi trên con đường nào. Đôi khi tôi cảm thấy tràn đầy vui vẻ khi chơi đùa, ca hát, nhảy múa hay đánh nhau với người khác và tôi chỉ có thể thấy bản thân mình bằng việc nhìn vào người khác. Vào lúc khác tôi không thể đứng cùng bất kì ai hay có quan hệ với tất cả; tôi chỉ hạnh phúc được hoàn toàn ở với bản thân mình. Khi tôi ở cùng mọi người, tôi phán xét rằng tôi đang trốn khỏi sự một mình của mình và khi tôi ở với bản thân mình, tôi phán xét rằng tôi đang né tránh tình yêu.

Chẳng lẽ không thể ở trên cả hai con đường được sao, thay đổi giữa chúng được sao? Làm sao tôi có thể biết được khi nào tôi dùng con đường này để trốn khỏi con đường kia?

Prem Indivar, không có mục đích và không có con đường cho những người như bạn - bạn dở hơi đấy! Phật đang nói về người lành mạnh. Phật là người rất hợp lí: ông ấy phân chia, phân loại. Nhưng có loại thứ ba Phật không nhận biết tới. Người Sufi biết về loại thứ ba này; họ gọi người đó là mastas - người điên.

Không cần bạn phải thay phiên, bởi vì bằng việc thay phiên giữa con đường này và con đường khác bạn bao giờ cũng cảm thấy vấn đề này - phán xét. Khi bạn trên con đường này bạn sẽ nghĩ rằng bạn bỏ lỡ con đường kia, và điều này sẽ trở thành nỗi khổ không cần thiết.

Đơn giản ở bất kì chỗ nào bạn đang ở. Tận hưởng khoảnh khắc này, mọi khoảnh khắc - khoảnh khắc của yêu và khoảnh khắc của thiền - và đừng bị bận tâm về cái khác. Trong một khoảnh khắc đặc biệt, là toàn bộ trong nó. Chơi, yêu, nhảy múa, ca hát, quên đi việc có con đường khác. Và trong khi bạn đang cảm thấy im lặng, tĩnh lặng, một mình, và tận hưởng sự một mình của mình, quên đi việc có con đường tên là yêu.

Đây không phải là vấn đề về thay phiên một cách có ý thức giữ hai con đường; bằng không bạn sẽ trở nên bị phân chia, tinh thần phân liệt, và bị tinh thần phân liệt là rơi xuống dưới sự lành mạnh bình thường. Mastas, người điên thực, không rơi xuống dưới sự lành mạnh - họ đi lên trên nó, họ siêu việt lên trên nó. Họ cả hai trông là điên; cả hai không còn trong thế giới của lí trí: một người đã rơi xuống dưới nó, một người đã đi lên trên nó. Theo một nghĩa nào đó họ giống nhau và theo một nghĩa nào đó họ tuyệt đối khác nhau.

Indivar, bạn là một masta. Hân hoan trong việc là bất kì cái gì bạn đang là đi. Và đây là điều tốt nhất có thể xảy ra cho con người, điều đang xảy ra cho bạn. Điều tự nhiên cho bạn là đôi khi ở cùng với người khác và tận hưởng việc bầu bạn với họ, và đôi khi ở với bản thân bạn và tận hưởng việc bầu bạn riêng của bạn. Nó cũng giống như ngày và đêm với bạn. Bạn không cần chọn lựa: ngày được tiếp nối bởi đêm theo cách riêng của nó. Điều đó cũng giống như mùa hè và mùa đông. Nó không phải là vấn đề chọn lựa về phần bạn; nó là cái gì đó tự phát và tự nhiên đang xảy ra cho bạn. Tôi cực kì hạnh phúc với bạn - đơn giản như bạn vậy. Vứt phán xét này đi.

Cho nên để tôi nói điều đó một cách rõ ràng. Có ba khả năng: một, thiền; hai, yêu; ba, người ta chỉ có thể điên rồ - không có vấn đề chọn lựa, không có vấn đề chủ định đi trên con đường nào đó, ép buộc bản thân mình trên con đường nào đó.

Và có nhiều người ở đây cùng trong tình huống này. Ít nhất hai mươi câu hỏi đã tới tôi, và vấn đề là một. Nếu không có câu hỏi nào cho bạn và bạn có thể tận hưởng thiền mà không hề lo nghĩ về yêu, thế thì đó là con đường của bạn. Nếu bạn có thể tận hưởng yêu mà không hề bị lôi kéo bởi thiền, bị phân tán bởi thiền, đó là con đường của bạn. Nếu bạn thấy bản thân mình trong sự tổng hợp sâu sắc, rằng cả hai đang xảy ra, thế thì đó là con đường của bạn.

Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn là cái ta tự nhiên của bạn. Bất kì áp đặt nào cũng đều là bạo hành. Indivar, hân hoan trong việc là bất kì cái gì bạn đang là đi. Không có mục đích cho bạn, không có con đường cho bạn. Hân hoan là mục đích, hân hoan là con đường.

Thực ra, chúng ta tất cả đều ở nơi chúng ta đáng ở, chúng ta đã ở đó rồi. Con đường được cần tới để đánh thức chúng ta. Đừng bị rối loạn bởi từ 'con đường', bởi vì nó cho bạn ý niệm rằng bạn phải đi đâu đó, đạt tới chỗ nào đó; đấy chỉ là vì ngôn ngữ thôi. Chúng ta phải dùng từ, và mọi từ đều mang nặng với các nghĩa trần tục của chúng ta.

Do đó chư phật bao giờ cũng thấy khó giao cảm với bạn. Bạn không thể hiểu được im lặng, bởi vì bạn không thể im lặng được. Đó là điều tốt nhất, nếu bạn có thể ngồi im lặng cùng vị phật cho dù một phút thôi... và tất cả đều được truyền đạt.

Ở đây, ở cùng tôi, thông điệp thực của tôi là giữa các lời - chỗ dừng, khoảng hở - không trong lời. Đọc tôi giữa các dòng, không trong dòng, và bạn sẽ có khả năng hiểu tôi nhiều.

Có một câu chuyện hay:

Một nhà huyền môn nhận được một bức thư. Bức thư tới từ nhà huyền môn khác, nhưng bức thư từ ông ấy tuyệt đối trống rỗng, không có gì được viết lên nó cả. Đã có vấn đề: người đã viết bức thư này là già hơn về tuổi tác, nhưng người nhận bức thư này lại già hơn trong chứng ngộ; ông ấy đã trở nên chứng ngộ trước. Cho nên làm sao bắt đầu bức thư?

Ở Ấn Độ, nếu bạn viết thư cho người già hơn bạn phải rất kính trọng. Cho nên làm sao bắt đầu? Làm sao đề tên người này? Người này trẻ hơn, về mặt thể chất, cho nên bạn không thể bầy tỏ kính trọng được, bạn phải bầy tỏ tình yêu. Nhưng người đó lại già hơn khi có liên quan tới chứng ngộ, cho nên bạn không thể nói với người đó cứ dường như bạn đang nói với thanh niên, người trẻ hơn bạn; bạn phải kính trọng.

Nhà huyền môn này đâm ra phân vân. Và nếu bạn không thể bắt đầu được bức thư, làm sao bạn có thể viết ra nó được? Thế là ông ấy gửi tờ giấy trống rỗng.

Nhà huyền môn kia nhận nó. Ông ấy đọc nó, hân hoan với nó. Ông ấy sung sướng tới mức một đệ tử đang ngồi cạnh đó hỏi, 'Thầy trông sung sướng thế - tôi cũng có thể đọc bức thư được không?'

Bức thư được chuyển cho đệ tử, thế là anh ta đọc nó và hân hoan trong nó.

Thế rồi người thứ ba đang hiện diện trở nên quan tâm - dường như có cái gì đó rất huyền bí! Nhưng người đó không phải là đệ tử; chỉ vì tò mò mà người đó đã tới để gặp người này. Người đó nói, 'Tôi cũng có thể xem được chứ?'

Cả thầy và đệ tử đều ngần ngại. Họ nhìn nhau - nói gì với người đó đây? Người đó càng trở nên mê mẩn hơn. Người đó nói, 'Có cái gì đó rất huyền bí trong nó sao?'

Họ nói, 'Thực sự không có gì trong nó cả! Đó là bức thư rất hiếm hoi, anh sẽ không hiểu được ngôn ngữ của nó đâu. Đó là lí do tại sao chúng tôi ngần ngại. Chúng tôi không muốn xúc phạm anh, nhưng nếu anh cứ khăng khăng thì anh có thể xem.'

Người đó nhìn bên này bên kia - không có gì cả. Người đó trả lại bức thư mà chẳng nói gì và chạy ra ngoài - cả hai người này dường như điên rồi!

Chư phật không thể dùng im lặng với bạn được, bởi vì thế thì bạn sẽ không hiểu; bạn sẽ trốn ngay. Họ phải dùng lời - lời với nghĩa của bạn, cho nên họ phải rất, rất tỉnh táo trong việc chọn lời của họ, nhưng cho dù thế thì những lời đó vẫn không thích hợp.

Từ 'con đường' không thích hợp tới mức Lão Tử bao giờ cũng dùng 'đường vô lộ.' Bây giờ nghĩa của câu nói 'đường vô lộ' là gì? Nó là tờ giấy trống rỗng. 'Cổng vô môn,' 'nỗ lực vô nỗ lực,' 'hành động trong bất hành ' - vô vi: tất cả những mâu thuẫn này cùng nhau, ngược đời cùng nhau, chỉ là để lay và gây choáng cho bạn ra khỏi giấc ngủ của bạn. Bằng không, không có đường và không có đâu mà đi cả. Bạn đã ở đó rồi - bạn bao giờ cũng đã ở đó rồi. Mọi điều được cần tới là: Thức dậy!

Và, Indivar, tôi có thể thấy bạn đang ra khỏi giấc mơ của bạn, giấc ngủ của bạn. Tôi có thể thấy bạn trở mình, lật người trên giường! Buổi sáng không còn rất xa xôi nữa.

Xin đừng lo nghĩ về con đường, bởi vì lo nghĩ đó có thể giữ bạn ngủ. Đừng phán xét bất kì khoảnh khắc nào. Đừng so sánh bất kì khoảnh khắc nào với bất kì khoảnh khắc nào khác, bởi vì mọi so sánh đều là quá trình suy nghĩ và mọi quá trình suy nghĩ đều giữ bạn bị gắn với tâm trí. Thảnh thơi đi. Bất kì cái gì xảy ra, cho phép nó xảy ra. Ở trong buông bỏ.

Và tôi đang nói những điều này cho bạn bởi vì đó là điều dễ nhất cho bạn; ở trong buông bỏ đi. Thượng đế sẽ đi tới bạn, bạn không đi tìm thượng đế. Mục đích sẽ xảy ra cho bạn. Và nó có thể xảy ra ở bất kì đâu; không có đường dẫn tới nó. Thực ra nó là thực tại riêng của chúng ta; chúng ta đơn giản phải tỉnh táo để thấy.

Ở Nhật Bản có một câu chuyện hay về một vị phật thực sự vĩ đại, Hotei. Ở Nhật Bản ông ấy còn có tên là Phật Cười, bởi vì khoảnh khắc ông ấy trở nên chứng ngộ ông ấy bắt đầu cười.

Mọi người hỏi ông ấy, 'Sao ông cười?'

Ông ấy nói, 'Bởi vì tôi đã trở nên chứng ngộ!' 'Nhưng,' họ nói, 'chúng tôi không thể nào thấy

quan hệ gì giữa chứng ngộ và tiếng cười cả. Phỏng có ích gì mà cười?'

Hotei nói, 'Tôi cười bởi vì tôi tìm kiếm cái gì đó đã có trong tôi rồi. Tôi đã tìm kiếm người tìm kiếm; không thể nào tìm được nó. Ông có thể tìm người tìm kiếm ở đâu đây? Làm sao ông có thể biết được người biết? Điều đó giống như con chó đuổi đuôi của nó hay như ông đi bắt cái bóng của ông; ông không thể bắt được nó. Điều đó kì khôi thế, toàn thể nỗ lực này là ngớ ngẩn thế! Đó là lí do tại sao tôi lại cười: Tôi bao giờ cũng là vị phật rồi! Bây giờ điều có vẻ rất kì lạ là trong hàng triệu kiếp tôi vẫn còn vô ý thức. Điều đó dường như không thể nào tin được làm sao tôi đã bỏ lỡ bản thân mình. Bây giờ tôi đã biết, tiếng cười lớn nảy sinh trong tôi.'

Và tương truyền ông ấy tiếp tục cười cho tới chết; đó là thông điệp duy nhất của ông ấy cho thế giới. Ông ấy phải đã là một người như Indivar - dở hơi, lẩm cẩm!
Câu hỏi thứ hai:

Thưa Thầy kính yêu,

Liệu ai đó không cởi mở có thể thức dậy được không?

Deva Ashoka, không thể nào thức dậy được nếu bạn không cởi mở. Cởi mở với sự tồn tại là điều thức dậy tất cả là gì: cởi mở với mặt trời, với mặt trăng, với mưa, với gió, cởi mở với toàn thể lễ hội này của cây, của đá, đất và sao, của con vật, chim chóc, mọi người. Sự tồn tại là lễ hội, liên hoan liên tục, ngày hội hoá trang. Nếu bạn không cởi mở, nếu bạn đóng, nếu bạn không có cửa sổ và cửa ra vào nào mở tới sự tồn tại, làm sao bạn có thể thức dậy được? Thức dậy và cởi mở là đồng nghĩa.

Mọi người vẫn còn đóng trong tâm trí họ. Họ chưa bao giờ đi ra khỏi tâm trí họ và họ chưa bao giờ cho phép thực tại thấm vào trái tim họ. Một bức Trường Thành Trung Quốc trong suốt phân chia họ với thế giới. Và thế giới là thiêng liêng, sự tồn tại là Thượng đế. Thế tại sao mọi người vẫn còn đóng? - họ sợ, sợ cởi mở, bởi vì khi bạn cởi mở bạn bất an, không được bảo vệ. Khi bạn cởi mở bạn mong manh. Khi bạn cởi mở bạn không biết cái gì sẽ xảy ra, mọi thứ đều là sự ngạc nhiên. Bạn đang đi vào trong cái không biết; từng khoảnh khắc đều đem cái không biết tới cửa nhà bạn.

Tâm trí đóng sợ cái không biết; tâm trí đóng quan tâm tới cái đã biết. Tại sao? - bởi vì với cái đã biết là dễ quản lí hơn. Tâm trí biết mọi thứ về nó, nó láu cá và hiệu quả về điều đó. Nhưng tâm trí đóng thực sự ở dưới bình thường; nó còn chưa là con người. Nó không thể thông minh được.

Thông minh cần thách thức thường xuyên, đương đầu với thực tại, bởi vì chỉ qua việc đương đầu mà thông minh của bạn được mài sắc; tiềm năng của bạn trở thành thực tại.

Deva Ashoka, không thể vẫn còn đóng và thức dậy được. Bạn đang thử điều đó, tôi biết! Nhưng điều đó là không thể được theo chính bản chất của mọi sự. Tôi cảm thấy từ bi sâu sắc cho bạn. Tôi muốn giúp bạn, nhưng bạn không cho phép tôi. Bạn không cho phép tôi cầm tay bạn trong tay tôi. Bạn không cho phép năng lượng của tôi chạm vào trái tim bạn, làm nó cảm động, đem điệu vũ tới cho nó. Bạn vẫn còn tỉnh táo - bạn vẫn còn tỉnh táo chỉ để canh gác cho bản thân bạn. Bạn sợ, sợ rơi vào tình yêu sâu sắc, bởi vì khoảnh khắc bạn rơi vào trong tình yêu sâu sắc bản ngã biến mất. Nó là một loại cái chết, và người ta không thể nào được bảo đảm điều gì sẽ xảy ra sau đó.

Phục sinh bao giờ cũng giống như điều huyền thoại, mặc dầu nó xảy ra, đó là điều không tránh khỏi. Nếu bạn sẵn sàng chết, phục sinh xảy ra.

Lời cuối cùng của Jesus là, 'Xin tha thứ cho những người này, bởi vì họ không biết điều họ đang làm. Và con không yêu cầu cái gì từ ngài cả: để ý chí của ngài được thực hiện, để vương quốc của ngài tới.'

Đây là buông xuôi! Đây là cởi mở toàn bộ với Thượng đế: không phàn nàn, không bực tức, thậm chí không chống lại những người đang giết ông ấy. Tin cậy là toàn bộ; chính bởi vì sự kiện này mà phục sinh xảy ra. Điều có thể không phải là sự kiện lịch sử rằng

Jesus đã sống lại sau ba ngày, nhưng nó là sự kiện siêu hình. Và sự kiện siêu hình là thực nhiều hơn là sự kiện lịch sử; nó chỉ ra cái gì đó của chiều sâu của con người. Nếu bạn có thể chết đi như một bản ngã, bạn sẽ được phục sinh như vị phật, như một Christ.

Thoát ra khỏi tâm trí bạn đi, Ashoka! Nhưng chúng ta cứ đi theo vòng tròn...

Người mẹ đưa đứa con trai của mình tới nhà tâm thần và phàn nàn rằng nó bao giờ cũng nghĩ về dục.

Bác sĩ vẽ một hình vuông lên trên mảnh giấy, nhìn đứa bé và hỏi, 'Con trai, cái gì xảy tới trong đầu con khi con nhìn hình vẽ này?'

Đứa bé trả lời, 'Trông như cái cửa sổ ạ.'

Bác sĩ nói, 'Con nghĩ điều gì đang diễn ra đằng sau cửa sổ đó?'

'Mọi người ở sau cửa sổ đó,' đứa bé đáp. 'Họ ôm, hun và nàm tình.'

Bác sĩ vẽ ra một vòng tròn và hỏi, 'Cái gì tới trong đầu con khi con thấy cái này?'

Đứa bé nói, 'Đó là lỗ vòm cửa sổ.'

'Và con nghĩ điều gì đang diễn ra đằng sau ô cửa sổ đó?' bác sĩ hỏi.

'A,' đứa bé nói, 'Có những người đằng sau lỗ vòm cửa sổ đó không mặc quần áo, uống rượu, làm tình và khiêu vũ.'

Bác sĩ nói, 'Này con, con ra khỏi phòng được không? Bác muốn thảo luận việc với mẹ con.'

Đứa trẻ đứng dậy đi ra và khi nó đi tới cửa nó quay lại và nói, 'Này, bác sĩ, cháu có thể lấy những bức tranh bẩn thỉu bác vẽ được không?'

Tâm trí đóng cứ diễn giải cuộc sống, sự tồn tại, theo định kiến riêng và quan niệm riêng của người ta, được thu nhận một cách vô ý thức, và do đó vẫn còn không sẵn có cho thực tại. Cho dù bạn bắt gặp vị phật, cho dù bạn gặp Christ hay Krishna hay Khổng tử, bạn vẫn bỏ lỡ. Họ có thể nói với bạn về điều tối thượng, nhưng bạn sẽ chỉ nghe về điều trần tục. Họ sẽ nói về điều thiêng liêng, nhưng bạn sẽ không nghe điều họ đang nói đâu; bạn sẽ nghe theo tâm trí đóng của mình. Nó có những ý niệm cố định.

Hôm đó là ngày các y tá nghỉ, và bác sĩ ló đầu vào phòng đợi để hỏi, 'Ai là người tiếp?'

Một anh chàng đứng dậy và nói, 'Tôi, thưa bác sĩ.'

'Anh có chuyện gì?' bác sĩ hỏi. Thế là anh chàng này tô tô nói với bác sĩ. Bác sĩ túm lấy cánh tay anh ta, kéo anh ta vào văn phòng mình và bảo anh ta: 'Đừng bao giờ làm điều đó lần nữa nhé, đặc biệt không làm ở chỗ đông người. Lần sau nói rằng mũi anh hay mắt anh làm phiền anh.'

Vài tuần trôi qua và anh chàng này quay lại. Y tá lại nghỉ, và khi bác sĩ hỏi, 'Ai là người tiếp?' anh chàng này nói, 'Tôi đây.'

Bác sĩ hỏi, 'Anh có chuyện gì?'

Anh chàng này đáp, 'Tai tôi gây chuyện cho tôi.' 'Có gì sai với nó?'

'Tôi không thể đái được từ nó!'

Ngay cả lời khuyên lớn lao cũng vô dụng - bạn sẽ đi tới kết luận riêng của mình lặp đi lặp lại.

Ashoka, đó là cách bạn đã bỏ lỡ nhiều điều có thể ở đây. Cởi mở đi - bạn không có gì để mất cả. Cởi mở đi! Nhìn xem: bạn có thể mất gì nếu bạn cởi mở? Bạn đã có gì nào?

Nhưng mọi người cứ canh giữ cái trống rỗng của họ, cái không của họ, bình bát xin ăn của họ, sợ sệt nhiều thế.

Ở Ấn Độ chúng ta có câu chuyện rằng có lần một người trần trụi được hỏi, 'Chúng tôi chưa bao giờ thấy ông tắm cả.'

Ông ta nói, 'Tôi chưa bao giờ tắm, bởi vì nếu ông để quần áo trên bờ sông và ông đi tắm trong sông, ai đó có thể lấy cắp chúng.'

Những người đã hỏi nói, 'Nhưng ông ở trần truồng cơ mà! Sao ông phải lo nghĩ về quần áo?'

Nhưng người này thậm chí không sẵn sàng thấy rằng mình ở trần truồng. Người đó muốn tin rằng người đó có áo quần đẹp. Ai muốn thấy sự trần trụi của mình?

Và, Ashoka, bạn trống rỗng đấy, bạn trần trụi đấy. Không có gì để mất cả. Thảnh thơi và cởi mở đi. Và bạn có tất cả để thu lấy, bạn có mọi thứ - toàn thể vũ trụ để thu lấy. Chỉ bằng việc thức dậy người ta trở thành người chủ, bằng không người ta vẫn còn là nô lệ.

Câu hỏi thứ ba:

Thưa Thầy kính yêu,

Để chúng tôi xem thầy thoát ra khỏi cái một này, thầy tinh quái thủ đoạn lắm! Thầy thường xuyên bảo chúng tôi rằng tính chất sannyas không có nghĩa là từ bỏ thế giới mà từ bỏ bản ngã thôi. Vậy mà khi chúng tôi quyết định ở cùng thầy chúng tôi chấm dứt bằng việc từ bỏ gia đình, công việc, tiền bạc và của cải; không gian riêng của chúng tôi, đôi khi của gia đình và bạn bè chúng tôi nữa. Chúng tôi không đưa ra từ bỏ chính thức nào, nhưng đằng nào điều đó vẫn xảy ra, và chúng tôi nở hoa và hoàn toàn hạnh phúc. Thầy tinh quái thế, điều đó thật đẹp!

Tính chất sannyas có thể có hai khả năng. Một là từ bỏ chính thức. Điều đó nghĩa là kìm nén, điều đó nghĩa là trốn thoát. Điều đó là xấu. Điều đó đã là cách thức trong quá khứ. Nó là phủ định cuộc sống; nó là phản cuộc sống. Nó hứa hẹn cho bạn mọi vui vẻ trên cõi trời. Thực ra, chính do tham mà bạn từ bỏ thế giới này. Từ bỏ chính thức là rởm; nó là đồ giả. Nó không phải là đoá hoa thực, nó không có hương thơm. Ngược lại, sâu bên dưới nó là tham lớn lao: tham về cuộc sống khác, về cuộc sống vĩnh hằng, về vui vẻ của cõi trời.

Nhìn vào kinh sách của thế giới và bạn sẽ ngạc nhiên. Cách họ mô tả cõi trời hay thiên đường chẳng là gì ngoài giấc mơ của tâm trí rất tham, nhục dục, vật chất. Nó chẳng liên quan gì tới tôn giáo chút nào.

Trong ý niệm của người Mô ha mét giáo về cõi trời có đàn bà đẹp; họ bao giờ cũng vẫn cứ còn trẻ mãi. Và không chỉ đàn bà đẹp đâu. Bởi vì trong các nước Mô ha mét giáo đồng dục đã từng là một truyền thống lâu, lâu dài, nam thanh niên cũng sẵn có, con trai đẹp. Và những dòng sông rượu - bạn không cần tới tiệm rượu!... những con sông rượu. Uống, bơi, chìm sâu trong rượu! Và cây bằng vàng, và hoa bằng kim cương và ngọc lục bảo. Đây là loại mơ gì vậy? Đây là mơ của ai? Tham được phóng chiếu. Nó không phải là từ bỏ. Nó có vẻ giống từ bỏ nhưng nó không phải là từ bỏ.

Và cũng điều đó là trường hợp cõi trời của người Hindu và thiên đường của người Ki tô giáo. Thực ra, từ Ki tô giáo 'thiên đường - paradise' bắt nguồn từ firdaus của tiếng A rập. Firdaus nghĩa là khu vườn có tường của hoan lạc, cũng như các hoàng đế và các vị vua lớn thường có khu vườn thượng uyển có tường bao để hoan lạc. Để thu được nó bạn phải từ bỏ thế giới này.

Nếu bạn nhìn vào nó trong ánh sáng đúng, thế thì cái gọi là phàm nhân cũng không trần tục thế, không vật chất thế như cái gọi là người thế giới khác. Chính bởi vì điều này mà đất nước này, vốn tự nghĩ mình rất tôn giáo, là không tôn giáo chút nào; nó rất vật chất: trên bề mặt là tôn giáo, nhưng sâu bên dưới là ham muốn hoan lạc.

Loại thứ hai của tính chất sannyas - loại tôi đang đưa vào trong thế giới này - không phải là loại từ bỏ chính thức. Thực ra, tôi chưa bao giờ dùng từ 'từ bỏ' chút nào. Tôi nói: tính chất sannyas là hân hoan. Hân hoan trong cuộc sống, trong tình yêu, trong thiền, trong những cái đẹp của thế giới này, trong cực lạc của sự tồn tại - hân hoan trong mọi thứ! Biến đổi cái trần tục thành cái thiêng liêng đi. Biến bờ này thành bờ kia đi. Biến trái đất thành thiên đường.

Và thế rồi một cách gián tiếp, từ bỏ nào đó bắt đầu xảy ra. Nhưng điều đó xảy ra, bạn không làm nó. Nó không phải là việc làm, nó là việc xảy ra. Bạn bắt đầu từ bỏ cái ngu xuẩn của mình; bạn bắt đầu từ bỏ rác rưởi. Bạn bắt đầu từ bỏ những quan hệ vô nghĩa. Bạn bắt đầu từ bỏ những việc không đáp ứng cho bản thể bạn. Bạn bắt đầu từ bỏ những chỗ mà trưởng thành là không thể được. Nhưng tôi không gọi nó là từ bỏ, tôi gọi nó là hiểu biết, nhận biết.

Nếu bạn đang cầm đá trong tay cứ tưởng rằng chúng là kim cương, tôi sẽ không bảo bạn từ bỏ những hòn đá đó đâu. Tôi sẽ đơn giản nói, 'Tỉnh táo và có cái nhìn khác đi!' Nếu bạn tự thấy rằng chúng không phải là kim cương, có nhu cầu nào từ bỏ nó không? Chúng sẽ rơi khỏi tay bạn theo cách riêng của chúng. Thực ra, nếu bạn vẫn muốn mang chúng bạn sẽ phải làm nỗ lực lớn, bạn sẽ phải mang ý chí lớn, để vẫn mang chúng. Nhưng bạn không thể mang chúng lâu được; một khi bạn đã thấy rằng chúng vô dụng, vô nghĩa, bạn nhất định vứt chúng đi.

Và một khi tay bạn trống rỗng bạn có thể tìm những kho báu thực. Và kho báu thực không có trong tương lai - như chúng vẫn thường có trong khái niệm cổ về tính chất sannyas. Kho báu thực là ngay bây giờ, ở đây.

Một chàng thanh niên rất đẹp trai vừa mới được thuê làm trong một công ti kế toán lớn. Được một chốc anh thanh niên tới ông Diamond, trưởng phòng mình, và nói, 'Tôi rất tiếc phải nói với ông, nhưng một số bà trẻ trong văn phòng này cám dỗ tôi nhiều lắm.'

'Vững vàng lên, anh thanh niên,' đó là lời đáp, 'và anh sẽ được thưởng trên cõi trời đấy.'

Vài tuần sau chàng trai lại phàn nàn. 'Thưa ông Diamond,' anh ta nói, 'tôi không biết phải làm gì! Lần này đó là một cô tóc hoe đỏ đẹp theo đuổi tôi.'

'Cưỡng lại đi, con ta, và anh sẽ được phần thưởng trên cõi trời đấy.'

'Tôi không biết tôi có thể cưỡng lại được bao lâu nữa,' chàng thanh niên nói. 'Nhân tiện, thưa ông Diamond, ông nghĩ phần thưởng mà tôi sẽ được trên cõi trời là gì?'

'Một bó cỏ khô thôi, chàng ngốc ạ!'

Vâng, đó là điều bạn sẽ được đấy! Nếu việc từ bỏ của bạn là để được cái gì đó trong thế giới kia, bạn sẽ đơn giản được bó cỏ khô thôi, chàng ngốc ạ! Bởi vì nó là tham được phóng chiếu, và tham sẽ vẫn còn không được thoả mãn. Cái gọi là người tôn giáo tham điều vĩnh hằng - và bạn trở nên mang tính tôn giáo chỉ khi tham biến mất toàn bộ.

Cõi trời không phải là đâu đó khác: nó là cách sống. Địa ngục cũng vậy - phong cách sống. Địa ngục là sống vô ý thức; cõi trời là sống có ý thức. Địa ngục là sáng tạo riêng của bạn, cõi trời cũng vậy. Nếu bạn cứ sống một cách vô ý thức, qua ham muốn vô ý thức của bạn, qua bản năng, động cơ - những cái mà bạn không là người chủ, chỉ là nạn nhân - thế thì bạn tạo ra địa ngục quanh bản thân mình đấy. Nhưng nếu bạn bắt đầu sống một cuộc sống có ý thức, cuộc sống của việc đem tới ngày một nhiều ánh sáng vào góc sâu, tối của bản thể bạn, nếu bạn bắt đầu sống đầy ánh sáng, cuộc sống của bạn là cực lạc từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.

Không cần cây phải bằng vàng. Chúng hoàn toàn đẹp như chúng đang đấy. Thực ra, cây bằng vàng sẽ là cây chết. Và hoa hồng không cần bằng kim cương; hoa hồng bằng kim cương sẽ không là hoa hồng, chúng sẽ không sống. Và chỉ người ngu mới cần sông rượu. Người sống một cách có ý thức thì say sưa thế với vui vẻ cực kì của việc thở, với vui vẻ cực kì của hiện hữu, với vui vẻ của chim hót và mặt trời mọc buổi sáng... người đó say sưa với sự tồn tại tới mức người đó không cần ma tuý khác - rượu cồn, LSD, mescaline hay marijuana. Người đó chẳng cần gì! Người đó bao giờ cũng trong cực lạc phiêu diêu, và cực lạc đó là cái gì đó toát ra từ bản thể bên trong của người đó; nó là hương thơm riêng của người đó. Không chỉ người đó say sưa đâu - bất kì ai tới với người đó, ở với người đó, đều trở nên say sưa với bản thể người đó.

Tôi là người say đấy! Nếu bạn cho phép bản thân bạn được ở đây và có sẵn cho tôi, bạn nhất định trở thành người say.

Đó là điều đã xảy ra. Tôi không quanh co, tôi đơn giản là người say! Và tôi không cố gắng theo cách quanh co để làm cho bạn từ bỏ thế giới này; tôi đơn giản cố gắng làm cho bạn nhận biết về thế giới thực. Khi cái thực được biết cái giả biến mất. Biết cái thật là thật là đủ: cái giả biến mất - nó trở thành không thực chất.

Nếu bạn ở đây cùng tôi, không phải là bạn phải từ bỏ gia đình mình đâu; trái lại, bạn ở đây cùng tôi bởi vì bạn đã tìm thấy gia đình bạn ở đây. Nếu bạn đã vứt bỏ công việc của bạn, đấy không phải là vì bản thể bạn ở đây đâu; ngược lại, bạn đã tìm thấy tính sáng tạo của bạn ở đây, bạn đã tìm thấy vui vẻ của bạn ở đây. Bạn đã tìm thấy công việc thực, đích thực của bạn; do đó cái giả đã biến mất. Nó là quá trình biến đổi.

Nhưng nhấn mạnh của tôi là đừng bao giờ từ bỏ bất kì cái gì; nhấn mạnh của tôi là vào hân hoan ngày một nhiều hơn. Và hân hoan của bạn nhất định thay đổi hình mẫu cuộc sống của bạn. Bạn không thể vẫn còn như cũ khi bạn thiền, khi bạn trở nên nhận biết. Làm sao bạn có thể vẫn còn như cũ được? Làm sao bạn có thể cứ làm cùng những điều ngu xuẩn được? Nó là có thể khi bạn vô ý thức; nó là không thể khi bạn trở nên ý thức.

Một lính vừa trở về từ nước ngoài sau ba năm, tới một trại đóng ở gần thị trấn quê nhà anh ta. Anh ta tự nhiên rất lo âu khi gặp vợ mình, nhưng càng cố anh ta càng không thể cãi để xin hơn hai giờ đi phép của mình được.

Sau sáu giờ vắng mặt anh ta quay lại trại. 'Anh làm cái chết tiệt gì mà vắng mặt hơn bốn giờ phép thế?' viên trung sĩ sủa lên.

'Thế này, ông thấy đấy,' người lính nói, 'khi tôi về nhà thấy vợ đang trong bồn tắm, và tôi phải mất bốn giờ để phơi khô bộ quân phục!'

Khi bạn sống cuộc sống vô ý thức, bạn sống theo cách khác.

Khi Tom, người điều hành cơ quan bảo hiểm trẻ mới lên, xuất hiện tại nhà của Ed bạn mình vào những giờ sáng sớm, hỏi xin tá túc qua đêm, Ed lo lắng bởi dáng vẻ thất thần của anh bạn mình. 'Có chuyện gì vậy, Tom? Anh và vợ anh đánh nhau sao?'

'Ấy a, khi tới về nhà đêm qua tớ đã thực sự bị đánh, gần chết, cho nên khi cô ấy đòi tớ năm mươi đô la cho bộ quần áo mới...'

'Thế ư?'

'Thế đấy, tớ đoán tớ phải đã nửa ngủ hay cái gì đó, bởi vì tớ đã nói, 'Thôi được, nhưng chúng ta kết thúc việc ra lệnh này trước hết đã.''

Tất cả các bạn là người Anh, hay cái gì? Bạn không thể hiểu được chuyện cười đơn giản thế sao? Sống cuộc sống vô ý thức bạn thậm chí nhất định bỏ lỡ chuyện đùa rồi!

Khoảnh khắc bạn đổi từ tâm trí sang thiền toàn thể cuộc sống của bạn sẽ bị ảnh hưởng. Điều đó là tự nhiên. Nếu nó không bị ảnh hưởng, điều đó sẽ là cái gì đó phi tự nhiên. Mối quan hệ của bạn nhất định thay đổi.

Chẳng hạn, một người có thể tin rằng anh ta yêu vợ mình. Khoảnh khắc anh ta bắt đầu thiền điều đó sẽ trở nên rõ ràng và minh bạch liệu anh ta có yêu cô ấy hay không. Anh ta có thể không bao giờ đã yêu cô ấy. Anh ta có thể đơn giản dùng cô ấy như một đối tượng dục, hay anh ta có thể dùng cô ấy như cái thay thế cho người mẹ. Anh ta có thể dùng cô ấy bởi vì anh ta không thể ở một mình được, nhưng anh ta có thể không bao giờ đã yêu cô ấy. Anh ta có thể phụ thuộc vào cô ấy; cô ấy có thể có tiện dụng lớn.

Nhưng dùng người khác là vô đạo đức, xấu xí - và giả vờ rằng bạn yêu... Và tôi không nói rằng bạn đang làm điều đó có ý thức; nó có thể chỉ là điều vô ý thức thôi. Bạn thậm chí không thể nhận biết được rằng bạn không yêu cô ấy; Bạn cũng có thể nghĩ rằng bạn yêu cô ấy. Bạn có thể không lừa dối cô ấy một cách có chủ ý; bạn có thể lừa cô ấy và bạn có thể tự lừa mình nữa.

Nhưng nếu bạn bắt đầu thiền, mọi sự sẽ trở thành rõ ràng. Bạn sẽ có nhiều ánh sáng hơn trong cuộc sống của bạn; cũng như khi bạn mang cây nến vào phòng tối bạn bắt đầu thấy rõ ràng. Trong bóng tối cửa sổ trông như cửa ra vào; bây giờ nó không còn là cửa ra vào nữa. Hay bức tranh, khung tranh, trong bóng tối và nhập nhoạng trông giống như cửa sổ; nó không còn là cửa sổ. Bởi vì bạn thấy mọi sự rõ ràng bạn không thể hành xử theo cách cũ được. Bạn sẽ phải thay đổi; bạn sẽ phải thu xếp lại toàn thể cuộc sống của bạn.

Đó là điều xảy ra cho mọi sannyasin. Nếu tình yêu của bạn là thực, nó sẽ sâu sắc thêm; nếu nó là giả, nó sẽ biến mất. Nếu bạn kính trọng bố mẹ bạn chỉ là hình thức, nó sẽ biến mất; nếu kính trọng của bạn với bố mẹ bạn là thực tại, nó sẽ trở nên ngày một sâu lắng hơn. Công việc bạn làm - nếu nó là sự hoàn thành của trái tim bạn, bạn sẽ đi sâu hơn vào trong nó.

Hoạ sĩ sẽ trở thành hoạ sĩ vĩ đại hơn, nhạc sĩ sẽ có viễn kiến mới, nhà thơ sẽ có những sáng suốt mới - nếu nhà thơ thực sự là nhà thơ, chỉ thế thôi. Nếu nhà thơ chỉ chơi với việc sắp từ và viết thơ chỉ để trở nên nổi tiếng và thơ không phải là chuyện tình của người đó, người đó không sẵn sàng hi sinh cuộc sống của mình cho nó, thế thì thơ ca sẽ biến mất. Nhưng nó không phải là từ bỏ cái gì cả. Bạn không từ bỏ cái gì cả! Vài thứ biến mất; vài thứ khác sẽ xuất hiện.

Một điều là chắc chắn: sau thiền, sau tính chất sannyas của tôi, bất kì điều gì xảy ra đều sẽ cho bạn nhiều hoàn thành hơn, chín muồi hơn, bắt rễ hơn, định tâm hơn. Nó sẽ trở thành cuộc sống không chỉ lớn lên già đi mà còn lớn lên hướng tới các đỉnh cao và chiều sâu. Bạn sẽ bắt đầu sống không chỉ cuộc sống theo chiều ngang mà cuộc sống theo chiều đứng nữa. Bạn sẽ sống theo chiều ngang khi nó được cần tới; bằng không chín mươi phần trăm năng lượng của bạn sẽ bắt đầu đi vào trong chiều đứng, hướng tới các đỉnh cao và chiều sâu.

Thế thì cõi trần này, thế giới này, trở thành cơ hội duy nhất cho trưởng thành. Và người đang dùng thế giới, cõi trần, cuộc sống này, như cơ hội cho trưởng thành là đang trên con đường đúng. Nếu bạn không chỉ lớn lên về tuổi tác mà bạn còn trưởng thành lên, thế thì bạn đã sống đúng. Và nó không phải là từ bỏ: nó là hân hoan, nó là biết ơn Thượng đế.

Xã hội của bạn, cha mẹ của bạn, thầy giáo của bạn, tu sĩ của bạn, chính khách của bạn, họ tất cả đều cố gắng áp đặt cái gì đó lên bạn, và bạn đang mang tất cả những cái đó. Nhưng bất kì cái gì bị áp đặt lên bạn sẽ vẫn còn là gánh nặng và bạn sẽ bị nghiền nát dưới trọng lượng của nó, và trọng lượng này sẽ cứ tăng lên mọi ngày.

Chức năng của thầy là hoàn tác lại điều các thầy giáo, tu sĩ và chính khách đã làm cho bạn. Ở đây tôi chỉ làm mọi sự thành rõ ràng cho bạn. Tôi không áp đặt bất kì kỉ luật nào. Tôi không trao cho bạn bất kì tính cách nào. Tôi đơn giản cho bạn nhiều tâm thức hơn, nhiều ánh sáng hơn. Thế rồi bạn phải tìm ra tính cách của mình. Thế rồi bạn phải tìm ra phong cách sống của mình, hình mẫu sống của mình.

Tôi cho bạn chỉ một cây nến nhỏ; thế rồi bạn có thể tìm thấy con đường của bạn trong bóng tối của cuộc sống. Và ngay cả một cây nến nhỏ cũng đủ. Nếu một không gian nhỏ quanh bạn trở nên được chiếu sáng và bạn có thể tiến ba, bốn bước trong ánh sáng đó, thế là đủ; bởi vì vào lúc bạn đi bốn bước, ánh sáng đi bốn bước phía trước bạn. Với một cây nến nhỏ người ta có thể đi qua mười nghìn dặm trong bóng tối.

Và tôi không chống lại cuộc sống chút nào, như tính chất sannyas cũ đã từng là vậy. Tính chất sannyas cũ có một ý niệm rất kì lạ: rằng nếu bạn muốn đạt tới Thượng đế, bạn phải phản cuộc sống - cứ dường như Thượng đế chống lại cuộc sống. Nếu Thượng đế mà chống lại cuộc sống, cuộc sống chắc đã không tồn tại lấy một khoảnh khắc. Ai cứ nuôi dưỡng cuộc sống? Ai cứ rót năng lượng vào cuộc sống?

Nhà thơ Ấn Độ vĩ đại, Rabindranath, đã nói, 'Bất kì khi nào một đứa trẻ được sinh ra, tôi nhảy múa, tôi hân hoan. Tại sao? Bởi vì đứa trẻ cho tôi sự chắc chắn tuyệt đối rằng Thượng đế vẫn chưa trở thành vô vọng, rằng ngài vẫn còn hi vọng. Từng đứa trẻ mới đều đem tới sự chắc chắn này cho thế giới, rằng Thượng đế vẫn quan tâm tới nhân loại, rằng ngài đã không bỏ bẵng dự án này, rằng ngài vẫn còn hi vọng là chư phật sẽ được sinh ra, rằng ngài vẫn cứ tạo ra những đứa trẻ mới, rằng ngài không mệt mỏi, rằng hi vọng của ngài là vô hạn và kiên nhẫn của ngài là vô hạn.'

Thượng đế yêu thế giới. Nó là sáng tạo của ngài. Phủ nhận nó là phủ nhận ngài. Nếu bạn phủ nhận bức tranh, bạn đã phủ nhận hoạ sĩ. Nếu bạn kết án bài thơ, bạn đã kết án nhà thơ. Nếu bạn bác bỏ điệu vũ, bạn đã bác bỏ vũ công. Và logic ngu xuẩn này đã diễn ra trong nhiều thế kỉ: chấp nhận Thượng đế, ca ngợi Thượng đế, và phủ nhận cuộc sống! Và cùng những người này cứ nói đi nói lại mãi là Thượng đế đã tạo ra thế giới. Thế thì sao ngài đã tạo ra thế giới? Để cho bạn có thể từ bỏ nó sao? Để cho bạn có thể bác bỏ nó sao? Để cho bạn có thể kết án nó và trở thành thánh nhân lớn sao?

Thượng đế đã tạo ra thế giới này như một cơ hội để trưởng thành. Trưởng thành cần nhiều, nhiều cơ hội, thách thức.

Tôi đã nghe một câu chuyện:

Một nông dân, một nông dân già, chín chắn, dày dạn, một hôm rất, rất giận Thượng đế - và ông ấy là một người thành tâm lớn lao. Ông ấy nói với Thượng đế trong lời cầu nguyện sáng của mình, 'Tôi phải nói nó như nó đang đấy - thế là đủ rồi! Ngài không hiểu ngay cả ABC về nông nghiệp! Khi cần mưa thì lại không có mưa; khi không cần mưa ngài cứ trút chúng xuống. Đây là điều vô nghĩa gì vậy? Nếu ngài không hiểu nông nghiệp ngài có thể hỏi tôi - tôi đã dành cả đời mình cho nó. Cho tôi một cơ hội: mùa tới, để tôi quyết định và xem điều gì xảy ra.'

Đó là một câu chuyện cổ. Vào những ngày đó mọi người có tin cậy tới mức họ có thể nói chuyện trực tiếp với Thượng đế, và tin cậy của họ tới mức câu trả lời nhất định xảy ra. Thượng đế nói, 'Được rồi, vụ này ông quyết định!'

Thế là người nông dân này quyết định, và ông ta rất sung sướng bởi vì bất kì khi nào ông ấy muốn có mặt trời đều có mặt trời, bất kì khi nào ông ấy muốn mưa đều có mưa, bất kì khi nào ông ấy muốn mây đều có mây. Và ông ấy tránh mọi nguy hiểm, mọi nguy hiểm có thể mang tính phá hoại mùa màng; ông ấy đơn giản bác bỏ chúng - không gió to, không có khả năng nào cho bất kì huỷ hoại gì cho vụ thu hoạch. Và lúa mì của ông ấy bắt đầu mọc cao hơn bất kì người nào đã từng thấy; nó cao trên chiều cao con người. Và ông ấy rất sung sướng. Ông ấy nghĩ, 'Bây giờ mình sẽ chỉ cho ngài!'

Và thế rồi cây trồng được chặt đem về và ông ấy rất phân vân. Chẳng có hạt lúa mì nào cả - chỉ toàn vỏ trấu trống rỗng mà không có hạt lúa mì bên trong chúng. Cái gì đã xảy ra? Cây lớn thế - cây lớn đủ để có hạt mì to hơn hạt lúa mì thường bốn lần - nhưng lại chẳng có hạt mì nào cả.

Và bỗng nhiên ông ấy nghe thấy tiếng cười lớn từ trên mây. Thượng đế cười và ngài nói, 'Bây giờ ông nói gì nào?'

Người nông dân nói, 'Tôi phân vân quá, bởi vì không có khả năng nào của huỷ hoại và tất cả những cái giúp đỡ đều được cung cấp. Và cây cối đã mọc tốt thế, và cây trồng xanh tươi và đẹp thế! Chuyện gì đã xảy ra cho hạt mì của tôi?'

Thượng đế nói, 'Bởi vì không có nguy hiểm - ông đã né tránh mọi nguy hiểm - điều đó là không thể được để hạt mì trưởng thành. Nó cần thách thức.'

Thách thức đem tới tính toàn vẹn; bằng không người ta vẫn còn là hổng hoác, trống rỗng. Nếu mọi tiện nghi đều được cung cấp cho bạn và không có nguy hiểm trong cuộc sống của bạn, bạn sẽ vẫn còn hổng hoác và trống rỗng. Thượng đế cho cuộc sống với mọi nguy hiểm của nó.

Tính chất sannyas của tôi là chấp nhận thách thức này. Sống nguy hiểm là điều tính chất sannyas của tôi tất cả là gì. Bạn càng sống nguy hiểm, bạn càng nhận nguy hiểm, bạn càng trưởng thành hơn, bạn càng trở nên được hợp nhất, kết tinh, linh hồn của bạn càng trở thành hiện tượng rõ ràng, rành mạch hơn. Bằng không nó vẫn còn mông lung, mù mờ, nghi ngại.

Tôi tất cả đều vì cuộc sống. Nếu bạn hỏi tôi, Thượng đế và sáng tạo của ngài không phải là hai điều tách biệt. Đấng sáng tạo đã trở thành việc sáng tạo riêng của mình. Việc sáng tạo và đấng sáng tạo là một. Tôi ở trong tình yêu mênh mông với cuộc sống. Và đây là thông điệp của tôi cho bạn: Yêu cuộc sống một cách toàn bộ! Được tham gia cùng cuộc sống! Đừng giữ lại, bởi vì bất kì điều gì bạn giữ lại đều sẽ vẫn còn trống rỗng. Trở nên được cam kết với cuộc sống: cam kết đa chiều được cần tới.

Các nhà khoa học nói rằng ngay cả người vĩ đại nhất chỉ dùng mười lăm phần trăm tiềm năng của họ - ngay cả người vĩ đại nhất đấy! Nói gì về người thường? Họ chỉ dùng năm đến bẩy phần trăm tiềm năng của họ. Nghĩ mà xem: nếu mọi người mà dùng một trăm phần trăm tiềm năng của minh, nếu từng người đều là ngọn đuốc bùng cháy từ cả hai đầu cùng nhau, với sự mãnh liệt, với đam mê, với tình yêu, thế thì cuộc sống sẽ là lễ hội vô cùng. Và bạn sẽ thấy nhiều christ thế, nhiều chư phật thế đang bước đi trên trái đất này! Nhưng bởi vì ý niệm cổ về từ bỏ này mà chúng ta đã bỏ lỡ nhiều.

Tôi muốn mang tới một khái niệm hoàn toàn mới về tính chất sannyas cho thế giới này: tính chất sannyas biết yêu, tính chất sannyas biết cách trở nên cam kết, tính chất sannyas đi tới cốt lõi sâu nhất của cuộc sống.

Nhưng không ai khác có thể quyết định được điều đó cho bạn. Ngay cả tôi cũng không thể quyết định được cho bạn. Tôi chỉ có thể làm mọi sự rõ ràng cho bạn thôi. Tôi có thể cho bạn bản đồ, nhưng bạn phải đi, bạn phải thực hiện cuộc hành trình, bạn phải di chuyển. Và nhớ một điều: bản đồ của tôi sẽ thực sự là bản đồ của tôi và nó không thể đích xác là bản đồ của bạn. Nó có thể cho bạn vài gợi ý, vài chỉ dẫn, nhưng nó không thể đích xác là bản đồ của bạn được bởi vì bạn là người khác toàn bộ. Bạn là duy nhất tới mức không bản đồ nào của bất kì ai khác có thể là bản đồ của bạn được. Vâng, bằng hiểu biết bản đồ của tôi, bạn sẽ trở nên nhận biết về nhiều thứ về bản thân bạn, nhưng bạn không theo nó một cách mù quáng; bằng không bạn sẽ trở thành người rởm.

Nghe tôi, nghe lời của tôi, nghe im lặng của tôi, nghe bản thể của tôi. Cố gắng hiểu điều đang xảy ra ở đây, điều đang được diễn ra ở đây, và thế rồi quyết định về phần riêng của bạn. Đừng đổ trách nhiệm lên vai bất kì ai khác. Đây là con đường để trưởng thành. Đây là con đường để đạt tới.

Câu hỏi thứ tư:

Thưa Thầy kính yêu,

Tôi có nhiều bạn bè, nhưng câu hỏi là: ai là bạn thực? bao giờ cũng nảy sinh trong tâm trí tôi. Xin thầy nói điều gì về điều đó?

Satyam, bạn đang hỏi từ đầu sai rồi. Đừng bao giờ hỏi, 'Ai là bạn thực của tôi?' Hãy hỏi, 'Tôi có là bạn thực của ai đó không?' Đó mới là câu hỏi đúng. Sao bạn lại lo nghĩ về người khác - liệu họ có là bạn của bạn hay không?

Câu ngạn ngữ là: Người bạn khi cần là người bạn thực. Nhưng sâu bên dưới đó là tham đấy! Đó không phải là tình bạn đâu, đó không phải là tình yêu đâu.

Bạn muốn dùng người khác như phương tiện, và không người nào là phương tiện cả, mọi người đều là mục đích lên chính mình. Sao bạn lo nghĩ về ai là bạn thực?

Đôi thanh niên đang đi tuần trăng mật trong chuyến du lịch tới miền Nam Florida và dừng lại ở một trang trại rắn đuôi kêu dọc đường. Sau khi ngắm cảnh họ tham dự vào cuộc trò chuyện nhỏ với người buôn rắn.

'Kì quái chưa!' cô dâu trẻ kêu lên, 'Ông chắc chắn có một nghề nguy hiểm! Ông chưa bao giờ bị rắn cắn sao?'

'Có chứ, tôi có bị cắn đấy,' người buôn trả lời. 'Vậy à,' cô ấy nhấn mạnh, 'vậy ông làm gì khi ông bị rắn cắn?'

'Tôi bao giờ cũng mang một con dao sắc như dao cạo trong túi quần, và ngay khi tôi bị cắn thì tôi đánh dấu chéo, sâu quanh vết thương có nanh độc rối hút chất độc từ vết thương ra.'

'Cái gì? A, điều gì xảy ra nếu ông ngẫu nhiên ngồi lên con rắn đuôi kêu?' cô dâu cứ nài nỉ.

'Thưa lệnh bà,' người buôn rắn trả lời, 'đó sẽ là ngày tôi biết ai là người bạn thực của tôi!'

Sao bạn lo nghĩ?

Câu hỏi thực phải là: Tôi có thân thiết với mọi người không? Bạn có biết tình bạn là gì không? Nó là dạng cao nhất của tình yêu đấy. Trong tình yêu, them khát nào đó nhất định có đó; trong tình bạn mọi thèm khát biến mất. Trong tình bạn chẳng cái gì thô còn lại; nó trở thành tuyệt đối tinh tế.

Đó không phải là vấn đề dùng người khác, đó thậm chí không phải là vấn đề cần tới người khác, đó là vấn đề chia sẻ. Bạn có quá nhiều và bạn muốn chia sẻ. Và bất kì ai sẵn sàng chia sẻ vui vẻ của bạn cùng bạn, điệu vũ của bạn, bài ca của bạn, bạn sẽ biết ơn người đó, bạn sẽ cảm thấy được gia ơn. Không phải là người đó được gia ơn từ bạn đâu, không phải là người đó phải cảm thấy cần cám ơn bạn bởi vì bạn đã cho người đó nhiều thế. Người bạn chưa bao giờ nghĩ theo cách đó. Người bạn bao giờ cũng cảm thấy biết ơn những người cho phép người đó yêu họ, cho họ bất kì cái gì người đó đã có được.

Tình yêu là tham. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng từ tiếng Anh 'yêu-love' bắt nguồn từ từ tiếng Phạn lobh; lobh nghĩa là tham. Làm sao lobh trở thành yêu là một câu chuyện kì lạ. Trong tiếng Phạn nó là tham; gốc rễ nguyên thuỷ nghĩa là tham. Và yêu như chúng ta biết nó thực sự không là gì ngoài tham đeo mặt nạ như yêu - nó là tham ẩn kín.

Satyam, làm bạn với ý niệm dùng mọi người là đang lấy bước sai từ ngay chính ban đầu. Tình bạn phải là chia sẻ chứ. Nếu bạn có cái gì đó, chia sẻ nó - và bất kì ai sẵn sàng chia sẻ với bạn đều là người bạn. Vấn đề không phải là nhu cầu. Vấn đề không phải là khi bạn lâm nguy thì bạn bè phải tới trợ giúp bạn. Điều đó là không liên quan - người đó có thể tới, người đó có thể không tới, nhưng nếu người đó không tới bạn không có phàn nàn nào. Nếu người đó tới bạn biết ơn, nhưng nếu người đó không tới, điều đó hoàn toàn được chứ. Đó là quyết định của người đó để tới hay không tới. Bạn không muốn thao túng người đó, bạn không muốn làm người đó cảm thấy mặc cảm. Bạn sẽ không mang oán hận nào. Bạn sẽ không nói với người đó rằng 'Khi tôi cần anh quay lưng đi - anh là cái loại bạn bè gì vậy?'

Tình bạn không phải là cái gì đó của bãi chợ. Tình bạn là một trong những điều hiếm hoi thuộc vào ngôi đền chứ không thuộc vào cửa hàng. Nhưng bạn không nhận biết về loại tình bạn đó, bạn sẽ phải học nó.

Tình bạn là nghệ thuật vĩ đại. Tình yêu có bản năng tự nhiên đằng sau nó; tình bạn không có bản năng tự nhiên đằng sau nó. Tình bạn là cái gì đó có ý thức; tình yêu là vô ý thức. Bạn rơi vào tình yêu với người đàn bà... Sao chúng ta nói 'rơi vào tình yêu '? Cụm từ đó là có ý nghĩa: 'rơi vào tình yêu.' Không ai đã bao giờ vươn lên trong tình yêu, mọi người đều rơi vào trong tình yêu! Sao bạn rơi vào trong tình yêu? - bởi vì nó là rơi từ ý thức vào vô ý thức, từ thông minh vào bản năng.

Điều chúng ta gọi là yêu mang nhiều tính con vật hơn tính người. Tình bạn là tuyệt đối mang tính người. Nó có cái gì đó mà với nó không có cơ chế dựng sẵn nào trong sinh học của bạn cả; nó là phi sinh học. Do đó người ta vươn lên trong tình bạn, người ta không rơi vào trong tình bạn. Nó có chiều tâm linh.

Nhưng đừng hỏi, 'Ai là bạn thực?' Hãy hỏi, 'Tôi có là bạn thực không?' Bao giờ cũng quan tâm tới bản thân bạn. Chúng ta bao giờ cũng nghĩ về người khác. Đàn ông hỏi liệu đàn bà có thực yêu anh ta hay không. Đàn bà hỏi liệu đàn ông có thực yêu cô ấy hay không.

Và làm sao bạn có thể tuyệt đối chắc chắn về người khác được? Điều đó là không thể được! Anh ta có thể lặp lại cả nghìn lần rằng anh ta yêu và anh ta sẽ yêu bạn mãi mãi, nhưng dầu vậy hoài nghi nhất định vẫn còn dai dẳng: 'Ai biết liệu anh ấy đang nói sự thực hay không?' Thực ra, việc lặp lại cái gì đó cả nghìn lần đơn giản nghĩa là nó phải là điều dối trá, bởi vì chân lí không cần được lặp lại nhiều thế.

Adolf Hitler trong cuốn tự tiểu sử của mình nói, 'Không có khác biệt nhiều giữa chân lí và dối trá. Khác biệt duy nhất là ở chỗ chân lí là dối trá được lặp lại thường xuyên tới mức bạn đã quên mất rằng nó là dối trá.'

Đó là điều các chuyên gia trong quảng cáo sẽ nói: cứ lặp lại đi, cứ quảng cáo đi. Đừng lo nghĩ về liệu người nào nghe hay không. Cho dù họ không chú ý gì, đừng lo nghĩ; tâm trí tiềm thức của họ đang nghe đấy, cốt lõi sâu nhất của họ đang bị gây ấn tượng đấy. Bạn không nhìn vào quảng cáo một cách rất có ý thức, nhưng chỉ thoáng qua chúng trong phim, trên ti vi hay trên báo chí, chỉ một thoáng nhìn và có dấu ấn rồi. Và nó sẽ được lặp lại: 'xà phòng Lux đây' hay 'Coca- Cola đây'...

Coca-Cola là một thứ quốc tế rồi. Ngay cả ở nước Nga Xô viết cũng có: 'Coca-Cola....' Mọi thứ của Mĩ đều bị cấm và bị ngăn cản, nhưng Coca-Cola thì không. Coca-Cola là thứ quốc tế chứ! Cứ lặp lại nó!

Lúc ban đầu điện đã được dùng cho quảng cáo - điện tĩnh đã được dùng. Nó vẫn còn là 'Coca-Cola.' Nhưng về sau họ phát hiện ra rằng nếu bạn bật nó lên và tắt nó đi thì hiệu quả hơn nhiều, bởi vì người đi qua sẽ đọc nó chỉ một lần nếu đèn tĩnh tại. Nhưng nếu nó thay đổi, cứ bật rồi tắt lặp đi lặp lại, lúc bạn đi qua nó, ngay cả trong xe hơi, bạn sẽ phải đọc nó ít nhất năm tới bẩy lần: 'Coca-Cola, Coca-Cola, Coca-Cola....' Điều đó đi sâu hơn. Và sớm hay muộn bạn trở nên bị ấn tượng.

Đó là cách mọi tôn giáo đã từng sống cho tới giờ: họ cứ lặp lại cùng những niềm tin ngu xuẩn, nhưng những niềm tin đó trở thành chân lí cho mọi người. Mọi người sẵn sàng chết vì chúng! Bây giờ, không ai đã từng thấy cõi trời ở đâu, nhưng hàng triệu người đã chết vì cõi trời.

Người Mô ha mét giáo nói rằng nếu bạn chết trong cuộc chiến tranh tôn giáo bạn sẽ lập tức lên cõi trời và tất cả tội lỗi của bạn đều được tha thứ. Và người Ki tô giáo cũng nói rằng trong cuộc chiến tranh tôn giáo, trong cuộc thập tự chinh, nếu bạn chết bạn lập tức lên cõi trời; thế thì mọi thứ khác đều được tha thứ. Và hàng triệu người đã chết và đã giết người khác, cứ tin rằng đây là chân lí.

Chúng ta đã thấy những điều như vậy xảy ra ngay trong thế kỉ hai mươi này; điều đó có vẻ chẳng trưởng thành gì mấy theo cách đó. Adolf Hitler đã lặp lại trong hai mươi năm liên tục rằng 'Người Do Thái là nguyên nhân của mọi khổ,' và một quốc gia rất thông minh như nước Đức đã bắt đầu tin vào ông ta. Nói gì tới người thường? - ngay cả những người như Martin Heidegger, một trong những triết gia vĩ đại nhất mà nước Đức đã tạo ra trong thế kỉ này, cũng tin rằng Adolf Hitler là đúng. Ông ta ủng hộ Adolf Hitler.

Một người của thông minh như Martin Heidegger đi hỗ trợ một người ngu xuẩn, điên khùng như Adolf Hitler! Bí mật phải là gì? Bí mật là: lặp lại, cứ lặp lại.

Ngay cả người Do Thái cũng bắt đầu tin rằng điều đó phải đúng: 'Chúng ta phải là nguyên nhân; bằng không làm sao nhiều người thông minh thế tin vào nó? Nếu nhiều người thế tin vào nó, phải có cái gì đó trong nó chứ!'

Bạn đã được nuôi dưỡng bằng những niềm tin như thế, những ý niệm như thế, cái chẳng có nền tảng gì trong thực tại. Và nếu bạn cứ sống theo chúng bạn sẽ sống trong vô vọng. Bạn phải đi qua thay đổi triệt để.

Hỏi những câu hỏi về bản thân bạn đi, đừng hỏi về người khác. Không thể nào chắc chắn được về người khác và cũng không cần nữa. Làm sao bạn có thể chắc chắn được về người khác? Người khác là một luồng. Khoảnh khắc này người khác có thể đáng yêu, và khoảnh khắc tiếp người đó có thể không đáng yêu. Không thể có hứa hẹn nào cả. Bạn chỉ có thể chắc chắn được về bản thân mình thôi, và điều đó nữa cũng chỉ trong khoảnh khắc này. Và không cần phải nghĩ về toàn thể tương lai. Nghĩ dưới dạng khoảnh khắc này và hiện tại. Sống trong hiện tại.

Nếu khoảnh khắc này đầy tình bạn và hương thơm của tình bạn, sao lo nghĩ về khoảnh khắc tiếp? Khoảnh khắc tiếp sẽ được sinh ra từ khoảnh khắc này. Nó nhất định có phẩm chất cao hơn, sâu hơn. Nó sẽ đem cùng hương thơm đó tới tầm cao hơn. Không cần nghĩ về nó – chỉ cần sống khoảnh khắc này trong tình bạn sâu sắc.

Và tình bạn không cần hướng tới bất kì ai đặc biệt cả; đó cũng là ý niệm mục nát, rằng bạn phải là bạn bè với người nào đó thôi – cứ thân thiết đi. Thay vì tạo ra tình bạn, thì tạo ra thân thiết. Để nó trở thành phẩm chất của bản thể bạn, bầu khí hậu bao quanh bạn, để cho bạn thân thiết với bất kì ai bạn đi tới tiếp xúc.

Toàn thể sự tồn tại này phải được đối xử như bạn bè! Và nếu bạn có thể là bạn bè với sự tồn tại, sự tồn tại sẽ là bạn bè với bạn cả nghìn lần hơn. Nó trả lại cho bạn theo cùng đồng tiền nhưng được nhân lên. Nó vọng lại bạn. Nếu bạn ném đá vào sự tồn tại bạn sẽ nhận lại nhiều đá hơn. Nếu bạn ném hoa, hoa sẽ quay trở lại.

Cuộc sống là tấm gương, nó phản xạ khuôn mặt bạn. Hãy thân thiết, và mọi thứ của cuộc sống sẽ phản xạ sự thân thiết này. Mọi người đều biết hoàn toàn rõ rằng nếu bạn thân thiết với con chó thì ngay cả con chó cũng trở nên thân thiết với bạn, thân thiết thế. Và có những người đã biết rằng nếu bạn thân thiết với cây, cây trở nên thân thiết với bạn.

Thử thực nghiệm lớn trong tình bạn đi. Thử với bụi hồng, và xem phép màu: dần dần, dần dần, điều đó sẽ xảy ra, bởi vì con người đã không đối xử với cây cối theo cách thân thiết; do đó chúng đã trở nên rất sợ hãi.

Nhưng bây giờ các nhà khoa học nói rằng khi bạn đi tới với chiếc rìu để chặt cây, thậm chí trước khi bạn bắt đầu chặt nó, cây rùng mình, rùng mình ớn lạnh. Nó đi vào trong nỗi sợ lớn lao, hoảng loạn. Bạn thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng chỉ ý định thôi - cứ dường như cây trở nên nhận biết về ý định của bạn vậy! Bây giờ họ có những dụng cụ tinh vi như máy đo nhịp tim, có thể tạo ra đồ thị trên giấy chỉ ra điều cây đang cảm thấy. Khi cây cảm thấy vui vẻ, có nhịp điệu trong đồ thị; khi cây cảm thấy sợ, sợ được biểu thị lên đồ thị. Khi cây thấy người bạn tới nó hân hoan, nó nhảy nhót, nó múa; đồ thị lập tức chỉ ra điệu vũ. Khi cây thấy người làm vườn tới...

Bạn đã bao giờ nói lời chào với cây chưa? Thử điều đó đi, và một ngày nào đó bạn sẽ ngạc nhiên: cây cũng nói lời chào theo tiếng của nó, theo ngôn ngữ riêng của nó. Ôm lấy cây, và một ngày nào đó sẽ tới khi bạn sẽ cảm thấy rằng đó không chỉ là bạn đang ôm cây - cây đáp ứng, bạn cũng được cây ôm lấy, mặc dầu cây không có tay. Nhưng nó có cách riêng của nó để diễn đạt vui vẻ của nó, nỗi buồn của nó, giận của nó, sợ hãi của nó.

Toàn thể sự tồn tại đều nhạy cảm. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói rằng sự tồn tại là Thượng đế.

Hãy thân thiết đi, Satyam, và đừng lo nghĩ liệu người nào có thân thiện với bạn hay không - đó là câu hỏi kiểu kinh doanh. Sao lại lo nghĩ? Sao không biến đổi toàn thể sự tồn tại thành người bạn hướng tới bạn? Sao để lỡ vương quốc vĩ đại thế?

Câu hỏi cuối cùng:

Thưa Thầy kính yêu,

Sao cả nghìn người từ khắp trên thế giới tới với thầy?

Đó là câu hỏi rất khó cho tôi trả lời. Làm sao tôi có thể trả lời nhân danh hàng nghìn người đang tới tôi được? Họ có những lí do khác nhau.

Vài người tới tôi bởi vì tôi đã gọi họ tới: họ có thể biết điều đó, họ có thể không biết điều đó. Có nhiều khả năng là họ sẽ không biết điều đó, ít nhất là không biết lúc ban đầu. Chỉ về sau, khi họ trở nên được chìm ngập vào trong công xã của tôi, vào trong thế giới của tôi thì dần dần, dần dần họ sẽ trở nên nhận biết rằng họ đã được gọi tới, cũng như Jesus đã gọi Lazarus trong nấm mồ của ông ta, 'Lazarus, ra đi!' và ông ta ra khỏi nấm mồ.

Cuộc sống mà bạn đã sống đã từng là cuộc sống trong nấm mồ - và tôi phải gọi bạn. Vài người trong các bạn là được gọi. Đó là lí do tại sao bạn ở đây. Về những người này tôi có thể nói tại sao họ ở đây bởi vì tôi đã gọi họ. Họ đã ở cùng tôi trong nhiều kiếp rồi: đây là chuyện tình dài, dài với họ. Đây không phải là lần đầu tiên mà họ ở cùng tôi: chắn chắn đây là lần cuối cùng, bởi vì tôi sẽ không tới lần nữa. Tôi đã gọi họ bởi vì những lời hứa nào đó đã nói trong quá khứ.

Nhưng có nhiều loại người. Vài người đã tới chỉ tình cờ; nhưng ngay cả khi họ đã tới một cách tình cờ họ vẫn có tiềm năng nào đó trong họ và tiềm năng của họ trở thành có liên quan với tôi. Họ đã không tới một cách có ý thức, họ đã không được gọi - họ chỉ đi ngang qua - nhưng họ bị mắc vào lưới.

Vài người đã tới vì nhu cầu nào đó cần được hoàn thành. Có vài người đang đi tìm hình ảnh người cha; bởi vì Friedrich Nietzsche nói, 'Thượng đế chết rồi,' và một khi Thượng đế chết con người cảm thấy trống rỗng. Phương Tây cảm thấy rất trống rỗng: Thượng đế chết, và Thượng đế là cha, cha thường hằng, vĩnh viễn.

Không phải ngẫu nhiên mà các linh mục Ki tô giáo đều được gọi là 'cha,' mặc dầu điều đó là rất kì lạ bởi vì họ không có con, họ không lấy vợ. Đó là một thế giới kì lạ: các linh mục không lấy vợ được gọi là 'cha'! Nhưng điều đó hoàn toàn logic, bởi vì ý niệm của người Ki tô giáo về Thượng đế cũng là không có đàn bà. Làm sao họ xoay xở được điều đó? Thượng đế Cha, Christ con - ít nhất để Thánh thần thiêng liêng là đàn bà đi! Nhưng họ thậm chí không cho phép Thánh thần thiêng liêng là điều đó! Tam thể là không đúng: nó thiếu cái gì đó; nó thiếu cái gì đó - năng lượng nữ tính bị thiếu.

Nhưng ít nhất Thượng đế có đó. Nếu không có mẹ, Thượng đế có đó như cha, người bảo hộ. Và mọi người cảm thấy được bảo vệ - liệu có Thượng đế hay không không phải là vấn đề, nhưng mọi người cảm thấy được bảo hộ. Và trên trái đất có cha, linh mục và giáo hoàng - hay bố - người cha vĩ đại, linh mục cao nhất. 'Giáo hoàng-Pope' cũng có nghĩa là cha - 'papa', 'popa', 'pope', hay bất kì cái gì bạn gọi ông ấy!

Nhưng Vatican đã mất sự nắm giữ của nó ở phương Tây; mối quan hệ giữa giáo hoàng và phương Tây chỉ là hình thức. Ki tô giáo đã trở thành tôn giáo chủ nhật. Và đích xác hệt như vậy là trường hợp ở phương Đông: mọi tôn giáo đã trở thành hình thức. Bây giờ mọi người đi tìm hình ảnh người cha.

Vài người tới bởi vì họ thiếu sự bảo hộ, họ cần bảo hộ. Hoặc họ sẽ trốn khỏi tôi, bởi vì tôi không cho sự bảo hộ... ngược lại, tôi lấy đi mọi an ninh. Tôi cho bạn bất an, bởi vì với tôi bất an là tình huống đúng trong đó người ta trưởng thành. Nếu không có Thượng đế, không cha, toàn thể trách nhiệm đè lên vai bạn - và điều đó là tốt, nó là hoàn toàn tốt.

Tôi tuyệt đối đồng ý với Friedrich Nietzsche. Phật cũng đồng ý. Phật nói không có Thượng đế, Mahavira nói không có Thượng đế, bởi lẽ đơn giản là ý niệm về Thượng đế đã là nguy hiểm - nguy hiểm theo nghĩa mọi người cảm thấy được bảo vệ và họ dừng trưởng thành. Nếu bạn không được bảo vệ, nếu bạn ở dưới bầu trời, thế thì bạn phải tuỳ thuộc vào cái ta riêng của bạn. Thế thì bạn phải trở nên mạnh hơn, hoà hợp hơn. Thế thì bạn tự do sống trong địa ngục hay trong cõi trời; không ai có thể thưởng bạn và không ai có thể phạt bạn được.

Vài người đang tới bởi vì họ thiếu hình ảnh người cha. Nếu họ ở cùng tôi, tôi sẽ biến đổi tình huống này thành hiện tượng tích cực, đẹp; nếu họ trốn đi, thế thì điều đó là tuỳ họ. Rất dễ cho họ trốn đi, bởi vì họ sẽ thấy rằng tôi đang phá huỷ họ. Nếu bất kì ý niệm nào về bảo vệ mà còn lại trong tâm trí họ tôi đều phá huỷ nó đi nữa. Tôi đang lấy đi mọi hình mẫu, cấu trúc, chiến lược của tâm trí.

Tôi muốn bạn hoàn toàn một mình, một mình tới mức bạn phải rơi về bản thân mình - không có nơi nào khác để đi - rằng bạn phải đứng trên đôi chân riêng của mình, rằng bạn không thể dùng bất kì cái nạng nào được.

Vài người khác tới để tìm loại an ủi nào đó. Họ cũng sẽ bị choáng, bởi vì tôi không cho bất kì loại an ủi nào.

Một cô người mẫu xinh đẹp đem rắc rối của mình tới nhà tâm thần. 'Bác sĩ ơi, bác sĩ phải giúp em!' cô ấy cầu xin. 'Chuyện xảy ra thường xuyên tới mức mọi lần đàn ông đưa em đi chơi em đều kết thúc ở trên giường với người đó, và thế rồi sau đó em cảm thấy mặc cảm và thất vọng suốt cả ngày dài.'

'Biết rồi,' nhà tâm thần gật đầu, 'và cô muốn tôi làm mạnh ý chí của cô chứ gì?'

'Trời, không đâu!' cô người mẫu kêu lên. 'Em muốn ông chữa nó để cho em sẽ không cảm thấy mặc cảm và thất vọng sau đó!'

Mọi người, nhiều người, có ý thức hay vô ý thức, ở đây để tìm loại an ủi nào đó - loại an ủi để cho họ không cảm thấy mặc cảm, để cho họ không cảm thấy đáng khinh. Tôi không ở đây để cho bạn an ủi đâu. Sao cho an ủi khi tôi có thể cho bạn điều thực? Sao cho bạn đồ chơi nhựa khi tôi có thể giúp bạn trưởng thành trong linh hồn?

Vài người khác tới bởi vì họ đang trên bờ của việc phát điên; tâm lí học, phân tâm học và tâm thần học đã không giúp ích gì mấy. Nó có thể giúp ích chỉ tới điểm nào đó thôi. Nó có thể giúp ích cho một người thành bình thường nếu tính điên khùng của người đó là điên khùng bình thường, nhưng nó không thế giúp cho người ta nếu tính điên của người đó có cái gì đó tâm linh trong nó.

Những người như R.D. Laing đang trở nên nhận biết về điều đó: rằng nếu tính dở hơi của một người là bởi vì người đó quá nhạy cảm, quá tỉnh táo và quá nhận biết về khổ mà mọi người đang sống - và bản thân người đó đang sống; nếu người đó trở nên nhận biết về cái vô nghĩa của toàn thể cuộc sống này mà chúng ta đã tạo ra trên trái đất này, người đó nhất định sẽ phát rồ. Người đó sẽ không thể nào chịu đựng nổi nó - điều đó sẽ là không thể chịu đựng nổi. Những người đó không thể được giúp đỡ bởi tâm thần học hay phân tâm học. Những người đó chỉ có thể được giúp đỡ nếu cái gì đó như thiền bắt đầu xảy ra trong bản thể họ.

Cho nên nếu người không lành mạnh bình thường mà tới đây tôi phái người đó trở về phương Tây, bởi vì tâm thần học có khả năng hoàn hảo giúp người đó. Không cần tôi phải phí thời gian của mình với loại người đó: có những thợ ống nước khác có thể làm điều đó! Tôi làm một loại chữa ống nước đặc biệt. Nếu không lành mạnh của bạn là tâm linh thì tôi ở đây để giúp bạn. Và không lành mạnh tâm linh thực sự là việc bắt đầu đẹp; nó có thể trở thành phúc lành lớn nhất trong cuộc đời bạn. Nó là phúc lành trá hình như tai hoạ.

Nhưng dầu vậy câu hỏi này vẫn khó bởi vì có nhiều người thế và từng người đều tới với động cơ khác nhau. Nhưng tôi không quan tâm mấy tới động cơ của bạn - tôi biết tại sao tôi ở đây và tôi cứ làm việc của mình, bất kể tại sao bạn đã tới đây!

Những người có cái gì đó có ý nghĩa đang lớn lên trong họ nhất định còn lại với tôi - những người đủ dũng cảm để đi ra ngoài biên giới của tâm trí, bên ngoài mọi biên giới và mọi giới hạn. Những người không dũng cảm sẽ bỏ đi theo cách riêng của họ.

Nhiều người sẽ được gọi; vài người sẽ được chọn. Hàng nghìn người sẽ tới, nhưng chỉ vài người sẽ được biến đổi. Điều đó tất cả là tuỳ bạn. Bạn có thể dùng cơ hội này mà tôi đang làm thành sẵn có cho bạn; bạn có thể bỏ lỡ nó nữa. Tôi không thể bị ép buộc lên bạn được. Tôi sẵn có; bạn có thể chia sẻ. Bạn có thể nhìn qua mắt tôi. Tôi đã mở cửa và tôi đang đứng ở cửa đón chào bạn.

Tại sao bạn đã tới không phải là vấn đề. Vào đi!

Đủ cho hôm nay.

Mục lục chính


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho