Chương 39: Từ con sóng tới đại dương vũ trụ

Sách của những bí mật - Tập 3
Book of secrets - Volume 3
Osho

 
Chương 39: Từ con sóng tới đại dương vũ trụ

28 tháng 2 năm 1973, buổi tối tại Woodlands, Bombay

Như những con sóng hòa mình vào đại dương và những ngọn lửa bập bùng, vũ trụ vỗ sóng với chúng ta.

Dù tâm trí bạn đang lang thang bất cứ nơi đâu, bên trong hay bên ngoài, tại chính nơi này, là nó.

Khi nhận biết sâu sắc thông qua giác quan cụ thể nào đó, giữ nguyên trong sự nhận biết này.

Sri Aurobindo nói ở đâu đó rằng toàn bộ cuộc sống là yoga - và nó là như vậy. Mọi thứ đều có thể trở thành một phép thiền. Và trừ khi mọi thứ trở thành một phép thiền thì thiền đã không xảy ra với bạn. Thiền không phải là một phần, một phân mảnh. Hoặc nó tồn tại hoặc nó không tồn tại, và khi nó tồn tại, bạn hoàn toàn trong nó. Bạn không thể biến chỉ một phần cuộc sống của bạn trở nên thiền định. Đó là điều không thể, nhưng đó lại là điều đang được thử ở khắp mọi nơi.

Bạn có thể trở nên thiền định chứ không phải chỉ một phần của bạn; điều đó là không thể bởi vì thiền là một phẩm chất của con người bạn. Nó giống như hơi thở: bạn liên tục thở dù bạn đang làm gì. Dù bạn đang làm gì thì cũng không liên quan, bạn vẫn liên tục thở. Đi bộ, ngồi, nằm, ngủ, bạn liên tục thở. Bạn không thể sắp xếp việc thở theo cách lúc bạn thở lúc bạn không. Nó là một sự liên tục.

Thiền là một dạng thở bên trong, và khi tôi nói “một dạng thở bên trong , tôi muốn nói đến nghĩa đen, chứ không phải là một ẩn dụ. Giống như bạn đang thở không khí, bạn cũng có thể thở tâm thức, và một khi bạn bắt đầu thở tâm thức vào và ra, bạn không còn chỉ là cơ thể vật lý. Và với sự khởi đầu đó, bắt đầu với một dạng thở cao hơn - một dạng thở của tâm thức, của chính sự sống, như nó đã là - bạn bước vào một địa hạt khác, một chiều hướng khác. Chiều hướng đó là siêu hình.

Việc thở của bạn là vật lý; thiền là siêu hình. Thế nên bạn không thể biến chỉ một phần cuộc sống của bạn thành thiền định. Bạn không thể thiền vào buổi sáng rồi quên nó. Bạn không thể đi đến một ngôi đền hay nhà thờ và thiền ở đó, và ra khỏi thiền của mình như bạn ra khỏi ngôi đền đó. Điều đó là không thể, và nếu bạn cố điều đó bạn sẽ cố một điều sai lầm. Bạn có thể vào một nhà thờ và bạn ra khỏi nó, nhưng bạn không thể vào thiền và ra khỏi nó. Khi bạn vào, bạn đã vào. Bây giờ bất cứ bạn đi đâu thì thiền cũng sẽ là bạn. Đây là một trong những yếu tố cơ bản, đầu tiên, quan trọng phải luôn luôn nhớ.

Thứ hai, bạn có thể vào thiền từ bất cứ đâu, bởi vì toàn bộ cuộc sống là trong thiền sâu. Những ngọn đồi đang thiền, những ngôi sao đang thiền, những bông hoa, cây cối, các phân tử đang thiền, chính trái đất cũng đang thiền. Toàn bộ cuộc sống đang thiền, và bạn có thể vào nó từ bất cứ đâu; bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành một lối vào. Điều này đã được sử dụng. Chính vì vậy mà có rất nhiều kỹ thuật; chính vì vậy mà có rất nhiều tôn giáo; chính vì vậy mà tôn giáo này không thể hiểu tôn giáo kia - bởi vì lối vào của chúng là khác nhau. Và nhiều khi có những tôn giáo không được biết thậm chí bởi tên của nó. Bạn sẽ không nhận ra những người nào đó là tôn giáo bởi vì lối vào của họ rất khác.

Ví dụ, một nhà thơ. Nhà thơ có thể vào thiền mà không đi tới người thầy nào, không đi tới ngôi đền nào, không đi theo con đường được gọi là tôn giáo nào. Thơ ca của vị đó, sự sáng tạo của vị đó, có thể trở thành một lối vào; vị đó có thể vào thông qua nó. Hay một người thợ gốm chỉ đang tạo ra những chiếc bình đất có thể vào thiền chỉ bởi việc tạo ra những chiếc bình đất. Chính nghề thủ công có thể trở thành một lối vào. Hay cung thủ có thể trở nên thiền định thông qua thuật bắn cung của mình, hay người làm vườn, hay bất cứ ai cũng có thể vào từ bất cứ đâu. Bất cứ điều gì bạn có thể làm cũng có thể trở thành một ô cửa. Nếu phẩm chất của nhận biết thay đổi trong khi bạn đang làm một cái gì đó, thì nó trở thành một kỹ thuật. Vì thế, có thể có nhiều kỹ thuật như bạn có thể tưởng tượng. Bất cứ hành động nào cũng có thể trở thành một ô cửa. Thế nên hành động, kỹ thuật, cách thức, phương pháp không phải là điều quan trọng, mà chính phẩm chất của ý thức trong hành động đó mới là điều cơ bản.

Kabir, một trong những nhà huyền môn vĩ đại nhất, là một người thợ dệt vải, và ông vẫn là người thợ dệt vải ngay cả khi ông đã đạt được. Ông có hàng ngàn và hàng ngàn môn đệ, họ chắc đã đến và nói với ông, “Bây giờ xin thầy hãy thôi công việc dệt vải. Thầy không cần dệt nữa. Chúng tôi ở đây và chúng tôi sẽ phục vụ thầy mọi việc”.

Kabir cười và nói, “Nghề dệt vải này không phải chỉ là dệt vải. Tôi đang làm ra những tấm vải - đó là hành động bên ngoài - nhưng đồng thời có một cái gì đó diễn ra bên trong tôi mà các bạn không thể thấy. Đấy chính là thiền của tôi”. Làm sao một người thợ dệt vải lại có thể là một thiền nhãn trong khi dệt vải? Nếu phẩm chất của tâm trí bạn khi đang làm công việc dệt vải là thiền định thì hành động dệt vải đó là không liên quan; nó không liên quan.

Một nhà huyền môn khác, tên Gora, là một người thợ gốm. Ông làm ra những chiếc bình đất, và ông nhảy múa và ca hát khi ông đang nặn những chiếc bình của mình. Trong lúc ông đang tạo một chiếc bình trên chiếc đĩa quay tròn, khi chiếc bình này hướng tâm vào chiếc đĩa, ông cũng định tâm bên trong mình. Người ta sẽ nhìn thấy một điều: chiếc đĩa đang chuyển động, chiếc bình đất đang hiện ra và ông đang chú tâm vào chiếc bình đất này. Bạn chỉ nhìn thấy sự định tâm này. Có sự định tâm khác cũng đang đồng thời diễn ra: ông cũng đang định tâm. Khi đang chủ tâm vào chiếc bình, khi đang giúp chiếc bình hiện hình, ông cũng đang hiện ra trong thế giới vô hình của tâm thúc nội tại. Khi chiếc bình được tạo ra, nó không phải là thứ thực sự ông đang tạo ra; ông cũng đang tạo ra chính mình.

Bất cứ hoạt động nào cũng có thể trở thành thiền, và một khi bạn biết làm sao một hoạt động trở thành thiền, bạn có thể biến đổi mọi hoạt động của mình thành thiền. Thế rồi toàn bộ cuộc sống của bạn trở thành yoga. Đi bộ trên phố hay làm việc trong văn phòng hay chỉ ngồi và không làm gì - chỉ ngồi rảnh rỗi, hay bất kỳ điều gì - cũng có thể trở thành thiền. Vì thế, nên nhớ thiền không thuộc về hoạt động; nó thuộc về phẩm chất bạn mang đến cho hoạt động. Bây giờ chúng ta sẽ đi vào các kỹ thuật.

Kỹ thuật thứ nhất:

Như những con sóng hòa mình vào đại dương và những ngọn lửa bập bùng, vũ trụ vỗ sóng với chúng ta.

Điều đầu tiên, cố hiểu xem một con sóng là gì, và sau đó bạn có thể hiểu làm sao nhận thức về những con sóng này có thể giúp bạn đi vào thiền. Bạn nhìn thấy những con sóng trên đại dương. Chúng xuất hiện; theo một nghĩa nào độ thì chúng có, nhưng theo một nghĩa sâu sắc hơn thì chúng không có. Đây là điều đầu tiên cần hiểu về một con sóng. Con sóng xuất hiện; theo nghĩa nào đó, nó có đó, nhưng với nghĩa sâu sắc hơn, nó không có. Theo nghĩa sâu sắc hơn, chỉ có đại dương. Bạn không thể có sóng nếu không có đại dương, và ngay cả khi sóng có đó, thì cũng chỉ đại dương là tồn tại. Sóng chỉ là một hình thức, mà không là thực chất. Đại dương là thực chất, sóng chỉ là hình thức.

Vì ngôn ngữ mà sinh ra nhiều vấn đề. Vì chúng ta nói “sóng’’ nên con sóng có vẻ như là một thứ gì đó. Hẳn là tốt hơn nếu chúng ta không sử dụng từ sóng, mà dùng từ “sóng vỗ”. Không có sóng, chỉ có sóng vỗ - chỉ là một hoạt động, không phải là một sự vật; chỉ là một sự chuyển động, không phải là thực chất; chỉ là một quá trình, không phải là vật chất. Vật chất là đại dương, sóng chỉ là một hình dạng. Đại dương có thể yên lặng. Những con sóng sẽ biến mất nhưng đại dương sẽ vẫn còn đó.

Đại dương có thể yên lặng hay vận động, hoạt động nhiều hay không hoạt động, nhưng bạn không thê tìm ra một con sóng yên lặng. Con sóng là sự vận động, không phải là thực chất. Khi có vận động, thì có sóng: nó là sóng vỗ, một sự chuyển động - chỉ là một hình thức của sự chuyển động. Nhưng khi có sự yên lặng, khi không có sự vận động, con sóng này không còn nữa và chỉ còn lại đại dương. Trong cả hai trường hợp, chính đại dương là thực tại. Con sóng chỉ là một dạng chơi đùa. Con sóng xuất hiện và biến mất, chỉ còn lại đại dương.

Điều thứ hai, những con sóng xuất hiện như những cá nhân. Mỗi con sóng đều có tính cách riêng của nó - là duy nhất, khác biệt với con sóng khác. Không có hai con sóng giống nhau. Một số con sóng lớn, một số con sóng nhỏ. Chúng có những đặc tính riêng biệt của chúng. Mỗi con sóng đều có đặc tính riêng của nó, và tất nhiên, môi con sóng đều khác với con sóng khác. Con sóng này có thể nổi lên, con sóng kia có thể tan ra. Khi một con sóng đang nổi lên thì con khác đang tan ra. Cả hai không thể như nhau bởi vì con này đang nổi lên, con kia đang tan ra. Dẫu vậy, thực tại phía sau cả hai thì như nhau. Chúng nhìn khác nhau, chúng nhìn tách biệt, chúng nhìn như cá nhân, nhưng cái nhìn này là ảo giác. Sâu bên dưới chỉ có một đại dương, và cho dù những con sóng có vẻ không liên quan chút nào, nhưng chúng có liên quan với nhau. Và khi một con sóng đang nổi lên và con sóng khác đang tan ra, bạn có thể không nhìn thấy mối quan hệ nào; mối quan hệ này có thể không hiện ra, bởi vì làm sao mà một con sóng đang nổi lên lại liên quan tới con sóng đang tan ra?

Một người già đang hấp hối và một đứa trẻ đang chào đời: làm sao họ liên quan? Nếu họ liên quan, họ sẽ cùng chết hay họ sẽ cùng ra đời. Đứa trẻ này ra đời và người già này đã chết; một con sóng đang tan và con sóng khác đang nổi lên. Nhưng con sóng đang nổi lên này có thể thu năng lượng từ con sóng đang tan. Con sóng đang tan có thể giúp nó nổi lên bởi cái chết của mình. Con sóng đang tan có thể là nguyên nhân cho con sóng đang nổi lên.

Sâu bên dưới chúng kết nối với cùng một đại dương. Chúng không khác nhau; chúng không phải là không liên quan, chúng không tách biệt. Tính cá nhân của chúng là giả và ảo ảnh. Chúng không phải là cá nhân. Tính đối ngẫu của chúng biểu hiện như thế, nhưng không phải thế: tính phi-đối ngẫu của chúng là sự thật.

Bây giờ chúng ta sẽ đọc lại câu kinh: Như những con sóng hòa mình vào đại dương và những ngọn lửa bập bùng, vũ trụ vỗ sóng với chúng ta. Chúng ta chỉ là những con sóng trong một đại dương vũ trụ. Hãy thiền về nó, cho phép cảm nhận này đi sâu vào trong bạn. Bắt đầu cảm nhận hơi thở của bạn chỉ là sự dâng lên của một con sóng. Bạn thở vào, bạn thở ra, và hơi thở đang vào bạn đã là hơi thở của ai đó khác chỉ mới thời điểm trước, và hơi thở đang rời bạn sẽ trở thành hơi thở của ai đó khác thời điểm tiếp theo. Việc hít thờ chỉ như sóng vỗ trong đại dương sự sống. Bạn không tách biệt - chỉ là những con sóng. Sâu bên dưới, bạn là một. Chúng ta có một sự kết nối đồng nhất; tính cá nhân là giả và ảo ảnh. Do vậy, bản ngã là rào cản duy nhất. Tính cá nhân là giả. Nó biểu hiện tồn tại, nhưng nó không có thực. Cái thực là phi-cá nhân, là đại dương, là sự kết nối cùng nhau.

Đó là lý do tại sao mọi tôn giáo đều chống lại thái độ vị kỷ. Người nào nói rằng không có Thượng đế, người đó có thể không phải phi tôn giáo, nhưng người nào nói “Tôi tồn tại” thì người đó là phi tôn giáo.

Phật Gautam là một người vô thần; Người không tin vào bất cứ Thượng đế nào. Mahavira Vardhaman là một người vô thần; ông ấy không tin vào bất cứ Thượng đế nào. Nhưng họ đã đạt được, họ đã tới nơi, họ đã thực chứng tính toàn bộ, cái toàn thể. Nếu bạn không tin vào Thượng đế nào, có thể bạn không là phi tôn giáo, bởi vì Thượng đế không phải là nền tảng của tôn giáo. Phi bản ngã mới là nền tảng của tôn giáo. Và ngay cả nếu bạn có tin vào Thượng đế thì với một tâm trí vị kỷ bạn cũng là phi tôn giáo. Với một tâm trí không vị kỷ thì không có nhu cầu tin vào Thượng đế. Bạn tự động rơi vào đấng linh thiêng. Với phi bản ngã bạn không thể bám vào con sóng; bạn phải rơi vào đại dương. Với bản ngã, bạn vẫn cứ bám vào con sóng. Hãy nhìn vào cuộc sống như là một đại dương, và cảm nhận mình chỉ như một con sóng, và hãy để cảm nhận này ngấm vào bạn.

Bạn có thể sử dụng kỹ thuật này theo nhiều cách. Trong khi thở, cảm nhận rằng đại dương đang thở trong bạn. Đại dương đến với bạn, ra ngoài, vào trong, ra ngoài. Với mỗi hơi thở cảm nhận một con sóng dâng lên, với mỗi hơi thở ra cảm nhận một con sóng đang tan. Và giữa hai, bạn là ai? Chỉ là một hư không, shunya - một sự rỗng không. Bạn sẽ được biến đổi bởi cảm nhận về sự rỗng không này. Mọi đau khổ của bạn sẽ biến mất bởi cảm nhận về cái hư không này, bởi vì đau khổ cần một trung tâm - và có một trung tâm giả ở đó. Cái rỗng không này là trung tâm thực của bạn. Với nó thì không có đau khổ; bạn rất dễ chịu. Bởi vì không có bạn thì ai có thể căng thăng? Bạn tràn đầy hạnh phúc. Không phải là bạn tràn đầy hạnh phúc, mà vì bạn không còn, chỉ có hạnh phúc hiện hữu. Nếu không có bạn, làm sao bạn có thể tạo ra đau khổ?

Chính vì vậy mà Đức Phật không bao giờ nói rằng trong trạng thái đó, trạng thái tối thượng, sẽ có ananda - phúc lạc. Người không bao giờ nói điều đó. Người nói rằng sẽ không có đau khổ, thế thôi. Nói về phúc lạc có thể làm cho bạn lạc lối, nên Phật nói đừng hỏi về phúc lạc; chỉ cố gắng để biết làm cách nào bạn có thể không đau khổ. Và điều đó có nghĩa làm sao bạn có thể không có cái tôi của mình.

Vấn đề của chúng ta là gì? vấn đề là ở chỗ con sóng nghĩ mình tách biệt với đại dương; thế là có những vấn đề. Nếu con sóng nghĩ mình tách biệt với đại dương, thì nỗi sợ chết sẽ ngay lập tức xuất hiện. Con sóng phải chết và nó có thể nhìn thấy tất cả những con sóng xung quanh đang hấp hối. Và bạn không thể tự lừa dôi mình mãi. Con sóng đang nhìn thấy rằng những con sóng khác đang hấp hối, và con sóng biết rằng ngay cả khi nó đang dâng lên, cái chết cũng tàng ẩn đâu đó, bởi vì thời điểm trước những con sóng đó dâng lên thì bây giờ chúng đang rơi xuống, tan ra. Cho nên bạn phải chết. Nếu con sóng nghĩ mình tách biệt với đại dương thì sớm hay muộn nỗi sợ chết buộc phải xuất hiện. Nhưng nếu con sóng biết rằng nó không tồn tại và chỉ có đại dương là tồn tại thì không có nỗi sợ chết. Chỉ con sóng mới có thể chết, chứ không phải đại dương. Tôi chứ không phải sự sống có thể chết. Bạn có thể chết, bạn sẽ chết - chứ không phải vũ trụ, không phải tồn tại. Tồn tại không ngừng vỗ sóng. Nó đã vỗ sóng trong bạn, nó sẽ vỗ sóng trong những người khác. Và trong lúc sóng của bạn đang tan ra, chính bởi sự tan biến của bạn mà những con sóng khác sẽ nảy sinh và đại dương vẫn tiếp tục.

Một khi bạn tách mình khỏi hình dạng con sóng, và bạn trở nên là một, cảm nhận là một và nhận ra sự là một với đại dương, là cái vô hình dạng, thì không có cái chết cho bạn. Ngược lại nỗi sợ chết sẽ gây ra đau khổ. Trong mọi nỗi đau, trong mọi nỗi khổ, trong mọi nỗi phiền muộn, nỗi sợ cơ bản là về cái chết. Bạn sợ hãi, run rẩy. Có thể bạn không ý thức về nó, nhưng nếu bạn thâm nhập vào bên trong mình, bạn sẽ thấy rằng mỗi thời điểm đều có một sự run rẩy bởi vì bạn sẽ chết.

Bạn có thể tạo ra nhiều biện pháp an toàn, bạn có thể tạo ra một thành trì quanh mình, nhưng sẽ không ích gì. Sẽ chẳng có gì giúp được. Cát bụi lại trở về cát bụi! Bạn sẽ lại rơi xuống. Bạn đã bao giờ quan sát hay bạn đã bao giờ thiền về một thực tế rằng khi bạn đang đi bộ trên đường, bụi cũng bám vào giầy của bạn không?>Bụi này có thể đã là cơ thể của một Napoleon, của một Alexander. Giờ đây Alexander chỉ là bụi ở nơi nào đó, và bụi đang bám vào giây của bạn có thể đã từng là cơ thể của Alexander.

Điều này rồi cũng sẽ là trường hợp của bạn. Hiện nay bạn ở đây, và thời gian tiếp theo bạn sẽ không còn; điều này cũng sẽ là trường hợp của bạn! Sớm hay muộn, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, con sóng sẽ biến mất. Nỗi sợ hãi sẽ xâm chiếm. Chỉ cần hình dung bản thân mình là bụi bám vào giầy của ai đó hay tưởng tượng người thợ gốm nào đó đang tạo ra chiếc bình đất từ bạn, từ cơ thể bạn, hay cơ thể người yêu dấu của bạn, hoặc tưởng tượng bạn biến thành côn trùng hay trở thành cây. Và điều này đang diễn ra. Mọi thứ đều là một hình tướng và hình tướng phải chết. Chỉ có vô hình tướng là vĩnh hằng. Nếu bạn bám vào hình tướng, nếu bạn đồng nhất mình với hình tướng, nếu bạn cảm thấy mình như là một dạng sóng, bạn đang tự gây rắc rối cho mình. Bạn là đại dương, không phải là con sóng.

Thiền về điều này có thể giúp ích; nó có thể mang đến cho bạn sự chuyển hóa, nó có thể trở thành sự đột biến. Hãy cho phép nó trải rộng khắp cuộc sống của bạn. Trong lúc thở, hãy nghĩ về nó; trong lúc ăn, hãy nghĩ về nó; trong lúc đi bộ, hãy nghĩ về nó. Nghĩ về hai điều - rằng hình dạng luôn luôn là con sóng và vô hình dạng luôn luôn là đại dương. Vô hình dạng là bất tử, hình dạng là tan biến. Và không phải là bạn sẽ chết vào một ngày nào đó, bạn đang hấp hối mỗi ngày. Thời tuổi thơ chết và “thời tuổi trẻ” ra đời, rồi “thời tuổi trẻ” chết và thời tuổi già ra đời; thế rồi thời tuổi già chết và hình dạng biến mất.

Mỗi thời điểm bạn đang tan biến thành một cái gì đó khác; một cái gì đó khác được sinh ra. Ngày đầu tiên bạn được sinh ra không phải là ngày đầu tiên của sự ra đời duy nhất của bạn; đó đơn giản còn là một phần của nhiều sự ra đời sắp tới nữa. Và cái chết của bạn trong kiếp này không phải là cái chết đầu tiên: nó chỉ là cái chết của cuộc đời này. Bạn đã chết trước đó. Mỗi thời điểm một cái gì đó đang hấp hối và một cái gì đó khác được sinh ra. Một phần của bạn chết đi; một phần khác ra đời.

Các nhà sinh lý học nói rằng trong vòng bảy năm không có gì giữ nguyên như cũ trong cơ thể bạn; mọi thứ đều thay đổi - mọi tế bào. Nếu bạn sẽ sống trong bảy mươi năm, cơ thể bạn được làm mới lại mười lần. Mỗi bảy năm bạn có một cơ thể mới. Không đột ngột, mà trong từng khoảnh khắc đều có một cái gì đó đang thay đổi.

Bạn là một con sóng, và điều đó cũng không là thực; bạn đang thay đổi mỗi thời điểm. Và một con sóng không thể tĩnh, nó phải thay đổi; con sóng phải không ngừng chuyển động. Không thể có hiện tượng một con sóng không chuyển động. Làm sao có thể như thể? Con sóng không chuyển động là điều vô nghĩa. Có sự chuyển động, có quá trình; bạn là một quá trình, một sự chuyển động. Nếu bạn trở nên bị đồng nhất với sự chuyển động và quá trình này, và nghĩ mình bị giới hạn giữa sinh và tử, bạn sẽ đau khổ. Khi đó bạn đang xem hình dạng bề ngoài là thực tại. Điều này Shankara gọi là maya - ảo tưởng. Đại dương mới chính là brahman, đại dương là sự thật.

Thế nên, hãy nghĩ mình chỉ như một con sóng, hoặc như một sự đến và đi liên tục của sóng, và chỉ là một nhân chứng cho điều này. Bạn không thể làm được điều gì. Những con sóng này sẽ biến đi. Cái đã xuất hiện sẽ phải biến đi; không thể làm gì về điều đó. Mọi nỗ lực là tuyệt đối vô dụng. Chỉ một điều có thể được thực hiện, đó là trở thành một nhân chứng cho hình dạng sóng này. Một khi bạn trở thành một nhân chứng, bỗng nhiên bạn sẽ trở nên nhận ra một cái gì đó bên ngoài sóng, vượt lên sóng, ở trong sóng và cũng ở ngoài sóng, cái tạo ra sóng nhưng lại vượt lên sóng, đó chính là đại dương.

Như những con sóng hòa mình vào đại dương và những ngọn lửa bập bùng, vũ trụ vỗ sóng với chúng ta. Vũ trụ vỗ sóng với chúng ta. Bạn không hiện hữu, vũ trụ hiện hữu - và ngài đang vô sóng thông qua bạn. Hãy cảm nhận điều này, suy ngẫm về nó, thiền về nó. Hãy cho phép nó xảy ra với bạn theo nhiều, nhiều cách.

Tôi đã nói với bạn về việc thở. Một ham muốn tình dục nổi lên trong bạn: hãy cảm nhận nó - đừng cảm nhận nó như một sự ham muốn của bạn, mà chỉ như sự vỗ sóng của đại dương bên trong bạn, chỉ như nhịp đập của cuộc sống, chỉ như sự sống đang dâng trào bên trong bạn. Khi các bạn gặp gỡ nhau trong hoạt động tình dục: đừng nghĩ về điều đó như là hai con sóng đang gặp nhau, đừng nghĩ về điều đó như là hai cá nhân đang gặp nhau. Thay vào đó, hãy nghĩ về điều đó như là hai cá nhân đang hòa làm một với nhau. Không còn là hai cá nhân nữa. Các con sóng đã tan biến; chỉ còn lại đại dương. Khi đó, quan hệ tình dục trở thành một phép thiền. Bất cứ điều gì xảy ra với bạn, hãy cảm nhận nó như thể nó đang không xảy ra với bạn, mà như thể nó đang xảy ra với vũ trụ. Bạn chỉ là một phần của vũ trụ - chỉ là một con sóng trên bề mặt. Hãy để mọi thứ lại cho vũ trụ.

Dogen, một bậc thầy Zen, thường hay nói. Khi cảm thấy đói, ông sẽ nói, “Dường như vũ trụ cảm thấy đói thông qua tôi”. Khi cảm thấy khát, ông sẽ nói, “Tồn tại đang khát bên trong tôi”. Đây là điều mà phép thiền này sẽ đưa bạn tới. Thế rồi mọi thứ của bản ngã bạn tan ra và trở thành một phần của vũ trụ. Thế rồi bất cứ điều gì xảy ra, thì xảy ra với chính tồn tại; bạn không còn đây nữa. Thế rồi không còn tội lỗi, không còn trách nhiệm.

Tôi không có ý nói rằng bạn sẽ trở nên vô trách nhiệm; ý tôi không nói rằng bạn sẽ trở thành một kẻ phạm tội. Sẽ không thể có tội lỗi, bởi vì tội lỗi chỉ có thể xảy ra quanh bản ngã. Sẽ không có trách nhiệm bởi vì tội lỗi có thể xảy ra chỉ quanh bản ngã. Sẽ không có trách nhiệm bởi vì bây giờ bạn không thể là vô trách nhiệm. Chỉ có mình bạn, nên bạn có thể chịu trách nhiệm với ai? Và nếu bây giờ bạn thấy ai đó đang hấp hối, bạn sẽ cảm thấy bạn cũng đang hấp hối cùng với người đó, bên trong người đó. Vũ trụ đang hấp hối và bạn là một phần của nó. Và nếu bạn thấy bông hoa nào đó đang nở, bạn cũng sẽ nở cùng với nó. Lúc này toàn bộ vũ trụ sẽ trở thành bạn. Sống trong sự đồng cảm và sự hòa hợp sâu sắc như thế chính là sống trong samadhi.

Thiền là con đường, và sự hòa làm một này, cảm nhận là một với tất cả này, là đích đến, là mục tiêu. Hãy thử điều đó! Hãy chỉ nhớ về đại dương và quên đi con sóng. Và bất cứ khi nào bạn nhớ về con sóng và bắt đầu hành xử như con sóng, hãy nhớ rằng bạn đang làm một cái gì đó sai và bạn sẽ tạo ra đau khổ bởi điều đó.

Không có Thượng đế nào đang trừng phạt bạn. Bất cứ khi nào bạn trở thành miếng mồi của ảo tưởng nào đó, bạn tự trừng phạt mình. Có quy luật, có dharma, có Đạo. Nếu bạn hòa hợp với nó, bạn cảm thấy hạnh phúc. Nếu bạn đi ngược lại nó, bạn cảm thấy mình đau khổ. Không có ai đang ngồi trên trời để trừng phạt bạn. Không có sự ghi chép về tội lỗi của bạn; Điều này là không cần thiết. Nó chỉ giống như lực hấp dẫn. Nếu bạn bước đi đúng thì lực hấp dẫn là một sự trợ giúp. Bạn không thể bước đi mà không có nó. Nếu bạn bước sai, bạn sẽ ngã, bạn có thể bị gãy xương. Không có ai đang trừng phạt bạn; đó chỉ là quy luật, là trọng lực - lực hấp dẫn không của riêng ai.

Nếu bạn bước sai, bạn ngã, và bạn sẽ bị gãy xương. Nếu bạn bước đúng, bạn sử dụng lực hấp dẫn. Năng lượng có thể được sử dụng sai hay đúng. Khi bạn cảm thấy mình như là một con sóng, bạn đang chống lại quy luật vũ trụ, bạn đang chống lại thực tại. Thế rồi bạn sẽ gây đau khổ cho mình. Đây là ý nghĩa của luật nghiệp chướng. Không có người ban luật; Thượng đế không phải là vị quan tòa. Trở thành quan tòa là xấu xa, và nếu Thượng đế là quan tòa thì ngài sẽ tuyệt đối buồn chán, hay chắc là ngài mới hóa điên. Ngài không phải là quan tòa, ngài không phải là người kiểm soát, ngài không phải là một người ban luật. Vũ trụ có những luật của nó, và luật cơ bản là, trở nên đích thực là phúc lạc, trở nên giả dối là đau khổ.

Kỹ thuật thứ hai:

Dù tâm trí bạn đang lang thang bất cứ nơi đâu, bên trong hay bên ngoài, tại chính nơi này, là nó.

Tâm trí này là ô cửa - chính tâm trí này. Dù nó đang lang thang ở đâu, dù nó đang nghĩ gì, suy ngẫm điều gì, mơ gì, chính tâm trí này, chính thời điểm này, là ô cửa. Đây là một phương pháp cách mạng bởi vì chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trí bình thường này lại là ô cửa. Chúng ta nghĩ rằng một tâm trí phi thường nào đó - vị Phật, vị Jesus - có thể nhập vào, rằng họ có tâm trí siêu đẳng nào đó. Chính tâm trí mà bạn có này - chính tâm trí liên tục mơ và tưởng tượng ra những ý nghĩ có liên quan hay không liên quan đến nhau, là cái được vây quanh bởi những ham muốn xấu xa, những sự mê đắm, sự giận dữ, sự tham lam, tất cả những thứ đáng bị lên án, những thứ bên ngoài sự kiểm soát của bạn, kéo bạn tới chỗ này chỗ kia, đẩy bạn tới chỗ này chỗ kia, là một sự náo loạn không ngừng - chính tâm trí này là ô cửa, câu kinh này nói như thế. Dù tâm trí bạn đang lang thang bất cứ nơi đâu - nên nhớ bất cứ nơi đâu; đối lượng là không liên quan - bất cứ nơi đâu tâm trí đang lang thang, bên trong hay bên ngoài, tại chính nơi này, là nó.

Nhiều điều phải được hiểu. Một, tâm trí bình thường không phải là quá bình thường như chúng ta nghĩ. Tâm trí bình thường không phải là không liên quan với tâm thức vũ trụ: nó là một phần của tâm thức vũ trụ. Cội rễ của nó ăn sâu vào chính trung tâm của tồn tại; nếu không bạn không thể tồn tại. Ngay cả một tội đồ cũng bắt rễ sâu vào sự linh thiêng; nếu không kẻ đó không thể tồn tại. Ngay cả nếu có quỷ dữ thì nó cũng không thể không có sự hỗ trợ của đấng linh thiêng.

Sự sống là có thể bởi nó có nền tảng trong tồn tại. Tâm trí bạn đang mơ, đang tưởng tượng, đang lang thang, căng thẳng, đau đớn, thống khổ. Dù nó hoạt động thế nào, dù nó đi tới đâu, nó vẫn giữ được sự kết nối với tổng thể. Ngược lại là điều không thể. Bạn không thể đi xa khỏi tồn tại; điều đó là không thể. Chính thời điểm này bạn được kết nối với nó.

Thế nên phải làm gì? Nếu chính thời điểm này chúng ta được ket nôi với tôn tại, thì điều đó sẽ biểu hiện với tâm trí vị kỷ rằng không cần thực hiện điều gì cả. Chúng ta đã là đấng linh thiêng rồi, tại sao phải nhặng xị lên thế? Bạn đã được kết nối với đấng linh thiêng, nhưng bạn không nhận ra thực tế này. Khi tâm trí đang lang thang, có hai điều - tâm trí và sự lang thang, các đối tượng trong tâm trí và bản thân tâm trí, những đám mây lang thang trên bầu trời và bầu trời. Có hai thứ - những đám mây và bầu trời.

Đôi khi có thể xảy ra rằng có quá nhiều mây đến mức bầu trời biến mất, bạn không thể nhìn thấy nó. Nhưng thậm chí nếu bạn không thể nhìn thấy nó, nó cũng không biến mất; nó không thể biến mất. Không có cách nào để giúp bầu trời biến đi. Nó có đó; ẩn hay không, nhìn thấy hay không, nó vẫn ở đó.

Nhưng những đám mây cũng có đó. Nếu bạn chú ý tới những đám mây thì bầu trời đã biến mất. Nếu bạn chú ý tới bầu trời thì nhưng đám mây chỉ là sự tình cờ, chúng đến và đi. Bạn không cần qua lo lắng về chúng. Chúng đến và đi. Chúng đã đến, chúng đã đi. Chúng đã không hề hủy hoại bầu tời dù chỉ một li, chúng đã không làm cho bầu trời vẩn đục; thậm chí chúng đã không chạm vào nó. Bầu trời vẫn trinh nguyên.

Khi tâm trí bạn đang lang thang, có hai điều: một là những đám mây, những ý nghĩ, những đối tượng, những hình ảnh, và hai là ý thức, chính tâm trí. Nếu bạn chú ý quá nhiều đến những đám mây, đến những đối tượng, những ý nghĩ, những hình ảnh, bạn đã quên bầu trời. Bạn đã quên vị chủ nhà; bạn đã trở nên quan tâm rất nhiều đến vị khách. Những ý nghĩ, những hình ảnh đang lang thang đó, chỉ là những vị khách. Nếu bạn mải tập trung vào những vị khách, bạn quên chính con người mình. Hãy chuyển sự tập trung từ những vị khách sang vị chủ nhà, từ những đám mây sang bầu trời. Hãy thực hành điều đó thường xuyên.

Một ham muốn tình dục nảy sinh: đây là một đám mây. Hay nảy sinh lòng tham phải có một ngôi nhà to hơn: đây là một đám mây. Bạn có thể trở nên quá ám ảnh với nó đến mức bạn hoàn toàn quên nó đã nảy sinh với ai, nó đã xảy ra với ai? Ai đứng phía sau nó? Đám mây này đang di chuyển trên bầu trời nào? Hãy nhớ về bầu trời đó, và đột nhiên đám mây biến mất. Bạn chỉ cần chuyển sự tập trung từ khách thể sang chủ thể, từ cái bên ngoài sang cái bên trong, từ đám mây sang bầu trời, từ vị khách sang chủ nhà - chỉ cần thay đổi sự tập trung.

Khi thiền sư Lin-Chi đang nói. Trong đám đông có người lên tiếng: “Hãy trả lời tôi chỉ một câu hỏi: Tôi là ai?”

Lin-Chi dừng nói. Mọi người đều chú ý. Câu trả lời ông sẽ đưa ra là gì? Nhưng ông đã không trả lời. Ông rời ghế, bước tới gần người đàn ông này. Cả đám đông trở nên chú ý, hồi hộp. Họ thậm chí ngừng thở. Ông sẽ làm gì? Ông nên ngồi trên ghế mà trả lời; không cần thiết như thế. Người đàn ông trở nên sợ hãi, và Lin-Chi đến gần người này với ánh mắt xuyên thấu. Ông túm cổ áo anh ta mà lắc và yêu cầu, “Nhắm mắt lại! Và nhớ xem ai đang hỏi câu ‘Tôi là ai?’ này”. Người đàn ông nhắm mắt lại - sợ hãi, tất nhiên! Anh ta đi vào trong và tìm kiếm ai đã hỏi câu hỏi này, và anh chắc không quay trở lại.

Đám đông kiên nhẫn chờ đợi. Nét mặt người đó trở nên lắng đọng, bất động. Thế rồi Lin-Chi phải lay anh một lần nữa. “Bây giờ hãy trở ra và nói cho mọi người xem ‘Tôi là ai?’ ”

Người đàn ông đó bắt đầu cười và nói, “Cái cách trả lời mới kỳ diệu làm sao. Nếu bây giờ có ai hỏi tôi điều này thì tôi cũng sẽ làm tương tự. Tôi không thể trả lời”.

Đó chỉ là một sự thay đổi điểm tập trung. Bạn hỏi câu hỏi, “Tôi là ai?” và tâm trí bạn tập trung vào câu hỏi và câu trả lời ẩn trong người hỏi, ngay phía sau câu hỏi. Hãy thay đổi sự tập trung; hãy quay lại với chính mình.

Câu kinh này nói, Dù tâm trí bạn đang lang lang bất cứ nơi đâu, bên trong hay bên ngoài, tại chính nơi này, là nó. Hãy di chuyển từ những đối tượng tới chính tâm trí, và bạn không còn là tâm trí bình thường nữa. Bạn là bình thường bởi những đối tượng này. Bỗng nhiên chính bạn trở thành một vị phật. Bạn đã là một vị phật, bạn bị che khuất bởi những đám mây. Và bạn không chỉ bị che khuất: bạn đang bám vào những đám mây của mình, bạn sẽ không cho phép chúng biến đi. Bạn nghĩ những đám mây đó là tài sản của bạn. Bạn nghĩ rằng mình càng có nhiều càng tốt: bạn giàu có hơn. Và toàn bộ bầu trời của bạn, không gian bên trong của bạn, bị che khuất. Theo một cách nào đó, nó đã biến vào giữa những đám mây và những đám mây đã trở thành cuộc đời bạn. Cuộc đời của những đám mây là sansana - thế gian.

Điều này có thể xảy ra thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, sự thay đổi điểm tập trung này - và nó luôn xảy ra bất ngờ. Ý tôi không nói rằng bạn không cần làm gì và nó sẽ bất ngờ xảy ra; bạn sẽ phải làm rất nhiều. Nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra từ từ. Bạn sẽ phải làm và làm và làm, và vào một ngày, bỗng nhiên, một khoảnh khắc xuất hiện khi bạn đạt tới nhiệt độ bốc hơi. Bỗng nhiên không còn nước; nó đã bốc hơi. Bạn đột nhiên không còn hướng vào đối tượng. Đôi mắt bạn không còn tập trung vào những đám mây: chúng bất ngờ quay vào không gian bên trong.

Không bao giờ xảy ra từ từ rằng một phần đôi mắt bạn đã quay vào trong và một phần vẫn cùng với những đám mây bên ngoài - điều đó cũng không xảy ra theo tỷ lệ phần trăm, bây giờ bạn trở thành mười phần trăm bên trong và chín mươi phần trăm bên ngoài, bây giờ hai mươi phần trăm bên trong và tám mươi phần trăm bên ngoài - không! Khi nó xảy ra, nó xảy ra một trăm phần trăm, bởi vì bạn không thể chia sự tập trung của mình. Hoặc bạn nhìn thấy những đối tượng hoặc bạn nhìn thấy chính mình - hoặc là thế gian hoặc là brahman. Bạn có thể quay lại với thế gian, bạn có thể lại thay đổi sự tập trung của mình; bạn là người làm chủ. Thực ra, chỉ lúc này bạn mới là người chủ - khi bạn có thể thay đổi điểm tập trung của mình như bạn muốn.

Tôi nhở lại Marpa, một nhà huyền môn Tây Tạng. Khi ông đã thực chứng, khi ông đã trở thành một vị phật, khi ông đã quay vào trong, khi ông đã chạm tới không gian bên trong - cái vô hạn, ai đó đã hỏi ông, “Marpa, bây giờ ông thế nào?”

Câu trả lời của Marpa thật khác thường và bất ngờ. Không có vị phật nào đã trả lời theo cách như thế. Marpa nói, “vẫn đau khổ như trước”.

Người đàn ông đã bối rối. Vị đó nói, “vẫn đau khổ như trước sao?”

Nhưng Marpa lại cười. Ông nói, “Đúng, nhưng có một chút khác biệt, và sự khác biệt là bây giờ nỗi đau khổ này là tự nguyện. Đôi khi, chỉ vì một sự nếm trải thế gian, tôi di chuyển ra ngoài, nhưng bây giờ tôi là người làm chủ. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể vào trong, và di chuyển giữa các cực là điều tốt. Khi đó, con người vẫn giữ nguyên sự sống động. Tôi có thể di chuyển!” Marpa nói, “Bây giờ tôi có thể di chuyển. Đôi lúc tôi đi vào những đau khổ, nhưng bây giờ những đau khổ này không phải là một cái gì đó xảy ra với tôi. Tôi xuất hiện trước chúng và tôi vẫn không bị ảnh hưởng”. Tất nhiên, khi bạn tự nguyện di chuyển, bạn vẫn giữ nguyên không bị ảnh hưởng.

Một khi bạn biết cách thay đổi sự tập trung của mình vào bên trong, bạn có thể quay trở lại thế gian. Mỗi vị phật đều đã quay trở lại thế gian. Vị đó lại tập trung, nhưng bây giờ con người bên trong cố một phẩm chất khác. Vị đó biết rằng đây là sự tập trung của mình. Những đám mây đó được phép di chuyển. Những đám mây đó không phải là những người chủ; chúng không thể thống trị bạn. Bạn cho phép chúng và điều đó thật tuyệt vời. Lắm lúc bầu trời đầy mây, khi đó nó thật đẹp. Sự di chuyển của những đám mây nhìn tuyệt đẹp. Nếu bầu trời vẫn giữ nguyên là nó thì những đám mây có thể được phép di chuyển, vấn đề nảy sinh chỉ khi bầu trời quên chính mình và chỉ còn lại những đám mây. Thế thì mọi thứ lại trở nên xấu xí, bởi vì không còn tự do.

Câu kinh này thật tuyệt. Dù tâm trí bạn đang lang lang bất cứ nơi đâu, bên trong hay bên ngoài, tại chính nơi này, là nó. Câu kinh này đã được sử dụng sâu sắc ưong truyền thống Zen. Zen nói tâm trí bình thường của bạn là tâm trí phật. Khi ăn, bạn là một vị phật; khi ngủ, bạn là một vị phật; mang nước từ giếng về, bạn là một vị phật. Bạn tồn tại! Mang nước từ giếng, ăn thức ăn của mình, nằm trên giường của mình, bạn là một vị phật. Không thể hình dung! Điều đó có vẻ khó hiểu, nhưng đó là sự thật.

Nếu khi đang mang nước, bạn chỉ mang nước, nếu bạn không gây ra vấn đề nào từ đó và bạn chỉ mang nước, nếu tâm trí bạn hiện diện và bầu trời quang mây, nếu bạn chỉ đang mang nước, thế thì bạn là một vị phật. Khi ăn, chỉ ăn mà không làm bất cứ điều gì khác. Khi chúng ta đang ăn, chúng ta đang làm hàng ngàn và hàng ngàn thứ. Có thể tâm trí không hề ở đây. Có thể cơ thể bạn chỉ đang ăn như robot; có thể tâm trí bạn ở nơi nào đó khác.

Một sinh viên đại học đã ở đây mấy hôm trước. Kỳ thi của cậu ta đang đến gần, nên cậu ta đã đến để hỏi tôi, “Con rất lo lắng và vấn đề là thế này: con đã yêu một cô gái. Khi con ở bên cô ấy, con nghĩ về kỳ thi của mình, và khi con học thi, con chỉ nghĩ về cô gái của mình. Thế nên phải làm gì? Lúc đang học bài, con không có mặt, con đang tưởng tượng được bên bạn gái con. Và khi ở bên bạn gái con, con chưa bao giờ cùng với cô ấy; con đang nghĩ về những vấn đề của mình, về kỳ thi đang đến gần. Vì thế, mọi thứ đã trở nên rối bời”.

Đây là cách mà mọi người đã trở nên rối bời, không chỉ chàng trai đó. Khi ngồi ở văn phòng, bạn nghĩ về nhà; khi ở nhà, bạn lại đang ở văn phòng. Và bạn không thể thực hiện được một điều phép thuật như thế. Khi ở nhà, bạn chỉ có thể ở nhà, bạn không thể ở văn phòng. Và nếu bạn ở văn phòng thì bạn không bình thường, bạn mất trí. Thế thì mọi thứ lại bị lẫn vào mọi thứ khác. Không có gì rõ ràng. Và chính tâm trí này là vấn đề.

Khi đang múc nước từ giếng, khi đang mang nước từ giếng, nếu bạn đơn thuần đang thực hiện chỉ hành động này, bạn là một vi phật. Rất nhiều lần, nếu bạn đến với các bậc thầy Zen và hỏi họ, “Thầy đang làm gì? sadhana của thầy là gì? Thiền của thầy là gì?” họ sẽ nói, “Khi cảm thấy buồn ngủ, chúng tôi ngủ. Khi cảm thấy đói, chúng tôi ăn. Và chỉ có thế, không có sadhana nào khác”. Nhưng điều này là rất gian khó. Nó có vẻ đơn giản: nếu khi đang ăn bạn có thể chỉ ăn, nếu khi đang ngồi bạn có thể chỉ ngồi - không làm gì khác, nếu bạn có thể giữ nguyên với thời điểm này và không di chuyển khỏi nó, nếu bạn có thể hòa vào thời điểm này mà không có tương lai, không có quá khứ, nếu ngay bây giờ thời điểm này là sự tồn tại duy nhất, thế thì bạn là một vị phật. Chính tâm trí này trở thành tâm trí-phật.

Khi tâm trí bạn lang thang, đừng cố dừng nó lại. Thay vào đó, trở nên nhận biết về bầu trời. Khi tâm trí lang thang, đừng cố dừng nó lại, đừng cố mang nó tới một điểm nào đó, tới một sự tập trung nào đó - không! Cho phép nó lang thang, nhưng đừng chú ý nhiều đến sự lang thang - bởi vì, dù là đồng tình hay phản đối thì bạn vẫn liên quan tới sự lang thang này.

Hãy nhớ tới bầu trời, cho phép sự lang thang này, và chỉ nói, “Được thôi, đó chỉ là sự lưu thông trên đường. Nhiều người đang di chuyển theo hướng này và hướng kia. Cũng sự lưu thông đó đang diễn ra trong tâm trí. Mình chỉ là bầu ười, không phải là đám mây”. Hãy cảm nhận điều đó, nhớ nó, và giữ nguyên với nó. Sớm muộn gì bạn sẽ cảm thấy rằng những đám mây đang chậm lại và có nhiều khoảng trống lớn hơn giữa những đám mây. Chúng không quá đen, không quá dày. Tốc độ đã giảm dần, và có thể nhìn thấy những khoảng trống, và có thể nhìn lên bầu trời. Tiếp tục cảm nhận mình như là bầu trời và không phải là những đám mây. Sớm hay muộn, vào một ngày, vào thời điểm thích hợp nào đó, khi sự tập trung của bạn đã thực sự đi vào trong, những đám mây sẽ biến đi và bạn là bầu trời, bầu trời trong thăm thẳm, bầu trời nguyên sơ.

Một khi bạn biết sự nguyên sơ này, bạn có thể quay lại với những đám mây, với thế giới của những đám mây. Lúc đó, thế giới này cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Bạn có thể đi vào nó, nhưng lúc này bạn là một người chủ. Thế giới không xấu; nếu thế giới là người làm chủ thì có vấn đề. Khi bạn là người chủ, bạn có thể đi vào nó. Thế thì thế giới có vẻ đẹp riêng của nó. Nó đẹp, nó đáng yêu, nhưng bạn cần là một người chủ bên trong để biết vẻ đẹp đó và sự đáng yêu đó.

Kỹ thuật thứ ba:

Khi nhận biết sâu sắc thông qua giác quan cụ thể nào đó, giữ nguyên trong sự nhận biết này.

Bạn nhìn thông qua đôi mắt mình. Nên nhớ, bạn nhìn thông qua đôi mắt mình. Đôi mắt không thể nhìn; bạn nhìn thông qua chúng. Người nhìn ẩn phía sau, đôi mắt chỉ là sự mở ra, chỉ là những ô cửa. Nhưng chúng ta vẫn cứ nghĩ rằng chúng ta nhìn bằng đôi mắt; chúng ta vẫn cứ nghĩ rằng chúng ta nghe bằng hai tai. Không có ai từng nghe bằng tai. Bạn nghe thông qua đôi tai, chứ không phải bằng tai. Người nghe ẩn phía sau. Đôi tai chỉ là cơ quan tiếp nhận.

Tôi chạm vào bạn: tôi đem đến cho bạn một cảm giác yêu thương, một sự thân thiện. Bàn tay đang không chạm vào bạn: tôi đang chạm vào bạn thông qua bàn tay. Bàn tay chỉ là một công cụ, nên có thể có hai dạng chạm - khi tôi thực sự chạm vào bạn và khi tôi tránh chạm vào. Tôi có thể chạm vào tay bạn và tránh cái chạm Có thể tôi không có đó trong bàn tay tôi, có thể tôi đã rút vào trong. Hãy thử điều này, và bạn sẽ có một cảm giác khác biệt, tách rời. Đặt bàn tay bạn lên người nào đó và rút bạn lại. Bàn tay vô cảm có đó, mà không phải bạn. Và nếu người kia nhạy cảm thì sẽ cảm thấy một bàn tay vô cảm. Người đó sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Bạn đang lừa dối; bạn chỉ đang diễn rằng bạn đang chạm, và bạn đang không chạm.

Phụ nữ rất nhạy cảm về chuyện này; bạn không thể đánh lừa được họ. Họ nhạy cảm hơn trong cái chạm, trong cái chạm thân thể, nên họ biết. Người chồng có thể nói nhiều lời có cánh. Anh ta có thể đã mang về những bông hoa và có thể anh ta nói, “Anh yêu em” nhưng cái chạm của anh ta cho thấy anh ta không có mặt. Và người phụ nữ có một cảm giác bản năng để biết khi nào thì bạn cùng với họ và khi nào bạn không cùng vói họ. Thật khó đánh lừa được họ trừ khi bạn là một người lão luyện. Trừ khi bạn là người lão luyện với bản thân mình, bạn không thể đánh lừa được họ. Nhưng người lão luyện lại không thích trở thành một người chồng, đó là khó khăn.

Bất cứ điều gì bạn nói cũng sẽ là giả dối; cái chạm của bạn sẽ cho thấy điều đó. Trẻ em rất nhạy cảm, bạn không thể đánh lừa được chúng. Bạn có thể vỗ nhẹ chúng, nhưng chúng biết rằng đây là cái vỗ thờ ơ. Nếu bàn tay bạn không có năng lượng tuôn chảy, năng lượng yêu thương, thì chúng biết. Thế thì nó như thể một thứ vô hồn đang được sử dụng. Khi bạn hiện diện trong bàn tay mình một cách toàn bộ, khi bạn có cảm xúc, khi trung tâm của con người bạn đã đến với bàn tay, khi tâm hồn bạn có đó, thế thì cái chạm có một phẩm chất khác.

Câu kinh này nói rằng các giác quan là những ô cửa, những trạm tiếp nhận, những trung gian, những dụng cụ, những cơ quan cảm thụ. Bạn ẩn phía sau. Khi nhận biết sâu sắc thông qua giác quan cụ thể nào đó, giữ nguyên trong sự nhận biết này. Khi nghe nhạc, đừng quên chính mình ở trong tai, đừng làm mất chính mình trong tai. Nên nhớ rằng sự nhận biết ẩn phía sau. Hãy tinh táo! Khi nhìn thấy ai đó... Hãy thử điều này. Bạn có thể thử ngay bây giờ, hãy nhìn vào tôi. Điều gì đang diễn ra? Bạn có thể nhìn tôi bằng đôi mắt, và khi tôi nói “bằng đôi mắt”, điều đó có nghĩa bạn không biết rằng bạn ẩn phía sau đôi mắt. Bạn có thể nhìn tôi thông qua đôi mắt, và khi tôi nói “thông qua đôi mắt” thì đôi mắt ở ngay giữa bạn và tôi. Bạn đang đứng đó sau đôi mắt, đang nhìn thông qua đôi mắt, như thể ai đó nhìn qua cửa sổ hay qua cặp kính.

Bạn có thấy nhân viên ngân hàng nào đó đang nhìn từ phía trên cặp kính của mình không? Ông ta nhìn khi cặp kính đã trượt xuống trên mũi mình. Thử nhìn thẳng vào tôi theo cách đó, như thể bạn đang nhìn từ phía trên đôi mắt mình, như thể đôi mắt bạn đã trượt một chút xuống mũi, và bạn đang đứng phía sau nhìn tôi. Bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy một sự thay đổi về phẩm chất. Sự tập trung của bạn thay đổi; đôi mắt bạn trở thành như những ô cửa. Điều này trở thành một phép thiền.

Khi nghe, chỉ nghe thông qua tai và giữ nguyên nhận biết về trung tâm bên trong của bạn. Khi chạm, chỉ chạm thông qua bàn tay và nhớ người bên trong đang ẩn phía sau. Từ bất cứ giác quan nào bạn cũng có cảm giác về trung tâm bên trong, và mọi giác quan đều đi tới trung tâm bên trong. Nó phải tường thuật lại. Chính vì vậy mà khi bạn đang nhìn tôi và bạn đang nghe tôi, khi bạn nhìn tôi thông qua mắt và nghe tôi thông qua tai, sâu bên trong bạn biết rằng bạn đang nhìn cùng một người mà bạn đang nghe.

Nếu tôi có mùi thơm cơ thể nào đó thì mũi bạn sẽ ngửi thấy. Khi đó có ba giác quan khác nhau báo cáo cho một trung tâm. Chính vì vậy mà bạn có thể phối hợp. Nếu không sẽ rất khó: nếu mắt bạn nhìn và tai bạn nghe, thì sẽ khó biết bạn đang nghe cùng một người mà bạn đang nhìn hay là hai người khác nhau, bởi vì hai giác quan này là khác nhau và chúng không bao giờ gặp nhau. Mắt bạn không bao giờ biết về tai bạn và tai bạn không bao giờ nghe về mắt bạn. Chúng không biết nhau, chúng chưa bao giờ gặp nhau; thậm chí chúng chưa được giới thiệu.

Thế nên làm sao mà mọi thứ lại trở nên tổng hợp? Tai nghe,

mắt nhìn, tay sờ, mũi ngửi, và đột nhiên ở nơi nào đó bên trong bạn biết rằng đây là cùng một người mà bạn đang nghe, đang nhìn, đang chạm và đang ngửi. Người biết này là khác với các giác quan. Mỗi giác quan đều tường thuật tới người biết này, và trong người biết này, trong trung tâm này, mọi thứ đều đáp xuống, khớp lại và trở thành một. Đây là điều kỳ diệu.

Tôi là một, bên ngoài bạn. Tôi là một! Cơ thể tôi và sự hiện diện của tôi, mùi cơ thể tôi, giọng nói của tôi, là một. Các giác quan của bạn sẽ phân chia tôi. Tai bạn sẽ tường thuật nếu tôi nói một cái gì đó, mũi bạn sẽ tường thuật nếu có mùi nào đó, mắt bạn sẽ tường thuật nếu tôi có thể được nhìn rõ. Chúng sẽ chia tôi thành nhiều phần. Nhưng ở nơi nào đó bên trong bạn, tôi lại sẽ trở thành một. Nơi tôi trở thành một bên trong bạn là trung tâm của con người bạn. Đó là nhận biết của bạn, và bạn đã hoàn toàn quên nó. Sự lãng quên này là vô minh, và sự nhận biết này sẽ mở những ô cửa để tự biết. Và bạn không thể tự biết mình theo bất kỳ cách khác nào.

Khi nhận biết sâu sắc thông qua giác quan cụ thể nào đó, giữ nguyên trong sự nhận biết này. Giữ nguyên với nhận biêt này; duy trì trong nhận biết này; giữ nguyên sự tỉnh táo. Lúc ban đầu điều đó khó. Chúng ta liên tục buồn ngủ, và nhìn qua đôi mắt có vẻ gian khó. Nhìn “bằng” đôi mắt thì dễ. Ban đầu bạn sẽ cảm thấy một sự căng thẳng nào đó - nếu bạn cố nhìn qua đôi mắt. Bạn sẽ không chỉ cảm thấy một sự căng thẳng; người mà bạn nhìn cũng sẽ cảm thấy một sự căng thẳng.

Nếu bạn nhìn ai đó qua đôi mắt, người đó sẽ cảm thấy như thể bạn đang xúc phạm người đó, như thể bạn đang làm một cái gì đó không lịch sự. Nếu bạn nhìn qua đôi mắt, người khác sẽ đột nhiên nhận thấy rằng bạn đang hành xử không phù hợp, bởi vì cái nhìn của bạn sẽ như thể xuyên thấu, cái nhìn của bạn sẽ đi sâu hơn. Nếu nó xuất phát từ sâu trong bạn, nó sẽ xuyên sâu vào người kia. Chính vì vậy mà xã hội đã có một biện pháp an toàn kèm theo: không nhìn sâu vào bất cứ ai trừ khi bạn đang yêu. Nếu bạn đang yêu, bạn có thể nhìn sâu vào mắt người kia; bạn có thể xuyên vào thật sâu, bởi vì người kia không sợ. Người kia có thể trần trụi, hoàn toàn trần trụi, người kia có thể mong manh, người kia có thể cởi mở với bạn. Nhưng thông thường, nếu bạn không yêu, bạn không được phép nhìn thẳng, nhìn xuyên thấu.

Ở Ấn Độ, người nào mà nhìn như thế, nhìn xuyên thấu vào người khác, thì được gọi là luchcha. Luchcha có nghĩa là người nhìn. Từ luchcha xuất phát từ từ lochan. Lochan có nghĩa là mắt, và luchcha có nghĩa là người đã trở thành đôi mắt hướng tới bạn. Cho nên đừng thử điều đó với người mà bạn không quen biết; người đó sẽ nghĩ bạn là một luchcha.

Trước tiên hãy thử với những vật thể - bông hoa, cây, những vì sao trong đêm. Chúng sẽ không cảm thấy bị xúc phạm và chúng sẽ không phản đôi. Đúng hơn là, chúng sẽ thích điều đó và sẽ cảm thấy rất tốt và được khen ngợi. Trước tiên hãy thử với chúng, kế đến là với những người thân yêu - vợ bạn, con bạn. Thỉnh thoảng bế đứa con vào lòng và nhìn nó qua đôi mắt, và đứa trẻ sẽ hiểu. Nó sẽ hiểu nhiều hơn bất cứ ai khác bởi vì nó vân chưa bị xã hội làm cho què quặt, vẫn chưa bị lệch lạc, vẫn còn tự nhiên. Nó sẽ cảm nhận được tình yêu sâu sắc nếu bạn nhìn qua mắt; nó sẽ cảm nhận được sự hiện diện của bạn.

Hãy nhìn người yêu của bạn hay người tình cùa bạn, và dần dần, chỉ khi bạn có được cảm nhận về điều đó và khi bạn trở nên khéo léo hơn với điều đó, bạn sẽ có khả năng nhìn vào bất cứ ai - bởi vì khi đó không ai sẽ có thể biết rằng một người nào đó đã nhìn rất sâu. Và một khi bạn có được nghệ thuật luôn luôn tỉnh táo phía sau các giác quan của mình, các giác quan không thể đánh lừa bạn. Ngược lại, các giác quan đánh lừa bạn.

Trong một thế giới mà nó chỉ là một vẻ bề ngoài, các giác quan đã đánh lừa để bạn cảm thấy thế giới này như là thật. Nếu bạn có thể nhìn qua các giác quan và vẫn giữ nguyên tỉnh táo, thế giới sẽ dần xuất hiện như là ảo ảnh, là hão huyền trước bạn, và bạn sẽ có thể thâm nhập vào thực chất - tới chính cốt lối của nó. Cốt lõi đó là brahman.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho