Chương 34: "Cực khoái vũ trụ" thông qua tantra

Sách của những bí mật - Tập 3
Book of secrets - Volume 3
Osho


Chương 34: "Cực khoái vũ trụ" thông qua tantra

23 tháng 2 năng 1973, buổi tối tại Woodlands, Bombay

Bắt đầu...

Trước khi xem xét những câu hỏi của các bạn, tôi muốn làm rõ một vài điểm, bởi vì những điểm này sẽ giúp bạn hiểu hơn tantra là gì. Tantra không phải là một khái niệm đạo đức. Nó không là đạo đức, cũng không phải là phi đạo đức. Nó nằm ngoài phạm vi luân lý. Nó là một khoa học, và cũng không phải là khoa học. Tantra không liên quan tới cách con người nên hành xử; nó không liên quan tới những lý tưởng, về cơ bản nó liên quan tới những gì tồn tại, những gì là bạn. Sự phân biệt này phải được hiểu một cách sâu sắc.

Đạo đức liên quan tới những lý tưởng - bạn nên như thế nào, bạn nên là gì. Bởi thế, về cơ bản đạo đức là lên án. Bạn chưa bao giờ là người lý tưởng nên bạn bị lên án. Mọi đạo đức đều đang tạo ra tội lỗi. Bạn không bao giờ có thể trở thành người lý tưởng; bạn đang luôn tụt lại phía sau. Khoảng cách sẽ luôn có đó, bởi vì lý tưởng là điều không thể, và thông qua đạo đức nó càng trở nên không thể. Người lý tưởng có trong tương lai, và bạn thì ở đây như bạn hiện hữu, và bạn lại liên tục so sánh. Bạn không bao giờ là người hoàn hảo; vẫn luôn đang còn thiếu một cái gì đó. Thế rồi bạn cảm thấy tội lỗi; bạn cảm thấy một sự tự lên án.

Điểm thứ nhất: tantra chống lại sự tự lên án, bởi vì sự lên án không bao giờ có thể biến đổi bạn. Sự lên án chỉ có thể tạo ra thói đạo đức giả. Khi đó bạn cố giả vờ, cố thể hiện những gì không phải là mình. Thói đạo đức giả có nghĩa là bạn là con người thực, không phải là người lý tưởng, nhưng bạn giả vờ, bạn cố thể hiện rằng bạn là một người lý tưởng. Thế rồi bạn có một sự chia tách ngay bên trong mình; bạn có một bộ mặt giả. Con người không thực được sinh ra, và về cơ bản tantra là một sự tìm kiếm con người thực, chứ không phải con người không thực.

Tất nhiên, mọi đạo đức đều tạo ra thói đạo đức giả. Chắc chắn sẽ như vậy. Thói đạo đức giả sẽ tồn tại cùng đạo đức. Nó là một phần của đạo đức - là cái bóng. Điều này có vẻ mâu thuẫn bởi vì các nhà đạo đức là những người lên án thói đạo đức giả nhiều nhất, và họ là những người tạo ra nó. Và thói đạo đức giả không thể biến khỏi trái đất trừ khi đạo đức biến mất. Cả hai sẽ tồn tại cùng nhau; chúng là hai mặt của cùng một đồng tiền. Đạo đức trao cho bạn hình ảnh lý tưởng và bạn không phải là người lý tưởng, chính vì vậy mà hình ảnh lý tưởng được trao cho bạn. Thế rồi bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn sai, và cái sai đó là tự nhiên. Nó được trao cho bạn. Bạn ra đời cùng với nó, và bạn không thể ngay lập tức làm bất cứ điều gì về nó. Bạn không thể biến đổi nó; không dễ dàng như thế. Bạn chỉ có thể kìm nén nó; điều đó dễ.

Nhưng có hai điều bạn có thể làm. Bạn có thể tạo ra một bộ mặt giả, bạn có thể giả vờ là một cái gì đó không phải là bạn. Điều đó bảo vệ bạn. Thế rồi bạn có thể hoạt động trong xã hội dễ dàng hơn - thuận tiện hơn. Và bên trong bạn phải kìm nén cái thực, bởi vì bạn có thể áp đặt được cái không thực chỉ khi bạn kìm nén cái thực. Thế nên cái thực tại của bạn cứ di chuyển vào phần vô thức và cái phi thực tại của bạn trở thành ý thức bạn. Phần không thực của bạn trở nên áp đảo hơn và phần thực lu mờ đi. Bạn bị chia, và bạn càng cố giả vờ thì sự chia tách sẽ càng lớn.

Đứa trẻ sinh ra là một nhất thể, là toàn bộ. Chính vì vậy mà mọi đứa trẻ đều rất đẹp. Có được vẻ đẹp này là bởi tính toàn bộ. Đứa trẻ không có khoảng trống, không có sự chia tách, không có những sự phân chia, không có những phân mảnh. Đứa trẻ là nhất thể. Không có cái thực và cái không thực. Đứa trẻ đơn thuần là thực, đích thực. Bạn không thể nói rằng đứa trẻ là đạo đức. Đứa trẻ không là đạo đúc cũng không là phi đạo đức. Nó không biết rằng lại có một cái gì đó là đạo đức hay phi đạo đức. Lúc nó trở nên nhận biết, một sự chia tách bắt đầu. Thế rồi đứa trẻ bắt đầu hành xử theo những cách thức không thực, bởi vì trở nên là thực ngày càng khó hơn.

Nên nhớ, điều này tất yếu xảy ra, bởi vì gia đình phải điều chỉnh, cha mẹ phải điều chỉnh. Đức trẻ phải văn minh, có giáo dục, có những hành vi theo sự áp đặt, được rèn luyện; nếu không đứa trẻ sẽ không thể tham gia vào xã hội. Nó phải được dạy, “Làm cái này; không làm cải kia”. Và khi chúng ta nói, “Làm cái này”, thì có thể thực tại của đúa trẻ không sẵn sàng làm điều đó. Điều đó có thể là không thực; có thế đứa trẻ không có mong muốn thực nào bên trong muốn làm điều đó. Và khi chúng ta nói, “Không làm cái này hay không làm cái kia”, có thể bản năng của đứa trẻ lại muốn làm điều đó.

Chúng ta lên án cái thực và chúng ta ép buộc cái không thực, bởi vì cái không thực sẽ thuận tiện và sẽ có ích trong một xã hội không thực. Nơi nào mà mọi người đều là giả dối thì cái thực sẽ trở nên không thuận tiện. Một đứa trẻ chân thực sẽ gặp khó khăn cơ bản trong xã hội, bởi vì toàn bộ xã hội là giả tạo. Đây là một vòng tròn luẩn quẩn. Chúng ta ra đời trong một xã hội, và cho đến nay không một xã hội nào đã từng tồn tại trên trái đất là xã hội thực. Và đây là sự luẩn quẩn! Một đứa trẻ ra đời trong một xã hội, và một xã hội luôn kèm theo những luật lệ cố định, những quy định, những cách hành xử và những đạo đức, và đứa trẻ phải học hết những điều đó.

Khi đứa trẻ lớn lên, nó sẽ hở nên giả dối. Thế rồi chính nó lại sinh ra những đứa trẻ, và nó sẽ giúp biến chúng thành giả dối, và điều này cứ thế tiếp diễn. Phải làm gì? Chúng ta không thể thay đổi xã hội. Hoặc nếu chúng ta cố thay đổi xã hội, chúng ta sẽ không còn khi xã hội sẽ được thay đổi. Việc này sẽ mất một thời gian vô hạn. Phải làm gì đây?

Mỗi cá nhân có thể trở nên nhận biết sự chia tách cơ bản bên trong này: cái thực đã bị kìm nén và cái không thực đã được áp đặt. Đây chính là nỗi đau, sự thống khổ, đây là địa ngục. Bạn không thể có được bất cứ sự mãn nguyện nào thông qua cái giả, bởi vì thông qua cái giả thì chỉ có thể có những sự mãn nguyện giả, điều đó là tất yếu. Chỉ thông qua cái thực thì những sự mãn nguyện thực mới xuất hiện. Thông qua cái thực bạn có thể đạt tới thực tại; thông qua cái thực bạn có thể đạt tới sự thật. Thông qua cái giả bạn chỉ có thể đạt tới những ảo giác, những ảo tưởng, những giấc mơ, và thông qua những giấc mơ bạn có thể tự đánh lừa mình, chứ không bao giờ có thể được mãn nguyện.

Ví dụ, trong một giấc mơ, nếu bạn cảm thấy khát, có thể bạn mơ mình đang uống nước. Điều này sẽ thuận tiện và giúp cho giấc ngủ tiếp tục. Nếu không có giấc mơ bạn đang uống nước thì giấc ngủ của bạn sẽ bị phá vỡ. Có cơn khát thực sự. Nó sẽ phá vỡ giấc ngủ; giấc ngủ sẽ bị quấy nhiễu. Giấc mơ là một sự trợ giúp; nó trao cho bạn cảm giác rằng bạn đang uống nước. Nhưng nước là giả. Cơn khát của bạn đơn giản là bị đánh lừa; nó không được giải khát. Bạn có thể tiếp tục ngủ, nhưng cơn khát bị kìm nén ở đó.

Điều này đang xảy ra không chỉ trong giấc ngủ: điều này đang diễn ra trong cả cuộc đời bạn. Bạn đang tìm kiếm nhiều thứ thông qua tính cách giả không tồn tại, nó chỉ là vẻ bề ngoài. Nếu bạn không có chúng, bạn sẽ đau khổ; nếu bạn có chúng, bạn cũng sẽ đau khổ. Nếu bạn không có chúng thì nỗi đau khổ này sẽ ít được nhớ lại. Nếu bạn có chúng, nỗi đau khổ này sẽ sâu hơn và nhiều hơn.

Các nhà tâm lý học nói rằng vì tính cách giả này mà chúng ta về cơ bản không bao giờ muốn đạt tới mục tiêu - không bao giờ muốn đạt tới - bởi vì nếu bạn đạt tới mục tiêu, bạn sẽ hoàn toàn thất vọng. Bạn sống trong hy vọng; bạn có thể tiếp tục với hy vọng. Hy vọng là một giấc mơ. Bạn không bao giờ đạt tới mục tiêu, nên bạn không bao giờ nhận ra rằng mục tiêu là giả.

Một người nghèo đang vật lộn để trở nên giàu có thì lại hạnh phúc hơn với sự vật lộn này, bởi vì trong sự vật lộn có hy vọng. Và với tính cách giả thì chỉ có hy vọng là hạnh phúc. Nếu người nghèo đó trở nên giàu có thì người đó sẽ trở nên vô vọng. Lúc này, nỗi thất vọng sẽ là hậu quả tự nhiên. Sẽ có sự giàu có nhưng không có sự mãn nguyện. Anh ta sẽ đạt được mục tiêu, nhưng sẽ không có gì xảy ra. Niềm hy vọng của anh ta bị tan vỡ. Chính vì vậy, khi mà một xã hội trở nên thịnh vượng thì cũng trở nên rối loạn.

Ngày nay nước Mỹ có quá nhiều xáo trộn, đó là vì những niềm hy vọng đã đạt được, những mục tiêu đã đạt được, và bây giờ bạn không thể lừa dối mình thêm nữa. Cho nên nếu ở nước Mỹ thế hệ trẻ hơn đang nổi dậy chống lại mọi mục tiêu của thế hệ đi trước, thì đó là vì thế này: tất cả những mục tiêu đều đã chứng tỏ là vô nghĩa.

Ở Ấn Độ chúng ta không thể hình dung được điều này. Chúng ta không thể hình dung những người trẻ tuổi tự nguyện hướng tới đói nghèo - hướng tới phong trào hippie. Tự nguyện trở nên đói nghèo? Chúng ta không thể hình dung được điều này. Chúng ta vẫn hy vọng. Chúng ta đang hy vọng vào tương lai: vào một ngày nào đó đất nước sẽ trở nên giàu có và khi đó sẽ có thiên đường. Thiên đường luôn trong hy vọng.

Vì tính cách không thực này nên bất cứ điều gì bạn cố, bất cứ điều gì bạn làm, bất cứ điều gì bạn thấy, cũng trở thành không thực. Tantra nói sự thật có thể xảy ra với bạn chỉ nếu bạn một lần nữa đặt nền tảng vào cái thực. Nhưng để đặt nền tảng vào cái thực thì bản thân bạn phải rất can đảm, bởi vì cái không thực thì thuận tiện và đã được trau dồi nhiều, và tâm trí bạn được huấn luyện nhiều đến mức bạn sẽ trở nên sợ cái thực.

Một người nào đó đã hỏi,

Câu hỏi 1

Hôm qua thầy đã nói hãy hoàn toàn trong hành động ái ân - để tận hưởng, để cảm nhận niềm hạnh phủc của nó, hãy giữ nguyên trong nó, và khi cơ thể bắt đầu rung lắc, hãy là sự rung lắc đó. Vậy thầy đang giảng cho chúng tôi điều gì - sự thỏa thích ư?

Đây là sự bóp méo! Đây chính là tính cách giả đang nói với bạn. Tính cách giả luôn luôn chống lại việc tận hưởng bất cứ điều gì. Nó luôn chống lại bạn: bạn không được tận hưởng. Nó luôn ủng hộ việc hy sinh mọi thứ, hy sinh bản thân mình vì những người khác. Điều đó có vẻ tốt đẹp, bởi vì bạn đã được nuôi dưỡng theo điều đó: “Hy sinh bản thân vì những người khác”. Đây là vị tha. Nếu bạn đang cố tự hưởng thụ thì đây là ích kỷ. Và thời điểm ai đó nói, “Đây là ích kỷ” thì nó trở thành một tội lỗi.

Nhưng tôi nói với bạn, tantra là một cách tiếp cận khác về cơ bản. Tantra nói rằng chỉ khi bạn có thể tự tận hưởng thì bạn mới có thể giúp bất cứ ai tận hưởng. Chỉ khi bạn thực sự hài lòng với chính mình, bạn mới có thể phục vụ những người khác; bạn mới có thể giúp những người khác hướng tới sự hài lòng của họ. Trừ khi bạn đang chứa chan niềm hạnh phúc của riêng mình, bạn là một mối nguy hiểm đối với xã hội, bởi vì người nào mà hy sinh thì luôn trở thành một người tàn bạo.

Nếu mẹ bạn cứ nói với bạn rằng, “Mẹ đã hy sinh vì con”, thì bà ấy sẽ hành hạ bạn. Nếu người chồng nào cứ nói với người vợ rằng, “Anh đang hy sinh”, thì anh ta sẽ là một người hành hạ tàn bạo. Anh ta sẽ hành hạ, bởi vì sự hy sinh chỉ là một mánh khóe để hành hạ người khác.

Thế nên, những người đang luôn hy sinh thì lại rất nguy hiểm - mối nguy hiểm tiềm tàng. Hãy nhận ra họ, và đừng hy sinh. Chính từ “hy sinh” là xấu. Hãy tận hường; hãy tràn đầy hạnh phúc. Và khi bạn đang chứa chan niềm hạnh phúc của riêng mình thì niềm hạnh phúc đó cũng sẽ lan tỏa tới những người khác. Nhưng đó không phải là một sự hy sinh. Không có ai phải mang ơn bạn; không có ai cần cám ơn bạn. Đúng hơn là, bạn sẽ cảm thấy biết ơn những người khác bởi vì họ đã tham dự vào niềm hạnh phúc của bạn. Những từ như ‘hy sinh’, ‘bổn phận’, ‘phục vụ’, đều xấu xí; chúng là bạo lực.

Tantra nói rằng nếu bạn không tràn đầy ánh sáng thì làm sao bạn có thể giúp những người khác được khai sáng? Hãy là ích kỷ; chỉ có thế bạn mới có thể là vị tha. Nếu không thì toàn bộ khái niệm vê vị tha là vô nghĩa. Hãy hạnh phúc; chỉ khi đó bạn mới có thể giúp những người khác hạnh phúc. Nếu bạn buồn, bất hạnh, đắng cay, bạn sẽ trở nên bạo lực với những người khác và bạn sẽ tạo ra khổ đau cho những người khác.

Bạn có thể trở thành một Mahatma, cái được gọi là đại thánh; điều đó không quá khó. Nhưng hãy nhìn vào những vị đại thánh của bạn xem. Họ đang cố bằng mọi cách hành hạ những người đến với họ, nhưng sự hành hạ của họ là rất lừa đảo. Họ hành hạ bạn vì lợi ích của bạn; họ hành hạ bạn vì muốn tốt cho bạn. Và vì họ đang hành hạ chính bản thân họ nên bạn không thể nói với họ, “Ngài đang giảng cho chúng tôi một điều gì đó mà ngài đang không thực hành”. Họ đang thực hành điều đó rồi. Họ đang hành hạ chính mình; bây giờ họ có thể hành hạ bạn. Và khi sự hành hạ là vì muốn tốt cho bạn, thì đó là sự hành hạ nguy hiểm nhất: bạn không thể tránh khỏi nó.

Và tự hưởng thụ thì có gì là sai? Được hạnh phúc thì có gì là sai? Nếu có một cái gì đó sai thì đó luôn ở sự bất hạnh của bạn, bởi vì một người bất hạnh có thể tạo ra những gợn sóng bất hạnh quanh người đó. Hãy hạnh phúc! Và hành động tình dục, hành động yêu thương có thể là một trong những phương tiện sâu sắc nhất, thông qua đó có thể đạt được niềm phúc lạc.

Tantra không giảng dạy tình dục. Nó chỉ nói rằng tình dục có thể là một nguồn phúc lạc. Và một khi bạn biết niềm phúc lạc đó, bạn có thể tiến xa hơn, bởi vì bây giờ bạn có nền tảng trong thực tại. Con người không cần giữ nguyên với tình dục mãi mãi, bạn có thể sử dụng tình dục như là một bục nhảy. Đó là điều mà tantra muốn nói: bạn có thể sử dụng tình dục như là một bục nhảy. Và một khi bạn đã biết đến niềm sung sướng của quan hệ tình dục, bạn có thể hiểu những gì các nhà huyền môn đã nói đến - một cực khoái tuyệt vời hơn, cực khoái vũ trụ.

Meera đang nhảy múa. Bạn không thể hiểu được bà; thậm chí bạn không thể hiểu những bài ca của bà. Chúng mang tính dục; nghệ thuật biểu trưng của chúng là tình dục. Điều này buộc phải như vậy bởi vì trong đời sống con người, quan hệ tình dục là hành động duy nhất mà bạn có thể cảm nhận được sự phi-đối ngẫu, bạn có thể cảm nhận được sự hợp nhất sâu sắc khi ở trong nó, khi đó quá khứ biến mất và tương lai cũng biến mất, và chỉ còn lại thời điểm hiện tại - thời điểm thực duy nhất còn lại. Thế nên, tất cả những nhà huyền môn đã thực sự biết sự hợp nhất với đấng linh thiêng, sự hợp nhất với chính tồn tại, thì đã luôn sử dụng các thuật ngữ và các biểu tượng tình dục để biểu đạt trải nghiệm của họ. Không có nghệ thuật biểu trưng nào khác; không có nghệ thuật biểu trưng nào khác gần với điều đó.

Tình dục chỉ là sự khởi đầu, không phải là sự kết thúc. Nhưng nếu bạn bỏ lỡ sự khởi đầu, bạn cũng sẽ bỏ lỡ sự kết thúc, và bạn không thể bỏ qua sự khởi đầu để đi tới sự kết thúc.

Tantra nói hãy sống tự nhiên; đừng giả tạo. Dục tính có đó như là một khả năng sâu sắc, một tiềm năng lớn lao. Hãy sử dụng nó! Và được hạnh phúc với nó thì có gì sai? Thực ra, mọi đạo đức đêu chống lại hạnh phúc. Một người nào đó hạnh phúc, và bạn cảm thấy một cái gì đó đã sai. Khi ai đó buồn, mọi thứ đều ổn. Chúng ta sống trong một xã hội loạn thần kinh, ở đó mọi người đều buồn. Khi bạn buồn, mọi người hạnh phúc bởi vì mọi người có thể cảm thông với bạn. Khi bạn hạnh phúc, mọi người bối rối. Phải làm gì với bạn? Khi ai đó cảm thông với bạn, hãy nhìn mặt người đó xem. Nét mặt sáng lên, một nét vui tinh tế hiện trên gương mặt. Người đó đang vui vẻ cảm thông. Nếu bạn hạnh phúc, thì không có khả năng này. Hạnh phúc của bạn gây ra nỗi buồn trong những người khác; bất hạnh của bạn mang đến niềm vui. Đây là loạn thần kinh! Chính nền tảng dường như là điên khùng.

Tantra nói hãy sống thật, hãy chân thực với chính mình. Hạnh phúc của bạn không xấu; nó tốt. Nó không phải là tội lỗi! Chỉ có nỗi buồn là tội lỗi, chỉ có đau khổ là tội lỗi. Trở nên hạnh phúc là đức hạnh, bởi vì một người hạnh phúc sẽ không gây ra bất hạnh cho những người khác. Chỉ có người hạnh phúc mới có thể là nền tảng cho hạnh phúc của những người khác.

Thứ hai, khi tôi nói rằng tantra không phải là đạo đức cũng không phải là phi đạo đức, ý tôi nói rằng tantra về cơ bản là một khoa học. Nó nhìn nhận bạn, nhìn nhận những gì là bạn. Điều đó có nghĩa rằng tantra đang không cố biến đổi bạn, nhưng nó thực sự biến đổi bạn thông qua thực tế. Sự khác biệt giữa phép thuật và khoa học cũng giống như sự khác biệt giữa đạo đức và tantra. Phép thuật cũng cố biến đổi mọi thứ thông qua chỉ những ngôn từ, mà không biết thực tế. Vị pháp sư có thể nói rằng bây giờ mưa sẽ tạnh; thực ra ông ta không thể dừng mưa. Hay ông ta có thể nói rằng sẽ mưa - nhưng ông ta không thể làm mưa bắt đầu rơi, ông ta chỉ có thể liên tục sử dụng những ngôn từ.

Đôi khi sẽ có những sự trùng hợp ngẫu nhiên, và khi đó ông ta sẽ cảm thấy quyền năng. Và nếu sự việc sẽ không xảy ra theo lời tiên tri ma thuật của mình thi ông ta có thể luôn nói, “Có điều gì sai rồi?” Khả năng đó luôn tàng ẩn trong nghề nghiệp của ông ta. Với ma thuật thì mọi thứ đều bắt đầu với “nếu”. Ông ta có thể nói, “Nếu mọi người đều tốt, đều đạo đức thì sẽ có mưa vào một ngày cụ thể”. Nếu mưa xuất hiện thì không sao; nếu mưa không xuất hiện thì “mọi người không đạo đức, có ai đó là kẻ tội đồ”.

Ngay cả trong thế kỷ này, thế kỷ hai mươi này, một người như Mahatma Gandhi cũng đã nói khi có nạn đói ở Bihar, “Đó là vì tội lỗi của mọi người sống ở Bihar nên đã xảy ra nạn đói này” - cứ như toàn bộ thế gian không có tội mà chỉ có Bihar! Ma thuật bắt đầu với “nếu”, và cái “nếu” đó là tầm cỡ và quan trọng.

Khoa học không bao giờ bắt đầu với “nếu”, bởi vì đầu tiên khoa học cố gắng để biết cái gì thực - thực tế là gì, cái thực là gì. Một khi cái thực được biết thì nó có thể được thay đổi. Một khi bạn biết điện là gì, nó có thể được biến đổi, chuyển đổi, được sử dụng. Vị pháp sư không biết điện là gì. Không biết điện mà ông ta đòi biến đổi, ông ta đang nghĩ đến việc biến đổi! Những dạng tiên tri đó chỉ là giả dối - ảo tưởng.

Đạo đức chỉ giống như phép thuật. Nó liên tục nói về con người hoàn hảo, và không biết con người là gì - con người thực. Con người hoàn hảo vẫn giữ nguyên như là một giấc mơ. Nó được sử dụng chỉ để lên án con người thực. Con người chưa bao giờ đạt tới nó.

Tantra là khoa học. Tantra nói đầu tiên phải biết thực tại là gì, con người là gì, và đừng tạo ra những giá trị, đừng tạo ra những mẫu hình lý tưởng ngay bây giờ: trước tiên hãy biết những gì đang hiện hữu. Đừng nghĩ về “phải”, chỉ nghĩ về “là”. Và một khi cái “là” này được biết thì bạn biến đổi nó. Thế thì bạn có được bí mật.

Ví dụ, tantra nói đừng cố chống lại quan hệ tình dục, bởi vì nếu bạn chống lại quan hệ tình dục và cố tạo ra một trạng thái về brahmacharya - độc thân tịnh dục, đó là điều không thể. Đó chỉ là ma thuật. Không biết năng lượng dục là gì, không biết dục tính được tạo thành như thế nào, không đi sâu vào thực tại của nó, những bí mật của nó mà bạn có thể tạo ra một hình mẫu lý tưởng về brahmacharya. Thế rồi bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ đơn giản là kìm nén. Và một người đang kìm nén dục thì lại càng dục tính hơn người đang mê đắm trong nó, bởi vì thông qua mê đắm mà năng lượng này được giải tỏa. Thông qua kìm nén năng lượng dục vẫn còn đó và nó liên tục hoạt động trong hệ thống của bạn.

Người nào mà kìm nén dục thì bắt đầu thấy dục tính ở mọi nơi. Mọi thứ đều trở thành dục tính. Không phải mọi thứ đều dục tính, mà do bây giờ người đó phóng chiếu. Bây giờ người đó phóng chiếu! Bây giờ chính năng lượng ẩn giấu của người đó được phóng chiếu. Người đó nhìn vào đâu cũng thấy dục tính, và vì người đó đang tự lên án mình nên người đó sẽ bắt đầu lên án mọi người. Bạn không thể tìm thấy nhà đạo đức nào mà đang không lên án một cách dữ dội. Vị đó đang lên án mọi người; với vị đó thì mọi người đều sai. Thế rồi vị đó cảm thấy tốt, bản ngã vị đó mãn nguyện. Tại sao mọi người lại sai? Bởi vì ở mọi nơi người ta cũng chi thấy cái thứ mà mình đang kìm nén. Chính tâm trí của người đó sẽ trở nên ngày càng dục tính hơn, và người đó sẽ ngày càng sợ hãi hơn. Brahmacharya này là sự lầm lạc, là phi tự nhiên.

Một phẩm chất khác, một dạng khác của brahmacharya xảy đến với những người theo tantra, mà quá trình đó là hoàn toàn trái ngược. Trước tiên, tantra dạy cách đi vào quan hệ tình dục, cách để biết nó, cách để cảm nhận được nó, cách để đạt tới khả năng sâu sắc nhất tiềm ẩn trong nó, tới cực đỉnh, cách để tìm ra vẻ đẹp cốt lõi, hạnh phúc cốt lõi và niềm phúc lạc tiềm ẩn trong nó.

Một khi bạn biết được bí mật đó, bạn có thể vượt lên nó, bởi vì thực ra trong cực khoái sâu, không phải là quan hệ tình dục mang đến cho bạn niềm phúc lạc, mà là một cái gì đó khác. Quan hệ tình dục chỉ là một tình huống. Một cái gì đó khác đang mang đến cho bạn sự khoải cảm, sự đê mê. Một cái gì đó khác có thể được chia thành ba yếu tố. Nhưng khi tôi nói về những yếu tố đó, đừng nghĩ rằng bạn có thể hiểu được chúng chỉ bởi lời của tôi. Chúng phải trở thành một phần của trải nghiệm của bạn. Nếu chỉ là những khái niệm thì chúng là vô dụng.

Bởi ba yếu tố cơ bản trong quan hệ tình dục mà bạn đạt tới một khoảnh khắc phúc lạc. Ba yếu tố đó là, đầu tiên, phi thời gian: bạn hoàn toàn vượt lên thời gian. Không có thời gian. Bạn quên thời gian hoàn toàn; với bạn thời gian dừng lại. Không phải là thời gian dừng lại mà với bạn nó dừng; bạn không ở trong nó. Không có quá khứ, không có tương lai. Chính khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ, toàn bộ tồn tại được tập trung. Khoảnh khắc này trở thành khoảnh khắc thực duy nhất. Nếu bạn có thể biến khoảnh khắc này thành khoảnh khắc thực duy nhất mà không có tình dục, thì không còn nhu cầu về quan hệ tình dục. Thông qua thiền điều đó xảy ra.

Thứ hai, trong quan hệ tình dục, lần đầu tiên bạn mất bản ngã mình, bạn trở nên vô ngã. Cho nên, tất cả những người rất bản ngã luôn chống lại tình dục, bởi vì khi quan hệ tình dục họ phải để cho bản ngã mình biến mất. Không còn bạn cũng không còn người kia. Cả hai, bạn và người yêu của bạn biến vào một cái gì đó khác. Một thực tại mới mở ra, một đơn vị mới đi vào tồn tại, hai người cũ không còn - hoàn toàn biến mất. Bản ngã sợ hãi. Bạn không còn đó nữa. Nếu không có quan hệ tình dục mà bạn có thể đạt đến một khoảnh khắc mà bạn không hiện hữu, thì không còn nhu cầu về tình dục nữa.

Và thứ ba, trong quan hệ tình dục, lần đầu tiên bạn là tự nhiên. Cái giả biến mất, những bộ mặt, những gương mặt giả biến mất; xã hội, văn hóa, văn minh, biến mất Bạn là một phần của tự nhiên. Như cây cỏ, như muông thú, như những ngôi sao, bạn là một phần của tự nhiên. Bạn đang trong một cái gì đó tầm cỡ hơn - vũ trụ, Đạo. Bạn đang bồng bềnh trong nó. Bạn thậm chí không thể bơi trong đó; Bạn không còn. Bạn chỉ đang bồng bềnh - xuôi theo dòng chảy.

Ba yếu tố này mang đến cho bạn sự đê mê tột đỉnh. Quan hệ tình dục chỉ là một tình huống để nó xảy ra một cách tự nhiên. Một khi bạn biết và bạn cảm nhận được ba yếu tố này, bạn có thể tạo ra chúng mà không phụ thuộc vào tình dục. Mọi dạng thiền về bản chất đều là sự trải nghiệm tình dục mà không quan hệ tình dục, nhưng bạn phải trải qua nó. Nó phải trở thành một phần của trải nghiệm của bạn, chứ không chỉ là những khái niệm, những ý tưởng, những ý nghĩ.

Tantra không phải dành cho tình dục, tantra là để vượt lên. Nhưng bạn chỉ có thể vượt lên thông qua sự trải nghiệm - trải nghiệm thực sự - chứ không thể thông qua sự mơ tưởng. Brahmacharya chỉ xảy ra thông qua tantra. Điều này có vẻ. mâu thuẫn, nhưng không phải thế. Sự siêu việt chỉ xảy ra thông qua hiểu biết. Sự vô minh không thể giúp bạn đạt tới sự siêu việt; nó chỉ có thể giúp bạn đi tới thói đạo đức giả.

Bây giờ tôi sẽ xem thêm những câu hỏi. Một người nào đó đã hỏi,

Câu hỏi 2

Cách bao lâu một lần con người nên thỏa thích trong quan hệ tình dục để nó hữu ích và không cản trở quá trình thiền?

Câu hỏi nảy sinh vì chúng ta vẫn cứ hiểu lầm. Hành động tình dục của bạn và hành động tình dục kiểu tantra về cơ bản là khác nhau. Hành động tình dục của bạn là để giải tỏa; nó chỉ như một cái hắt hơi mạnh. Năng lượng được tống ra ngoài và bạn được nhẹ gánh Nó là hủy hoại, nó không sáng tạo. Nó là tốt - là một phép trị liệu. Nó chỉ giúp bạn thư giãn, và không có gì hơn.

Hành động tình dục kiểu tantra về cơ bản là hoàn toàn đối nghịch và khác biệt. Đó không phải là để giải tỏa, đó không phải là để tống năng lượng ra ngoài. Đó là vẫn giữ nguyên trong hành động và không xuất tinh, không tống năng lượng ra ngoài; giữ nguyên trong hành động hòa quyện vào nhau - như ở phần đầu của hành động, mà không phải phần kết thúc. Điều này thay đổi phẩm chất; khi đó phẩm chất là hoàn toàn khác.

Cố gắng hiểu hai điều. Có hai dạng đỉnh, hai dạng cực khoái. Một dạng cực khoái đã được biết đến. Bạn lên tới đỉnh hưng phấn, rồi bạn không thể đi xa hơn: sự kết thúc đã tới. Sự hưng phấn lên tới đỉnh và trở nên không còn tự chủ. Năng lượng ập vào bạn và thoát ra ngoài. Bạn được giải phóng khỏi nó, được dõ gánh nặng. Gánh nặng bị ném đi; bạn có thể thư giãn và ngủ.

Bạn đang sử dụng nó như là một dạng thuốc ngủ. Nó là thuốc ngủ tự nhiên: theo sau sẽ là một giấc ngủ ngon lành - nếu tâm trí bạn không bị đè nặng bởi tôn giáo. Ngược lại, ngay cả thứ thuốc ngủ này cũng bị mất tác dụng. Nếu tâm trí bạn không bị gánh nặng tôn giáo, chỉ khi đó quan hệ tình dục mới là một thứ thuốc ngủ. Nếu bạn cảm thấy tội lỗi, thì thậm chí giấc ngủ của bạn cũng sẽ bị quấy nhiễu. Bạn sẽ cảm thấy chán nản, bạn sẽ bắt đầu lên án mình và bạn sẽ bắt đầu thề rằng bây giờ bạn sẽ không còn mê đắm nữa. Thế thì sau đó giấc ngủ của bạn sẽ trở thành một cơn ác mộng. Nếu bạn là một con người tự nhiên, không quá nặng gánh bởi tôn giáo và đạo đức, chỉ khi đó quan hệ tình dục mới có thể được sử dụng như là một dạng thuốc ngủ.

Đây là dạng cực khoái thứ nhất - đạt tới đỉnh của sự hưng phấn. Tantra thì tập trung vào dạng cực khoái khác. Nếu bạn có thể gọi dạng đầu tiên là một cực khoái đỉnh, thì bạn có thể gọi cực khoái kiểu tantra là một cực khoái vực. Trong nó bạn đang không lên tới cực đỉnh của sự hưng phấn, mà đạt tới vực sâu nhất của sự thư giãn. Sự hưng phấn phải được sử dụng cho cả hai dạng trong phần khởi đầu. Chính vì vậy mà tôi nổi rằng hai sự khởi đầu là như nhau, nhưng hai sự kết thúc thì hoàn toàn khác nhau.

Sự hưng phấn phải được sử cho cả hai: hoặc bạn sẽ lên tới đỉnh của sự hưng phấn hoặc đạt tới vực của sự thư giãn. Với hướng đầu tiên, sự hưng phấn phải trở nên mãnh liệt, ngày càng mãnh liệt hơn. Bạn phải mãnh liệt cùng nó; bạn phải giúp nó phát triển tới đỉnh cao đó. Với hướng thứ hai, sự hưng phấn chỉ là sự khởi đầu. Và khi người đàn ông đã vào, cả hai người đang yêu đều có thể thư giãn. Không cần sự chuyển động nào. Họ có thể thư giãn trong trạng thái hòa quyện yêu thương. Khi người đàn ông cảm thấy hay người đàn bà cảm thấy không còn sự cương cứng, chỉ khi đó mới cần một chút chuyển động để kích thích. Nhưng sau đó lại thư giãn. Bạn có thể kéo dài trạng thái quấn nhau say đắm này trong nhiều giờ mà không xuất tinh, và rồi cả hai có thể cùng rơi vào giấc ngủ sâu. Điều này - chính điều này - là một cực khoái vực. Cả hai đều thư giãn, và họ gặp nhau như hai con người được thư giãn.

Trong cực khoái tình dục thông thường, các bạn gặp nhau như hai con người phấn khích - căng thẳng, tràn đầy hưng phấn, cố tự dỡ bỏ gánh nặng. Cực khoái tình dục thông thường có vẻ điên dại; cực khoái kiểu tantra là một phép thiền sâu, thư giãn. Thế thì không có câu hỏi con người nên thỏa thích bao lâu một lần. Bạn có thể thỏa thích nhiều như bạn muốn, bởi vì năng lượng không bị mất đi. Đúng hơn, năng lượng được nạp thêm.

Bạn có thể không nhận ra, nhưng đây là một thực tế về sinh học, về năng lượng sinh học, rằng đàn ông và đàn bà là những lực đối lập. Thụ động-chủ động, âm-dương, hoặc là bất cứ cái gì mà bạn gọi, chúng thu hút lẫn nhau. Và khi đàn ông và đàn bà hòa quyện vào nhau trong một trạng thái thư giãn sâu, họ mang sinh lực đên cho nhau. Cả hai đều tiếp thêm sức sống cho nhau, cả hai đều trở thành nguồn phát năng lượng, cả hai đều cảm thấy sống động hơn, cả hai đều trở nên rực sáng với năng lượng mới, và không có gì bị mất. Chỉ bởi kết nối với đối cực mà năng lượng được tái tạo.

Hành động yêu kiểu tantra có thể được thực hiện nhiều như bạn muốn. Quan hệ tình dục thông thường không thể được thực hiện nhiều như bạn muốn, bởi vì bạn mất năng lượng vì nó, và cơ thể bạn sẽ phải chờ để nạp lại. Và khi bạn có lại năng lượng, bạn lại sẽ mất nó. Điều này nhìn ngớ ngẩn. Cả cuộc đời tàn lụi trong việc có rồi mất, lại có rồi lại mất: nó chỉ như một nỗi ám ảnh.

Điểm thứ hai bạn cần nhớ: không biết bạn đã từng quan sát hay chưa nhưng nếu bạn nhìn vào những con thú, bạn không bao giờ thấy chúng thích thú khi quan hệ tình dục. Khi giao phối, chúng đang không hưởng thụ. Hãy nhìn những con khỉ đầu chó, những con khỉ, những con chó, hay loài thú nào đó xem. Bạn không thể thấy chúng đang cảm nhận sự vui sướng hay thích thú trong lúc quan hệ tình dục - bạn không thể! Dường như đó chỉ là một hành động máy móc, một lực tự nhiên đẩy chúng tới hành động đó. Nếu bạn đã nhìn thấy những con khỉ đang giao cấu, thì sau khi giao cấu chúng sẽ tách ra. Nhìn vào gương mặt chúng xem: không có sự đê mê, như thể không có gì đã xảy ra. Khi năng lượng tự nó gây sức ép, khi năng lượng đã quá nhiều, chúng phóng nó ra.

Hành động tình dục thông thường chỉ giống như thế này, nhưng những nhà đạo đức đã nói điều hoàn toàn ngược lại. Họ nói, “Đừng thỏa thích, đừng ‘tận hưởng’”. Họ nói, “Việc này giống việc thú vật làm”. Điều này sai! Thú vật không bao giờ tận hưởng; chỉ có con người mới có thể tận hưởng. Và bạn càng có thể tận hưởng sâu sắc hơn thì dạng nhân loại cao cả hơn được sinh ra. Và nếu hành động tình dục của bạn có thể trở nên thiền định, mãn nguyện thì điều cao cả nhất được chạm tới. Nhưng nên nhớ kiểu tantra: nó là cực khoái vực, nó không phải là một trải nghiệm đỉnh. Nó là một trải nghiệm vực!

Ở phương Tây, Abraham Maslov đã làm cho thuật ngữ “trải nghiệm đỉnh” rất nổi tiếng. Bạn đi vào hưng phấn tới cực đỉnh, rồi rơi xuống. Vì thế, sau mỗi lần quan hệ tình dục, bạn cảm thấy như rơi xuống. Và điều này là tự nhiên: bạn đang rơi từ đỉnh. Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy điều đó sau khi trải nghiệm quan hệ tình dục kiểu tantra. Khi đó bạn đang không rơi. Bạn không thể rơi nữa bởi vì bạn đã ở dưới vực rồi. Đúng hơn là, bạn đang dâng lên.

Khi bạn trở lại sau một lần quan hệ tình dục kiểu tantra, bạn đã dâng lên, chứ không rơi xuống. Bạn cảm thấy năng lượng tràn đầy, sinh động hơn, nhiều sức sống hơn, rất rạng rỡ. Và niềm mê sướng đó sẽ kéo dài trong nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày. Điều đó phụ thuộc vào việc bạn đã ở trong nó sâu như thế nào. Nếu bạn đi vào nó, sớm hay muộn bạn sẽ nhận ra rằng xuất tinh là lãng phí năng lượng. Điều đó không cần thiết - trừ khi bạn muốn có con. Và với trải nghiệm tình dục kiểu tantra, bạn sẽ cảm nhận một sự thư giãn sâu suốt cả ngày. Chỉ một trải nghiệm tình dục tantra, bạn sẽ cảm thấy thư giãn thậm chí trong nhiều ngày - dễ chịu, thoải mái, không bao lực, không giận dữ, không chán nản. Và dạng người này không bao giờ là mối nguy hiểm đối với những người khác. Nếu có thể, người đó sẽ giúp những người khác được hạnh phúc. Nếu không thể, ít nhất người đó sẽ không làm cho ai bất hạnh.

Chỉ có tantra mới có thể tạo ra một con người mới, và con người có thể biết về phi thời gian, phi bản ngã và phi-đối ngẫu này sẽ phát triển cùng tồn tại. Một chiều hướng đã mở ra. Cái ngày mà dục tính đơn giản biến mất sẽ không còn quá xa. Khi dục tính biến mất mà bạn không hề hay biết, khi bỗng nhiên vào một ngày bạn nhận ra rằng dục tính đã hoàn toàn biến mất và không còn ham muốn thì brahmarachya xuất hiện. Nhưng đây là điều gian nan. Nó có vẻ gian nan vì có quá nhiều thuyết giảng sai lầm, và bạn cũng cảm thấy sợ hãi bởi sự huấn luyện của tâm trí mình.

Chúng ta rất sợ hai điều - tình dục và cái chết - và cả hai đều là cơ bản. Một người tìm kiếm tôn giáo thực sự sẽ đi vào cả hai. Người đó sẽ trải nghiệm tình dục để biết nó là gì, bởi vì biết tình dục là biết cuộc sống. Và người đó cũng muốn biết cái chết là gì, bởi vì trừ khi cái chết được biết, bạn không thể biết cuộc sống vĩnh hằng là gì. Nếu bạn có thể thâm nhập vào chính trung tâm của tình dục, bạn sẽ biết cuộc sống là gì, và nếu bạn có thể tự nguyện đi vào cái chết, tới chính trung tâm của nó, thì thời điểm bạn chạm tới trung tâm của cái chết, bạn trở nên vĩnh hằng. Khi đó bạn là bất tử, bởi vì cái chết là một cái gì đó chỉ xảy ra ở ngoại vi.

Tình dục và cái chết đều là nền tảng cơ bản đối với một người tìm kiếm tâm linh thực sự, nhưng đối với nhân loại thông thường thì cả hai đều là điều cấm kỵ. Không có ai nói về chúng, và cả hai đều cơ bản và có liên quan mật thiết với nhau. Chúng có mối liên hệ sâu sắc đến mức ngay cả khi đi vào quan hệ tình dục, bạn cũng đi vào một sự trải nghiệm nào đó về cái chết - bởi vì bạn đang hấp hối. Bản ngã đang biến mất; thời gian đang biến mất, tính cá thể của bạn đang biến mất. Bạn đang hấp hối! Tình dục cũng là một cái chết tinh tế. Và nếu bạn có thể biết rằng tinh dục là một cái chết tinh tế, thì cái chết cũng có thể trở thành một cực khoái tình dục tuyệt vời.

Vị Socrates đi vào cái chết không sợ hãi. Đúng hơn là ông rất nhiệt tình, sung sướng, phấn khích muốn biết cái chết là gì. Có một thái độ chào đón trong sâu thẳm trái tim ông. Tại sao? Bởi vì nếu bạn đã biết cái chết nho nhỏ trong quan hệ tình dục và bạn cũng đã biết niềm vui sướng kèm theo nó, thì bạn hẳn muốn biết cái chết tầm cỡ hơn, niềm vui sướng tầm cỡ hơn ẩn đằng sau nó. Nhưng với chúng ta cả hai đều là điều cấm kỵ. Với tantra, cả hai đều là những chiều hướng cơ bản cho sự tìm kiếm. Con người phải trải qua chúng.

Một người nào đó đã hỏi,

Câu hỏi 3

Nếu con người trải nghiệm kuldalini - sự dâng lên của năng lượng trong cột sống - liệu nó có xả hết năng lượng thiền của người đó để có được cực khoái không? ”

Tất cả những câu hỏi này về cơ bản đều không hiểu hành động tình dục kiểu tantra là gì. Thông thường, nó là như vậy. Nếu năng lượng của bạn, kuldalini của bạn dâng lên và dồn lên đầu, bạn không thể có được cực khoái thông thường. Và nếu bạn cố để có nó, bạn sẽ bị xung đột sâu bên trong, bởi vì năng lượng đang đi lên và bạn lại đang ép nó đi xuống. Nhưng cực khoái kiểu tantra thì không có khó khăn gì. Nó sẽ là một sự trợ giúp. Năng lượng đi lên không mâu thuẫn với cực khoái tantra. Bạn có thể thư giãn, và sự thư giãn cùng với người yêu đó sẽ giúp cho năng lượng di chuyển lên cao hơn.

Trong quan hệ tình dục thông thường, nó là một trở ngại. Chính @vì vậy mà tất cả những kỹ thuật không thuộc về tantra đều chống lại tình dục - bởi vì chúng không biết có thể có một cực khoái vực. Chúng chỉ biết một loại - cực khoái thông thường, và thế thì đó là một vấn đề đối với chúng. Đó cũng là một vấn đề đối với yoga bởi vì yoga đang cổ ép năng lượng dục của bạn hướng lên trên. Năng lượng đục của bạn di chuyển lên phía trên được gọi là kundalini.

Trong quan hệ tình dục, năng lượng di chuyển xuống. Yoga sẽ nói hãy là một người độc thân, bởi vì nếu bạn đang thực hành cả hai - yoga và sự thỏa thích tình dục - bạn đang tạo ra sự rối loạn trong con người mình. Một mặt bạn đang cố kéo năng lượng đi lên, và mặt khác bạn đang xả năng lượng ra ngoài - đi xuống. Bạn đang tạo ra sự rối loạn.

Vì thế mà các kỹ thuật yoga chống lại tình dục, nhưng tantra không chống lại tình dục, bởi vì tantra có một dạng cực khoái khác, cực khoái vực, nó có thể giúp ích. Và nó không gây ra sự hỗn loạn, sự xung đột nào; đúng hơn là nó sẽ trợ giúp. Nếu bạn đang lảng tránh, nếu bạn là một người đàn ông và bạn đang lảng tránh đàn bà, hoặc nếu bạn là một người đàn bà đang trốn tránh đàn ông, thế thì dù bạn có làm gì thì người kia vẫn giữ nguyên trong tâm trí bạn và liên tục kéo bạn xuống. Điều này là nghịch lý, nhưng lại là một sự thật.

Trong lúc hòa quyện sâu cùng người yêu dấu, bạn có thể quên người đó. Chỉ lúc ấy bạn mới quên người đó. Người đàn ông quên rằng người đàn bà hiện hữu; người đàn bà quên rằng người đàn ông hiện hữu. Chỉ khi trong sự hòa quyện đắm say mà người kia không còn nữa, và khi người kia không còn thì năng lượng của bạn có thể dễ dàng tuôn chảy. Ngược lại, người kia cứ kéo năng lượng xuống.

Cho nên yoga và các kỹ thuật thông thường cố gắng làm cho bạn lảng tránh người khác giới. Bạn phải lảng tránh. Bạn phải cảnh giác - liên tục đấu tranh và kiểm soát. Nhưng nếu bạn chống lại giới tính khác, chính sự “chống lại” đó là một sự căng thẳng không nguôi và nó cứ kéo bạn xuống.

Tantra nói không cần thiết phải căng thẳng; hãy thư giãn cùng với người kia. Trong khoảnh khắc thư giãn đó, người kia biến mất và năng lượng của bạn có thể di chuyển lên trên, nhưng nó dâng lên chỉ khi bạn đang ở dưới vực. Khi bạn ở trên đỉnh thì nó chảy xuống.

Một câu hỏi nữa,

Câu hỏi 4

Tối hôm qua thầy đã nói rằng toàn bộ hành động nên chậm rãi và không vội vã, nhưng thầy cũng đã nói rằng con người không nên kiếm soát đối với hành động tình dục và nên trở thành toàn bộ. Điều này làm tôi bối rối. Xin hãy giải thích hai vấn đề này.

Đó không phải là kiểm soát. Kiểm soát là một vấn đề khác và thư giãn là hoàn toàn khác. Với tình dục, bạn đang thư giãn trong nó, chứ không kiểm soát nó. Nếu bạn đang kiểm soát nó, thì sẽ không có thư giãn. Nếu bạn đang kiểm soát nó, sớm hay muộn bạn sẽ vội vã kết thúc nó, bởi vì kiểm soát là một sự căng thẳng. Và mọi sự căng thẳng đều tạo ra lo lắng, và lo lắng lại tạo ra một nhu cầu, một sự cần thiết để giải tỏa nó. Đó không phải là một sự kiểm soát; bạn đang không kháng cự lại điều gì. Bạn đơn giản không vội vã bởi vì quan hệ tình dục đang diễn ra không phải để đi tới nơi nào khác. Bạn đang không đi tới nơi nào. Đó chỉ là một cuộc chơi; không có mục tiêu. Không có gì để đạt tới, nên tại sao lại vội vã?

Nhưng người đàn ông nào luôn tuyệt đối hiện diện trong mọi hành động... Nếu bạn vội vã trong mọi thứ, bạn cũng sẽ vội vã trong quan hệ tình dục, bởi vì bạn sẽ có đó. Người nào mà quá ý thức về thời gian cũng sẽ vội vã trong quan hê tình dục - như thể thời gian đang bị lãng phí. Thế nên chúng ta yêu cầu cà phê pha sẵn và quan hệ tình dục cấp tốc. Với cà phê pha sẵn thì tốt, nhưng với tình dục thì điều đó đơn giản là vô nghĩa. Không thể có tình dục cấp tốc. Nó không phải là công việc và nó không phải là một cái gì đó mà bạn có thể vội vã. Vì vội vã mà bạn sẽ hủy hoại nó; bạn sẽ bỏ lỡ chính giá trị. Hãy tận hưởng nó, bởi vì thông qua nó mà bạn cảm nhận được khoảnh khắc phi thời gian. Nếu bạn vội vã thì không thể cảm nhận được khoảnh khắc phi thời gian.

Tantra nói hãy tiến hành từ tốn, chậm rãi tận hưởng nó như thế bạn đang đi dạo buổi sáng - đừng như bạn đang đi tới văn phòng. Đó là một vấn đề khác biệt. Khi bạn đang đi tới văn phòng, bạn vội vã tới một nơi nào đó, và khi bạn đi dạo buổi sáng, bạn không vội, bởi vì bạn sẽ không tới đâu. Bạn chỉ đơn giản đang đi, không vội vã, không mục tiêu. Bạn có thể quay về bất cứ lúc nào.

Việc không vội vã này là cơ sở để tạo ra vực sâu đó; nếu không đỉnh cao sẽ được tạo ra. Và khi điều này được nói đến, nó không có nghĩa rằng bạn phải kiểm soát. Bạn không cần kiểm soát sự hưng phấn của mình, bởi vì đó là mâu thuẫn. Bạn không thể kiểm soát sự hưng phấn. Nếu bạn kiểm soát nó, bạn đang tạo ra sự hưng phấn kép. Hãy thư giãn! Hãy coi nó như là một cuộc chơi; đừng tạo ra sự kết thúc nào. Sự khởi đầu là đủ.

Trong lúc hành động, hãy nhắm mắt lại. Cảm nhận cơ thể người kia, cảm nhận năng lượng cơ thể người kia đang lan tới bạn và hãy hòa vào nó, tan trong nó. Nó sẽ đến. Thói quen cũ có thể vẫn còn trong ít ngày; thế rồi nó sẽ ra đi. Nhưng đừng ép nó ra đi. Chỉ liên tục thư giãn và thư giãn, và nếu không có sự xuất tinh thì đừng cảm thấy rằng có điều gì đó sai. Người đàn ông cảm thấy một cái gì đó đã sai nếu không xuất tinh; anh ta thường cảm thấy rằng một cái gì đó đã sai. Không có gì đã sai! Và đừng cảm thấy rằng bạn đã bỏ lỡ một cái gì đó: bạn đã không bỏ lỡ. Lúc khởi đầu sẽ có cảm giác như thể bạn đang bỏ lỡ một cái gì đó, bởi vì sẽ không có sự phấn khích và cực đỉnh. Trước khi vực xuất hiện, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang bỏ lỡ một cái gì đó, nhưng đây chỉ là một thói quen cũ. Trong một khoảng thời gian, trong vòng một tháng hay ba tuần, vực sẽ bắt đầu xuất hiện, và khi vực xuất hiện, bạn sẽ quên những đỉnh của mình. Không có đỉnh nào đáng giá với điều này. Nhưng bạn phải chờ, và đừng thúc ép nó và đừng kiểm soát nó. Chỉ thư giãn.

Thư giãn là một vấn đề - bởi vì khi chúng ta nói, “Thư giãn”, nó được diễn giải trong tâm trí như thể nỗ lực nào đó phải được tạo ra. Ngôn ngữ của chúng ta tạo ra cảm tưởng này. Tôi đã đọc một cuốn sách. Cuốn sách có tựa đề, Bạn phải thư giãn, bạn phảỉ\ Chính từ “phải” sẽ không cho phép bạn thư giãn, bởi vì khi nó trở thành một mục tiêu, bạn “phải”, và nếu bạn không thể, bạn sẽ cảm thấy thất vọng. Chính từ “phải” mang đên cho bạn một cảm giác về một nỗ lực khó nhọc - một hành trình gian nan. Bạn không thể thư giãn nếu bạn đang nghĩ theo ý nghĩa là “phải”.

Ngôn ngữ là một vấn đề. Có một số điều mà ngôn ngữ luôn biểu đạt sai. Ví dụ, sự thư giãn: nếu tôi nói thư giãn thì nó trở thành một nỗ lực và bạn sẽ hỏi, “Làm thế nào thư giãn?” Vì cái “thế nào” mà bạn bỏ lỡ giá trị. Bạn không thể hỏi “Thế nào?” Thế thì bạn đang yêu cầu một kỹ thuật, và kỹ thuật sẽ tạo ra nỗ lực, nỗ lực sẽ tạo ra căng thẳng. Cho nên nếu bạn hỏi tôi làm thế nào để thư giãn, tôi sẽ nói đừng làm bất cứ điều gì: chỉ thư giãn. Chỉ nằm xuống và chờ, không làm bất cứ điều gì! Tất cả những điều bạn có thể làm sẽ là rào cản; nó sẽ tạo ra sự cản trở.

Nếu bạn bắt đầu đếm từ một đến một trăm và quay lại từ một trăm đến một, bạn sẽ còn tỉnh táo suốt đêm. Và nếu thỉnh thoảng bạn ngủ gục bởi việc đếm, điều đó không phải do đếm. Đó là vì bạn đã đếm và đếm, và sau đó bạn trở nên chán - vì cái sự chán đó. Đó không phải là vì đếm - mà chỉ bởi vì chán. Và thế là bạn quên đếm và giấc ngủ đến. Nhưng giấc ngủ đến thì thư giãn cũng đến, chỉ khi bạn đang không làm bất cứ điều gì: đây là vấn đề.

Khi tôi nói “hành động tình dục”, nó có vẻ như bạn cần một nỗ lực. Bạn không cần nỗ lực nào cả! Chỉ bắt đầu chơi với người bạn yêu hay người tình của bạn; cứ chơi. Hãy cảm nhận lẫn nhau, hãy nhạy cảm với nhau, giống như những đứa trẻ đang vui chơi hay giống như những con chó vui đùa với nhau - những con thú đang chơi. Cứ chơi, và đừng nghĩ gì về quan hệ tình dục. Điều đó có thể xảy ra, có thể không.

Nếu nó xảy ra thông qua chính cuộc chơi, nó sẽ dẫn bạn tới vực dễ dàng hơn. Nếu bạn nghĩ về nó, thì bạn đã ở phía trước mình: bạn đang chơi đùa với người yêu của mình, nhưng bạn đang nghĩ về quan hệ tình dục. Thế thì cuộc chơi là giả dối. Bạn đang không ở đây và tâm trí thì ở tương lai, và tâm trí này sẽ luôn hướng vào tương lai.

Khi bạn đang quan hệ tình dục, tâm trí đang nghĩ cách làm sao kết thúc nó. Nó luôn luôn ở phía trước bạn. Đừng cho phép nó! Chỉ chơi, và quên đi bất cứ hành động tình dục nào. Nó sẽ xảy ra. Khi đó cho phép nó xảy ra. Khi đó sẽ dễ dàng thư giãn, và khi nó xảy ra, hãy chỉ thư giãn. Hãy cùng nhau. Hãy trong sự hiện diện của nhau và cảm nhận hạnh phúc.

Một cách tiêu cực, một cái gì đó có thể được thực hiện. Ví dụ, khi bạn phấn khích bạn thở nhanh, bởi vì sự phấn khích cần hơi thở nhanh. Nếu bạn thở sâu thì điều đó là tốt, hữu ích cho sự thư giãn - không nhanh mà chậm, thở thật thoải mái - cứ thoải mái. Khi đó quan hệ tình dục có thể được kéo dài.

Đừng nói, đừng nói bất cứ điều gì, bởi vì điều đó gây ra sự xáo trộn. Đừng sử dụng tâm trí, hãy sử dụng cơ thể. Sử dụng tâm trí chỉ để cảm nhận điều gì đang diễn ra. Đừng nghĩ, chỉ cảm nhận những gì đang diễn ra - sự nồng ấm đang lan tỏa, tình yêu đang tuôn trào, năng lượng được giao hòa. Chỉ cảm nhận nó.

Hãy nhận biết, và điều đó cũng không nên biến thành một sự căng thẳng. Hãy bồng bềnh thư thái. Chỉ khi đó vực sẽ xuất hiện, và một khi vực xuất hiện, bạn đã vượt lên.

Khi bạn cảm thấy và nhận ra vực đó, cực khoái trong thư giãn, thì nó đã là một sự siêu việt. Khi đó không còn tình dục. Nó đã trở thành một phép thiền - một samadhi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho