02. Thượng đế khắp xung quanh
Tôi đến cuộc đời này vào ngày 11 tháng 12 năm 1931. Phương Đông không bận tâm về ngày sinh. Phương Đông đơn giản cười vào toàn bộ sự ngớ ngẩn của nó. Tôi đã hiện thân trong cơ thể này vào ngày đó. Đây là ngày mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu xanh của cây và màu xanh của bầu trời. Đây là ngày mà lần đầu tiên tôi mở mắt và nhìn thấy Thượng đế khắp xung quanh. Tất nhiên từ ‘Thượng đế’ không tôn tại ở thời điểm đó; nhưng điều tôi nhìn thấy là Thượng đế.
Sau khi chào đời - mẹ tôi kể - trong ba ngày tôi thậm chí không uống một giọt sữa, điều này khiến cho tất cả mọi người đều rất lo lắng. Vị bác sĩ cũng rất lo, bởi vi làm sao mà đứa trẻ này có thể sống được nếu nó cứ từ chối uống sữa? Nhưng họ không hề biết gì về những khó khăn của tôi, hay những khó khăn mà họ đã tạo ra cho tôi. Họ cố ép tôi uống sữa bằng mọi cách có thể nhưng không có cách nào để tôi có thể giải thích cho họ, và cũng không cách nào để họ có thể tự hiểu được.
Ở trong tiền kiếp; tôi đang thực hiện một kì chay tịnh tuyệt thực phải kéo dài 21 ngày nhưng tôi đã bị ám sát trước khi kì tuyệt thực được hoàn thành - trước ba ngày. Ba ngày đó vẫn còn trong sự nhận thức của tôi, thậm chí trong lần sinh ở kiếp này tôi phải hoàn thành kì tuyệt thực của tôi. Tôi là một đứa trẻ bướng bỉnh. Thông thường thì người ta sẽ không mang theo bất cứ gì từ một kiếp sống này đến một kiếp sống khác. Thường thì khi một chương đóng lại; nó đóng lại luôn nhưng lần này không thể - với đứa trẻ bướng bỉnh như tôi.
Nhưng sau ba ngày tôi hoàn toàn bình thường trở lại và họ đã rất ngạc nhiên: “Tại sao đứa trẻ này lại từ chối trong ba ngày? Không hề có bệnh tật; không có vấn đề gì cả; và sau ba ngày nó trở lại bình thường và hoàn toàn khỏe mạnh.” Đó luôn là điều bí ấn đối với họ.
Những điều này tôi không muốn nhắc lại bởi vì với bạn tất cả những việc ấy chỉ giống như những giả thuyết và không có cách nào để tôi chứng minh chúng theo cách khoa học cả. Tôi lại không muốn trao cho bạn bất cứ niềm tin nào, vậy nên tôi tiếp tục bác bỏ những điều có thể tạo nên bất cứ hệ thống niềm tin nào trong tâm trí bạn.
Bạn yêu tôi; bạn tin tôi vậy nên bất cứ gì tôi nói bạn đều tin. Nhưng tôi cứ cố nài nỉ bạn hết lẩn này tới lần khác: rằng bất cứ thứ gì mà không được đặt trên nền tảng kinh nghiệm của chính bạn; hãy chấp nhận nó chỉ như một giả thuyết. Đừng biến nó thành niềm tin.
Tôi kể những điều không quan trọng này bởi vì có người đã hỏi “Làm sao thầy có thể quá khác biệt và sắc bén từ thời thơ ấu của thầy như vậy?”
Tôi đã không làm bất cứ gì cả; tôi chỉ đơn giản tiếp tục làm những gì tôi đang làm trong kiếp trước mà thôi. Đó là lý do tại sao trong thời thơ ấu tôi đã bị mọi người nghĩ là điên; là kì dị; là hư và ương bướng... bởi vì tôi không bao giờ đưa ra bất cứ lời giải thích nào về việc tại sao tôi muốn làm điều này điều nọ. Tôi chỉ đơn giản nói “Con muốn làm việc đó. Con có lý do để làm việc đó, tại sao con lại làm thì con không thế nói ra được bởi vì có nói thì mọi người cũng chẳng thể hiểu."
Mục lục chính.
Mục lục chính.
Nhận xét
Đăng nhận xét