04. Một đứa trẻ cô độc

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch


04. Một đứa trẻ cô độc

Tôi là một đứa trẻ cô độc bởi vì tối đã được đưa đến cho ông bà ngoại nuôi ngay từ sau khi ra đời. Tôi không ở cùng cha mẹ mình suốt bảy năm đầu đời. Ông bà ngoại tôi là hai người già cô độc, họ muốn có một đứa trẻ ở bên để làm họ vui vẻ hơn trong những ngày cuối đời. Vậy nên cha mẹ tôi đã đồng ý: tôi là đứa trẻ lớn nhất - là đứa con đầu lòng, vậy nên họ đã gửi tôi đến đó.

Tôi không nhớ bất cứ mối liên hệ nào với gia đình cha tôi trong những năm đầu đời ấy. Chỉ với ba người già - ông bà ngoại tôi và người giúp việc già của họ. Tất cả là ba người già. Khoảng cách thế hệ quá lớn. Tôi hoàn toàn cô độc. Đó không phải là một tập thể, đó không thể được xem là một tập thể. Họ đã luôn cố gắng bằng mọi cách để trở nên hòa nhập với tôi - nhưng đơn giản là không thể.

Tôi bị bỏ mặc với chính mình: không có bắt cứ điều gì để nói với những người già ấy, cũng không có ai khác bên cạnh, bởi vì trong ngôi làng nhà chúng tôi là giàu nhất. Đó là một ngôi làng rất nhỏ - tất cả không nhiều hơn 200 người - và họ thì quá nghèo nên ông bà không cho phép tôi chơi cùng với những đứa trẻ nhỏ khác trong làng. Chúng quá bẩn thỉu và đa phần chỉ là những đứa trẻ ăn xin. Không có cách nào để kết bạn cả. Những điều này đã tạo nên một tác động lớn. Suốt cả đời tôi chưa bao giờ thực sự làm bạn của ai, tôi chưa bao giờ được ai biết đến như là một người bạn cả. Vâng, người quen thì tôi có.

Trong những năm đầu đời tôi đã luôn một mình đến nỗi tôi bắt đầu thưởng thức nó. Đó thật sự là một niềm vui. Vậy nên việc một mình không phải thiệt hại gì với tôi cả, nó đã chứng minh là một phúc lành. Tôi bắt đầu thưởng thức nó, tôi bắt đầu cảm thấy rất độc lập, không phụ thuộc vào bất cứ ai.

Cả đời tôi cũng không bao giờ hứng thú với những trò chơi vì lý do đơn giản rằng từ thời thơ ấu đã không có cách nào đế chơi cả, không có ai ở đó để chơi cùng cả. Tôi có thể nhìn thấy lại chính tôi trong những năm tháng đầu đời, chỉ ngồi lặng yên một mình.

Ông bà tôi đã sớm nhận ra một điều rằng tôi đang thưởng thức sự một mình đó. Họ nhận ra rằng tôi không có mong muốn đi vào làng để gặp bất cứ ai dù cho chỉ là trò chuyện. Thậm chí nếu ai đó muốn nói chuyện, câu trả lời của tôi cũng chỉ là ‘vâng’ hoặc ‘không’. Tôi không hứng thú việc trò chuyện một chút nào. Vậy nên dần dà họ trở nên nhận biết rằng tôi đang thưởng thức sự một mình. Họ tự nhận thức thêm rằng một trong những nghĩa vụ thiêng liêng của họ - là không được làm phiền tôi.

Vậy nên trong bảy năm ấy không hề có ai cố phá vỡ sự ngây thơ của tôi. Không ai cả. Ba người già sống trong ngôi nhà - tất cả họ đều bằng mọi cách có thể để bảo vệ tôi, để không ai làm phiền đến tôi. Trên thực tế khi lớn hơn một chút tôi có cảm giác hơi bối rối rằng bởi vì tôi mà họ đã không thể nói chuyện, không thể bình thường được như những người khác.

Điều thường xảy ra với những đứa trẻ là bạn bảo chúng: “Hãy yên lặng bởi vì cha của con đang suy nghĩ. Hãy yên lặng vì ông của con đang nghỉ ngơi. Hãy yên lặng, hãy ngôi im.” Trong thời thơ ấu của tôi nó xảy ra theo cách hoàn toàn ngược lại. Giờ tôi cũng không thể trả lời tại sao và như thế nào, nó cứ xảy ra như vậy. Không có lý do tại sao tôi nói nó cứ đơn giản xảy ra. Bởi vì những thứ như là luật lệ, quy tắc đơn giản không bao giờ có tác dụng với tôi.

Ba người già ấy cứ tiếp tục ra hiệu với nhau “Đừng làm phiền thằng bé “nó đang tận hưởng rất nhiều”.

Và họ bắt đầu yêu cái sự im lặng của tôi. Sự im lặng tự bản thân nó có một rung động, nó là một thứ có thể lây truyền, đặc biệt là sự im lặng tự nhiên của một đứa trẻ không bị ép buộc. Không phải vì bạn nói “Ta sẽ đánh con nếu con có bất cứ hành động quấy rầy hay làm ồn nào”. Không, đó không phải là im lặng - điều này không tạo ra bất cứ rung động hân hoan nào mà tôi đang nói đến. Khi một đứa trẻ im lặng vì chính nó lựa chọn việc im lặng, làm chủ sự yên lặng, tận hưởng sự im lặng đó mà không cần có lý do thế thì niềm hạnh phúc của nó cũng không cần lý do. Những rung động của niềm hạnh phúc này tạo ra những gợn sóng lớn lan tỏa khắp xung quanh.

Trong một thế giới tốt hơn, mỗi gia đình sẽ học được từ những đứa trẻ. Bạn cứ luôn vội vàng đòi dạy dỗ chúng. Dường như không ai học được gì từ bọn trẻ cả, chúng có rất nhiều thứ để dạy bạn. Và bạn không có gì để dạy chúng cả.

Chỉ bởi vì bạn già hơn và mạnh hơn nên bạn bắt đầu ép buộc chúng, làm cho chúng trở nên giống như bạn, mà thực tế bạn chưa từng bao giờ nghĩ bạn là ai, bạn đã đạt được những gì, trạng thái sâu nhất của thế giới bên trong của bạn là đâu. Bạn chỉ là một kẻ bần cùng, và bạn muốn cùng điều đó cho những đứa trẻ của bạn nữa sao? Nhưng không ai nghĩ cả, nếu không thì người ta có thể học được từ những đứa trẻ nhỏ. Những đứa trẻ mang rất nhiều điều từ thế giới khác tới đây bởi vì chúng dường như tinh khiết thế. Chúng vẫn còn mang theo sự tĩnh lặng của tử cung dày đặc bóng tối - đó là sự im lặng của sự tồn tại, của cái bất tử.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho