01. Tiền kiếp

ĐỨA TRẺ NỔI LOẠN - OSHO
Phi Tuyết dịch


01. Tiền kiếp

Khoảnh khắc một đứa trẻ được sinh ra, bạn nghĩ đó là điểm bắt đầu cuộc sống của nó. Điều đó không đúng.

Khoảnh khắc khi một người già chết đi, bạn nghĩ, đó là điểm kết thúc cuộc sống của người đó. Điều này cũng không đúng.

Sự tồn tại bao la hơn nhiều so với sự sinh và sự tử.

Sinh và tử không phải hai đầu mút của sự tồn tại; rất nhiều lần sinh và rất nhiều lần tử đã xảy ra bên trong sự tồn tại. Sự tồn tại bản thân nó không có bắt đầu, cũng không có kết thúc: sự tổn tại là vĩnh hằng.

Một cuộc đời được bắt đầu ở thời điểm xảy ra cái chết ở kiếp trước của bạn. Khi bạn chết, chỉ là một mặt trong một chương của cuộc đời - những gì mà người ta hay nghĩ là toàn bộ cuộc đời họ - đã kết thúc; nhưng thật ra nó chỉ như một chương trong cuốn sách có vô hạn các chương. Một chương có thể kết thúc, nhưng cuốn sách thì chưa kết thúc. Chỉ cần lật trang và một chương khác lại bắt đầu.

Nhìn một người đang hấp hối ta có thể hình dung được cuộc đời tiếp theo của anh ta.

Phật có một từ cho nó, Ngài ấy gọi nó là tanha - nghĩa đen của nó là ước vọng nhưng nghĩa bóng của nó là toàn bộ những mong muốn của cuộc đời. Tất cả những thứ đã xảy ra: những thất bại, thất vọng, những bổn phận, những thành công, khiếm khuyết... Tất cả những thứ này diễn ra bên trong một khoảng không nhất định mà bạn có thể gọi chung là ước vọng.

Một người hấp hối có thể nhìn thấy toàn bộ những thứ này trước khi anh ta tiến xa hơn, chỉ để hồi tưởng lại, bởi vì thân xác đang rời đi: tâm trí này không ở lại với anh ta, bộ não này không ở lại với anh ta. Nhưng những ước vọng này sẽ thoát ra từ tâm trí của anh ta và bám vào linh hồn anh ấy, và ước vọng này sẽ quyết định đời sống tiếp theo của anh ta trong tương lai. Bất cứ thứ gì còn chưa được hoàn thành, anh ta sẽ di chuyển theo hướng mong muốn hoàn thành những mục tiêu đó.

Cuộc đời này của bạn bắt đâu từ rất xa trước khi bạn sinh ra, trước khi mẹ bạn mang thai, xa hơn nữa tới thời điểm kiếp trước của bạn kết thúc. Kết thúc đó chính là bắt đầu của kiếp sống này. Một chương đã khép lại, một chương khác mở ra. Bây giờ, kiếp sống mới này diễn ra như thế nào sẽ được xác định 95% bởi khoảnh khắc bạn chết ở kiếp trước. Những gì bạn thu thập, những gì bạn mang theo giống như một hạt mầm, mà hạt mầm thì sẽ lớn thành cây, mang lại quả, mang lại hoa, hay bất cứ khả năng gì nó đang mang bên trong. Bạn không thể đọc được có những gì trong hạt giống, nhưng hạt giống thì luôn chứa toàn bộ quy trình cụ thể ở trong nó.

Nếu một người chết trong sự tỉnh thức, nhìn thấy tất cả những gì mà anh ta đã trải qua trong kiếp sống đó và nhận thức được toàn bộ những ngớ ngẩn của nó, anh ấy sẽ được tái sinh với một sự sắc bén, một trí thông minh, một lòng can đảm - tất cả diễn ra một cách tự động. Nó không phải thứ mà người đó có thể điều khiển được.

Có sáu tôn giáo lớn trên thế giới, chúng có thể chia ra thành hai loại: một loại thì bao gồm đạo Do Thái, Đạo Công Giáo và đạo Hồi. Họ tin rằng chỉ có một đời sống duy nhất. Bạn chỉ là những gì xảy ra giữa lúc sinh và lúc tử; không có đời sống nào trước và sau cả. Rằng đời này là tất cả. Mặc dù họ tin vào thiên đàng và địa ngục và Thượng đế; họ vẫn tin họ là những gì họ thu thập được trong một kiếp sống này, chỉ một kiếp sống này. Còn loại thứ hai bao gồm đạo Hindu, Jaina và đạo Phật. Họ tin vào thuyết luân hồi. Một người sẽ được tái sinh mãi mãi; liên tục - trừ khi họ trở nên giác ngộ thì cái vòng quay luân hồi sẽ dừng lại.

Tôi đã thiền định. Tôi đã đi đến một điểm nơi mà tôi có thể thấy những kiếp sống trước đây của tôi. Tất cả những hiểu biết, kinh nghiệm của tôi không có liên quan gì tới gia sản niềm tin của Ấn Độ hay bất cứ thứ gì khác, mà chỉ là của bản thân tôi. Tôi nói về nó bằng chính sự kinh qua của mình.

Tôi đã bắt đầu như một học giả, không chỉ trong kiếp này nhưng nhiều kiếp sống trước nữa. Toàn bộ công việc của tôi trong nhiều kiếp đều có liên quan đến trí tuệ: tinh chỉnh trí tuệ, mài giũa trí tuệ.

Tôi biết rất nhiều những nhóm bí truyền và vẫn còn trong liên hệ với rất nhiều nhóm bí truyền đó, nhưng tôi không thể nói cho bạn biết nơi ở hay tên của họ, bởi vì điều đó không được phép và cũng vì nó không có ích gì cả. Nhưng tôi có thể nói với bạn rằng họ vẫn tồn tại, họ vẫn đang cố gắng giúp đỡ.

Tôi cũng biết tới Bồ Đề Đạt Ma với tư cách cá nhân. Tôi đã có chuyến đi với ông ấy trong ít nhất ba tháng. Ông ấy yêu mến tôi cũng như cái cách mà tôi yêu mến ông ấy. Bạn sẽ thấy lạ khi biết tại sao ông ấy lại yêu mến tôi. Ông ấy yêu tôi bởi vì tôi không bao giờ hỏi ông ấy bát cứ câu hỏi nào.

Ông ấy nói với tôi: “Anh là người đầu tiên tôi gặp mà không hỏi dù chỉ một câu hỏi và tôi thì phát chán với tất cả những câu hỏi rồi. Anh là người duy nhất không làm cho tôi nhàm chán.”

Tôi nói: “Có một lý do”.

Ông ấy nói: “Là gì vậy?”

Tôi nói: “Tôi chỉ trả lời. Tôi không bao giờ hỏi. Nếu ông có bất cứ câu hỏi nào, ông có thể hỏi tôi. Nếu ông không có câu hỏi nào cả thế thì tốt hơn là ông cũng nên ngậm miệng lại.”

Chúng tôi cùng cười lớn, bởi vì chúng tôi cùng thuộc một loại điên rồ như nhau. Ông ấy mời tôi tiếp tục tham gia cuộc hành trình với ông ấy, nhưng tôi nói: “Xin thứ lỗi, tôi phải đi trên con đường của tôi, theo cách của riêng tôi và từ thời điểm này con đường ấy sẽ phải tách ra khỏi con đường của ông.”

Ông ấy không thể tin vào điều đó. Ông ấy chưa từng mời bất cứ ai trước đây. Đó là người đàn ông mà đã từng từ chối Hoàng đế Wu - vị hoàng đế vĩ đại nhất thời đó, với đế quốc vĩ đại nhất - như thể vị hoàng đế ấy chỉ là một kẻ ăn mày. Bồ Đề Lạt Ma không thể tin rằng tôi từ chối.

Tôi nói: “Giờ thì Ngài đã biết cảm giác bị từ chối là thế nào rồi chứ. Tôi chỉ muốn cho Ngài một lần nếm mùi vị đó mà thôi. Giờ thì xin chào tạm biệt.”

Nhưng điều đó đã xảy ra khoảng 14 thế kỉ trước.

Tiền tiếp của tôi xảy ra vào khoảng 700 năm trước.

Có thể nói rằng ở kiếp này tôi được sinh ra với gần như trọn vẹn nhận thức. Tôi nói gần như bởi vì một vài bước đã bị dừng ở giữa chừng và những bước bị dừng đó cần phải được tiếp tục hoàn thành trong kiếp này.

Giải thích về chuyện này, người Jaina đã nghĩ vế nó theo cách rất khoa học. Họ chia sự nhận thức thành 14 bước, 13 bước thuộc thế giới này và bước thứ 14 thì không thuộc thế giới này. Sau một giai đoạn nhất định của sự phát triển, ví dụ, sau khi đạt được 12 bước thì lượng thời gian cần dành để đạt tới những bước còn lại có thể bị kéo dài ra. Chúng có thể được đạt tới sau một kiếp, hai kiếp hay ba kiếp hoặc sẽ lâu hơn nữa.

Sau khi đạt được trạng thái nhận thức hoàn toàn thì sẽ không thể có thêm kiếp sống nào nữa. Một người đã giác ngộ thì không còn khả năng nào cho anh ta để hợp tác hay giúp đỡ người khác thêm nữa. Nhưng sau khi đạt được 12 bước, nếu hai bước cuối có thể được đặt tạm qua một bên thì người đó có thể hữu dụng hơn bằng việc quay trở lại thêm nhiều kiếp sống nữa. Và điều thường xảy ra là họ sẽ đặt nó sang một bên. Khi tiếp cận được tới bước thứ 12, hành trình gần như đã đi đến hồi kết. Tôi nói gần như vì nó có nghĩa rằng khi đó mọi bức tường đã sụp đổ; chỉ còn lại một tấm rèm trong suốt mà thông qua đó tất cả mọi thứ đều có thể được nhìn thấy. Tuy nhiên tấm rèm vẫn còn đó. Chỉ sau khi nâng nó lên, không còn chút khó khăn nào để tiến qua phía bên kia. Sau khi đi qua khỏi tấm rèm, bất kể điều gì bạn thấy lúc ở bên này hay bên kia tám rèm đều như nhau, không có chút khác biệt nào.

Vậy nên đó là lý do tại sao tôi nói gần như: chỉ cần tiến thêm một bước nữa, một bước thôi là có thể vượt qua tấm rèm. Nhưng sau đó không còn cơ hội cho lần tái sinh nào nữa, trong khi nếu vẫn đứng ở vị trí của bên này tấm rèm thì một người vẫn có thể tái sinh bao nhiêu lần họ muốn. Sau khi vượt qua đi về phía bên kia, không còn cách nào để quay trở lại như khi người đó chưa vượt qua tấm rèm.

Khoảng 700 năm trước trong tiền kiếp của tôi, có một thử thách tâm linh cần kéo dài 21 ngày. Nó cần được hoàn thành trước khi tôi chết nhưng rồi tôi đã phải rời bỏ thân thể sớm hơn khoảng thời gian 21 ngày đó. Có một lý do cho việc đó, nhưng tôi không thể hoàn thành 21 ngày này. Ba ngày đã bị rơi lại. Ba ngày đó tôi phải hoàn thành nó ở trong kiếp này. Kiếp này của tôi đã tiếp nối từ đó. Tôi đã không thể hoàn thành được bước cuối của mình trong kiếp đó - bởi vì tôi đã bị ám sát.

Người mà ám sát tôi thì không có bất cứ thù hận gì với tôi, dù anh ta đã đến và hành xử với tôi như một kẻ thù. Và việc ám sát đó đã trở nên rất giá trị vì bây giờ tôi có thể được sinh ra thêm một lần nữa. Giờ thì tôi đã có thể có thêm một kiếp sống ở đây nhưng nó còn phụ thuộc vào việc liệu tôi cảm thấy có hữu ích hay không. Trong suốt cuộc đời này tôi đã không ngừng cố gắng để xem liệu thêm một lần sinh này sẽ có thể trở lên hữu ích như thế nào. Nó có đáng giá để sinh thêm một lẩn nữa hay không; nếu không thì vấn đề kết thúc và không cẩn thiết phải nỗ lực tái sinh thêm. Vậy nên việc ám sát đó đã chứng tỏ nó rất quý giá và hữu ích.

Khoảnh khắc cuối cùng trong tiền kiếp của tôi, công việc có thể được hoàn thành chỉ trong ba ngày nữa bởi vì thời gian đã rất sát sao. Tuổi của tôi lúc ấy là 106 tuổi. Thời gian trôi qua rất nhanh ở độ tuổi ấy. Câu chuyện về ba ngày bị bỏ sót đó vẫn tiếp tục kéo dài cho tới những ngày tôi được sinh ra ở kiếp này. Tiền kiếp đã kết thúc theo cách của nó nhưng để tiếp tục hoàn thành công việc đó trong kiếp này tôi đã mất thêm 21 năm.

Sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu cơ hội trong tiền kiếp bị lỡ mất, tôi đã mất một khoảng thời gian tương đương bảy năm cho mỗi ngày tôi đã bị lỡ ở tiền kiếp. Tiền kiếp tôi lỡ ba ngày nên kiếp này tôi đã mất 21 năm để hoàn thành nó. Vậy nên trong kiếp này lúc mới sinh tôi đã không có được sự giác ngộ hoàn toàn, nhưng có thê’ nói tâm thức của tôi đã phát triển tới mức gần như hoàn toàn.

Những gì tôi nói với các bạn về tiền kiếp không phải vì nó có giá trị hay quan trọng gì nhưng tôi phải kể với bạn chỉ bởi vì nó có thể làm cho bạn suy nghĩ về chính bạn, và đặt bạn vào việc tìm kiếm những tiền kiếp của bạn. Khoảnh khắc bạn biết về những kiếp trước, sẽ có một cuộc cách mạng và một bước phát triển lớn, sau đó bạn có thể bắt đầu từ nơi bạn đã rời đi trong kiếp trước. Nếu không thì bạn sẽ bị lạc trong vòng quay cuộc sống vô tận này và không đi tới đâu được cả. Nó sẽ chỉ mãi là một sự lặp đi lặp lại tới vô cùng.

Có một đường dẫn thông tin giữa kiếp này và kiếp trước. Những gì bạn đạt được trong kiếp trước đểu nên được biết tới để rồi từ đó bạn có khả năng để sẵn sàng cho những bước kế tiếp.

Ngày nay điểu khó khăn là: không quá khó để làm bạn nhớ lại tiền kiếp nhưng thứ gọi là dũng khí để tìm lại nó thì đã bị mất. Bạn có thể nhớ lại tiền kiếp chỉ khi bạn có khả năng tách rời khỏi những phiền muộn của kiếp này. Nếu không thì sẽ không có khả năng nào.

Khi không kí ức nào trong kiếp này có thể khiến bạn băn khoăn lo ngại; chỉ khi đó thì bạn mới có thể được dẫn đến những kí ức của tiền kiếp. Nếu không chúng có thể làm cho bạn bị chấn thương nghiêm trọng. Trước lúc đó; cánh cửa dẫn đến những chấn thương này sẽ không thể mở ra nếu bạn không xứng đáng và không có đủ khả năng để đối mặt với chúng.

Bạn có nghe được tôi không? Bạn có thấy được tôi không? Tôi đang đứng ngay trước cánh cửa và gõ. Tôi gõ bởi vì lời hứa trong tiền kiếp của tôi phải được thực hiện. Đây là xác nhận của tôi và tôi muốn trao tới những người bạn trong tiền kiếp vì lời hứa: khi đạt tới chân lý; tôi sẽ ra một thông báo.

Mục lục chính.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đứa trẻ nổi loạn - Osho

Tự truyện - Cuộc đời luận sư Osho