Tuần 50. Vô gia cư
Tuần 50. Vô gia cư
Ngày 10 Tháng Mười Hai
Kiên nhẫn
Tình yêu là sự kiên nhẫn; mọi thứ khác đều là sự nóng vội. Sự đam mê là sự nóng vội; tình yêu là sự kiên nhẫn. Khi bạn hiểu được rằng kiên nhẫn nghĩa là yêu thương, kiên nhẫn nghĩa là sống trong sự cầu nguyện, bạn có thể hiểu được mọi thứ. Mọi người đều phải học cách chờ đợi.
Có những điều mà không ai có thể thực hiện được; chúng sẽ tự xảy ra. Có những điều mà người ta có thể thực hiện được, nhưng đó là những điều thuộc về thế giới trần tục. Những điều không thể thực hiện được là những điều thuộc về Thượng đế hoặc thuộc về một thế giới khác, hoặc bất kỳ tên gọi nào bạn thích. Nhưng những gì không thể thực hiện được - chỉ những thứ này là có thật. Chúng luôn tự xuất hiện với bạn; bạn trở thành người nhận lãnh chúng. Đó là ý nghĩa của sự quy hàng, của sự chấp nhận.
Để trở thành người nhận lãnh... bạn phải kiên nhẫn chờ đợi. Bạn hãy chờ đợi với tình yêu sâu sắc, bằng sự biết ơn chân thành - biết ơn những gì đã xảy ra, kiên nhẫn với những gì sẽ xảy ra. Thường thì tâm hồn nhân loại hay làm ngược lại. Nó không ngừng càu nhàu với những gì đã không xảy ra, nó quá nóng vội với những gì chưa xảy ra. Nó không ngừng tham vọng, nó không có khả năng nhận lãnh. Một tham vọng sẽ trở thành hão huyền nếu bạn không có khả năng nhận lãnh.
Ngày 11 Tháng Mười Hai
Vô gia cư
Niềm vui sướng không có nơi ở cố định. Niềm hạnh phúc có nơi ở cố định. Sự bất hạnh cũng có nhưng niềm vui sướng lại không. Nó giống như một áng mây trắng, không bắt nguồn từ đâu cả; nó bay lang thang.
Khi bạn bám chặt vào một nơi nào đó, niềm vui sướng sẽ biến mất. Nhà cửa đồng nghĩa với sự an toàn, sự tiện nghi, sự thuận lợi. Bạn càng sống động thì bạn càng lang thang.
Một cuộc sống đúng nghĩa là một cuộc sống tồn tại trong sự không an toàn, không cố định, luôn có những điều mới mẻ đi kèm với những rủi ro. Nếu bạn còn có khả năng ngạc nhiên thì điều đó có nghĩa là bạn còn sống động. Sự ngạc nhiên và sự lang thang có cùng một nguồn gốc. Một tâm hồn cứng nhắc là một tâm hồn không có khả năng ngạc nhiên, nó không có khả năng lang thang.
Bạn hãy là một kẻ lang thang, giống như một áng mây trắng, mỗi khoảnh khắc đều đem lại cho bạn sự ngạc nhiên vô hạn. Bạn hãy là người vô gia cư. Sự vô gia cư không có nghĩa là không có nhà để ở. Nó chỉ có nghĩa là bạn chẳng lưu luyến với bất kỳ một thứ gì cả. Ngay cả khi bạn sống trong một tòa lâu đài bạn cũng đừng bao giờ lưu luyến. Nếu đến lúc bạn phải đi, bạn hãy đi - đừng bao giờ ngoái đầu nhìn lại. Không gì có thể giữ chân bạn.
Ngày 12 Tháng Mười Hai
Sự khiêm tốn
Tình yêu về cơ bản là sự khiêm tốn - không có loại khiêm tốn nào khác. Nếu sự khiêm tốn không đi kèm với tình yêu, đó chỉ là trò bịp của bản ngã.
Khi sự khiêm tốn xuất hiện một cách tự nhiên từ tình yêu thì nó có vẻ đẹp tuyệt vời. Bạn hãy yêu cuộc sống này và hãy tự yêu chính mình.
Khi bạn yêu thương chính mình thì bạn bắt đầu yêu thương mọi người, dần dần tình yêu này lan khắp hành tinh. Một ngày nào đó bạn đột nhiên nhận thấy rằng cuộc sống của bạn chính là tình yêu, tình yêu của bạn giờ đây không dành riêng cho một ai cả - tình yêu của bạn trôi khắp mọi nơi. Ngay cả khi không ai nhận lãnh thì nó vẫn không ngừng trôi chảy.
Khi đó tình yêu không còn là một mối quan hệ nữa, nó trở thành một trạng thái của linh hồn. Trong trạng thái đó luôn xuất hiện sự khiêm tốn, sự khiêm tốn đúng nghĩa. Jesus đã khiêm tốn theo cách đó. Theo tôi thì sự khiêm tốn đúng nghĩa xuất hiện thanh thoát như hương thơm của tình yêu. Không ai có thể trau dồi tích lũy được nó, không ai có thể trao nó cho bạn. Bạn phải dấn mình vào tình yêu và một ngày nào đó bạn sẽ nhận thấy rằng tình yêu đó đơm hoa - mùa xuân đã đến và tình yêu đang nở rộ, và khi đó một mùi hương thơm ngát xuất hiện: Bạn vô cùng khiêm tốn.
Ngày 13 Tháng Mười Hai
Sự hợp tác
Khi Charles Darwin viết ra thuyết tiến hóa và thuyết về sự tồn tại của kẻ mạnh nhất thì một người khác, hoàng tử Kropotkin ở Nga, đang viết một học thuyết hoàn toàn trái ngược: sự tiến hóa chỉ xảy ra qua hợp tác.
Mọi người ít nghe nói về Hoàng tử Kropotkin và học thuyết của ông còn cao hơn cả học thuyết của Darwin.
Chính ý tưởng về việc mọi người phát triển qua xung đột là một ý tưởng bạo lực; đó là một ý tưởng không cân xứng. Nếu bạn quan sát qua đôi mắt của Darwin, cuộc sống chỉ là sự tồn tại của kẻ mạnh nhất. Ai là người mạnh nhất? Kẻ phá hoại nhất và hung hăng nhất sẽ là người mạnh mẽ nhất nên người mạnh nhất chẳng có giá trị gì; thậm chí đó không phải là một con người - kẻ mạnh nhất dường như là kẻ giống loài vật nhất. Chúa trời không thể tồn tại, Người không phải là người mạnh nhất. Đức Phật không thể tồn tại, Người không phải là người mạnh nhất, Đức Phật sẽ trở thành người vô dụng nhất và Jesus cũng thế. Alexandre tồn tại, Hitler tồn tại, Stalin tồn tại... đây là những kẻ mạnh nhất. Khi đó chỉ có bạo lực mới có thể tồn tại, chứ không phải là tình yêu. Chỉ có việc bắn giết mới tồn tại chứ không phải là việc thiền định.
Quan điểm của Darwin là một quan điểm tàn bạo về cuộc sống. Nếu bạn vào một khu rừng nọ và bạn quan sát qua đôi mắt của Darwin, bạn sẽ nhận thấy rằng xung đột xảy ra khắp nơi: chủng loài này tiêu diệt chủng loài khác, tất cả xung đột lẫn nhau. Đó là một cơn ác mộng. Nếu bạn bước vào cùng một khu rừng ấy với đôi mắt của Hoàng tử Kropotkin, bạn sẽ nhận thấy rằng đâu đâu cũng xuất hiện sự hợp tác, sự chung sức. Chủng loài này dựa vào chủng loài kia để tồn tại, nếu không không có loài nào có thể tồn tại.
Bạo lực có thể là một phần nhưng nó không phải là tất cả; ẩn sâu bên trong luôn luôn là sự hợp tác. Bạn càng phát triển cao hơn thì bạn càng ít bạo lực, bạn càng thêm phần hợp tác. Đó là nấc thang của sự phát triển.
Ngày 14 Tháng Mười Hai
Thánh thất
Thánh thất công cộng chỉ là một thánh thất công cộng. Chúng ta phải có thánh thất riêng cho mình.
Ở phương Đông người ta thường có một phòng riêng để thiền định. Những gia đình có điều kiện đều dành riêng một phòng nhỏ làm thánh thất của gia đình. Người ta vào đó chỉ để cầu nguyện hoặc thiền định.
Mọi thứ trong thánh thất này - nhang trầm, đèn nhiều màu sắc, chuông - luôn được bày biện thích hợp cho việc thiền định. Nếu bạn thiền định trong cùng một căn phòng, cùng một nơi chỗ, mỗi ngày cùng một thời điểm thì khi bạn bước vào phòng và bạn cởi giày ra, khi đó bạn đã sẵn sàng cho việc thiền định.
Khi bạn bước vào phòng và nhìn lên tường - những bức tường quen thuộc, cùng một màu sắc, cùng một mùi hương, cùng một sự tĩnh lặng - cơ thể của bạn, sinh lực của bạn, tâm hồn của bạn, tất cả đều hòa thành một. Chúng biết rằng đây là lúc thiền định. Chúng sẽ ủng hộ bạn, không phản kháng với bạn. Bạn có thể ngồi xuống dễ dàng tham gia thiền định - dễ dàng hơn, tĩnh lặng hơn, thoải mái hơn.
Thế nên nếu có thể, bạn hãy dành riêng một phòng nhỏ cho việc thiền định - chỉ một góc nhỏ thôi cũng được.
Ngày 15 Tháng Mười Hai
Tập trung
Sự tập trung luôn theo sau sự hứng thú; nó là chiếc bóng của sự hứng thú.
Nếu bạn cảm thấy bạn không thể tập trung được, nếu bạn nhận thấy rằng bạn không thể làm gì để có thể tập trung được; hãy làm một việc gì đó với sự hứng thú của mình. Ví dụ, một đứa bé đang ngồi trong lớp học đột nhiên bắt đầu lắng nghe những chú chim đang ríu rít bên ngoài cửa sổ, nó hoàn toàn tập trung vào việc lắng nghe này. Giáo viên hét lớn 'Hãy tập trung nào!', đứa bé vẫn không thể tập trung nhìn lên bảng, tâm trí của nó luôn quay trở về với lũ chim ngoài kia. Chúng quá hấp dẫn và nó thực sự hứng thú với chúng nên sự tập trung của nó luôn hướng ra ngoài cửa sổ.
Giáo viên nói 'Hãy tập trung nào!' Nó đang tập trung - thực ra ông ta chỉ đang làm sao lãng sự tập trung của đứa bé. Nhưng vị giáo viên này muốn đứa bé tập trung vào cái mà nó chẳng hề hứng thú gì cả; đó là lý do tại sao nó lại khó có thể tập trung.
Bạn cần ghi nhớ: Nếu bạn nhận thấy rằng bạn không ngừng quên một việc gì đó, điều đó có nghĩa là bạn dễ dàng mất sự hứng thú của mình vào việc này hoặc bạn đang quan tâm đến việc gì đó khác.
Bất luận bạn đang làm gì, nếu bạn hành động với sự hứng thú cao độ thì bạn không cần phải lo lắng về sự ghi nhớ, về sự tập trung - nó tự khắc sẽ đến. Bạn phải hứng thú hơn đối với những gì mình đang thực hiện. Sau một hoặc hai tháng bạn sẽ nhận thấy rằng khả năng ghi nhớ và khả năng tập trung của bạn sẽ được cải thiện rõ rệt.
Ngày 16 Tháng Mười Hai
Sống hời hợt
Nhân loại không ý thức mọi tiềm năng của họ. Họ vẫn không ngừng sống hời hợt. Các chuyên gia tâm lí học nói rằng ngay cả những bậc thiên tài cũng chỉ vận dụng mười lăm phần trăm trí não của họ. Vậy còn người bình thường thì sao?
Người bình thường chỉ tận dụng được năm cho tới mười phần trăm trí não của họ. Nhưng đó chỉ là trí não; đó chỉ là lý trí; chẳng ai quan tâm đến tình yêu cả. Khi bạn quan sát mọi người, bạn sẽ nhận thấy rằng họ hiếm khi nào vận dụng sinh lực tình yêu trong họ. Đó là nguồn vui thực sự của họ.
Chúng ta chỉ vận dụng bảy, hoặc nhiều nhất là mười lăm phần trăm trí não của mình nên thậm chí thiên tài bậc nhất cũng vẫn là người sống hời hợt; họ hoang phí tám mươi lăm phần trăm sinh lực còn lại; họ sẽ chẳng bao giờ vận dụng phần còn lại này. Chúng ta vẫn không biết được điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta có thể vận dụng hết một trăm phần trăm trí não của mình.
Thậm chí chúng ta còn không vận dụng được năm phần trăm khả năng yêu thương của mình. Chúng ta không ngừng giả vờ, lừa lọc, dối trá trong trò chơi 'tình yêu' của mình. Trí não đưa chúng ta đến gần với thế giới ngoại vi hơn, tình yêu đưa chúng ta đến gần với thế giới tâm hồn hơn. Không có cách nào khác; tình yêu là cách duy nhất để chúng ta khám phá thế giới nội tại của con người.
Nhận xét
Đăng nhận xét