06. Tôn giáo nên là thứ riêng tư

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch

06. Tôn giáo nên là thứ riêng tư

Nana theo một nhánh của đạo Jaina, Jaina là một tôn giáo nhỏ, chỉ khoảng 3 triệu người theo nó. Ông thường đi đến ngôi đến mỗi sáng nhưng ông chưa bao giờ nói: "Hãy đi với ta". Ông không bao giờ cố hướng đạo cho tôi cả. Thật là một điều vĩ đại khi ông không cố truyền đạo cho tôi. Người ta luôn cố hướng những đứa trẻ đi theo niềm tin của họ. Nhưng ông thì không hề cố thuyết phục hay cám dỗ tôi chút nào. Vâng, tôi gọi nó là sự cám dỗ vĩ đại nhất. Khoảnh khắc bạn thấy ai đó phụ thuộc vào bạn theo bất cứ cách nào, bạn bắt đầu hướng đạo người đó. Ông tôi thậm chí không bao giờ nói với tôi: "Con là một người Jaina".

Tôi còn nhớ rõ cái lần mà xảy ra một cuộc điều tra về dân số, vài người công chức đến nhà chúng tôi để làm một bảng khảo sát về nhiều thứ. Họ hỏi tôn giáo của ông ngoại, ông nói "Jaina". Họ hỏi tiếp ông về tôn giáo của bà ngoại. Nana nói: "Ông tự đi mà hỏi bà ấy. Tôn giáo là một vấn đề riêng tư. Chính tôi cũng còn chưa bao giờ hỏi bà ấy theo tôn giáo nào nữa". Thật là một người đàn ông hiếm có.

Bà ngoại tôi trả lời: "Tôi không tin vào bất cứ điều gì ở bất cứ tôn giáo nào. Tất cả mọi tôn giáo đều chỉ dường như là trò trẻ con đối với tôi". Những người công chức đó bị sốc. Cần quay ngược trở lại một chút. Bà tôi không tin vào bất cứ tôn giáo nào cả. Ở Ấn Độ, để tìm một người phụ nữ không tin vào bất cứ tôn giáo nào thật là điều bất khả. Nhưng bà được sinh ra ở Khajuraho, có lẽ trong một gia đình thuộc Tantrikas, những người không bao giờ tin vào bất cứ tôn giáo nào. Họ vẫn thực hành thiền định nhưng họ không bao giờ tin vào tôn giáo. Điều đó nghe thật phi lý với tâm trí phương Tây: thiền định mà không tôn giáo ư? Vâng; trên thực tế nếu bạn tin bào bất cứ tôn giáo nào, bạn cũng không thể thiền định. Tôn giáo gây cản trở cho việc thiền định. Thiền định vốn không cần tới Thượng đế, không thiên đàng, không địa ngục, không sợ hãi bị trừng phạt và không cố dẫn dụ người ta bằng sự thỏa mãn. Trong khi tôn giáo chỉ làm việc với tầm trí, nó đi sâu vào trong tâm trí con người thì thiền định không có gì để làm với tâm trí; thiền định vượt ra ngoài tâm trí.

Tôi biết Nani không bao giờ đi đến đền chùa, nhưng bà dạy tôi một mantra -một bài mật chú rất đẹp. Nó được bà trao cho tôi, bởi một đêm tôi nọ đã hỏi bà.

Một đêm đó bà nói: “Con dường như vẫn còn thức. Con không ngủ được sao? Hay con đang lên kế hoạch cho những trò nghịch ngợm ngày?"

Tôi nói: “Không, nhưng có một câu hỏi đã nảy lên trong con. Mọi người đều có một tôn giáo và khi họ hỏi con 'Cháu theo tôn giáo nào?’ Con chỉ biết nhún vai. Giờ, tất nhiên cái nhún vai không phải là một tôn giáo, vậy nên con muốn hỏi bà, con nên nói gì với họ đây?”

Bà nói: “Chính ta đây cũng không thuộc một tôn giáo nào, nhưng ta yêu một bài mantra này, và đây là tất cả những gì ta có thể trao cho con, bởi vì ta biết nó rất đẹp. Ta đã lặp lại nó hàng triệu lần và luôn luôn tìm thấy trong nó sự bình an lớn lao, cảm giác như được chạm vào chân của tất cả những người đã trở nên nhận biết; tỉnh thức. Ta có thể trao cho con chỉ bài mantra này, ta không có gì để trao nhiều hơn nữa?

“Tôi cúi đầu tạ lễ trước bàn chân của Arihantas.

Tôi chạm vào bàn chân của người trở nên nhận biết chính mình.

Tôi chạm vào chân của những vị thầy, những Uvajjhaya.

Tôi chạm vào chân của những thầy thừa sai.

Tôi chạm vào chân của tất cả những ai biết về chính họ?"

Đặc biệt nhất là câu này: Tôi chạm vào chân của tất cả những ai biết về chính họ.

Tỏ lòng tôn kính với bất cứ ai đã nhận biết chính họ, không có bất cứ sự phân biệt nào, kể cả họ có là người Hindus, Jainas, đạo Phật, Công giáo, đạo Hồi... Bài mantra này là bài mật chú đi được xa nhất tới cốt lõi. Nó xóa bỏ hoàn toàn những rào cản và phân biệt; nó là tôn giáo duy nhất - nếu bạn có thể gọi nó là tôn giáo. Những đứa trẻ đã bị khai thác trong hàng thế kỉ chỉ bởi vì chúng sẵn sàng tin tưởng. Bạn có thể nói dối chúng một cách dễ dàng và chúng sẽ tin bạn. Nếu bạn là một người cha, người mẹ, chúng hẳn sẽ nghĩ bạn luôn phải đúng. Đó là cách toàn bộ nhân loại sống trong sự mục nát; trong một lớp bùn dày, rất trơn trượt; một lớp bùn dày của sự dối trá được trao cho những đứa trẻ qua hàng thế kỉ.

Nếu bạn có thể làm chỉ một điều, hãy làm điều đơn giản nhất: đừng nói dối một đứa trẻ, và hãy thú nhận với chúng sự dốt nát của bạn, sau đó chúng ta sẽ có thể trở nên tôn giáo hơn nữa. Những đứa trẻ rất ngây thơ, đừng nhồi vào chúng thứ gọi là kiến thức của bạn. Nhưng chính bạn trước tiên phải trở nên ngây thơ đã, không dối trá, nhưng thành thật, thậm chí nếu sự thành thật làm tan vỡ bản ngã của bạn và nó nhất định sẽ tan vỡ. Nó được tạo ra chỉ để lúc nào đó vỡ tan tành.

Ông ngoại không bao giờ bảo tôi đi đến ngôi đền nào, hay bảo tôi đi theo ông ấy. Tồi vẫn cứ đi theo ông rất nhiều lần nhưng lần nào ông cũng sẽ nói: “Con về đi. Nếu con muốn đi đến ngôi đền, hãy đi một mình. Đừng theo ta.”

Ông ấy không phải một người đàn ông cứng rắn nhưng riêng điểm này ông ấy lại hoàn toàn cứng rắn. Tôi hỏi ông, hỏi đi hỏi lại: “Ông có thể dạy cho con thứ gì đó mà ông đã kinh qua không?” Và ông luôn luôn tránh né.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho